• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 27: Kỳ nghỉ(1)

13 Bình luận - Độ dài: 2,754 từ - Cập nhật:

27— Kỳ nghỉ(1)

Xèo xèo.

Đây là nhà bếp dùng chung bên trong du thuyền. Bếp được trang bị những lò nấu lớn cùng nhiều dụng cụ nấu ăn khác nhau, và là không gian mà hành khách có thể tự do sử dụng.

Thông thường, vào lúc sáng sớm như thế này khi mà chẳng có ai quanh đây, lại có một nữ sinh đang đứng trong bếp, tay nắm chắc chiếc chảo.

Đó là Choi Soo-eun từ Khoa Y.

Xèo xèo.

Món ăn được chế biến là thịt bò xào nấm, một món ăn đặc trưng của Choi Soo-eun, gồm có những lát thịt thăn lưng bò dày, nấm kim châm dai và cải thìa giòn.

Xèo xèo—!

Khi các nguyên liệu gần chín, gia vị đã chuẩn bị được đổ dọc theo mép chảo, nơi chúng sủi bọt trên dầu trước khi thấm vào thịt và rau.

“Ưm… mùi thơm quá đi…”

Trong lúc đang bận rộn xử lý chảo rán, một nữ sinh khác bước vào bếp chung.

“Waa, tiền bối! Mới sáng sớm mà chị làm gì ở đây thế?”

Đàn em của Choi Soo-eun tiến lại gần cô, người đang đứng cạnh bếp lò.

“Whoaa! Quá trời món luôn kìaaa?”

Cô nữ sinh kinh ngạc nhìn những món ăn được bày biện trên bàn.

Ngoài món thịt bò xào nấm đang được chế biến, nhiều món ăn khác trên quầy cũng lấp lánh hấp dẫn, nào là khoai tây xào, trứng ốp la cuộn, đậu phụ mềm lạnh, giá đỗ được nêm nếm ăn kèm còn có canh giá đỗ thanh mát…

“Uwaa! Ngay cả món Japchae phiền phức mà chị cũng làm nữa á! Hôm nay là sinh nhật của ai vậy ạ?”[note72704]

Cô nhóc chảy nước miếng khi nhìn thấy bữa ăn được chuẩn bị ngon lành.

Choi Soo-eun nhẹ nhàng lắc chiếc chảo rán.

“Chỉ là… Chị nghĩ đôi khi tự nấu ăn và ăn cũng thú vị ấy mà.”

“Mặc dù ở đây có một nhà hàng?”

“Đồ ăn ở đây quá mặn.”

Tạch.

Sau khi nấu xong, Choi Soo-eun tắt van gas và chuyển thức ăn vào đĩa đã chuẩn bị sẵn.

“Hở…?”

Trong khi đó, ở quầy đối diện, nơi không có bát đĩa, có thể nhìn thấy một chiếc túi - đó là túi đựng hộp cơm trưa.

“Tiền bối ưi~, túi đựng cơm này sao lại ở đây vậy ta?”

“…”

“Tiền bối, tiền bối, tiền bối ơi~?”

Cô nhóc bám chặt vào Choi Soo-eun bằng túi đựng hộp cơm. Choi Soo-eun vẫn bất động, giả vờ không nghe thấy trong khi vẫn giữ vẻ mặt vô hồn.

“Sáng sớm đã nấu cả đống đồ ăn rùi… còn chuẩn bị cả hộp cơm nữa chớ… chắc chắn không phải hộp cơm của tiền bối rồi, đúng hong…”

“…”

“Bất kể người nhận là ai, họ chắc hẳn đều vô cùng hạnh phúc lun í, tiền bối nhỉ?”

“…”

“Awww, ghen tị quá đi mất thui. Người như thế nèo mà cũng được ăn hộp cơm đầy tình cảm của tiền bối vậy kìa. Thế, ai là người may mắn đó vậy ạ?”

“…”

“Úi cha cha! Hôm nay là ngày cuối cùng của khóa huấn luyện nhể! Những người tham gia sẽ sớm quay trở lại thuiii!”

Lờ đi, lờ đi, lờ đi, lờ đi, lờ đi, lờ đi, lờ đi, lờ đi, lờ đi, lờ đi, lờ đi.

Cô không nên bị những lời này làm lung lay. Cô không nên bộc lộ ra bất kỳ yếu điểm nào của mình được. Choi Soo-eun căng cơ mặt để che giấu biểu cảm của mình.

“Tiền bối ưi, chị đổ mồ hôi lạnh à?”

“Đó là do hơi nóng từ bếp lò thôi.”

“Thiệt hem ta~?”

Cô gái trẻ cười toe toét. Nhìn thấy nụ cười tinh nghịch đó, Choi Soo-eun không khỏi mất bình tĩnh, nhíu mày.

“Uwaa, tiền bối đang bối rối quá kìa!”

“Em dám…”

Trong số tất cả mọi người trên du thuyền, thật không may khi đàn em của cô lại tình cờ chứng kiến cảnh này. Chỉ cần tưởng tượng đến việc bị trêu chọc về điều này trong tương lai cũng khiến cô nhức nhức cái đầu.

“Thay vào đó, nếu chị mà chia cho em một ít đồ ăn đó, em sẽ giữ bí mật chuyện này á~.”

"Thật hả…?"

“Tất nhiên rồi! Đây là lần đầu tiên em được ăn đồ ăn do tiền bối đích thân nấu mà, em không thể để cơ hội này vuột mất được!”

Choi Soo-eun nhanh chóng chuẩn bị một đĩa khác và bày một ít đồ ăn lên đó. Dù sao thì cũng có rất nhiều. Chia sẻ một phần cho một người cũng không thành vấn đề.

“Nhưng em không biết là tiền bối có thể nấu ăn lun í!”

"Một chút thôi."

“Woaa, tuyệt cà là vời! Ai mà cưới được chị thì thôi nhé, siêu cấp may mắn luônnn! Được ăn những bữa ăn như thế này mỗi ngày!”

Đúng lúc đó, có thông báo vang lên khắp nơi trên chiếc du thuyền.

—Chú ý. Đây là phòng điều khiển. Tất cả các giảng viên và học viên thuộc bộ phận kỹ thuật đang ở trong cabin, vui lòng nhanh chóng tập trung tại phòng điều khiển ngay lập tức.

Là Kim Dong-hak của bộ phận kỹ thuật. Giọng nói của ông quen thuộc trong suất thời gian ở trên tàu. Ông ấy đã thông báo hàng ngày, bất kể ngày hay đêm.

“À, em đoán là khoá huấn luyện đã kết thúc rồi vì mọi người đã được triệu tập mà.”

“!”

Choi Soo-eun biết rằng thời gian trở về dự kiến là vào khoảng giờ ăn trưa…

…nhưng hộp cơm vẫn chưa đầy thức ăn.

Choi Soo-eun vội vàng mở túi đựng cơm trưa và đưa hộp đựng súp cho đàn em.

“Em cũng giúp một tay nhé.”

“Hểeeee? Em cũng phải phụ áaa?”

***

May mắn thay, vẫn chưa quá muộn. Những người tham gia huấn luyện vừa mới bắt đầu lên boong tàu. Choi Soo-eun đứng kiễng chân trong khi cầm hộp cơm trưa.

“Không thấy được…”

Thật khó để nhìn rõ mặt họ vì các nhà báo đang chắn đường. Tất cả những gì cô có thể làm là nhìn thoáng qua khoảng cách giữa mọi người.

—Phùuuu…

Khuôn mặt của những người sống sót trông không được tốt lắm. Má họ trũng xuống, đôi mắt vô hồn như mắt cá chết.

Chỉ cần nhìn thấy tình trạng kiệt quệ của họ thôi cũng khiến cô cảm thấy bất an, môi cô bắt đầu khô đi.

Đợi một chút…

Liệu cô có đang lo lắng vô cớ không?

Tại sao cô phải lo lắng chứ?

Chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện của người khác, bọn họ căn bản không có quan hệ gì đặc biệt với cô cả.

Thực ra, hộp cơm trưa cô đang cầm cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều.

Chỉ vì cô đã trải qua một số khó khăn trên đảo trong vài ngày…

Có lẽ trong thời gian đó cô không thể ăn uống tử tế nên cô nghĩ rằng nấu cho họ ít nhất một bữa ăn ngon chỉ là thể hiện sự tử tế thôi.

Thực sự không có ý định đặc biệt nào khác.

Nghiêm túc đấy.

“Ồ, đó không phải là Choi Soo-eun sao?”

Trong lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, một người đàn ông tiến đến gần cô. Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest sạch sẽ, Lee Min-ho, hiệu trưởng của trường.

“Em đến đây để hỗ trợ tình nguyện phải không?”

Lee Min-ho tiến lại gần Choi Soo-eun với thái độ thân thiện.

Bề ngoài, ông ta rõ ràng trông như một người đàn ông bình thường. Người ta sẽ dễ dàng có cảm tình khi nhìn thấy khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng và vóc dáng cân đối, không chút mỡ thừa nào so với độ tuổi của ông..

Tuy nhiên, Choi Soo-eun chỉ cảm thấy không thoải mái với Lee Min-ho. Cô không biết chính xác tại sao. Ông ấy chỉ khiến cô cảm thấy không thoải mái nồi khi ở gần.

Cô từ lâu đã có suy nghĩ như vậy.

“Haha, hỗ trợ tình nguyện thường do học viên năm nhất phụ trách. Tôi không ngờ một người như học viên năm hai Choi Soo-eun lại đến đây.”

“…”

“Tôi đoán là tôi không nên đánh giá em qua vẻ bề ngoài được rồi nhỉ. Ngay cả Anh Choi Chang-hwan cũng tham gia nhiều hoạt động tình nguyện khác nhau khi anh ấy ở đây cơ mà.”

Nhân tiện, Lee Min-ho và bố của Choi Soo-eun đều học cùng Học viện Quân sự Han-yul và đều xuất thân từ bộ phận hành chính.

So Choi Soo-eun đã từng gặp Lee Min-ho một vài lần khi còn nhỏ dưới sức ảnh hưởng của bố cô.

Tại các sự kiện lớn hoặc các cuộc tụ họp kiểu kiểu vậy.

“Dạo này bố em thế nào rồi?”

“Bố em… rất bận…”

“À, với địa vị của anh ấy thì điều đó cũng bình thường thôi nhỉ.”

Hiểu được sức nặng của vị trí mình đang đảm nhiệm, Lee Min-ho gật đầu nhiều lần.

—Hiệu trưởng. Ngài có thể đến đây một lát được không?

Có vẻ như đã đến lúc ông phải đi. Lee Min-ho kết thúc bằng lời chào tạm biệt.

“À! Khi nào em gặp tiền bối, hãy chuyển lời tới anh ấy rằng Lee Min-ho này sẽ mời anh ấy đi uống nước nhé.”

“Vâng… Em hiểu rồi…”

“Vậy thì tôi đi đây.”

Lee Min-ho rời khỏi Choi Soo-eun với nụ cười trên môi, tiến về phía đám phóng viên đang tụ tập.

“…”

Mặc dù chỉ trao đổi vài lời qua lại nhẹ nhàng, Choi Soo-eun vẫn cảm thấy có chút bối rối.

Cảm giác giống như có thức ăn mắc giữa kẽ răng vậy, để lại cảm giác khó chịu kéo dài.

Thành thật mà nói, cô thực sự không muốn gặp lại ông ta lần nữa đâu.

—Arna kìa!

Tách tách!

Các phóng viên bắt đầu chớp đèn flash máy ảnh. Rõ ràng là họ đang chụp học sinh tài giỏi nhất năm.

Arna luôn bị các phóng viên theo đuổi ở bất cứ nơi nào cô đến, ngay cả trong quá trình làm khoá huấn luyện này. Cảm thấy có phần đáng thương.

—sẽ tốt hơn nếu cậu mĩm cười với mấy cái máy ảnh kia? Cậu cũng nên vẫy tay ít nhất một lần, tạo dáng vài lần, hoặc thậm chí bắt tay người hâm mộ luôn nếu cần thiết…

—răng rắc!

—Hả… Sao cậu lại nghiến răng thế? Có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi chứ. Cậu đang do dự vì chúng ta đang ở trước ống kính à?

—Ê… NHỚ MẶT TÔI ĐẤY…

Bên cạnh Arna, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc cũng xuất hiện.

Đó chính là Shin Yoon-seong, người mà Choi Soo-eun đã chờ đợi bấy lâu nay.

Ngoài ra, cậu ấy cũng là chủ sở hữu hợp pháp của hộp cơm trưa mà cô đang cầm.

—Hừmmm. Sau này cũng hết cơ hội gặp nhau nữa rồi, nhỉ? Mối quan hệ của chúng ta không phải đã kết thúc sau khoá huấn luyện rồi sao?

—Không… Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu… Tôi vẫn còn nhiệm vụ phải cắn nát cái cổ của cậu…

—U là trời. Sau khi khóa huấn luyện kết thúc, cậu vẫn sẽ tìm tôi sao? Có phải cậu thích tôi không nhờ? Nhưng tôi thấy yêu nhau khá phiền phức ấy.

—Thật đấy… hãy chuẩn bị tinh thần đi…

Tại sao bọn họ lại như thế?

Chuyện gì đã xảy ra trong khoá huấn luyện vậy chứ?

Không hiểu sao, mối quan hệ giữa họ có vẻ gần gũi hơn trước. Mặc dù họ vẫn còn cãi nhau như thường lệ, nhưng bầu không khí giữa hai người đã dịu đi đáng kể.

Bức tường từng tồn tại giữa họ đã sụp đổ, thậm chí không còn bất kỳ sự căng thẳng hay khó chịu nào nữa.

Không chỉ Arna mà cả Shin Yoon-seong cũng không cố đẩy người kia ra khi họ cố tiến lại gần.

“…”

Choi Soo-eun không dám xen vào giữa họ. Tất cả những gì cô có thể làm là quan sát từ xa.

Quan trọng nhất là, trước mặt Choi Soo-eun có một bức tường lớn. Đó là một bức tường dày và chắc chắn, chặn Choi Soo-eun và Shin Yoon-seong.

Và trớ trêu thay, chính Choi Soo-eun đã dựng nên bức tường kiên cố này. Bởi vì cô ấy đã đẩy Shin Yoon-seong ra không biết bao nhiêu lần trong quá khứ . Bởi vì cô đã luôn chối bỏ cảm xúc của cậu.

“Mình đang làm chuyện thừa thãi gì thế này…”

Choi Soo-eun nhìn chằm chằm vào túi đựng hộp cơm.

Tôi đã có vẻ mặt gì khi đang chuẩn bị hộp cơm trưa này vậy? Tôi thậm chí còn không có quyền để làm thế. Nếu như vậy, thì ngay từ đầu tôi không nên đẩy cậu ấy ra mới phải.

Chỉ đến tận bây giờ cô mới nhận ra hành động vượt quá giới hạn của mình.

Tôi thực sự đã biến mình thành trò hề rồi nhỉ....

"Không thể quay lại được nữa..., mọi thứ đã lỡ mất rồi...."

Ôm chặt túi đựng hộp cơm trưa, Choi Soo-eun quay lưng lại và đi vào bên trong du thuyền.

***

Ngày thứ 5 của khóa huấn luyện diễn ra suôn sẻ. Ngay khi trời sáng, thông báo về việc khóa huấn luyện đã kết thúc và lệnh trở về chiếc du thuyền đã được đưa ra.

Khoảng 30 người sống sót đã lên được du thuyền sang trọng này. Trong tổng số 500 người tham gia, chỉ có nhiêu đó người sống sót thôi đấy.

Việc tôi được đưa vào danh sách này vẫn còn khó tin. Có lẽ là nhờ Arna mà tôi mới lọt vào danh sách này.

Vào ngày thứ tư của khóa huấn luyện, chính xác là ngày hôm qua.

Vào thời điểm đó, giữa lúc tôi đang bị ăn hành lên bờ xuống ruộng bởi Geum Gye-jun, chính Arna là người đã cứu tôi thoát khỏi nơi địa ngục trần gian đấy.

Arna cầm thanh kiếm của mình lên, quyết tâm giữ lời hứa nhỏ nhoi của chúng tôi là cùng nhau sống sót. Nếu là tôi, tôi đã bỏ chạy mà không cần suy nghĩ thêm. Và đó chính xác là những gì tôi đã làm trước đây với cổ.

Cả Thế giới đều tung hô cổ như là một vị anh hùng cứu thế quả thực là có lý do hết nhờ. Nhận thức công lý của Arna mạnh mẽ đến mức ngay cả một kẻ phản diện như tôi cũng phải há hốc mồm vì kinh ngạc.

Quả nhiên là nhân vật chính của chúng ta mà. Vậy thì tôi cũng sẽ cố gắng hơn nữa trong tương lai để Arna có thể trưởng thành mới được.

Tôi cần phải hành hạ cô ấy nhiều hơn và đối xử tệ hơn với cô ấy trong tương lai…

“…”

Nhưng trước hết.

Hôm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi đã nhé.

Toàn thân tôi đau nhức vì lăn lộn trên đảo đến nỗi cảm giác như liệt hết cả người rồi ấy. Mắt tôi bắt đầu nhíu lại một cách vô thức. Giờ tôi chỉ muốn ném mình lên giường và đánh một giấc thật dài thôi.

“Hửm…?”

Trên đường đến cabin, tôi thấy một chiếc túi trước cửa.

Nó nằm ngay trước phòng tôi. Chiếc túi được đặt riêng ở đó. Trông giống như một chiếc túi đựng đồ ăn trưa. Tôi có gọi dịch vụ phòng đâu ta?

“Hít hít hít hít.”

Mùi hương thật sự thơm đến ngỡ ngàng, như thể món ăn vừa mới được nấu xong. Mùi dầu đậm đà lan tỏa. Chắc chắn là có thịt ở bên trong.

Hơn nữa, chiếc túi lúc nào cũng được giữ sạch sẽ, vì không hề có mùi gia vị nồng nặc thường thấy trong mấy hộp cơm trưa. Thay vào đó, một mùi hương dễ chịu tỏa ra từ chiếc túi.

Là mùi thơm ngọt ngào của việt quất.

Ghi chú

[Lên trên]
Japchae (잡채) là một món ăn truyền thống của Hàn Quốc, được làm từ mì khoai lang (dangmyeon) xào với rau củ, thịt (thường là thịt bò) và gia vị. Mì khoai lang có màu trong suốt và dai, kết hợp với các loại rau như cà rốt, nấm, hành tây, và cải bó xôi, tạo nên một món ăn đầy màu sắc và hương vị. Japchae thường được chế biến trong các dịp lễ hội hoặc bữa tiệc đặc biệt, nhưng cũng có thể là món ăn hàng ngày trong các gia đình Hàn Quốc.
Japchae (잡채) là một món ăn truyền thống của Hàn Quốc, được làm từ mì khoai lang (dangmyeon) xào với rau củ, thịt (thường là thịt bò) và gia vị. Mì khoai lang có màu trong suốt và dai, kết hợp với các loại rau như cà rốt, nấm, hành tây, và cải bó xôi, tạo nên một món ăn đầy màu sắc và hương vị. Japchae thường được chế biến trong các dịp lễ hội hoặc bữa tiệc đặc biệt, nhưng cũng có thể là món ăn hàng ngày trong các gia đình Hàn Quốc.
Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
tóc xanh, loli còn tsun thì thua mẹ rồi chứ gì nữazbh4oUI.jpeg
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Thua thế đéo nào được mà thua, harem thì phải bú hết rõ chưa.wJru9RZ.jpeg
Xem thêm
@Deptraiso1: liếm bằng sạch
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
CHỦ THỚT
TRANS
Tốc độ gì thế này😭
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
NDK
Yêu rồi
Xem thêm
Hên quá, có tag harem
Xem thêm