Sau khi đi qua khung tranh, thứ chúng tôi nhìn thấy trước mắt vẫn là khung cảnh đó.
“...Vẫn như thế”
Jang Chaeyeon nói vậy ngay khi vừa đi qua khung tranh.
Đúng như cô ấy nói.
Triển lãm nghệ thuật này giống hệt như một bản sao của con đường mà chúng tôi đã đi qua.
Điểm khác biệt duy nhất là…
“...Có nhiều người ở đây”
“Công nhận”
Có nhiều người ở trong này hơn hẳn những nơi trước.
Dù vậy, tôi còn không nghe được dù chỉ một tiếng động.
Tất cả đều đang chăm chú vào việc thưởng tranh.
Tôi vô thức chau mày trước bầu không khí kỳ lạ khi mà có nhiều người đến vậy mà chẳng có ai nói một lời.
“Cô Ahrin”
“Họ đều như nhau hết”
Song Ahrin lắc đầu trước cả khi tôi có thể nói ra câu hỏi của mình.
“Họ đều đang quá bận rộn với việc thưởng thức những bức tranh”
“Ra vậy”
Mơ trong Mơ, và những người chỉ biết chăm chăm vào nhìn tại đây.
Cùng một khung cảnh, nhưng những con người thì đã khác.
Nếu vậy thì chỉ còn một việc duy nhất để thử.
“Cô Daon”
“Ah, cần làm vậy nữa sao?”
Yu nói bằng một giọng hào hứng và nắm lấy tay tôi.
“Ta đi thôi!”
“...Cô ta bị làm sao vậy, thích chết đến thế kìa”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng ngỡ ngàng và quay lưng lại.
“Đi nhanh rồi về. Tôi và Tóc Trắng sẽ chờ ở đây”
“Tôi hiểu rồi”
Tôi đi ra một góc với Yu Daon.
Đương nhiên, kể cả ở trong góc, những tác phẩm nghệ thuật vẫn được trưng bày ở đây và cũng có những người đang nhìn chúng với vẻ mặt đê mê.
Tôi lấy ra khẩu súng lục từ trong túi áo của mình, và Yu Daon gật đầu, cầm lấy khẩu súng, rồi hướng nó vào thái dương của mình.
“Vậy thì tôi làm nhé?”
“Tôi hiểu rồi”
Yu Daon mỉm cười và bóp cò.
-Bằng!
Với một tiếng súng, cơ thể của cô ấy ngã xuống sàn.
“Ấy”
Tôi bắt lấy cơ thể của cô ấy trước khi cô ngã xuống.
“...Ưm”
Ngay sau đó, Yu Daon mở mắt rồi nhìn tôi.
“Ah, anh đã đỡ tôi sao. Anh không cần phải làm vậy đâu”
“Đương nhiên là tôi phải làm vậy rồi”
“...”
Yu Daon khẽ mỉm cười với tôi và đứng thẳng dậy.
“Trước hết thì, ừm…tôi không cảm thấy gì cả. Tôi nghĩ đây cũng không phải là giấc mơ”
“Ra vậy”
Nó vẫn thế.
Tôi nhìn xung quanh, dùng tay quạt bản thân trước cơn nóng vẫn tiếp tục ập tới.
Tại sao Yu Daon không cảm thấy nóng trong khi tất cả mọi người ngoại trừ cô ấy đều cảm thấy nóng chứ?
Hiện tại thì tôi vẫn chưa nghĩ ra được gì cả.
“Ta đi thôi”
“Vâng!”
Yu Daon mỉm cười và gật đầu, và chúng tôi lại đi ra cùng nhau lần nữa.
“...”
Song Ahrin nhìn tôi rồi đảo mắt đi.
“Xét từ biểu cảm của anh thì có vẻ là cũng không được kết quả gì khả quan nhỉ”
“Đúng vậy”
“Nhưng mà…‘Đó là việc chỉ mình tôi làm được’, đúng chứ?”
Song Ahrin nhìn chằm chằm vào Yu Daon một lúc trước lời nói của cô ấy rồi đi ra chỗ tôi.
“Có thể sẽ có Trưởng phòng trong số những người ở đây”
“Hửm, thật sao?”
Song Ahrin gật đầu trước câu hỏi của tôi.
“Không chắc lắm, nhưng mà tôi nghĩ là mình đã nghe thấy một giọng nói giống của Trưởng phòng”
“Một giọng nói?”
“...Nếu không tập trung thì kiểu gì cũng sẽ nghe thấy trong đám đông này thôi”
Song Ahrin thở dài.
“Dù sao thì, đi theo tôi”
“Cảm ơn cô”
“Sao đâu, đó là việc chỉ mình tôi làm được mà”
Song Ahrin cười mỉm đáp lại, và Yu Daon nhìn chằm chằm vào cô ấy, gật đầu, rồi bước lên trước.
“Vậy thì tôi sẽ dẫn đầu! Ai mà biết được sẽ có thứ gì ở trước chứ”
“Ừm, tôi hiểu rồi”
Cảm giác là cô ấy còn tràn đầy năng lượng hơn trước, hay nên nói là cô đã dùng nhiều sức hơn nhỉ?
Yu Daon bước đi với đôi vai căng cứng.
“...Anh có biết là tôi đã hạ anh xuống không?”
“Tôi biết…?”
“Chỉ mình tôi có thể làm được việc đó thôi đấy”
“Đúng vậy…?”
“Chỉ thế thôi”
Jang Chaeyeon đi theo sau Yu Daon với vẻ mặt thỏa mãn.
Cô ấy đang muốn nói cái quái gì vậy?
***
Chúng tôi đi qua đám đông.
Càng vào sâu bên trong, càng có nhiều người hơn, và tất cả đều đang nhìn về một chỗ.
“Bọn họ đang nhìn cái gì vậy?”
“Phải ha. Tôi cũng không nhìn được rõ cho lắm”
Bị cuốn theo dòng người, Yu Daon nhìn về trước trong khi nhón chân lên, nhưng không thấy được gì rõ ràng, và tôi cũng cố căng mắt ra tìm kiếm, nhưng cũng không thấy được gì do đám đông.
Ngay khoảnh khắc đó…
“Đợi chút”
“Oái…!”
Khi Jang Chaeyeon giơ vút ngón tay của mình lên, cơ thể của tôi bắt đầu nổi lên không trung.
“Cảm ơn cô”
“...”
Tôi quay khỏi Jang Chaeyeon đang gật đầu với một nụ cười và nhìn về trước.
“...”
Đó là một bức chân dung khổng lồ của Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
Chủ Nghĩa Duy Mỹ đang ngồi với đôi nhắm mắt lại, mỉm cười phúc hậu.
Phần thân ma-nơ-canh có bốn cánh tay gắn vào đó, và khuôn mặt mà tôi nhìn thấy trước đây đang mỉm cười như thể nó chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Tuyệt đẹp…”
“Giống như đang nhìn thấy chân lý vậy…”
“Ôi…”
Nhiều người đang lẩm bẩm với đôi mắt mở to.
Và rồi, một cửa sổ trong suốt xuất hiện trước mắt tôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Chân dung tự họa]
[Vải toan vô hạn, tranh thủy mặc]
[200 X 200 cm]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...Ôi trời…”
Đúng là cái tôi tởm thật đấy.
Đợi đã, có thể gọi đó là cái tôi khi thứ đó còn chẳng phải là con người không nhỉ, nhưng nói chung thì tôi đã thoáng cạn lời trước cái tôi quá lớn đó.
Tôi an toàn đáp xuống đất từ trên không trung và giải thích về bức tranh cho ba người đang nhìn tôi.
“...Ôi”
“Hà”
“...”
Lần đầu tiên trong một thời gian dài, cả ba người họ có cùng một phản ứng.
“Dù sao thì, nếu như Trưởng phòng ở đây, khả năng cao là ông ấy sẽ ở trong đám đông này”
Sau cùng, tỷ lệ ông ấy ở chỗ đông người tập trung lại sẽ cao hơn.
“...”
-Chóc chóc.
Jang Chaeyeon gõ vào vai tôi bằng ngón tay.
“Thế nào? Tôi có thể làm được ngần này đấy”
Jang Chaeyeon ưỡn ngực với vẻ mặt tự tin.
“...Cảm ơn”
Không biết nên nhìn vào đâu, tôi chỉ còn cách cảm ơn cô ấy.
***
Tìm Trưởng phòng cũng không khó như tôi nghĩ.
Chỉ có một gương mặt quen thuộc ở trong đám đông đó.
Trưởng phòng đang đứng ở đấy.
Bên cạnh Trưởng phòng là một học sinh nhìn giống ông ấy một cách kỳ lạ, và một người phụ nữ có vẻ hiền hậu.
Đó là gia đình của Trưởng phòng à?
“Trưởng phòng!”
Tôi hét lên trong không gian tĩnh lặng.
Đương nhiên, Trưởng phòng không đáp lại tôi.
“Cô Ahrin”
“Được rồi. Nhưng như anh đã biết, sẽ không được lâu đâu”
Song Ahrin gật đầu và đi đến chỗ Trưởng phòng, đặt tay lên vai ông ấy.
“Gư!”
Trưởng phòng mở to mắt, lắc đầu, rồi nhìn tôi.
“Jae-Jaehun à. Đây là đâu? Và tại sao lại nóng vậy chứ?”
“Đây là ở triển lãm nghệ thuật ạ”
“Triển lãm nghệ thuật…?”
Trưởng phòng chớp mắt, và rồi…
“Gư…”
Vẻ mặt của ông ấy tái xanh.
“Có gì đó lạ lắm, Jaehun à”
“Cái gì à?”
“Trước khi vào trong triển lãm, ta hoàn toàn không nghĩ là nó nguy hiểm chút nào…”
“...”
Tại sao Trưởng phòng không nghĩ là nó nguy hiểm?
Thật ra thì tôi cũng đoán được rồi.
Khi những người khác nhìn những bức tranh, họ không cảm thấy sợ hãi hay khủng hoảng.
Thay vào đó, họ cảm nhận được niềm vui và sự thán phục trước một thứ gì đó đẹp đẽ.
Chắc hắn đó cũng là lý do Trưởng phòng không cảm thấy nguy hiểm.
‘Cảm nhận nguy hiểm’ đúng như tên gọi của nó chính là cảm nhận những mối đe dọa, chứ nó không lường trước được rằng cảm giác đắm say trong nghệ thuật sẽ trở thành một mối đe dọa.
“Ta, ta vẫn không cảm thấy có gì lạ cả. Bức tranh đó quá tuyệt đẹp…nó…”
Trưởng phòng nhìn bức tranh, và khi đôi mắt của ông đang dần trở nên đờ đẫn…
-Phập!
Ông ấy vội vã cắn vào môi mình.
Máu rỉ ra từ môi của Trưởng phòng, và ông ấy quay đầu rồi nắm lấy vai tôi.
“Jaehun, ta không nhớ gì nhiều, nhưng ta sẽ nói cho cậu nhiều nhất có thể”
“Vâng ạ”
“Thứ ta nhìn thấy khi mới đi vào đây trông giống hệt người phụ nữ trong bức tranh kia”
Trưởng phòng gật đầu nói tiếp.
“Và rồi, khi người phụ nữ đó vẫy tay, khung tranh liền trở nên cực kỳ khổng lồ và tất cả đều đi vào trong nó”
“Vâng ạ”
“Sau đó, ta chỉ còn vài ký ức rời rạc, nhưng mà…”
Trưởng phòng nhỏ giọng dần.
“Nếu ta nhớ đúng, mọi người còn đi sâu hơn vào bên trong”
“...”
“Và rồi, ta đã nhìn thấy nó”
“Anh đã nhìn thấy nó?”
“Một công xưởng khổng lồ”
Trưởng phòng để thoát ra một hơi thở đầy sợ hãi.
“Ở trong đó…”
“Ở trong đó?”
“...Những thứ tuyệt đẹp đang diễn ra”
Trưởng phòng lẩm bẩm và nhìn về trước.
Ánh mắt của ông ấy lần nữa nhìn thẳng vào bức tranh.
“...Không được nữa rồi”
Song Ahrin lắc đầu và nhìn tôi.
“Dù vậy, ông ấy đã cầm cự rất tốt vì là người của Cục Quản thúc”
“Tôi biết”
Tôi nên đưa ông ấy ra khỏi đây nhanh thôi.
Tôi nhìn Trưởng phòng rồi quay lại với bức tranh trước mặt.
Mắt tôi vẫn không nhìn được, rồi cả cơn nóng nữa.
“...”
Một giả thuyết lóe qua tâm trí tôi.
Tôi có nên thử nghiệm điều này không?
Nhưng trước đó, hãy thử cái này đã.
“Cô Daon”
“Vâng?”
“Cô Daon thực sự không cảm thấy nóng chút nào à?”
“...Đúng vậy?”
Yu Daon gật đầu.
“Nhiệt độ hiện tại cô đang cảm nhận được là gì?”
“Nói thật thì nó đã nóng hơn chút vì đã có nhiều người ở đây hơn…Nhưng cũng không nóng đến thế, nhỉ? Có thể nói là mát ấy chứ…”
Yu Daon nhỏ giọng dần.
“Còn cô Ahrin?”
“Nóng mà. Không phải rất nóng sao?”
Song Ahrin lẩm bẩm, phe phẩy cổ áo của mình.
“Còn cô Chaeyeon?”
“...”
“...Hiểu rồi”
Tôi chạm mắt với Jang Chaeyeon, người đã cởi cúc áo từ lúc trước, và tôi không còn gì để nói thêm nữa.
Tôi lấy ra khẩu súng của mình.
“Ah, chúng ta lại làm vậy nữa sao, anh Jaehun?”
“Tại sao lần này anh lại làm trước mặt chúng tôi chứ?”
Yu Daon chớp mắt, và Song Ahrin thở dài một cách não nề.
“Không phải vậy”
Khi tôi giơ khẩu súng lên thái dương của mình, bàn tay của tôi ngay lập tức mở ra, và khẩu súng rơi xuống.
“Anh bị điên à?”
Song Ahrin đang lườm tôi với bàn tay vươn ra.
“Anh mất trí rồi đấy à? Anh vừa định làm gì đấy hả?”
“Tôi hiện vẫn đang hoàn toàn tỉnh táo mà”
Tôi nhặt khẩu súng lên lần nữa.
“...Nghe kỹ đây”
Tôi giải thích về Mơ trong Mơ cho những người khác.
“...”
Vẻ mặt của Song Ahrin sững lại, và điều tương tự cũng xảy ra với vẻ mặt của Jang Chaeyeon.
“Vậy nếu đây không phải là giấc mơ thì anh định làm gì? Anh sẽ chết luôn đấy”
“Phải thử mới biết được”
Nhưng tôi cũng không thể bắn Jang Chaeyeon hay Song Ahrin được.
Việc hành động như này chỉ vì nóng thôi cũng không tốt…
“...Ôi trời, lúc này mà có ông già đó ở đây thì…”
“Ông già?”
“Thì, anh biết rồi đấy. Cái ông già ở Chi nhánh Gangdong mà rất giỏi kiểm tra hiện thực ấy”
Song Ahrin lẩm bẩm, dậm mạnh chân.
“...”
Giờ nghĩ lại thì đúng thật.
Kiểm tra hiện thực.
Một thứ gì đó có thể giúp ta nhận biết được rằng đây là hiện thực hay là mơ.
Tôi bẻ ngón tay của mình.
Ngón tay của tôi không bị bẻ đi theo một góc kỳ lạ như trong mơ.
Cái này thì cũng dễ đoán.
Nếu đơn giản vậy thì ai cũng đã có thể nhận ra một cách dễ dàng rồi.
Một thì gì khác hơn chút.
Giống như thứ mắt tôi có thể thấy—
“...”
Mắt tôi?
Tôi nhìn bức tranh một lần nữa.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Chân dung tự họa]
[Vải toan vô hạn, tranh thủy mặc]
[200 X 200 cm]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
Tôi nắm lấy khẩu súng lục.
“Này!”
“Tin tôi đi”
Song Ahrin khựng lại trước lời của tôi, và Jang Chaeyeon nhìn tôi một cách lo lắng.
“Không sao đâu”
Bởi vì tôi chắc chắn về thứ mà mình vừa nhìn thấy.
Tôi bóp cò khẩu súng trong tay mình.
-Bằng!
Tiếng súng vang lên, và cùng với cảm giác thứ gì đó xuyên qua thái dương của mình, một cơn đau nhói ập đến, và tầm nhìn của tôi tối đen.


15 Bình luận
1:Bệnh viện
2: Nhà kịch
3: Nhà thờ
4 chủ nghĩa duy mĩ
5 cái chèn
6 thực thể trên trời mà kim wanwo đã triệu hồi khiến thế giới đi đến hồi kết
Hình như có cả thực thể dưới biển sâu nữa