VOL 1: KẺ CẦU THẦN
Chương 18: Mùi vị của cái chết (Hết VOL 1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,942 từ - Cập nhật:
Hắn vỗ tay bôm bốp, phủi lông tơ của Nguyên găm trên da thịt, nham hiểm nhìn Kim: “Sao vậy? Có muốn thế chỗ của hắn không?”
Kim quệt nước mắt, khôi phục sắc mặt lạnh lẽo cúi xuống Nguyên hỏi: “Cậu còn đánh nổi không?”
Nguyên gượng dậy khỏi vòng tay cô, dang rộng đôi cánh rực lửa sau lưng, xấu hổ đáp: “Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất bình tĩnh.”
Kim mỉm cười, vô thức xoa mái tóc cậu: “Chưa chết là được. Chúng ta cùng lên thôi, tôi muốn mượn đôi cánh của cậu.”
Nguyên đứng hình, ngẩn ngơ để quên ánh mắt theo nụ cười của cô.
Mặt trời lấp ló sau những dãy đồi xanh biếc. Sáng nay Kim Tiên không có sương mù bao phủ, trời cũng đã bớt lạnh hơn. Có lẽ vì Nguyên xuất hiện mang theo lửa, sưởi ấm vùng đất đầy tội lỗi này, hoặc vì kẻ khiến nó nhuốm đầy tội lỗi ấy sắp biến mất khỏi thế gian.
Kim khụy một gối, bật mình đứng dậy vươn tay về phía Nguyên. Cậu không chần chừ nắm lấy bàn tay cô, lợi dụng cơ hội lấy đà kéo cô ôm vào lòng.
Kim toan phản kháng, cậu liền cúi sát tai cô thì thầm: “Có qua có lại.”
Thanh Long tự tin đến mức chờ Nguyên trở lại trận chiến. Khác với lần trước, lần này hắn nhấc mình vọt lên cao, há rộng miệng hà xuống bên dưới một làn khói trắng, lại đục ngầu như sương.
Kim cảm thấy có gì đó không ổn, tức khắc hàng loạt các pháp sư hít phải khói đều nôn ra những con nhện đỏ nhỏ xíu, loài nhện Đan từng cảnh báo cô tránh xa khi còn là anh chàng hướng dẫn viên du lịch thân thiện.
“Khói độc…” Kim lẩm bẩm, dìu Nguyên cùng đến nơi chưa bị khói xâm lấn.
Các trưởng nhóm Khôi, My, Kiên, Dũng cũng nhanh trí nhận ra, họ báo hiệu cho đồng đội nín thở tạm thời, di chuyển đội hình rối tan rối tác.
Thanh Long chưa mừng được bao lâu thì trên trời chợt phủ xuống một cơn mưa bột phấn mịn, bột phấn rải đến đâu, sương độc tan đến đó. Hắn phát giác kẻ phá bĩnh mình không phải dạng tầm thường, nói chính xác hơn, linh lực cô ta có thể sánh ngang với các á thú mạnh dưới hắn vài phân tầng.
“Là kẻ nào chứ?” Thanh Long không dám rời mắt khỏi Nguyên, nhưng cũng không thể để yên cho kẻ khác phá rối. Hắn điều khiển những sợi râu rồng xuyên qua tán cây, để mặc nó chơi đùa với kẻ thù mới.
Nguyên biết Ái Nhi và tổ đội cô đã xuất hiện nhưng chẳng mấy vui vẻ.
“Chị bảo muốn mượn cánh tôi mà.” Kim còn đang kinh ngạc trước tác dụng của bột phấn thì Nguyên đã nhắc nhở cô.
Kim quay qua nhìn cậu, chỉ chỉ vào những sợi lông đỏ mềm mại, cứng cáp nhất mọc ở sát viền: “Tôi lấy mấy cái này.”
Nguyên ngoảnh cổ, duỗi cánh bên phải ra trước mặt Kim, tự tin vỗ ngực: “Tùy chị chọn.”
Nguyên vừa dứt lời, Kim liền rẽ bộ lông của cậu chọn những cây lông có ống chắc chắn, không nương nể thẳng tay nhổ lên.
Thường thì để dễ vặt lông gia cầm, cô sẽ nhúng chúng qua nước sôi. Nhưng với người sống nhăn như Nguyên, cô không biết cậu có cảm thấy đau không.
Nguyên đương nhiên đang âm thầm rơi nước mắt nhưng chỉ dám cắn răng chịu đựng.
Xong xuôi, Kim lục dao găm trong túi áo rạch lòng bàn tay.
“Lần cuối.” Nguyên định cản nhưng cô đã phủ đầu cậu.
Động tác của Kim rất nhanh, cô quết máu của mình lên lông vũ của Nguyên, sau đó rảo mắt tìm thanh kiếm cắm trên thân cây.
Thanh Long bị những sợi râu rồng và á thú trên không phân tán. Trông hắn như thể một người đi câu vừa thả mồi. Khi sợi râu của hắn quấn được cổ chân con cá nhỏ, hắn lập tức thu râu kéo mạnh con mồi rơi xuống, xuyên qua những cành cây.
Kim nhân cơ hội đó mà bật người đoạt lại kiếm, Nguyên cùng lúc cũng lao đến nhằm vào cổ hắn tấn công.
Thanh Long đoán Nguyên đã tìm được điểm yếu của hắn, chiếc đầu rồng hắn yêu thích nhất cơ thể không ngờ lại chính là điểm yếu của hắn ta.
…
Ly và Thịnh trong đội Ái Nhi đỡ những người bị thương tránh khỏi cuộc chiến. Kiên méo mó cười, không ngờ có thể sống đến lúc đợi được tri viện.
“Nhi đâu?” Nam kéo Ly lại gặng hỏi.
“Trên núi.” Nhiệm vụ của cô nàng là hỗ trợ đội trưởng đánh lạc hướng, nhưng đằng đó đã có hai người rất mạnh, cô thấy mình tham chiến chỉ tổ cản tay cản chân.
Nam nghe xong, thả luôn vali dưới chân Ly chạy lên núi. Ái Nhi lừa cậu, cô nói đợi Nguyên và những người khác khiến Thanh Long thấm mệt thì họ mới nhảy vào kết liễu hắn.
…
Ái Nhi không lường được Thanh Long sẽ tấn công cô bằng râu chứ không phải bằng tà thuật hay hiện nguyên hình giáp lá cà. Khoảnh khắc nằm rũ rượi dưới nền đất như con cá mắc cạn, không làm gì được Thanh Long, Ái Nhi nhận ra bản thân đã quá tự tin vào linh lực á thú của mình.
“Nhi!” Nguyên bắn những lông vũ chặn lối đi của Thanh Long.
Hắn lập tức hiểu ra vấn đề, khinh bỉ rít lên: “Một lũ phản bội, những á thú phản bội đồng loại. Hôm nay ta sẽ thay tứ trụ trừ khử các ngươi.”
“Ông nhầm rồi. Chấp nhận gạt bỏ đi phần nhân tính, để bản năng thú vật kiểm soát suy nghĩ, ăn thịt ngay cả đồng loại. So với bọn họ, chính những á thú như ông mới là kẻ phản bội.” Kẹp lưỡi kiếm mềm, chậm rãi miết nó ngang theo lòng bàn tay, Kim dùng máu cô tắm đẫm món vũ khí sắc lạnh, hiến tế những người đồng đội chưa từng quen biết, những người vô tội từng bị hư vinh che mắt mà hiến thân cho Thanh Long.
Hắn tức giận, xem lời Kim vừa thốt ra như một sự phỉ báng giống loài của hắn. Với á thú, được dung nạp đồng loại là một bước tiến lớn lao. Sống tới tuổi hắn, chẳng ai đủ minh mẫn và rảnh rang để tiếp tục việc ghi nhớ. Sao phải lưu giữ những kỷ niệm khi hắn có thể nhớ về chúng qua đường dạ dày? À không, là xem chúng như một phần trong cơ thể mới đúng.
“Ngươi là một người thông minh, nhưng đáng tiếc sự tiến hóa của ngươi lại trở thành mối nguy hại cho chúng ta.”
Từ lúc bắt đầu Thanh Long đã có ấn tượng sâu sắc với Kim. Cô ta làm hắn nhớ đến vị pháp sư từng khiến á thú một thời sống trong hoang mang và lo sợ. Máu của ông ta có thể hủy diệt bất kỳ á thú có linh lực nào, và ông ta cũng là một trong số ít pháp sư uy hiếp được đến mạng sống của hắn.
Bên này, trong lúc Kim và Thanh Long mải mê khiêu khích đối phương, Nguyên tranh thủ đỡ Ái Nhi rời khỏi nơi nguy hiểm. Những vụn bột lả tả từ đôi cánh bị thương của cô phủ trắng cánh phượng hoàng của cậu. Thú dạng Ái Nhi vốn là một con bướm đêm, khi trời sáng, tầm nhìn và sức chiến đấu của cô sẽ giảm dần, cộng thêm việc dùng linh lực hóa giải sương mù và mộng cảnh vượt quá giới hạn, cô mềm nhũn, nằm lọt thỏm trong lòng Nguyên.
Nam đến đúng lúc Thanh Long và Kim giao chiến ác liệt. Anh nhìn Nguyên đã biến đổi, rồi nhìn xuống Ái Nhi ngất lịm trên tay Nguyên, không suy nghĩ lao đến muốn ôm Ái Nhi ra khỏi cậu.
“Cô ấy chỉ kiệt sức thôi. Nhờ anh chăm sóc cô ấy.” Nguyên nói vắn tắt. Không kịp để Nam phản ứng, cậu đã vội vàng trở mình, quay lại giúp Kim.
Ly và Thịnh trong nhóm Ái Nhi đuổi đến nơi cũng xông lên hỗ trợ áp chế Thanh Long. Nam toan đưa Ái Nhi xuống núi, cô mở mắt, yếu ớt nhìn Nam lắc đầu.
“Cho tôi xuống.” Giọng cô thều thào nhỏ xíu.
“Chị không nên xem thường mạng sống của mình như vậy.” Nam siết vòng tay giữ cô, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Có cậu phía sau, tôi sao có thể dễ dàng chết được.” Ái Nhi cười, nụ cười đánh đổ sự cứng nhắc trong Nam.
Nam bất lực đầu hàng để cô chạm chân xuống đất. Ái Nhi trở về nguyên dạng một con người, mái tóc ngắn ngang vai bay lòa xòa trong gió. Cô cúi người, nắm hai cán kim loại giấu trong đôi boots cổ cao. Lưỡi kiếm ánh bạc sáng lóa trong ánh nắng, Ái Nhi nhìn Nam, gật đầu như ám hiệu đã đến lúc bọn họ kết thúc nhiệm vụ này.
***
Kim lấy máu, dán những cọng lông vũ phượng hoàng lên kiếm, mỗi nhát kiếm sau đó đều cứa rách mình đồng da sắt của Thanh Long. Hắn tru lên đau đớn, điên cuồng bắn ra những vảy rồng sắc như dao, bốn sợi râu như gai thép bay loạn xạ toan quấn lấy con mồi siết chặt đến chết, nhưng ngay khi Kim nhờ Nguyên rũ lông chia cho mọi người nhóm Ái Nhi, từng sợi râu ấy dần dần bị Thịnh, Ly, Nam và Nguyên cắt đứt.
Giữa đỉnh điểm trận chiến, khi đã bị các pháp sư dồn vào bước đường cùng, Thanh Long kiệt quệ, khuôn mặt và cơ thể biến đổi về trạng thái nửa người nửa thú. Hắn khụy gối, miệng phun ra một ngụm máu xanh. Hắn sống nghìn năm, tới mức quên cả tuổi tác và lý do mình xuất hiện trên cõi đời này. Khi định thần lại thì đã thấy bản thân ở đây, thôn Kim Tiên, núi Kim Tiên, làm thần của người dân Kim Tiên, sống trong thân phận Đan và hài lòng với những gì mình đang có, nhưng càng ngày hắn càng phát ngán cuộc sống như vòng lặp buồn tẻ. Hắn từng thắc mắc tại sao lão Chu Tước luôn miệng đòi chết, chết thì có gì hay ho? Nhưng chỉ khi bản thân cận kề sát với nó, Thanh Long mới tìm được câu trả lời cho mình.
Vì lão ta chưa chết nên lão tò mò về nó. Vì Chu Tước không thể chết nên lão đã sống một cách bất cần từ nghìn năm nay sang năm nọ. Thật đáng thương, lão già ấy thật đáng thương.
“Thanh Long, đến lúc ông phải trả giá cho những tội nghiệt mình gây ra rồi.” Kim bước lên, đối diện với bộ dạng thảm hại của trụ trưởng á thú uy phong một thời.
Khoảnh khắc lưỡi kiếm đưa lên không trung, tạo thành một vòng cung sáng lóa, dứt khoát kết liễu cuộc đời dài đằng đẵng của Thanh Long, Kim thấy hắn đã nhếch môi khẩy cười nhìn về phía Nguyên sau lưng cô.
Cái nóng khác lạ theo cơn gió tràn về thôn Kim Tiên, khu rừng ngả ngốn cây đổ trong một đêm huyết phủ như khoác lên mình một màu xanh lấp lánh.
Nhìn đầu Thanh Long lăn lóc dưới chân mình, Kim vô cảm rút khăn tay, lau đi vết máu trên lưỡi kiếm, cất nó về vị trí cũ quanh thắt lưng. Nguyên cũng rũ cánh, dùng linh lực khiến nó biến mất.
Cậu chạy đến cạnh Kim, gãi gãi sống mũi, ngập ngừng nói: “Chúng ta làm gì với cái đầu của hắn đây?”
Kim nghĩ nên chờ người của Bộ tới thu dọn hiện trường.
“Tôi sẽ xử lý nó.” Nam cầm theo vali, quỳ xuống bên xác Thanh Long.
“Anh ta là thuật sư của Bộ.” Nguyên thì thầm vào tai Kim giải thích.
Kim à lên, có chút kinh ngạc: “Thuật sư của Bộ bây giờ ai cũng đẹp trai như thế sao?”
Nguyên ngơ ngác, khó chịu hừ lạnh: “Tôi tưởng chị không có hứng thú với đàn ông.”
Kim cú lên đầu Nguyên, lườm cậu sắc lẻm. Bỗng gánh nặng tài chính trong lòng như vơi hẳn đi. Về thành phố cô sẽ lập tức đến Bộ lĩnh tiền thưởng, sau đó đến thẳng ngân hàng lấy lại giấy thế chấp nhà đất.
***
Trong mấy ngày Kim đi vắng, nhà cửa bỗng khác lạ hẳn đi. Bụi phủ từ cầu thang xuống tới sàn nhà, tủ lạnh trống hoác, phòng cô không ai ra vào quét dọn, đám cây hoa xanh tốt trong vườn cũng tàn tạ, héo hon chờ chủ nhân về tưới tắm.
Kim thả túi hành lý lên so-pha, đi một vòng, lớn tiếng gọi mọi người: “Anh Sơn! Tuyết Sam! Mục Linh!” Nhưng tuyệt nhiên không một ai đáp lại lời cô.
Vừa mệt vừa buồn ngủ, Kim đành tự mang hành lý lên phòng, chui vào nhà tắm, mò mẫm những công tắc phức tạp mà Sơn từng bảo có thể cho ra nước nóng mà không cần đun sôi. Chưa đâu ra đâu thì cửa nhà tầng dưới lại có tiếng chuông cửa. Kim mím môi, khó chịu ra mặt. Ai đến vào giờ này chứ?
Suy nghĩ vừa dứt, nước nóng đột ngột phụt ra từ vòi sen, bắn lên mu bàn tay Kim. Cô giật mình, xuýt xoa ôm vết bỏng rời khỏi nhà tắm.
“Chào chị Ki...” Nguyên đứng tồng ngồng trước mặt Kim, mông đặt trên chiếc vali to tướng gấp đôi cái cậu mang đến thôn Kim Tiên. Cậu hồi hởi vẫy tay định chào cô nhưng ngay lập tức, Kim không chút do dự đóng sập cửa vào mặt cậu.
Nguyên chưng hửng, nhấn thêm mấy lần chuông.
Bước chân Kim lên tới cầu thang thì khựng lại, ánh mắt đỏ ngầu hằn lên vằn lửa. Con chim phượng hoàng ngu ngốc ấy thật sự chán sống với cô rồi.
“Cậu còn muốn nói chuyện gì?” Nguyên định chuyển sang đập cửa nhà Kim, bất thình lình cánh cửa lại mở ra lần nữa. Khuôn mặt Kim cau có quát thét vào cậu.
Nguyên nín thinh, gãi đầu gãi tai ấp úng đáp: “Tôi… tôi…”
“Bình thường cậu cũng nói lắp thế này sao?” Kim mất kiên nhẫn.
“Tôi bị cha đuổi khỏi nhà rồi.” Nguyên đứng thẳng thớm, nói một lèo.
Kim nhướng mày, quan sát hành lý bên cạnh cậu: “Thì?”
“Chị Kim ở một mình đúng không? Nhà chị đẹp thật đấy.” Nguyên chặc lưỡi cảm thán, sau đó ẩn ý ngó vào trong. “Có thể mời tôi vào tham quan được không?”
Kim đưa ngang tay chắn ngang cậu, lạnh lùng đáp: “Chúng ta chưa thân đến mức có thể mời nhau về nhà. Cậu Nguyên, tôi đang mệt, hôm khác tiếp cậu sau.”
Nguyên níu cánh tay Kim ghìm lại. Kim cúi xuống nhìn bàn tay Nguyên rồi ngẩng lên lườm cậu sắc như dao.
Cậu chạnh lòng, buông cô ra, cười nham nhở: “Ừ thì, xưa nay tôi không có bạn, giờ lang thang thế này cũng chẳng biết phải làm sao. Hay chị thương tôi, giúp tôi lần này đi!”
Kiểu kể khổ trá hình này tuy có hơi mất mặt, nhưng Nguyên đã quyết tâm dùng bộ mặt dày nhất để được ở gần Kim nhiều hơn.
Kim im lặng, nghĩ ngợi một lát: “Nhà tôi không phải nơi từ thiện.”
Nguyên ngẩn ra không hiểu ý Kim.
Cô xoa xoa cổ, đá khéo về tiền thưởng trong vụ Thanh Long: “Nếu cậu đồng ý cho tôi vay tạm phần tiền thưởng… tôi sẽ suy xét lại.”
Kim quên cô chỉ có thể nhận được một nửa khoản thù lao quy định trong hồ sơ nhiệm vụ, đơn giản vì nhóm cô có Nguyên.
Nguyên nhớ đến lời Kim nói bâng quơ trong rừng Kim Tiên, hình như cô đang phải gánh một số nợ rất lớn. Chỉ cần cô muốn, cậu đều sẽ nhường cả cho cô. Nhưng đột nhiên tốt bụng cho không như thế thì hơi thiệt thòi cho cậu.
Nguyên cười gian xảo, búng tay cái tách, vui vẻ đồng ý với Kim: “Không thành vấn đề. Chị thiếu bao nhiêu tôi cho chị vay bấy nhiêu.”
Kim ngạc nhiên bởi sự hào sảng của Nguyên. Cô thầm nghĩ, làm pháp sư bán mạng mà cũng giàu thế sao?
“Tôi chỉ lấy tiền thưởng của vụ Thanh Long thôi.” Kim ngượng ngùng nói, nghiêng người, hất cằm vào nhà.
Dẫn Nguyên mang đồ đạc lên phòng trống đối diện phòng cô, Kim hời hợt dặn cậu rồi toan xoay lưng bỏ đi: “Quản gia của biệt thự đi vắng rồi, khi nào anh ta về thì cậu cứ xuống hỏi anh ta.”
Nguyên kéo Kim thắc mắc: “Hỏi cái gì cơ?”
Kim bực bội, gạt tay cậu, đáp cụt lủn: “Không biết cái gì thì hỏi cái đó.”


0 Bình luận