HOA TRONG NGỤC
KEYIF AN AN FREEPIK
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

VOL 1: KẺ CẦU THẦN

Chương 17: Hậu duệ của Chu Tước

0 Bình luận - Độ dài: 2,952 từ - Cập nhật:

Hửng sáng, chân trời ngoằn ngoèo những dải cực quang tỏa ra ánh cam vàng mờ ảo, gió ẩm hơi sương cắt da cắt thịt, vỗ lên gò má lấm lem, trầy trụa những vết xước, vết bầm tím của hai người một nam, một nữ đang co ro ngồi tựa vào nhau gật gù. 

Nguyên là người dậy trước, xương cốt cậu ê ẩm như sắp rã thành từng khúc một. Cậu đập mạnh tay lên đầu giữ tỉnh táo, hơi nghiêng qua nhìn Kim ngủ ngon lành trên bả vai.  

Sương mù tan hết, trả lại cho Kim Tiên sự trong lành và tinh khôi đầu ngày mới. Có thứ gì đó đã tác động đến mộng cảnh. Không, phải là hóa giải mộng cảnh mới đúng. Mùi á thú Nguyên đánh hơi ra hai loại riêng biệt thảng hoặc trong khu rừng. 

“Một á thú cấp cao khác đang làm gián đoạn mộng cảnh của Thanh Long.” Kim thủ thỉ nói dù hai mắt vẫn nhắm nghiền. Cô dụi khuôn mặt vào cánh tay Nguyên, lười nhác rời khỏi thân nhiệt ấm áp khác xa với thời tiết se lạnh ngoài trời. “Người này còn đi với ba người khác, tôi cảm giác được linh lực của bọn họ.”

Trong đầu Nguyên hiện lên đôi mắt sậm đen ma mị, có khả năng thôi miên và điều khiển tâm trí loài người. 

“Bột phấn…” Cậu lẩm bẩm, vội cúi xuống hỏi Kim. “Có phải á thú đó có mùi bột phấn trên người?”

Kim không biết bột phấn có mùi gì, nhưng dựa vào cảm nhận của cô, Kim đoán á thú này là một loại côn trùng. 

“Người quen của cậu?” Kim tách khỏi Nguyên, chống tay đứng bật dậy. 

Nguyên lắc đầu, ngập ngừng nói lên suy đoán: “Tên cô ấy là Ái Nhi, pháp sư cấp A của Bộ Quản lý. Trước đây tất cả nhiệm vụ phức tạp đều được giao cho tổ đội của cô ấy phụ trách. Một pháp sư mà Bộ đặc biệt xem trọng.”

“Cô ta giống cậu à?” Kim kiểm tra vết thương giữa lòng bàn tay, sau đó chợt nhớ đến vết thương trên lưng Nguyên. 

“Cô ấy là đồng đội cũ của tôi, nói đúng hơn là tổ đội của cô ấy.” Nguyên ngắn gọn giải thích, vòng tay sờ lên vết rách mưng mủ, khẽ nhăn mặt. 

Cậu ước cơ thể mình cũng có khả năng tự phục hồi nhanh giống Kim. 

“Trong Bộ có tất cả bao nhiêu á thú làm pháp sư vậy?” Thời Kim không có chuyện á thú sống ngoài vòng thanh trừ. Có thể vì nguyên nhân bị dồn vào đường cùng ấy mà bọn chúng căm phẫn, lạm sát nhiều người vô tội hơn. 

“Hai.” Nguyên cởi áo, để lộ khuôn ngực vạm vỡ rám mật phát sáng trong mắt Kim. “Một là tôi, người còn lại là Ái Nhi.”

Cô mím môi, hướng mắt đi nơi khác. 

Cắn răng chịu đựng gió lạnh, Nguyên khoanh chân, vẽ lên tay bùa chú chữa lành rồi tập trung làm phép. Bùa này chỉ có tác dụng như thuốc giảm đau, cậu phải tìm cách tập hợp tất cả pháp sư cùng tổng tiến đánh Thanh Long trước khi hắn nổi điên trút giận lên người dân thôn Kim Tiên. 

“Cậu với cô bạn đó có vẻ… thân thiết nhỉ?” Kim vòng ra sau, nhíu mày nhìn đường thẳng đỏ hỏn, nhớp nhúa dịch nhầy kéo dài từ dọc xương cổ xuống giữa cột sống. 

Nguyên khó nhọc di chuyển bùa chú liền mạch với miệng vết thương, cẳng tay cong queo không chạm được tới điểm cuối cùng. 

“Với tôi, cô ấy cũng giống như chị vậy, đều là những người đi trước đã giúp đỡ tôi rất nhiều.” 

“Tôi không muốn giống người khác.” Kim hất tay cậu về phía trước, lén rút con dao nhỏ trong túi áo măng tô cứa vào lòng bàn tay, vẽ bùa rồi lẩm bẩm thần chú huyết thuật.  

“Ý tôi không phải thế. Tôi… mà khoan, chị đang ghen ấy hả?” Nguyên xoay người, nhìn Kim rung động. 

Kim ngẩn ra, chớp chớp đôi đồng tử vừa ẩn hiện tia đỏ nhạt. 

Không khí phút chốc như bị bịt kín trong một cái chai. 

Kim vô thức ấn mạnh lực tay lên vết thương đang dần khép miệng của Nguyên khiến cậu run rẩy, đau đến ứa nước mắt. 

“Chị định giết người à? Đau lắm đó biết không?” Nguyên dùng cả hai tay tự ôm lấy mình, ấm ức hét lên, nhưng trong một khắc không còn cảm nhận được chỗ bị thương nữa, Nguyên bần thần hướng ánh nhìn xuống lòng bàn tay Kim, khó chịu nắm lấy nó. “Tôi đã bảo chị đừng suốt ngày tự ý rạch tay mình mà, chị không nghe hiểu sao?”

Kim giằng khỏi cậu nhưng Nguyên nhất quyết khư khư giữ chặt cô. 

“Cậu là ai mà dám xen vào quyết định của tôi?” 

“Tôi…” Nguyên cứng họng, máu nóng lên đến não như bị sự rạch ròi của Kim làm cho nguội đi. “Tôi là bạn chị, là đồng đội của chị.” Cậu hất mặt, cố đấm ăn xôi.

Kim nhếch môi, cười vào cách hành xử như trẻ con của cậu: “Được. Nếu cậu còn muốn làm bạn tôi thì sau này đừng tự ý nói những lời áp đặt tôi như vậy. Cậu nghe cho rõ đây, Ngô An Kim này không cần người kiểm soát mình, không cần ai cả.”

Khi không đang là người giận bỗng bị Kim giận ngược lại, Nguyên chột dạ thu lại vẻ mặt hùng hồn ít phút trước, cụp mắt im ru không mở miệng hó hé thêm tiếng nào. 

Kim sờ pháo hiệu trong túi quần rồi túi áo, hai quả cô mang theo đều đã sử dụng trong mộng cảnh mê cung. 

“Cậu còn pháo hiệu không?” Kim đá mũi giày vào Nguyên, giọng điệu nhờ vả nhưng pha chút dỗi hờn. 

Nguyên không đáp, tự động thắp lửa bắn tín hiệu đi. 

Ngoài khe núi, Thanh Long trong thú dạng gồng mình giận dữ, tự đấm vào đầu mình, hắn suy nghĩ đã hơn một giờ đồng hồ nhưng vẫn chưa tìm ra cách ăn thịt được Kim. Để bỏ tức, hắn thu móng vuốt, ngồi chờ Kim trên mỏm đá gần đó, tình cờ bị một du khách lên núi cầu thần bắt gặp. Thanh Long sợ tên du khách kia sẽ về làng và kể cho thôn dân nghe hình dạng thật sự của hắn, rằng thần thật chất chỉ là một kẻ đội lốt quái vật. Tuy có chút thương xót nhưng hắn đành phải giúp tên ấy giữ bí mật bằng cách chôn sâu nó trong bụng hắn mãi mãi. 

Thanh Long bỏ dở miếng thịt, nhìn theo cột pháo thắp sáng bầu trời, râu ria nhuộm đỏ màu máu tanh tưởi.

Không còn sương mù, nhóm Khôi, My, Kiên, Dũng rất nhanh đã đến điểm tụ kết với nhau, những thành viên bị tách rời trong mê cung sau khi Thanh Long đi mất, cũng sớm tìm được đường ra ngoài. 

“Bọn họ đang ở trong khe núi phía trước.” My nói vọng xuống từ ngọn cây cao. “Á thú hiện nguyên hình rồi, mọi người hãy cẩn thận.” 

Khốn thật, hắn ta to hơn cô tưởng tượng rất nhiều. My tuột khỏi cành cây, chi tiết thuật lại sự tình chỗ Kim và Nguyên mắc kẹt. 

Khôi giao cho hai đồng nghiệp đưa những người bị thương xuống núi trước, bảy người khác sẽ chốt giữ nghiêm ngặt bìa khu rừng, không để Thanh Long vào thôn làm hại đến người dân. Số còn lại, đặc biệt là các nhóm trưởng sẽ sẵn sàng tâm lý huyết tẩy cùng Kim Tiên. Trước lúc mặt trời mọc, bọn họ bằng mọi giá, phải thanh trừ cho kỳ được trụ trưởng Thanh Long.

***

Radar dò tìm năng lượng á thú nhận được tín hiệu liên kết từ các pháp sư khác của Bộ. Nguyên đoán mẩm có lẽ mọi người đã có mặt đông đủ, xem ra trận mưa tanh gió máu này, thôn Kim Tiên sẽ không tránh khỏi bị liên lụy. 

Mặc lại chiếc áo nhàu rách, bật công tắc mở hộp vũ khí, Nguyên gác bả đao nằm nghiêng trên vai, quay qua nhìn mái tóc đã chuyển đỏ tự bao giờ của Kim. Mái tóc mà năm mươi năm trước hay năm mươi năm sau đều in hằn trong ký ức cậu. 

“Chị nghĩ chúng ta có thể thắng không?” Nguyên nói, giọng bình tâm đến lạ. 

Kim mỉm cười, ngẩng lên nhìn cậu, chắc nịch đáp: “Tôi còn phải nuôi ba miệng ăn và lấy lại căn biệt thự.”

Nguyên Ngẩn người, sau đó đột ngột phá lên: “Còn tôi phải mang chiếc xe cổ lỗ ngoài cổng thôn trả lại cho ông già.”

Rồi cha nuôi sẽ sớm giết cậu mất thôi.

Thanh Long đếm đi đếm lại số lượng con mồi dâng đến tận miệng hắn hôm nay, nhưng lọt vào mắt hắn chỉ có Kim. 

Sau khi các tổ nhóm khác đánh lạc hướng Thanh Long, Kim và Nguyên nhân cơ hội thoát khỏi khe núi, góp sức cùng mọi người vây hãm Thanh Long trong hàng chục loại bùa chú với lực sát thương cực mạnh, nhưng lớp sừng phủ ngoài da hắn giống như chiếc áo giáp bất khả xâm phạm, dù cho đó là vũ khí hữu hình hay pháp lực vô hình cũng không thể xuyên thủng. 

Thanh Long giơ móng vuốt, đuôi và râu liên tục hất văng vài pháp sư không may trúng đòn. Khi hắn thức tỉnh linh lực, cũng lúc mọi người chĩa kiếm lao vào nhau. 

“Đừng nhìn vào mắt hắn!” Kiên cúi gằm mặt, lộn một vòng trên đất, kiệt sức chống mũi kiếm gục xuống. 

Dũng, Khôi, My và nhiều pháp sư khác nhanh chóng làm theo lời cậu. 

Gió nổi mang theo lớp sương mù mỏng hòa với mưa phùn, nhiệt độ trong không khí đột ngột bị ai đó hạ thấp đi. 

Huyết thuật của Kim có giới hạn, cô run run cánh tay chi chít bùa máu, trán đổ đầy mồ hôi. Nếu tình hình cứ như vậy cô sẽ mất máu đến chết mất. 

Nguyên xoay kiếm đỡ chiếc râu sắc lẻm, sợi râu đi lạc rồi sượt qua mu bàn tay cậu. Cậu nhìn Kim, biết cô sắp không trụ vững thêm được nữa. Bùa chú của pháp sư không có tác dụng với cơ thể như bọc thép của Thanh Long. Nguyên đảo mắt suy ngẫm, trong đầu lóe lên cách đối phó duy nhất nhưng cũng là nguy hiểm nhất trong thời khắc quan trọng này. 

Thanh Long vẫn điên cuồng tấn công, pháp sư gục xuống như ngã rạ. Ngay đến Kim cũng không còn đủ tỉnh táo để cầm vững kiếm. 

Nguyên dằn lòng, ném thanh đao rơi trên mặt đất. Rồi cứ thế ở trước mặt Kim, chính giữa đoạn cột sống vài tiếng trước còn vết thương mưng mủ, Nguyên cong người, gồng mình chịu đựng cơn đau khi biến đổi. 

Chiếc cánh phượng hoàng đỏ rực như lửa như phát ra ánh hào quang, choán lấy tâm trí mịt mù của Kim. Tất cả sự chú ý đều được đổ dồn vào nó. 

Thanh Long trợn mắt, không còn nghi ngờ mà thốt lên một câu: “Chu Tước.”

Những tia nắng ban mai đầu ngày tràn xuống các tán lá, tô điểm một “Nguyên không phải con người” thêm phần rực rỡ. Cậu mở mắt, đôi ngươi hổ phách hắt ra áp bức khiếp người. Khi đã không còn ai đủ sức tiếp tục cuộc chiến, Nguyên rủ cánh bắn vọt mình lao vào giáp lá cà với Thanh Long. Hắn giật mình bừng tỉnh nhưng không kịp tránh cú đấm giáng trời từ Nguyên. Móng vuốt phượng hoàng xuyên qua phần da cổ, áng chừng nếu hắn không nhích qua một chút, cổ họng hắn đã bị cứa rách làm hai. 

Đúng là hắn đã quá coi thường đối thủ. 

“Ngươi không phải Chu Tước?” Máu xanh rỉ xuống thái dương, tuôn ra như tắm. 

Thanh Long có một điểm yếu di truyền từ khi hắn là một con người bình thường, chưa chịu sự biến đổi, đó là bệnh máu khó đông. Nghe thì có chút vô lý, nhưng kể cả khi đã mang trong mình khả năng trường thọ, căn bệnh ấy không hề buông tha cho hắn, đổi ngược ông trời lại tạo cho hắn một lớp giáp bảo hộ vô cùng kiên cố, ngay đến Huyền Vũ hay Bạch Hổ cũng không dễ gì làm hắn bị thương. Chỉ riêng Chu Tước, lão già hắn đã dùng nửa đời giao chiến nhưng chưa một lần thắng được lão. 

Hắn sợ vuốt sắc và lông vũ phượng hoàng, vì vậy sau khi Chu Tước biến mất, hắn đã cảm thấy an tâm biết bao nhiêu. Nhưng điều khiến hắn không khỏi ngạc nhiên là tại sao một á thú hạ đẳng như Nguyên lại có được sức mạnh của lão già ấy?

“Ông biết Chu Tước?” Nguyên bất giác khựng đứng, đáy mắt xoẹt qua một tia phức tạp. 

Thanh Long nhếch mép cười, thì ra Nguyên thật sự có quan hệ với Chu Tước. 

“Hắn ta đang ở đâu?” 

Nhưng chỉ một giây sau, phát hiện đó lại biến thành một mối nghi hoặc khác. 

“Ngay cả ông cũng không biết lão ta đang ở đâu sao?”

Nguyên mất bình tĩnh, gắt lên: “Các người là quái vật, đồ quái vật. Ta sẽ giết hết các người.” 

Thanh Long không hiểu thái độ căm hận khi hắn nhắc về Chu Tước trước mặt Nguyên. Bỗng, hắn chết trân, lặng cả người, trợn trừng mắt như bị thứ gì đó bất ngờ tác động. 

“Lão ta cho ngươi ăn thịt lão?” 

Tứ trụ có bốn người, đều là những á thú biến dị hàng nghìn năm, linh lực tuy dưới một người nhưng lại trên rất nhiều kẻ tầm thường khác. Ngoài Thanh Long, còn Chu Tước, Huyền Vũ và Bạch Hổ. Trước khi lẩn trốn sự săn lùng của loài người và tự đặt cho mình những cái danh xưng kiêu kỳ kia, bọn họ đã được một á thú tập hợp lại và thống nhất với nhau rằng trong tương lai, không ai được để lại hậu duệ. Nếu kẻ nào chết trước sẽ đương nhiên biến thành bữa ăn cho những kẻ còn lại, một cách ổn định trật tự ngầm của á thú, hay nói huỵch toẹt ra là để bọn họ mãi mãi độc tôn những nguồn linh lực mạnh nhất. 

Vậy là Chu Tước đã phá bỏ lời thề. 

Nguyên như con diều mất dây, trút bỏ mọi thịnh nộ vào nắm đấm và những đòn đánh tới. Thanh Long sau một hồi tĩnh tâm cũng nắm bắt được cách ra chiêu của cậu. Đến lần cận chiến thứ ba, Nguyên lãnh trọn một cú quật bất ngờ từ móng vuốt và đuôi hắn. Cậu bắn đập vào thân cây, lông vũ bay tán loạn trong gió. 

Kim nhận thấy cô cần có trách nhiệm với Nguyên. Cô không biết lý do, chỉ là con tim mách bảo cô phải làm thế. Vì vậy ngồi nghỉ ngơi, điều hòa linh lực một chốc, Kim chống tay gượng dậy, hét lớn về phía Nguyên. 

“Chim phượng hoàng ngu ngốc, tìm điểm yếu của hắn ta trước!” 

Chiếc đầu rồng trong biệt thự nhà Đan hiện về trong đầu Kim, chẳng ai lại tôn thờ đầu mình ở trong nhà cả. Thanh Long là kẻ cuồng kín, hắn thậm chí còn đeo đồ hiến tế để lấy may. 

Chiếc đầu rồng, đồ hiến tế, thần linh…

Kim chắp nối những thông tin mờ nhạt thành một chuỗi liên kết, sau đó, cô ngước mặt, toan hỗ trợ Nguyên giao chiến nhưng có vẻ cậu chẳng để lời cô nói vào tai. 

“Nguyên!” Lần này cô gào rách cả cổ họng. 

Nắm đấm Nguyên rơi hụt vào không trung khiến cậu ngã bổ nhào ra đất. Thang Long đắc thắng, đưa chân giẫm lên đôi cánh của cậu, khinh miệt mỉa mai: “Bề ngoài rất giống lão già, nhưng tính cách cuồng dã này… sẽ giết chết ngươi đấy, cậu bé ạ.”

“Im đi! Ta không phải loài quái vật gớm ghiếc như các người!” Nguyên muốn nhấc mình đứng lên nhưng không tài nào được. 

Bên tai Thanh Long bỗng vút qua âm thanh như tên bắn. Hắn ngoái đầu, nghiêng hẳn người qua một bên, mắt phải suýt thì đã lãnh trọn mũi kiếm Kim phóng đi. 

Cô vội chạy đến đỡ Nguyên trong hình dạng nửa người nửa thú nằm trong lòng mình, quá khứ về Đăng và đêm anh mất như ảo giác lướt qua tâm trí cô. 

Kim thấy Đăng đưa tay, áp lên gò má lấm bẩn của cô, dịu dàng thủ thỉ: “Chị Kim, chị đừng khóc.”

Khi khuôn mặt của Đăng dần biến thành của Nguyên, Kim bần thần chạm lên mi mắt, nước mắt nóng hổi cứ thế lăn dài, vô thức đáp trên khóe môi Nguyên. 

Cảnh tượng che chở động lòng người khiến Thanh Long không kìm được phấn khích. Hắn vỗ tay bôm bốp, phủi lông tơ của Nguyên găm trên da thịt, nham hiểm nhìn Kim: “Sao vậy? Có muốn thế chỗ của hắn không?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận