VOL 1: KẺ CẦU THẦN - TRỤ TRƯỞNG THANH LONG
Chương 15: Thanh Long trụ trưởng
0 Bình luận - Độ dài: 3,482 từ - Cập nhật:
Mê trận vừa khởi động, Kim đã căn dặn mọi người dù có xảy ra chuyện gì cũng không được tự ý rời khỏi vị trí ban đầu, bởi một khi các vách tường mê cung di chuyển, chắc chắn chúng sẽ khiến bọn họ bị tách khỏi nhau. Kim không yên tâm để My ở cùng nhóm Linh nên đẩy cô nàng cho Nguyên bảo vệ, còn mình và Khôi chịu trách nhiệm truy lùng dấu vết Thanh Long. Khôi có hoa tay vẽ bùa chúa rất điêu luyện, với người lười vẽ bùa như Kim, cô cho rằng đem theo Khôi vẫn được việc hơn Nguyên nhiều.
Hằn học ngồi bệt xuống sàn nhà bụi bặm, Nguyên lẩm bẩm chửi rủa Khôi. Cả Kim, sao lại cố tình bỏ rơi cậu chứ? Cô không thích làm việc nhóm với cậu?
“Cậu Nguyên…” My khụy một bên đầu gối, đối diện Nguyên thỏ thẻ. “Cậu và chị Kim là người yêu của nhau sao?”
Nguyên giật mình tròn mắt nhìn cô bạn, răng cắn phải lưỡi đau điếng: “Không phải.” Cậu thẳng thừng phủ nhận.
My mỉm cười, nụ cười ẩn chứa dịu dàng như con người cô bạn: “Vậy mà tôi còn tưởng hai người yêu nhau cơ. Chị Kim… đúng là một người kỳ lạ nhỉ. À không không, là người kỳ lạ nhất từ trước đến giờ tôi từng gặp mới đúng.”
“Sao My lại nói vậy?”
“Hả... Ý cậu là chuyện người yêu hay chuyện chị Kim kỳ lạ?” My bó gối, vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình, nghiêng mặt về phía Nguyên.
“Cả hai.” Nguyên vò mái tóc rối xù, hắng giọng liền mấy cái, dè dặt hỏi.
“Thì tôi cảm giác. Từ lúc lên núi đến giờ chị Kim chỉ nhìn cậu Nguyên khi nói chuyện, cả ánh mắt của chị ấy, khác hẳn với ánh mắt lúc nhìn chúng tôi.” My tư lự, đảo đồng tử suy ngẫm. “Còn kỳ lạ… máu của chị ấy, linh lực của chị ấy, cả những vạch định cụ thể trong đầu chị ấy, tôi thấy cho dù mọi người có tranh cãi đến sứt đầu mẻ trán thì chị ấy vẫn sẽ điềm tĩnh và làm theo ý mình.”
“Lập trường vững.” Nguyên bồi thêm.
My gật đầu lia lịa tán đồng với ý của cậu.
“Nhưng nếu đó là chuyện liên quan đến cậu Nguyên, tôi nghĩ chị Kim sẽ không ngó lơ giống đêm nay đâu.” Cô bạn quanh co là thế nhưng ý chính vẫn là ám chỉ sự quan tâm đặc biệt Kim dành cho Nguyên.
Nguyên không cãi, chỉ im lặng nghiền ngẫm. Bỗng từ phía bên kia các vách tường xéo với hai người một góc sáu mươi độ, hai cột pháo sáng lần lượt được bắn vọt lên cao, phát ra âm thanh như tiếng vợt muỗi lách tách nhỏ xíu. Nguyên và My đồng loạt nhìn nhau, không ai nói với ai tiếng nào, gương mặt kiệt sức lóe lên tia vui mừng vì cuối cùng kế hoạch của Kim cũng có tác dụng với Thanh Long.
…
Ba mươi phút đếm ngược trước lúc trăng tàn. Bầu trời xám xịt chợt đổ cơn giông, côn trùng ùn ùn trồi lên khỏi mặt đất, nối đuôi rồng rắn tháo chạy khỏi rừng già. Gió gào thét xô đẩy những tán cây cao vút, ngả nghiêng như sắp đổ rạp, tạo thành bức hoạt họa kinh dị, làm nền cho mảnh trăng tròn thoắt ẩn thoắt hiện sau từng đụn mây trắng đục, chầm chậm lạc trôi.
Kiên và Dũng vẫn giữ nguyên đội hình chiến đấu như lúc chia việc, không dám lơ là cảnh giác bất kỳ một giây nào. Trong tai Kiên bất chợt vang lên tiếng rè rè như có sóng âm truyền đến, là một giọng nữ hơi phô nhưng không xa lạ.
“Bên đó sao rồi?” Ái Nhi tập trung sử dụng linh lực ngoại cảm giao tiếp với Kiên.
Bên ghế lái, Nam - cậu bạn tóc vàng nắm vai trò tài xế thản nhiên nhấn vọt chân ga, gia tăng vận tốc con xe bốn chỗ lên đến ba trăm kilomet trên giờ. Cậu ta biết tỏng kiểu lái này thế nào cũng trở thành cái gai trong mắt cảnh sát giao thông nên mặc kệ, cứ cách nửa tiếng nghe còi hú inh ỏi, cậu lại kéo hết tốc độ tối đa. Ghế sau còn có hai đồng đội một nam, một nữ khác đang dựa vào nhau, gật gù ngủ. Tổ đội của Ái Nhi đã quá quen với việc nhận nhiệm vụ mà như chạy deadline thế này, chẳng ai buồn ý kiến ý cò phản bác cho mất thời gian.
“Vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ bên trong.” Kiên ngửa cổ quan sát bầu trời, trong lòng tràn đầy bất an. Sương mù đang dần quay lại khu rừng. “Có khi nào mọi người đã mắc bẫy Thanh Long rồi không?”
Suy đoán của Kiên hoàn toàn có căn cứ. Chỉ chưa đầy vài phút nữa, Thanh Long sẽ khôi phục thú dạng. Tuy cậu không hiểu hắn ta như Kim và Nguyên, nhưng dựa vào cách hắn ta duy trì ẩn thuật cho căn biệt thự, Kiên nhận thức được đối đầu trực diện với Thanh Long chẳng khác nào tự mình tìm đường chết.
“Mở định vị radar á thú của cậu lên, tôi đến ngay đây.” Ái Nhi thận trọng suy xét lời Kiên tường thuật.
Danh sách các pháp sư đến Kim Tiên có tên của Nguyên, trước đây cậu nhóc á thú đó từng đến nhóm cô hợp đội, khoảng tầm hai tuần, nhưng vì ba thành viên khác không tin tưởng năng lực kiểm soát sức mạnh á thú của Nguyên nên dần dần cậu cũng bị bọn họ đào thải khỏi nhóm.
Nếu Nguyên chỉ đơn giản là một á thú mang thân phận pháp sư như Ái Nhi, cô sẽ chẳng mấy bận tâm đến cậu làm gì, nhưng có một lần khi cả nhóm đang giao chiến với một á thú cấp cao, Nam bị thương ở đầu bất tỉnh, Ly và Thịnh kiệt sức đến lịm đi, chỉ còn Ái Nhi và Nguyên chống cự, Nguyên đã xòe đôi cánh của cậu, bảo vệ cô khỏi đòn đánh bất ngờ từ gã á thú ấy. Đó là một đôi cánh khổng lồ, rực đỏ như ngọn lửa như đang cháy, đôi cánh của loài phượng hoàng bất tử, chỉ tồn tại ở một á thú duy nhất trong truyền thuyết.
“Chị Nhi, chúng ta đến nơi rồi.”
Ái Nhi giật mình quay qua nhìn Nam, đáy mắt thấp thoáng hình ảnh về một “Nguyên không phải pháp sư” trong quá khứ. Với cái bản lĩnh không hề tầm thường cùng người đồng đội mới đặc biệt của cậu, Ái Nhi không tin cậu ta có thể dễ dàng trở thành bữa ăn của Thanh Long.
Kéo tay cầm, đẩy cửa xe ra ngoài, Ái Nhi so vạt áo, nhìn quanh không gian đang bị bóng tối nuốt chửng, gõ mạnh tay lên kính xe sau đánh thức hai con sâu ngủ tỉnh dậy. Nam xoa cổ tay, mở cốp lấy vali đựng dụng cụ bảo quản vật mẫu. Ngoài việc chiến đấu như một pháp sư, cậu còn là một thuật sư tài ba của Bộ, phụ trách thu dọn tàn cuộc sau mỗi trận chiến.
“Không có nguy hiểm.” Ly, cô gái tóc ngắn, mặc áo thun quần bò bụi bặm, vừa ngáp dài đến chảy nước mắt vừa phủi tay sau khi khai triển xong bùa chú thăm dò.
Thịnh, cậu bạn thân của Ly cũng uể oải lướt tay trên thiết bị kiểm định địa chất, tiếp lời: “Vẫn còn hai mươi phút nữa nếu chúng ta dùng thuật dịch chuyển.”
Nhi xoa cằm tính toán, xem ra bọn họ đã bỏ lỡ thời cơ tốt mất rồi. Nhưng không sao, nếu có những lá chắn như Nguyên, hoặc các pháp sư cấp cao khác đánh lạc hướng trước, bọn họ có thể toàn lực tổng tấn công, dứt khoát triệt hạ gã quái vật đã ẩn nấp nghìn năm ấy.
***
Vẫn là căn phòng với những giá sách âm tường khổng lồ, chiếc đầu rồng kiêu ngạo trợn trừng mắt gắn ở chính giữa, xương người, mùi tanh tưởi của máu, và Đan.
Không, hắn là Thanh Long mới phải (dù hình dạng của hắn hiện tại vẫn là Đan).
Khôi để Linh ngồi dựa vào tường, xem xét tình trạng của cậu bạn. Máu Linh thấm ướt một bên ngực áo cậu, nhưng điều đó không quan trọng bằng việc hơi thở của Linh đang dần tắt. Khôi ngửa cổ, bắt gặp ánh mắt phức tạp Kim dành cho chàng trai cao gầy đứng sau lan can dưới lối cầu thang dẫn lên vị trí có chiếc đầu rồng.
Cậu không cảm nhận được năng lượng á thú từ anh ta, nhưng từ vẻ mặt lạnh lẽo cùng nụ cười nửa miệng như giễu cợt Kim và cậu, Khôi đoán chắc anh ta chính là chủ nhân ngôi biệt thự này, kẻ đã nhẫn tâm ra tay giết chết hàng chục pháp sư của Bộ Quản lý.
“Ta luôn thắc mắc tại sao huyết thuật của ngươi có thể ảnh hưởng đến linh lực của ta, cuối cùng ta cũng đã hiểu. Trông ngươi rất giống một người ta từng tình cờ giao đấu trước đây.”
Thanh Long "tháo bỏ mặt nạ", hiện nguyên hình dưới chùm đèn giả nến treo trên trần nhà. Nếu tinh ý một chút sẽ phát hiện, mộng cảnh mê cung mà hắn bố trí có rộng đến đâu thì nguồn sáng duy nhất cũng chỉ tỏa ra từ chùm đèn này.
Kim nắm cán kiếm, dùng miệng tháo găng tay ném xuống sàn, lạnh lùng đáp lời Thanh Long: “Ngô An Kim, pháp sư cấp A - Bộ Quản lý á thú và động vật nguy hiểm. Thanh Long, ngươi lợi dụng lòng tin của người dân Kim Tiên, giả thần giả quỷ gây ra hàng loạt cái chết của nhiều người vô tội. Thay mặt Bộ, kết thành án tử, lập tức thanh trừ.”
Trước lời tuyên án hùng hồn của Kim, Thanh Long không hề nao núng. Hắn chậm rãi nhịp những ngón tay dài, mảnh lên bệ gỗ, âm thầm đếm từng giây đang trôi qua. Chưa mùa trăng rằm nào tạo cho hắn cảm giác vừa phấn khích vừa hồi hộp như đêm trăng hôm nay. Hắn ước trong tay có một chiếc đồng hồ cát, một chiếc để đếm ngược thời khắc sinh tử của những con mồi hắn mang về.
“Ngô An Kim sao?” Thanh Long đảo mắt, như nhớ ra người hắn nhắc đến trước đó là ai, khuôn mặt đắc thắng có chút biến chuyển. “Ngươi là hậu duệ của Ngô An Thái?”
Khôi tuốt vỏ kiếm, sẵn sàng xông lên cùng Kim, nhưng vừa nghe Thanh Long nhắc đến cha, bước chân Kim bỗng khựng lại.
“Chị Kim…” Khôi sốt ruột xem đồng hồ trên tay.
Thanh Long nhướng mày, trong mắt nhuốm màu hoài niệm: “Cha ngươi quả thật rất mạnh. Ta vốn không phải đối thủ của ông ta, nhưng hình như… ông ta chết mất rồi. Loài người đến cuối cũng chỉ là những kẻ yếu ớt mà thôi. Chúng ta đã cho ông ta cơ hội lựa chọn, nhưng ông ta lại nguyền rủa chúng ta. Chết đáng lắm. Chết đáng lắm.” Dứt lời, Thanh Long lại phá lên cười ngoặt ngoẹo.
Kim siết cán kiếm đến nổi gân tay. Chợt cô như nhận ra sự bất thường trong lời Thanh Long kể.
Hắn chỉ có một mình, tại sao lại là “chúng ta”? Cha cô thì có liên quan gì đến lựa chọn của chúng?
“Chị Kim, chúng ta phải hành động nhanh thôi, sắp hết thời gian rồi!” Khôi vội vàng hối thúc, không suy nghĩ nhiều bắn vọt mình về phía Thanh Long.
Kiếm của cậu chém hụt vào không trung, chẻ đôi lan can hắn ta đứng ra làm hai đoạn, đổ rầm xuống dưới. Bụi mù bay tán loạn che khuất tầm nhìn Kim.
Thanh Long bốc hơi như thể hắn chưa từng ở đó. Chiếc đầu rồng bên cạnh Khôi bất ngờ phụt ra một cụm khói trắng vẩn đục, nhấn chìm cả căn phòng trong ảo ảnh mù sương.
Kim cắn môi, đay nghiến bật ra một câu chửi thề: “Chết tiệt thật!”
Hắn dám lợi dụng cô để câu giờ.
“Khôi!” Kim hét lớn tên anh bạn vừa mất bình tĩnh.
“Tôi ở đây!” Khôi không định vị được Kim nhưng vẫn đáp vọng lại cho Kim yên tâm.
“Sương mù là giả, mau dùng bùa chú của cậu đi.” Từ điển bùa chú của Kim không có loại xua tan sương mù. Mấy mánh khóe nít ranh của Thanh Long càng không dễ lừa được cô.
Linh lực mất, thú dạng bị phong ấn tạm thời, có lẽ Thanh Long đã dùng vài thuật cơ bản của pháp sư, thành công đánh lừa tâm lý những kẻ sợ hắn, khiến họ tin rằng hắn vẫn có thể giết họ dù là trong hình dáng nào đi nữa.
“Chị không sao chứ?” Khôi di mũi kiếm thật mạnh, nguệch ngoạc vẽ lên sàn nhà gạch men một hình ông mặt trời, chính giữa vòng tròn có thêm một ký tự cây đinh bị bẻ cong, trông như chữ tượng hình cổ.
“Tôi không sao.” Kim tập trung lần theo mùi hương của Thanh Long. Hắn chỉ ở đâu đó trong căn phòng này thôi. Hoặc căn phòng có lối đi bí mật thông ra ngoài.
Nghĩ đoạn, trái tim của Kim bỗng thót lên một cái. Sau trăng tàn, á thú sẽ cần thêm đồ ăn để bù đắp vào phần linh lực bị hao tổn. Nếu Thanh Long kịp trốn xuống thôn Kim Tiên, người dân ở đó sẽ không tránh khỏi tai họa.
“Kim!”
Lẫn trong lớp sương mù dày đặc, ngày một trắng xóa hơn, giọng Nguyên trầm khàn, oang oang gọi to tên Kim. Cậu hoảng hốt dừng chân trước mép cửa phòng, quay lại để ý xem My còn theo sát phía sau không.
My ghìm cậu lại trước khi cậu xông thẳng vào tìm Kim cho bằng được: “Bám lấy nhau mà đi, như vậy sẽ không sợ lạc.” Cô bạn lo lắng, đan hẳn tay mình vào bàn tay Nguyên.
Cậu gật đầu, hít sâu một hơi. Không lâu sau, sương mù đã bị đẩy lùi. Khôi đứng yên ở vị trí cũ, đưa mắt tìm Kim. Vừa hay, linh lực của Kim cũng phát huy tác dụng.
Kim ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt cô hiện ra bản đồ ngôi biểu thự mà chỉ mình cô nhìn thấy. Chỉ tay về phía chiếc đầu rồng sau lưng Khôi, Kim nhanh chóng xác định: “Lối đi bí mật nằm ở sau đầu rồng đó!”
Nguyên theo quán tính cũng dồn sự chú ý vào Khôi. Kim nghe tiếng bước chân thì liền xoay người phòng thủ, ánh mắt vô tình lướt qua “tay nắm tay cầm” thân mật giữa đôi nam nữ vừa theo pháo hiệu của cô chạy đến.
“Chị Kim…” My là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng như tờ trước.
Nguyên chuyển sự chú tâm về Kim, tay trái toan lấy vật nhét trong túi quần đưa cho cô, nhưng lại bị cô lườm nguýt với thái độ hằn học.
“Đi đâu giờ mới tới thế? Lề mà lề mề để á thú trốn mất.” Giọng Kim như người khó ở.
Nguyên chưng hửng giữa chừng. Cậu vẫn còn ghim cô chuyện ghép nhóm hành động, giờ tự nhiên lại chuyển thành cô lên mặt tức giận với cậu.
“Bọn em gặp chút rắc r…”
“Chị Kim, tôi tìm thấy rồi!”
My còn chưa thanh minh xong thì Khôi trên cao đã đột ngột cắt ngang lời cô bạn. Thời gian không còn nhiều, bốn người tự động gác lại chuyện riêng, cùng nhau đuổi theo Thanh Long đang lẩn trốn.
…
Ngoài biệt thự có mai phục. Thanh Long có thể cảm nhận mùi rất nhiều người ẩn nấp xung quanh, gần cổng ra vào, cả trong rừng cây xào xạc tiếng gió.
Bóng trăng rủ mình nhạt màu dần.
Thanh Long bấm bụng, kiềm chế cơn thịnh nộ sôi sục trong huyết quản. Hắn sẽ bắt đám pháp sư kia trả giá cho những hành động chúng gây ra với hắn đêm nay, sẽ nhai ngấu nghiến tới từng vụn xương của bọn chúng. Nhưng trước mắt hắn phải lấy lại linh lực bị phong ấn dưới ánh trăng.
“Này, anh kia!”
Thanh Long giật bắn mình, hoảng hốt quay lại nhìn chàng trai to cao, đeo huy hiệu của Bộ Quản lý đang bước đến gần hắn.
“Tôi… tôi…” Rất nhanh sau đó, hắn đã bình tĩnh, giả vờ co người, rụt rè lắp bắp với chàng trai. “Tôi… tôi lên núi… lên núi cầu… cầu thần.”
Chàng trai quan sát hắn một lượt từ đầu đến chân. Dáng vẻ nhếch nhác, gương mặt hiền lành, nói năng không tròn, còn ngọng lên ngóng xuống. Cậu chặc lưỡi đầy thương hại.
“Ở đây nguy hiểm lắm, tôi khuyên anh mau xuống núi đi.”
“Sắp… sắp s-sáng rồi.” Thanh Long run run, cố nói nhỏ hết cỡ để tên ngu này không đánh động đến những kẻ mai phục của Bộ.
“Sắp sáng nhưng vẫn còn nguy hiểm. Anh tên gì? Có cần tôi giúp đưa xuống núi không?” Chàng trai nhiệt tình đến cùng. .
Thanh Long nghiến răng nghiến lợi, cố tìm cách tách khỏi lòng tốt mà hắn hằng tôn thờ.
“Đ-Đan. Không… Không c-cần.” Đã diễn kịch là phải diễn cho trót. Thanh Long bồn chồn vò vò vạt áo thun.
Kiên đi thám thính một vòng biệt thự đề phòng bất trắc, thấy bóng lưng của người trong đội đang thì thầm với ai đó, cậu lẳng lặng đi tới chỗ cậu ta.
“Đang làm nhiệm vụ mà cậu còn nói chuyện riêng với ai vậy?”
Thanh Long một lần nữa hoảng loạn trước ánh mắt sắc như dao mà Kiên chĩa vào mình. Một cái nhếch mày nghi hoặc nhanh chóng thay Kiên chào hỏi Thanh Long.
“Đội trưởng, cậu Đan đây lên núi cầu thần. Chúng ta đang vây bắt Thanh Long, hay đội trưởng để tôi đưa cậu ấy xuống núi an toàn trước nhé?”
“Đan?” Kiên nhớ ngay đến thông tin về Thanh Long mà Bộ Quản lý đã đề cập trong hồ sơ. Tuy không có ảnh nhưng tên họ, đặc điểm hình thể được đặc tả và thời điểm xuất hiện của người này trên núi hoàn toàn trùng khớp với trụ trưởng á thú kia.
Lời Kiên vừa dứt, Đan nhanh như cắt đẩy ngã chàng trai tốt bụng rồi lao người bỏ chạy vào rừng cây. Kiên rút pháo hiệu bắn lên trời. Dũng ở mặt trước biệt thự nghe thấy, liền kéo người đến hỗ trợ Kiên.
Kim nhìn bóng trăng biến mất trên thảm nhung hửng sáng, trong đầu hiện lên viễn cảnh tiêu điều đẫm máu tươi. Không được rồi, phải tụ họp với nhóm Kiên và Dũng trước khi Thanh Long biến bọn họ thành vật tế cho bữa ăn phục hồi linh lực của hắn.
“Khôi, xem xem năng lượng á thú đã xuất hiện trở lại chưa?” Kim không chần chừ quay qua Khôi phân chia việc, tiếp đến là My. “My, giúp tôi định vị chính xác vị trí của nhóm Kiên và Dũng. Còn cậu Nguyên…” Kim ngập ngừng, suy nghĩ bắt đầu rối vào nhau. “Cậu vẫn ổn đúng không?”
Suýt nữa Kim đã quên Nguyên cũng là một á thú. Trăng rằm tuy không ảnh hưởng đến linh lực pháp sư nhưng ắt hẳn, phần nào đó cũng khiến cơ thể cậu cảm thấy khó chịu.
My và Khôi cùng hướng mắt nhìn Nguyên. Cậu ngẩn ra, cổ và má có chút ngứa ngáy.
“Tôi không sao.” Nguyên đáp, lo rằng Kim và mọi người sẽ sợ mình nổi máu ăn thịt nên vội bồi thêm một câu chữa cháy. “Đừng nhìn tôi như thể quái vật thế chứ, nhanh đi thôi, trăng tàn rồi kìa.”
My và Khôi chưa từng chứng kiến Nguyên biến đổi. Họ hy vọng hôm nay kiếm của họ chỉ nhuốm máu một á thú duy nhất. Nhưng với Kim, cô càng không muốn để cậu tiếp tục tham gia cuộc săn đầy rủi ro này.


0 Bình luận