HOA TRONG NGỤC
KEYIF AN AN FREEPIK
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

VOL 1: KẺ CẦU THẦN

Chương 16: Huyết phủ Kim Tiên

0 Bình luận - Độ dài: 3,259 từ - Cập nhật:

Chạy chưa được bao xa thì Thanh Long đã bị sáu người trong hai nhóm pháp sư Kiên và Dũng đuổi kịp. Bọn họ vây hắn thành một vòng tròn khép kín, tay người nào cũng lăm lăm bảo kiếm ánh bạc, sáng lóa trong bóng đêm. 

Trời vào rạng sáng, cơn giông giận dữ trên đỉnh Kim Tiên nổi cơn thịnh nộ, suốt đêm qua nó đã trực sẵn ở đấy nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa nhỏ xuống trần gian lấy một hạt mưa, giống như cách ẩn mình đợi thời cơ của Thanh Long, khi bị đẩy đến đường cùng, nó mới trút hết tất thảy cuồng phong một lần, gột bỏ mọi sự dồn nén xuống những kẻ dám bén mảng đến nơi thần linh trú ngụ.

“Thanh Long, lần này ngươi đừng hòng chạy thoát.” Dũng châm một mồi lửa bằng bùa chú, ánh mắt hiện lên những hằn tia căm thù. Rất nhiều bạn bè thân thiết của cậu trong một ngày đã phải chôn thân mất xác ở nơi đây. 

Những đồng đội khác của hai nhóm cũng đồng loạt thắp đuốc, vào tư thế thi triển trận đồ. Kiên không yên tâm xem thời gian đã vơi cạn, bắn pháo hiệu cảnh báo lần thứ hai, cậu hy vọng Ái Nhi và nhóm Kim có thể thấy được nó, mau chóng đưa người đến hỗ trợ. 

Thanh Long ngửa cổ, khóe môi vẽ thành đường cong ngoác đến tận mang tai. Hắn đặt tay phải lên ngực, thầm cảm thán vẻ đẹp của bầu trời đầu ngày cùng khung cảnh âm u rét buốt, rất thích hợp để hắn tổ chức một bữa tiệc mừng thật thịnh soạn.

“Hôm nay chơi thế là đủ rồi. Nể tình các ngươi đã giữ cửa nhà suốt đêm qua cho ta, ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống.” Thanh Long nhướng mày, làm bộ thanh cao nói.

Trong mắt Thanh Long, Bộ Quản lý chính là kho dự trữ nguồn linh lực khổng lồ mà hắn vừa phát hiện ra, tiêu biểu trong số đó là Kim. Thanh Long nhất định phải ngấu nghiến cô ả tóc đỏ đó, chỉ cần một mình ả ta thôi, hắn đã có thể sánh ngang tầm với lão già Chu Tước kiêu ngạo.

Để đồng đội khóa Thanh Long trong vòng phép, Dũng không nhiều lời nhảy vào giáp lá cà với hắn ta, nhóm Kiên cũng siết chặt những lỗ hổng kiềm chân hắn. Kiên xoay bảo kiếm áp sát Thanh Long từ phía sau, không biết có phải vì nhỏ người nên Thanh Long dễ dàng tránh được những đòn đánh của hai cậu. 

“Đi chết đi đồ quái vật!” Dũng hét lớn, lưỡi kiếm trong cơn tức giận vô tình cứa rách da thịt khi Thanh Long nghiêng mình, máu đỏ thấm đẫm bả vai, khiến hắn đau đớn hét lên một tiếng.

Kiên nhận ra Thanh Long ở nhân dạng cũng có thể sử dụng bùa chú như các pháp sư, và hầu hết các bùa chú hắn chọn đều có khả năng đánh lừa thị giác đối thủ. Cậu dừng hành động cận chiến vô ích, nhặt lá cây khô dưới chân, vẽ bùa chú xiềng xích rồi rải nó theo đường Thanh Long di chuyển. Đúng như Kiên suy đoán, chưa đầy một khắc sau Thanh Long đã sập bẫy. Mất máu đi kèm với bị tính kế hội đồng làm hắn bắt đầu kiệt sức, khuôn mặt hiền lành, chất phác giả dối của chàng thanh niên chưa đến ba mươi tái nhợt, tràn đầy vẻ khinh bỉ.

“Con người là những kẻ vong ân bội nghĩa. Ta vì các ngươi không tiếc nghìn năm tu luyện, cho đi thứ quý giá của ta, còn các ngươi thì sao? Chỉ dựa vào mấy món đồ vớ vẩn tự mình cho là vô giá, năm lần bảy lượt đòi có cái này, mong được như ý nguyện kia.”

Kiên và Dũng kề kiếm lên hõm cổ Thanh Long. 

Kiên vô cảm đáp lại lời trăn trối của trụ trưởng á thú sắp kết thúc vòng đời vô tận của mình: “Nếu tâm ngươi thật sự hướng thiện, ngươi sẽ không làm ra những chuyện trái thiên nghịch lý, lạm sát tùy hứng người vô tội. Còn một điều nữa ngươi cũng nên biết, lòng tốt đã cho đi thì đừng nên cưỡng cầu sự báo đáp, nếu cần báo đáp thì ngươi không còn là thần nữa rồi.”

Thanh Long không phải con người, sao hắn có thể hiểu được đạo lý phức tạp, rối rắm này. Nhưng chẳng hề gì cả, lòng tốt chỉ là thú vui của hắn, hắn cho đi được thì lấy lại được. Và cái giá hắn lấy lại chính là sinh mạng của những kẻ cầu thần có nguồn năng lượng biến dị chưa thức tỉnh. 

“Cậu nhiều lời với hắn ta làm gì. Giết hắn trả thù cho anh em chúng ta thôi.” Dũng mất kiên nhẫn ghì mạnh lưỡi kiếm. 

Máu Thanh Long ngày càng chảy nhiều hơn, là mùi huyết tanh tưởi hắn yêu thích trong những bữa ăn cuối tuần, cuối tháng, thậm chí là vài năm, nhưng khi tự mình cảm nhận sự xâm lấn của kim loại găm vào cơ thể, hắn có chút đau lòng vì đã quá tàn nhẫn với những con mồi đáng thương trước đây. 

Kiên gật đầu tán đồng với Dũng, bốn đồng đội khác đang tập trung duy trì vòng phép cũng chờ đợi giây phút hai đội trưởng dùng mạng Thanh Long hiến tế những vong linh chiến hữu chưa yên nghỉ trên trời. Khoảnh khắc hai lưỡi kiếm sắc lẹm xẻ gió chém xuống Thanh Long quỳ xụp dưới lá khô, cũng là lúc mặt trăng trên trời nhòa mất nửa vành tròn. 

Sương mù trắng xóa đột ngột túa ra từ lòng rừng tăm tối, chim muông vỗ cánh réo rắt gọi nhau di cư, tìm nơi trú ẩn. Sấm nguệch ngoạc xuyên thủng bầu trời đỏ, đổ xuống mặt đất những hạt nước nặng trĩu vang to tiếng lộp độp. 

Kiên và Dũng nhìn nhau, chưa kịp vui mừng vì giết được kẻ thù thì linh cảm bất an đã choán trọn tâm trí bọn họ. Vệt máu bám trên kiếm bỗng chuyển sang màu xanh lục kỳ dị, Kiên hoảng hốt, quay lại vị trí Thanh Long vừa tắt thở nhưng những gì còn sót lại chỉ có sương và nước. 

Dũng mím môi, thầm rửa một câu chết tiệt, song hét lớn để báo động nguy hiểm cho bốn đồng đội ngoài vòng tròn: “Mọi người không được tách khỏi nhau. Thanh Long trốn thoát rồi!” 

Kiên dựa vào lưng Dũng, lắc đầu phủ định lời cậu bạn nói: “Hắn ta không trốn. Hắn… đã trở lại.”

Bàn tay nắm bảo kiếm của Dũng hơi run run: “Sương mù này không giống với sương mù lúc chúng ta lên núi.” 

“Mộng cảnh.” Đầu Kiên vang lên lời đồn về sức mạnh của Thanh Long. “Cậu còn pháo hiệu không?” 

“Còn.” Dũng dè chừng quan sát khung cảnh tĩnh lặng trước mặt, hơi nghiêng đầu đáp. 

“Các nhóm vào biệt thự khả năng cao đã gặp bất trắc rồi. Dưới núi có chi viện của Bộ vừa đến, cậu nổ pháo, chúng ta ráng cầm cự thêm chút nữa.” Kiên âm trầm nói, không quay lại nhìn Dũng.

Dũng cau mày, không đồng tình: “Cậu sợ tên quái vật ấy? Chưa trả thù được, tôi sẽ không đi đâu cả.”

“Thế cậu muốn anh em đồng đội ngoài kia phải chết chung với cậu? Tỉnh táo lên đi, Thanh Long đã khôi phục linh lực, hắn đang quan sát và trực chờ chúng ta để lộ sơ hở ngoài kia đấy.” Kiên buông lời nhẹ bâng, nhưng lại khiến Dũng phải cúi mặt, lặng mình tự kiểm điểm. 

Nhóm Kim sau một hồi lang thang trong lòng rừng thì cũng tìm thấy vài người thuộc tổ đội của Kiên, bọn họ đều bị thương nhẹ ở mắt cá chân vì đạp trúng vật gì đó trông như gọng kìm. 

My xem xét vết thương cho họ, ánh mắt có phần khó hiểu: “Nhìn bên ngoài thì chỉ giống trật chân thông thường, nhưng nếu ấn vào chỗ đau sẽ có máu chảy ra. Xem này…” Nói đoạn, cô bạn dùng ngón giữa và trỏ điểm lên vết bầm. 

Nguyên lập tức nhớ đến giấc mơ khi cậu lạc trong rừng Kim Tiên và được Đan cứu thoát. Lúc đó, cậu chỉ nghĩ đơn giản mình gặp ảo giác vì quá mệt, nhưng cảm nhận về giấc mơ ấy lại chân thực đến mức đáng sợ. 

“Cẩn thận, tránh xa những thứ kỳ lạ mà mình thấy dọc đường đi. Thanh Long bắt đầu thiết lập lại mộng cảnh rồi.” Kim biết lý do họ vòng vèo mãi trong rừng, cũng biết Thanh Long đã thức tỉnh. “Khôi, cậu có thể ở yên đây trông chừng hai cậu bạn đó được không? Cả My nữa.” 

“Còn chị và cậu Nguyên?” Khôi ngập ngừng hỏi ngược lại Kim, không mấy hài lòng trước sự chia cắt đột ngột này. 

“Bọn tôi biết cách tìm Thanh Long.” Nguyên không đợi Kim lên tiếng đã thay mặt cô đáp lời cậu bạn. 

Kim im lặng, để Nguyên tự biên tự diễn. 

“Tôi thấy cậu Nguyên nói có lý đó. Hai người mau đi đi, nếu không ổn thì bắn pháo hiệu cho bọn tôi.” My gật gù hưởng ứng Nguyên. 

Thái độ xuôi thuận của cô bạn bất giác khiến chân mày Kim chau lại. 

“Chị Nhi, là mộng cảnh.” Ly dùng chiếc gậy gỗ trong tay hất văng những gông cùn rải rác dày đặc trên lối đi, phía sau là Thịnh với chiếc đèn hình giọt nước không bị cơn mưa ảnh hưởng giúp họ xua tan sương mù và nhận diện được nguy hiểm đang đến. 

Nam đi song song với Ái Nhi, áo khoác len cổ lọ mặc kèm quần tây xắn gấu, giày lười đế bằng khiến anh trông trẻ trung, năng động hơn so với tuổi thật. Dù trên tay lỉnh kỉnh đồ đạc chuyên dụng của thuật sư, nhưng chúng không gây trở ngại đến tốc độ di chuyển của Nam cùng mọi người. 

Ái Nhi nghe Ly thông báo liền tự mình đi chậm lại. 

“Đồ của tôi.” Nhi đá mắt cho Nam. 

Anh nhanh nhẹn mở vali, trao cho cô một chiếc hộp thiếc. 

Đến địa phận tiến sâu vào lòng rừng, cô ra hiệu cho cả nhóm lùi xa hai trăm mét, mở nắp hộp, bỏ tất thảy những cục thịt đỏ hỏn ướp lạnh vào miệng, nhăn mặt, rệu rạo nhai. Khi đã cảm thấy cơ thể ổn định hơn, Ái Nhi chớp chớp đồng tử, đôi mắt đổi từ trạng thái con người qua thể á thú chỉ có một lòng đen, thảng hoặc con ngươi của đôi mắt ấy lại tỏa ra những tia long lanh nhỏ xíu như ngọc trai trong gương, sau lưng cô trồi lên hai chiếc cánh phủ bột phấn xám xanh to bành như hai chiếc cánh quạt mềm. Ái Nhi mím môi, chờ bản thân hoàn tất nốt giai đoạn biến đổi sau mùa trăng rằm.

Đem theo bột phấn vọt người bay lên không trung, chịu đựng nước mưa và gió lạnh táp lên thân thể nhỏ bé, Ái Nhi dùng linh lực á thú từ đôi cánh của mình, đẩy lùi lớp sương mù tạo nên mộng cảnh Thanh Long vừa dàn dựng. 

Á thú đấu á thú, Ái Nhi có thể không đấu lại hắn ta, nhưng độc tố của bột phấn trong cánh cô sẽ khiến hắn khó chịu đôi chút. Rất nhanh sau toàn bộ sương mù đã bị Ái Nhi thanh tẩy. Cô bật thiết bị liên lạc với nhóm, lạnh giọng kiểm tra tình hình: “Đã định vị được á thú chưa?”

“Rồi chị.” Ly phấn khởi khi thần thức kết nối được năng lượng á thú. “Nhưng mà, sao lại có đến hai á thú trong rừng nhỉ? Lại còn ở chung một chỗ…” Cô lẩm bẩm, cảm thấy có gì đó sai sai. 

Ái Nhi kinh ngạc, khóe môi nở nụ cười gian xảo: “Không sao, một người ở phe ta, là Nguyên đó.”

Ly, Thịnh và Nam nhất loạt nhìn nhau, như không tin vào tai mình. Nguyên cũng đến đây truy bắt Thanh Long? 

“Đừng lo lắng, cậu ta không làm hỏng kế hoạch của chúng ta đâu.” Ái Nhi trấn an, người của nhóm cô không ưa gì Nguyên. Có lẽ họ ganh tị vì trước kia Nhi tỏ ra ưu ái cậu ta hơn bọn họ. 

“Chị nên nhớ cậu ta cũng là một á thú. Trăng tàn đồng nghĩa với việc cậu ta phải đi săn.” Nam lạnh lùng siết quai vali. 

Ái Nhi trên cao so vai, hắt xì một cái, đáp: “Thế cậu đoán xem tại sao Bộ lại cắt cử cậu ta nhận vụ này trước chúng ta?”

Ly và Thịnh nín thinh, họ là những người lười động não. Nam không hài lòng, nhưng cũng không tìm được lý do thỏa đáng phản biện lời cô. 

“Gửi cho tôi vị trí chính xác của Thanh Long, trên này cây che dày quá. Ly và Thịnh, hai người giỏi đánh phối hợp và giăng kết giới nhất, bằng mọi giá phải ngăn Thanh Long xuống thôn tàn sát người dân. Nam, anh hỗ trợ tôi, nếu tôi mất kiểm soát thì dùng đến kim gây mê, không được nữa… thì cứ như nguyên tắc cũ, thanh trừ lập tức.” Ái Nhi ra dáng đội trưởng ra từng hiệu lệnh. 

Ly và Thịnh đồng thanh hô: “Rõ.” 

Nam mím môi chần chừ.

“Anh Nam…” Ái Nhi nói vào tai nghe. 

“Tôi đây.” Nam đáp, giọng thoáng dịu dàng. 

“Cậu nghe tôi nói gì không?”

“Tôi biết rồi, đội trưởng.” Nam xác nhận, dường như anh rất ghét Ái Nhi yêu cầu anh phải ra tay giết cô. 

 “Tốt. Mọi người, bắt đầu vào việc đi.” Dứt lời, Ái Nhi thả cho mình rơi tự do, đến gần sát những ngọn cây lá kim cao lớn, cô kiềm lại tốc độ, nhấc mình nhẹ hẫng đậu trên chiếc cành có tầm nhìn tốt, lao người theo hướng Ly vừa gửi qua. 

***

Thanh Long lần theo vết máu Kim để lại thay vì mò hẳn xuống thôn Kim Tiên tìm thức ăn như dự tính. Vì linh lực chỉ mới hồi phục không lâu nên mộng cảnh hắn có thể tạo ra chỉ là những chiếc bẫy lẻ tẻ, không đáng quan ngại như mộng cảnh trong rừng lần trước. 

Nguyên giữ cổ tay cầm kiếm tự làm mình bị thương của Kim, không tán đồng với cách dẫn dụ Thanh Long đau đớn này. 

“Bỏ ra.” Kim giằng tay ra khỏi cậu, thái độ cọc cằn vô lý. 

Nguyên cương quyết siết chặt tay cô hơn. Mùi máu của Kim đào xới huyết quản cậu sôi lên tiếng sùng sục.

Nguyên nuốt khan, gằn giọng nói: “Có nhất thiết phải dùng nhiều máu thế này không?”

“Không liên quan đến cậu.” Kim áp nốt bàn tay bị tương lên mu bàn tay giữ cô của Nguyên. 

Mắt cậu tối sầm lại, trong đầu trải dài những tiếng inh nhức óc. Nguyên hoảng loạn giật lùi, buông Kim ra. Hành động vô thức nhưng kỳ lạ của cậu làm Kim nhớ đến những á thú từng bị cô hành quyết sau mùa trăng tàn. Bọn chúng gần như mang theo sự đói khát và cơn thịnh nộ trút lên bất cứ con mồi nào chúng tóm được. Nguyên chưa từng nghe cha nuôi cảnh báo về ngày quan trọng này, chỉ biết đúng dịp cha sẽ ép cậu ở nhà và cho cậu đồ ăn tươi. 

“Tại sao lại phải ruồng bỏ bản năng vốn có của mình chứ?” Lấp ló sau những thân cây sừng sững, gương mặt Thanh Long lạnh lẽo, thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối đặc quánh. Vẫn là nụ cười méo mó như khiêu khích đối thủ, từng lời của hắn bén rễ trong lòng Nguyên. 

Đẩy Nguyên ra sau, dùng cơ thể thấp hơn cậu nửa cái đầu, che chắn cậu khỏi tầm mắt Thanh Long, Kim nhíu mày tuốt thanh kiếm mềm quanh thắt lưng chĩa về phía hắn, gằn giọng nói: “Đừng đánh đồng người khác với thú tính của ông.”

“Ồ, người đẹp cứu quái vật sao?” Thanh Long mỉa mai dáng vẻ kiêu kỳ của Kim. 

“Chị không cần lo…”

“Cậu ở yên đấy cho tôi.” Kim ngắt ngang lời Nguyên định nói, thì thầm đủ lớn để uy hiếp cậu.

Nguyên chớp mắt, lớp màng á thú lên xuống liên tục như cửa trập của máy phim. Trái tim mất bình tĩnh vì bản năng và cơn đói phút chốc bị sự bảo vệ của Kim át hẳn xuống. 

Thanh Long nhếch môi, dưới quầng mắt và chóp mũi xuất hiện những dải vẩy bạc nhũ xanh óng ánh, vành tai con người tiêu biến, để lại hai lỗ mang nhỏ, các ngón tay ngón chân vươn dài, biến thành móng vuốt sắc lẻm như lưỡi dao găm, chiếc áo thun lấm lem đã không còn chứa vừa các thớ cơ bắp cuồn cuộn đột ngột bị thổi phồng, căng cứng. 

Khi kích thước của Thanh Long ngày một trở nên khổng lồ, Kim tờ mờ nhìn thấy những sợi râu loằng ngoằng trắng phau như cước từng suýt giết chết cô trước đây. Một con rồng xanh nguyên thủy Đông Âu với đôi mắt pha trộn giữa hai màu trắng xám, hơi thở tựa gió xô đẩy cây cối ngả nghiêng dữ dội.

Thanh Long há lớn miệng, tưởng chừng chỉ cần một cú đớp ngang, hắn có thể dễ dàng nuốt trọn cả Kim và Nguyên vào chiếc bụng phình trướng. 

Nguyên không ngờ Thanh Long sẽ đột ngột biến đổi thú dạng trước mặt hai người, lại còn là bản thể thú dạng sơ khai hoàn chỉnh nhất. Nhanh như cắt kéo, Kim tránh chiếc đuôi quật đến của hắn, Nguyên cong người ôm chầm lấy cô. 

“Nguyên!” Kim ngã đè lên lá khô, phía trên là Nguyên. Cô mở mắt, hốt hoảng nhìn bàn tay dính đầy máu tươi của mình. 

Thanh Long không dừng lại, tiếp tục điên cuồng càn quét mọi thứ ngáng đường hắn. 

Định thần, lật Nguyên gần như bất tỉnh qua một bên, Kim rảo mắt, nhanh trí vẽ bùa chú quan sát tầm xa. Cách họ vài trăm mét có một khe núi hẹp. Tức khắc, cô choàng cánh tay Nguyên qua cổ, dùng hết sức lực sốc cậu lên lưng cõng vụt đi. 

Thấy con mồi có ý định trốn mất, Thanh Long không suy nghĩ, thẳng chân đạp đổ những thân cây rẽ đường đuổi theo. Đến khe núi, hắn lao vào toan tóm được Kim, nhưng cơ thể ục ịch của hắn chỉ khiến đá tảng từ trên đỉnh thi nhau rơi xuống làm đau hắn. Thanh Long nghĩ ngợi. Hắn nhìn móng vuốt, muốn dùng linh lực bắt cho bằng được Kim, nhưng vấy bẩn bữa ăn đặc biệt bằng tà thuật không phải là một ý hay. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận