HOA TRONG NGỤC
KEYIF AN AN FREEPIK
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

VOL 2: MỸ VỊ

Chương 19: Nghỉ phép

0 Bình luận - Độ dài: 2,706 từ - Cập nhật:

Nghỉ ngơi được một ngày thì hôm sau cả Kim và Nguyên đều phải đến Trụ sở của Bộ Quản lý báo cáo kết quả sau khi nhiệm vụ hoàn thành. 

Trên bàn ăn thịnh soạn bữa sáng gồm trứng ốp la lòng đào, sandwich nướng và salad dầu cá hồi Kim thích nhất, Trần Sơn vừa thận trọng di chuyển, vừa trộm liếc mắt nhìn Nguyên ngồi đối diện chủ nhân. Tuyết Sam và Mục Linh cũng rôm rả thì thầm với nhau suốt từ đêm qua, lúc bọn họ gặp Nguyên không mặc áo, mang theo cơ bắp sáu múi quyến rũ đi loanh quanh trong bếp tìm đồ uống trong tủ lạnh, suýt chút nữa cậu đã bị hai chị em song sinh ấy dùng dao cắt sushi xuyên cho một nhát vì hiểu nhầm cậu là biến thái lẻn vào nhà. 

Nguyên ăn ngon lành những thớ cá hồi sống, đỏ hỏn chan sốt chua chua ngọt ngọt, khẩy toàn bộ rau qua một bên. Kim nhíu mày, giành lấy đĩa salad, khẽ chiếc nĩa vào bàn tay cậu, nói bằng giọng chỉnh đốn: “Không được lãng phí đồ ăn.”

“Chị ăn phần rau đó là được không phải à?” Nguyên vừa nhai nhồm nhoàm vừa lý sự.

Kim quên mất Nguyên không ăn được rau nhưng không cam tâm để cậu lên mặt trong nhà mình: “Có là như vậy thì cậu cũng không được lựa hết thịt trong đĩa ăn chứ? Người khác gọi đó là bất lịch sự đấy.”

“Ở đây chỉ có tôi và chị.” Nguyên chưa từng ăn chung mâm với người khác trong lời của Kim, kể cả đó là cha nuôi cậu đi nữa. 

Bộ dạng ăn uống như con thú đói mồi, những suy nghĩ thèm khát máu thịt, Nguyên luôn phải đè nén nó trong lúc ăn thức ăn của con người. Nếu để cậu ngồi chung mâm với ai đó, cậu sợ mình sẽ mất kiểm soát mà lao vào ngấu nghiến họ. Cậu rất sợ. 

“Cô chủ, có điện thoại từ ngân hàng.” Trần Sơn mang điện thoại, dùng hai tay kính cẩn trao cho Kim. 

Kim dứt khỏi ánh mắt đong đầy cảm xúc thất thường của Nguyên, rút khăn ăn lau miệng rồi đẩy ghế ra ngoài. 

Trần Sơn bấy giờ mới nhìn thẳng vào Nguyên, thái độ không mấy thiện cảm. Cậu không hiểu lý do gì Kim có thể dễ dàng cho một kẻ xa lạ bước vào ngôi nhà này, cha nói trước đây cô chủ ghét nhất là phiền phức nên suốt thời thơ ấu ngoài mẹ ra, cô không kết bạn với ai cả, kể cả những người làm thân cận như cha và ông nội.

“Cậu ăn xong chưa?” Trần Sơn thu dọn đĩa trống bên góc Kim, lịch sự nói qua chỗ Nguyên.

Nguyên thả muỗng nĩa vào đĩa trứng chỉ mới vơi đi một nửa, gạt hết phần rau salad thừa vào chung rồi chồng hai chiếc đĩa làm một, vô tư đáp: “Tôi xong rồi.”

Sắc mặt Trần Sơn ngày càng xám xịt. Anh kiềm chế, hít vào một hơi sâu, mỉm chi cười với cậu: “Vậy thì tôi xin phép.” 

“Cảm ơn.” Nguyên giơ hai tay lên cao để Sơn giúp mình dọn dẹp, bên mép còn dính chút sốt trăng trắng nhưng có vẻ cậu cũng chẳng bận để tâm.

Các nguyên lão của Bộ có lời khen đến các pháp sư đã có công trong việc giết được trụ trưởng Thanh Long, trong đó người được tuyên dương nhiều nhất là Kim và Nguyên. Hội trưởng Cách Đông vì vậy chẳng dám lớn tiếng hay dùng giọng cấp trên ra lệnh cho hai người nữa.

“Cô Kim, chúc mừng cô. Hội đồng Bộ đã đồng ý giữ lại cấp bậc pháp sư cấp A của cô mà không cần đến bài khảo hạch lại như dự tính ban đầu.” Cách Đông nói, đưa cho Kim hợp đồng công tác với tư cách người thuộc Bộ Quản lý. Từ nay, mọi trách nhiệm của cô đều sẽ tuân theo quy định và chịu sự quản lý của Bộ.

Kim đọc một lượt mười mấy trang hồ sơ hợp đồng lao động, lương cơ bản ổn định, tiền thưởng nhiệm vụ và các dịp lễ lộc cũng rất cao. So với nhân viên làm công ăn lương cho nhà nước cũng không khác mấy, nhưng có điều, thử việc hai tháng… cô mà cũng cần đến thử việc sao?

“Ngài Cách Đông, tôi thấy chỗ này không phù hợp cho lắm, có phải có nhầm lẫn gì lúc soạn thảo không?” Kim bật mode hạnh họe. Nợ đã trả hết, cô không còn sợ phải làm theo yêu cầu rắc rối của Bộ.

Cách Đông à lên, lấp liếm đáp: “Cái đó chỉ mang tính hình thức thôi, cô Kim đừng quá để ý.”

“Tôi thấy dù là hình thức thì cũng ảnh hưởng đến phẩm giá của tôi.” Kim không vừa, dồn ép đến cùng. 

Không gian trong phòng làm việc Cách Đông vốn đã âm u, yên tĩnh, khi gặp phải ánh mắt lạnh lẽo của Kim, ông càng cảm thấy bức bối hơn. Thở dài, lấy lại hồ sơ từ Kim, ông đành thỏa hiệp nói: “Để tôi bảo Linda sửa lại rồi chuyển cho cô sau vậy.”

“Thế lần sau tôi lại ghé thăm ngài.” Kim hài lòng mỉm cười, cúi đầu chào ông, toan ra về.

Cách Đông bật dậy khỏi ghế, gọi với theo cô: “Khoan đã cô Kim!”

Ánh sáng từ cánh cửa Kim kéo rộng khiến ông nhăn mặt, đưa tay che mắt. Kim quay lại, phát hiện Cách Đông không chịu được nguồn sáng mạnh bên ngoài. Cô đóng cửa, khi bóng tối trở lại với căn phòng, Cách Đông từ từ bỏ tay, thả người ngồi xuống ghế, chỉnh lại gọng kính nói với Kim: “Mắt tôi không được tốt lắm.”

“Tôi xin lỗi.” Kim bước đến gần ông. 

Ở khoảng cách chưa đầy một cánh tay, Kim có thể thấy đồng tử Cách Đông có chút vẩn đục. 

“Đây là quyết định nghỉ phép một tuần dành cho tất cả pháp sư tham gia nhiệm vụ ở Kim Tiên. Thời gian này Bộ muốn mọi người hãy dưỡng sức thật tốt để sẵn sàng tinh thần cho những á thú mạnh hơn sau này.”

Kim nhận tờ quyết định, phía dưới có đề tên cô và Nguyên. 

“Một tuần này có tính lương không?” 

Cách Đông bật cười, chưa từng thấy ai thẳng thắn như Kim: “Có, vẫn tính như thường.” 

Kim nghe xong, lòng nhẹ bẫng. Định kiến về một tổ chức hút máu, bóc lột sức lao động của nhân viên trong tưởng tượng của cô giảm đi một nửa. Nghỉ phép sao? Kim lặng mình suy nghĩ, cô nên ở nhà ngủ hết bảy ngày này hay kiếm việc gì đó thư giãn đây nhỉ? 

***

Bẵng đi mấy ngày không liên lạc được với Kim, chị Mai - chủ tiệm Kiot 102 rơm rớm nước mắt khi thấy cô quay lại làm việc, lại còn tăng gấp đôi ca làm để bù đắp những ngày nghỉ, ảnh hưởng đến công việc ở tiệm. 

“Kỳ lạ thật đấy, mấy hôm không có em, cậu Nguyên hay đến tiệm cũng mất tăm mất tích.” Phe phẩy chiếc quạt trong tay, chị Mai tựa nửa người vào chiếc bàn thu ngân, nhìn thẳng vào khu pha chế có Kim đang bận rộn tra lại công thức đồ uống.

Kim mở tủ đựng bình V, lấy thêm giấy lọc, ấm rót, cân điện tử rồi nhón chân tìm loại cà phê chuyên dụng đặt lên quầy, không để tâm lời tự thuật của chị Mai.

“Này, em có nghe chị nói gì không đó?” Chị Mai gấp quạt, gõ lên mặt kính.

Kim đeo bao tay, xắn tay áo, bắt đầu quá trình ủ cold brew.

“Không phải cậu ta đến rồi sao?” Kim đáp, hất cằm về phía cửa tiệm. 

Chị Mai theo quán tính xoay đầu, nhận ra khuôn mặt điển trai của vị khách quen đang tháo giày xếp lên kệ. 

Mèo béo đang nằm ưỡn bụng trên ghế cũng dựng mình, nhảy xuống chạy đến quấn quýt chân Nguyên. Cậu nựng chiếc má đầy lông của nó, nhấc bổng nó ôm vào lòng đi đến quầy order, lễ phép cúi chào chị Mai.

“Dạo này đi đâu mà không thấy ghé tiệm gì hết, làm chị tưởng mất tiêu một khách quen, còn đang tiếc ngùi ngụi trong lòng đây.”

Nguyên cười hiền, trả bé mèo cho chị, khẽ đưa mắt nhìn trộm người con gái đang tập trung làm việc phía bên kia quầy.

“Em đi công tác ạ, mới về chiều hôm qua thì sáng hôm nay qua chị liền này.” 

Chị Mai để ý thái độ của Nguyên có chút thay đổi. Trông cậu có vẻ xởi lởi và nói chuyện thoải mái hơn với chị, đến ánh mắt cũng ngời sáng như có tình yêu thế kia, không lẽ…

“Đi công tác với người yêu đúng không?”

Nguyên chớp chớp mắt, vừa quay sang đã bắt gặp cái nhìn tóe lửa từ Kim. Cậu nuốt khan, gượng cười lắc đầu phân trần: “Không phải đâu ạ. Em đi với bạn ạ.”

Chị Mai không chọc cậu thêm, nhưng nụ cười vẫn không giấu nổi tia nghi hoặc.

Kim mang espresso cho cậu. Hôm nay chị Mai bận ra ngoài sớm nên không kịp làm bánh mỳ hoa cúc. 

“Chị Kim!” Nguyên nắm vạt áo sơ mi Kim, giữ cô đứng lại.

Kim nhíu mày, dùng ánh mắt ra lệnh cho cậu bỏ tay ra, nhưng Nguyên đã không còn sợ ánh mắt sắc như dao ấy nữa. Cậu chìa ra trước mặt cô hai tấm vé xem phim, ấp a ấp úng nói: “Tối mai chị có rảnh không?”

Kim không biết vé này dùng để làm gì, chỉ thấy nó đẹp và bắt mắt nên cầm đại lấy.

“Rảnh thì sao? Không rảnh thì sao?” Kim không thay đổi cách nói chuyện với cậu.

Nguyên nắm bắt cơ hội, nhanh trí giải thích: “Tôi đưa chị đi chơi… à không, không, tôi… tôi đưa chị đi khám phá thành phố. Không phải chị mới tỉnh dậy sao? Có rất nhiều thứ thú vị ở thời đại này tôi muốn cho chị xem. Chị đi cùng tôi nhé?”

Kim thoáng xao động, cảm thấy lời mời này cũng hấp dẫn và hay ho. Vốn dĩ từ đầu Kim định nhờ Trần Sơn đưa mình đi ngắm thành phố một vòng cho biết đây đó, nhưng việc ở Kiot, rắc rối ở Bộ cứ liên tục thi nhau kéo đến làm phiền cô. 

“Được, tôi đi.” 

Nguyên chỉ đợi cái gật đầu của Kim, cậu ngoác miệng cười hạnh phúc, trong lòng nở cả rừng hoa. Kim nhìn vẻ mặt khờ khạo của cậu, cũng âm thầm bật cười. Phút chốc trong tâm trí chợt vụt qua những hình ảnh mờ nhạt, trái tim Kim khẽ nhói lên, cơ mặt cứng lại. Cô nhìn Nguyên, đặt tên lên lồng ngực, khó nhọc hít vào một hơi, cảm giác như Nguyên cũng có mặt trong ký ức đã mất năm ấy.

***

Sớm nay Tuyết Sam và Mục Linh có công chuyện phải ra ngoài, bữa sáng được giao cho Trần Sơn nhưng từ thuở cha sinh mẹ đẻ, Sơn tới nấu cơm cũng chẳng biết, chật vật mãi mới tách được vỏ trứng. 

Nguyên vừa thất thểu bước ngắn bước cao xuống tới cầu thang, ngửi thấy mùi khét trong bếp, cậu vội ngó đầu vào, gãi gãi mái tóc như tổ quạ, nói vọng qua chàng quản gia: “Cần tôi giúp anh một tay không?” 

Trần Sơn không muốn phiền đến Nguyên, nhưng một lát nữa anh cũng bận tới chỗ làm mới, nếu đặt đồ ăn ngoài, anh sợ không đủ thời gian bày biện chờ Kim dậy. Hắng giọng tháo tạp dề, Sơn chuyển vị trí cho Nguyên: “Vậy nhờ anh.” 

“Anh có việc thì cứ đi trước đi, tôi tự lo liệu được.” Nguyên mở tủ lạnh, lấy rau và thịt đã chế biến cho vào rổ. Tiếp đó cậu lựa một chiếc chảo vừa cỡ, lướt tay qua một lượt các hũ gia vị. 

Nguyên lẩm bẩm: “Xem nào, một bữa sáng tình yêu nên bắt đầu từ đâu trước nhỉ?”

“Cô chủ không ăn cay, cậu Nguyên đừng bỏ tiêu hay bột ớt vào đồ ăn.” Trần Sơn để lại lưu ý, xem giờ giấc trong chiếc đồng hồ quả quýt mắc trên khuy cài áo, hơi cúi đầu ngỏ ý cảm ơn cậu. 

Nguyên làm dấu ok rồi vẫy tay tạm biệt anh. Kể cũng lạ, người làm trong biệt thự này hình như không ai được bình thường cả. Ban ngày thì mất tăm mất tích, tối đến lại ru rú trong phòng, nếu Kim không sai bảo họ và họ không lên tiếng giới thiệu, Nguyên còn tưởng Kim làm bất động sản, cho thuê thêm phòng trọ kiếm tiền. 

Vì đang trong kỳ nghỉ phép nên Kim dành nhiều thời gian kết bạn với chiếc giường. Kéo hẳn tấm rèm phủ kín khung cửa sổ, Kim giảm nhiệt độ máy lạnh, mang theo cuốn sách cấm thuật trèo lên bệ cửa, tựa lưng vào tường, nhàn nhã vừa tắm nắng vừa tận hưởng những giây phút bình yên. 

Bỗng Kim thèm vị cà phê khủng khiếp, mỗi sáng đến Kiot việc đầu tiên Kim làm là sẽ pha cho mình một tách sữa đá trước, ngày qua ngày, uống nhiều lại thành quen. Không thể để những vẩn vơ lẩn quẩn mãi trong đầu, Kim quyết định bỏ sách xuống, mở cửa phòng tìm Trần Sơn. Tình cờ, Nguyên cũng định mang bữa sáng lên phòng cô. 

Ngẩn mặt nhìn Nguyên với chiếc khay đồ ăn thịnh soạn, Kim ngạc nhiên, nhướng mày lạnh nhạt hỏi: “Gì đây?”

“Đồ ăn sáng.” Nguyên đáp ngắn gọn. “Do tôi đặc biệt chuẩn bị cho chị đó.”

Ánh mắt Kim đầy vẻ nghi hoặc, nhưng ngửi mùi đồ ăn thơm phức xộc lên đến mũi, bụng Kim liền phản bội chủ nhân, sôi thành tiếng lớn. Kim xấu hổ, mím môi giành lấy chiếc khay, mặc kệ khuôn mặt méo mó vì nhịn cười của cậu trai trẻ đối diện. 

Nguyên đảo mắt, chậm rãi quan sát phòng riêng của Kim trong khi đợi cô ăn xong bữa sáng. Căn phòng không quá lớn, có hai cửa sổ, giữa phòng là chiếc giường gỗ, có hộc phụ bên dưới, giá sách âm tường bám bụi cùng một bàn làm việc không mấy giấy tờ. Nguyên nhổm người, ngắm nghía những khung ảnh trắng đen lồng trong khung kính đặt rải rác trên giá sách, đa số đều là ảnh xưa, một số tấm đã xuất hiện vết ố và nhòe màu, nhưng duy chỉ có một tấm đặc biệt thu hút sự chú ý của cậu. 

“Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi?” Kim thì thầm nhỏ xíu bên tai Nguyên khi thấy cậu chăm chăm nhìn tấm ảnh. 

Nguyên giật mình, suýt chút thì đánh rơi món kỷ vật vô giá của cô.

“Anh ấy… là con người sao?” Thật ra thứ Nguyên quan tâm không phải chàng trai mặc áo lính cười rạng rỡ khoác vai Kim, mà là khuôn mặt cô gái năm ấy từng cứu cậu thoát khỏi Trại quản giáo. 

“Hồi ấy Đăng là thanh niên xung phong, tuổi trẻ nhiệt huyết, không có nguy hiểm nào có thể làm anh ấy chùn chân.” Kim hăng say kể về Đăng, ánh mắt dịu dàng như thể anh vẫn ở đó, trong khoảnh khắc anh ngỏ lời yêu cô. 

Nguyên im lặng, nhìn Kim phức tạp, tim khẽ lỡ mất một nhịp đau nhói. Khi Kim chuyển đến đoạn phải chia xa Đăng vào miền Nam, Nguyên bất giác vươn tay đỡ lấy gò má Kim, cúi người chiếm lấy đôi môi dợm hé mở của cô.  

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận