VOL 1: KẺ CẦU THẦN - TRỤ TRƯỞNG THANH LONG
Chương 13: Xung đột nội bộ
0 Bình luận - Độ dài: 3,959 từ - Cập nhật:
“Là tà thuật ẩn mình của á thú. Dùng huyết thuật của pháp sư cấp A để hóa giải.” Kim chỉ nói vỏn vẹn hai câu, nhưng hai câu đó của cô chứa đủ cả nguyên do và phương thức giải quyết vấn đề.
Tiếng xì xầm to nhỏ từ mọi người trong năm nhóm pháp sư càng khiến cho nhuệ khí chiến đấu và tình hình trở nên tồi tệ. My vỗ tay để bình ổn lại trật tự, quay qua nhóm Linh ý kiến: “Mọi người bình tĩnh đã nào. Nếu lời chị Kim nói là sự thật, chúng ta chỉ có thể nhờ đến các pháp sư cấp A ra tay trước. Xét tổng thể thì ngoài chị Kim ra, nhóm cậu Linh có đến ba pháp sư cấp A. Cậu Linh, cậu có tình nguyện làm người dẫn đầu?”
Đám đông đồng loạt hướng ánh mắt mong chờ dán lên ba người thanh niên nhóm Linh. Bọn họ nhìn nhau dè dặt, khí thế hùng hổ lúc ban đầu hạ bệ Nguyên như bị sương mù ở Kim Tiên nuốt chửng.
Kim mất kiên nhẫn rút thanh kiếm quấn quanh thắt lưng, dùng miệng gỡ bao tay da như thói quen thường nhật, không do dự rạch một đường dài sâu hoắm giữa lòng bàn tay, vô cảm để lại lời mỉa mai cho cả đám người nhát cáy: “Bộ Quản lý từ khi nào lại xuống cấp đến như vậy chứ?”
Nguyên lừ mắt với nhóm của Linh, nhếch môi cười khẩy rồi vội gác đao lên vai đuổi theo Kim. Mọi người trong hội pháp sư cũng im bặt, bắt đầu kéo nhau di chuyển, tuy không ai nói gì nhưng ánh mắt nhìn Kim đã hoàn toàn đổi khác.
…
Kiên và Dũng hỗ trợ Kim vẽ một bùa chú lớn, nhiều vòng tròn đan xen trên đất được cô cho là hang ổ của Thanh Long. Tất cả những người còn lại được trưởng nhóm bố trí mai phục theo trận đồ riêng biệt do mỗi nhóm sáng tạo.
Nguyên ghé sát tai Kim, hiếu kỳ thủ thỉ: “Trước đây cũng vì bị ra rìa trong mấy trận đồ loằng ngoằng đó nên tôi mới gặp được chị, thật sự là biết ơn đến rớt nước mắt.”
“Họ không thích cậu sao?” Kim ngắm nghía thành quả từ hai phụ tá có tâm, hài lòng mỉm cười. Kim luôn như thế, miệng có thể nói chuyện với người khác nhưng sự tập trung lại dành cho những việc không liên quan.
“Chị nói mấy người trong hội pháp sư ấy hả?”
“Chứ còn ai vào đây?” Kim ngước mặt nhìn cậu, giọng điệu mang theo dò xét.
Nguyên gãi gãi má, gật gù trả lời: “Ừ, nhưng ngoài ra còn có…”
“Chị Kim! Xong chưa?” My nấp sau thân cây to gấp ba lần cô nàng, hét vọng về chỗ Kim, cắt ngang luôn câu chuyện trong Bộ mà Nguyên đang kể dở.
Kim không đáp, chỉ đưa cao tay làm hiệu đã xong. Nguyên không an tâm, muốn kéo Kim rời khỏi vòng bùa chú nhưng đổi lại Kim chỉ nhẹ hẫng nói với cậu: “Yên tâm, Thanh Long không nỡ ăn thịt một cô gái xấc xược như tôi đâu. Hắn ta thích nghe tâm nguyện, vậy đêm nay từng người chúng ta sẽ cùng nhau kể tâm nguyện của mình cho hắn nghe đủ.”
Máu Kim nhỏ giọt quanh đường viền rồi lan dần ra khắp các nhánh nối liền với nó như hiệu ứng quân cờ domino. Cảm thấy chừng ấy máu vẫn chưa đủ khởi động huyết thuật, Kim lại cứa thêm một nhát sâu hơn đè lên vết thương cũ.
Đám pháp sư trốn trong rừng hé mắt, lén quan sát Kim, một người trong số họ còn khẽ ré lên như thể cảm nhận được sự đau đớn từ nhát cắt.
Nguyên đứng ngoài vòng tròn siết chặt nắm đấm tay, giận dữ hét lên: “Này, dừng lại đi, còn cắt nữa là chị sẽ chết thật đấy.”
Nhóm người của Linh hãi hùng rụt cổ. Dùng huyết thuật cho bùa chú khổng lồ không phải là việc chỉ một pháp sư cấp A có thể cân. Bọn họ có đến ba người, nhưng cả ba đều ích kỷ cho rằng hao tốn năng lượng vào một việc quá sức sẽ khiến họ mất đi phần trăm đánh bại trụ trưởng á thú trong trận đánh sắp tới.
Kim nhỏ nốt giọt máu cuối cùng choán trọn vòng phép, chắp tay nhắm mắt, đọc cấm thuật. Một cơn cuồng phong như bão dữ bất ngờ ập tới, càn quét tất thảy vạn vật nó lướt qua, kể cả sương mù dày đặc hay tà thuật ẩn mình Thanh Long dàn xếp.
Nguyên bỏ cánh tay che chắn bụi mù, nín thở ngước nhìn cánh cổng thếp vàng quen thuộc cậu chỉ vừa bước qua cách đây ít hôm. So với cửa tử thì nó cũng chẳng kém cạnh là bao.
Kiên và Dũng ngoác miệng rộng tới tận mang tai, dụi dụi mắt hai ba lần để xác nhận mình không gặp ảo giác.
“Là nó đó, nó chính là nơi tôi đánh dấu trên bản đồ.” Nguyên khoanh tay, vênh mặt đắc trí.
“Làm biến mất được cả một căn biệt thự đồ sộ như này thì hẳn không phải một á thú dễ dàng đánh nhanh thắng nhanh. Hay chúng ta cân nhắc lời cậu Nguyên kiến nghị trước đó?” Một vài thành viên trong hội run rẩy phát biểu.
Linh chồm lên to tiếng phản bác: “Điên hết rồi hay sao mà đổi kế hoạch như chong chóng thế? Thay vì tụ tập ở đây lo bóng lo gió thì cứ xông thẳng vào là xong.”
“Đến giọt máu cũng không dám nhỏ mà vẫn còn mạnh miệng được nhỉ?” Kiên giễu cợt, chờ Kim, Nguyên và các trưởng nhóm khác nêu ý kiến.
Linh tức giận nắm cổ áo anh bạn, gằn giọng dọa dẫm: “Cậu nói vậy là ý gì chứ?”
Ngay lập tức ba thành viên thuộc nhóm Kiên và ba người thuộc nhóm Linh cũng sấn tới gây hấn, muốn ra mặt thay cho đội trưởng. My, Dũng và Khôi phải xen vào giữ từng người, bình tĩnh tách họ ra xa nhau thì xung đột nội bộ mới hòa hoãn đi đôi chút.
Kim ngày càng thất vọng, ước giá như trí nhớ cô không bị tổn thương, có lẽ cô đã tự mình giải quyết gọn lẹ gã thần thú mang nhân cách méo mó kia từ lâu rồi.
***
Trong lúc đó, bên trong tòa biệt thự tối mù như hũ nút, bộ so-pha hoàng gia kê giữa chính sảnh nay đã được thay thế hoàn toàn bằng một chiếc bồn chứa đầy dung dịch đỏ ối, bốc lên mùi tanh hôi đến ngộp thở, xung quanh chiếc bồn rải rác những vụn xương, sọ trắng đục, thi thoảng có lẫn cả vải quần áo của con người hay mặc. Đây vốn là mẻ thịt của những người có linh lực cuối cùng mà người đám dắt mối cống nạp để Thanh Long dành dụm bồi bổ trước mùa trăng lên. Gã đã suy nghĩ kỹ, Kim Tiên không còn đủ tín đồ tin tưởng hắn, mảnh đất này đang dần mất đi cái sơ khai hắn tạo dựng ban đầu. Hắn phải tìm nơi dừng chân mới thôi, đến lúc hắn cần chia sẻ lòng trắc ẩn của mình với con người ở thế giới bên ngoài Kim Tiên rồi.
Nhưng còn chưa nghĩ ra nơi nào mới xứng đáng để hắn ban phát sự may mắn thì bên tai Thanh Long đã vang lên tiếng leng keng của dây chuông báo động có kẻ xâm phạm. Hắn trồi hẳn người lên mặt nước, quờ quạng trong bóng tối chiếc điện thoại ném dưới chân bồn, mở camera an ninh quan sát, khuôn mặt lấm tấm những vệt loang lổ thẩm đỏ như đường chỉ tay.
Lại là lũ pháp sư cứng đầu.
Thanh Long nhận ra Kim ngay từ cái nhìn lướt ngang, mái tóc cô còn nổi bật hơn cả gương mặt xinh đẹp ấy. Còn có thằng nhóc ám mùi lão Chu Tước và rất nhiều con mồi ngon. Thanh Long xoa bụng thèm thuồng, ở hình dạng người hắn không thể ăn bọn chúng, nhưng không sao, trời sắp sáng rồi. Chỉ cần mặt trăng biến mất, toàn bộ linh lực của hắn sẽ tự động phục hồi. Bây giờ điều hắn đau đầu là làm sao mới giữ chân được bọn chúng đến lúc hết ngày trăng lên.
Thanh Long chống tay lên thành bồn, im lặng một lúc lâu tính toán. Hắn chợt nhớ đến mấy cuốn sách Kỳ Lân từng tặng hắn trước đây, cuốn sách ghi chép cách sử dụng năng lượng tiềm ẩn như một pháp sư khi bị mắc kẹt tạm thời trong nhân dạng yếu ớt.
…
Cách phòng bị và đặt bẫy của Thanh Long chưa bao giờ làm Kim thôi kinh ngạc. Đầu tiên là mộng cảnh ranh giới sống chết trong rừng Kim Tiên, giờ lại là mông cảnh mê cung đánh lừa thị giác. Biết rõ đây không phải hiện thực nhưng Kim không có cách hóa giải nó.
Nhóm Linh xung phong đi trước, kế tiếp là bốn người nhóm My, sau cùng bọc lót có Kim và Nguyên. Hai nhóm Kiên, Dũng nhận nhiệm vụ phủ đầu nếu Thanh Long tìm đường trốn ra ngoài.
“Radar truy quét năng lượng á thú không hoạt động.” My ngoảnh cổ nói qua Kim.
Linh sốt ruột, đưa cao thiết bị tân tiến của Bộ nhưng không thu được kết quả. Cậu ta hung bạo đập mạnh chiếc máy vào vách tường nhỏ hẹp, áng chừng chỉ đủ cho ba người lọt vừa.
“La bàn của tôi cũng không có tác dụng.” Kim chìa món đồ cổ để mọi người cùng chiêm ngưỡng, quả thật thời đại này chẳng ai dùng đồ như cô.
“Chị nói cái này là mộng cảnh nhưng sao tôi chạm được vào nó đây này?” Linh bán tín bán nghi kinh nghiệm khi Kim kể nhóm mình đã đụng độ trực tiếp với Thanh Long trụ trưởng.
Nguyên nhíu mày khó chịu. Nếu Kim không cản, cậu đảm bảo sẽ xông vào đấm vỡ cái bản mặt vênh váo của cậu ta.
“Cậu quên mục tiêu của chúng ta đêm nay là ai rồi sao?” My khó chịu lên tiếng. Tuy chưa tiếp xúc với Kim nhiều nhưng cô gái này đã hiểu rõ phần nào tính cách kiệm lời, cũng như không chấp nhặt của Kim. Cảnh cáo xong tên Linh, My lại nhìn Kim gặng hỏi. “Giờ chúng ta làm gì tiếp theo đây?”
Nguyên cũng liếc cô đầy vẻ mong chờ. Nhưng trong đầu Kim rỗng tuếch, cô vẫn chưa nghĩ ra cách lôi cổ Thanh Long “trong hình dạng Đan” ra ánh sáng, hắn ta sống nghìn năm chắc chẳng phải kẻ tầm thường ngu dốt. Mất đi linh lực nhưng vẫn duy trì được mộng cảnh và thuật ẩn mình ở tầm cao siêu như một pháp sư cấp cao, Kim lo trước lúc trăng tàn, nếu bọn họ không kịp xử lý êm xuôi Thanh Long, sáng sớm mai cả thôn Kim Tiên sẽ phải tắm mình trong biển máu.
“Chiếc khánh bạc chị đưa cho hắn ta.” Trong đầu Nguyên hiện lên vật định tình Kim đã đánh đổi với Thanh Long, giữ lấy tính mạng cho cậu lần trước, tim vô thức nhói lên. “Chị giữ nó lâu vậy, chắc chắn phải nhận ra tiếng của nó chứ?”
Thanh Long luôn mang những món đồ hiến tế nhỏ bên người, điển hình là những món có thể thay thế trang sức. Vì vậy thay vì đánh hơi mùi của hắn ta, Nguyên gợi ý để cô thử tập trung lắng nghe âm thanh chuông nhỏ đính trên khánh. Mới đầu Kim có chút do dự, cô sợ mình không còn nghe thấy tiếng lòng của Đăng - người cô yêu tha thiết nữa. Chiếc chuông cũng có thể hỏng, hoặc Thanh Long không thích nên cất nó vào một chiếc hộp chẳng hạn. Kim đều có thể nghĩ ra hàng vạn cách lừa dối bản thân, nhưng đáng sợ hơn là cảm giác của cô sau khi đem nó làm vật hiến tế.
Cô đã cảm thấy lòng mình nhẹ đi rất nhiều.
“Chị Kim…” Nguyên lay cánh tay Kim khi thấy cô đứng thừ ra như người mất hồn.
Kim giật mình ngẩng lên. Hình như mọi người đều hy vọng cô làm theo ý Nguyên nói.
***
Kết quả từ mẫu xét nghiệm á thú cấp cao ở thôn Kim Tiên nhanh chóng được người trong hội thuật sư định dạng, đích xác đó chính là Thanh Long - một trong tứ trụ trưởng á thú thời kỳ sơ khai, hay nói cách khác là một trong những biến dị con người đầu tiên trở thành á thú cách đây hàng nghìn năm. Các nguyên lão rường cột của Bộ Quản lý xem xong thông tin, lập tức ra lệnh cho hội trưởng Cách Đông cắt cử thêm những pháp sư mạnh nhất đến hỗ trợ những nhóm vừa lên đường đến Kim Tiên sáng nay.
Linda khép nhẹ cánh cửa phòng ngài hội trưởng, nhường lại không gian riêng tư cho cấp trên và vị khách đặc biệt ghé qua thăm ngài.
Cách Đông lần đầu rời khỏi chiếc ghế bọc da và vùng tối sau bàn làm việc. Ông vắt chéo chân, ngồi nghiêng nửa người, tựa vào thành so-pha, nhấp một ngụm trà sen tắm sương Linda pha cho mình.
Đối diện Cách Đông, Ái Nhi cũng chẳng kiêng nể phép tắc, tựa hẳn lưng lên phần đệm ghế, phù hiệu pháp sư cấp A mạ vàng nổi bật bên ngực trái, lấp lánh dưới ánh đèn mờ từ hệ thống đèn điện tưởng như sắp tắt năng lượng đến nơi của văn phòng ngài hội trưởng. Cô ta chớp đôi mắt đen tuyền không có lòng trắng, khóe môi nhẹ nhàng nét cười, khuôn mặt dặm phấn đậm đến mức dù trong bóng tối cũng có thể phát ra một màu giống như màu của bột huỳnh quang.
“Một mình nhóm tôi đã đủ rồi, thêm người chỉ tổ thêm rắc rối. À, hình như cái cậu Linh phiền phức kia cũng đến đó luôn rồi đúng không?” Ái Nhi tiếp trang thông tin Cách Đông vừa bàn giao cho cô ta.
Ở Bộ Quản lý, vai vế Ái Nhi tuy không cao bằng Cách Đông, nhưng sự ưu ái mà các nguyên lão dành cho cô ta chiếm ưu thế hơn ông gấp bội. Nói cách khác, Ái Nhi không đơn giản chỉ là một pháp sư cấp A tầm thường.
“Coi thường kẻ thù là tự đào hố chôn mình đấy. Tôi khuyên cậu tốt nhất hãy thu lại vẻ háo thắng của cậu đi, Thanh Long không giống những á thú ngày trước chúng ta từng đụng độ. Hắn là quái vật, là một con quái vật thật sự.” Lời này Cách Đông vừa muốn cảnh báo người từng là đồng đội cũ của ông, vừa muốn nhấn mạnh lời đồn về sức mạnh của Thanh Long.
“Không phải đều như tôi cả thôi sao?” Ái Nhi nhướng mày, tách trà trong tay cô ta bị động, trên mặt tách gợn lên những ghềnh sóng nhỏ lăn tăn.
Cách Đông im lặng, nghĩ ngợi đôi chút. Kiểu đánh đồng này đương nhiên không giống nhau. Cả Bộ Quản lý có mấy ai mang thân phận kép như Ái Nhi chứ, à suýt thì ông quên mất, vẫn còn một người nữa, là Nguyên - con trai nuôi của vị hội trưởng hội những thuật sư dị hợm Dương Nhật Lâm.
“Nếu hành động thất bại, cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không?” Cách Đông thỏa hiệp. Nguyên tắc của Ái Nhi là tổ nhóm độc lập. Thế mạnh của Thanh Long là mộng cảnh, và người duy nhất có khả năng phá mộng cảnh triệt để trong Bộ chỉ có Ái Nhi.
“Tôi xin lấy danh dự và uy tín của bản thân, chắc chắn sẽ không làm cho các nguyên lão và Bộ phải thất vọng.” Ái Nhi khảng khái, chắc như đinh đóng cột.
Cách Đông tuy còn bán tín bán nghi nhưng cũng không có lựa chọn nào khác tốt hơn. Chừng đó pháp sư cho một nhiệm vụ đã vượt quá quy định của Bộ. Cách Đông đã suy xét kỹ nguyên nhân các nguyên lão chọn Nguyên, thay vì Ái Nhi ngay từ đầu. Thực tế mà nói, về thực lực, kinh nghiệm, tuổi nghề, tất cả những thứ này Ái Nhi đều vượt trội hơn Nguyên.
“Còn ba tiếng nữa trăng sẽ lên cao, cậu và nhóm cậu đi kịp chứ?”
Ái Nhi mãn nguyện cười, bật người đứng dậy, đôi mắt nhung đen khấp khởi phút chốc trở về nguyên bản của con người.
“Chuyện nhỏ. Nhóm tôi có tay lái lụa.”
“Bộ không thay mặt xử lý các giấy phạt hành chính có liên quan đến nhà nước.” Cách Đông bỏ tách trà lên bàn, đan tay, nhìn cô nói.
“Chúng tôi không cần các ngài giúp, chỉ cần các ngài bồi thêm chút tiền đóng phạt thôi là đủ rồi.” Ái Nhi nhún vai, cười ma mãnh rồi quay lưng bỏ đi.
***
Trưởng nhóm cổ phục tên Khôi bật nắp chiếc đồng hồ quả quýt, kim giờ xen kẽ giữa số bốn và số năm. Cậu ta ngẩn ra giây lát như không tin vào mắt mình.
Có điều gì không ổn đang xảy ra trong tòa biệt thự này, một thể thức bùa chú đánh lừa bọn họ, không, là đánh lừa mặc định thời gian trong tâm trí họ.
“My…” Khôi kéo vạt mũ áo của My giữ cô nàng đi chậm lại, đưa đồng hồ thay vì lên tiếng tường thuật.
Dường như cả Kim và Nguyên đều đại khái hiểu ra vấn đề. Mộng cảnh mê cung không cầm chân họ ở một vị trí mà chỉ khiến họ di chuyển mãi. Nghe thì có vẻ ngược đời, nhưng nếu Nguyên là Thanh Long, cậu cũng sẽ chọn cách vần con mồi đến kiệt sức rồi mới xơi tái chúng.
“Cứ thế này chúng ta sẽ sớm chết chung cả bọn thôi.” Giọng Kim vô cảm, nhỏ xíu bên tai Nguyên.
Cậu nhìn xuống cô, liếm liếm bờ môi khô khốc vì gió lạnh.
“Chị sợ chết à?” Câu hỏi ngu ngốc thế mà cậu cũng dám hỏi cô.
Kim liếc Nguyên một cái, thờ ơ trả lời: “Hồi trước thì sợ, nhưng chết một lần xong lại chẳng còn cảm giác gì nữa.”
Kim không nói cho Nguyên nghe về ký ức đã mất của cô. Xưa nay cô ghét mang chuyện riêng của mình kể lể với người lạ, ngoại trừ mỗi lần Đăng lỳ lợm nhè nheo cô nhưng thỉnh thoảng gần đây, cô muốn chia sẻ nó cùng Nguyên. Đơn giản giống như việc bộc bạch tâm tư mà con người thường làm.
“Chị Kim nói thử xem, tại sao Thanh Long lại dùng sức mạnh hắn vất vả tu luyện hàng nghìn năm chỉ để đổi lấy mấy thứ vô thường của con người?”
“Vô thường nhưng vô giá.” Kim điềm tĩnh buông xuống từng chữ. “Cậu có người quan trọng mình muốn bảo vệ không?”
Nguyên đảo mắt, cậu không biết thế nào là vô thường, thế nào là vô giá, nhưng người cậu mặc định sẽ đem cả tính mạng ra đánh đổi suốt nửa thế kỷ qua chưa từng đổi thay.
“Nếu tôi nói người đó là chị, chị có tin tôi không?” Nguyên ẩn ý, lén liếc mắt quan sát biểu cảm của Kim.
Kim thoáng kinh ngạc, song híp đuôi mắt, vo nắm đấm tay che miệng bật cười tủm tỉm.
“Tất cả cánh đàn ông đều có chung một phương thức tán tỉnh phụ nữ như vậy à?”
Đăng cũng từng nói y chang lời Nguyên ngay lần đầu hai người gặp nhau ở căn cứ địa miền Nam, chỉ cách vài phút trước khi anh xung trận.
Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt bối rối như đứa trẻ mới tập tành yêu đương.
“Không có. Tôi không…” Đoạn, cậu cúi mặt, thở dài. Cậu đâu tán tỉnh gì Kim, lời cậu nói là thật.
“Này...” Kim thôi không trêu chọc cậu nữa. “Tôi đã tìm được đường thoát khỏi mê cung rồi.”
Nguyên ngơ ngác.
Nói là mê cung nhưng mỗi đường luồng cao chót vót ở đây đều dẫn đến một căn phòng riêng biệt. Từ lúc bắt đầu vào mộng cảnh đến giờ, nhóm pháp sư và hai người đã mở không biết bao nhiêu cánh cửa. Có những phòng chất đầy sách và những tờ giấy lộn, cũng có những phòng trống rỗng, không chứa gì cả. Kim nói những căn phòng đó đại diện cho nội tâm những người từng đến cầu cạnh Thanh Long. Khi ấy, Nguyên đã vô cùng muốn được nhìn thấy cánh cửa của Kim, cánh cửa có chiếc khánh bạc mãi đinh ninh trong đầu cậu.
“Có cần tôi gọi mọi người dừng lại không?” Nguyên gợi ý.
Kim khoát cánh tay cậu, âm trầm đáp: “Cứ để họ đi.”
Tốc độ di chuyển của cô và cậu cũng dần chậm rãi hơn. Kim nhón chân, kéo Nguyên nghiêng hẳn xuống để cô dễ dàng thủ thỉ vào tai cậu. Hơi ấm từ môi Kim đột ngột sát lại như tan giữa hõm cổ và vai Nguyên, cậu khẽ rụt mình, cánh tai nóng ran như bị ném lên chảo rán.
“... tôi và nhóm Khôi sẽ bắn pháo hiệu vị trí của hắn ngay khi dò được nơi phát ra nguồn linh lực do bùa chú gây ra. Nếu bị tấn công hay gặp nguy hiểm nhớ phải tự bảo vệ mình trước biết chưa?” Kim nói một lèo là thế nhưng vào tai Nguyên lại biến thành chữ được chữ mất.
Vừa tách khỏi Nguyên, toan đi về phía nhóm bốn người của Khôi, cánh tay Kim bất ngờ bị ai đó giữ lấy, kéo ngược chiều trở lại, lực kéo mạnh đến mức khiến cả người cô như va trúng một tảng đá cứng, đầu óc Kim xây xẩm quay cuồng, nhưng kỳ lạ là tảng đá này tỏa ra hơi ấm, hơi ấm hòa với hương hoa cam quen thuộc.
“Chị… lo cho tôi?” Nguyên siết vòng tay ôm Kim, mặc cho cô kháng cự trong lòng cậu.
“Không, chỉ là nguyên tắc lúc làm nhiệm vụ của tôi thôi.” Kim ngửa cổ, hất vài lọn tóc châm vào mí mắt, lạnh nhạt nói. “Bỏ tôi ra, mọi người đang nhìn chúng ta kìa.”
Nguyên nghiêng đầu, trừng mắt với mười mấy người đang ngoái nhìn hành động tình tứ giữa cả hai.
“Cây ngay không sợ chết đứng. Chị sợ cái gì chứ?”
Kim mím môi, không nương nể giẫm mạnh mũi giày da xuống chân Nguyên. Nguyên nhăn mặt, nghiến răng nuốt tiếng hét đau đớn trực sẵn dưới cổ họng trôi tuột vào trong, mỉm chi cười méo mó: “Chị!”
“Tự cậu chuốc lấy.” Kim đáp gọn lỏn, so hai vạt áo măng tô chồng lên nhau, bỏ về phía trước.


0 Bình luận