"Shiro, dì gửi Nene qua nhé, khoảng chiều dì mới quay lại được. Con trông con bé giúp dì, đồ ăn vặt thì dì để sẵn trong túi đỏ cạnh bàn uống nước."
"Vâng... dì cứ yên tâm."
Dì Tuniki—một người phụ nữ giản dị với mái tóc buộc lệch, nụ cười hiền và ánh nhìn có phần... hơi lơ đãng, cúi đầu chào cậu rồi nhanh chóng rời đi.
Shiro quay lại, nhìn cô bé đang ngồi trên ghế sô-pha, cầm hộp bánh quy, mắt sáng rực như sao.
"Chú Shiro! Cái này ăn được không ạ!?"
"...Em có thể đừng gọi anh là chú không?"
"Nhưng mẹ bảo phải gọi vậy với người lớn hơn!"
Shiro thở dài. Bình tĩnh nào, mình chịu được mà. Còn tệ hơn thì là mặc váy hầu gái trước toàn trường rồi.
Chưa kịp yên vị, tiếng chuông cửa reo lên. Và rồi—một đoàn quân hỗn độn bước vào.
"Chúng tôi đến rồi đâyeee!" – giọng Bachiro vang vọng, gần như là hét.
"Có cần thiết phải gào lên không..." – Kuro lẩm bẩm, bước vào với vẻ mặt như thể vừa bị cưỡng chế đi dã ngoại.
"Căn nhà này dễ thương ghê." – Yanagi quan sát một vòng, đôi mắt sáng lên như trẻ nhỏ vào công viên.
Alex, vẫn lịch thiệp như mọi khi, bước vào sau cùng. "Chào. Hy vọng không làm phiền."
Shiro chớp mắt. "Ơ... Chisaki đâu?"
"Đây!" – giọng Chisaki vang lên từ sau lưng Alex. Cô thò đầu ra từ sau cậu, tay xách một túi bánh. "Xin lỗi, tôi bị Alex che mất."
Bachiro ngay lập tức lao vào ghế sô-pha, nằm xoài ra. "Cái ghế này... gọi tên tôi. Nó biết tôi là chủ nhân định mệnh của nó."
"Thôi ngay cái trò nhân vật anime chuyển sinh đó đi." – Kuro đá nhẹ vào chân Bachiro.
Yanagi bật cười, rồi nhìn về phía Nene. "Chà, đây là bé Nene hả? Dễ thương quá trời luôn~"
Nene lập tức tròn mắt. "Oa, chị xinh đẹp quá! Chị là người mẫu à?"
"Chị không phải người mẫu đâu~ Nhưng cảm ơn nhé." – Yanagi cười, xoa đầu cô bé.
Shiro đứng bất động, cảm thấy mình như người duy nhất không bắt nhịp được. Cậu quay sang Chisaki.
"Cảm giác... hơi ồn nhỉ?"
"Ừ. Nhưng cũng vui, đúng không?" – Chisaki nghiêng đầu, cười mỉm.
Sau khi yên vị, cả nhóm tụ lại quanh bàn. Có bánh, có nước ép, và cả một túi snack khổng lồ mà Bachiro mang theo như báu vật.
"À này, Shiro." – Bachiro lườm lườm. "Mày giấu tụi này kỹ quá đấy. Nhà riêng, không gian chill, sô-pha êm. Cậu là đại gia ngầm đúng không?"
"Không phải."
"Chứ sao có thể sống một mình, lại sống ổn thế này được hả?"
"Vì tao biết nấu ăn, giặt đồ và dọn dẹp."
Alex gật gù. "Rất ấn tượng. Tôi mới chỉ tự giặt đồ thôi."
"Alex tự giặt đồ?!" – Bachiro trợn mắt. "Đợi chút, thế là tôi thua rồi á? Không thể nào!"
"Thằng cha này nấu mì gói còn không lên hồn mà." – Kuro thêm vào, bình tĩnh như đá.
Bachiro giơ tay che ngực. "Này hôm đó do sơ suốt thôi!"
Shiro ngồi cạnh Nene, giúp cô bé mở gói bánh cứng đầu. Cậu khẽ liếc nhìn nhóm bạn đang cười nói rôm rả, rồi nhẹ thở ra.
Từng chút một, sự im lặng vốn bao quanh Shiro như tường chắn giờ dần được thay thế bởi thứ gì đó mềm hơn. Ấm hơn.
Một điều gì đó giống như... gia đình.
Bachiro cầm ly nước ép lên, giơ cao như đang phát biểu.
“Và bây giờ! Tôi xin tuyên bố buổi họp mặt đại gia đình Tankei chính thức bắt đầu!”
“Mày đừng lấy họ tao đặt tên cho mấy trò linh tinh.” – Shiro buông một tiếng thở dài, nhưng khóe môi lại bất giác nhếch lên.
“Không sao đâu, nghe còn ấm cúng hơn cả tên tụi mình nghĩ.” – Yanagi bật cười. “Mà cũng lâu rồi mới có dịp cả nhóm tụ lại chơi thế này ha.”
“Phải đó.” – Alex gật đầu. “Chúng ta toàn gặp nhau ở trường, hôm nay mới thấy một Shiro... đời thường hơn.”
“Đời thường nhưng vẫn khó gần như thường.” – Bachiro chen vào.
“...Tao không điếc đâu nhé.” – Shiro liếc cậu.
Trong lúc cả nhóm đang chia nhau mớ bánh kẹo, Nene ngồi bệt dưới sàn, dùng bút màu vẽ nguệch ngoạc lên quyển sổ vẽ nhỏ mà dì Tuniki để sẵn.
“Chú Shiro, cháu nhìn nè!”
Shiro cúi xuống nhìn. Một bức tranh với sáu người đứng xếp hàng: một cậu tóc đen trông ngố ngố chính giữa, bên cạnh là một cô gái tóc dài, một người cao kều, một người ngầu ngầu, một người cười toe, và một người có tóc trắng.
“Đây là ai vậy?”
“Là tụi mình nè! Cháu vẽ cả chú Shiro và bạn của chú!”
Yanagi ghé lại nhìn, rồi xoa đầu Nene. “Trời ơi, dễ thương xỉu~ Em đúng là họa sĩ thiên tài!”
“Thiên tài thì khỏi phải bàn.” – Bachiro nghiêng đầu. “Nhưng này, sao em không vẽ anh ngầu hơn tí? Anh nhìn như... cây xúc xích di động ấy.”
“Vì anh cứ lăn qua lăn lại suốt!” – Nene chu miệng cãi.
Cả nhóm phá lên cười. Kuro cũng cong môi cười nhẹ, dù vẫn giữ nguyên dáng ngồi dựa vào ghế với cốc nước trong tay.
Chisaki lúc này ngồi gần cửa sổ, ánh sáng chiều tà chiếu lên tóc cô. Cô khẽ liếc nhìn Shiro đang cúi xuống bên Nene, gương mặt nghiêm túc nhưng lại dịu dàng đến lạ.
“...Shiro.”
“Hử?”
“Cậu trông giống anh hai thật đấy.”
Shiro hơi khựng lại, rồi xoa đầu Nene như để giấu đi biểu cảm của mình.
“Vậy sao...”
Bachiro nhướn mày. “Ơ, thế là từ giờ Nene là cháu cả nhóm đúng không? Gọi anh là anh Bachiro đi!”
“Khônggg! Anh là chú cơ!”
“Áaaa! Đừng gọi chú mà! Gọi là 'anh siêu cấp đẹp trai' đi!”
“Không! Là chú xúc xích!”
Cả phòng lại ngập trong tiếng cười.
Shiro ngồi lặng một chút, nhìn quanh—từ Chisaki với ánh mắt dịu dàng, Yanagi đang chỉnh tóc cho Nene, Alex thì đưa tay nhặt mảnh vụn bánh trên bàn, còn Kuro chỉ lặng lẽ nhìn mọi người, đôi mắt nhu hòa hơn mọi khi.
Shiro nghĩ... nếu cứ thế này mãi thì tốt biết bao.
Nếu cậu có thể giữ những tiếng cười này lại lâu thêm một chút.
Khi đã ăn uống no nê và nghỉ ngơi một lúc, Bachiro lật người ngồi dậy, tay chống hông như chuẩn bị tuyên bố điều gì đó trọng đại.
“Rồi! Giờ đến phần quan trọng nhất của buổi tụ họp – Chơi trò chơi gì đó thôi!”
“Mày phá nát cái phòng thằng Shiro rồi còn chưa đủ à?” – Kuro lẩm bẩm, tay vẫn đang gặm nốt miếng bánh quy cuối cùng.
“Đó chỉ là khai vị! Giờ mới là món chính!” – Bachiro chạy lại chỗ tủ sách của Shiro, mở lục tung ra. “Ủa, ở đâu ấy nhỉ… Shiro ơi,mày có để mấy cái board game trong nhà không?”
“…Tầng dưới cái bàn ti-vi.”
“Ô kêeee!” – Bachiro lôi ra một hộp Uno, một bộ cờ cá ngựa và… cả một bộ “Ousama Game” thủ công viết tay. “Chọn đi mọi người!”
“Uno đi. Dễ hiểu mà vui.” – Chisaki đề nghị.
“Ủng hộ!” – Yanagi giơ tay.
“Tao nhớ nhà tao làm gì có cái 'Ousama Game' này ta?” Shiro hỏi:
“Tao mang theo đó” Bachiro trả lời và vênh mặt lên hớn hở:
Thế là cả nhóm ngồi vòng tròn trên thảm, Nene ngồi gọn trong lòng Shiro, mắt sáng rực.
“Con cũng chơi được không chú?” – Nene nghiêng đầu nhìn lên.
“…Anh là chú của con, nhưng thôi gọi là anh Shiro đi.” – Shiro thở dài, chỉnh lại cách xưng hô.
“Vâng! Anh Shiro!” – Nene cười tít mắt.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, cả nhóm mở hộp Uno ra, chia bài. Yanagi nhanh chóng đảm nhiệm vai trò "người phát bài chuyên nghiệp" trong khi Bachiro tranh thủ ăn nốt chiếc bánh quy đang lở dở.
Nene ngồi nép trong lòng Shiro, mắt nhìn từng lá bài với vẻ tò mò.
“Anh Shiro, cái này chơi sao vậy?” – Nene nghiêng đầu, tay vẫn ôm chặt gấu bông nhỏ.
“Chỉ cần đánh bài cùng màu hoặc cùng số với lá trên bàn. Ai hết bài trước thì thắng.”
“Ừm… con sẽ thắng nha!”
“Không dễ đâu.” – Bachiro huýt sáo. “Chú… à không, anh Bachiro sẽ không nương tay đâu!”
“Anh Bachiro không biết nương tay với ai bao giờ ấy.” – Kuro chép miệng.
“Đúng, và tui tự hào vì điều đó.” – Bachiro vênh mặt.
Trò chơi nhanh chóng biến thành một chiến trường không tiếng súng.
“+4 cho Alex.” – Shiro thả lá bài đầy sát khí.
“Tôi cảm thấy mình bị phản bội.” – Alex rút bài không chút cảm xúc, nhưng ánh mắt ánh lên vẻ “tôi sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi”.
“UNO!” – Chisaki hô vang, giơ cao một lá cuối cùng.
“Khoan đã!” – Bachiro đập bài xuống. “Chặn bằng đổi màu và +2!”
Shiro liếc nhìn bài Chisaki, rồi cười. “Cô còn chơi được không?”
“...Không.” – Chisaki cười nhẹ, rút bài trong sự hả hê của nhóm còn lại.
Nene thì vẫn đang hì hục đếm xem mình có bao nhiêu lá.
“Anh Shiro ơi, con có... một, hai, ba, mười hai lá rồi…”
“Ừ, cháu cứ bình tĩnh nha.” – Shiro bật cười, xoa đầu cô bé.
Cuối cùng, sau một chuỗi “thảm họa chiến thuật”, người thắng ván đầu tiên là… Yanagi.
“Chiến thắng là của trí tuệ!” – cô nàng giơ tay đắc thắng.
“Không, chiến thắng là do cô chơi ác!” – Bachiro đập nhẹ tay xuống gối. “Tôi sẽ nhớ mối thù này!”
“Đây là Uno. Không có bạn bè, chỉ có kẻ thù và nạn nhân.” – Yanagi nháy mắt.
[Ván thứ hai – cơn ác mộng màu xanh lá]
Trong ván tiếp theo, tất cả đều ngán ngẩm khi… Alex bắt đầu thể hiện kỹ năng "chia bài thần thánh" của mình. Gần như mọi lượt, cậu đều tung ra những lá đổi màu chính xác và bẫy người chơi khác.
“Alex à… rốt cuộc cậu có phải là người chơi không đấy?” – Shiro nghiêng đầu, nhìn Alex vừa đặt lá skip cho lượt thứ ba liên tiếp.
“Tôi chỉ làm những gì bài cho phép.” – Alex đáp, giọng đầy vô tội.
“Cậu là trùm cuối rồi!” – Bachiro la lên. “Tôi muốn tẩy chay Uno vĩnh viễn!”
“Không ai cản cậu đâu.” – Kuro nói nhỏ.
Sau vài vòng chơi, với hàng loạt cú lật ngược thế trận, chiến thắng bất ngờ lại thuộc về… Nene – với nước đi cuối cùng đầy may mắn khi thả lá cuối cùng sau ba lượt bị bỏ qua.
“Yayyy! Con lại thắng rồi!” – Nene giơ tay cao, mặt rạng rỡ.
“Cô bé này là Uno master à…?” – Yanagi thở dài.
[Ousama Game – Trò chơi Nhà Vua, phiên bản cười ngặt nghẽo]
Sau một thời gian chiến đấu đầy "thù hằn" với Uno, cả nhóm quyết định chuyển sang một trò nhẹ hơn – trò chơi Nhà Vua.
“Luật cũ thôi. Ai rút trúng thẻ Vua thì được ra lệnh, người còn lại phải tuân theo.”
“Và không được ra lệnh tào lao kiểu ‘nhảy lầu’ hay ‘hét vào tai người khác’, hiểu chưa?” – Yanagi cảnh cáo.
“Hiểu hiểu~” – Bachiro gật đầu lia lịa.
[Vòng 1 – Vua: Shiro]
Shiro ngẩng lên, nhìn xung quanh với vẻ mặt “tôi không hề muốn làm vua đâu”.
“Người số 1 hãy… khen người số 4 bằng một câu ngọt ngào.”
Nene là số 1. Số 4 là… Kuro.
Cả phòng im bặt. Kuro hơi giật mình.
Nene bẽn lẽn nói nhỏ:
“Chú Kuro… à không, anh Kuro... trông rất ngầu ạ…”
Kuro đỏ mặt, quay đi: “…Cảm ơn.”
“Ui cha~ Cái gì thế kia!? Một lời khen làm tan băng ở Bắc Cực!” – Bachiro la lên.
“Im đi.” – Kuro ném gối qua.
[Vòng 2 – Vua: Chisaki]
“Người số 2 phải bắt chước giọng của người số 5.” – cô mỉm cười đầy bí hiểm.
Số 2: Bachiro.
Số 5: Alex.
Bachiro đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, khoanh tay.
“Xin chào. Tôi là Aleksander. Tôi sống rất tử tế, không nói chuyện vô nghĩa, và có IQ hơn 300.”
Alex bật cười. “Tôi không nghĩ mình nói như vậy.”
“Nhưng nội tâm cậu là vậy mà!” – Bachiro nháy mắt.
[Vòng 3 – Vua: Yanagi]
“Người số 6… hãy đặt biệt danh cho từng người trong nhóm.”
Số 6 là… Alex.
Một thoáng im lặng.
“Được rồi.” – Alex nghiêm túc.
“Shiro: Người chịu đựng.
Chisaki: Kẻ thấu cảm.
Yanagi: Nữ hoàng tài chính.
Kuro: Sát khí im lặng.
Bachiro: Bom nổ chậm.
Nene: Tiểu công chúa.”
Cả nhóm vỗ tay. Shiro gật gù: “Chính xác đến đáng sợ.”
[Vòng 4 – Vua: Nene]
“Người số 3 và số 5… phải hát một bài hát trẻ em!”
Số 3: Kuro.
Số 5: Bachiro.
“Không!!!” – Kuro bật dậy.
“Không trốn được đâu!” – Yanagi giữ lại.
Thế là, Kuro và Bachiro đành song ca bài "Twinkle Twinkle Little Star" bằng tiếng Anh lơ lớ. Mọi người cười bò ra sàn, còn Shiro thì lấy điện thoại… quay clip.
“Để đời.” – cậu nói nhỏ.
Cả buổi chiều cứ thế trôi qua trong tiếng cười đùa rộn rã, những cái ôm nhẹ và lời trêu chọc không ác ý. Những trò chơi đơn giản nhưng lại gắn kết bọn họ lại – những con người vốn chẳng có điểm chung gì nhiều ngoài việc... cùng là bạn của Shiro.
Và với Shiro, ngày hôm đó như một chương sách ấm áp được đánh dấu bằng tiếng cười – và ánh mắt của những người thật lòng quan tâm đến cậu
Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh nắng cam hồng rọi xiên qua cửa sổ, phủ lên sàn nhà một màu ấm dịu. Trong bếp, mùi thơm của nước dùng dashi và đậu hũ nóng tỏa ra, dì Tuniki nhẹ nhàng múc súp miso vào từng chiếc bát nhỏ. Nene thì đứng kế bên, tay cầm muôi như đang phụ giúp dù thực ra chỉ… khuấy cho vui.
“Mọi người rửa tay rồi ra bàn ăn nhé~” – tiếng dì Tuniki vang lên từ bếp, nhẹ nhàng như nhạc nền cho buổi tối.
Căn bếp nhỏ đã sáng đèn, một mâm cơm được dọn sẵn giữa bàn ăn: cá nướng, canh miso, trứng cuộn, salad rong biển, và vài món phụ khác. Mùi thơm lan ra khắp phòng khiến bụng ai nấy đều kêu réo.
“Ôi trời… đúng kiểu cơm nhà luôn ấy.” – Yanagi xuýt xoa. “Tự nhiên thấy nhớ mẹ mình quá.”
“Vậy sau này làm vợ nội trợ đi.” – Bachiro chen vào, giọng tỉnh bơ.
“Ông im đi.” – Kuro cốc đầu Bachiro một cái. “Làm gì có ai ăn cơm người ta rồi xong mở miệng kiểu đó.”
Shiro kéo ghế cho Nene ngồi vào rồi lên tiếng: “Mọi người ngồi đi. Dì tớ nấu hơi nhiều đấy.”
“Nghe chữ ‘nhiều’ mà lòng tôi rộn ràng như nhặt được tiền vậy.” – Bachiro nói rồi ngồi phịch xuống.
Alex ngồi cạnh Yanagi, gật đầu. “Trông món nào cũng cân bằng dinh dưỡng. Tuyệt vời.”
Dì Tuniki ngồi xuống cạnh Shiro, đặt muôi súp xuống rồi mỉm cười: “Dì nấu mấy món đơn giản thôi. Tụi con cứ tự nhiên nhé.”
“Dì nấu ngon lắm ạ. Cảm ơn dì.” – Chisaki cúi đầu lễ phép.
“Vậy... xin mời.” – Shiro nói nhỏ.
“Xin mời~!” – Nene giơ đũa hô to, khiến cả bàn bật cười.
[Cuộc trò chuyện bên mâm cơm]
“Dì ơi, món trứng cuộn này dì bỏ gì trong mà thơm thế ạ?” – Yanagi hỏi, vừa ăn vừa ngạc nhiên.
“À, có chút nước tương, đường và ít rượu mirin. Đơn giản thôi.”
Chisaki gật gù: “Nghe đơn giản mà làm không khéo là lạc lắm đấy ạ. Con từng làm rồi, trứng như bánh mì cháy.”
Kuro ngước lên, vừa nhai vừa nói: “Thế giờ ai trong đám tụi mình nấu ăn được?”
“Shiro.” – cả bàn đồng thanh.
Shiro suýt sặc cơm.
“Công nhận.” – Yanagi gật đầu. “Cậu sống một mình từ lớp sáu đúng không?”
“Ừ… Dì và mẹ tôi giúp mua nhà, còn lại thì tôilo. Ban đầu cũng khổ lắm.”
“Vậy là... tụi này đang ăn ‘thành quả lao động tự lập’ của Shiro đấy hả?” – Bachiro chống cằm, giọng trầm như đang làm phóng sự. “Cậu nghĩ sao khi nhìn lại hành trình từ bé thơ đến đầu bếp giỏi?”
“Thấy mày bớt nói là phần thưởng lớn nhất.” – Shiro đáp tỉnh bơ.
Tiếng cười bật ra khắp bàn.
Dì Tuniki bật cười khẽ: “Tụi con nói chuyện vui thật. Lâu rồi nhà mới ồn ào vậy.”
Nene giơ tay: “Tại các bạn của anh Shiro tới nên vui đó ạ!”
Chisaki nhìn Shiro, mỉm cười. “Hôm nay thật sự ấm áp.”
Shiro thoáng đỏ tai. Cậu không nói gì, chỉ gắp một miếng cá nướng rồi cúi mặt ăn tiếp.
[Sau bữa ăn – Dọn dẹp và chia tay]
Sau khi ăn xong, cả nhóm cùng nhau dọn dẹp. Alex rửa bát, Yanagi lau bàn, còn Kuro và Chisaki mang đồ ăn thừa vào tủ lạnh. Nene chạy tới chạy lui như quản lý nhỏ.
“Anh Alex rửa bát giỏi nha~” – Nene đứng nhìn với ánh mắt sùng bái.
“Em nói thế là lần đầu có người khen anh ấy.” – Bachiro nói, chống cằm ngồi nhìn.
“Tôi không phản bác.” – Alex gật đầu.
“Và em là người đã tạo ra điều đó.” – Yanagi xoa đầu Nene. “Thế giới cần nhiều bé dễ thương như em.”
Khi mọi thứ đã gọn gàng, cả nhóm tập trung ở lối ra vào. Trời đã tối, những chiếc đèn đường đã sáng từ bao giờ.
“Cảm ơn vì bữa cơm ạ.” – Kuro cúi nhẹ.
“Về cẩn thận nhé.” – dì Tuniki vẫy tay.
“Dì ơi, khi nào lại được tới nữa ạ?” – Yanagi hỏi, nửa đùa nửa thật.
“Chỉ cần tụi con không làm vỡ đồ là lúc nào cũng được.” – dì cười hiền.
“Vậy tuần sau tụi này lại đến!” – Bachiro hô to, khiến Shiro lườm.
“Thôi về đi. Ở thêm là ngủ lại mất.” – Shiro mở cửa.
Chisaki là người cuối cùng rời đi. Cô đứng lại một chút ở bậc thềm, xoay lưng nhìn lại Shiro đang vẫy tay chào.
“Hôm nay thật sự vui. Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
“…Không có gì. Cảm ơn cậu đã đến.”
Chisaki gật đầu, quay đi. Còn lại Shiro, đứng bên hiên nhà, nhìn bóng bạn bè khuất dần trong màn đêm.
Gió đêm thổi nhẹ, nhưng không khiến cậu thấy lạnh. Trong lòng cậu bây giờ—chỉ còn cảm giác bình yên, lặng lẽ mà ấm áp.
Dì Tuniki bên cạnh Shiro nhìn cậu mỉm cười với khuôn mặt hiền dịu rồi nói:
“Trông con hôm nay vui thật đó ,có vẻ con đã có những người bạn tốt rồi nhỉ?”
“Ừm, chắc là như vậy rồi”
“Vậy thì tốt, dì cũng thấy vui lây”-Dì Tuniki vừa nói với nụ cười vẫn còn trên môi, rồi dì đưa mắt nhìn qua Nene đưa tay xoa đầu con bé.
“Chắc dì cũng chuẩn bị về đây, nhỉ Nene?”
“Dạ”
Và cứ thế, dì Tuniki cũng thu dọn đồ và ra về, trước khi về Nene còn phải chạy lại ôm Shiro một cái, tưởng ấm áp thế nào hóa ra con bé lại cắn cậu nó một cái ở cổ cậu nó, tuy không đau nhưng đủ để lại một vết ‘cắn yêu’, rồi cứ thế dì Tuniki và bé Nene cũng ra về.


0 Bình luận