• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Những Nụ Cười Và Cốc Cà Phê

0 Bình luận - Độ dài: 2,375 từ - Cập nhật:

Sáng hôm đó, sân trường nhộn nhịp hơn hẳn so với thường ngày. Băng rôn treo khắp nơi, cờ giấy bay phấp phới trong gió sớm, học sinh tấp nập chạy qua chạy lại giữa các gian hàng và sân khấu trung tâm. Không khí lễ hội rộn ràng đến mức lấn át đi tiếng cầu cứu của một ai đó.

“Làm ơn… cho tôi nghỉ một vài phút thôi cũng được…”

Giọng Shiro đứng sau tấm rèm sân khấu nhỏ, rên rỉ một cách tuyệt vọng, à không, chính xác là sau cánh cửa của gian hàng lớp 1-D, đã được cải trang thành quán cà phê “Maid Café – Dream Garden”. Shiro khoác trên mình bộ váy hầu gái trắng đen hôm nay đã được ủi thẳng thớm, gọn gàng, kèm theo chiếc băng đô tai mèo mà Amane “không hề cố ý” ép buộc cậu phải đeo. Mái tóc cậu lòa xòa trước trán, che bớt đôi mắt vô hồn.

“Đừng có than nữa,” – giọng Tamae vang lên từ phía sau, bình thản như mọi ngày – “Cậu là người mở hàng đầu tiên đấy. Phải có tinh thần lên chứ.”

Shiro quay lại, định cãi, nhưng bỗng khựng lại.

Tamae hôm nay mặc bộ đồ tương tự cậu – váy hầu gái cổ điển, tóc được cột nhẹ sang một bên bằng ruy băng đen. Khác với vẻ lạnh lùng hằng ngày, hình ảnh cô lúc này… vừa chững chạc lại vừa có gì đó ngọt ngào đến bất ngờ.

“Cậu… cũng mặc cái này à?” – Shiro hỏi, mặt hơi đỏ.

“Thì phục vụ đôi mà. Bộ cậu tưởng cậu là người duy nhất bị ‘nghiệp quật’ à?” – Tamae tặc lưỡi.

Câu nói khiến Shiro thoáng nở một nụ cười. Có vẻ ít nhất… cậu không đơn độc.

“Xin chào quý khách~ Mời quý khách vào dùng món tại Dream Garden~”

Giọng Amane ngọt như đường, vừa kéo rèm ra vừa cúi chào khách.

Đôi nam nữ bước vào, có vẻ là học sinh lớp trên. Cả hai vừa ngồi xuống đã đưa mắt nhìn quanh gian hàng được trang trí như khu vườn cổ tích nhỏ, rồi dừng ánh nhìn lại chỗ Shiro – đang đứng như pho tượng với cái khay trên tay.

“Cậu đấy, ra đón khách đi.” – Tamae thì thầm.

“Không được đâu… Tớ vẫn chưa chuẩn bị tinh thần…”

“Thế để tôi làm hộ nhé?” – Tamae cười, rồi giật lấy cái khay trên tay Shiro và bước ra, để lại cậu bơ vơ.

Shiro chỉ biết đứng nhìn cô cúi chào hai vị khách, nở nụ cười thân thiện: “Quý khách dùng gì ạ?”

Cậu bỗng cảm thấy một chút… ghen? Không rõ vì sao.

Sau một lúc phục hồi ý chí bằng vài ngụm nước và lời động viên (mang tính hăm dọa) từ Amane, cuối cùng Shiro cũng có thể bước ra tiếp khách.

“C-cà phê sữa của quý khách đây ạ…” – cậu đặt ly xuống, cúi đầu thật sâu.

“Cảm ơn nhé, đáng yêu quá trời luôn!” – vị khách nữ bật cười thích thú.

Shiro không dám ngẩng mặt lên. Tai cậu nóng ran.

“Tankei-kun~” – giọng Tamae vang lên từ quầy – “Bưng thêm hai ly trà sữa nữa nhé.”

Shiro đón khay, định đi thì bỗng trượt chân vì vấp gấu váy.

Bốp!

Trà sữa bắn tung tóe lên áo… của Tamae.

Cả gian hàng như câm lặng trong 2 giây. Shiro nhìn Tamae, chết trân. Còn Tamae… nhìn xuống áo mình, rồi ngẩng mặt lên, mắt nheo lại.

“Tôi… sẽ… giết cậu…”

Sau màn "tai nạn nghề nghiệp", Shiro phải lau sàn và xin lỗi khách không dưới chục lần.

Vài phút sau, Tamae quay lại – lần này là bộ đồ hầu gái… màu trắng tinh với ren xanh nhạt.

Shiro đang lau bàn, ngẩng đầu lên nhìn, rồi lập tức cụp mắt xuống.

“Đừng nhìn tôi kiểu đó.” – cô nghiêm giọng.

“Xin lỗi…” – Shiro lẩm bẩm.

Tamae thở dài rồi ngồi xuống cạnh cậu khi khách tạm vắng.

“Cậu biết không…” – cô bắt đầu nói:

“Hồi cấp hai, tôi từng phục vụ trong quán nước ở lễ hội. Lúc đó tôi cũng đổ đồ vào khách. Nhưng thay vì nổi điên, khách lại cười rồi nói: Chuyện nhỏ ấy mà, miễn là em cười lại là được rồi.”

“Vậy… hôm nay tôi có cần cười không?” – Shiro hỏi, nửa đùa nửa thật.

Tamae nhìn cậu, ánh mắt dịu lại. 

“Không cần đâu. Chỉ cần cậu không té nữa là tôi mừng rồi.”

Shiro bật cười. Nụ cười đầu tiên từ sáng tới giờ.

Giờ nghỉ trưa, lớp tạm đóng cửa gian hàng. Cả hai ngồi ở hành lang, ăn cơm hộp Amane chuẩn bị cho họ.

“Cậu làm tốt hơn tôi tưởng đấy.” – Tamae nói.

“Cậu cũng thế. Ừ thì… cũng hợp vai.” – Shiro gật gù.

“Gọi tôi là ‘thưa tiểu thư’ đi, thử xem?” – Tamae nghiêng đầu, cố nén cười.

Shiro đỏ bừng mặt. “Không! Không đời nào.”

“Thử một chút thôi mà~” – Tamae bắt chước Amane trêu ghẹo, rồi bật cười thành tiếng.

Shiro nhìn cô. Nụ cười đó… không giống mọi ngày. Không mỉa mai, không trêu chọc, mà là một điều gì đó rất nhẹ nhàng.

Một khoảnh khắc ngắn ngủi trôi qua giữa hai người.

“Tamae này…”

“Hửm?”

“Nếu hôm nay… không có cậu ở đây… chắc tôi không chịu nổi thật.”

Tamae ngước nhìn cậu, bất ngờ.

“Tớ không nói chơi đâu. Ừ thì… cậu có hay đá xoáy tôi thật, nhưng lúc cần thiết… cậu luôn ở đó.”

Cô im lặng một lúc, rồi mỉm cười khẽ, ánh mắt dịu đi.

“Ừm. Tôi biết.”

Gió trưa thổi qua, cuốn theo những mảnh giấy bay lượn giữa sân trường. Tiếng loa vang lên thông báo lễ hội buổi chiều bắt đầu, nhưng ở góc hành lang tầng ba ấy, hai người vẫn ngồi cạnh nhau, đắm chìm vào một khoảnh khắc yên bình – giữa bao tiếng cười, tiếng gọi, và cả tiếng lòng chưa nói thành lời.

Khi đồng hồ điểm một giờ chiều, lớp 1-D bắt đầu thay ca cho gian hàng. Shiro và Tamae lui vào hậu trường, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm như vừa sống sót sau một cơn lốc xoáy.

Amane và bạn nữ cùng lớp – Minami – nhanh chóng thay đồ hầu gái và tiếp quản vị trí.

Shiro vừa cởi bộ váy hầu gái ra, chưa kịp cất vào túi thì Amane đã tươi cười vỗ vai cậu:

“Làm tốt lắm nha~ Khách xếp hàng đông như hội idol đấy!”

“Đừng nhắc nữa…” – Shiro lẩm bẩm, ánh mắt vô hồn. 

“Tôi còn nghe mấy người đòi chụp ảnh đôi với mình…”

“Thì tại cậu đáng yêu mà~” – Amane chớp mắt tinh nghịch, rồi hất tóc. 

“Yên tâm, phần còn lại để ‘chị’ lo!”

Tamae thì ngồi uống nước, tay phe phẩy chiếc quạt giấy, mắt vẫn dõi ra ngoài quán. “Cẩn thận với nhóm nữ sinh lớp bên cạnh nhé. Họ đang có vẻ… tò mò quá mức cần thiết.”

Minami chỉ biết cười trừ. 

“Làm người nổi tiếng cũng cực ha.”

Buổi chiều, ánh nắng nghiêng qua hành lang tầng ba, đổ bóng dài trên nền gạch. Không khí trong sân trường vẫn nhộn nhịp nhưng có phần rộn ràng hơn buổi sáng vì lượng khách đổ về ngày một đông.

Và rồi… tâm điểm chú ý mới xuất hiện trước cửa quán lớp 1-D.

Tiếng gọi vang lên từ ngoài hành lang:

“Gấu đây… phát tờ rơi… vào quán uống cà phê đi.”

Kuro – trong bộ đồ gấu bông cồng kềnh – đứng trước cửa lớp, tay giơ tờ rơi một cách chậm rãi, ánh mắt ẩn sau cái đầu gấu to đùng. Dáng cậu cao gầy, lại di chuyển có phần cứng nhắc, khiến cả bộ đồ trông như một chú gấu đang lạc loài giữa đám đông náo nhiệt.

Thi thoảng có nhóm học sinh nữ dừng lại chụp hình, chọc vào tai gấu hoặc vẫy tay gọi:

“Gấu ơi, tạo dáng đi~!”

Kuro… giơ tay vẫy nhẹ.

Không nói thêm gì.

Không có dáng gì đặc biệt.

Chỉ… đứng đó, như một linh vật trầm mặc đang chịu đựng số phận.

Ở gần đó, Bachiro – đang đứng trước bàn vé, đội mũ lưỡi trai ngược, lười biếng nhai bánh quy – quay sang, cười khúc khích:

“Kuro mà làm idol chắc đắt vé lắm đấy. Mặt lạnh nhưng nội tâm cháy âm ỉ.”

Bên trong hậu trường, Shiro hé cửa nhìn ra, không nhịn được cười. 

“Cậu ấy nhìn như gấu bị trục xuất khỏi rừng vì tính cách thờ ơ.”

Tamae uống ngụm nước, gật đầu. “Ừ, đúng kiểu: ‘tôi không muốn ở đây, nhưng tôi vẫn phải ở đây’.”

Sau khoảng một tiếng, Kuro bước vào hậu trường, tháo đầu gấu xuống, tóc bết mồ hôi, trán đỏ bừng.

“Ổn không đó?” – Shiro đưa cho cậu một chai nước lạnh.

Kuro đón lấy, tu một ngụm rồi đáp ngắn gọn:

“Không ổn.”

Shiro bật cười.

“Muốn đổi người không?”

“…Chắc không cần. Sắp hết giờ ca rồi.”

Cậu ngồi bệt xuống sàn, thở nhè nhẹ. Một lúc sau mới lẩm bẩm:

“Vui thì vui. Nhưng nóng thật.”

Shiro quay sang nhìn, hơi bất ngờ. 

“…Mày thấy vui à?”

Kuro không đáp ngay. Cậu nhìn ra ngoài qua khe cửa, nơi đám học sinh đang cười nói, chụp ảnh trước quán lớp.

“…Có người cười. Chắc là ổn.”

Kuro lại đội lại chiếc mũ gấu và ra đứng trước cửa lớp tiếp tục với nhiệm vụ của mình.

Trong lúc Kuro vẫn đang âm thầm làm tròn nhiệm vụ gấu bông trước cửa lớp, một nhóm ba nữ sinh từ lớp bên cạnh rón rén tiến tới. Ai cũng có vẻ vừa tò mò, vừa phấn khích.

Một cô trong nhóm – tóc xoăn nhẹ, đeo kính tròn – ghé tai bạn thì thầm nhưng cố tình nói lớn để người khác nghe:

“Ê… đây đúng chỗ có ‘Tankei-chan dễ thương’ không?”

“Phải không đó? Hồi sáng bạn tớ đi ngang qua, chụp được tấm hình hầu gái xinh lắm, mặt hơi ngầu, tóc rối nhẹ. Nghe nói là… con trai.”

Một cô khác reo lên:

“Reverse trap á?!”

“Không không, là trap-trap đó! Nhưng dễ thương thật sự. Tụi mình vô thử đi~”

Cả nhóm cười khúc khích, đẩy cửa lớp bước vào. Amane – đang đứng tiếp khách – nhìn thấy liền bắt sóng ngay:

“Xin chào ba tiểu thư~! Quán cà phê lớp 1-D xin hân hạnh phục vụ. Các cậu muốn gọi món hay… tìm người?”

Cô đeo kính đỏ mặt, hơi lí nhí:

“Ờm… tụi tớ muốn hỏi… cái bạn nam mặc đồ hầu gái hồi sáng á… còn ở đây không?”

Amane lập tức nheo mắt như thể phát hiện được kho báu.

“Shiro hả? Cậu ấy vừa tan ca. Nhưng tiếc quá nha~ hôm nay chỉ làm buổi sáng thôi.”

Cô tóc xoăn tặc lưỡi:

“Trời ơi tiếc ghê… tụi tớ còn định xin chụp tấm hình làm kỷ niệm. Mà… cho hỏi riêng, cậu đó tên gì á?”

“Tankei Shiro.” – Amane mỉm cười ranh mãnh – “Đang nổi lắm đó nha. Hôm sáng có bạn còn khen giọng cậu ấy lạnh lạnh mà lại hợp váy nữa kìa~”

Cả nhóm cười rần, rồi đi vào gọi nước với ánh mắt tiếc nuối không giấu được. Một người trong nhóm còn nhắn vào điện thoại: “Trap siêu phẩm lớp 1-D nghỉ mất rồi… tiếc quá trời luôn TT”

Bên ngoài, Kuro vẫn đứng yên, nhưng đôi mắt sau lớp đầu gấu có chút sao nhãng khi nghe tên Shiro. Cậu không nói gì, chỉ im lặng phát thêm tờ rơi.

Sau một giờ thì mọi người lại có một chút thời gian để nghỉ, Shiro ra ngoài để gặp hai cậu bạn của mình.

Ở hành lang, Bachiro đang ngồi xổm cạnh cửa lớp, tay cầm xấp vé thừa, miệng cắn nốt cái bánh gạo cuối cùng. Kuro thì đứng cạnh cột gần đó, vẫn mặc bộ đồ gấu nhưng đã tháo phần đầu ra, để lộ khuôn mặt bình thản quen thuộc.

Shiro vẫy tay với hai người:

“Ê, tan ca rồi. Hai chúng mày rảnh không? Dạo một vòng quanh trường chơi đi. Tao muốn mua gì đó ăn.”

Bachiro đứng bật dậy:

“Hay đấy! Nãy giờ toàn đứng ngoài phát vé, chưa được ăn gì hết!”

Kuro gật đầu nhẹ, không nói gì, nhưng bước lại đứng cạnh Shiro như lời đồng ý ngầm.

Cả ba bắt đầu đi dọc hành lang đông đúc. Trường học trở nên nhộn nhịp lạ thường với tiếng nhạc từ khu vực hội trường, mùi đồ ăn thơm lừng bay ra từ các lớp học cải trang thành quán ăn. Mỗi gian hàng đều có phong cách riêng: từ quầy bánh crepe phong cách Pháp, đến lớp bên mở “ngục ma” giả lập với tiếng hét đầy rùng rợn.

Bachiro dừng lại trước một gian hàng bánh takoyaki:

“Cho tớ 6 viên! Shiro, Kuro, ăn không?”

Shiro gật đầu, móc ví ra:

“Cứ để tao trả. Xem như cảm ơn vì hai thằng mày chịu đựng cái cảnh tao mặc váy mà không cười thẳng mặt.”

Bachiro cười hề hề:

“Không cười ngoài mặt thôi chứ trong bụng tao cười gần chết đó.”

Shiro liếc sang Kuro, hỏi:

“Còn mày thì sao, Kuro? Có cười không?”

Kuro nhìn cậu một lúc, sau đó đáp ngắn gọn:

“Không... nhưng ngạc nhiên thật.”

“Cũng được.” – Shiro bật cười nhẹ – “Còn hơn bị chê.”

Sau khi lấy bánh, cả ba ngồi ở ghế đá gần sân thể thao, vừa ăn vừa quan sát dòng người qua lại. Có vài nhóm học sinh lướt qua nhận ra Shiro, chỉ trỏ và cười khúc khích. Có người thậm chí còn thì thầm “Chính là cậu đó đó!”

Shiro thở dài, giơ tay che mặt.

“Mình nổi tiếng kiểu gì kỳ vậy trời…”

Bachiro cười rộ lên:

“Thì nổi theo cách... đáng nhớ!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận