Sáng hôm sau, trời lại se lạnh hơn một chút. Nắng nhạt và gió thổi khe khẽ qua tán lá ngoài ban công.
Shiro chống tay ngồi dậy trên giường, đầu óc còn hơi mơ màng. Đồng hồ chỉ 6:52. Thường thì cậu sẽ chui lại vào chăn thêm vài phút nữa, nhưng hôm nay, không hiểu sao, cậu lại rướn người dậy luôn.
Phòng vẫn yên ắng, chỉ nghe tiếng chim kêu nhè nhẹ. Cậu đi xuống bếp, đặt ấm nước lên bếp đun, rồi ngồi xuống bàn. Chiếc bàn gỗ đơn giản, trên đó vẫn còn để cuốn sổ ghi chép dở và vài tờ giấy nháp từ hôm qua cùng với cuốn sách cậu mượn của thư viện.
(Quên mất, mình mượn cuốn này cũng lâu rồi mà quên chưa trả, xíu cầm lên trả vậy)
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ — trời trong, nắng nhẹ. Có gì đó khác lắm.
Shiro đưa tay vuốt mái tóc còn rối rồi bỗng nhớ lại ánh mắt của Tamae hôm đó — cái cách cô ấy nhìn cậu khi cả hai đứng bên đống lửa trại, khi cô ấy cười mà mắt lấp lánh trong ánh lửa.
Cậu nhớ đến tiếng gọi của Amane vang lên giữa lớp: “Tankei-kun thì sao?”, nhớ đến Kuro và Bachiro khi hai đứa ngồi im lặng, trầm ngâm ngắm nhìn đóm lửa rồi thở dài...
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình lại để tâm đến ánh mắt của ai đó như thế.
…Chắc là mình đang thay đổi.
Suy nghĩ ấy thoáng qua rồi tan đi ấm nước vừa sôi đang bốc hơi.
Shiro đứng dậy, chuẩn bị bữa sáng đơn giản — một lát bánh mì nướng, một quả trứng ốp, rồi ngồi xuống ăn trong yên lặng.
Nhưng sự yên lặng ấy không còn nặng nề như trước nữa. Nó là sự tĩnh lặng ấm áp.
Cậu sẽ đến trường. Sẽ lại vào lớp, nghe đám bạn trêu chọc, thấy Kuro ngủ gật, nghe Amane nói gì đó về mấy cái kế hoạch đi chơi, nghe Tamae… thì thầm gì đó bên cạnh. Và như thế, ngày mới bắt đầu.
Và lần đầu tiên sau một thời gian dài, Shiro không thấy sợ cái “ngày mới” ấy nữa.
Shiro xỏ giày, khoác chiếc áo cardigan mỏng rồi bước ra khỏi cửa. Không khí sáng sớm lành lạnh ùa vào, khiến cậu rùng mình. Cậu lặng lẽ khóa cửa lại, đút tay vào túi áo, bước từng bước đến trường trên còn đường thân thuộc một cách chậm rãi.
Những chiếc lá vàng đã bắt đầu rơi rụng nhiều hơn trên vỉa hè. Tiếng xe cộ qua lại ở phía xa, mùi bánh nướng từ tiệm nhỏ ở góc phố, tiếng bước chân học sinh… Tất cả hòa thành một nhịp sống đều đặn mà trước đây, Shiro vẫn thường cảm thấy lạc lõng trong đó.
“Tankei-kun!”
Cậu giật mình quay lại. Từ phía bên kia đường, Amane—Yanagi — vẫy tay gọi. Cô vẫn mặc đồng phục, quàng thêm khăn choàng màu tím nhạt, tay ôm chặt chiếc cặp vào ngực.
“Chào buổi sáng,” cô mỉm cười. “Cậu cũng đi sớm ghê.”
Shiro chậm rãi gật đầu. “Ừm… Tự dưng tỉnh sớm.”
Amane bước đến, rồi đi sóng đôi cùng cậu. Cả hai im lặng trong vài phút, chỉ nghe tiếng gió và tiếng bước chân chạm mặt đường lát đá.
Rồi Amane lên tiếng, giọng đều đều như nói với chính mình:
“Tôi thấy… lớp mình vui hơn rồi đấy.”
Shiro liếc sang, Amane không nhìn cậu, chỉ đang nhìn thẳng về phía trước.
“Từ sau lễ hội, cảm giác như… tụi mình đã gần nhau hơn. Đặc biệt là cậu.”
“…Tôi?”
“Ừ.” Amane cười khẽ. “Cậu bắt đầu nói nhiều hơn, ngẩng đầu lên nhiều hơn. Không phải ai cũng nhận ra đâu. Nhưng tớ thì có.”
Shiro im lặng. Một làn gió lướt qua làm tà áo cô bay nhẹ. Và trong giây lát, cậu nghĩ: hóa ra không chỉ có mình để ý đến những thay đổi nhỏ này.
Khi đến gần cổng trường, Amane dừng bước.
“Đi trước nhé. Còn phải photo giấy tài chính.” Cô quay sang cười. “Đừng có mà lén trốn học đấy.”
“…Không đâu.” Shiro đáp, nhỏ nhưng chắc.
Amane gật đầu, chạy vụt đi.
Shiro đứng nhìn theo một lúc, rồi mới lặng lẽ bước vào sân trường, cùng với những bước chân khác — không còn là lạc lõng nữa.
Trên hành lang vắng người vào giờ ra chơi, Shiro lững thững bước về phía thư viện với quyển sách cầm trên tay.
Cậu đã quên khuấy mất việc trả nó hôm thứ Sáu. Lúc đó mãi phụ lớp trang trí gian hàng, rồi sau đó là đủ thứ việc vặt, đến giờ mới chợt nhớ ra. Shiro thở dài, vừa đi vừa siết chặt quyển sách bọc bìa giấy kraft cũ kỹ.
Cánh cửa thư viện mở ra với tiếng cạch nhẹ. Không gian yên tĩnh lập tức bao trùm, khác hẳn với âm thanh rộn ràng ngoài hành lang.
Đằng sau quầy thủ thư là một cô gái đang ngồi đọc sách. Mái tóc dài buộc thấp, đôi mắt sắc nhưng hiền, đeo kính gọng mảnh. Cô mặc đồng phục giống học sinh khối hai, nhưng thay vì sơ mi trắng thường thấy, cô khoác thêm một chiếc áo len mỏng màu be.
Shiro tiến lại gần, đặt quyển sách lên bàn.
"Em trả sách ạ."
Cô gái ngẩng đầu lên, mỉm cười.
"Ah, quyển này em mượn từ tuần trước đúng không? Em là...Shiro Tankei, lớp 1-D?"
Cậu hơi ngẩn người. "Vâng, chị nhớ giỏi thật."
"Chị là người quản lý mục lục ở đây mà, nhớ mặt mấy người hay mượn sách là chuyện thường." – cô nghiêng đầu, cầm quyển sách lật lật vài trang. "Chị là Nanime Sahi, lớp 2-C. Gọi chị là Sahi-senpai cũng được."
"Vâng..." – Shiro gật đầu, hơi lúng túng.
Cậu định quay lưng đi thì bỗng dừng lại. Mắt đảo một vòng quanh các giá sách, rồi như có điều gì đó khiến cậu muốn ở lại thêm chút nữa.
"À... em có thể mượn thêm sách được không ạ?"
Sahi-senpai mỉm cười, đẩy kính lên sống mũi.
"Đương nhiên. Nếu cần chị gợi ý thì cứ nói nhé."
Shiro gật đầu, rẽ vào giữa những dãy kệ dài. Ngón tay cậu lướt qua từng gáy sách, ánh mắt như tìm kiếm một điều gì cụ thể – hay có lẽ chỉ đang đi theo trực giác. Và rồi—
"Ồ... Cậu cũng đọc quyển đó à?"
Một giọng nói vang lên từ phía bên kia giá sách. Shiro giật mình ngẩng lên.
Một cậu trai đang đứng cách đó vài bước. Mái tóc bạc rối nhẹ phủ trán, đôi mắt xám nhạt khiến gương mặt trông có chút lạnh lùng – nhưng ánh nhìn thì không hề xa cách.
"Cậu là... bạn cùng lớp với tôi, đúng không?" – Shiro hỏi, hơi bất ngờ vì chưa từng thực sự để ý người này.
"Phải. Aleksander Sheshi, gọi tôi là Alex cũng được." – cậu trai mỉm cười nhẹ. "Tôi ngồi góc trong, ít nói chuyện nên cậu không để ý cũng phải."
"Ừm... tôi là Tankei." – Shiro khẽ gật đầu. "Cậu cũng hay đến thư viện à?"
Alex gật đầu. "Yên tĩnh, dễ tập trung. Với lại, chỗ này không có ai hỏi mấy câu kiểu 'sao cậu nói tiếng Nhật giỏi thế'."
Shiro cười nhẹ. "À, xin lỗi nếu tôi cũng sắp hỏi câu đó..."
"Không sao." – Alex bật cười. "Tôi quen rồi."
Shiro ngập ngừng đưa tay chạm vào quyển sách mà Alex vừa nhắc đến. Bìa đã cũ, phần góc hơi cong lên, nhưng tên của nó vẫn rõ nét: Người tìm kiếm lặng lẽ. Một cuốn tiểu thuyết mà Shiro từng đọc vài chương, rồi để dở.
"Cậu cũng đọc quyển này à?" – Shiro hỏi.
"Ừ, đọc xong rồi. Hơi chậm nhưng lại lặng và sâu." – Alex nghiêng đầu đáp. "Tôi nghĩ cậu sẽ thích chương cuối."
"Vì sao?"
"Vì nó không cần nói gì cả, nhưng vẫn khiến người ta hiểu nhau."
Shiro không biết phải trả lời thế nào. Câu nói ấy vang lên trong đầu cậu lâu hơn mức bình thường. Cậu rút cuốn sách ra khỏi kệ.
"Vậy… tôi mượn thử xem sao."
Alex gật đầu, bước lên cạnh cậu, ánh mắt lướt qua một vài cuốn khác.
"À, nếu cậu thích truyện kiểu bình yên, tĩnh lặng mà không cô đơn thì có một quyển nữa, tôi đọc lại mấy lần…" – Cậu quay sang, cúi người lấy một quyển ở kệ thấp. "Quyển này."
Shiro nhận lấy. Giữa hai nhịp thở. Một tựa đề rất đơn giản. Cậu mở trang đầu, đọc thử vài dòng.
"...Ừ, có vẻ hay."
"Đấy là quyển đầu tiên tôi đọc khi về Nhật." – Alex nói, giọng nhỏ đi. "Lúc đó, tiếng còn kém lắm. Nhưng vẫn hiểu được cảm giác của nhân vật. Kiểu như… mình không cần nói quá nhiều để người khác hiểu mình, nếu họ thật sự muốn."
Shiro khẽ ngước nhìn. Cậu không nói gì, chỉ đơn giản là gật đầu, như một cách đồng cảm thầm lặng.
Rồi cả hai cùng sánh bước ra khỏi dãy kệ, trở lại bàn thủ thư.
Sahi-senpai ngẩng lên nhìn, thoáng nhướng mày khi thấy Shiro và Alex đi cùng nhau, nhưng không nói gì. Cô chỉ cười, nhận sách và ghi sổ mượn.
"Lần đầu thấy em mượn hai quyển liền đấy." – chị nói, giọng đùa nhẹ.
Shiro mỉm cười, cất sách vào cặp.
"Chắc tại… có người gợi ý đúng."
Alex chỉ nhẹ gật đầu, rồi xoay người bước ra cửa trước. Nhưng lúc đi ngang qua, cậu dừng lại một chút.
"Này, Tankei."
"Hm?"
"Thứ Tư tuần này tôi trực nhật thay cho người khác. Nếu cậu có rảnh, ghé thư viện cũng được."
"…Sao cậu lại nói trước như thế?"
"Để khỏi bảo tôi tình cờ."
Và rồi, Alex đi mất, mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh nắng lọt qua cửa kính.
Shiro đứng lặng trong giây lát, lòng có gì đó như ấm lên – như thể một cơn gió vừa lướt ngang, đủ nhẹ để không làm xáo trộn mọi thứ, nhưng đủ để khiến cậu dừng lại và nghĩ đến nó nhiều hơn mức cần thiết.
Shiro bước ra khỏi thư viện, ánh nắng đầu giờ chiều phủ nhẹ trên hành lang vắng. Giờ này, phần lớn học sinh đã về hoặc đang tham gia câu lạc bộ. Cậu rẽ sang một lối nhỏ, men theo dãy lớp học cũ rồi leo lên cầu thang hẹp dẫn lên sân thượng.
Cánh cửa sắt kêu cọt kẹt khi cậu đẩy ra. Gió thổi lùa qua tóc, mang theo mùi lá cây từ sân thể dục phía xa.
Sân thượng trống không. Vẫn như mọi khi, yên tĩnh và vừa đủ cao để khiến người ta thấy mình như đứng ngoài thế giới.
Shiro ngồi xuống chiếc ghế đá sát lan can. Lôi từ trong cặp ra quyển Người tìm kiếm lặng lẽ, cậu mở trang đầu, nhưng lại chẳng đọc ngay. Ngón tay cứ khựng lại ở một dòng, rồi dừng hẳn.
Gió thổi qua, làm lật mấy trang sách.
Cậu dựa lưng vào tường, mắt lim dim.
Cả buổi sáng, mọi chuyện như trôi đi rất nhanh: những lời trêu chọc trong lớp, thông báo của cô Hanabi, rồi ánh mắt của Tamae khi nhìn cậu cười nửa miệng. Từng thứ một, đều nhỏ nhặt nhưng lại như những chấm mực đang kết nối thành hình.
Giờ thì thêm cả Aleksander Sheshi.
Một cậu con lai tóc bạc, với giọng nói trầm và ánh không quá sắc. Một người vừa giống cậu — trầm lặng, ít nói, không hay nổi bật — lại vừa khác cậu đến kỳ lạ.
"Có người thật sự muốn hiểu mình..."
Shiro nhớ lại câu đó.
Cậu từng nghĩ mình chẳng cần ai hiểu. Sống một mình bao lâu nay đã thành quen, việc chia sẻ cảm xúc dường như quá xa xỉ. Nhưng không hiểu sao, gần đây… có những điều khiến trái tim cậu dịu lại.
Tamae, với cái cách hay lườm nguýt nhưng luôn âm thầm để ý. Kuro và Bachiro, dù hay gây gổ nhưng vẫn kéo cậu vào những chuyện ngốc nghếch rồi cùng cười phá lên. Amane, người luôn nhí nhảnh trêu chọc bạn bè nhưng lại rất tận tâm trong mọi công việc. Và giờ là Aleksander, với một lời mời không gượng ép nhưng cũng chẳng vô tình.
Không ai trong số họ hỏi "Shiro có ổn không?"… nhưng bằng cách nào đó, họ khiến cậu thấy ổn hơn.
Cậu bật cười khẽ. Tiếng cười bị gió cuốn đi mất.
Shiro cúi đầu, lần này thật sự đọc sách. Và dường như, từng câu chữ thấm vào lòng cậu dễ dàng hơn mọi lần trước.


0 Bình luận