• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Cậu Thật Sự Là Người Như Nào Vậy?

0 Bình luận - Độ dài: 2,105 từ - Cập nhật:

Sáng ngày hôm sau trên lớp, Shiro đến sớm để trực nhật lớp chuẩn bị cho những tiết học buổi sáng. Vừa đến lớp thì cậu đã thấy Tamae ở đó rồi, mà cũng đúng vì cậu với cô ấy là bạn cùng bàn nên cả hai đều cùng nhau trực nhật.

Cả hai trong lớp không nói với nhau lời nào chẳng cần chia nhau công việc để làm, Shiro đảm nhiệm phần quét lớp, đổ rác, Tamae chỉ giặt lại chiếc giẻ lau bảng và lau bảng. Shiro vừa đi đổ rác về thì thấy Tamae đang khó khăn trong việc lau phần còn lại trên cùng của bảng cũng vì do chiều cao của cậu ấy, Shiro thấy vậy thì cậu lấy chiếc giẻ khác trên bàn giáo viên và lại phía bảng.

“Để tôi lau giúp cho”

Tamae có chút giật mình khi Shiro tiến lại gần mình để lau bảng, cô lùi lại để cho Shiro dễ dàng lau bảng hơn, khi đang lau bảng thì Shiro chợt mở miệng nói.

“Nè Tamae”

“Hả- sao vậy”

“Do có vài vấn đề xảy ra nên tôi muốn nhờ cậu nói lại với nhóm của Amane”

“Chuyện gì vậy”

“Thì do việc để mà làm được mười mấy bộ hầu gái kia thì không dễ dàng gì cả, dì của tôi có nói rằng là nó sẽ rất lâu để mà có thể làm kịp nên muốn chúng ta giảm xuống dưới mười bộ thì dì tôi có thể giúp được”

“Vậy à”

  “Với cả cũng chỉ vài người mặc để phục vụ việc bưng bề đồ ăn thôi mà, nên tôi nghĩ không cần nhiều vậy đâu, nên là nhờ cậu nói với nhóm của Amane nhé”

“Ừm được, vậy thì chắc tầm 6 bộ nhé?”

“Được, à còn nữa”

Nói xong Shiro đưa điện thoại ra của mình ra.

“Cho tôi xin số của cậu đi, để có gì thì chúng ta dễ trao đổi”

“Ừm được”

Tamae đọc số điện thoại của mình cho Shiro, sau cùng, cả hai đã có số điện thoại của nhau.

“Được rồi đó, cậu chấp nhận đi”

“À để lúc về tôi sẽ chấp nhận nhé, tại nay tôi không mang điện thoại á”

“Ừm”

Một hồi sau khi nói chuyện thì mọi người cũng bắt đầu vào lớp. Tiết học vẫn như bình thường cho đến lúc giải lao.

Shiro đang ngồi lục lọi trong hộc bàn của mình để tìm đồ ăn trưa của cậu. Lục một hồi mà vẫn không thấy đâu, cậu chuyển qua tìm nó ở trong cặp của mình, tìm đi tìm lại vẫn không thấy.

(Ơ, hình như quên mang theo rồi, thôi xuống căn tin mua tạm vậy)

Tamae bên cạnh đang ăn trưa cùng với vài người bạn của mình thì để ý thấy Shiro cứ như tìm thứ gì đó. Cô tính hỏi nhưng bỗng Shiro đứng dậy đi mất.

Shiro bước ra khỏi cửa lớp, cậu đi trên hành lang xuống thẳng khu căn tin để mua đồ ăn, ấy vậy mà…

Nguyên một đàn người đang chen chúc nhau ở quầy, Shiro từ xa nhìn vào chỉ biết ngán ngẩm thở dài, cậu đã tính bỏ về lớp mà chợt nhận ra nếu không ăn thì cậu sẽ lại uể oải không học được gì rồi lại bị giáo viên nhắc nhở, cậu bèn luồn lách vào dòng người chật chội.

Nó như một cuộc chiến vậy, mọi thứ đều bị vơ vét hết, Shiro dường tưởng như là phen này không còn gì để ăn cho đến khi ở sâu bên trong tủ đựng bánh còn sót lại một chiếc bánh cuối cùng, nó dường như là một tia hy vọng đang sáng lên, nhưng khi cậu với tay tới để lấy nó thì không may, cậu đã chậm tay và chiếc bánh duy nhất còn lại đã bị lấy đi.

Đồ ăn hết sạch, đến khi bác chủ căn tin thông báo rằng đã hết đồ ăn thì dòng người mới dần tản đi, Shiro cũng chỉ biết bất lực quay lại về lớp. Không ngoài dự đoán, sau khi kết thúc giờ nghỉ trưa thì cũng bắt đầu tiết học buổi chiều, Shiro cảm thấy như đang trong tình trạng mệt mỏi hơn mặc dù các tiết học bình thường thì cậu cũng vậy. Tiết một rồi đến tiết hai, Shiro lại càng uể oải hơn, Tamae bên cạnh thấy vậy cũng thì thầm hỏi:

“Nè Tankei, cậu sao mà trông thiếu sức sống hơn mọi khi vậy?”

 “Tôi chỉ hơi đói thôi, không sao đâu”

Shiro trả lời qua loa và cho rằng bản thân vẫn ổn, rồi cậu lại úp mặt xuống bàn, Tamae thấy vậy thì cười khúc khích và tiếp tục quay lại ghi chép bài, sau khi kết thúc tiết học, có một khoảng thời gian để học sinh nghỉ giữa giờ chuyển tiết. Tamae nhìn Shiro vẫn nằm úp mặt lên bàn, cô mở cặp mình ra và lấy một chiếc bánh, cô cầm nó chọc vào tay Shiro, Shiro ngẩng đầu dậy nhìn Tamae.

“Nè cho cậu nè Tankei, do mình cũng không có muốn ăn mà thấy cậu như vậy thì thôi mình cho cậu đó”

Shiro hời bất ngờ trước hành động của Tamae, cậu nhìn Tamae một hồi, thấy Shiro cứ nhìn mình như vậy cô hơi đỏ mặt rồi nói.

“C-cậu mà không lấy là tôi đổi ý đó”

“À ừm cảm ơn cậu, Tamae”

Shiro ngại ngùng nhận lấy chiếc bánh từ Tamae, tai cậu cũng hơi ửng đỏ. Cậu cầm chiếc bánh cũng chỉ nhìn mà không thấy bóc nó, Tamae thấy như vậy bèn hỏi:

“Sao vậy? Không ăn là mình lấy lại đó”

“À đây, cảm ơn cậu nhé”

Nghe Tamae nói vậy thì Shiro liền bóc chiếc bánh ra ăn, mặc dù biết chỉ là một chiếc bánh bình thường thôi nhưng không hiểu tại sao nó lại ngon đến lạ thường. Cậu buộc miệng nói:

“Ưm, nó ngon quá, cảm ơn cậu, Tamae. Cậu mua ở đâu vậy?”

Nghe Shiro nói vậy Tamae  mỉm cười, tai cô cũng dần đỏ hơn và nói rằng đó là bí mật, thật lòng thì Shiro cũng rất muốn biết chỗ bán loại bánh mì này để mua, nhưng cậu đâu biết chiếc bánh này là do chính tay người vừa đưa cho cậu làm ra.

Sau khi Shiro ăn xong thì cũng vừa kịp lúc vào tiết, lớp học lại bắt đầu như bình thường, mọi thứ trôi qua một cách ảm đạm nhưng trong lúc này, Shiro trông có vẻ có tinh thần hơn khi giờ cậu đang ngồi ghi chép bài và đến lúc giáo viên đặt câu hỏi, cậu xung phong trả lời và thật bất ngờ, câu trả lời của cậu hoàn toàn chính xác. Tamae thấy vậy thì cũng ngạc nhiên nên cô quyết định trêu Shiro một chút, cô nói nhỏ qua chỗ Shiro:

“Nay Tankei lạ quá ta? Cậu thật sự đang ghi bài và dơ tay lên trả lời câu hỏi luôn đó, tớ chưa kịp tìm được câu trả lời mà cậu trả lời mất rồi ~”

Nghe Tamae nói vậy Shiro cũng chỉ trả lời rằng:

“Tôi không biết nữa tự nhiên tôi thấy có tâm trạng để học thôi”

Tamae cũng chỉ cười nhẹ khi nghe Shiro trả lời như vậy, cô lại quay lại về bàn của mình và tiếp tục tiết học. Rồi cũng đến chiều khi mà tất cả các lớp đã ra về, chỉ còn lại hai học sinh ở lại để trực nhật là Shiro và Tamae, cả hai cùng chia nhau công việc, người quét lớp, người lau bảng. Vẫn như buổi sáng, Shiro quay lại lớp để lấy đồ sau khi đổ rác thì thấy Tamae vẫn không thể với tới khu vực cao ở trên bảng để lau, Shiro cười nhẹ trước chiều cao có phần khiêm tốn của cô, nghe được tiếng cười ở đâu đó từ phía sau mình, Tamae quay lại và nhìn Shiro, cô bĩu môi nhìn cậu.

“Hừm”

“Ấy chết, tôi xin lỗi nhé, cần giúp không?”

Nghe lời đề nghị của Shiro, Tamae cũng mỉm cười và đưa chiếc khăn lau cho cậu, Shiro dễ dàng lau phần còn lại của chiếc bảng. Sau đó, cả hai cùng lấy đồ, ra đến cổng, họ chào tạm biệt nhau rồi đi về. 

Tamae về đến nhà, mở cửa phòng của mình ra, tuy là một người có rất nhiều thành tích và cũng rất mạnh mẽ nhưng thay vì là một căn phòng chứa đầy các bằng khen các huy chương thì căn phòng của cô lại có màu hồng và tràn ngập gấu bông. Cô cất cặp sang một bên, bắt đầu đi tắm. Tắm và thay cho mình một bộ quần áo thoải mái xong, cô bắt đầu sấy khô tóc, vừa sấy cô vừa xem điện thoại. Khi mở lên, Tamae chợt thấy lời mời kết bạn của Shiro từ sáng, cô mới nhớ ra và bấm vào chấp nhận và tắt điện thoại.

Sấy tóc xong, Tamae lại mở điện thoại của mình lên, vì một lí do nào đó khiến cô tò mò và quyết định xem thử trang cá nhân của Shiro, trông có vẻ như cậu không đăng tải hay chia sẻ gì nhiều.

“Người gì mà trông nhàm chán thế không biết…”

Tamae vừa nằm xuống giường vừa chê Shiro là một người nhàm chán.

Ở đâu đó ở chỗ của Shiro:

“Hắt xì, sao tự nhiên trời lạnh vậy nhỉ?”

Cậu đang đi đến chỗ xưởng của dì để lấy mấy bộ đồ nhờ dì may giúp, phải công nhận là năng suất làm việc của xưởng dì cậu nhanh thật. Đến nơi, dì bảo cậu cứ đứng trước cổng đợi. Đứng một hồi thì mới thấy tiếng mở cửa, bước ra là dì của cậu Tuniki.

“Chà đến sớm qua ha? Dì có chút việc, đến giờ mới ra ngoài được.”

“Con tưởng dì lại ngồi buôn chuyện với mấy cô nhân viên ở đó.”

“Bị đoán trúng mất rồi, haha..”

Shiro cũng chỉ thở dài ngán ngẩm, cậu nhìn vào chiếc thùng giấy dưới chân dì, cậu chỉ tay và hỏi:

“Đồ của con đây đúng không?”

“Đúng rồi, cầm đi!”

“Dạ vâng, vậy bao tiền để con chuyển”

“Thôi dì không lấy tiền của mày làm gì”

“Ờm, vậy con cảm ơn?”

Cậu vừa định cầm thùng giấy lên và đi về thì cậu bị giữ lại.

“Ơ kìa Shiro, ít ra con cũng phải biết ơn một cách thật lòng với người dì đã giúp con chứ”

Nghe dì nói như vậy, cậu chẳng biết làm gì, cậu bèn hỏi:

“Thế dì muốn gì nói luôn đi để…”

Nghe vậy dì của cậu liền bỏ cậu ra với khuôn mặt hớn hở và nói:

“Vậy thì cuối tuần sau mày qua trông cái Nene giúp dì nhé ~? Dì có một buổi với bạn ~”

“Dạ được…”

Thỏa thuận xong, Shiro mang theo chiếc thùng giấy đi vvề, cậu vừa đi một tý lại phải dừng lại để duỗi lưng, trông cứ như ông cụ non vậy. Mãi một hồi thì cậu mới về đến nhà.

“Ais đau lưng quá đi mất, đi tắm cho thoải mái vậy”

Shiro đi tắm, lúc sau cậu lại cầm theo chiếc thùng đồ lên phòng, phòng cậu không có gì ngoài cái kệ sách chứa đầy sách với truyện tranh cùng với chiếc máy tinh bàn. Cậu đặt chiếc thùng giấy xuống một góc rồi cầm điện thoại lên, cậu thấy Tamae đã chấp nhận lời mời kết bạn của cậu. Cũng vì tò mò, cậu bấm vào xem trang cá nhân của cô nàng xem có gì, quả là người tài giỏi có khác, toàn là các bài viết về thành tích đôi khi cũng là những tấm ảnh đi chơi, đi ăn của cô. Nhìn Tamae trong những ảnh đó cậu lại bất giác mỉm cười.

Một lúc sau, cậu nhắn cho Tamae thông báo rằng đã hoàn thành các bộ đồ hầu gái, đầy đủ về số lượng và cũng đồng thời thông báo cho nhóm Amane. Ở bên Tamae thấy tin nhắn của Shiro thì cô liền mở lên xem. Cô cũng trả lời ngay và nói lại với nhóm của Amane. Nói xong, cô liền quay lại nhìn tin nhắn của Shiro, không biết tại sao nhưng trên môi cô lại nở một nụ cười.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận