• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Khi Những Ngọn Lửa Nhảy Múa

0 Bình luận - Độ dài: 4,050 từ - Cập nhật:

Sân trường về đêm như khoác lên tấm áo khác hẳn ban ngày. Những dây đèn lấp lánh tỏa ánh sáng dịu nhẹ khắp nơi, phản chiếu trong ánh mắt từng học sinh đang tụ tập quanh đống lửa trại lớn giữa sân. Ngọn lửa bập bùng, tiếng củi cháy tí tách vang lên giữa một không gian vừa ấm cúng vừa man mác buồn.

Shiro đứng cạnh Kuro và Bachiro, tay cầm xiên xúc xích nướng còn nóng hổi. Cậu nhìn quanh – mấy đứa bạn đang cười đùa, nhảy múa, nhưng cũng có vài đứa chỉ lặng lẽ ngồi nhìn ngọn lửa, ánh mắt như lạc đi đâu đó.

“Yên ắng thật.” – Shiro buột miệng.

Kuro không nói gì. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào đống lửa, ánh mắt không rõ là đang nghĩ gì.

Bachiro thì ngồi thụp xuống bãi cỏ, chống tay ra sau, ngửa mặt lên trời. “Lâu lắm rồi mới thấy khung cảnh kiểu này.”

Shiro liếc sang cả hai. Cậu vốn không định hỏi, nhưng không hiểu sao lúc này, cái gì đó trong lòng thôi thúc.

“Này… từ đầu học kỳ tới giờ tụi mình chơi với nhau cũng nhiều rồi, mà tao vẫn chưa biết gì mấy về tụi mày.”

Kuro nhíu mày. 

“Biết để làm gì?”

“Không biết. Nhưng tao nghĩ… là bạn thì chắc cũng nên biết gì đó về nhau.”

Ánh lửa phản chiếu trong mắt Bachiro. Một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng, giọng thấp hơn thường ngày.

Kuro siết chặt tay quanh que xiên, ánh lửa đỏ rực hắt lên nửa gương mặt làm đường line trắng trong tóc càng nổi bật.

“Bố tao… mất rồi.” – Cậu nói chậm rãi.

Shiro và Bachiro quay sang, im lặng lắng nghe.

“Tao không phải là ghét ổng. Cũng không phải là không thương. Nhưng… tụi tao chẳng mấy khi nói chuyện tử tế với nhau.”

Giọng Kuro khẽ đi, từng từ như mang theo một lớp bụi thời gian, cũ kỹ mà nặng nề.

“Từ nhỏ tới lớn, tao toàn bị ổng la. Mỗi lần tao làm sai cái gì, dù nhỏ, ổng cũng hét lên. Có lần còn tát tao chỉ vì tao nói lại một câu.”

Cậu cúi đầu, ánh mắt rũ xuống, không giận dữ, chỉ còn lại chút gì đó gần như là tiếc nuối.

“Ổng là người nóng tính, lại ít khi thể hiện tình cảm. Tao nghĩ… có thể ổng thương tao theo cách của ổng, nhưng tao chưa bao giờ cảm nhận được điều đó.”

Shiro nuốt khan, không biết nên nói gì.

“Lúc ổng mất, tao… tao thấy trống rỗng. Không phải vì tao không đau, mà là vì tao không biết mình đang đau vì cái gì. Vì mất một người bố? Hay vì tao và ổng chưa từng thực sự hiểu nhau?”

Khi Kuro dứt lời, Bachiro ngồi lặng một lúc, rồi khẽ thở ra.

“Tao thì… ước gì tao có thể nghĩ về bố như mày nghĩ.”

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt nâu ánh lên sắc lửa, mái tóc vàng rực với những đường chân đen nổi loạn khẽ lay trong gió.

“Bố tao... không chỉ nóng tính. Ổng là cái kiểu người mà cứ uống rượu vô là lại đập đồ, chửi bới, đánh vợ con.”

Giọng Bachiro không run, nhưng có gì đó rất nặng, rất mỏi.

“Hồi nhỏ, tao hay nghĩ chắc ổng chỉ đang mệt mỏi vì công việc. Nhưng rồi mỗi lần mẹ tao khóc, mỗi lần hai đứa em tao trốn sau lưng tao sợ hãi, tao biết... có thứ gì đó không ổn.”

Cậu cúi đầu, hai tay siết chặt lên đùi.

“Tao là anh cả. Không ai nói thẳng điều đó, nhưng tao luôn hiểu là tao phải cố gắng. Không chỉ một phần đâu, mà là nhiều phần. Tao phải mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn… tất cả là vì mẹ, vì hai đứa em.”

Bachiro ngẩng lên, cười nhẹ nhưng không vui.

“Tao tập nấu ăn tuy chưa đâu vào đâu lắm, tao học cách giặt đồ, tao làm việc thêm từ sớm. Chỉ để tụi nó có thể yên tâm mà sống đúng tuổi của mình, để mẹ tao đỡ phải gồng mình lên suốt ngày.”

Shiro lặng thinh. Gió đêm thoảng qua, đưa theo mùi gỗ cháy và âm thanh nhộn nhịp từ đằng xa. Giữa không gian ấm lửa nhưng yên tĩnh này, ba thằng con trai ngồi cạnh nhau, mỗi người lại mang trong mình một câu chuyện riêng, nhưng đều là những mảnh vỡ đã từng rất rất đau, đang chắp vá lại theo cách riêng của mình.

Kuro vẫn nhìn đăm đăm vào ngọn lửa, rồi lặng lẽ lên tiếng:

“Còn mày thì sao, Shiro?”

Bachiro cũng xoay người lại, giọng trầm hơn thường lệ:

“Ừ, nãy giờ tụi tao nói hơi nhiều rồi. Còn mày thì sao? Mày không định kể gì à?”

Shiro khựng lại. Cậu đang cầm xiên xúc xích nướng ăn dở, ánh mắt mông lung nhìn vào đốm than đang tàn lụi. Lửa vẫn cháy, nhưng như thể trong đầu cậu vừa bật lên một ngọn khác – nhỏ hơn, âm ỉ hơn, và nóng theo một cách rất khác.

“...Tao á?”

Cậu im lặng một lúc ánh mắt trầm tư nhìn vào ánh lửa rồi nói:

“Gia đình tao thì... đầy đủ cả bố lẫn mẹ,” cậu nói, mắt không rời khỏi đống lửa. “Chỉ là... hai người đều bận công tác ở nước ngoài. Gần như quanh năm chẳng có ai ở nhà.”

Bachiro nhướng mày. “Mày sống với ai?”

“Trước đây thì sống với bà. Từ lúc còn bé tí cơ. Nhưng đến khi tao lên sáu, bà mất. Sau đó tao được mấy dì thay phiên nhau nuôi. Rồi đến lớp sáu thì chuyển ra ở riêng. Nhà đó là bố mẹ tao mua sẵn trước khi đi công tác.”

“Ở riêng? Từ lớp sáu á?” Kuro hơi nghiêng đầu, như không chắc mình nghe đúng.

Shiro cười nhạt. “Ừ. Lúc đầu cũng có người lớn đến chăm hộ, nhưng dần dần tao tự quen với việc ở một mình. Cũng ổn.”

Bachiro khịt mũi, nửa đùa nửa thật: “Trông mày chẳng giống kiểu sống cô độc từ nhỏ.”

Shiro nhún vai. “Tao cũng chẳng thấy mình cô độc lắm. Có lẽ vì quen rồi.”

Không gian lại rơi vào im lặng. Tiếng củi nổ lách tách giữa đống lửa đang cháy hừng hực là âm thanh duy nhất vang lên. Cả ba người ngồi bên nhau, không ai nói gì thêm, nhưng trong lòng mỗi người lại có một câu chuyện riêng mà không ai có thể diễn tả thành lời.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tàn lửa lấp lánh bay trong đêm tối. Shiro, Kuro và Bachiro vẫn ngồi đó, lưng tựa vào nhau, mắt hướng về đống lửa đang dần lụi.

Bachiro bỗng nói, giọng trầm hơn thường ngày:

“Chúng ta ba thằng... cũng lạ thật. Mỗi thằng một kiểu, nhưng rốt cuộc vẫn ngồi đây, bên nhau.”

Kuro chỉ ậm ừ một tiếng. Thay vì nói thêm gì, cậu chìa tay ra, nắm lấy cọng cỏ mà Shiro đang nghịch. 

“Đừng bứt nữa, gãy hết rồi.”

Shiro bật cười khẽ. 

“Ờ.”

Một khoảng lặng nữa kéo dài, nhưng không còn nặng nề như trước. Chỉ còn cảm giác an toàn, như thể trong đêm đen này, ánh lửa đang nối những con người tổn thương lại với nhau bằng một sợi dây vô hình.

Bachiro đứng dậy, phủi bụi trên quần. 

“Ê tao hơi đói rồi. Ai đi ăn với tao không?”

Kuro nhướng mắt nhìn cậu. 

“Mày lúc nào chả đói.”

Shiro bật cười, rồi cũng đứng dậy. 

“Đi chứ.”

Ba người bước ra khỏi vòng sáng của đống lửa, hòa vào ánh đèn rực rỡ của khuôn viên lễ hội, để lại sau lưng một góc trời đầy kỷ niệm, nơi họ đã bày ra những mảnh vỡ của quá khứ và lặng lẽ gói lại trong sự hiện diện của nhau.

Bầu trời đêm bao phủ toàn bộ khuôn viên trường bằng một lớp tím đậm đầy mộng mị. Những ngọn đèn lồng treo dọc hành lang phát ra ánh sáng dịu dàng như sương, khiến các dãy lớp học không còn vẻ đơn điệu thường ngày. Tiếng cười nói rộn ràng từ khu vực sân chính vọng lại, xen lẫn âm thanh nhạc lễ hội khiến mọi thứ như tan chảy vào một khung tranh lung linh của mùa thu.

“Chii-sa~ki!”

Giọng gọi kéo dài quen thuộc vang lên từ phía trước. Tamae ngẩng đầu thì thấy Nanoka – đàn chị lớp 2-C – đang đứng trước một gian hàng trải vải bạt, hai tay chống hông. Cô mặc bộ yukata hồng đào, mái tóc búi nhẹ được cài một chiếc trâm nhỏ phát sáng nhè nhẹ trong đêm tối.

“Senpai…”

“Lại đây chút coi nào, em đi một mình à?”

“Dạ… vâng.”

Chưa kịp nói hết câu, Nanoka đã bước tới khoác tay kéo Tamae vào trong. Gian hàng được trang trí bằng những chiếc đèn giấy nhỏ, phía sau là giá treo đầy những bộ yukata xếp ngay ngắn.

“Bọn chị đang thử yukata nè. Lễ hội buổi tối thì phải mặc yukata mới đúng điệu chứ. Em cũng thử đi!”

“Hả!? Khoan… em chưa bao giờ mặc mấy thứ kiểu vậy đâu…”

“Chưa mặc thì càng phải thử, mau lên, chị chọn cho em một bộ hợp nè!”

Tamae chưa kịp phản ứng gì đã bị đẩy vào sau tấm rèm. Một lúc sau, cô lúng túng bước ra với bộ yukata màu xanh chàm in họa tiết mây bạc. Dải obi thắt khéo léo phía sau, mái tóc được buộc nhẹ sang một bên, vài lọn rũ xuống má.

Nanoka nheo mắt lại, nở một nụ cười đầy hài lòng.

“Trời ơi, dễ thương quá chừng luôn á.”

“Senpai, đừng nhìn nữa mà… ngại quá…”

“Ngại cái gì~ Hồi bằng tuổi em chị còn không mặc hợp bằng nửa em luôn á. Nè, chị cài trâm tóc cho nha.”

“Đ-Đừng chiều em như vậy nữa mà…”

“Không chiều em thì chiều ai? Em là Tamae đáng yêu của lớp 1-D mà!”

Tamae đỏ mặt, lí nhí: “Chị cứ nói quá thôi…”

Cả hai cười khúc khích trong gian hàng nhỏ, giữa ánh đèn ấm áp và tiếng nhạc lễ hội vang vọng đâu đó ngoài sân. Không khí dường như lắng dịu lại một nhịp – yên bình và dịu dàng đến lạ.

Shiro đang bước chậm rãi trên con đường đá lát dẫn ra khu sân chính, trên tay cầm một xiên bánh nướng còn nghi ngút khói. Kuro và Bachiro đã tách ra để tìm thứ gì đó "nặng bụng" hơn, còn Amane thì biến mất đâu đó với máy ảnh trên tay.

Giữa làn gió nhẹ và ánh đèn vàng từ những chiếc lồng giấy treo khắp sân trường, Shiro bỗng dừng lại. Phía trước, cách cậu không xa, là một bóng dáng quen thuộc.

Chisaki Tamae

Cô đang bước chậm giữa dòng người, trên người là bộ yukata màu xanh chàm điểm họa tiết mây bạc. Tóc cô được buộc lệch một bên, gọn gàng nhưng vẫn có vài lọn buông lơi trên má. Gò má cô ửng hồng, không rõ vì ngượng hay vì gió đêm lành lạnh.

Shiro sững lại. Trong vài giây, mọi âm thanh như tan biến.

“…Tamae.”

Nghe gọi, Tamae ngẩng lên, mắt mở lớn vì ngạc nhiên.

“A… Tankei à…?”

Cả hai đứng đối diện nhau trong khoảnh khắc ngập ngừng. Tiếng trống từ sân lễ hội xa xa vọng lại, chậm rãi, tròn trịa như từng nhịp thở giữa hai người.

Shiro lúng túng gãi má:

“Không ngờ cậu mặc yukata nhìn hợp thật đấy.”

Tamae khẽ cúi đầu, giọng nhỏ hơn bình thường:

“Tôi… bị Nanoka-senpai kéo đi thôi. Không quen mặc kiểu này…”

“Nhưng… trông đẹp thật.”

“…Cảm ơn.”

Họ lại im lặng. Chỉ có ánh đèn lồng nhẹ rung trong gió.

Một lúc sau, Tamae nhẹ nhàng hỏi:

“Cậu đang đi đâu thế, Tankei?”

“Đi dạo quanh thôi. Tiện mua gì đó ăn. Còn cậu?”

“Tôi cũng… không có gì làm. Đi loanh quanh.”

Shiro hơi nghiêng đầu, mắt nhìn về phía con đường dẫn ra khu sân chính, rồi quay lại nhìn Tamae:

“Vậy… muốn đi cùng không?”

Tamae khựng lại, rồi gật đầu.

“Ừ.”

Thế là cả hai sóng bước bên nhau trong đêm lễ hội. Giữa ánh sáng vàng dịu và tiếng người rộn ràng, bước chân họ cứ thế hòa vào nhau – không vội vã, không lạc nhịp. Mỗi lần tay áo của Tamae khẽ chạm vào tay áo của Shiro, cậu lại thấy tim mình nhói lên một nhịp, lạ mà không hề khó chịu.

Cả hai bước đi dọc theo hành lang sân trường, nơi vẫn còn nhiều gian hàng sáng đèn. Không khí đêm muộn càng khiến lễ hội như khoác lên mình một màu sắc khác – ấm áp, dịu dàng và như có điều gì đó chạm khẽ trong lòng người.

“Cậu… có muốn ăn takoyaki không?” – Shiro hỏi, mắt nhìn sang quầy nhỏ góc trái sân, nơi Amane đang mải nướng từng viên bạch tuộc nóng hổi.

“Ừm… ăn một ít cũng được.”

Họ cùng đến đó, nhận lấy hai hộp nhỏ từ Amane – người lúc này trông như đã kiệt sức nhưng vẫn cười toe:

“Đôi trẻ đi đâu giờ mới về thế? Lửa trại sắp bắt đầu đấy nhé.”

Shiro vội lườm nhẹ.

“Không có chuyện đó.”

“Không có mà dính nhau như hình với bóng thế kia à?” – Amane nháy mắt, rồi quay lại lật takoyaki.

Tamae hơi cúi mặt, nhưng không nói gì. Shiro cũng ngại ngùng chuyển hướng, kéo cô sang một chiếc ghế gỗ gần gốc cây phong đỏ đã rụng gần hết lá.

Hai người ngồi ăn trong im lặng một lúc. Tiếng xèo xèo của quầy nướng phía xa, tiếng cười nói râm ran, mùi thơm của bánh ngọt, cá nướng, nước táo nóng… Tất cả như hòa vào nhau, chậm rãi len lỏi qua từng khoảng trống.

Shiro mở lời trước:

“Cậu có hay đi lễ hội buổi tối không?”

“Không hẳn. Nhưng lễ hội trường thì… đây là lần đầu được đi đến tận giờ này.”

“Ừ, tôi cũng vậy. Trước đây… ít khi tham gia mấy thứ như thế này.”

Tamae quay sang nhìn cậu, khẽ cười.

“Tankei trông cũng không phải kiểu hay tham gia tụ tập.”

“Cậu cũng đâu có khác.”

“Thì… đúng là vậy.”

Cả hai bật cười nhẹ. Không khí dường như trở nên thoải mái hơn đôi chút.

Sau khi ăn xong, họ tiếp tục dạo quanh, ghé qua vài gian hàng nho nhỏ – thử chơi ném vòng, mua hai cây kẹo bông gòn – một hồng một trắng, rồi đứng lại trước một gian hàng bán đèn lồng giấy thủ công. Tamae ngắm nghía một chiếc đèn vẽ hình con thỏ ngồi dưới vầng trăng, ánh sáng từ bên trong làm nó như đang sống dậy.

“Cậu muốn lấy cái đó à?” – Shiro hỏi.

Tamae chần chừ một chút rồi gật đầu.

“Đáng yêu.”

“Vậy… tôi lấy cái này.”

Cậu rút ví, trả tiền trước khi Tamae kịp phản ứng. Cô mở to mắt.

“Cậu… tôi chưa bảo là nhờ cậu trả mà.”

“Gọi là quà lễ hội đi.” – Shiro nhún vai, cố tỏ ra bình thản.

Tamae nhìn cậu, rồi khẽ cụp mắt.

“…Cảm ơn.”

Cầm chiếc đèn lồng nhẹ nhàng trong tay, họ tiếp tục bước đi – lần này chậm rãi hơn, như để kéo dài khoảnh khắc này thêm chút nữa. Và rồi, từ phía xa, vang lên tiếng trống dồn dập, tiếng loa thông báo vang vọng khắp sân trường:

“Lửa trại sẽ bắt đầu sau năm phút nữa tại trung tâm sân trường! Mời tất cả học sinh tập trung về khu vực đốt lửa!”

Shiro ngẩng đầu nhìn lên trời – nơi ánh trăng mờ nhạt đang len qua lớp mây mỏng. Cậu quay sang Tamae.

“Chúng ta… đi thôi?”

Tamae mỉm cười, khẽ gật đầu.

“Ừ, đi thôi.”

Âm thanh rộn ràng của trống tay, tiếng reo hò dần dần rõ hơn khi cả hai bước gần đến sân trung tâm. Nơi đó, một đống củi lớn đã được xếp gọn gàng, xung quanh là vòng tròn học sinh đang tụ lại, nét mặt ai nấy đều ánh lên sự háo hức. Những ánh đèn vàng treo dọc quanh sân hòa cùng ánh lửa vừa được châm bùng lên, nhuộm cả khoảng trời thành màu cam đỏ dịu nhẹ.

Shiro đứng lại, mắt dán vào ngọn lửa đang bắt đầu bùng lên trong tiếng vỗ tay rộn vang.

“…Lúc nãy cũng có đốt lửa trại rồi mà, nhỉ?” – cậu nói, giọng thoáng một nụ cười. “Nhưng lần này trông có vẻ to hơn nhiều.”

Tamae đứng cạnh, tay vẫn ôm nhẹ chiếc đèn lồng thỏ, ngước nhìn ngọn lửa nhảy múa.

“Ừ… chắc đây mới là ‘chính thức’.”

“Cũng có thể. Nhưng đúng là… nhìn thế này thấy ấm thật.”

Cả hai đứng cạnh nhau, giữa dòng người đang tỏa ra tiếng cười nói, giữa sắc màu và ánh sáng hòa quyện vào nhau. Gió thoảng qua làm tà yukata của Tamae nhẹ lay, còn Shiro chỉ liếc sang cô một cái, rồi lại nhìn về phía đống lửa.

Không ai nói gì thêm. Nhưng có lẽ… cũng chẳng cần nói gì cả.

Giây phút ấy, khi ngọn lửa cháy rực lên giữa lòng lễ hội – là khoảnh khắc họ cùng chia sẻ một khoảng lặng đặc biệt. Không vì lý do gì cụ thể, cũng không vì một sự kiện quan trọng. Chỉ là… cả hai đang đứng cạnh nhau, giữa một đêm lễ hội ngập ánh sáng.

Khi ngọn lửa lớn bắt đầu cháy rực lên, từng vòng tròn người dần hình thành quanh sân trường. Dưới ánh sáng cam đỏ lập lòe, tiếng cười nói dần nhỏ lại, thay vào đó là tiếng nhạc nhẹ vang lên từ dàn loa bên cạnh – một giai điệu quen thuộc, khiến người nghe như bị kéo về điều gì đó xa xôi hơn cả khung cảnh náo nhiệt hiện tại.

Cách đó không xa, trên một băng ghế dài sát hành lang nối giữa dãy lớp học và sân thể dục, Kuro và Bachiro đang ngồi cạnh nhau. Không ai nói gì, chỉ cùng lặng lẽ nhìn ngọn lửa ở phía xa.

Kuro – với vóc dáng cao gầy, mái tóc đen cắt ngắn gãy line trắng ở một bên, như sáng lên lên dưới ánh lửa – đang cầm một lon nước ép lạnh, thỉnh thoảng mới nhấp môi. Trong khi đó, Bachiro, cao hơn hẳn một cái đầu, mái tóc vàng nổi bật có vài đường line đen chạy dọc, dáng người hơi đô, tay còn cầm nửa cái xiên thịt nướng.

“Mày không đi vào đó à?” – Bachiro hỏi, mắt vẫn nhìn phía trước.

“Lười.” – Kuro trả lời, ngắn gọn như mọi khi.

“…Tao cũng không thích đám đông lắm.” – Bachiro cười khẽ, đặt que xiên thịt đã ăn xong lên hộp giấy đựng rác nhỏ bên cạnh. “Nhưng… có vẻ cũng không tệ.”

Kuro không trả lời. Gió đêm thổi qua, khiến tà áo khoác nhẹ của cả hai khẽ lay động. Một lúc sau, chính cậu là người lên tiếng:

“Này… hồi nãy mày nói… về bố mày á.”

Bachiro quay sang nhìn cậu, không nói gì.

“Tao… cũng bị ông già chửi suốt.” – Kuro nói chậm rãi, ánh mắt vẫn nhìn vào ánh lửa. “Chửi, la, đập… đủ cả. Có lúc tưởng mình sẽ ghét ổng luôn. Nhưng rồi…”

“…Vẫn không thể không gọi là bố, đúng không?”

“Ừ.”

Hai cậu thiếu niên ngồi đó, trong một đêm đông chưa quá lạnh, nhưng lại có cái gì đó buốt sâu trong lòng. Kuro ngả đầu ra sau, tựa nhẹ vào vách tường.

“Chắc vì chết rồi nên tao mới thấy… có những thứ bản thân tao vẫn chưa kịp giải quyết hoặc chưa từng dám nói ra.”

Bachiro siết nhẹ hai tay vào nhau.

“Tao thì vẫn còn cơ hội. Nhưng… cũng không biết có làm được gì không.”

Im lặng.

Rồi Bachiro chậm rãi nói tiếp:

“Ba tao… không phải người tốt. Mày cũng biết, ổng hay đánh mẹ tao, có lần còn đập đồ suýt trúng thằng út. Đôi khi tao muốn buông xuôi nhưng vì tao là anh cả, không thể trốn chạy rồi bỏ chúng nó, bỏ mẹ lại được. Tao nhất định phải mạnh mẽ hơn, phải chịu đựng giỏi hơn, để mẹ không phải lo lắng thêm chuyện gì…”

Giọng cậu lạc đi ở cuối câu. Dưới ánh sáng mờ của sân trường, vẻ mặt lạnh lùng, cứng cỏi thường ngày bỗng chốc lại trở nên thật mỏng manh.

Kuro liếc sang, rồi đưa lon nước ép còn lạnh sang phía Bachiro. Không nói gì.

Bachiro đón lấy, bật cười khẽ.

“…Cảm ơn.”

Lúc đó, tiếng reo hò từ sân lửa trại lại vang lên lần nữa. Có lẽ là vì một trò chơi hoặc màn nhảy múa gì đó bắt đầu. Nhưng cả Kuro và Bachiro đều không đứng dậy.

“Nghe nói lớp D cũng có người đi mặc yukata rồi kéo nhau đi dạo.” – Bachiro đổi chủ đề.

Kuro liếc sang. “Chắc là Shiro với Tamae.”

“Ừ. Hai người đó đúng là kiểu lặng lẽ mà hợp.”

Kuro không đáp. Chỉ khẽ tựa đầu vào tường, ánh mắt vẫn không rời đống lửa ở phía xa.

Cả hai không nói gì thêm. Không cần thiết. Bởi những điều quan trọng nhất đôi khi không cần phải nói ra, chỉ cần cảm nhận.

Gió đêm khẽ thổi qua, mang theo mùi khói lửa nhè nhẹ, cả tiếng nhạc từ sân trường cũng dần trở nên xa hơn. Xung quanh họ, những cơn gió se lạnh len qua từng khe áo, nhưng trong lòng… không còn thấy lạnh nữa.

Một lúc sau, Bachiro khẽ ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm.

“Trăng hôm nay sáng nhỉ.”

Kuro cũng ngẩng lên nhìn theo. “Ừ.”

“Lâu rồi mới được ngồi kiểu này. Không phải để lo, không phải để né đòn.” – Bachiro cười, không còn là kiểu cười gượng thường thấy, mà là một nụ cười thật sự – dù rất nhỏ, rất chậm.

“Mày có thể ngồi bao lâu tùy ý.” – Kuro đáp. “Tao cũng không định đi đâu.”

Bachiro nhìn Kuro, rồi cười khẽ một cái. Lúc này, ngọn lửa trại phía sân trường phụt lên một tia sáng lớn, kéo theo tiếng vỗ tay và hò reo từ đám đông.

Một bóng dáng nữ sinh chạy ngang qua hành lang, vừa chạy vừa gọi tên bạn mình, lướt qua hai cậu mà không để ý.

Không ai chú ý đến họ.

Mà họ cũng chẳng cần ai chú ý.

Một lát sau, Kuro nhắm mắt lại, như muốn lưu giữ lại tiếng lửa cháy, gió thổi và sự yên tĩnh này vào một góc nào đó trong lòng.

Một kỷ niệm.

Bởi vì cậu biết—những phút giây thế này, không phải lúc nào cũng tổn tại.

Khi ngọn lửa trại bắt đầu dịu xuống, chỉ còn âm ỉ rực trong lòng đất, Kuro đứng dậy.

“Về chứ?”

Bachiro ngẩng đầu. “Mày định về căn hộ à?”

“Không. Xuống canteen trường mua lon nước rồi vòng ra sau xem còn ai nhảy múa không.”

Bachiro cười nhẹ, đứng dậy theo. “Đi. Tao cũng khát rồi.”

Hai người sánh vai đi về phía sân trường, ánh sáng vàng cam từ đèn treo hắt lên người họ, kéo dài hai cái bóng – thẳng tắp và song song.

Và như vậy, khi lửa trại dần tàn đi, những điều tưởng chừng như không thể nói ra cũng đã tìm được nơi để lưu giữ – không qua lời, mà qua sự im lặng, qua ánh mắt, và cả niềm tin lặng lẽ giữa những người bạn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận