Trời bắt đầu đổ mưa khi tiếng chuông tan học vừa dứt.
Shiro cẩn thận cất sách vở vào cặp. Cậu khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ – những hạt mưa rơi lách tách trên mặt kính, rơi không báo trước. Chisaki đứng cạnh cậu, tay chống cằm như thường lệ, nhưng ánh mắt lại có phần bối rối.
"Tôi quên mang ô rồi." – Chisaki nói như thể đang tự trách mình.
Shiro quay sang. "Vẫn còn kịp quay lại mượn từ phòng giáo viên đấy."
"Giờ đó thì chắc chẳng còn cái nào đâu. Mà tôi cũng ngại mượn..." – Chisaki mỉm cười liếc nhìn cậu. "Cậu mang ô, đúng không?"
Shiro gật đầu, rồi ngập ngừng một chút. "...Nhà tôi gần đây. Nếu cậu không ngại, có thể ghé một lát đợi ngớt mưa."
Chisaki hơi ngạc nhiên trước lời mời – hay đúng hơn, là sự chủ động từ Shiro. Cô mỉm cười, kéo quai cặp lên vai.
"Vậy… làm phiền cậu một chút nhé, Shiro."
Shiro hơi khựng lại, ánh mắt hiện rõ sự lúng túng.
"...Cậu vừa gọi tôi là Shiro?"
"Ừm." – Chisaki chớp mắt. "Không được à?"
Shiro quay đi một chút, giọng trầm xuống.
"Không… chỉ là hơi không quen thôi."
"Vậy, tôi cũng sẽ gọi cậu là Shiro luôn. Như cách hôm qua cậu xin phép được gọi tôi là ‘Chisaki’ " – Chisaki cười, nhẹ nhàng đến mức khiến không khí giữa họ chậm lại đôi phần.
Cả hai bước xuống sân trường, chung ô đi dưới cơn mưa đầu chiều.
Chiếc ô mang theo không lớn lắm – vừa đủ để che một người. Shiro nghiêng nhẹ chiếc cán ô về phía Chisaki, giữ nó hơi lệch về bên phải. Chisaki đi bên cạnh, gần như không ướt chút nào, nhưng vai trái của Shiro thì đã sẫm màu dưới những hạt mưa từ mép ô rơi xuống.
Chisaki phát hiện ra điều đó sau vài phút im lặng. Cô quay sang, nhìn chiếc vai ướt đẫm của cậu.
"Này, cậu nghiêng ô nhiều quá đấy."
"Ừ, nhưng mà… cậu còn vở trong cặp." – Shiro đáp nhẹ, không nhìn cô.
"...Tôi cũng có tóc và vai, cậu biết không?"
Shiro khẽ cười, vẫn không dịch ô về phía mình.
"Thôi, sắp tới nhà rồi."
Chisaki khẽ mím môi, nhìn thẳng về phía trước. Lần đầu tiên cô thấy một Shiro im lặng nhưng lại dịu dàng đến vậy – một sự dịu dàng không cần lời, chỉ thể hiện qua cách cậu để vai mình ướt thay cho người khác.
Khi đến cổng nhà, mưa vẫn chưa ngớt. Shiro mở cửa, cúi người để lấy đôi dép trong kệ tủ gỗ cũ. Cậu ném ánh mắt ra sau vai.
"Vào đi."
Chisaki chậm rãi bước theo. Sàn nhà lát gỗ sáng màu phát ra tiếng "cọt kẹt" nhỏ dưới chân họ. Không gian bên trong không rộng, nhưng gọn gàng và sạch sẽ một cách kỳ lạ – như thể mọi đồ vật đều có chỗ đứng của riêng nó, nhưng lại không có hơi ấm.
"Cứ để giày ở đây là được."
"Ừm."
Chisaki thay dép rồi đưa mắt nhìn quanh, không giấu vẻ tò mò. Phòng khách nhỏ, có một kệ sách kê sát tường, chiếc bàn gỗ thấp và ghế sofa cũ màu xám tro. Trên bàn là một cốc cà phê rỗng, cùng một cuốn tiểu thuyết dày còn mở dang dở.
"Nhà cậu... yên tĩnh thật đấy."
"Ừ, vì chỉ có mình tôi." – Shiro đáp, rút khăn đưa cho Chisaki lau tóc, rồi khẽ đi vào trong bếp.
Chisaki cầm lấy khăn, mắt vẫn lặng lẽ dõi theo dáng cậu. Có điều gì đó trong câu nói ấy khiến cô thấy lòng mình chùng xuống. Không phải vì thương hại cậu trai ấy, mà vì lần đầu tiên cô cảm nhận được một phần thực sự của Shiro – sự yên tĩnh trong nhà, giống như một khoảng trống mà cậu đã quen với nó từ lâu.
Một lát sau, Shiro quay lại với hai cốc trà nóng. Cậu đưa một cốc cho Chisaki rồi ngồi xuống phía đối diện. Cả hai cùng yên lặng một lúc, chỉ còn tiếng mưa đều đặn rơi ngoài hiên.
Trong căn nhà nhỏ tĩnh lặng, tiếng mưa vẫn rơi đều đều, như một giai điệu buồn, cũ kỹ. Chisaki ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh bàn ăn, mắt lướt qua khung ảnh đặt ở góc tủ.
“Gia đình cậu… thật sự sống ở nước ngoài à?” – cô hỏi, ngập ngừng.
Shiro, đang rót nước vào hai cái ly thủy tinh thì khựng tay lại, cậu đặt bình nước xuống bàn, ngồi đối diện Chisaki.
“Ừ. Bố mẹ tôi đi công tác từ hồi cấp hai. Lúc đầu còn gọi điện thường xuyên. Dần dần… cũng thưa bớt.”
Chisaki im lặng. Ánh mắt cô không nhìn vào Shiro, mà hướng ra cửa sổ, nơi những vệt nước mưa đang lăn dài.
Shiro khẽ cười, giọng nhỏ hơn hẳn.
“Căn nhà này là họ chuẩn bị sẵn. Nói là để tôi ‘tự lập’, để tôi ‘học cách trưởng thành’. Hồi đó tôi cứ nghĩ, chắc họ tin tưởng tôi lắm.”
Cậu cúi mặt xuống, giọng cậu hơi trầm lại:
“…Nhưng lâu dần tôi mới nhận ra, có khi cũng chỉ là họ quan tâm đến công việc của họ thôi.”
Căn phòng bỗng trở nên yên ắng đến kỳ lạ. Chisaki không nói gì, cũng không nói lời an ủi. Cô chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên mặt bàn, lặng lẽ đặt tay mình lên bàn tay của Shiro.
“Chisaki.” – Shiro gọi khẽ, mắt nhìn xuống ly nước còn nguyên vẹn.
“Ừ?” – cô đáp, cũng không ngẩng lên.
“Có lúc tôi nghĩ mình quen rồi. Nhưng… đôi khi, vẫn cảm thấy như thể… mình là người bị bỏ lại phía sau.”
Một cơn gió nhẹ thoảng qua từ ô cửa sổ, mang theo chút hơi lạnh, chút mùi hương của mưa đầu thu. Giữa những âm thanh của thành phố, chỉ còn lại tiếng thở khe khẽ của hai người, và một khoảng không gian mà không cần lời nào nữa.
Shiro đưa tay vuốt nhẹ ly nước, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mặt bàn. Không gian lại rơi vào im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi như những gõ nhịp đều đặn bên ngoài khung cửa.
“…Thực ra thì…” – Shiro lên tiếng, giọng khẽ, như thể đang thử tự thuyết phục mình nói tiếp.
Chisaki ngẩng lên, đôi mắt dõi theo cậu. Cô không ngắt lời.
Shiro cắn nhẹ môi dưới. “Còn một chuyện nữa, mà…”
Cậu dừng lại giữa chừng, bàn tay siết lại nơi đầu gối, khẽ rút về như đang giấu điều gì đó.
“…mà thôi, không có gì đâu.” – Shiro lảng đi, ánh mắt hướng sang cửa sổ, như đang cố tìm một lối thoát cho cảm xúc vừa hé lộ.
Chisaki nhìn cậu một lúc lâu. Rồi cô nhẹ nhàng chống cằm, giọng trầm xuống, không còn vẻ đùa giỡn thường ngày nữa.
“Shiro.”
“…Ừ?”
“Rốt cuộc thì… chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Giọng cô không thúc ép, nhưng trong ánh mắt kia lại hiện rõ một sự kiên định. Không phải tò mò, mà mong muốn chân thành được hiểu, được sẻ chia một cách chân thành.
Shiro cười nhạt, nghiêng đầu như tránh ánh mắt ấy.
“Tôi không chắc là… nếu kể rồi, cậu sẽ còn nghĩ tôi là người như trước nữa không.”
Chisaki hơi nhíu mày, nhưng không nói. Cô chỉ im lặng chờ đợi.
Shiro liếc nhìn cô, rồi lại nhìn xuống tay mình.
“Có những chuyện… tôi vẫn chưa tha thứ được. Dù là với người khác, hay với chính bản thân mình.”
Lần này, giọng cậu rất nhỏ, nhẹ nhàng như thể lời thú nhận đó vừa đủ để thoát khỏi ranh giới mà cậu vẫn luôn giữ chặt.
Chisaki không nói gì thêm. Cô chỉ nhìn Shiro bằng ánh mắt lặng thinh, chờ đợi. Không vội, không thúc ép.
Shiro đẩy luồng khí nặng nề từ bên trong cuống họng mình ra, cậu không nhìn Chisaki nữa, ánh mắt mông lung hướng về góc phòng như thể nơi đó đang dần hiện ra những hình ảnh cũ.
“Lúc còn học tiểu học,” – cậu bắt đầu, giọng nhỏ như gió thoảng – “tôi ghét những ngày họp phụ huynh nhất.”
Chisaki khẽ nghiêng đầu.
“Không phải vì bị mắng… mà vì lúc ấy, cả lớp ai cũng có bố mẹ đến. Mẹ, hoặc bố, có khi là cả hai. Họ mang theo túi bánh, kẹp tóc, chai nước hoa quả. Cười nói với con mình. Khen, mắng, rồi lại xoa đầu.”
Shiro cười nhạt.
“Còn tôi thì… chỉ ngồi đó. Một mình. Ngó quanh, cố giả vờ như không có gì lạ.”
“…Không có ai đến với cậu à?” – Chisaki hỏi.
Shiro gật.
“Tôi ở với dì khi ấy. Bố mẹ công tác nước ngoài, bận rộn quanh năm. Dì thì có việc phải đi xa hôm đó. Tôi hiểu mà, nhưng…”
Cậu siết nhẹ bàn tay.
“...hiểu thì không có nghĩa là không thấy tủi thân.”
Dòng ký ức tiếp tục trôi.
“Tôi không kể với ai cả. Không phải vì tôi mạnh mẽ gì. Mà là… tôi không biết phải nói với ai, và để làm gì.”
“Thế rồi…” – Shiro ngập ngừng – “Lên trung học cơ sở, tôi nghĩ, mình không thể cứ như vậy mãi. Tôi bắt đầu cố gắng nói chuyện nhiều hơn, chủ động hơn. Nhắn tin nhóm, rủ bạn cùng nhóm thuyết trình… những thứ nhỏ nhỏ như vậy.”
Chisaki lặng lẽ lắng nghe. Gương mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt càng lúc càng dịu lại.
“Nhưng mỗi lần tôi mở lời…” – giọng Shiro khựng lại, một nhịp thở gấp – “mọi người lại nhìn tôi như thể… tôi đang làm phiền.”
“Lúc thì không ai đáp lại. Lúc thì chỉ ‘ờ’ cho có. Hoặc nói ‘được rồi’ nhưng cuối cùng vẫn làm cùng người khác. Có lần tôi nghe thấy sau lưng có người bảo: ‘Nói chuyện với cậu ta mệt lắm, chả biết muốn gì.’”
Shiro khẽ cười, đầy buồn bã.
“Tôi nghĩ chắc do giọng tôi không rõ. Hay ánh mắt tôi không đúng. Hay tôi không biết cách làm thân. Dù gì thì cũng là lỗi của tôi, đúng không?”
Cậu dựa lưng vào ghế, ánh mắt không còn hướng về hiện tại.
“Thế là tôi lại im lặng. Cứ thế, tôi quay lại thành đứa ít nói, như hồi cấp 1. Chỉ khác là… lần này, tôi biết rõ lý do.”
Shiro thở dài rồi ngửa người ra sau, dựa lưng vào ghế.
Tay áo đồng phục rộng thùng thình xê dịch, tụt xuống khỏi khuỷu tay.
Ánh sáng từ khung cửa hắt nghiêng lên làn da trắng của cậu lộ ra cả một vết sẹo lớn, dài từ ngón giữa đến gần hết đoạn cánh tay, cuốn gần nửa bắp tay. Màu da ở đó không đều, mờ nhòe, như một cuộn kí ức đã từng bỏng.
Chisaki khẽ giật mình. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng dừng lại nơi ấy.
Shiro dường như không để ý lúc đầu, mãi đến khi bắt gặp ánh nhìn của cô. Cậu nghiêng đầu xuống, liếc vết sẹo một giây, rồi kéo tay áo che lại, chậm rãi.
“…Cái đó là…?” – Chisaki hỏi, nhẹ như một cơn gió vừa chạm khung cửa.
Shiro không trả lời ngay. Cậu nhìn chằm chằm xuống tay mình, rồi nói, giọng thấp hẳn:
“Lúc mới dọn ra ở riêng… tôi từng bị bỏng nước sôi.”
Cậu nuốt khan.
“Hôm đó trời mưa, nhà thì mất điện. Tôi đang nấu mì thì trượt chân, cả nồi nước đổ thẳng vào tay. Không ai ở nhà. Cũng không có ai gần đó.”
Cậu khẽ bật cười. “Tôi còn cố nấu lại mì xong mới đi bệnh viện nữa cơ. Với cả thật ra là đáng lẽ vết sẹo này cũng đỡ rồi nhưng lúc tôi được các dì mua thuốc trị sẹo cho lại không bôi thường xuyên nên mới thành ra như thế này”
Chisaki mở to mắt.
Cô không nói gì, nhưng ánh mắt dịu xuống, có chút gì đó siết lại nơi ngực.
Shiro chỉ nhìn cô, không giải thích thêm. Căn phòng lại lặng đi, chỉ còn tiếng mưa lăn tăn bên ngoài khung cửa sổ, như những hồi ức cũ đang vỗ nhẹ vào lòng cả hai.
…
Shiro nhắm mắt một lúc như để gạt đi cảm giác cay nơi sống mũi. Cậu thở ra thật nhẹ rồi mở mắt, quay sang nhìn Chisaki.
Cô vẫn ngồi đó, chống cằm, ánh mắt dừng ở một điểm mơ hồ trên bàn gỗ giữa hai người. Mái tóc dài buông lơi nhẹ nhàng theo từng cơn gió lọt qua khe cửa hé.
“Xin lỗi…” – Shiro khẽ nói, ngón tay vô thức siết lấy vạt áo.
“Vì điều gì?” – Chisaki hỏi, nhưng không nhìn vào Shiro, giọng nhẹ như tơ.
“Vì đã… nói mấy chuyện kỳ lạ thế này. Tôi không cố ý làm không khí nặng nề đâu.”
“Không sao đâu.” – Cô ngẩng lên, khẽ mỉm cười. “Tôi đã hỏi mà. Và… tôi mừng vì cậu chịu nói.”
Shiro thoáng ngập ngừng rồi gật đầu.
“Dù vậy, cái sẹo…” – Chisaki hơi rướn người, bất ngờ đưa tay chạm nhẹ vào tay áo cậu, ngay chỗ lớp vải che đi vết sẹo. “Chắc là đau lắm nhỉ?”
“Lúc đó thì có.” – Shiro cười. “Nhưng giờ… không còn nữa.”
Chisaki không nói gì nữa. Cô rút tay về, ánh mắt như chạm vào điều gì đó rất xa xăm, rồi lại quay về phía cậu.
Bên ngoài, mưa đã ngớt dần.
Không khí trong phòng lại lặng như tờ, nhưng lần này là một sự im lặng bình yên. Không còn những khoảng cách lạ lẫm. Không còn những lớp vỏ bọc.
Shiro nhìn xuống hai tay mình, khẽ nói:
“Cảm ơn nhé, Chisaki.”
“…Ừm.” – Cô mỉm cười, không đùa giỡn, không nửa vời. Chỉ là một cái gật đầu nhẹ, chân thành.
Thời tiết bên ngoài có vẻ đã tốt hơn, khi cả hai bước ra ngoài, bầu trời bây giờ là ánh nắng buổi xế chiều, như thể cơn mưa vừa rồi đã gột rửa bầu trời khỏi mọi mệt mỏi. Những vũng nước nhỏ lấp loáng phản chiếu màu trời trong vắt, và đâu đó, hương đất ẩm ngai ngái vẫn còn vấn vương.
Shiro cầm chiếc ô cũ đã khô bớt. Cậu đưa tay che lại phần gió lùa mạnh từ bên hông ngõ, nơi những tán cây nhỏ vẫn đang lắc lư.
"Để tôi đưa cậu đến ga."
Chisaki gật đầu, không từ chối. Dưới một ô chung, cả hai lại bước sát vai nhau như khi đi về lúc trưa – nhưng lần này, có lẽ chẳng ai nhận ra rằng khoảng cách giữa hai người đã gần hơn một chút.
Gió thoảng qua, mang theo cả mùi trà vừa uống và một chút dư vị của chuyện cũ.
Chisaki liếc nhìn vai áo Shiro – nơi vẫn còn hơi ẩm – rồi khẽ cười.
"Lần sau… nếu mưa nữa thì nhớ mang ô to hơn nhé."
Shiro hơi ngẩn ra, rồi cũng bật cười. "Ừ. Tôi sẽ nhớ."
Cả hai im lặng một lát. Khi đến gần ga, Chisaki dừng lại trước bậc thềm.
"Vậy… hẹn gặp lại, Shiro."
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên cậu một cách dịu dàng như thế mà không chút ngập ngừng.
Shiro gật đầu, tay vẫn cầm cán ô.
"Ừ, Chisaki."
Chiếc tàu điện lướt qua, tiếng bánh xe rít trên đường ray như một vệt ký ức chậm rãi chuyển động.
Shiro đứng nhìn theo dáng cô khuất dần sau cửa toa, bàn tay siết lại như để nắm chặt những ấm áp từ cuộc trò chuyện giữa hai người.
Cậu không biết ngày mai sẽ ra sao, hay mối quan hệ này sẽ tiến đến đâu. Nhưng có một điều Shiro chắc chắn rằng là hôm nay, cậu đã để ai đó bước một bước thật gần vào thế giới mà cậu từng khép kín.
Và kỳ lạ thay… cậu không thấy sợ nữa.


0 Bình luận