• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Cái nhìn từ bên ngoài

0 Bình luận - Độ dài: 1,783 từ - Cập nhật:

Từ ghế ngồi gần cửa sổ, Kuro ngả lưng ra sau, nhìn ra ngoài sân trường đang dần khô ráo sau cơn mưa sáng sớm. Không khí đầu giờ trưa nhè nhẹ, những tia nắng xiên qua lớp kính mờ. Cậu lơ đãng khuấy cây bút trong tay, nhưng mắt thì vẫn không rời khỏi hai người ở phía dãy bàn giữa lớp – Shiro và Chisaki.

Không phải kiểu nhìn tò mò hay cợt nhả. Mà là một ánh nhìn lặng lẽ, như thể cậu đang cố đọc một cuốn sách không có chữ, chỉ có biểu cảm và khoảng lặng giữa những câu nói.

“Dạo này hai đứa đó… thân ghê ha.”

Kuro giật mình quay sang. Là Bachiro. Cậu chống cằm lên bàn, nở nụ cười nửa miệng quen thuộc.

“Thân từ cái vụ Shiro mặc đồ hầu gái luôn rồi.” – Bachiro nói tiếp, rồi phá lên cười. Nhưng ngay sau đó lại liếc sang Kuro – người không cười theo.

“...Mày không thấy gì lạ à?” – Kuro buột miệng.

“Lạ gì cơ?”

Kuro chống tay lên bàn, nhìn về phía Shiro – lúc này đang cười khẽ với Chisaki, một nụ cười hiếm hoi mà Kuro rất ít khi thấy.

“Tao không biết giải thích sao... Nhưng cảm giác Shiro thay đổi.”

“…Ừ.” – Bachiro bỗng im lặng hẳn. “Giống như… bắt đầu dám để ai đó lại gần hơn một chút.”

Kuro gật nhẹ. Trong lòng cậu thoáng hiện lên hình ảnh của Shiro những ngày đầu năm – lặng lẽ, kiệm lời, lúc nào cũng giữ một khoảng cách với thế giới. Và giờ thì… ánh mắt đó có chút dịu hơn, giọng nói bớt cứng nhắc, ngay cả tư thế ngồi cũng không còn căng thẳng như trước.

“Chắc là… nhờ  Tamae.” – Bachiro nói, như thể vừa nhận ra điều gì.

Kuro không trả lời. Nhưng một lúc sau, cậu khẽ nói:

“Ừ. Nhưng mà nếu Tamae có thể làm cậu ấy thay đổi… Tao cũng thấy nhẹ lòng.”

Bachiro nhìn sang Kuro – lần đầu tiên không thấy vẻ cợt nhả trong mắt bạn mình.

“Bọn mình vẫn ở đây mà, đúng không?” – Kuro tiếp lời. “Dù cậu ấy không giỏi mở lời, không giỏi chia sẻ. Nhưng mà bọn mình… vẫn sẽ ở lại.”

“Ờ.” – Bachiro cười. “Tao đâu có định đi đâu. Có chọc nữa thôi.”

Hai đứa cùng nhìn ra sân trường. Nắng đã hửng hẳn. Và Kuro nhận ra – có những thay đổi đến thật nhẹ, thật chậm. Nhưng một khi đã bắt đầu, thì không thể dừng lại được.

Và cậu nghĩ – có lẽ Shiro cũng đang bắt đầu học cách bước ra khỏi cái vỏ bọc ngày xưa ấy.

Trống tan học vang lên như một làn gió thổi qua hành lang. Yanagi Amane cất tiếng “xong rồi!” khe khẽ, đoạn xoay người thu dọn sổ tay tài chính của lớp. Dù cả lớp đã tan, cô vẫn ở lại thêm một chút để kiểm tra lại mấy ghi chú chi tiêu cuối cùng từ lễ hội. Cô không thấy phiền – thật ra còn thấy vui, vì với Yanagi, việc được giúp lớp quản lý mọi thứ là một phần tự nhiên trong nhịp sống hàng ngày của cô.

Cô là kiểu người dễ bắt chuyện với bất kỳ ai – từ đám con gái mê idol cho tới mấy tên suốt ngày chơi game ở góc lớp. Nhưng dù hoà đồng là thế, có một người cô vẫn chưa thực sự hiểu được – Shiro Tankei.

Cậu ấy chẳng bao giờ chủ động tham gia vào mấy câu chuyện vui vẻ của lớp. Lúc đầu, Yanagi nghĩ đó chỉ là kiểu “lạnh lùng ngầu ngầu” thường thấy trong phim. Nhưng càng ngày, cô càng cảm nhận rằng… có điều gì đó sâu hơn.

Ánh mắt của Shiro – nó không giống ánh mắt của người khó gần, mà giống ánh mắt của người luôn đứng ở phía bên kia ranh giới.

Cô lén liếc về phía cuối lớp, nơi Shiro đang đứng cạnh bàn của Chisaki. Họ nói chuyện, bình thường thôi – nhưng Yanagi thấy rất rõ, Shiro cười. Một nụ cười nhỏ, ngắn, nhưng là thật.

Cậu ấy đang thay đổi. Yanagi nghĩ, rồi mỉm cười nhẹ.

“Tankei-kun à…” – cô lẩm bẩm một mình, như một ghi chú nhỏ không cần viết ra. – “...có vẻ cuối cùng cũng có người biết cách gõ đúng cánh cửa rồi đấy.”

Sân trường ngập nắng, ồn ào tiếng giày, tiếng nói cười, tiếng xe đạp nghiến nhẹ trên nền đất khi vài học sinh vội vã rời khỏi trường. Aleksander Sheshi đứng bên cạnh cổng chính, vai đeo balô, tay đút túi áo blazer, cậu cầm một quyển sách mượn từ thư viện – cuốn tiểu thuyết Nhật mà cậu còn đang lo không hiểu hết, nhưng vẫn kiên trì đọc từng trang một.mái tóc bạc khẽ rung theo gió chiều.

Không ai chú ý đến Alex cả, dù với mái tóc ấy, chiều cao ấy, cậu luôn nổi bật giữa đám đông. Nhưng lạ thật – nổi bật không đồng nghĩa với "thuộc về".

Cậu thở nhẹ, không buồn không vui. Chỉ là cảm giác quen thuộc.

Hồi mới vào lớp 1-D, Alex từng nghĩ mình sẽ khó hòa nhập. Mẹ là người Nhật, nhưng cậu lớn lên chủ yếu ở Vladivostok, nên những thói quen, cách nói chuyện, cả cách cảm nhận thế giới của cậu đều mang chút lệch pha với mọi người xung quanh. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra: nếu biết cười đúng lúc, nói ít một chút và tránh làm người khác thấy lạ – thì sẽ không ai ghét cậu.

Chỉ là, có một cái giá phải trả cho sự “không bị ghét”: đó là chẳng ai thật sự muốn biết thêm gì về cậu.

Alex không oán trách điều đó. Cậu quen rồi.

Từ góc sân trường, cậu nhìn thấy nhóm học sinh lớp mình – Bachiro đang cố vặn cổ Kuro bằng một đòn kẹp cổ tự chế, còn Kuro thì phản kháng bằng một cú cù mạnh khiến cả hai lăn ra cười. Không xa lắm, Yanagi đang đi bên cạnh hai bạn nữ khác, tay cầm một túi đựng đầy hồ sơ – chắc lại lo chuyện lớp.

Alex chợt nhìn thấy Shiro.

Cậu bạn ấy đang bước chậm về phía cổng, đi song song với Chisaki. Cả hai không nói gì nhiều, nhưng không khí giữa họ… mềm hơn bình thường. Có chút im lặng thoải mái, như thể họ đang nghe cùng một bài nhạc không lời mà không ai cần nói gì cả.

“Cậu ấy đã khác rồi.” – Alex nói rất nhỏ.

Không phải ai cũng nhận ra, nhưng Alex là người hay quan sát. Có lẽ vì cậu luôn đứng bên lề, nên góc nhìn cũng rộng hơn. Cậu nhận ra ánh mắt của Shiro đã khác kể từ lễ hội – từ chỗ dè dặt, khép kín, sang thứ gì đó mềm mại hơn. Như một lớp băng đang tan, dù chậm.

Cậu ấy có một điều gì đó bị khóa lại trong lòng, giống như mình. – Alex thầm nghĩ. Nhưng khác với mình, có lẽ… Shiro đang bắt đầu mở ra.

Cậu khẽ mỉm cười.

“Thế giới này thật lạ. Có những người dù không nói nhiều với nhau… nhưng lại hiểu nhau hơn bất kỳ ai.”

Gió cuối ngày thổi qua cánh cổng trường. Alex quay bước, bàn tay siết lấy quai cặp, ánh mắt nhìn lên bầu trời trong vắt. Một ngày mới bắt đầu từ những điều nhỏ bé như thế này.

Alex siết quyển sách trong tay, mắt lướt qua dòng chữ đánh dấu giữa trang: “Con người không sợ cô đơn, họ chỉ sợ không ai hiểu được cô đơn của họ.”

Alex không quen Chisaki nhiều. Cô không thuộc kiểu người hay nói chuyện với cậu. Mà cũng chẳng trách – trong lớp, họ gần như chưa bao giờ có một cuộc hội thoại tử tế. Nhưng đôi khi, Alex cảm thấy cậu hiểu cô hơn mình nghĩ.

Chisaki Tamae – cô gái ấy có một cách để bước vào cuộc sống người khác mà không khiến người ta cảm thấy bị xâm phạm. Cô không ồn ào, không đòi hỏi, nhưng vẫn hiện diện một cách rõ ràng. Một kiểu người khiến cậu phải tự hỏi: “Nếu mình nói thật lòng, liệu cô ấy có lắng nghe không?”

Alex nhìn dáng lưng của cô, đang xa dần cùng Shiro. Không hiểu sao… lại thấy có chút ghen tị.

Shiro đã có ai đó để bước cùng.

Vậy còn mình thì sao?

Câu hỏi đó lướt qua rất nhanh, như cơn gió thoảng. Cậu chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng mình cần ai đó. Nhưng cũng chưa từng có ai hỏi: “Alex, cậu ổn chứ?” – dù là tiếng Nga, tiếng Nhật, hay bất kỳ ngôn ngữ nào khác.

Ở Nga, cậu từng có vài người bạn, nhưng chẳng ai ở lại lâu. Rồi chuyển đến Nhật, cậu học cách cười đúng lúc, lịch sự đúng lúc, và giữ một khoảng cách vừa phải. Ai cũng nghĩ cậu ổn – chỉ vì chưa từng thấy cậu buồn.

Chắc cậu ấy cũng từng giống mình nhỉ, Shiro ấy.

Alex thầm nghĩ, lần này không phải với sự ghen tị, mà là một thứ gì đó gần như… đồng cảm. Cảm giác của hai kẻ lặng lẽ quan sát thế giới từ bên ngoài, từng sợ hãi bị từ chối, từng giấu mọi thứ sau cái vỏ im lặng. Nhưng khác với Alex, Shiro có vẻ đã bắt đầu đi một bước về phía người khác.

Và mình thì vẫn đứng đây.

“Có lẽ… mình nên thử một lần.” – Alex lẩm bẩm.

Thử mở lòng. Thử bắt chuyện thật sự, không phải kiểu lịch sự thường ngày. Thử hỏi ai đó một điều gì đó không phải vì phép tắc, mà vì muốn thật sự biết thêm về họ.

Có thể là Yanagi – cô lớp phó dễ gần luôn mỉm cười. Có thể là Kuro và Bachiro, dù hai cậu ta hơi ồn ào. Hoặc là Shiro – người con trai dường như không có chút liên quan gì đến cậu nhưng có ánh mắt giống như Alex trong gương.

Alex siết nhẹ quai cặp, quay lưng bước đi.

Nụ cười vẫn trên môi, nhưng lần này, phía sau nó không còn là khoảng trống vô định nữa. Mà là một hứa hẹn. Nhỏ thôi.

Mình sẽ thử… đến gần hơn một chút.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận