POV Kang
Ta chưa từng nghĩ cậu sẽ đi trên con đường này lần nữa.
Đây cũng vậy.
Chiếc xe máy đời cổ rít lên một tiếng dài rồi khạc ra làn khói xám khi tôi vặn ga. Mượn từ Longius, cục sắt tàn tạ này như thể vừa được lôi ra từ viện bảo tàng vậy.
Đèn thành phố bật lên chói lòa cả mắt. Màn hình hologram nhấp nháy quảng cáo đủ thứ trên đời như thuốc tăng lực, súng cầm tay mini hay dịch vụ cấy ghép thần kinh giá rẻ. Một tấm biển bay lơ lửng phía trên trạm điện ngầm cũ kỹ phát giọng nữ ảo: “Cập nhật firmware ý thức hôm nay để tránh trầm cảm đô thị cấp độ 3!”
Mỗi góc phố là một mảnh lập trình hỗn độn.
Đó là gì?
Bình thường tôi sẽ chém gió dựa trên lượng kiến thức lởm thu được từ các bài blog sinh viên. Nhưng lần này, tôi nhún vai.
“Chịu, tôi cũng mới đến chỗ ung nhọt này cùng cô lần thứ hai thôi.”
"Cô nhớ con đường này chứ?" Tôi hỏi, tay lách khéo qua đám đông đang vây quanh một gã hát rong cắm guitar phát sáng vào cột đèn, miệng gào mấy ca khúc dân gian remix.
Nhớ chứ. Ta là người đã dẫn cậu đến đây lần đầu mà. Nhớ luôn cảnh bị đám robot tuần tra rượt suốt sáu tiếng. Cô cười khẽ.
Serenetia – thành phố vô pháp và thừa công nghệ, là cái mớ hỗn độn kỳ quặc giữa thiên tài và tội phạm.
Lần trước khi tìm tung tích tên khốn August, tôi đã nạp dữ liệu bản đồ thành phố Serenitia vào thiết bị AI trên vòng cổ. Bằng cái logic quái gì đấy mà Alix, linh hồn trú ngụ trong đầu tôi có thể kết nối với mọi thiết bị giao tiếp thần kinh. Giờ đây cô ta nhớ mọi đường đi như thể bản thân sinh sống đây cả đời.
Rẽ phải đi.
“Ồ.” Tôi bất giác ngạc nhiên. Lần đầu tôi đến khu vực này.
“Cô đang thắc mắc, phải không?” Tôi lấy giọng giảng giải, “Để quý ngài Gia Cát Kang kể cho mà nghe.”
Những tòa nhà chồng lên nhau, đan chéo bởi lưới dây năng lượng và ống dẫn dữ liệu. Từng khung cửa sổ là một màn hình phát quảng cáo, phần lớn là sex bot, thuốc tăng lực, hoặc dịch vụ hack ký ức.
Các bảng hiệu giật đùng đùng:
“Nâng cấp giác quan lần đầu miễn phí!”
“Ái tình nhân tạo, không rủi ro, không lây nhiễm!”
Bọn android bán rong thì đứng hai bên đường, chân có bánh xe, tay là kệ hàng với bộ phận người thay thế, thận nhân tạo, dịch vụ ép tâm lý ảo. Một vài android đánh nhau ngoài phố, cãi nhau bằng giọng điều chỉnh tốc độ nhanh rồi cả hai đều bị một drone an ninh giật điện nằm đo đất.
Gái gọi xếp hàng trên vỉa hè, một số là clone, một số là cyborg nâng cấp xương sống để uốn cong bất kỳ tư thế nào khách muốn. Mắt họ sáng như gương không phải vì ánh nhìn, mà vì chip xử lý chạy quá nhiệt.
“Phố đèn đỏ nổi tiếng với–” tôi lẩm bẩm.
Không cần kể đâu, cái này ta tìm hiểu được trên Internet.
“...”
Gì?
“Thế,... sao trước đó cô hỏi tôi nhiều lắm. Cô tìm được trên Internet à?”
Đây cũng là lần đầu của ta khi có quá nhiều dữ liệu số trôi nổi trên các tấm bảng lấp lánh tại đỉnh tòa nhà. Ta có thể dễ dàng truy cập được.
“Mạng công cộng à?” Tôi vô thức tự hỏi.
Là gì?
“Tự tra đi.”
Đã tra rồi. Chỉ là nó giới hạn thông tin ở phạm vi thành phố thôi. Ta đoán đây là cách vận hành của nơi này.
Hẳn đây là lý do lũ tội phạm bị truy nã đông đúc như vậy. Sẽ không ai tìm được nếu chỉ rà soát dữ liệu trên thông tin số.
Tôi im lặng. Xe lướt qua một đoạn phố tối hơn, nơi vài gã lang thang nằm co bên cột sạc công cộng, cắm dây từ cổ vào trụ. Một bé gái đang mài lưỡi dao bén ngót dưới ánh đèn đỏ cạnh người đàn bà có nửa mặt là kim loại.
“Đoàn diễu hành kìa. Bọn chúng muốn làm gì vậy?”
Đợi một lát sẽ biết.
Con xe máy ọp ẹp lách qua một đoàn robot đang diễu hành dọc theo trục chính của Quận 7. Không phải kiểu robot chiến đấu mà dân kỹ sư hay chơi trò hack, mấy con này mặc đồng phục an ninh, vai đeo phù hiệu chính quyền tạm thời, đầu nhấp nháy cảnh báo đỏ vàng. Có con tay cầm loa, phát tiếng
“Cư dân Serenetia chú ý. Lệnh giới nghiêm có hiệu lực từ 20h00. Vui lòng trở về khu vực an toàn gần nhất.”
Một con khác đạp nát hộp đồ ăn của lão bán rong, rồi quay đầu phát thêm một câu không cảm xúc: “Vệ sinh đô thị là trách nhiệm của mọi công dân có ý thức văn minh.”
Đúng kiểu robot quản lý nửa mùa. Không biết là giám sát hay là khủng bố tinh thần.
“Bọn máy sắt này trước kia đâu có xuất hiện đông như vậy.” Tôi lẩm bẩm.
Thành phố đang căng thẳng. Ta vừa quét thông tin từ cụm truyền thông công cộng. Có ít nhất tám vụ cháy nổ, ba vụ đột nhập kho chính phủ, và mười lăm điểm chạm nổ tín hiệu mana bất thường chỉ trong ba ngày gần nhất.
“Ba ngày? Nếu những thợ săn bên ngoài như tôi là nguyên nhân thì chỉ mới sáng nay thôi.”
Thông tin không đề cập rõ, có giả thuyết cư dân mạng cho rằng “lũ ngoại bang” kéo đến hòng cướp bóc kho báu ngàn năm cất giữ trong thành phố.
“À,... hiểu đại khái rồi.” Tôi cười lớn.
Ai đó vừa đốt bệnh viện công nhỉ?
“Do con mụ già cổ lỗ sĩ đề xuất ý tưởng thế.”
Này! Giữ cái mồm thối của cậu lại. Ta đã đưa ra nhiều phương án khả thi và cậu quyết định đốt mọi thứ chỉ vì bảo rằng “dễ chơi dễ trúng thưởng”.
Phía xa, một số bọn giữ súng đang đấm nhau với robot diễu hàng, khung cảnh diễn ra hỗn loạn thu hút tấp nập người xung quanh, từ già trẻ đến gái đếm. Tất cả hò reo một màn đấm bóc tay bo đẫm máu và điện.
Tôi nheo mắt, khịt mũi “Nhộn nhịp thật!”
Đừng đánh trống lảng Kang.
“Cô nói cứ như tôi phải chịu trách nhiệm vậy.”
Cậu là một phần của vấn đề.
“Không, tôi là người khuấy động bữa tiệc. Khác nhau đấy, Alix.”
Cô ta im lặng một hồi Tranh cãi với cậu thật vô ích.
…..
Sau mười phút di chuyển, cuối cùng tôi cũng đến được bệnh viện ngay trung tâm Quận 7 thành phố.
Nơi này trồi lên giữa khu thương mại hệt cục bứu kim loại trắng nhợt. Đèn neon gắn bên ngoài nhấp nháy theo dạng sóng alpha "Kích thích não bộ tự chữa lành chỉ với 555.000 cell/lần!”, nghe như quảng cáo thuốc tăng sinh lý cho máy in.
Tôi tấp chiếc xe máy cà tàng vào bãi gửi, vừa lúc nó rít lên một tiếng rên cuối đời rồi lịm tắt. Tốt thôi. Chết tại bệnh viện là lựa chọn đúng đắn nhất của nó.
“Có lẽ nên thuê chiếc xe khác.” Tôi chửi thầm.
Ta nên đưa nó đi khám luôn. Alix nói.
Tôi gật đầu nhẹ, rút tờ giấy chứng minh căn cước ID tạm thời, một thứ được in vội ở tiệm đầu phố sau khi bản gốc cháy thành tro rồi lững thững bước vào sảnh bệnh viện.
Bên trong, không gian mờ đục bởi sương nhân tạo và ánh đèn lạnh như tủ đông. Mấy android y tá trượt qua lại, để lại vệt sáng yếu ớt trên sàn đá. Hàng người dài ngoằng chờ tới lượt. Cảm giác nơi đây không khác gì sòng bài: đèn mờ, người cáu bẳn, và ai cũng hy vọng mình đủ may mắn để sống sót.
Khi tôi bước lên khu kiểm tra sức khỏe, mắt tôi vô thức quét quanh sảnh một vòng, dừng lại ở một nhóm người.
“Bọn họ tên gì vậy Alix?”
Người nằm trên giường cấp cứu là Phong, Mina là cô gái bất tỉnh bên cạnh. Cô bé còn lại đầy băng gạt trên cơ thể là Kiều và,... Alix dừng lại, suy nghĩ vài giây nhưng không nhớ được tên tóc vàng.
Đứng cách vài mét, họ đang nói chuyện với một android có vẻ là bác sĩ cấp cao.
Tôi quay đi trước khi ánh mắt bọn họ bắt gặp được.
Ngại à?
“Im lặng hoặc tôi sẽ nhét giấy vệ sinh vào miệng cô.”
Ta là linh hồn, cậu không thể.
Chờ đến lượt khám mất gần nửa giờ. Cuối cùng cũng được gọi vào, tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế phân tích sinh học với đôi chân bắt chéo.
Đối diện là tay bác sĩ trẻ, rất trẻ.
“Cậu... chưa được tiêm tăng cường miễn dịch đời F à?”
“Tôi không biết đời F là gì nhưng ừ, từ nhỏ đã tiêm miễn dịch kháng môi trường.”
“Miễn dịch kháng môi trường?...” Anh ta nhìn chằm chằm tôi, rồi chợt nhớ. “À, là kháng đột biến. Cậu chắc là người vùng ngoài nhỉ? Thường không ai dùng từ đó ở đây.”
“Ừ.” Tôi đáp.
Anh ta gật đầu nhẹ, tay đẩy gòng kính tuột xuống sóng mũi cao rồi nhìn vào màn hình máy tính.
“Cơ thể cậu có vài tổn thương cũ, mô mềm phục hồi kém, cột sống lệch nhẹ, thiếu mana... Có dùng thuốc hồi phục gần đây không?”
“Có vài liều thôi. Loại hồi phục cấp trung.”
“Tệ thật.” Anh ta lầm bầm, nhìn tôi. “Lạm dụng thuốc phục hồi sẽ gây rối loạn hệ thần kinh. Triệu chứng đầu tiên là mất ngủ, kế đến là ảo giác. Cuối cùng là... rối loạn cưỡng chế.”
“Có cách giải quyết hết nên không cần lo lắm.”
“Ít nhất quan tâm đến cơ thể mình một chút thưa cậu thợ săn trẻ. Đây không phải chuyện đùa. Tôi chứng kiến nhiều thợ săn chết vì lý do chủ quan đấy rồi.” Tay bác sĩ nhìn vào bộ đồ tăng cường đầy lỗ chỗ hư hại của tôi rồi nhận xét. “Cậu cũng nên sửa lại nó, trông như thể nó được lấy ra từ lò thiêu vậy.”
Haha,... tên này nói không sai.
Cuối buổi, tôi nhận được một phiếu kiểm tra sức khỏe: không tốt nhưng cũng không chết được, cùng toa thuốc.
Tôi ra ngoài xếp hàng ở một quầy bán thuốc nằm sát góc hành lang. Dòng người đông nghẹt, phần lớn là lính đánh thuê, dân bốc vác tăng cường và mấy tên mặt rỗ trông như vừa chui ra khỏi sòng bài.
Trên tấm biển bên quầy nhấp nháy dòng cảnh báo: “Sản phẩm y tế chỉ bán theo đơn”
“Luật của thành phố,” tôi lẩm bẩm, quét mắt qua xấp tờ rơi dán đầy bên cạnh lối vào. Dưới logo Bộ Y tế Serenitia, chữ in to: “Mana cấp y tế chỉ dành cho bệnh nhân đặc biệt, thợ săn và nhân sự tham chiến.”
Tôi rút trong túi ra thẻ tạm thời ID thợ săn rồi nhét trở lại. Không chắc hợp lệ nhưng vẫn đủ để lách qua đám người. Sau đó đặt hai ngón tay lên máy xác thực sinh trắc. Cửa hàng tự động quét qua thông tin, lặng lẽ nhả ra ba bình nhỏ gọn với nhãn dán màu xanh bạc.
“Haizz.”
Đây là tất cả những gì tôi có thể mua với đống cell ít ỏi.
Chắc cậu cũng biết. Alix nói, giọng vang lên nhẹ giữa đám đông ồn ào. Người bình thường không bao giờ cạn mana nhanh như cậu.
“Ừ.” Tôi cầm một bình, lắc nhẹ. Dung dịch bên trong rung lên óng ánh như thủy ngân. “Khả năng tái sinh của cô rất tuyệt… nhưng cũng khiến đầu tôi như sắp nổ tung mỗi lần.”
Mỗi lần tôi chết, mana bị rút đi với tốc độ kinh hoàng. Không như mất máu hay gãy xương. Cảm giác rất khác.
Dựa vào mật độ trong mấy bình này... Alix dừng lại, cô đang ngẩm nghĩ gì đó. Nếu cậu uống hết cả ba bình, cậu có thể chịu được thêm một lần tái sinh nữa.
“Nghe như khuyến mãi cuối tuần vậy,” tôi nhếch mép, bỏ ba bình và vài bịch thuốc kê đơn vào túi ni lon “Mua ba, tặng một mạng.”
Tôi rời quầy, lách qua hai gã to xác đang tranh cãi vì bình mana bị giảm thể tích 5ml so với ghi nhãn.
Trong tay là một cơ hội sống sót. Mỏng manh hơn một điếu thuốc cháy dở, nhưng là tất cả tôi còn lại trong cái thành phố chết tiệt này.
Giờ cậu sẽ làm gì?
“Theo lời Longius, nơi có khả năng để bọn buôn lậu kho báu dễ vận chuyển nhất là Khu Mê Trận, một địa danh nổi tiếng tại thành phố. Aoi và Fruriel chắc đã đến đấy đợi rồi.”
Quan sát bộ đồ tăng cường rò rỉ nhiệt cùng khẩu súng SCCR M4 duy nhất trên thắt lưng, tôi thở dài chán nản.
“Cần chuẩn bị vài thứ.”


0 Bình luận