• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 49: Pink Star

0 Bình luận - Độ dài: 2,207 từ - Cập nhật:

POV Phong

“Bẩn hết rồi.”

“Tôi không thấy có người ở đây.”

Kiều nhăn mặt, cô vô tình bước xuống vũng nước cạnh lối thoát ống. Lubaca ngỏ ý dẫn đường cả nhóm nhưng bị cô từ chối.

“Chúng ta đang ở đâu?” Quan sát công trình bám đầy rêu xanh, tôi vô thức hỏi.

Nơi đây trông như một xí nghiệp hay khu công nghiệp bỏ hoang, các bức tường ngả vàng được xây bao tròn như hình elip, phía trên là những thực vật dây leo và một số loại màu tím trông rất lạ thường.

‘Đợi em chút.” Mina đứng cạnh tôi, các ngón tay thanh tú di chuyển qua lại trong không khí, dường như cô đang tìm hiểu thông tin khu vực này.

“Một nhà máy bỏ hoang, rất lâu lun ấy Phong.” Cô ngạc nhiên, đưa tôi và mọi người tập tài liệu ảo vừa tìm được trên Internet.

Lướt qua những con chữ trên dãy hiển thị, đó chỉ là một nhà máy bình thường ở thế kỉ 24, ngoại trừ việc nơi này được bảo dưỡng lại để làm chỗ cư trú cho người vô gia cư sau này bởi một nhà quý tộc không rõ tên. Dù thế các phe nổi loạn đã đứng lên phá hủy tất cả, từ các thành viên trong gia tộc đến các cơ sở trực thuộc, bao gồm nơi tôi đang đứng.

Bên cạnh nhà máy là các miếng tôn nứt mẻ xếp thành các mái ngói đặt trên những nền gạch đỏ. 

“Tao không ưa trẻ con.” Nhìn từ xa, Lubaca nhận thấy bóng dáng của hai đứa trẻ với bộ quần áo nâu sậm. Cậu thở dài bước lùi về sau.

“Ừm.” Một cô bé nghiêng đầu ra cửa “Các anh là thợ săn?”

“Giờ sao đây Phong?” Không bận tâm với xung quanh, Kiều quay sang tôi hỏi. 

Tôi mỉm cười, bước tới gần cô bé nhỏ run rẩy bên trong, dừng lại ở khoảng cách khiến cô không lo lắng thêm.

“Quả thực bọn anh là thợ săn, bọn anh đến thu hồi lại món đồ bị mất thôi.”

Có rất nhiều ánh mắt quay xung quanh, dường như bọn trẻ sinh sống ở khu vực bị bỏ hoang này. 

Thấy không phản hồi gì, tôi khẽ ngồi xuống, giữ ánh mắt ngang tầm với cô bé cam đảm này “Bọn em có thấy vật gì lạ không? Một vật phát sáng hồng dù vào ban ngày chẳng hạn?”

Cô bé lắc đầu, rồi gật nhưng không nói gì. Sau lưng cô, vài đứa trẻ khác lấp ló sau những cánh cửa kim loại méo mó, ánh mắt nửa ngờ vực, nửa sợ hãi. Một đứa nhỏ hơn thì thầm gì đó với cô bé. Nó mặc áo khoác cũ sờn, trên tay cầm vật như một con chip mẻ, được xâu thành chuỗi dây đeo cổ.

“C-Có.” Cô bé lên tiếng, mắt không rời khỏi khẩu súng bên thắt lưng tôi. “Ở tầng dưới,... ông ấy giống các anh,... đang bị thương.” 

“Hửm?”

Nhận thấy khuôn mặt cau có từ Lubaca, cô hoảng sợ vội nói thêm.

“M-Một vật giống thế bên trong chiếc vali của ông ấy,... Nó phát sáng không ngừng.”

“Có lẽ nào Pink Star!?”

“Dễ vậy à?” 

“Chúng ta chỉ vừa đặt chân đến.”

Cả ba thở dài, dường như căng thẳng tích tụ đã biến mất hoàn toàn, tôi cũng ngạc nhiên giống họ. 

“Ông ấy đang ở đâu?” Tôi hỏi lại, giọng nhẹ nhưng không giấu được sự khẩn trương.

Cô bé đưa mắt liếc nhanh về phía bên trái khu nhà máy. Một cánh cửa sắt thấp gần như chìm hẳn dưới lớp rêu và đất mục. “Ông ấy nằm dưới đó… cầu thang gãy, nhưng tụi em đi đường ống cũ, vòng xuống được.”

Mina đã mở bản đồ ảo, các lớp cấu trúc hiện lên lấp lánh trong không khí. Cô phóng to khu vực mà cô bé vừa chỉ. “Đây rồi. Đường ống kỹ thuật-nối từ nhà máy chính xuống tầng hầm. Khu lưu trữ cũ.” Cô ngẩng lên, mặt đầy nghi hoặc. Không có tín hiệu cảm biến nào trong khu đó. Như thể toàn bộ tầng bị ngắt khỏi hệ thống từ lâu.”

“Tao không thích chuyện này.” Lubaca lầm bầm, rút súng ra tra đạn vào khiến những đứa trẻ hoảng sợ. “Tầng dưới, cầu thang gãy, không cảm biến. Một ông thợ săn nằm dưới đó với viên kim cương Pink star cả bọn đang tìm? Nghe như cái bẫy ngu ngốc trong phim hạng B.”

Về Lubaca, chúng tôi vừa gặp cậu ta lần đầu hai tiếng trước. Cậu là chàng trai hơi khó tính, tóc vàng dài tới thắt lưng. Tuy hơi cộc cằn nhưng khả năng cậu rất tốt, Mina kể tôi rằng Lubaca hiện đang rank Vàng theo thông tin hiệp hội. Đồng nghĩa với việc chúng tôi khó lòng bì lại dù tấn công đồng thời.

“Tao sẽ đợi ngoài.”

“Gì cơ? Cả bọn sẽ cùng vào.” Kiều ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của cậu ta.

“Ít nhất một người bên ngoài để hỗ trợ. Cô nhảy cẩng lên vì gì vậy?”

Hai người họ cãi nhau vài lần trong suốt chuyến đi. Kiều là bạn thuở nhỏ nên tôi biết cô cực ghét những tên đàn ông thô lỗ cộc cằn. Và quả thực Lubaca cũng hội tụ đầy đủ yếu tố đó.

“Mày thấy sao?” Cậu ta đưa mắt sang nhìn tôi.

Thay vì trả lời ngay, tôi tôi liếc về Mina đang kiểm tra lại thiết bị, rồi sang Kiều, người vẫn đứng khoanh tay, ánh mắt giận dữ chưa nguôi, “...nếu cậu muốn hỗ trợ từ ngoài, vậy thì hãy làm đúng vai trò đó. Không bỏ đi, không tự hành động. Chúng tôi cần người đáng tin để giữ cửa.” 

“Hiển nhiên rồi.” 

Kiều hừ mũi, quay đi. “Tùy.” 

“Được rồi,” cậu nói, giọng đều đều. “Tao sẽ trông đám trẻ và giữ tín hiệu mở. Nếu tụi mày không quay lại sau 30 phút, tao sẽ gọi hỗ trợ.”

“Em cũng sẽ ở đây.” Mina tắt thiết bị rồi nhìn tôi nói.

“Ừm.” Kể cả khi Mina không yêu cầu tôi cũng định thế. Sẽ không khôn ngoan nếu chỉ để một người vừa quen biết canh gác bên ngoài. Khu vực nhà máy tuy chỉ gồm đám trẻ nhưng dù sao đây cũng là nhiệm vụ thợ săn, cẩn thận vẫn hơn.

Tôi khẽ gật đầu. “Vậy đi. Kiều và tôi xuống dưới.”

“Hai người cẩn thận.” Mina nhắc, mắt dừng ở cổ tay tôi một thoáng rồi quay sang Lubaca, đưa cho cậu một thiết bị truyền tín hiệu phụ phòng khi hệ thống chính bị nhiễu. “Nếu có động tĩnh bất thường, bật chế độ silent ping. Chỉ chúng tôi mới nhận được.” 

Chúng tôi tổ đội ba người đã cài đặt sẵn thiết bị kết nối giao tiếp nhóm riêng tư, chỉ Lubaca là người mới nên không biết điều này.

“Không tệ.” Lubaca mỉm cười, cậu thiết lập vòng lên cổ tay, dưới sự hướng dẫn của Mina.

Theo báo cáo, khu vực bỏ hoang này có dấu hiệu của kho báu nhóm cần tìm. Nhưng thông tin đấy là tầm hai ngày trước khi cả nhóm đến thành phố Serenitia. Hiện tại tôi không đảm bảo sẽ tìm thấy kho báu dễ dàng nhưng nếu có thợ săn nào đó đang giữ, khó tránh khỏi cuộc chiến giành lại. 

Có lẽ tôi sợ việc trao đổi thất bại, hay một âm mưu mà tôi không lường được. 

“Ừm,...” Cô bé ngước lên nhìn tôi, đôi môi khô tróc với làn da nhợt nhạt dường như muốn truyền tải điều gì đó.

“C-Cẩn thận ạ.” 

Tôi cười nhẹ, nhận ra có lo lắng thêm chỉ vô ích.

…..

Không khí bên trong đường ống đặc quánh và nặng mùi ẩm mốc, trộn lẫn với mùi sắt gỉ và thứ gì đó... mục rữa. Những bức tường kim loại phủ đầy rêu đen và hơi nước đọng lại như mồ hôi lạnh trên da. Mỗi lần tôi bước chân xuống, tiếng động vọng lại vang rền qua vách kim loại cong vẹo.

“Đây chắc từng là nơi trung chuyển hàng.” Kiều thì thầm, giọng vọng lại khẽ khàng giữa không gian hẹp.

Chúng tôi bật chế độ tầm nhìn đêm. Ánh sáng lạnh của giao diện ảo phủ lên mọi thứ: vách thép gỉ sét, những đoạn ống dẫn bị ăn mòn trồi ra như xương gãy, những vết nứt chạy dài trên mặt trong của đường ống.

Tôi đi trước, thận trọng dò từng bước. Tay bám lấy thành ống đã rỉ, mắt lướt nhanh qua các khe hở dọc theo sàn ống kỹ thuật, có vài chỗ sập nhẹ, để lộ những thanh chống kim loại.

“Bên phải cậu Phong.”

Có vết máu đỏ tươi dính vào thành ngang, nó trông còn mới.

“Của ông ta nhỉ?”

“Có lẽ.” Tôi không chắc chắn nhưng nếu thực sự vậy thì chúng ta đã gần đến rồi. Vết máu kéo dài thành từng đốm rời rạc, rồi liền mạch hơn về phía trước.

“Ông ta bị thương rất nặng.”

“Nhưng tại sao lại vào chỗ này? Quanh đây có bệnh viện.”

“Sẵn nói về nó, biết tin chưa Phong? Bệnh viện mà chúng ta lướt qua lúc trước ấy. Bị cháy lớn lắm.” 

“Vậy sao?” Tôi không quan tâm lắm về chủ đề Kiều kể, nhiệm vụ ưu tiêu trước mắt là thợ săn đang giữ món đồ có thể chúng tôi cần tìm.

“Loạn lắm, giờ các thợ săn thành phố lớn đang càn quét toàn Serenitia mà.” Kiều nói nhỏ, trong cô sự xáo trộn là niềm vui, như một đứa trẻ thích thú trước những cậu bé nhộp nhịp bên nhà nhún mà cả hai chơi hồi bé. 

Giọng cô không giấu nổi sự phấn khích.

Nhưng tôi thì khác.

“Ta nên kết thúc sớm mà trở về nhà.” 

Theo lời Longius, nhiệm vụ có thể mất vài ngày nếu có phát sinh ngoài dự tính. Tôi vẫn còn tiết học cho mai và các bài báo cáo, lab. Quan trọng làm thợ săn luôn có rủi ro tiềm tàng về tín mạng và sức khỏe. Tôi chỉ muốn kết thúc mọi việc sớm.

“Dừng lại.”

Giọng nói trầm đột ngột vang lên khiến suy nghĩ cắt ngang. Theo bản năng tôi nhanh chóng đặt tay lên súng bên thắt lưng. 

“Di chuyển là tao bắn.”

“...” Cả hai bọn tôi im lặng, nhận ra người đàn ông phía trước quá muộn.

“Chết thật.” Kiều chửi thầm. 

Ông ta đang mang bộ áo lưới tàng hình, thuộc dòng thiết bị che phủ quang học dựa trên hiệu ứng bẻ cong ánh sáng bằng chất liệu Crysium lỏng. 

Ngay cả cảm biến AI cũng không nhận diện được. Chỉ đến khi một phần lớp áo rũ xuống, hiện lên nòng súng đen ngầu. Mái tóc trắng bạc rũ che nửa khuôn mặt. 

“Chúng tôi là thợ săn, chỉ đến đây làm nhiệm vụ không hại gì đến ông.” Kiều giơ hai tay qua đầu, cô nói lớn.

“Nghĩ tao tin mày à?”

Việc ông ta không bắn ngay chứng tỏ ông ta không phải thợ săn vô lại chỉ dùng súng bất cứ khi nào thấy cần phòng vệ. Tôi bảo AI mở ra thông tin cá nhân dưới dạng dữ liệu ảo ba chiều.

“...” Ông ta chỉ nhìn chúng không nói gì, họng súng vẫn không xê dịch dù chỉ một chút.

“Bọn tôi cần lấy kim cương Pink Star.” Kiều  hướng dần ngón tay sau gáy, chuẩn bị thiết lập rào chắn mana từ bộ đồ tăng cường khi có cơ hội.

“Ai bảo chúng mày tao có thứ đấy?”

“Lũ trẻ phía trên. Chúng còn bảo ông đang bị thương nặng. Tôi có thuốc hồi phục cấp trung. Ông có thể dùng nó.”

Việc một tay ông ta nắm chặt bên hông cùng vệt  máu loang lổ thấm ra các khe hở của bộ đồ tăng cường chứng tỏ ông ta không có thuốc hồi phục hiện tại.

“Mẹ lũ ranh con.”

“Rào chắn mana.” Kiều thét lớn, cùng lúc tôi nhảy lùi về sau cô.

Pằnggg

Tiếng súng vang lên từ khẩu của ông ta, viên đạn bị chặn lại bởi rào chắn trước khi rơi lộp cộp xuống nền đất.

Theo sau đó hàng loạt tiếng súng nổ ra. Một lúc lâu cho đến khi ông ta dừng lại, gắng gượng thay băng đạn từ trong túi áo. 

Và tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Chỉ trong vài giây, tôi lao tới tiếp cận và khống chế ông ta. Với gia tốc đột ngột lao đến, cơ thể gã thợ săn đầy vết thương đổ gục xuống, vết thương hở trước bụng rách hơn nữa.

Ông ta thét lên, nắm chặt khẩu súng nhưng tôi nhanh chóng đá nó sang bên.

“Giờ thì.” Kiều chạy tới, chĩa khẩu súng M9 AZ yêu thích vào mặt lão.

“Viên kim cương Pink Star, nó ở đâu?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận