• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 54: Không khoan nhượng

0 Bình luận - Độ dài: 2,005 từ - Cập nhật:

Chúng tôi lao ra khỏi khu lưu trữ. Tôi nghe thấy tiếng bước chân mình nện xuống sàn bê tông, vang vọng giữa khoảng không rộng rãi.

Mina

Mồ hôi túa ra dọc thái dương, cảm giác nghẹt thở khi tưởng tượng ra cô ấy nằm bất động, máu loang dưới người. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào con đường phía trước như thể đó là lối thoát duy nhất có thể cứu cô ấy kịp lúc.

“Nhanh lên!” Tôi gằn giọng, không cần biết Kiều có nghe hay không. Hai chân tôi như tự động tăng nhịp, bỏ qua từng cơn đau nhói ở bắp chân. Không được chậm trễ. Không được lỡ thêm một giây.

Chúng tôi vừa băng qua cầu thang thép dẫn xuống khu trung chuyển,

một tiếng lạch cạch vang lên.

Tôi lập tức khựng lại, ngón tay ghì chặt vào cò súng.

Phía trước, bóng người lướt qua những thùng container kim loại phủ bụi. Ánh đèn mờ phản chiếu lên vỏ súng đang giương cao, hai họng nòng đen ngòm nhắm thẳng vào tôi và Kiều.

Chết tiệt.

Nếu bọn chúng ở đây thì Mina…

Chỉ trong tích tắc, tôi và Kiều rút súng. Tiếng kim loại bật khỏi bao vang lên như tiếng rít của rắn độc. Bốn ánh mắt căng ra, không ai dám cử động mạnh. Chỉ một cái giật tay sai nhịp sẽ nổ tung tất cả.

“Yegor bảo chỉ có một ông già thợ săn trong đây.” Tên tóc vàng quan sát lần lượt từng người chúng tôi. Hắn ta mang bộ đồ tăng cường lọai thấp với khẩu tiểu liên SMQ trên tay. 

“Sếp cũng bảo có hai tên chưa xác định vị trí chính xác.” Kẻ còn lại đáp.

“Mày,... mày đã làm gì Mina rồi?” Kiều thở gấp, cô ấy cũng đang lo lắng như tôi.

“Bọn mày tìm được viên kim cương rồi chứ?” Nhưng thay vì trả lời, hắn ta nhẹ giọng nói.

Tôi nghiến răng, vẫn giữ nguyên tay trên cò.

“Không thấy, đã kiểm tra hết thảy rồi.” Tôi thét lớn, sự bình tĩnh trong tôi đã mất từ lâu.

Tôi cần bọn chúng tránh ra ngay lập tức.

Tên tóc vàng không cần nói gì, nhưng ánh mắt đã thể hiện tất cả.

Một tiếng thở mạnh từ Kiều vang lên. Cô đang nghiến chặt quai hàm. Bàn tay cầm súng không hề run, nhưng ngón tay thì căng đến trắng bệch.

“Bọn mày... đã giết Mina chưa?” Cô hỏi, lạnh lùng, như đang gạt mọi cảm xúc sang một bên để xử lý kẻ thù.

Hắn ta kẽ nhướng mày. “Ờ.”

Chỉ một từ. Như nhát dao đâm vào ngực.

Tôi không nhớ mình bóp cò từ khi nào. Tiếng súng vang vọng trong kho, nảy qua từng bức tường thép rỗng.

Tay tôi run.

Tim đang đập loạn như muốn phá tung lồng ngực.

“TAO SẼ GIẾT CHÚNG MÀY.”

…..

Phong nổ phát súng đầu tiên, nhưng đường đạn chệch lên cao, găm vào thùng thép phía sau.

Cậu đã quá sốc trước lời khẳng định lạnh lùng của Ray-- rằng Mina đã chết. Mọi hình ảnh về cô vụt qua: nụ cười, giọng nói, từng lần phối hợp tác chiến… tất cả bị đốt cháy trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Ray không bỏ lỡ thời cơ. Anh rút thanh kiếm laze trắng ngần từ bên hông, ánh đèn lóe lên. Đôi chân đạp mạnh lên nền xi măng, tạo một cú lao thẳng về phía cậu.

Phong cố xoay người tránh né, nhưng phản xạ cậu vẫn chậm nửa nhịp, nỗi lo cho Mina trói buộc các cơ bắp như xích sắt.

Thanh kiếm xé ngang không khí, rít lên như tiếng kim loại bị bẻ cong. Phong chỉ kịp giơ tay đỡ bằng khẩu súng, tiếng “keng” vang lên chát chúa. Cậu lùi lại do mất thế đứng.

Ray tiếp tục vung kiếm chém tới như muốn bổ đôi cậu. Đòn tấn công tàn bạo, không mang chút kỹ thuật nào nhưng đầy uy lực đúng bản chất một gã thợ săn hoang dã.

Kiều nhanh chóng thay đổi hướng khẩu súng về phía Ray hòng tấn công anh. Nhưng trước khi phát súng được bắn ra, Jolan thừa cơ hội nã hàng loạt đạn vào người cô bằng khẩu tiểu liên tầm gần.

Dưới sự chuẩn bị từ trước, cô kích hoạt rào chắn mana.

Nhưng vì gấp rút, rào chắn được tạo ra quá mỏng để chịu được tất cả ngoại lực đột ngột lao đến.

Cho đến khi hết băng đạn, Kiều bị đẩy lùi về phía sau, vài viên đạn cuối cùng găm thẳng vào đùi và đôi tay đang giữ súng.

“Kiều!” Phong thét lên.

Phong vẫn đang vật lộn với Ray. Những cú chém của anh như bão táp, không ngơi nghỉ. 

“Lo bản thân trước đã.”

Phong nghiến răng, cảm thấy sức ép từ cú vung của Ray tràn vào cánh tay khiến khớp tay cậu đau nhói. Ray không để cậu kịp hoàn hồn, xoay tay chém tiếp một đường ngang bụng dứt khoát. Phong ngửa người né, bộ đồ tăng cường bị xém mất một vạt, mùi vải cứng cháy khét truyền vào mũi.

Cậu lần nữa xoay súng, đỡ cú chém dọc bằng cách gài nòng vào giữa đường kiếm, rồi dùng vai hất bật đòn đi. Ngay sau đó, cậu bật người về phía trước, tung gối trái lên vào chiếc bụng không phòng bị.

“Fuck!” Ray nhăn mặt đau đớn, hiệu suất từ bộ đồ tăng cường khiến cú tra gối của Phong không khác gì bị một chiếc xe máy lao đến.

Nhanh chóng, bộ đồ tăng cường tự khởi động hoạt tính, gây tê liệt tạm thời vị trí đau trên cơ thể. Ray bất giác nhảy lùi về sau.

Nhân cơ hội, Phong không bỏ lỡ nhịp, chân phải cậu giơ cao, tung cú đá xoay vòng roundhouse và hông anh ta, khiến anh văng lệch sang một bên.

Ray cố chịu đựng cơn đau, bàn tay giữ chặt thanh kiếm không buông.

Anh nhận ra bản thân không đủ kĩ năng cận chiến để chiến đầu với cậu. 

Về phía Jolan, anh rướn người bật về phía trước, tránh làn đạn đến từ Kiều. Với sức mạnh được cường hóa từ bộ đồ tăng cường, anh nắm lấy con robot sắt vụn gần cạnh, ném thẳng vào Kiều đang đứng.

Cô vội lăn qua, tiếng kim loại vỡ nát vang lên sau lưng, vết lõm trên tường do va chạm hằn rõ.

“Chậc.” Kiều thở gấp, bắp đùi tê dại do làn đạn trước đó, vết máu rỉ ra không ngừng.

Bộ đồ tăng cường ở vị trí vết thương đã bị hỏng để có thể thực hiện chức năng ngăn việc xuất huyết.

Với bàn tay phải bị nát tươm, cô chỉ có thể sử dụng kĩ năng bắn súng qua tay không thuận. 

Nhưng thật khó.

Tất cả viên đạn nhắm đến Jolan đều trật.

Trận chiến đang dần đi đến thế cân bằng. Kiều dù sở hữu tốc độ và độ chính xác tuyệt vời, bắt đầu bị Jolan áp đảo do thương tích đầy mình. Phía bên kia, Phong dần lật lại thế trận với Ray nhờ kỹ năng cận chiến được tôi luyện bởi anh trai mình, từng cú lên gối, cùi chỏ và đòn gạt chuẩn xác khiến Ray chao đảo.

Phong cảm thấy hi vọng le lói – cho đến khi Ray bật lên một câu:

“Jolan.”

Chỉ một từ, không hơn. Nhưng nó chứa đầy hàm ý.

Hai kẻ đó không chỉ là đồng đội.

Họ là những kẻ sống sót.

Cùng nhau băng qua bao cơn bão phóng xạ, trú ngụ trong rừng rậm nhiễm độc, sinh tồn giữa bầy động vật đột biến và lũ cướp chực chờ rút máu từng giây. 

Không cần nói nhiều. Họ hiểu nhau đến từng cử động, từng nhịp thở.

Ngay khi Ray bật tiếng gọi, Jolan lập tức xoay người rồi nhảy lùi về sau, trong khi Ray bật dậy như một chiếc lò xo nén. Họ đổi vị trí chiến đấu trong chưa đầy một giây, mượt mà như thể diễn tập hàng trăm lần.

Phong sững lại.

Giờ đây, Jolan – kẻ đang đứng trước Phong với ánh mắt của một kẻ săn mồi.

Anh ta tra súng lại vào vỏ, trườn tới, cúi thấp thân.

Động tác nhanh nhẹn nhưng thuần thục, Jolan xoay con dao lưỡi cưa bén ngót trên các ngón tay linh hoạt.

Phong thậm chí không nhận thấy anh ta lấy con dao găm đó từ lúc nào.

Khung cảnh xung quanh biến thành mê cung sắt thép, những giá hàng rỉ sét, thùng container vỡ toác, vỏ máy móc loang lổ như xương cá. Bụi mịn vẫn bay mù mịt. Mỗi bước chân của Jolan nhẹ như mèo, khiến Phong mất dần dấu âm thanh.

Jolan không để cậu suy nghĩ lâu.

Anh ta lao tới, tay dao đâm tới ngực,... nhưng là cú đánh giả. Dao găm đổi hướng, chém thẳng lên cổ tay Phong đang giữ súng. Phong hất tay tránh, nhưng Jolan đã hơn một bước, anh ta đạp thẳng vào đầu gối cậu khiến cậu trượt khỏi thế.

Cú đâm tiếp theo lao đến, mũi dao nhắm thẳng vùng bụng dưới của Phong. Nhưng cậu phản ứng kịp, tay trái vung lên, dùng phần thân súng gạt phăng đường dao sang một bên. Âm thanh kim loại va chạm bật ra một tia lửa nhỏ.

Jolan khẽ rên, nhưng thay vì lùi lại anh ta nghiến chặt răng, làm một điều không ai ngờ tới – xoay nhẹ người, cố tình bẻ lệch khớp vai một góc kỳ quặc. Một tiếng rắc khô khốc vang lên. Cánh tay phải trật khỏi vị trí, thõng xuống như một món đồ hỏng. 

Phong sững ngưởi trước hành động quái đản của anh ta.

 Jolan vung cánh tay không còn khớp đúng cách lên theo góc mà người bình thường không thể ra đòn, lưỡi dao găm xé gió lao vút đến bằng một đường chém chéo từ bên dưới.

Phong cố nghiêng người né, nhưng phản ứng đã chậm nửa nhịp. 

Mũi dao rạch một đường dài dọc từ ngực trái xuống gần bụng. Vết chém không chạm tim, nhưng máu phun ra ồ ạt.

Cơn đau như lửa thiêu quét qua ngực Phong, mỗi hơi thở đều như đâm xuyên bằng hàng trăm mũi kim nóng. 

Máu tuôn ra từ vết rạch, thấm ướt lớp đồ tăng cường rách nát, nhuộm đỏ phần thân áo. Hai chân cậu chao đảo, không còn cảm giác gì ngoài cái lạnh lẽo của mặt đất bê tông dưới lòng kho trung chuyển.

“PHONG!”

Tiếng thét xé không gian tối đen như mực. Kiều gào lên, cắt ngang cả âm vang kim loại và tiếng bước chân. Cô lao về phía cậu, mắt mở to đầy hoảng loạn.

Nhưng chưa kịp đến gần–

Nắm đấm của Ray lao đến, cú đấm giáng thẳng vào bụng dưới khiến cả cơ thể Kiều gập lại. Một âm thanh nghẹn vỡ bật ra từ cổ họng.

Cô khuỵu xuống, tay ôm bụng, hơi thở gấp gáp với lượng oxy ít ỏi đẩy ra khỏi phổi.

Tầm nhìn cô nhòe đi.

Vào khoảng khắc cuối cùng trước khi mí mắt sụp xuống, cô thấy Phong, loạng choạng đứng giữa vũng máu đỏ thẫm. 

Bên cạnh cậu, Jolan im lặng như một bóng ma. Không nói lời nào, không chút biểu cảm. Máu của Phong nhỏ giọt trên đầu lưỡi, từng giọt rơi xuống sàn, hòa vào vệt máu đang lan rộng.

“Giờ thì.” 

Ray và Jolan chầm chậm, hướng họng súng về phía hai người.

“Lần này sẽ không khoan nhượng.” Ray nhớ lại lời hứa với Yegor trước đó.

“Tạm biệt.”

“Những thợ săn trẻ Horimon dũng cảm.”

Cả hai ghì chặt cò súng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận