• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 50: Pink Star (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,225 từ - Cập nhật:

Lồng ngực người đàn ông phập phồng dữ dội vì đau đớn và kiệt sức. Máu từ vết thương hòa lẫn trong mùi tanh đặc quánh của không khí ẩm mốc.

Ông ta ho khan, từng cơn rũ rượi làm bật ra những vệt máu sẫm. Khuôn mặt căng thẳng dần dãn ra, đôi mắt lờ đờ vẫn giữ lại một tia cảnh giác yếu ớt.

“Bọn mày… thợ săn nào?” Giọng nói đứt quãng nhưng chưa hoàn toàn mất đi sự đề phòng. Ánh mắt ông ta lướt qua tôi rồi dừng lại nơi Kiều, như đang dò xét.

“Thợ săn trực thuộc hiệp hội thành phố Horimon.” Thông tin cá nhân đã bị ông ta thấy được lúc nãy nên không cần phải che đậy làm gì.

“Cả hai chúng tôi.” Thấy Kiều chỉ im lặng, tôi nói thêm “Không thuộc bang hội nào cả, làm tự do.”

Ông ta nghiến răng, khẽ nhắm mắt lại một giây như đang kiểm tra sức lực còn sót lại trong cơ thể. Dáng nằm của gã trượt nhẹ đi, dựa lưng vào mảng tường rỉ sét đằng sau. 

Nhận thấy sức ông ta đã cạn kiệt, tôi cũng thả lỏng sự kìm kẹp trên tay.

“Vậy… không phải người của bọn chúng.” Gã thở ra một hơi dài, gần như tan vào khoảng không đặc quánh. “Tốt… Tốt.”

“Bọn nào?” Kiều vẫn luôn hướng khẩu súng về phía trước, cô cho rằng người đàn ông bị thương này vẫn trong mối đe dọa. 

“Lũ buôn lậu Serenitia.”

“Tao không biết ai cầm đầu, bọn chúng thậm chí còn thuê thợ săn bên ngoài vào.” Gã đã buông lỏng phòng bị, đôi tay run rẩy xé một mảnh vải từ ống quần jogger, quấn vội quanh vết thương đang rỉ máu ở bụng. “Lúc đầu tưởng chỉ là một vụ trao đổi công nghệ cũ… ai ngờ Pink Star lại nằm trong lô hàng.”

“Tao cướp nó ngay khi nhận ra. Nhưng chỉ kịp bắn được hai đứa. Đám còn lại truy đuổi tới tận đây.”

“Chỉ có lũ trẻ bên ngoài, nếu lời ông nói là đúng thì bọn chúng tại sao không vào đây?” Tôi hỏi, có vài điểm bất cập trong cách nói chuyện của ông ta.

“Mày không nhận ra chỗ này có gì à?” Ông ta khẽ cười, đôi mắt đờ đẫn.

“Một lão già đang hấp hối cùng khẩu súng ngắn cổ?” Kiều đùa giỡn.

“Lũ muỗi.” 

“Muỗi” Kiều nhíu mày tỏ vẻ không tin.

“Loài quái đột biến.” Giọng gã trầm dần, ánh mắt mờ đục nhìn về khoảng tối sau lưng tôi như hồi tưởng. “Chúng làm tổ ở đây từ lâu rồi. Đừng để vẻ ngoài yên tĩnh đánh lừa. Sâu dưới lòng nhà máy… có một cái hồ, nước phát sáng màu lục…”

Giọng gã đứt quãng do đau đớn.

“Tao không biết chúng tiến hóa kiểu gì, nhưng mỗi con nhỏ đến mức không nhận thấy được, dù vậy đôi cánh lấp lánh ánh đèn, tiếng vù vù như dao cạo.”

Kiều ngạc nhiên, cô siết chặt khẩu súng. Tôi vô thức đưa tay gạt nhẹ lên cổ, nơi vài vết ngứa chưa rõ nguyên nhân vừa nhói lên. Cảm giác như thứ gì đó đang âm ỉ luồn dưới da, nhưng chưa đủ rõ ràng để gọi là đau.

“Tụi mày hẳn đã tiêm vắc xin đột biến từ nhỏ nhỉ? Mẹ đúng lũ thành thị.” Gã rít lên, giọng đầy chua chát. Một phần là cay cú, phần còn lại có lẽ là ghen tị lẫn bất lực.

Tôi không đáp. Kiều cũng im lặng, nhưng ánh mắt cô chùng xuống một thoáng.

Gã nói đúng. Người ở vùng lõi thành phố như bọn tôi được tiêm ngừa từ khi sinh ra, một chương trình y tế bắt buộc cho con người trên thế giới đầy rẫy quái vật. Loại vắc xin gen này giúp cơ thể trung hòa nhiều loại độc tố môi trường, trong đó có cả nọc từ loài muỗi đột biến vùng đầm công nghiệp. Với người dân sống ngoài rìa như ông ta, thứ đó là xa xỉ.

“Phong.” Nét mặt Kiều tỏ ra lo lắng. Dù đã được tiêm phòng đầy đủ, nhưng lượng độc tố đủ nhiều vẫn gây ra cái chết đột tử. Hiện tại tôi không biết liều lượng bao nhiêu, vết chích trên cổ khiến tôi lạnh sống lưng.

‘Mau đi khỏi đây’ Cả tôi và Kiều hẳn cùng chung suy nghĩ. Dù bọn muỗi đang yên tĩnh, nhưng nếu hồ nước kia thực sự tồn tại, sơ suất thôi cũng đủ đánh thức cả đàn.

“Giờ tao chẳng còn mấy thời gian.” Gã lẩm bẩm, như thể nói với chính mình. “Tụi bây không giống bọn cướp… thế thì nghe đây.”

“Viên Pink Star…” Gã thở dài, rồi rít lên một hơi đau đớn, “Tao nhét nó trong bụng con robot    xử lý rác, loại cũ, hiệu S-17. Nó nằm dưới tầng hầm số ba, gần thùng lọc dầu hỏng. Phải mở nắp lưng ra sẽ thấy hộp lõi pin giả.”

“Cảm ơn.” Tôi khẽ nói. “Chúng tôi có thuốc hồi phục.” 

Gã không đáp, chỉ khẽ tựa đầu vào tường, hơi thở thưa dần. Có lẽ cái chết đang dần len vào từng mạch máu đã nhiễm độc. Mọi tiên dược đều vô hiệu nếu vết độc lan đến dây thần kinh vùng não.

Tôi không nói gì thêm. Cảm giác trống rỗng len vào tâm trí, như thể những gì cần nói đều đã được nói ra. Một lúc lâu sau, tôi quay sang Kiều.

“Đi thôi.” Giọng tôi trầm thấp, gần như làn khói tan vào không gian ẩm ướt.

Không ai cất lời. Chúng tôi đứng đó, lặng lẽ chứng kiến ánh mắt người thợ săn già chầm chậm khép lại, chỉ mới vài phút trước, ông còn chĩa súng về phía chúng tôi.

“Kể cả biết chắc sẽ chết, ông ấy vẫn nói cho ta biết.” Kiều lẩm bẩm, vẫn giữ ánh nhìn nơi cơ thể đã bất động. “Đó là tinh thần của một thợ săn… hay chỉ vì lòng tốt.”

Trước khi rời đi, tôi cúi xuống, nhẹ tay kéo áo lưới phản quang phủ lên gương mặt đã lạnh dần.

Tôi không rõ điều gì khiến ông cầm cự được đến tận lúc này. Có lẽ những lời cuối cùng đó là tất cả những gì còn sót lại.

…..

“Bị bao vây rồi.” Lubaca chửi thầm, anh ta nhanh chóng rút khẩu tiểu liên sau thắt lưng, nã hàng loạt viên đạn vào hai kẻ lẩn trốn phía sau nhà máy.

“Mày lo phần cánh trái.” Anh ta tiến liên, quăng quả bom khói xuống nền đất nhằm tạo điểm mù.

“Rõ.” Mina thét lên, kêu gọi những đứa trẻ mau tránh khỏi đây, bọn chúng sợ hãi mà chạy tán loạn xung quanh.

“Chó chết thật.” 

Khu vực bỏ hoang giờ chi chít các vết đạn, dựa  vào tốc độ và tầm bắn, Lubaca dự đoán bọn chúng không quá năm người, khẩu súng dùng cũng chỉ thuộc hạng xoàng.

Mina cúi người, cô vận hành các thiết bị trợ lý ảo ngay lập tức. Vô số dữ liệu môi trường truyền thẳng vào não dưới sự phân tích AI. Không mất quá nhiều thời gian, vị trí bọn chúng đã được xác định.

“Hướng 8 giờ, bên trên bậc thang có hai tên mang khẩu M2097. Một tên sniper cách chúng ta hai km. Hãy cần thận khi di chuyển.” Cô lùi lại, tiếp tục vận hành các thiết bị.

“Được, cái lũ này.” Dưới sự bảo vệ của rào chắn Mana kịp lúc, Lubaca di chuyển dọc theo làn khói trắng đục. Nhưng hỏa lực kẻ thù rất lớn, rào chắn cũng không trụ được lâu.

Các khẩu súng bắn tự động trên vai Mina lần lượt phát huy vai trò, ánh đèn led nhỏ trôi nổi trong làn đạn. Chúng đồng loạt hướng về cánh trái, nơi Mina phát hiện có bốn tên mang súng trường. 

“Khai hỏa” Cô thét lớn, hàng chục viên đạn đồng loạt ra khỏi nòng, độ giật súng khiến vai cô chùng xuống. Nếu không nhờ bộ đồ tăng cường, xương vai cô đã gãy từ lâu.

“Giết con ả đó trước.” Giọng nói đàn ông thấp thoáng phía sau nhà máy vang lên. Bọn chúng mau chóng nhận ra Mina là thợ săn chuyên hỗ trợ tuyến sau. 

Với việc AI phân tích môi trường xung quanh chưa đầy 0,1 giây, rào chắn mana tự động bật lên khi phát hiện hướng bắn hòng súng nhắm vào cô.

Do biết rào chắn không trụ quá lâu, cô cũng chạy lùi về sau, đến ngôi nhà thấp lân cận.

Làn khói bom hòa lẫn mùi khét của thuốc súng, sặc sụa trong bầu không khí đặc bụi công nghiệp và hơi ẩm mục rữa. Những bức tường xi măng nứt nẻ lốm đốm rêu xanh phản chiếu ánh chớp đỏ từ nòng súng, tạo nên thứ ánh sáng ma quái giữa vùng đổ nát. Trên cao, một tấm bảng quảng cáo cũ nát treo lủng lẳng bằng một sợi dây gỉ, rung lắc theo từng đợt xung kích.

Mina lao vào sau bức tường gạch vỡ của một căn chòi bảo vệ cũ, hơi thở gấp gáp. Mắt cô nhanh chóng đảo qua màn hình dữ liệu chiếu thẳng lên võng mạc, nhiệt độ tăng đột biến phía cánh trái, khả năng cao là một nhóm mang vũ khí hạng nặng đang chuẩn bị bọc vòng.

“Có thêm bốn tên đang di chuyển từ hướng 10 giờ. Súng trường tấn công, loại tầm trung. Bọn chúng tản ra.” Mina thông báo qua kênh liên lạc.

Cô khụy xuống, vết rạn trên vai do phản lực khẩu súng vẫn còn âm ỉ. Các bộ phận trợ lực bắt đầu rung nhẹ, phát động quy trình làm lạnh nội cơ và tăng áp lực lưu thông máu để ổn định cánh tay phải. Dù đã có bộ đồ tăng cường nhưng khẩu súng cô thuộc tầm trung nên khó tránh khỏi thương tật. 

Lấy thuộc hồi phục từ túi, cô nuốc ực hai viên.

Lubaca cố gắng tiếp cận khu vực nhà máy, anh trượt người vào một góc hành lang đổ nát, nơi từng là khu chứa hàng, nạp đạn, rút lựu đạn từ thắt lưng, rồi ném thẳng lên tầng hai. Một tiếng nổ khô khốc vọng lại, kèm theo tiếng người la thét.

“Bọn vô dụng này.” Lại tiếng người đàn ông đó vang lên.

Mau chóng, hắn ta nhận ra Lubaca không phải thợ săn bình thường. Anh rít qua kẽ răng, đá bật một cánh cửa sắt rỉ rét rồi lao lên bậc thang với gia tốc được đẩy mạnh từ bộ đồ tăng cường. 

Trên tầng cao, tiếng bước chân kẻ thù chạm vào mặt sàn kim loại kêu liên hồi, vang vọng khắp nhà máy. Bóng người nhấp nhô giữa những khung sắt cũ, lốm đốm ánh đèn pin và laser đỏ từ ống ngắm, bắn phá những vệt sáng trong không khí ẩm mốc và bụi bẩn. 

Phía xa, tay bắn tỉa vẫn chưa lộ diện, nhưng Mina biết, chỉ cần ló đầu khỏi bức tường bảo vệ mà không có rào chắn mana, cô sẽ chết ngay lập tức.

Lubaca đã vào được nhà máy, nơi lẩn trốn hầu hết bọn chúng nên cô yên tâm anh ta sẽ nằm trong điểm mù của tay bắn tỉa.

Một cơn gió thốc qua hành lang, thổi tung mảnh vải rách còn dính máu tươi. Mùi sắt, khói và mồ hôi quyện thành bản giao hưởng chết chóc.

Mina xiết chặt nắm tay, đèn HUD trên thiết bị  vòng tay lóe sáng. “Còn hai tên bên cánh trái, hai kẻ trên tầng ba, ba kẻ khác đã vào nhà máy theo lối phía sau và một tên bắn tỉa. Bọn chúng dường như đang yêu cầu tiếp viện.”

Mina nói nhanh vào tai nghe. “Cần dứt điểm trong năm phút nếu không muốn cả tiểu đội thứ hai kéo đến.”

“Tao biết.”

Khi nhận thấy tiếng súng đã dừng lại, cô vội ném thẳng một quả stun grenade. Ánh chớp lóe sáng khiến bọn lẩn sau hàng công trình cánh trái che mặt. Dưới tác dụng bộ đồ tăng cường cùng sự hỗ trợ AI, quả stun tiếp cận sát hai mục tiêu. Nhân cơ hội, cô đổi sang loại đạn xuyên tường, bắn hàng loạt vào hai kẻ phía trước.

Dù vậy hai người bọn chúng vẫn không hề hấn  gì. Không đợi AI phân tích cô nhận ra rằng đây là rào chắn mana, thứ chỉ được tạo từ bộ đồ tăng cường dành cho thợ săn. 

“Làm sao đây.” Cô lo lắng, nếu những kẻ trước gục xuống chỉ là lũ bình thường không bộ đồ tăng cường thì giờ đây, cô đang phải đối mặt với hai thợ săn có khả năng mở rào chắn tức thì, trình độ tối thiểu hạng top của rank Bạc, thậm chí rank Vàng trong giới thợ săn.

Với đôi tay run rẩy, cô chuyển kênh liên lạc sang nhóm Phong và Kiều, báo cáo tình trạng lúc này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận