• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 52: Bẫy âm thanh

0 Bình luận - Độ dài: 3,054 từ - Cập nhật:

Yegor rất muốn mang cả quả đạn lửa vào thiêu sạch bọn thợ săn khốn kiếp kia cho đỡ bực. Nhưng rồi hắn kìm lại, giờ chưa phải lúc. Ưu tiên hàng đầu là tìm lại Pink Star. Hắn không muốn bất kỳ vụ cháy nổ nào ảnh hưởng đến cấu trúc bên dưới nhà máy, nơi lão thợ săn già đang ẩn náu cùng viên kim cương.

Dù vậy hắn chỉ biết bất lực chờ đợi, chờ khi hai kẻ thợ săn lão làng hắn thuê đến thành phố giúp hắn càn quét đám muỗi độc ngủ yên trên mặt hồ lục sâu trong nhà máy.

Với cư dân khu Ba Eden việc tiêm vắc-xin từ nhỏ là điều hiển nhiên. Yegor biết rõ nọc độc muỗi không thể giết chết những người như Jolan và Ray–cả hai đều đã được tiêm phòng đều đặn suốt nhiều năm.

Yegor đã chuẩn bị rất nhiều nhân lực cho đợt tấn công này để để giết hết bốn tên thợ săn làm nhiệm vụ hôm nay. Hắn biết rõ lai lịch cũng như vũ khí nhóm Phong mang theo. 

Nhưng hắn đã sơ suất, Phong và Kiều đã biến mất tăm. Hắn cực dở tệ trong việc theo dõi, đặc biệt những kẻ sử dụng xe bay công suất lớn.

Đáng lý nên cho người bám đuôi ngay từ đầu. Nhưng Yegor lại bỏ qua vì điểm xuất phát là lâu đài vàng của lũ quý tộc lắm tiền nhiều của. Chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt chúng thôi, AI nhận diện đã hoạt động rồi. 

Camera là thứ duy nhất khiến hắn e dè. Súng ống với Yegor chỉ là đồ chơi phòng thân. Hắn từng ước bản thân sinh vào thời thế sớm hơn khi công nghệ còn lạc hậu và phân tầng giai cấp chênh lệch cực thấp. 

Và giờ thì sao? Kết quả trận chiến nghiêng về Yegor nhưng chẳng đáng ăn mừng. Tổn thất nhân lực là quá lớn chỉ để tiêu diệt một con nhóc thợ săn miệng còn hôi sữa.

Hắn chửi rủa trong đầu.

“Giết nó đi.” Yegor ra hiệu.

“...”

“Bắn.”

“...”

Hắn bối rối, khi nhìn Jolan và Ray chỉ đứng yên không làm gì.

“Tụi bây nghe chứ? Bắn chết nó mau để còn đi tìm.” Lúc này, cái vẻ điềm đạm lừng danh của Yegor đã hoàn toàn biến mất. Quá nhiều vận xui và tất cả đều xuất phát từ lũ thợ săn chết tiệt.

Yegor căm ghét bọn thợ săn thành phố. Nhưng vì Ray và Jolan là lính đánh thuê giá rẻ, hắn vẫn cố tỏ ra lịch sự.

Dù trong lòng, hắn chỉ mong cả đám này chết sớm cho rồi.

“Chậc, thằng kia.” Rồi hắn quay lưng, kêu gọi tên còn lại trong nhóm buôn lậu. 

Tên này không nói lời nào, chỉ chĩa khẩu súng trường cổ lỗ thập niên 90 về phía Mina, nhắm thẳng vào đầu cô, phần duy nhất không được bảo vệ bởi bộ đồ tăng cường.

PẰNGG

“Chuyện này là sao?” Yegor cau mày, uy nghi của hắn vừa bị ai đó bôi tro trét trấu.

Viên đạn không trúng thay vào đó cắm phập xuống đất, chỉ kịp cắt phăng một đoạn tóc dài của Mina.

Ray đã đưa tay kẹp lấy nòng súng, đẩy lệch phát bắn.

“Đó chỉ là một con nhóc đang cắp sách đi học.” Ray  bình thản nói “Con bé ngất rồi, với lượng khí tê liệt này còn lâu mới tỉnh dậy.”

“!?”

Không chỉ Yegor, cả người anh em bên cạnh Jolan cũng ngạc nhiên không kém. Anh không hiểu Ray đang nghĩ gì, hay chỉ là một hành động bốc đồng không lý do.

Dù vậy anh quyết định không hỏi, quan sát cơ thể Mina đang bất động.

‘Một mỹ nhân’ Jolan nhận xét, nhưng anh biết tính Ray nên không đủ thuyết phục.

Bất chợt anh nhận ra, phía trên thắt lưng Mina, nơi khẩu súng không còn nhưng có huy hiệu đính trên. Dựa vào kí tự Jolan biết đây là thợ săn thành phố Horimon.

Anh nhớ rõ cái ngày anh và Ray suýt chết trong cơn tràn quái vật ở tàn tích Kavindod. Một thợ săn từ Horimon đã cứu họ. Nếu không có người đó, có lẽ hai anh em đã thành phân bón cho đám cây dại từ lâu.

“...” Yegor im lặng, hắn lướt qua Ray đang nắm chặt khẩu súng trường với sức lực từ bộ đồ tăng cường rồi đến Jolan, bạn đồng hành của anh. 

“Haizz.” Hắn thở dài, song không quá để bụng “Tao không biết nữa. Giờ thì tản ra như kế hoạch ban đầu.”

Tên còn lại hạ súng xuống, lực nắm tay từ Ray cũng được buông lỏng.

“...Sẽ không có lần sau, chỉ là không phải con nhóc này.” Ray cười nhẹ.

“Ừ. Làm cho tử tế vào.”

…..

Dù đang ở tầng cao nhất, khoảng cách giữa Lubaca và kẻ thù chỉ vỏn vẹn tám mét. Anh hít sâu, kéo căng cơ thể như một cách ép thuốc hồi phục lan tỏa nhanh hơn qua từng bó cơ.

“Alios,” anh khẽ gọi tên AI của mình.

Một giọng máy móc trầm đều vang lên, đủ nhỏ để chỉ mình anh nghe thấy.

[Lắng nghe.]

“Xác định kẻ địch gần nhất.” Lubaca ra lệnh. AI của anh thuộc dòng mới, giao tiếp bằng lời nói như hệ thống của Kang. Khác với Mina, người điều khiển AI bằng sóng não. Dù không phải loại tối tân nhất, Lubaca vẫn tin tưởng công nghệ này. Nó từng giúp anh vượt qua nhiều khoảnh khắc sinh tử.

[Dựa vào âm thanh và tần số dao động, phát hiện một cá thể đang tiến vào khu vực.]

Lubaca khẽ mỉm cười. Đây chính là điều anh mong đợi: kẻ địch tản ra, thay vì hợp lực tập trung truy sát anh.

“Làm cách nào tiêu diệt lũ bên dưới?”

[Dựa trên tình trạng sức khỏe của ngài và tiềm lực đối thủ. Ngài có sáu khả năng để kết thúc vấn đề. Ưu tiên hàng đầu, với xác suất thành công cao nhất…]

Alios bắt đầu phân tích, giọng nói đều đặn như nhịp đồng hồ. Lubaca vừa lắng nghe, vừa bình tĩnh nạp thêm đạn.

…..

Tay sai của Yegor bước chầm chậm qua hàng lang chật hẹp, nơi ánh sáng từ trần nhà bị cắt vụn bởi lớp tôn rách nát. Mỗi bước chân tạo ra tiếng trầm nặng vang vọng khắp tầng ba đổ nát. Gã biết rõ con mồi đang ở đâu đó phía trên.

Gã không hấp tấp. Trên tay là khẩu súng trường cổ đã được tùy chỉnh nòng giảm thanh, còn bên hông cài một con dao găm lưỡi mảnh cong. Trong túi áo, gã móc ra hai viên thuốc hồi phục cấp trung rồi cho vào miệng nhưng không nuốt. Gã lấy chúng từ cạnh cơ thể Mina đang bất tỉnh bên ngoài. Gã làm đủ thứ chuyện trên đời để biết được hầu hết tác dụng mỗi loại thuốc hồi phục dành cho thợ săn.

Không khí bên trong tầng cao của nhà máy như một hầm mộ, bụi sắt lơ lửng trong không trung, ánh sáng từ những bóng đèn vỡ phản chiếu thành các dải loang lổ trên bức tường lở loét. Gió rít nhẹ qua các khe cửa sổ vỡ, mang theo mùi dầu nhớt cũ và kim loại cháy. Nhưng gã chẳng bận tâm. Lớn lên giữa những nơi hoang tàn kiểu này, gã coi nó như nhà mình, mỗi tiếng vang, mỗi âm vang phản xạ đều là bản đồ sống của môi trường quanh gã.

Gã buôn lậu bước vào phòng quản lý cũ. Bàn ghế lật úp, một chiếc hộp thép gỉ nằm khuất sau tủ hồ sơ đổ nghiêng. Bên trong, gã moi ra một chiếc cờ lê nặng tay.

Gã đang cẩn trọng hơn bao giờ hết vì gã biết tên thợ săn đang lẩn trốn đã giết rất nhiều đồng đội của gã. Dưới chân gã là hai xác chết nằm ngổn ngang với bụng đầy máu.

Dựa vào vết đạn và tư thế chết, gã phỏng đoán trước đó không khác gì trận chiến một chiều. Tên này hẳn thuộc ít nhất thợ săn cấp Vàng.

Trái với dáng vẻ lo sợ, gã phấn khích hơn bao giờ hết. Đây không phải lần đầu gã giết ai đó, đặc biệt là thợ săn thành phố. Tuy trầy trật, nhưng gã tự hào vì đã đơn độc cắt cổ hai tên thợ săn rank Vàng trong quá khứ.

Bằng một cú ném dứt khoát, cờ lê đập mạnh vào bức tường phía xa tạo ra tiếng kim loại chói tai vang vọng khắp hành lang. Không đến ba giây sau, một viên đạn xuyên thẳng qua sàn, trượt cách đầu gã vài mét. Gã mỉm cười, đòn bắn nhanh, chuẩn. Con mồi đang nấp phía trên có thính giác tốt hoặc được AI hỗ trợ. Gã thiên về khả năng sau, và điều đó khiến mọi chuyện thú vị hơn.

Tai trái gã nhức nhối âm ỉ, di chứng từ trận đụng độ với một thợ săn hạng Vàng nhiều năm trước. Vết thương tưởng chừng đã chữa lành, nhưng nó khiến thính giác gã lệch hẳn. Giờ đây, gã phải dựa vào một thiết bị trợ thính mini gắn sau tai.

Âm thanh từ khẩu súng vừa rồi làm loa trợ thính của gã lùng bùng, báo hiệu pin yếu. Gã cau mày, thọc tay vào túi áo, lôi ra một viên pin dự phòng hình trụ dài, màu bạc nhám, còn nguyên tem đánh dấu. Loại pin này không chỉ cung cấp năng lượng cho máy trợ thính mà còn có thể dùng tạm thời cho các thiết bị điện tử tiêu chuẩn quân dụng.

Gã lặng lẽ rút lui, mắt quét quanh căn phòng máy kế bên, nơi đầy các tấm lưới dẫn khí, ống thép rỗng và một động cơ tuốc bin gãy cánh nằm chỏng chơ. Gã vô thức chạm vào máy trợ thính, và rồi.

Một ý tưởng lóe ra.

Gã đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở chiếc bảng mạch điều khiển cũ kỹ của hệ thống loa nội bộ, lẩn khuất dưới bàn điều phối phủ lớp bụi dày. Phía sau nó, một cổng kết nối xước mòn hiện ra dưới ánh sáng lờ mờ của nhà máy bỏ hoang.

Dù cổng kết nối ấy không khớp với viên pin trong tay, gã chẳng lấy làm lo. Trong cuộc đời phiêu bạt của mình, nếu có nghề nào gắn bó dai dẳng nhất thì đó chính là nghề điện.

Như thể đôi tay tự động ghi nhớ quá khứ, gã bắt đầu thực hiện hàng loạt thao tác thuần thục. Gã cẩn thận gỡ ra một sợi dây điện vẫn còn nguyên lõi đồng, nằm lẫn bên trong hộp thiếc gỉ sét cạnh đó. Mắt gã rà soát các mối nối, phán đoán dòng điện dựa trên kinh nghiệm chắp vá thiết bị từng ăn cắp hoặc tháo rã trong các khu công nghiệp bị bỏ hoang.

Dây chằng chịt, rối rắm, nhưng gã nắm chắc logic bên trong như bản đồ trong đầu. Chỉ vài phút sau, gã đã mở rộng đường dẫn nguồn, gắn viên pin vào một nhánh chính. Hai chân tiếp xúc bị bẻ gập cho ăn khớp với đầu dây thô. Một tia lửa bật lên, nhỏ nhưng đủ để bảng mạch phát sáng yếu ớt.

Nguồn đã vào. Gã khẽ nhếch môi.

Giữa bầu không khí tĩnh lạnh, một âm thanh chói tai đột ngột vang lên.

Hệ thống loa nội bộ của nhà máy từ lâu đã lụi tàn, nhưng giờ đây, nhờ bàn tay của gã, nó lại được đánh thức. Âm thanh lạ lùng, chói tai bắt đầu phát ra từ loa, đập vào không gian trống vắng.

Gã không hề lo lắng. Mặc dù tiếng ồn này đủ để xé tan không khí yên tĩnh, đôi tai gã không cảm thấy gì đặc biệt. Máy trợ thính được lập trình tự động điều chỉnh âm thanh vào tai theo nhu cầu đã giúp gã kiểm soát tần số và độ lớn âm thanh. Mỗi khi những âm thanh ấy vỡ ra như sóng thần, máy trợ thính sẽ tự động thay đổi tần số, chỉ cho gã những gì cần thiết mà không làm đau hay mất đi sự tập trung.

Lúc này, hệ thống loa phát ra tiếng động ồn ào liên tục đủ để xóa nhòa mọi âm thanh khác trong nhà máy. Gã biết Lubaca sẽ không thể chịu nổi, đặc biệt nếu khả năng nghe của anh ta phụ thuộc nhiều vào công nghệ.

Đây chính là thời điểm tốt để hành động.

Gã nhanh chóng di chuyển, chẳng thèm để ý đến tiếng động vẫn còn vọng lại xung quanh. Môi mỏng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

“Thật phấn kích” Lần đầu tiên kể từ lúc giao chiến với Mina, gã mở miệng.

Gã lao đi như một bóng ma, vượt qua các chướng ngại vật, không gây tiếng động quá lớn. Mặc dù chiếc máy trợ thính đã giúp lọc và điều chỉnh âm thanh, nhưng giờ đây, gã chỉ cần dựa vào sự hiểu biết về môi trường để tính toán mọi động thái. Không cần phải vội vàng, gã chờ đợi.

“Bao lâu rồi?” Gã tự hỏi với chính mình. Khi nào gã sẽ được nếm trải cảm giác hồi hộp này?

Bước tới một cửa sổ cũ kỹ đã mục nát vì thời gian. Không cần nhìn lại, gã bẻ chốt rồi trèo qua khung cửa sổ, di chuyển lên mái.

Cái nắng gay gắt hằn lên khuôn mặt gã, lộ ra bộ râu ngắn lỏm chỏm. Gã nuốt nước miếng, chờ đợi. Mỗi bước di chuyển đều cực kỳ cẩn thận, không gây tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất.

Khi đã ở trên mái, gã ngồi yên lắng nghe. Âm thanh ồn ào từ loa nội bộ dần dần ngừng lại để lại một không gian tĩnh lặng. Dưới lớp vải đen bao phủ, gã quan sát từng chuyển động trong khu vực bên dưới thông qua các khe nứt.

Gã đoán rằng tên thợ săn có thể được AI hỗ trợ, nó có thể cảm nhận sự thay đổi trong khong khí. Khi tiếng động đã lắng xuống, gã nghe thấy một tiếng súng vang lên dưới chân mình.

Gã điều chỉnh lại máy trợ thính, đẩy độ nhạy lên mức cao nhất. Cả không gian xung quanh giờ đây trở thành một buổi hòa nhạc vô hình, mỗi âm thanh đều vang vọng rõ ràng trong đầu.

 Tiếng gió luồn qua khe cửa sổ, tiếng đập của những mảnh vụn kim loại lạo xạo trên nền bê tông, và tiếng rít khe khẽ từ các bộ phận cơ khí đã mục nát của nhà máy cũ nát. Mỗi âm thanh dù là nhỏ nhất đều được máy trợ thính khéo léo khuếch đại, trở nên sắc bén như một nhát dao cắt qua không gian im lặng.

Gã thở đều, đôi tai đã nhạy bén đến mức có thể cảm nhận được từng sự thay đổi trong không khí. 

Đột nhiên, gã nghe thấy một âm thanh lạ, mảnh mai nhưng rõ ràng, tiếng lạo xạo, cọt cẹt bên dưới phát ra từ một khẩu súng trường. Gã biết đó chính là súng của Lubaca. 

Ngay khi nhận ra điều này, gã mỉm cười một cách đầy tự tin, nghĩ rằng chỉ cần một chút nữa mình sẽ có thể ra tay. Gã cần đảm bảo vị trí chính xác của tên khốn đó.

Chưa đầy một phút, một tiếng súng vang lên sắc lạnh, tê tái, kéo theo hàng loạt viên đạn nã vào không khí.

Đó là tín hiệu. Gã không kịp do dự, lập tức rút khẩu súng của mình ra và bắn về phía phát súng ấy. 

Hàng loạt đạn 5mm ra khỏi nòng súng, nhờ thiết bị giảm thanh và chống giật. Mọi viên đạn đều tập trung vào một khu vực, nơi Lubaca đang đứng.

Cảm giác chiến thắng trào dâng trong người, mạnh mẽ đến mức khiến trái tim đập mạnh hơn, cổ họng khô khốc. 

Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng trong khoảnh khắc.

Các tấm thép trên mái nhà đã bị hư hỏng nặng, nhiều tấm bị cong vênh, lồi lõm vì thời gian và sự xuống cấp. Những vết nứt và mảng vỡ trải dài khắp nơi, bụi bặm và mảnh vụn bay lượn trong không khí nặng nề, lộ ra một phần không gian bên trong nhà máy.

Gã quan sát xuống dưới, nơi những vết đạn còn hằn rõ trên các bức tường, những mảnh kim loại vương vãi trên sàn. 

“Hửm?” Đôi lông mi gã chau lại.

Nơi ánh sáng mờ nhạt chiếu qua những tấm kính vỡ, gã nhận ra một điều. Trên chiếc bàn, chỉ có một khẩu súng trường bán cơ học im lìm nằm đó. Không có dấu vết của một cơ thể, không có sự phản kháng, chỉ là khẩu súng được đặt ngay ngắn như thể đang chờ đợi con mồi sập bẫy.

Gã bỗng cảm thấy một chút bất an len lỏi trong lòng. Cảm giác chiến thắng không còn thỏa mãn, mà giờ đây lại dấy lên sự nghi ngờ. Liệu có phải gã đã lầm tưởng?

ĐOÀNGGG

Nỗi đau lan tỏa khắp cơ thể khi viên đạn xuyên qua lớp giáp bảo vệ, ghim thẳng vào người. Mắt gã mở lớn rồi chợt tối sầm lại. Thân thể gã mất hết sức lực, rơi thẳng xuống đất.

Gã không lường trước được rằng có kẻ sử dụng âm thanh để xác định vị trí giống gã.

Lubaca đã di chuyển từ lâu, để lại khẩu súng bán cơ học trên bàn được Alios điều khiển tự động. Khi gã trên mái nhà lộ vị trí, Lubaca rút khẩu súng nhỏ giấu dưới gót giày, nhắm chính xác và bóp cò.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận