Đối với tên bắn tỉa, Mina không vội vàng xử lý. Cô chầm chậm bước tới khu vực an toàn hơn, chờ đợi đợt xả súng kết thúc, Mina nhảy vọt khỏi nơi ẩn nấp, chạy trên mặt đất rải đầy đầu đạn rỗng, hai khẩu súng tự động trên vai xoay tròn và khai hỏa không cần nhắm.
Chờ đến khi đã thiết lập đầy đủ, hàng chục con drone kích thước ngón tay bay hỗn loạn trong không khí, chúng di chuyển đủ cao khiến bọn chúng khó phát hiện, với mã nguồn được AI lập trình sẵn, tất cả drone tản ra và hướng về một điểm duy nhất, nơi có tay súng bắn tỉa nguy hiểm. Chúng thậm chí bỏ qua hai thợ săn kì cựu ẩn trốn phía sau công trình.
Cả hai tên mau chóng nhận ra nhưng đã quá muộn, số lượng drone quá lớn khiến chúng trở tay không kịp.
Và bùm, vụ nổ nhỏ đầy mảnh vụn sắt bay tán loạn cách đây hai km.
“Chết đi.” Mina giơ tay, ăn mừng chiến thắng.
“H-hở?” Dù vậy.
“Hahaha, chỉ là bù nhìn thôi con ngu.”
Cô đã mất toàn bộ số drone giấy sau cóp bộ đồ tăng cường chỉ để phá hủy một chú bé bằng rơm với cành cây nhặt được ở xó xỉnh nào đó.
AI Mina đã nhầm lẫn do khoảng cách quá xa.
“Không không thể.” Mina hoảng loạn, hai kẻ thợ săn dường như biết rõ khả năng của cô.
Và rồi khoảng cách giữa cô và hai gã thợ săn được thu hẹp, cô chỉ còn vài dải đạn bên mình. Nếu không thể giết bọn chúng ngay lúc này, cô sẽ chết.
…..
Tiếng xả súng đột ngột dừng lại, khoảng lặng kỳ dị bao trùm khu nhà máy đổ nát. Chỉ còn tiếng gió luồng qua khe nứt vỡ. Mùi khói, thuốc súng vẫn âm ỉ trong không khí, hòa vào ánh nắng gay gắt buổi trưa hè.
Lubaca ép lưng vào mảng tường bê tông, mồ hôi lăn dọc hai bên thái dương, tay vẫn siết chặt khẩu tiểu liên sắp hết đạn. Tim anh đập chậm lại, không phải vì bình tĩnh, mà vì bản năng đang lắng nghe thứ mà mọi thợ săn đều sợ nhất: sự im lặng giữa trận đánh.
Bên cạnh anh là xác hai kẻ lạ mặt nằm bê bết máu, khu vực tầng ba nhà máy từng hỗn loạn mọi tạp âm giờ đây chỉ còn tiếng thở sâu của một người.
“Mẹ nó.” Anh nghiếng răng, chịu đựng cơn đau thấu xương từ bên đùi. Nhờ bộ đồ tăng cường, vết thương cũng được khép lại nhanh chóng nhưng viên đạn vẫn còn đó, ghim chặt và bó cơ đỏ thẫm.
Anh đã hoàn tất việc dọn sạch tầng ba, hai tên lính cuối cùng vừa bị hạ cách đây chưa đầy một phút. Nhưng một viên đạn găm thẳng vào đùi trái trong lúc nổ súng cự ly gần khiến việc di chuyển trở thành cơn tra tấn. Lubaca ngồi phịch xuống sàn đầy bụi, tay mò lấy mảnh vỡ cửa kính cạnh đó, nghiến răng rạch một đường nhỏ dọc theo vết thương. Tiếng kim loại chạm thịt vang lên lạnh buốt. Máu phụt ra cùng viên đạn xám nhỏ.
Nếu không phải vì Lubaca cần kết thúc nhanh chóng, anh đã không bị thương như bây giờ.
“Dù làm nhiều nhưng vẫn đéo thể quen nổi việc này.” Anh nghĩ.
Lấy băng và thuốc hồi phục từ túi bên hông, cuốn chặt vết thương rồi tiêm nhanh một liều vào vai. Cảm giác tê lạnh lan ra rồi chậm rãi dịu xuống thành cơn âm ỉ nhức. Đây thuộc loại thuốc hồi phục dạng đời cũ, tuy rẻ nhưng hiệu quả nhanh hơn thuốc hồi phục cấp thấp, dù dùng thường xuyên khiến cơ thể bị căng cứng nhưng Lubaca không quan tâm.
Ở phía bên kia, Mina cố gắng thay dãy đạn cho hai khẩu súng cơ tự động của mình. Cô vừa làm vừa kiểm tra hành động của hai tên thợ săn phía xa.
Bọn chúng đã nhận ra trang bị tân tiến của cô, bắt đầu kích họat thiết bị gây nhiễu điện từ.
“S-Sao có thể?” Mina hoảng hốt, đó là điểm yếu chết người đối với thợ săn tuyến sau, cô không lường được sẽ có kẻ mang theo thiết bị không mấy ưa chuộng ấy, vì chúng rất nặng và cồng kềnh.
“Tại sao bọn họ không nhiễu sóng ngay từ đầu.” Cô sững người, giờ đã nhận ra, đơn giản vì bọn chúng đã cố câu giờ cho quân tiếp viện mang thiết bị đến.
“Có chuyện gì vậy?” Âm thanh từ tai nghe phát lên, chứng tỏ cô đã truy cập thành công đến kênh truyền liên lạc.
Cô mừng rỡ muốn khóc, miệng lắp bắp vài từ “C-Cứu em với Phong, bọn chúng đang kéo đến đây.”
“Gì–” Tiếp rè rè đơn điệu kéo dài, đứt quãng đi cuộc trò chuyện hai người.
“Vô hiệu rồi.” Cô nắm chặt lòng bàn tay, mong rằng tín hiệu đủ tốt để người cô yêu có thể nghe được lời cầu cứu.
Âm thanh va chạm kim loại ngoài nhà máy khiến Mina lập tức bật phân tích AI, dù chỉ sử dụng tài nguyên lưu trữ sẵn. Trong làn bụi khói tím nhạt vẫn chưa tan, một cỗ máy hạng nặng lù lù xuất nặng, gầm thấp, bốn chân thép dày, trên lưng gắn hai khẩu súng tự động hạng nặng và ống phóng đạn khí.
Đột nhiên.
Tiếng rít vang lên như sấm nén giữa đêm yên tĩnh.
Một quả đạn lớn hình thoi, mang theo vệt lửa cam vàng, phóng vút từ xa tới, rơi trúng khu vực phía sau nhà máy nơi Mina vừa lùi về trú ẩn. Cú nổ không quá lớn về âm thanh, nhưng sức ép bùng lên theo một vòng xoáy tròn, hất tung mảnh vụn, bụi khói và những mảnh thiết bị gãy nát bay khắp nơi.
“Aaa.” Mina văng ra sau, đập lưng vào tường bê tông nứt vỡ. Dù rào chắn mana tự động bật lên đúng lúc, cô vẫn cảm thấy một luồng đau rát chạy dọc sườn, máu chảy rịn nơi bả vai.
“Đ-Đau quá.” Nước mắt chực chờ trên khóe, cô muốn khóc ngay lúc này.
Là một thợ săn, cô đã trải qua nhiều trận chiến, nhưng hầu hết đều do đồng đội và người cô yêu giải quyết. Đối với một thợ săn hỗ trợ tuyến sau như cô mà nói, đây là trận chiến khốc liệt nhất cô từng trải.
Mina sẽ không bao giờ lường trước được, ở thành phố Serenitia, rất nhiều thiết bị thợ săn được buôn lậu trái phép từng ngày. Không tự nhiên các kẻ bị truy nã thích thú với thành phố tội lỗi này.
Từ ngạc nhiên đến nỗi sợ kinh hoàng, cô cố gắng lấy thêm thuốc hồi phục từ ống. Nhưng không kịp.
Một làn khói đặc quánh màu tím nhạt như sương sớm bị nhuộm màu đỏ tươi do tiếp xúc với oxi trong không khí, bốc lên từ quả đạn ghim chặt dưới nền đất.
Khói không tan đi mà bám riết lấy mặt đất như thể có ý chí riêng. Mùi hắc nồng trộn với vị tê kim loại len lỏi qua từng hơi thở, luồn sâu vào cổ họng rồi tràn vào phổi. Mina cố lùi lại vài bước, nhưng đôi chân bắt đầu run rẩy. Một cảm giác tê lạnh lan dần từ ngón tay đến gáy, rồi toàn thân cô như bị đông cứng, từng phần một.
VX-9 "Crawler", phiên bản cải tiến của vũ khí sinh học từng bị cấm trong chiến tranh thế giới. Khi tiếp đất, vỏ ngoài vỡ tung, giải phóng một hợp chất khí hóa lỏng độc quyền dựa trên phân tử nano cảm ứng nhiệt. Các hạt nano trong khói lập tức bám sát bề mặt nhờ điện tích âm được tích hợp, tạo nên một lớp sương mù thấp và cô đặc, khuếch tán trong không khí. Nó mang loại độc tố thần kinh thế hệ mới có khả năng vô hiệu hóa hệ thần kinh vận động chỉ trong vòng vài giây sau khi hít phải liều tối thiểu. Điều đặc biệt là độc tố này không gây chết người ngay lập tức, mà khiến nạn nhân rơi vào trạng thái liệt toàn thân tạm thời.
Nó không chỉ dày, mà còn mang theo mùi kim loại hăng hắc, cay xè mũi, và cảm giác tê râm ran lập tức lan khắp cơ thể cô. Mina choáng váng, bước lùi một nhịp, bàn tay run lên khi cố thao tác thiết bị trên cổ tay. Một cảnh báo đỏ nhấp nháy từ AI: “Chất gây ức chế thần kinh– cần lọc khí ngay lập tức.”
Nhưng cô không thể, ống thuốc hồi phục trượt khỏi tay, rơi xuống nền đất lạnh, vỡ vụn thành những mảnh thủy tinh li ti. Những viên nhộng văng ra, lăn dài trong làn khói.
Trong một hơi thở cuối cùng, cô thấy bóng ai đó bước qua làn khói, mặc mặt nạ lọc khí, với dáng đi chậm rãi.
Rồi mọi thứ tối sầm.
…..
Dưới tầng, tiếng bước chân vang lên nặng nề, đều đặn, giày sắt chạm mặt sàn kim loại tạo nên thứ nhịp điệu lạnh lẽo. Bốn kẻ lạ mặt bắt đầu tản ra, di chuyển như thợ săn chuyên nghiệp, kiểm tra từng ngóc ngách.
Một tên dừng lại trước chỗ Mina vừa nằm, cúi xuống kiểm tra nhịp tim cô, rồi đưa tay ra hiệu. Cỗ máy hạng nặng phía sau kêu khẽ vài tiếng "tích tích", sau đó xoay nhẹ ụ pháo sang hướng khác, sẵn sàng khai hỏa lần nữa nếu cần.
“Cô ta ngất rồi.” Jolan nói.
“Chỉ vì một con ả thợ săn mà khiến tao tổn thất đến mức này.” Người đàn ông trong trang phục bảo hộ gầm lên, tay anh ta nắm chặt khẩu súng săn động vật, dường như hắn ta là thủ lĩnh cả bọn.
“Hàng tá thiết bị tân tiến, chắc thuộc thợ săn khu ba Eden.” Ray bước tới, hắn ta bẻ các khớp tay căng cứng do trận chiến vừa rồi.
Cả bốn người đều mang mặt nạ phòng độc nên bọn chúng dễ dàng di chuyển trong khu vực ngập khói. Một tên cầm đầu yếu ớt và hai thợ săn được thuê hôm nay, còn một kẻ tốt thí chỉ im lặng không nói gì.
“Vẫn chưa đâu.” Jolan cười, hắn chĩa khẩu súng lên vị trí cao nhất của nhà máy.
“Còn một đứa nữa.” Ray thở dài, mệt mỏi vì vẫn chưa kết thúc.
“Tụi mày tới đây để hỗ trợ tao lấy được nó, đừng quên.” Tay thủ lĩnh nạp đạn, hắn quan sát khu vực xung quanh nằm tìm ra viên kim cương Pink Star.
“”Rõ rõ”” cả hai đồng thanh.
Yegor Lavrenty lớn lên trong một khu ổ chuột tăm tối và mục nát, nơi rác thải lẫn với ước mơ bị dập tắt từ khi còn trong trứng nước. Nhưng trái với những đứa trẻ quanh mình, Yegor lại sở hữu một khuôn mặt điển trai mang nét lãng tử kỳ lạ. Nhờ vẻ ngoài đó, hắn sớm được những quý bà giàu có trong thành phố để mắt tới, đổi lấy những bữa ăn thịnh soạn và một cuộc sống dễ chịu hơn bọn cùng lứa.
Dẫu vậy, Yegor chưa từng là kẻ sinh ra để trở thành chiến binh. Hắn từng cố gắng bắt chước các thợ săn chuyên nghiệp: tập ngắm bắn, học cách sử dụng các thiết bị chiến đấu, rèn thể lực. Nhưng ngay cả việc kiểm soát độ giật từ một khẩu súng ngắn cũng là thử thách không nhỏ với hắn. Những buổi huấn luyện chóng vánh thường kết thúc bằng một cái thở dài chán nản, rồi hắn lại trở về với chiếc ghế xoay quen thuộc nơi văn phòng và những bản hợp đồng phi pháp mà hắn thạo hơn bất kỳ ai.
Ngày xui xẻo đầu tiên là khi Yegor đến đòi nợ một cô bé vô gia cư tên Sarah. Hắn ta tuy cố nhã nhặn nhưng tay sai hắn quá ngu xuẩn. Để rồi bị bắn lủng sọ nơi căn nhà sập sệ có hai đứa nhóc bẩn thỉu khác. Cái tên thợ săn đã xuất hiện lúc đó–Max, vẫn là một vết hằn nhức nhối trong ký ức Yegor.
Ngày xui xẻo thứ hai chỉ vừa xảy ra hai hôm trước. Yegor phụ trách một phi vụ giao dịch hàng lậu tại khu vực vắng vẻ, ít người lai vãng. Hắn nghĩ mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát, cho đến khi một thợ săn già lặng lẽ xuất hiện, phục kích đúng lúc quan trọng nhất. Gã đó đã cướp đi món hàng tối mật: viên kim cương Pink Star, bảo vật cổ đại mà bọn quý tộc khu hai Eden thèm khát.
Giờ thì hắn đang chịu sức ép khủng khiếp từ cấp trên. Ông ta đe dọa sẽ đặt đầu Yegor đưa chó gặm nếu hắn không lấy về cho bằng được. Dựa vào một nguồn tin có sẵn, hắn biết được nơi này có dấu hiệu của viên kim cương và những tên thợ săn làm nhiệm vụ hôm nay. Hắn tỉ mỉ lập kế hoạch hòng lấy cho bằng được.
…..
Lubaca nín thở, môi mím chặt, ánh mắt dán vào làn khói dày đặc bên dưới. Nếu để chúng mang hay giết Mina đi, mọi chuyện sẽ rẽ sang một hướng tồi tệ hơn rất nhiều. Nhưng nếu lao ra ngay lúc này, với cái chân đang rỉ máu không ngừng, anh biết mình chỉ đang ký vào bản án tử.
Anh giơ một mảnh kính vỡ lên, điều chỉnh góc nghiêng để phản chiếu hình ảnh phía dưới. Trong mặt gương lấp lánh mờ ảo, bóng dáng của kẻ thù hiện lên lờ mờ cùng cỗ máy hạng nặng vẫn còn tỏa nhiệt. Từ tầng cao nhất của nhà máy, anh tạm thời an toàn khỏi làn khói độc đang bám chặt mặt đất như một sinh vật sống. Nhưng thời gian không còn nhiều.
‘Nếu có thể làm nổ được cỗ máy… hoặc đánh lạc hướng…’ Lubaca thầm nghĩ.


0 Bình luận