• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 53: Vô vọng

0 Bình luận - Độ dài: 2,131 từ - Cập nhật:

Yegor đứng lặng trước nhà máy đổ nát, giữa cái nắng trưa gay gắt và mùi khét khói thuốc súng vẫn chưa tan. Xung quanh hắn là xác người vương vãi, tay sai, trẻ vô gia cư, những mảnh đời rẻ mạt bị cuốn vào cuộc chiến này. Một vài thi thể còn bốc khói, mùi cháy sém quấn lấy khứu giác hắn như lời nhắc nhở về trận chiến ban nãy.

Hắn đi vòng quanh, rồi tiến tới dựa lưng vào cỗ xe hạng nặng, tháo chiếc mặt nạ phòng độc. 

“Phù… Thoải mái thật.”

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay run nhẹ. Đã lâu rồi hắn không hút, nhưng căng thẳng tích tụ suốt mấy ngày qua khiến hắn thấy cần một thứ gì đó để giữ mình không nổ tung.

Yegor vẫn giữ ánh mắt về phía nhà máy. Ray và Jolan đã vào sâu bên trong.

Hắn chỉ là kẻ đứng canh, một mình, với điếu thuốc trên môi và nỗi bất an chẳng thể giấu nổi sau làn khói mỏng.

Nhìn cái xác xám đen dưới chân, Yegor không khỏi nghĩ về quãng đời lang bạt, từng trầy trật kiếm ăn khắp Serenitia. Khi ấy, hắn từng lục từng đống rác hay liều mình cướp đồ ở những quán xá chỉ để sống qua ngày. Nếu không nhờ cơ duyên gặp được môt phú bà tử tế, có lẽ giờ đây cái xác nằm bất động kia đã mang tên hắn từ lâu.

“Thứ này quá nặng đối với mình.” Yegor tự nhủ.  Khẩu súng săn trên tay là chiến lợi phẩm hắn cướp được từ một tên buôn lậu khét tiếng vùng Serenitia. Mới hôm qua thôi, hắn đã ra tay với một kẻ đồng bọn có ý định phản bội. Động tác rạch động mạch cổ gọn ghẽ như thói quen, không một chút do dự. Khẩu súng được giữ lại như minh chứng cho chiến thắng ấy.

Với Yegor, chuyện đó chẳng khác gì một ngày bình thường.

Hắn không ngán súng. Hắn chỉ e ngại những kẻ thợ săn biết cách dùng chúng.

Trong lúc chờ Ray và Jolan quay lại, Yegor rút từ túi áo một tấm ảnh vuông, to bằng lòng bàn tay. Hắn nhẹ nhàng mở các nếp gập đã mòn như thể sợ làm rách thứ quý giá ấy.

“Đẹp thật, chắc quý bà sẽ thích lắm đây.” Hắn thầm nói, mắt chăm chú nhìn viên kim cương trong bức ảnh. 

Dù chỉ là ảnh chụp, ánh sáng lấp lánh từ những mặt cắt hoàn hảo vẫn như xuyên qua từng lớp giấy. Không một tì vết, thân kim cương trông trong suốt như băng, với sắc hồng nhạt lấp ló như đang tự phát ra ánh sáng theo nhịp riêng. Một vẻ đẹp vừa thanh cao vừa nguy hiểm và quá đỗi sống động, dù chỉ nằm im trên mặt giấy.

Theo nguồn tin nhận được, đây chính là Pink Star--viên kim cương hồng huyền thoại, một trong những báu vật lịch sử quý giá nhất còn sót lại sau Đại Khủng Hoảng. Nó không chỉ nổi bật bởi màu sắc hồng nhạt độc nhất, mà còn bởi độ tinh khiết tuyệt đối đến mức tưởng như không thực. Dù đã trải qua hàng thế kỷ trôi nổi giữa chiến tranh, bạo loạn và những bàn tay tội phạm, viên đá vẫn không hề mòn, không một vết xước, như thách thức mọi quy luật tự nhiên.

Pink Star không phản chiếu ánh sáng thông thường, nó tự tỏa sáng, phát ra thứ ánh hồng dịu nhẹ nhưng không kém phần mê hoặc. Ánh sáng ấy thay đổi theo từng góc nhìn, như thể có một dòng năng lượng đang chuyển động bên trong khiến nhiều người tin rằng nó có ý chí riêng, một dạng sống im lặng nhưng bất diệt.

Dù vậy.

“Quá bé.” Yegor nhận xét trong vô thức.

Pink Star chỉ to bằng ngón tay út theo như hình.

Hắn rít thêm một điếu thuốc nữa, chờ đợi hai tên thợ săn đem đến viên đá cho hắn.

Chưa kịp tận hưởng hết điếu thuốc, tiếng ồn ào bất thường vang lên từ sâu bên trong nhà máy, lớn đến mức chấn động cả lớp vách thép hoen gỉ. Âm thanh lan xa lọt đến tai Yegor đang đứng canh bên ngoài.

“Cái quái gì vậy?” hắn lầm bầm, cau mày nhìn về phía nhà máy cũ kỹ. Tay sai của hắn đã tiến vào bên trong, mục tiêu rõ ràng là triệt hạ cho bằng được tên thợ săn còn cố thủ đâu đó trên cao. Hắn không nắm được tình hình chi tiết cũng chẳng thèm mang theo thiết bị liên lạc. Với hắn, mấy món đó chỉ tổ phí tiền.

Từng có thời Yegor cũng dùng loại thiết bị truyền tin chuyên dụng nhỏ gọn, bền bỉ, hoạt động ở khoảng cách xa mà không cần Internet như smartphone. Nhưng sau hàng loạt biến cố, thứ còn đọng lại trong ký ức hắn chỉ là một đống lời chửi thề tục tĩu phát ra từ chính những kẻ gọi hắn là “đồng đội”. Có lúc thì mắng nhiếc, lúc lại nịnh hót đến buồn nôn.

Giờ đây, Yegor chỉ đeo duy nhất một chiếc vòng truyền tín hiệu mẫu tương tự loại mà Mina sử dụng, thứ kết nối hắn với bà chủ hiện tại. Ngoài ra, hắn hoàn toàn tách biệt như kẻ lạc loài giữa một thời đại mà mọi người đều sống nhờ vào công nghệ kết nối từ xa.

Tiếng động càng lúc càng dội mạnh hơn. Bằng bản năng, Yegor lùi về sau, nép mình sau cỗ xe chiến đấu hạng nặng. Một linh cảm mơ hồ dấy lên, trong nhà máy đang diễn ra một trận chiến khốc liệt, rất có thể trên tầng cao nhất.

Dẫu vậy, hắn vẫn tin tưởng tên tay sai buôn lậu sẽ giải quyết gọn ghẽ. Gã là người duy nhất mà Yegor từng coi như đồng đội thực thụ: ít nói, không xen vào chuyện làm ăn người khác, chỉ biết chiến đấu và chiến đấu. Một kẻ liều lĩnh, khôn ngoan, và sở hữu kỹ năng đủ để đối đầu thợ săn hạng Vàng. Chính kiểu người đó mới khiến Yegor cảm thấy an tâm, một con bù nhìn hoàn hảo, không thắc mắc, không phản bội.

Nhưng rồi mọi suy đoán đều sụp đổ.

Gã “đồng đội” mà Yegor tin tưởng bất ngờ rơi thẳng từ tầng cao xuống, xác đập mạnh xuống nền đất chỉ cách hắn vài mét. Yegor chết lặng. Cơ thể be bét máu còn vương hơi ấm, bốc lên thứ mùi tanh nồng đặc quánh trong không khí oi bức.

Phát đạn ghim ngay tim. Hộp sọ vỡ toang như trái dưa hấu lạnh bị đập giữa trưa hè, từng mảnh xương vụn kẹt lại trong tóc, máu rỉ thành dòng, thấm xuống cổ và vai. 

“Mẹ kiếp!” Hơi thở Yegor dồn dập. Hắn vội quăng điếu thuốc đang cháy dở, lập tức nấp sau cỗ xe hạng nặng, nơi duy nhất đủ vững để che chắn khỏi tầm bắn từ phía nhà máy.

Tay siết chặt khẩu súng săn, lòng bàn tay ướt mồ hôi.

“Không sao… vẫn còn Jolan với Ray… vẫn còn tụi nó…” hắn tự nhủ, cố giữ mình không rơi vào hoảng loạn.

Dù liên tiếp gặp vận đen, lần này Yegor như được trời độ. Giữa đống xác chết bầy nhầy và máu me, hắn bỗng nhận ra một điều bất thường, thứ khiến hắn có cảm giác như vừa trúng xổ số giữa cơn ác mộng.

…..

POV Phong

“Nó ở đâu chứ...” Kiều lẩm bẩm, gương mặt cau có khi đang lục tung đống thùng hàng phủ đầy bụi và mạng nhện trên các kệ cao. Tôi đứng phía đối diện, cũng đang kiểm tra từng góc một. Đã hơn mười phút trôi qua kể từ lúc chúng tôi bước vào căn phòng cũ kỹ này.

Ban đầu, tôi tưởng chẳng có gì ở đây cho đến khi nhận ra vài dấu vết màu đen mờ nhòe in trên nền gạch mốc meo. Có vẻ như ai đó từng kéo thứ gì nặng nề qua đây. Có thể là xe nâng, hoặc một loại robot vận chuyển tự động. Suy luận này càng được củng cố khi chúng tôi tìm thấy dãy robot nằm bất động dưới sàn, phủ bụi nhưng cấu trúc vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi tiến đến gần từng con một, tay cẩn thận gạt đám bụi bám dày trên lớp vỏ kim loại. Dưới lớp bụi đó, các mã hiệu hiện ra lờ mờ, đa phần đã mờ nhòe theo thời gian, nhưng một cái tên đập vào mắt tôi: S17. Một mẫu android cổ, được dùng nhiều ở các khu tái chế rác trước thời đại sụp đổ. Mắt tôi dừng lại trên một cá thể đặc biệt. Nắp lưng nó hơi hé mở, những con ốc vít đã bị nới lỏng từ trước. Vết trầy mới và bụi xung quanh bị xô lệch, rõ ràng ai đó đã chạm vào nó không lâu.

“Đây rồi!” Tôi hét lên, tim đập mạnh. Giọng tôi vang dội trong không gian im ắng, đủ để Kiều bên kia nghe thấy. 

Cô nhanh chóng chạy lại, ánh mắt căng thẳng lướt ngang tôi. Cả hai lập tức cúi xuống, phối hợp nâng thanh thép lớn đang đè lên phần thân android. Âm thanh thép rít ken két khi trượt khỏi mặt sàn, hòa với hơi thở dốc của cả hai.

“Chắc chắn ông ta đã sắp xếp chỗ này.” Kiều lẩm bẩm.

“Quả thật.”

Thợ săn già ấy, nếu có ai đó biết cách giấu thứ gì trong một đống rác cũ thì chỉ có ông ấy. Căn phòng này trông như thể chưa từng có ai bước chân vào trong nhiều năm, bụi phủ dày đến mức mỗi lần hắt hơi, cổ họng như nghẹn lại. Trên nền gạch mốc meo chỉ có dấu giày của tôi và Kiều hiện rõ, như thể tất cả còn lại chỉ là bối cảnh dựng sẵn.

Khi thanh thép cuối cùng được dẹp qua một bên, chúng tôi cùng cúi xuống. Tấm nắp lưng trắng giờ đây đã chuyển màu vàng ố, bên trong là mớ dây điện lộn xộn.

Tôi đưa tay mở nắp.

Bên trong,

trống rỗng.

“Không có…” Kiều gần như không tin vào mắt mình.

Cô kiểm tra mọi ngóc ngách, luồn tay qua từng khe nhỏ, rọi đèn soi từng mạch điện, nhưng không gì ngoài bụi và rỉ sét.

Tất cả đều vô nghĩa.

Sự im lặng kéo dài đến nghẹt thở. Cô đột nhiên siết mạnh đầu con robot, kim loại rít lên, nứt vỡ như quả cam khô nát. Những mảnh vỡ rơi lộp bộp xuống sàn.

Tôi cũng không khá hơn. Cảm giác hụt hẫng lan ra khắp người. Tại sao? Không lẽ ông ta nói dối? Không thể nào...

“Hay kiểm tra xung quanh đây thử.” Giọng tôi trầm xuống.

Kiều không đáp, chỉ gật nhẹ rồi quay lưng. Cô đi về phía bên phải, từng bước nặng nề như trút cơn giận lên nền gạch nứt. Cô lật từng thùng hàng, đá văng những thùng gỗ trống, mở cả nắp những android còn nguyên xác. Không lời nào được nói ra, nhưng tôi biết cô cũng đang mất kiên nhẫn.

Tôi rà theo hướng ngược lại, dọc các kệ gỉ sét, qua những dãy robot xếp ngổn ngang như nghĩa địa. Những tấm bảng hiệu ngả nghiêng, mạng nhện chằng chịt, mùi ẩm mốc và dầu nhớt cũ trộn vào nhau tạo nên thứ không khí hôi tanh khó chịu.

Thời gian trôi qua chậm chạp như rỉ sét đang ăn mòn mọi thứ trong đây.

Rồi đột nhiên, một âm thanh ngắn phát ra từ vòng tay liên lạc.

Tôi đứng bật dậy.

“Mina?”

“Có chuyện gì vậy?” Tôi vội vàng hỏi.

Giọng cô vang lên, đứt đoạn và méo mó: “C-Cứu em… Phong… bọn… kéo… đến…”

Tôi cứng người. Kiều cũng nghe thấy, đôi mắt sắc bén của cô chớp lên tức thì. Không cần bàn thêm, cô vứt tất cả vật dụng đang cầm, rồi chạy thẳng ra ngoài.

“Đi thôi!” Cô thét lên.

Tôi lao theo. Trong đầu chỉ còn một nỗi lo duy nhất là Mina. Chúng tôi không biết tín hiệu truyền đi cách đây bao lâu. Nếu bị nhiễu sóng, có thể cô ấy đã chiến đấu hàng phút, hoặc hơn.

Chết tiệt.

Tôi đã sợ việc không tìm ra viên kim cương ấy, nhưng giờ đây…

Tôi chỉ sợ mất cô ấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận