• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 55: Chuyển giao Pink Star

0 Bình luận - Độ dài: 2,301 từ - Cập nhật:

Tiếng xé vải xé toạc sự tĩnh lặng trong góc tối. Hơi thở dồn dập, đứt quãng, một tiếng ho khan nặng nề.

Kiều bật dậy. Tay cô vớ lấy khẩu súng bên cạnh theo phản xạ, nòng súng run rẩy quét vòng quanh căn phòng mờ ẩm ánh sáng. Mắt cô mở to, đồng tử giãn ra, hơi thở vẫn chưa bắt nhịp kịp nhịp tim.

“Bình tĩnh.” Giọng trầm vang lên từ phía gần bức tường.

Kiều quay phắt lại, tay siết cò. Chỉ khi thấy khuôn mặt quen thuộc trong ánh nắng mập mờ, cô mới khựng lại.

“L-Lubaca.”

Anh đang quỳ xuống bên cạnh một cơ thể đẫm máu – là Phong. Đôi tay đeo găng của anh dính đầy huyết tương, đang ấn mạnh miếng vải dày vào vết rách sâu ở bụng.

“Bọn chúng đi rồi.” Lubaca nói, mắt không rời khỏi công việc.

Kiều bước loạng choạng về phía họ, chân vấp vào mảnh kính vỡ nhưng không buồn để ý. Khi thấy vết máu loang khắp áo Phong, toàn thân cô như đông cứng.

“Cậu ta không chết đâu.” Lubaca ngắt lời trước khi cô kịp lên tiếng. “Mạch vẫn còn. Nội tạng không bị thủng… may đấy.”

Kiều quỳ sụp xuống bên cạnh, súng trượt khỏi tay. Bàn tay cô run lên, nhưng vẫn đưa ra nắm lấy tay Phong.

“Hai tên khốn đó...” Giọng cô khàn đặc, gần như là rít lên giữa hơi thở. “Tôi thề… tôi sẽ giết chúng.”

“Mày có mang thuốc hồi phục không? Viên con nhộng ấy.”

“C-Có.” Cô lục túi, tay run khiến mấy viên thuốc rơi xuống nền. Cô cúi xuống quờ quạng nhặt từng viên, môi mím chặt.

Lubaca chìa tay ra. Cô đặt cả sáu viên vào lòng bàn tay anh mà không nói một lời.

Anh nhanh chóng bẻ tất cả viên thuốc, rắc bột vào miệng vết thương. Máu vẫn rỉ ra, nhưng lớp bột bắt đầu tan và đổi màu tạo một lớp màng sinh học mờ đục che lên vết cắt.

“Ổn rồi,” Lubaca nói, giọng nhẹ đi một chút. Anh luồn tay dưới lưng Phong, nhấc cậu lên bằng một động tác thuần thục, như thể từng làm điều này hàng trăm lần. “Ở đây chắc cũng có cái bệnh viên ra hồn.”

Kiều đứng dậy, phủi vội đầu gối. Cô liếc nhìn Phong, da cậu tái nhợt như tro, nhưng ngực vẫn nhấp nhô, dù rất khẽ.

“Ừ… cảm ơn.”

“Ra ngoài nhớ khiêng cô ta luôn.” Lubaca vừa bước được vài bước thì khựng lại, ngoái nhìn ra cửa. “Mina vẫn chưa tỉnh. Tao gọi cả chục lần rồi.”

“Ừ…” Cô khựng lại, rồi đột ngột ngẩng đầu. “Mina vẫn còn sống!?”

“Chỉ bị tê liệt từ vũ khí bọn chúng thôi.” Lubaca khẽ gật đầu. “Trong bốn người, cô ta lành lặn nhất.”

Anh nhăn mặt khi đổi chân đứng. Cơn đau từ bắp chân lại nhói lên, nơi viên đạn từng xuyên qua da thịt. Dù đã được chữa bằng thuốc, chỗ đó giờ vẫn âm ỉ nhức nhối theo từng cử động. Rồi Lubaca liếc sang Kiều, anh nhận ra cô còn thảm hơn mình.

Cánh tay phải sưng lên, mảng da ở đùi loang lổ mủ trắng và vết bầm tụ.

“Uống thuốc hồi phục đi, rồi rời khỏi đây.” Anh nói, dù biết điều đó chẳng khác nào bảo một người gãy chân vừa hồi phục chuẩn bị chạy nước rút. Thuốc hồi phục cấp trung và thấp không có tác dụng tức thì.

Kiều không trả lời. Đôi môi mím lại, mắt cô nhìn về khoảng sáng phía cửa ra vào. Cơn đau như lan dần từ bụng dưới lên ngực, nhưng cô vẫn giữ thinh lặng. Cô đã quên nó cho đến khi cảm giác nhức nhối bắt đầu quay trở lại.

“À…” Lubaca khẽ lục túi, rồi rút ra một ống tiêm nhỏ bằng kim loại, thân chứa chất lỏng màu lam trong suốt. “Tao còn cái này.”

Cô nhìn anh ngạc nhiên.

“Loại tiêm.” Anh chìa ra. “Hiệu quả hơn khi truyềnh trực tiếp vào mạch.”

Kiều nhận lấy bàn tay lành lặn còn lại, cẩn thận như đang giữ lấy thứ duy nhất còn cứu nổi cô. Định nói gì đó cảm ơn, xin lỗi, bất kỳ điều gì, nhưng chưa kịp mở miệng…

“Lẹ đi.” Lubaca ngắt lời, giọng cụt và dứt khoát. Không phải bực, chỉ vì họ không còn nhiều thời gian.

…..

Bánh xích nghiền nát lớp bụi đường loang lổ, tạo thành tiếng rít trầm trầm mỗi khi thân xe quái vật của Yegor gập ghềnh vượt qua những đoạn sụt lún. Con xe giống như một con thú bằng sắt già cỗi, từng phục vụ trong các đoàn khai khoáng cũ kỹ.  Giờ đây, nó mang một hình dạng sửa đổi, cồng kềnh và bọc giáp tạm bợ, chạy xuyên qua những con đường biên giới phía Nam Serenitia.

Hai bên đường là những cửa tiệm lẻ loi, trạm sửa máy gỉ sét, quán ăn khét dầu, vài bóng người đứng trong bóng râm nhìn theo đoàn xe bằng ánh mắt cảnh giác. Họ đứng đó như những bóng ma lặng thinh, vừa tò mò vừa sợ hãi.

Chiếc xe máy phía sau phóng kè sát theo, Jolan gập người thấp xuống tay lái, còn Ray ngồi sau, tay giữ khẩu súng trường như một phản xạ. Không còn tiếng súng. Không có lệnh truy đuổi. Họ đã tha mạng cho hai kẻ trong nhà máy.

Yegor nghiêng đầu, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, xác nhận sự hiện diện của họ phía sau. Hắn kéo cần, bật hệ thống truyền tin tích hợp trên bảng điều khiển. Một làn sóng âm thanh rè rè mở đầu tín hiệu. Gió nóng lùa vào cabin qua khe hở bên cửa sổ, thổi tung vài sợi tóc lấm bụi trên trán hắn.

Tay trái Yegor siết nhẹ sợi dây chuyền treo lủng lẳng nơi bảng điều khiển – một con chip bị mẻ, lắp vào vòng cổ tạm bợ bằng dây điện cháy. Thứ đó hắn đã tìm thấy dưới lớp tro, bên ngoài nhà máy, gần một xác đứa trẻ bị thiêu chưa trọn vẹn. Một con nhóc lang thang, rách rưới, thối hoắc… mà lại có thứ như vầy đeo cổ?

Không hợp lý.

Và hắn đã đúng.

Yegor ngả lưng ra ghế, một tay giữ vô lăng, tay kia bấm nút truyền liên lạc. Hắn vẫn nhìn chăm chăm con chip như thể đang cố nhìn xuyên vào nó, thấy được ánh sáng hồng thoi thóp luồn qua khe hở nhỏ trên chip.

“Báo cáo.” Giọng hắn vang trong mic, khô và rõ.

Vài giây tĩnh lặng.

Rồi một âm thanh vang lên lạnh lẽo và đanh thép.

“Có chuyện gì?” Giọng một người phụ nữ. Khàn, trầm nhưng đầy quyền lực.

Yegor nuốt nước bọt. "Đã thu hồi được Pink Star. Trạng thái: nguyên vẹn."

"Tôi đang giữ nó. Tôi thấy nó phát quang màu hồng nhạt. Dư lượng tinh thể nguyên bản vẫn còn.”

"Làm tốt lắm Yegor.”

Một thoáng ngập ngừng. Hắn muốn nói về con nhóc. Về cái xác. Nhưng rồi lại thôi. Nếu là may mắn thì cứ để nó là may mắn.

"Tôi nên làm thì tiếp đây thưa bà chủ?" Hắn hỏi.

Giọng người phụ nữ trở nên sắc bén hơn “Bỏ xe tại trạm cơ giới cũ ở khu Mỏ Hầm Năm, lối phụ phía Đông Bắc thành phố.”

Địa điểm đó không xuất hiện trên bản đồ công cộng, nhưng tọa độ vẫn còn trong mạng nội bộ. Kẻ nào theo dõi cũng sẽ bị lạc dấu tại đấy.

"Bỏ xe... rồi đi bộ sao?" Yegor cau mày.

“Sẽ có xe thay thế chờ sẵn ở tầng ngầm. Hãy nhớ chỉ đi một mình."

“Ừm…” Hắn lo lắng, không biết có nên hỏi “Chẳng lẽ nơi vận chuyển là…”

"Khu Mê Trận ở Serenitia nội thành. Ngươi còn nhớ chứ?"

Yegor gật đầu, dù biết đầu bên kia không nhìn thấy. 

Một khu vực từng là tổ hợp kỹ thuật cao giờ bị biến dạng vì những vụ sụp hầm, cháy dữ liệu và tái lập cấu trúc không gian. Nó rộng, sâu, và không tuân theo logic đô thị thông thường. Những con hẻm giao nhau như mê cung. Những toà nhà cũ nối liền bằng đường ống, giàn giáo, hầm điện… Mọi tín hiệu đều nhiễu, định vị bị bóp méo. Một nơi lý tưởng để ẩn thân hoặc mai phục.

"Bọn chúng sẽ đón ngươi tại cổng. Ngươi chỉ cần đưa Pink Star là kết thúc nhiệm vụ.”

“Rõ.” 

Đầu dây bên kia ngừng một lúc lâu, rồi giọng trầm xuống "Ngươi làm rất tốt, Yegor. Đừng để mọi thứ đổ sông. Những kẻ nắm giữ Pink Star trong quá khứ đều nghĩ chúng có thể làm giàu bởi nó. Nhưng lũ đó quá thấp kém để hiểu được giá trị thực sự. Kết cục bọn chúng chẳng mấy tốt đẹp."

“Rõ, thưa ngài.” Hắn đáp gọn gàng, dứt khoát.

“Còn câu hỏi nào không?”

Có vài điều lẩn khuất trong đầu hắn nhưng hắn biết bà ấy sẽ không trả lời.

“…Không,... thưa ngài.”

 Giọng bà chủ vẫn giữ vẻ lịch thiệp. “Vậy thì tạm biệt. Chúc ngươi một ngày tốt lành.”

Một tiếng click khô khốc vang lên.

Yegor thở ra thật sâu. Bên ngoài, những ánh đèn đầu tiên của Serenitia hiện ra mờ mờ sau lớp sương khói. Hắn siết vô lăng, nhìn xuống con chip đang lấp lánh thứ ánh sáng hồng nhạt dưới vạt áo.

Tiếng máy xe gầm nhẹ đều đều, gió quất ràn rạt qua tai. Ray ngồi sau Jolan, tay chống hờ lên vai anh, mắt vẫn liếc nhìn vệt khói xa xa phía sau.

“Mày thấy sao về hai đứa đó?” Ray cất tiếng.

Jolan không đáp ngay. Anh ta chỉnh lại găng tay, rồi khẽ gật đầu.

“Chắc tay. Cả hai.”

Ray nhìn sang bên đường, vài tiệm cơ khí sáng đèn lờ mờ. Anh ta nói chậm rãi:

“Một kẻ bắn nhanh với đôi mắt tinh tường. Còn cô ta… ăn đạn mà vẫn cố giữ vị trí. Kiểu người không rút lui trừ khi bắt buộc.”

“Ừ.” Jolan đáp.

Rồi cả hai im lặng một lúc lâu.

Hình ảnh Phong gục xuống nhưng vẫn giữ súng trong tay, còn Kiều đứng che phía trước, hiện lên trong đầu Jolan. Không hiểu sao, ánh mắt của thằng nhóc ấy khiến anh liên tưởng tới một người khác – một cậu trai trẻ, cũng không bỏ chạy, cũng nổ súng đến viên cuối cùng ở tàn tích Kavindod.

“Kavindod… Tao cứ nhớ mãi cái ngày đó.” Ray nói, giọng trầm xuống.

“Tao cũng vậy.” Jolan trả lời. “Có những thứ không quên được.”

Cả hai đều không nhắc tên, nhưng trong đầu họ cùng hiện lên một gương mặt – người thợ săn trẻ tuổi năm nào ở Horimon.

“Thằng nhóc đó…” Ray khẽ nói, như thể đang tự hỏi chính mình. “Còn xa mới bằng cậu ta.”

“Nhưng nó có ánh mắt đó.” Ray tiếp tục, giọng không hề khinh thường.

Dưới bánh xích thép, mặt đất dần chuyển thành cát bụi rời rạc lẫn với đá vụn. Hệ thống định vị nội bộ báo hiệu đã đến gần điểm đánh dấu – Mỏ Hầm Năm. Yegor giảm tốc, tay xoay nhẹ cần điều khiển để đánh lái qua một khúc cua hẹp, nơi hai bức tường bê tông đổ nghiêng tạo thành một lối vào tối tăm.

Một tổ hợp sắt thép hoen gỉ và bê tông nứt nẻ, bao phủ bởi dây leo khô khốc cùng lớp bụi đỏ đặc trưng của vùng ven Serenitia. Những cần trục gãy đổ, bánh răng vương vãi, khung xe cơ giới nằm chỏng chơ như xác chết trong bãi tha ma công nghiệp.

Yegor tắt máy. Tiếng động cơ nghẹt lại.

Phía sau, tiếng bánh xe gầm nhẹ, Jolan và Ray cũng đã đến nơi. Cả hai dừng cách hắn vài mét.

Yegor mở hộc nhỏ bên bảng điều khiển, rút ra hai gói vải dầu màu xám. Bên trong – từng xấp tiền mặt được quấn chặt, dày cộp và gọn gàng. Hắn bước xuống xe, đôi giày giẫm lên đá vụn phát ra tiếng lạo xạo khô khốc.

Dù không một ai hay tín hiệu nào, Yegor biết phải đi đâu.

Hắn ném gói đầu tiên cho Jolan. Anh ta bắt lấy rồi kiểm tra sơ bộ.

Gói thứ hai lăn xoay trên không, đập nhẹ vào ngực Ray trước khi rơi xuống yên xe.

Yegor không nói gì, cũng chẳng nhìn lâu. Hắn quay đi.

“Xong việc rồi,” hắn buông nhẹ, như thể đó là tất cả những gì hắn có thể thốt ra mà không phun ra nỗi khinh bỉ đang nghẹn nơi cổ họng.

“Mong được hợp tác lần sau.” Jolan vẫy tay rồi quay xe bỏ đi.

Yegor không đáp. Hắn chỉ đứng đó với đôi tay buông thõng, mắt dõi theo chiếc xe máy rời đi, để lại một dải bụi mù kéo dài trong không khí.

Hắn thọc tay vào túi, ngón cái mân mê mép bao thuốc mềm đã nhàu. Cảm giác quen thuộc khiến lồng ngực đập nhanh. Nhưng rồi hắn dừng lại.

Chờ cho làn bụi cuối cùng lắng xuống, Yegor mới quay gót, bước chậm rãi về phía trạm cơ giới cũ. Cánh cửa sắt lớn khép hờ kêu lên một tiếng rít khô khi hắn đẩy vào. Phía bên trong tối om, chỉ có vài vệt sáng đỏ mờ từ hệ thống dẫn lối cũ kỹ lập loè theo từng bước chân.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận