• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Korean Web Novel

83. Kiếm sĩ Hoa Mai tái sinh trong gia tộc bá tước (7)

0 Bình luận - Độ dài: 2,170 từ - Cập nhật:

Tôi đứng trước cổng chính sân tập của đội hiệp sĩ Plun.

Một cận vệ trẻ đang làm nhiệm vụ gác cổng nhìn thấy tôi, vội vàng chạy đến. Chính là tên vô lễ tôi gặp lần đầu đến đây.

“Công tử Yu-jin! Ngài đến rồi ạ!”

Hắn cúi đầu chào tôi, giọng vang dội. Không còn chút nào thái độ ngạo mạn trước kia.

“Ta đến gặp Hiệp sĩ Elvis. Dẫn đường đi.”

Tôi lặp lại câu nói y hệt lần trước.

Lưng tên cận vệ càng cúi thấp hơn.

“Vâng! Tôi sẽ dẫn đường ngay ạ!”

Đã hai tuần kể từ vụ việc suýt cưỡng bức Lexi. Trong thời gian đó, tôi thường xuyên đến đội Plun. Để cải thiện quan hệ với đội trưởng Hent và khiến ông ta ủng hộ tôi.

‘Gần như đã thành công. Không ngờ hiệu quả lại nhanh thế này.’

Tôi đã bỏ qua một điều: thế giới này không có giải trí. TV dĩ nhiên không tồn tại, văn học cũng rất hạn chế.

Dân thường bận mưu sinh, khó mà quan tâm đến văn học. Dù có hứng thú, họ cũng nhanh chán. Sách ở đây chủ yếu để truyền tải kiến thức, không phải để giải trí.

Dạng giải trí phổ biến nhất ở thế giới này là kịch hoặc xiếc.

‘Hay là bán tiểu thuyết nhỉ… Không, phiền phức lắm.’

Sách không phải thứ làm ra dễ dàng, giấy đắt đỏ, liệu có bao nhiêu dân thường chịu mua? Hơn nữa, tôi phải dịch chữ sang ngôn ngữ thế giới này. Công sức bỏ ra lớn mà lợi ích không đáng là bao.

Chưa kể đa số dân thường mù chữ.

“Này… Công tử Yu-jin.”

Tên cận vệ đang đi phía trước lên tiếng.

“Ừ?”

“Liệu giờ tôi có thể mua thuốc lá không ạ?”

Tôi cười khẩy. Cả đội Plun đều hút thuốc, có vẻ tên này cũng nghiện mùi vị của nó rồi.

“Dĩ nhiên. Giá thì ngươi biết rồi chứ?”

Hắn tự nguyện mua, tôi chẳng có lý do gì từ chối.

“Hề hề. Tất nhiên rồi ạ.”

Hắn lấy từ túi ra 1 đồng bạc đen – 100 nghìn ner.

“Mua hẳn hai bao một lúc sao?”

“Không được ạ?”

“Không, được chứ. Không cần bật lửa à?”

“Kh-Không sao ạ.”

Tôi gật đầu. Đúng là kiếm lửa ở đây không khó.

“Đây. Cầm lấy.”

“Cảm ơn ạ!”

“Nhân tiện, lương tháng của ngươi bao nhiêu?”

“100 nghìn ner ạ!”

Tôi gật đầu.

So với dân thường, thu nhập này khá thấp. Nhưng với một cận vệ thì không tệ. Làm hầu cận cho hiệp sĩ, sống trong ký túc xá sân tập, cận vệ không cần chi tiêu nhiều cho sinh hoạt.

‘Từ cận vệ quèn thành hiệp sĩ chính thức, đãi ngộ sẽ khác xa.’

Tôi nhìn hắn vui vẻ cất thuốc vào túi. Tương lai, hắn cũng sẽ là khách hàng tiềm năng của tôi.

••

“Công tử Yu-jin! Ngài đến rồi ạ!”

Hent chào tôi với gương mặt rạng rỡ. Cổ tay trái ông đeo chiếc đồng hồ kim loại sáng bóng – món quà tôi tặng.

Trong thời gian qua, tôi thường xuyên thăm Hent, tặng quà dưới danh nghĩa hối lộ. Riêng tiền đổ vào Hent đã gần 3 triệu ner.

“Hôm nay ta lại đến. Không phiền chứ?”

“Dĩ nhiên không ạ, công tử. Mời, mời ngài ngồi.”

May mà Hent xuất thân lính đánh thuê. Không có cái tinh thần hiệp sĩ chết tiệt, lại thực dụng, nên quà tặng rất hiệu quả.

“Hiệp sĩ Elvis. Ngài ăn trưa chưa?”

“Chưa ạ. Thực đơn hôm nay chán lắm.”

Chắc ông ta biết tôi sẽ đến nên cố ý không ăn trưa. Hôm qua tôi cũng đến vào giờ này mà.

“Vậy ăn cùng ta không? Ta cũng chưa ăn trưa.”

“Công tử Yu-jin mời, sao tôi dám từ chối.”

Hent nuốt nước bọt.

Những thứ tôi mang đến đa phần là đồ ăn hiện đại. Vị đậm đà, kích thích, vượt xa đồ ăn nhạt nhẽo của thế giới này.

“Hôm nay là gà rán. Lần trước thấy ngài ăn ngon lắm. Dĩ nhiên có cả bia – bia Đức.”

“Gà rán và bia! Chimac đây mà!”[note72463]

Mắt Hent sáng rực đến mức hơi quá. Tôi hiểu. Cặp đôi này không bao giờ thất bại.

“Khự. Lớp vỏ vàng giòn rụm này! Rốt cuộc làm thế nào vậy?”

Hent vừa xé gà rán vừa hỏi.

“Tên như ý nghĩa, là gà chiên trong dầu thôi mà?”

“Thật ra lần trước ăn xong, tôi không quên được vị này. Tôi đã ép đầu bếp ở nhà làm gà rán.”

“Ồ. Thành công không?”

Tôi uống bia ừng ực, hỏi. Đã làm lễ trưởng thành, nên không ai cấm tôi uống bia.

“Thất bại. Quá ngấy. Chỉ phí dầu đắt tiền và gà thôi. Công tử không thể dạy tôi bí quyết sao?”

“Ừm. Bí quyết gà rán kiểu Hàn hiện tại ta chưa định công khai. Xin lỗi, ngài chịu khó chờ nhé.”

“Hừ. Tiếc thật, nhưng đành vậy. Tôi sẽ đếm ngày chờ bí quyết gà rán kiểu Hàn được tiết lộ.”

“Gà rán sốt cay ngọt thì sao?”

“Tuyệt vời. Không cần lời nào. Vị hơi cay, ngọt nhẹ… Lần trước mang về nhà, suýt bị Lexi cướp hết.”

“Còn gà sốt tỏi thì sao?”

“Vị mặn mà đỉnh cao. Không thua gà sốt cay ngọt. Nhưng tôi thích gà rán nguyên bản hơn. Vỏ giòn, thịt mềm… hợp khẩu vị tôi nhất. Quan trọng là hợp với bia nhất.”

“Nếu ta mở tiệm gà rán trong thành, ngài thấy sao?”

“Thật sao?!”

Giọng Hent cao vút.

“Chỉ hỏi thử thôi. Hiện tại chưa có kế hoạch gì.”

“…Tôi hơi phấn khích quá rồi. Tôi rất ủng hộ. Nếu có tiệm bán gà rán thế này, có khi tôi đến mỗi ngày.”

“Vậy sao.”

Quả nhiên gà rán là ý tưởng kinh doanh bất bại. Ở thực tế cạnh tranh khốc liệt thì không nói, nhưng ở đây chẳng có đối thủ nào. Nhìn phản ứng của Hent, dù chất lượng gà kém chút, ông ta vẫn mua.

‘Ta cũng nên làm ăn chứ. Không thể mãi mang đồ từ thực tế sang.’

Thế giới này, gà là gia cầm phổ biến. Nhưng khác chút so với gà chúng ta ăn. Vị nhạt hơn thì phải.

‘Vấn đề gà dễ thôi. Mang trứng có phôi từ thực tế sang ấp là được.’

Câu hỏi muôn thuở: gà trước hay trứng trước? Ở đây, trứng trước.

‘Công thức gà rán thì đầy trên mạng… Ừm. Chỉ cần đào tạo người tử tế là được?’

Dù khả thi, tôi không định làm ngay. Một mình không kham nổi, mà lợi nhuận chưa chắc đã vượt qua thuốc lá.

Bữa ăn kết thúc. Hent ăn gần hết. Là hiệp sĩ vận động nhiều, ông ta xử gọn 3 con gà trong chớp mắt.

“Hiệp sĩ Elvis.”

Tôi gọi ông bằng giọng nghiêm túc.

“Vâng, công tử Yu-jin. Ngài cứ nói.”

“Ngài có thể dạy ta kiếm thuật của đội Plun không?”

“À. Công tử Yu-jin cũng hứng thú với kiếm thuật sao?”

Tôi cười gượng. Cơ thể mảnh mai hiện tại đúng là không hợp với kiếm thuật.

“Dù sao ta cũng là người nhà Prucus.”

“Ôi. Tôi lỡ lời rồi.”

“Không sao.”

Tôi nhớ lời Jin Woo-sung.

Tạm gác Ảnh Thiên Lưu, học kiếm thuật khác để nâng cao kỹ năng cũng là một cách.

‘Và ta cũng tò mò về kiếm thuật thế giới này. Biết thêm không hại gì.’

Đa đa ích thiện.[note72464]

Tôi thích câu đó. Học nhiều kiếm thuật, sau này chắc chắn hữu ích.

“Bệnh tim của công tử gần đây cũng khá hơn, nên… một chút thì không sao đâu.”

“Ừ. Gần đây ta thật sự khỏe. Thỉnh thoảng vẫn lên cơn… nhưng khoảng một tuần một lần thôi.”

Nói dối. Cơn phát tác là tôi giả vờ. Phải để mọi người biết thế để lợi dụng sự yếu đuối của mình.

“…Vậy tôi không thể rời mắt được. Tôi sẽ tự dạy ngài.”

“Đừng lo. Gần đây cơ thể ta thật sự ổn mà.”

“Công tử. Ngài đã học pháp hô hấp mana chưa?”

Pháp hô hấp mana. Đúng như tên, là cách hít thở để kéo mana vào cơ thể. Luyện tập liên tục sẽ cảm nhận và sử dụng được mana.

Đây là bí pháp cao cấp, dân thường không thể tiếp cận.

Tôi là con trai đại lãnh chúa, nên dễ dàng học được pháp hô hấp mana.

“…Ta thử rồi, nhưng chẳng thấy hiệu quả.”

Tôi nói với giọng chán nản. Tôi đã thực hành pháp hô hấp mana đúng cách, còn nhờ quản gia trưởng Hasent kiểm tra. Nhưng vô dụng. Làm pháp hô hấp mana chẳng khác gì thở bình thường.

“Pháp hô hấp mana cần kiên trì. Không thay đổi ngay được.”

“Vậy sao.”

Tôi đáp yếu ớt. Nghĩ đến pháp hô hấp mana là tôi chán nản. Có khi tôi bị vô cảm mana.

Nghĩ lại, tôi rất cần thuốc Thức tỉnh Mana.

“Nếu kiên trì pháp hô hấp mana, ngài sẽ cảm nhận được.”

Hent đứng dậy, đi về phía tường. Trên tường treo kiếm của ông, tổng cộng 13 thanh, trông na ná nhau.

Hent cầm thanh kiếm tôi tặng gần đây.

“Thanh kiếm đó. Ta tặng ngài đúng không?”

“Vâng. Gần đây nhìn thanh kiếm này là tôi thấy vui. Không phải danh kiếm, nhưng rất tuyệt. Công tử kiếm đâu ra thanh kiếm thế này?”

Thanh kiếm khoảng 2 triệu won.

Hàng sản xuất đại trà từ Hunter Shop. Công nghệ hiện đại làm nó vượt trội hơn đa số kiếm ở đây. Ngoại hình đơn giản mà đẹp.

“Ta vô tình có được. Rất hợp với ngài.”

“Haha. Gần đây chăm sóc thanh kiếm này là việc hàng ngày của tôi. Rất tuyệt vời.”

Như mọi hiệp sĩ, Hent mê kiếm như điếu đổ.

“Vậy công tử Yu-jin. Đi ra sân tập thôi.”

“Được.”

Tôi theo sau Hent.

‘…Mùi thuốc lá khắp nơi.’

Khá nồng. Tôi biết cả đội Plun hút thuốc, nhưng mới 2 tuần mà đã nghiện đến mức này thì bất ngờ.

Tôi liếc ra cửa sổ. 6 hiệp sĩ tụ tập hút thuốc. Quay sang hướng khác, một hiệp sĩ dựa cửa sổ phì phèo.

‘Đúng là cảnh ta tưởng tượng… Nhưng cái gì vậy? Hiệp sĩ mà thiếu tự chủ thế sao?’

Nhìn tận mắt, tôi nhận ra thuốc lá còn hot hơn tôi nghĩ.

“Hiệp sĩ Elvis. Thuốc lá phổ biến đến mức nào?”

“Không có mà hút luôn ấy chứ. Giờ nghỉ là ai cũng hút. Tôi cũng vậy.”

“…Nhìn không đẹp mắt lắm. Làm phòng hút thuốc riêng thì sao?”

“Tôi cũng lo chuyện đó. Tôi sẽ làm phòng hút thuốc ở chỗ thích hợp.”

••

Tôi học kiếm thuật cơ bản nhà Prucus từ Hent khoảng 1 tiếng. Tay tôi cầm kiếm gỗ.

Đây là kiếm thuật cơ bản mà mọi hiệp sĩ hay binh sĩ nhà Prucus đều biết.

“Tư thế tốt, nhưng chưa mượt.”

Chỉ là vấn đề luyện tập.

Kiếm thuật cơ bản nhà Prucus giống rèn thể lực hơn. Không cần tài năng đặc biệt như Ảnh Thiên Lưu.

“Khá mệt.”

“Mục đích huấn luyện cơ bản là rèn cơ bắp để vung kiếm. Nếu công tử muốn tiếp tục kiếm thuật, mỗi ngày phải luyện ít nhất 3 tiếng.”

“Mỗi ngày 3 tiếng… Với cơ thể yếu ớt của ta thì khó.”

“Ngài bẩm sinh yếu, đành chịu thôi.”

Tôi không thực sự hứng thú với kiếm thuật nhà Prucus. Tôi đã có Ảnh Thiên Lưu rồi.

“Anh Zent và anh Kyle được khen có tài năng kiếm thuật. Còn tài năng của ta thì sao?”

Trưởng nam và thứ nam nhà Prucus được gọi là thiên tài kiếm thuật. Hiện tại, Zent được đánh giá cao hơn, nhưng sau này Kyle bộc lộ thực lực, đánh giá sẽ đổi.

Hent cười gượng trước câu hỏi của tôi, rồi nghiêm túc nói.

“Đây có thể liên quan đến tương lai của công tử… Tôi sẽ nói thật.”

“Ta muốn vậy.”

Tôi đoán được câu sau.

“Công tử Yu-jin không có tài năng. Nếu tiếp tục luyện pháp hô hấp mana… có thể thành hiệp sĩ, nhưng… tài năng kiếm thuật chỉ ở mức binh sĩ thường. Cùng lắm là lính tinh nhuệ. Hơn nữa thì không thể.”

Lời nói khá gay gắt.

“Vậy sao.”

“…Ngài không giận sao?”

“Ta không muốn giận vì thứ mình không có. Thế giới này đâu chỉ có kiếm. Đúng không?”

“Lời công tử đúng. Kiếm có giới hạn. Ngài thật sáng suốt.”

Tôi nói đại thôi.

Tôi chẳng kỳ vọng gì lớn, nên cũng không giận. Tài năng của tôi thì tôi biết rồi.

‘Ta còn có ứng dụng Cuộc sống Giải trí và Ảnh Thiên Lưu.’

Ghi chú

[Lên trên]
Gà rán nhắm bia hay chimaek (치맥; từ Korean chikin 'gà rán', và maekju 'bia') là sự kết hợp của món gà rán (huraideu bình thường hoặc yangnyeom vị cay) nhắm (gọi là anju trong tiếng Hàn) với bia trong bữa tối ở nhiều nhà hàng Hàn Quốc, kể cả một số chuỗi nhà hàng chuyên biệt.
Gà rán nhắm bia hay chimaek (치맥; từ Korean chikin 'gà rán', và maekju 'bia') là sự kết hợp của món gà rán (huraideu bình thường hoặc yangnyeom vị cay) nhắm (gọi là anju trong tiếng Hàn) với bia trong bữa tối ở nhiều nhà hàng Hàn Quốc, kể cả một số chuỗi nhà hàng chuyên biệt.
[Lên trên]
Càng nhiều càng tốt
Càng nhiều càng tốt
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận