Được Nhận Nuôi Bởi Gia Đì...
Baby Salt, 아기소금
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Chương 54

0 Bình luận - Độ dài: 2,076 từ - Cập nhật:

### Tập 54: Adeline Sylvanear

Những sợi dây leo mảnh mai lơ lửng trong không khí như đang bơi giữa làn nắng ban mai len lỏi vào phòng ngủ. Tất cả đều nối liền với tay áo tôi. Đó là dây leo Cassandra – thứ tôi mới có được gần đây. Nhờ có dư thảo dược mana, tôi quyết định thử nghiệm với dây leo Cassandra và khám phá đủ thứ.

"... Không tệ."

Một bông hoa đỏ thẫm nở bên khóe mắt phải. Sau nhiều lần thử nghiệm, tôi phát hiện ra điều mới: Một sợi dây leo duy nhất gắn với bông hoa này có thể mọc ra từ đầu ngón tay tôi bất cứ lúc nào. Khác với thảo dược mana – thứ bị tiêu hao sau khi nở hoa – dây leo Cassandra không phải vật phẩm dùng một lần. Hơn nữa, nó tiện lợi đến bất ngờ. Những sợi dây vươn ra từ hai bàn tay di chuyển uyển chuyển, như thể là phần nối dài của chính đôi tay tôi.

"Thậm chí dọn dẹp bằng thứ này cũng được nhỉ?"

Tôi dùng những sợi dây leo để dọn giường ngủ. Tôi giũ chăn, trải phẳng ra, rồi xếp gối gọn gàng ở cuối giường. Tiếp theo, tôi thu dọn đống giấy cuộn lộn xộn trên sàn. Khả năng đa dụng của nó khiến tôi bất ngờ, và tôi mải mê thử đủ thứ đến quên cả thời gian.

Sau một hồi vui vẻ, tôi dùng tay ngắt bông hoa bên khóe mắt. Một cơn đau nhói lóe lên, bông hoa rời khỏi cơ thể tôi và nhanh chóng hóa thành tro bụi vương vãi trên sàn.

*'Nếu dùng khéo, thậm chí có thể ứng dụng trong chiến đấu.'*

Tất nhiên, khi nghĩ đến Sierra – người có thể chém đứt dây leo Cassandra chỉ bằng một nhát – thì khó mà coi đây là năng lực hoàn hảo. Tuy nhiên, tùy cách vận dụng, nó vẫn có cơ hội trở nên hữu ích.

"Hehe, không biết mình có đang thành 'munchkin' không nhỉ—"

"Tiểu thư."

"Ách?!"

Cơ thể tôi giật bắn lên vì giọng nói bên tai. Tôi lùi lại, tay ôm lấy ngực đập thình thịch. Người vừa đột ngột xuất hiện với vẻ mặt bối rối chính là Sierra.

"'Munchkin' nghĩa là gì vậy?"

Một giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. *Cô ta ở đây từ bao giờ?* Liệu cô ấy có thấy tôi dùng dây leo Cassandra không? Năng lực duy nhất tôi từng tiết lộ là: hiệu quả của hoa sẽ thay đổi nếu bôi nước bọt lên nó. Tôi chưa từng nói với ai rằng mình có thể khiến hoa nở. Nếu lời đồn bắt đầu lan truyền, rõ ràng chuyện không hay sẽ xảy ra, nên tôi quyết định giữ bí mật này cho đến khi trưởng thành.

"C-cô ở đây bao lâu rồi?"

"Tôi vừa mới vào."

May mắn thay, Sierra dường như chưa thấy gì. Tôi nhanh chóng trấn tĩnh trái tim đập loạn xạ, nheo mắt nhìn cô ấy đầy khó chịu.

"Lần sau, ít nhất cũng gõ cửa chứ? Cô làm tôi giật cả mình."

Đôi mắt Sierra mở to vì lời tôi nói. Rồi cô ấy cúi đầu, nở một nụ cười khó hiểu.

"A, tôi xin lỗi."

"... Sao cô lại cười?"

"Tôi chỉ tự hỏi không biết Tiểu thư có đang bước vào tuổi dậy thì không thôi."

"Cái gì?"

Miệng tôi há hốc trước lời của Sierra. Cô ta thấy gì mà lại nghĩ thế? "Tôi không phải Camilla, 'tuổi dậy thì' gì mà cô nói vậy?"

"Nhạy cảm với việc ai đó vào phòng mình là một trong những dấu hiệu của tuổi dậy thì đấy."

Phòng riêng vốn là không gian cá nhân. Ngay cả với người lớn, việc nhạy cảm khi ai đó đột ngột xông vào lúc đêm khuya cũng là điều tự nhiên. Thế mà lại đổ cho tuổi dậy thì? Trong lòng tôi muốn bác bỏ từng lời của Sierra, nhưng tôi cắn chặt môi, sợ rằng sẽ lại cho cô ta thêm cơ hội cà khịa.

"... Dù sao thì, cô đến đây có việc gì?"

"Tôi đến để trao thư."

Sierra lấy từ trong túi ra một lá thư đưa cho tôi. Chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy đây là loại giấy tinh xảo và sang trọng.

"Đây là thư do Tiểu thư Công tước Sylvanear gửi tới."

Ngay khi tôi định mở thư, lòng thầm nghĩ không biết có phải từ Hầu tước Barsha không, Sierra bổ sung thêm.

"... Cái gì?"

Cơ thể tôi đờ ra vì lời cô ấy. Tôi chăm chú nhìn lá thư với đôi mắt run rẩy. Bên trong con dấu niêm phong phong bì, hình đầu sư tử xanh lam được khắc rõ nét.

Công tước gia Sylvanear.

Đây không phải cái tên xa lạ. Bất kỳ người chơi nào hoàn thành 'Biên niên sử Kairen' đều không thể không biết đến gia tộc này. Trong bốn Công tước gia của Đế chế, Sylvanear nổi tiếng với sức mạnh quân sự vô song.

*'Tại sao một gia tộc như vậy lại để ý đến mình...?'*

**\*\*\***

Adeline Sylvanear.

Chính là người đã tự tin giành vị trí quán quân trong cuộc thi săn trước đó, vượt mặt cả Camilla. Là hậu duệ của Công tước gia sở hữu kiếm thuật bậc nhất đế chế. Người ta đồn rằng những ngọn lửa xanh dữ dội luôn theo sau đường kiếm của cô. Xuất hiện ở nửa sau 'Biên niên sử Kairen', cô là một trong những đồng minh đáng tin cậy nhất của nhân vật chính. Với tốc độ thần tốc và những nhát kiếm sắc bén, cô tiêu diệt kẻ thù, trở thành một nhân vật quyền năng mà việc chiêu mộ là bắt buộc để tiến vào hậu kỳ trò chơi.

Nhân tiện, cô cũng là một trong những nữ chính chính, được cộng đồng người hâm mộ (fandom) chuộng nhân vật "chị" xem như 'chính thất' (main wife).

"Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn vì sự cho phép ghé thăm đột xuất này."

Giờ đây, một người như vậy đang ngồi đối diện tôi, cùng nhau uống trà. Mọi cử chỉ, từ cách nâng tách đến cách nhấp trà, đều toát lên phong thái điềm tĩnh và thanh lịch đầy quý phái, không một động tác thừa thãi. Mái tóc trắng muốt như lụa buông xuống làn da trắng mịn. Đôi mắt hiện ra trong đó mang một màu xanh thẫm sâu thẳm, đậm đà hơn hẳn đôi mắt xanh da trời của tôi.

Khí chất uy nghiêm sắc bén bao quanh cô, dù không nói lời nào, cũng đã tuyên bố rõ ràng: đây là một người của Sylvanear.

Cô ấy trông trẻ hơn một chút so với hình ảnh tôi thấy trong game. Về tuổi tác, chắc cô khoảng mười lăm. Tuy vậy, tôi có thể cảm nhận rõ sự trưởng thành và tinh thần của một người phụ nữ mà Camilla và tôi còn thiếu.

"Tôi có thể hỏi vì sao Tiểu thư lại đến với gia tộc Rahelthani không?"

Khác với tôi, người cảm thấy hơi áp lực trước khí chất Adeline vô tình tỏa ra, ánh mắt Camilla vẫn vững vàng. Đối diện với Camilla lạnh lùng, khuôn mặt hầu như không biểu cảm, Adeline nhếch mép cười trước khi đặt tách trà xuống.

"Tôi muốn tận mắt nhìn thấy những nhân vật chính trong cuộc thi săn Quái vật Đen này."

"Nhưng người thắng cuộc... chính là Tiểu thư, không phải sao?"

Adeline bật cười. Tiếng cười của cô thoải mái nhưng đầy tự tin.

"Haha! Tôi đã thắng liên tục từ năm bảy tuổi. Với tôi, chiến thắng chỉ là chuyện đương nhiên, nên chẳng có gì đặc biệt lắm đâu."

Sự tự tin trong giọng điệu hào sảng đó có thể nghe kiêu ngạo. Nhưng Adeline đã nâng cái khí thế ấy lên thành sức hút riêng.

"Điều khiến mọi người kinh ngạc là việc một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi đã tự tin đứng trên bục vinh quang, vượt mặt những hậu duệ quý tộc đáng gờm."

Đôi mắt xanh của Adeline nhìn tôi. Đó là ánh nhìn tràn đầy thiện cảm ấm áp.

"Quả thật, nhà Rahelthani. Gia chủ hẳn rất tự hào khi có những người con tuyệt vời như vậy."

Cô tươi cười rạng rỡ và khen ngợi Camilla cùng tôi. Khác với Camilla không hề thay đổi biểu cảm, tôi ngây người nhìn Adeline.

"Tiểu thư nhà ta đang nhìn chằm chằm vào tôi. Có gì trên mặt tôi sao?"

Adeline nghiêng đầu hỏi, dường như đã nhận ra ánh mắt tôi.

"G-gì cơ? À, không! Không phải vậy đâu... Ý ờ là..."

Tôi vội vàng vẫy tay lắc đầu. Mặt tôi từ từ đỏ bừng khi ánh mắt tôi gặp đôi mắt xanh thẳm của cô.

"Ý tôi là... cô đẹp quá...! À không, không phải... ừm, ý tôi là..."

Lời nói của tôi rối tung. Tôi lúng búng, ấp úng mà không nhận ra. Trong sự bối rối, những từ ngữ tuôn ra nhanh hơn nhiều so với ý định.

Một thoáng bối rối thoáng qua khuôn mặt Adeline vì lời khen đột ngột của tôi. Camilla ngồi cạnh nhíu mày, công khai trừng mắt nhìn tôi.

"T-tôi xin lỗi."

Sợ sẽ phạm sai lầm lớn hơn nếu tiếp tục nói, tôi vội cúi đầu xin lỗi.

Tôi biết mình đã hành động ngớ ngẩn. Nhưng có một lý do khiến tôi không thể không như vậy.

Adeline là nhân vật tôi yêu thích nhất trong 'Biên niên sử Kairen'. Nói chính xác, tôi là một trong số đông người chơi luôn ủng hộ cô là 'chính thất' (main wife).

Sự nghiêm túc ẩn sau tính cách hào sảng là điểm thu hút đầy duyên dáng, và đôi khi, vòng tay ấm áp của cô khi ôm lấy nhân vật chính bằng sự trưởng thành đã đánh cắp trái tim tôi. Ngoại hình của cô gần với mẫu hình lý tưởng của tôi chỉ là phần thưởng thêm.

Làm sao tôi có thể không run rẩy khi giờ đây đang ngồi cạnh một người như thế, cùng uống trà?

"Haha!"

Adeline, vừa mới chớp mắt ngơ ngác, bỗng bật lên tiếng cười sảng khoái.

"Cảm ơn nhé! Tôi biết rõ mình đẹp, nhưng được nghe trực tiếp như thế này cũng không khó chịu chút nào."

May mắn thay, lời tôi dường như không làm cô phật ý.

"Tôi nghe nói Tiểu thư cũng đã săn được một con troll. Người ta bảo đó là một kỳ tích khá ấn tượng với độ tuổi của cô."

Ánh mắt Adeline chuyển từ Camilla sang tôi. Và vì lý do nào đó, Camilla vẫn đang nheo mắt nhìn tôi.

"Tôi rất rõ về kỹ năng ma thuật nổi tiếng của Tiểu thư Camilla, nhưng tôi có thể hỏi Tiểu thư chiến đấu bằng cách nào không?"

Quả nhiên, việc săn con troll hôm đó, dù có hơi quá sức, là lựa chọn đúng đắn. Nhờ nó, tôi đã gây được ấn tượng tốt với một trong những nhân vật yêu thích của mình.

"Tôi chỉ may mắn thôi. Và... thực ra tôi cũng nhận được một chút trợ giúp nữa."

"Khiêm tốn thế! Đừng giấu nữa, hãy kể cho tôi nghe đi."

Không có lý do gì để giấu. Tôi nhìn Adeline với trái tim hơi hồi hộp.

"Thực ra là... tôi bắt nó bằng những cuộn giấy ma thuật tôi tự làm."

"Hmm?"

Mắt Adeline mở to, cô nghiêng đầu. Đó là vẻ mặt của người không hiểu lắm.

"Cuộn giấy ma thuật?"

"Vâng, ý tôi là... tôi có một vài cuộn."

Tôi mở khóa đai đùi và cho Adeline xem. Adeline nhìn chằm chằm vào những cuộn giấy gắn trên đai một lúc, rồi gãi đầu.

"Hmm, ra vậy. Cuộn giấy ma thuật."

Vai tôi hơi run.

Camilla có vẻ không nhận ra, nhưng đã nghe thứ giọng điệu đó quá nhiều lần, tôi có thể cảm nhận được dù không muốn.

"Quả thật! Tuyệt vời." Thiện cảm trong đôi mắt xanh của Adeline, vừa mới lấp lánh như sao lúc nãy, đã lặng lẽ trôi dạt về phía chân trời, cùng với ánh mắt cô rời khỏi người tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận