Khải Huyền Dị Giới: Thống...
Kazuno Fehu (鹿角フェフ) Jun (じゅん)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Khi tai họa gieo rắc khắp thế gian

Chương 13: Điềm báo (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,408 từ - Cập nhật:

Miền Nam của Thánh Vương Quốc Qualia.

Một thành phố lớn giữ vai trò trung tâm hành chính của vùng.

Thành phố nằm giữa vùng đất màu mỡ, nổi tiếng với sản lượng nông nghiệp dồi dào.

Trong chính điện thánh đường của nơi này, một Thánh Kỵ Binh đang bước đi với vẻ mặt cau có.

"Này, Ronius! Ronius! Có đó không!?"

"Vâng, có chuyện gì vậy, Thánh Kỵ Binh Verdel-sama?"

Một người đàn ông đạp mạnh cánh cửa, hùng hổ bước vào gian điện thờ.

Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ bực tức, ánh mắt thiếu kiềm chế và thô lỗ.

Dù vậy, trên người hắn lại là bộ giáp mạ vàng, áo choàng đỏ thẫm và huy hiệu cao cấp – biểu tượng của địa vị.

Tại Thánh Vương Quốc này, ngoài binh lính thông thường còn có một tầng lớp đặc biệt được gọi là Thánh Kỵ Binh.

Qualia là một quốc gia thần quyền, đứng đầu là Giáo chủ tối cao – Thánh Vương – người trực tiếp lãnh đạo đất nước.

Dân chúng đều theo cùng một tín ngưỡng, hàng ngày cầu nguyện lên đấng thần linh.

Thậm chí, người ta còn đồn rằng có đến ba phần dân số đang đảm nhiệm các chức vụ liên quan đến tôn giáo.

Trong một đất nước như thế, không có gì lạ khi sức mạnh quân sự quốc gia cũng mang đậm sắc màu tôn giáo.

Và giữa lực lượng ấy, Thánh Kỵ Binh là những người nhận được sự tín nhiệm và yêu mến đặc biệt.

Họ là những tinh anh trải qua huấn luyện khắc nghiệt và vô số kỳ sát hạch.

Không chỉ giỏi võ nghệ, họ còn am hiểu nhiều lĩnh vực học thuật, nghệ thuật, và quan trọng nhất là xuất thân cao quý.

Thậm chí, dù không thể làm phép thần tích như Thánh Nữ, nhiều Thánh Kỵ Binh vẫn có khả năng thi triển những điều kỳ diệu, khiến họ trở thành lực lượng không thể thiếu với quốc gia.

Thông thường, họ được phân phối đến khắp nơi trong nước, xử lý các vấn đề đòi hỏi vũ lực như dẹp loạn, diệt trừ ma thú – á nhân, hoặc đảm nhiệm hộ vệ cho các nhân vật quan trọng.

Đó chính là hình ảnh của Thánh Kỵ Binh.

Thế nhưng người đàn ông này – Verdel – một Thánh Kỵ Binh cấp cao, lại trái ngược hoàn toàn với hình tượng đó.

Bước đi nặng nề, lối hành xử cục cằn, miệng không ngớt làu bàu, tay còn vung vẩy như thể sẵn sàng đập phá bất cứ lúc nào.

Trước cảnh tượng ấy, Ronius – đang cầu nguyện bên trong – chậm rãi ngẩng mặt, chỉnh lại áo choàng và quay người lại, nét mặt điềm tĩnh nhưng kiên quyết.

"Đây là nơi dâng lời cầu nguyện lên Thần. Mong anh giữ yên lặng, thưa Verdel-sama."

"Phía nam đại lục đấy nhé! Dù chỉ là vùng Bắc, nhưng vẫn là cái xó chết tiệt của nam đại lục! Sao lại bắt ta tới đó chứ hả!?"

"Nhưng nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này, anh chắc chắn sẽ ghi điểm lớn với Hội đồng. Hơn nữa, đây là lời sấm truyền trực tiếp từ Thánh Nữ Soarina – một vinh dự không dễ gì có được."

"Hừm… vinh dự hay là ném ta đi cho rảnh nợ thì có!?"

Verdel nhếch mép, lẩm bẩm không dứt. 

Giọng hắn chất chứa sự bất mãn rõ ràng, chẳng hề có chút tôn kính hay khiêm nhường nào.

Hắn đúng là kiểu người không xứng với danh hiệu Thánh Kỵ Binh.

Ngược lại, Ronius toát lên sự điềm đạm: 

Dáng đứng nghiêm trang, giáp phục chỉnh tề, ánh mắt kiên định – hình ảnh một Thánh Kỵ Binh chân chính.

Nghe những lời càu nhàu kia, Ronius chỉ khẽ nhíu mày rồi lặng lẽ suy xét.

Đại Chú Giới – khu rừng bị nguyền rủa phía nam đại lục Hydragia.

Thánh Nữ Soarina nhận được sấm truyền về hiểm họa từ nơi đó và ra lệnh điều tra.

Ban đầu, chính anh là người được giao phụ trách tổ chức đoàn khảo sát.

Nhưng chưa kịp chuẩn bị xong, phía trên lại đột ngột ra chỉ thị tăng cường một Thánh Kỵ Binh khác.

Verdel – kẻ mang đủ loại tai tiếng và tật xấu – lại được “cài” vào đúng lúc này… chẳng khác gì một quân cờ chính trị.

Thánh Vương Quốc Qualia, vẻ ngoài đầy hào nhoáng, nhưng bên trong thì đầy rẫy mưu mô.

Ngay cả những linh mục – nữ tu tưởng chừng thanh cao – cũng chẳng thể biết được thực tâm của nhau.

Nếu nhiệm vụ thành công, Verdel sẽ là người được tán dương.

Nếu thất bại… cái tên bị đem ra làm vật tế thần chắc chắn là anh – Ronius, người xuất thân thấp kém và không thế lực chống lưng.

Ronius siết nhẹ bàn tay.

Anh dư năng lực, nhưng địa vị lại thấp vì xuất thân.

(Dù vậy... việc Verdel-sama đi cùng chưa hẳn là tệ.)

Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn là Thánh Kỵ Binh cấp cao – một kẻ mạnh thực thụ.

Nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm. Nếu chỉ có mình, khả năng sống sót rất thấp.

Cái anh cần là giữ mạng sống – vì vợ, vì đứa con gái bé bỏng vừa chào đời.

(Mạng sống là quan trọng nhất. Có sống thì mới có ngày chứng minh được bản thân.)

"Vậy, lần này sẽ cử bao nhiêu nhân lực? Nếu có Verdel-sama hỗ trợ, chắc có thể điều động thêm binh lính từ miền Nam?"

"Không! Chỉ có chúng ta thôi. Hội đồng bảo phần còn lại thuê lính đánh thuê xử lý."

"……Xin lỗi? Chúng ta không có binh sĩ hỗ trợ?"

"Ai biết bọn họ nghĩ cái quái gì!? Mẹ kiếp, ta quen biết gì với bọn lính đánh thuê chứ!? Mà bây giờ đám đó dồn cả lên phía Bắc hết rồi! Còn muốn ta làm trò hề gì nữa đây!?"

Ronius vẫn giữ bình tĩnh trước tiếng gào của Verdel.

Đầu anh nhanh chóng chuyển sang chế độ xử lý: 

Phân tích – đánh giá – đưa ra giải pháp.

"Chuyện đó, xin để tôi lo. Tôi có một người bạn cũ có quan hệ khá rộng trong giới lính đánh thuê. Tôi sẽ thử liên hệ."

"Gì!? Ronius, ngươi có mối à? Ha ha ha! Tốt lắm! Vậy thì chuyện đó giao cho ngươi!"

"Vâng, cứ để tôi."

Verdel vỗ mạnh vào lưng Ronius – cú vỗ nặng như đập, khiến anh khụy nhẹ và ho sặc.

Verdel chỉ cười ha hả, quay lưng bỏ đi, chẳng thèm ngoái lại.

Dù hành xử thô lỗ và chẳng biết giữ ý, nhưng hắn không phải là kẻ độc ác. 

Có lẽ… cũng vì thế mà vài thánh chức giả vẫn ủng hộ hắn.

Tuy nhiên… Ronius càng lúc càng thấy khó hiểu với toàn bộ vụ việc.

(Thánh Nữ Soarina-sama đang trấn giữ miền Bắc. Sấm truyền đến từ bà ấy thì lẽ ra việc chuẩn bị cũng phải từ miền Bắc. Nhưng lần này lại do miền Nam xử lý. …Tức là có bàn tay Hội đồng miền Nam.)

Anh khẽ nhắm mắt, tay siết lại trong áo choàng.

(Hiện tại Thánh Nữ Soarina-sama đang dồn toàn lực lo loạn phía Bắc. Ngay cả Nhan Phục Thánh Nữ-sama cũng bị gọi đi hỗ trợ. Trong lúc ấy mà còn lo đấu đá nội bộ…)

Miền Bắc đang hỗn loạn chưa từng có:

Á nhân, ma thú, dị biến xảy ra liên tiếp.

Hai trong số bốn Thánh Nữ cùng phần lớn Thánh Kỵ Binh đã được điều động – tình hình chưa từng xảy ra trong lịch sử.

Nỗi bất an trong Ronius càng lúc càng lớn.

(Sấm truyền, Thánh Nữ, khảo sát… Làm ơn… hãy để con trở về an toàn…)

Anh cúi đầu thật sâu, khép mắt, dâng lên Thần lời cầu nguyện khẩn thiết nhất đời mình.

◇◇◇

"'Cây thịt người' đã được xây dựng theo đúng kế hoạch. Nhà kho lương thực cũng được dựng kèm theo, từ nay có thể quản lý tập trung nguồn lương thực cho Vương đô Mynoghra chúng ta."

Nữ Dark Elf Emul – phó tướng của Chiến binh trưởng Gia – cung kính cúi đầu, giọng nói rõ ràng, mạch lạc. 

Cô đứng thẳng người, hai tay chắp trước bụng, gương mặt nghiêm túc khi trình bày trước Atou.

Trước mắt họ là hàng loạt thân cây dị hợm mọc san sát – những "Cây thịt người" với hình dáng ghê rợn.

Vài tháng đã trôi qua kể từ buổi họp trước.

Giờ đây “Cây thịt người” đã hoàn tất.

Nhà kho và khu điều hành cũng đi vào hoạt động, kẻ làm thuê người vận chuyển qua lại tấp nập – cho thấy mọi thứ đang vận hành suôn sẻ.

Điều duy nhất khiến người ta phiền lòng chính là cái ngoại hình quá đỗi rợn người của cái cây đó, cùng với bản chất kỳ quái của nó—chỉ cần ăn một miếng là lập tức có cảm giác như mình đang nhai thịt người.

Nhưng mà, sống là quen, sinh vật sống vốn dễ thích nghi.

Mặc dù lúc đầu có hơi rối loạn thật, nhưng đến giờ thì cũng không còn rắc rối gì to tát.

Ngoài các báo cáo tiến độ, vài Dark Elf phụ trách còn lần lượt đến xin ý kiến về cải tiến kỹ thuật, điều chỉnh kho chứa, rồi cả định hướng quản lý sau này.

Trước tất cả những điều đó, Atou—đứng giữa khoảng đất trống trải, tay chống hông, đầu hơi ngẩng cao—cười rạng rỡ như thể đang duyệt binh.

“Được rồi, tốt lắm. Sản lượng nông sản ở các cánh đồng cũng ổn định nữa, về mặt thực phẩm thì cứ giữ nhịp như hiện tại là không vấn đề gì cả. Vậy thì, như dự định ban đầu, sau khi hoàn thành khu nhà ở, các ngươi có thể bắt tay vào xây dựng chính điện cho vương cung.”

Giọng cô dõng dạc, rõ ràng, mang khí chất thủ lĩnh tự nhiên.

Với dáng vẻ đầy tự tin ấy, ai cũng ngỡ Atou là nữ vương chứ không phải cận thần.

Trên thực tế, Takuto—đức vua, và Atou, lúc nào cũng có thể trao đổi ý chí một cách liền mạch.

Takuto có khả năng bao quát toàn bộ quốc gia và nếu muốn, cậu thậm chí có thể liên lạc trực tiếp với từng người một.

Tuy nhiên, có lẽ vì cả hai đã cùng nhau dịch chuyển đến đây, nên mối liên kết giữa Takuto và Atou đặc biệt mạnh mẽ.

Dù cách xa nhau, họ vẫn có thể vô thức đồng bộ quan điểm và chia sẻ thông tin.

Cũng chính vì vậy mà những việc như kiểm toán hay ra chỉ thị, phần lớn đều do Atou phụ trách.

Đám Dark Elf cũng hiểu rõ, chỉ cần hỏi cô ấy là mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Trái lại, nếu suốt ngày lôi mấy chuyện vụn vặt ra hỏi đức vua thì chẳng khác gì bất kính.

Tuy nhiên…

Dù là cánh tay phải hoàn hảo của vua, Atou vẫn có đôi lúc sơ suất.

Mà thực ra, cô là kiểu người… khá hay sơ suất mới đúng.

Đôi khi say mê bàn chiến lược hoặc quá phấn khích với một sáng kiến mới, cô dễ quên mất các chi tiết nhỏ – điều mà Emul hiểu rất rõ sau thời gian dài làm việc chung.

Lần này cũng vậy.

Sau khi lén liếc nhìn quanh một vòng để chắc rằng không ai khác nghe thấy, Emul – phó tướng chiến binh đoàn, hiện còn kiêm luôn thư ký và điều phối – khẽ hắng giọng, cúi đầu thấp hơn thường lệ. 

Cô lấy hết can đảm để hỏi ra điều vẫn luôn khiến mình băn khoăn:

“À… À thì, Atou-dono?”

“Vâng? Có chuyện gì vậy, Emul?”

Emul rụt rè đưa một ngón tay trắng muốt, nay đã có lại chút sắc hồng, chỉ về phía trước—nơi những công trình mang dáng dấp văn minh đang dần mọc lên giữa một khu dân cư từng chỉ là tụ điểm sơ khai ban đầu.

Hàng cây được đốn hạ một cách có quy hoạch, những đại thụ còn sót lại thì được tận dụng để dựng nhà treo như tổ ong bằng cách tạo hình cành nhánh.

Mặt đất được phân chia rạch ròi thành các khu canh tác, cây trồng nhú lên từng đợt.

Hàng rào phòng thủ đơn giản, giếng nước, những tiện ích cơ bản khác cũng dần hiện ra, tạo nên một nơi cư trú tương đối hoàn chỉnh.

Nhưng…

“…Hình như chưa ai nói gì với bọn thần thì phải…”

Khung cảnh trước mắt quá sai.

Đúng vậy—rừng ban đầu đã biến mất.

Thay vào đó là một quang cảnh… chỉ có thể gọi là “tà ác”.

Những đại thụ còn sót lại xoắn vặn, dị dạng, lá cây mang theo những sắc màu gợi bất an.

Mặt đất cũng chẳng khá hơn, cỏ cây mọc ra đủ loại hình thù khiến người ta rợn gáy, và một làn sương nhàn nhạt cứ lảng vảng khắp nơi.

Nước giếng thì mang màu sắc khiến khó tin đó là nước sạch, vậy mà vẫn có mấy Dark Elf nhỏ nhắn vô tư tắm rửa bên cạnh, khiến Emul chỉ biết đứng cứng người, lòng đầy bất an.

Tóm lại, quê hương mới của họ… đã bị biến đổi đến mức đáng sợ.

“Ể? Thật á? Ối trời, xin lỗi nhé~”

Atou bật cười hề hề, giọng như thể vừa đá phải hòn đá nhỏ ven đường chứ không phải chứng kiến một cảnh tượng vặn vẹo cả thế giới.

Dù đã quá quen với những "tai nạn tà ác" do vị cận thần này gây ra, Emul vẫn phải cố hỏi rõ cho ra lẽ.

Dù sao thì… rừng này đã thành cái gì vậy chứ?

“Không… thần không trách chuyện đó… Nhưng mà, tại sao rừng lại thành ra thế này? Mà… nó có ổn không ạ?”

“À, bởi vì các ngươi đã trở thành công dân của Mynoghra, đồng nghĩa với việc trở thành ‘thực thể tà ác’. Có thể mọi người chưa cảm nhận rõ, nhưng đó là nhờ vào uy lực của Đức Vua. Sức mạnh ấy không chỉ ảnh hưởng đến con người mà còn lan sang cả đất đai nữa.”

“Cái… cảnh này là vì vậy à…”

Câu trả lời nghe qua tưởng như đùa, nhưng lại vô cùng hợp lý.

Nếu dân chúng đã thành thực thể tà ác, thì vùng đất họ cư ngụ cũng biến đổi tương ứng—một lý lẽ chẳng có chỗ bắt bẻ.

Emul, người trước giờ vẫn không hề cảm thấy chút "tà ác" nào trong mình, giờ chỉ còn biết đứng ngây ra, cố tiếp nhận hiện thực đang phơi bày trước mắt.

“Đó gọi là ‘Vùng đất bị nguyền rủa’. Nó hỗ trợ các thực thể có thuộc tính tà ác, đồng thời gây bất lợi cho những kẻ trung lập hoặc thiện tính. Một nơi cực kỳ lý tưởng để phòng thủ đấy.”

“Whoa… Hở? Nhưng mà… Nếu nó có lợi cho tà ác, thì thần lẽ ra phải cảm thấy dễ chịu hay gì đó chứ?”

Câu hỏi hoàn toàn chính đáng.

Nếu đã trở thành tà ác, lẽ ra khung cảnh này phải mang đến cảm giác an toàn hoặc thân thuộc.

Nhưng thứ Emul cảm thấy chỉ là: 

“Trông đáng sợ quá đi mất”.

Chẳng thấy chút “lợi ích” nào cả.

Atou chỉ nhoẻn cười như đã lường trước phản ứng ấy.

“Vậy thì thử hít thở sâu một hơi xem sao.”

“Dạ? V-Vâng! Suuh… Haah…”

“Cảm giác thế nào?”

“…Trái với vẻ ngoài… người thần thấy sảng khoái hẳn ra… Như là có thêm sức lực vậy…”

“Đó chính là bằng chứng ngươi đã trở thành thực thể tà ác. Mà thường thì, thay đổi bản thân là thứ khó cảm nhận nhất.”

Emul tròn mắt, thử nắm mở tay mấy lần như kiểm tra một sức mạnh mới nào đó.

Nghĩ lại thì, khi ăn trái cây từ cái cây "thịt người" nọ, đáng lý cô phải thấy ghê tởm, vậy mà lại chỉ nghĩ: 

“Hơi dai, chắc đem ninh kỹ sẽ ngon hơn”.

Quả đúng như lời Atou—đã tà ác rồi thì cũng chẳng tự nhận ra được.

Ngẫm lại, cảnh sắc hiện tại cũng không đến nỗi… tệ.

Một vẻ yên tĩnh mà không ai dám làm phiền—cũng khá hợp gu.

Nghĩ vậy, Emul dần dần chấp nhận thực tại.

Ảnh hưởng… đang hiện ra một cách rõ ràng.

“Chỉ có điều, có một vấn đề… Chỗ này nổi bật quá rồi…”

Atou đột nhiên buông một câu, như tạt gáo nước lạnh vào sự yên tâm vừa mới hình thành trong lòng Emul.

Cô suýt buột miệng: 

“Dĩ nhiên là nổi bật rồi còn gì nữa!”

Với mức độ biến đổi này, mà bảo không bị để ý thì đúng là chuyện lạ.

May thay, lãnh địa họ vẫn còn nằm sâu trong Đại Chú Giới—một khu rừng khổng lồ có thể che giấu họ tạm thời.

Nhưng nếu quốc gia tiếp tục phát triển, lãnh thổ mở rộng… thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Và một khi bị để ý, trong hình dạng "tà ác" thế này, chỉ tổ chuốc lấy rắc rối.

“Dù sao thì, sớm muộn gì thế giới ngoài kia cũng biết đến sự tồn tại của chúng ta. Vậy thì thay vì đau đầu lo mấy chuyện nhỏ nhặt, chi bằng cứ tận hưởng cuộc sống trước mắt đi!”

“…Ngài vừa… quăng cái vấn đề to đùng đi luôn rồi hả…”

Emul suýt buột miệng hỏi thế.

Nhưng cô không dám. 

Dù gì, đây cũng là cận thần thân cận nhất của Đức Vua.

Cho dù có thân thiện đến đâu, thì bất kính vẫn là điều không thể dung thứ.

Với lại… cô cũng chẳng nghĩ ra được giải pháp nào tốt hơn.

Vậy thì, như Atou nói, buông bỏ mấy lo lắng thừa thãi để tập trung vào hiện tại—là điều duy nhất cô có thể làm.

Suy cho cùng, sự tồn tại của họ rồi sẽ bị phát hiện.

Và Takuto-sama—Ira Takuto, Mạt Vương, kẻ sẽ hủy diệt thế giới—cũng không phải người có thể giấu mình mãi mãi trong bóng tối.

Nhưng… lạ thay, Emul lại chẳng thấy lo lắng gì cả.

Sự hiện diện của Đức Vua mang lại cho cô một cảm giác an tâm tuyệt đối.

Và chính Atou—người cận thần trung thành—đã khơi dậy trong lòng Emul hình ảnh kẻ địch bị tận diệt không thương tiếc.

Tộc của họ… thực sự là may mắn và hạnh phúc.

Lũ trẻ cười đùa, thanh niên cặm cụi lao động, Chiến binh Đoàn ngày ngày rèn luyện—nhìn họ, Emul thấy lòng dâng lên một niềm tin mãnh liệt.

Tuy nhiên, cô cũng hiểu rõ—mình còn rất nhiều việc phải làm, vì quốc gia, và vì Đức Vua.

Nghĩ đến tương lai không xa ấy, Emul một lần nữa lặng lẽ thề sẽ cống hiến hết mình cho hiện tại.

=Eterpedia============

[Chí hướng "Xâm Thực"] – Quốc gia chí hướng

・Lãnh địa của quốc gia sẽ biến thành “Vùng đất bị nguyền rủa”

・■■■■■■■■■■■■■■■■

~~Thế giới đang dần bước đến hồi kết, rồi sẽ bị lũ tà ác nuốt trọn, tất cả mọi thứ sẽ trở thành vùng đất bị nguyền rủa~~

“Chí hướng Xâm Thực” là một trong những chí hướng dành cho các quốc gia do những nhà lãnh đạo mang thuộc tính tà ác điều hành.

Tính chất chủ đạo của nó là biến lãnh địa quốc gia thành “Vùng đất bị nguyền rủa.”

“Vùng đất bị nguyền rủa” gây bất lợi cho các đơn vị có thuộc tính thiện hoặc trung lập, đồng thời lại mang lại lợi ích cho các đơn vị tà ác.

Tuy tà ác là bản chất của nó, nhưng chí hướng này lại vô cùng phù hợp cho việc phát triển nội chính và phòng thủ.

―――――――――――――――――

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận