Vol 1: Khi tai họa gieo rắc khắp thế gian
Chương 10: Kỹ thuật (2)
0 Bình luận - Độ dài: 3,343 từ - Cập nhật:
Rốt cuộc “trồng rừng” là kỹ thuật gì?
Không biết là một điều đáng xấu hổ.
Cố che giấu sự không hiểu biết của mình rồi cũng sẽ đến lúc phải trả giá.
Vì vậy, Gia đã thẳng thắn đưa ra câu hỏi—không phải để tìm kiếm sự tha thứ, mà vì sự sinh tồn và phát triển của cả tộc.
“Ể?”
Takuto thốt lên, giọng ngạc nhiên đến mức khiến Gia thấy lạnh sống lưng.
Anh lập tức cảm thấy bất an—không phải vì bị khiển trách, mà vì không đoán được cảm xúc thật sự đằng sau sự ngạc nhiên ấy.
Tuy nhiên, có vẻ cậu không thất vọng.
Đó là sự ngạc nhiên chân thật.
Takuto khoanh tay lại, toàn thân đen kịt khẽ lay động như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
“Ngươi không biết ‘trồng rừng’ là gì sao?”
“…Thần xin chịu tội.”
“Không, không sao cả.”
Takuto lắc đầu, rồi khẽ quay sang hỏi:
“Lão Mortar, ông có biết gì về nó không? Còn cô đứng sau đó—Emul thì sao?”
Câu hỏi ấy khiến cả hai đều hơi giật mình, nhưng rồi đều chậm rãi lắc đầu.
Gia khẽ chắp tay cầu nguyện trong lòng—cầu cho ít nhất một trong hai người biết để mình khỏi lẻ loi.
Nhưng không.
Khi cả hai cũng không hiểu, sự chênh lệch với Takuto lại càng hiện rõ.
“Hừm. Trình độ kỹ thuật của nó đâu đó ngang với ‘Tinh chế’, ‘Nuôi trồng thủy sản’, ‘Kiến trúc thành trại’ thì phải? Lạ thật.”
Takuto hiếm hoi lên tiếng giải thích, giọng đều đều, không nhanh không chậm.
Cách nói ấy khiến Gia và các tộc Dark Elf khác có chút bất ngờ—bởi từ trước đến giờ, người nói thay cho vua luôn là Atou.
“Những kỹ thuật Takuto-sama vừa nhắc, mọi người có biết không?”
Gia gật đầu thay mặt nhóm xác nhận.
Chúng đều là khái niệm quen thuộc với họ—thứ kỹ thuật nền tảng mà người từng giữ vị trí cao trong xã hội không thể không biết.
Anh định nói thêm, nhưng Atou đã nhanh chóng cướp lời.
“Vậy còn những cái này thì sao? ‘Tứ đại nguyên tố’, ‘Ma thuật quân sự’, ‘Lục đại nguyên tố’, ‘Nguồn ma lực đặc thù’, ‘Ma thuật công kích chiến lược’, ‘Ma thuật gia cường quân đội’, ‘Phù du binh khí’, ‘Thao tác địa chất’, ‘Triệu hồi thứ nguyên’, ‘Ma đạo hình nhân’, ‘Ma thuật cải biến di truyền’.”
Cả nhóm sững người.
Dù Atou bảo chúng là kỹ thuật thuộc hệ ma pháp, nhưng chúng quá xa lạ.
Một số cái họ chưa từng nghe, một số thì nghe như trò đùa của trẻ con.
Lão Mortar khẽ rùng mình trước những lời Atou thốt ra, rồi dè dặt lên tiếng:
“Nếu là ‘Tứ đại nguyên tố’ thì lão có biết… còn những cái khác thì chưa từng nghe qua.”
“Về ma thuật, các vị biết tới đâu? Xin hãy nói rõ về ứng dụng trong chiến đấu, cả quân sự. Có đơn vị chuyên dùng thuật sư không?”
Emul nhanh nhảu lên tiếng thay cho mọi người, gương mặt căng lên vì cảm giác được trực tiếp đối thoại với Atou:
“À, để thần trả lời. Ưm, bình thường thì các thuật sư sẽ hỗ trợ cho chiến binh rồi dùng ma thuật tấn công. Trong quân đội, họ thường đóng vai trò hồi phục ở hậu tuyến. Nhưng do khó bảo vệ, tầm bắn hạn chế và sức bền thấp nên chưa từng có đơn vị chính quy sử dụng họ làm mũi nhọn. Thần nghe nói… vẫn đang được nghiên cứu…”
“Ra là ở mức đó…”
Atou khẽ lẩm bẩm, rồi lặng đi.
Cô đang cân nhắc những điều vừa nghe.
Mức phát triển kỹ thuật ở thế giới này thật sự quá thấp.
Trước đây, qua lời Mortar, họ cho rằng kỹ thuật ma pháp có lẽ tương đương trình độ rèn sắt, dựng trại—ít nhất cũng ở tầm ‘Ma thuật quân sự’.
Nhưng thực tế cho thấy, trình độ hiện tại còn kém xa dự đoán.
Vậy thì việc họ không biết đến ‘trồng rừng’ cũng dễ hiểu.
Trong Eternal Nations, ‘trồng rừng’ là kỹ thuật cải tạo đất đai, mở khóa sau khi phát triển ‘Canh nông’ và ‘Lục đại nguyên tố’.
Khác với thế giới thực, tại đó, nhờ ma thuật mà cây cối có thể phát triển vượt xa tốc độ tự nhiên.
Dù là kỹ thuật chuyên biệt, nhưng ít ra thì khái niệm cơ bản về trồng rừng vẫn nên tồn tại.
Việc hoàn toàn không có khái niệm ấy—là điều bất thường.
Atou liếc nhìn Takuto.
Cái liếc ấy đầy ẩn ý:
Thế giới này và Eternal Nations có liên hệ nào đó.
Takuto lặng lẽ gật đầu, xác nhận cô không sai.
“Vậy là… kỹ thuật ma pháp ở đây thực sự thua xa những gì Takuto-sama dự đoán sao?”
“…Đúng vậy. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với cơ hội rất lớn. Nếu ta đi trước một bước, chúng ta sẽ nắm giữ ưu thế tuyệt đối.”
Takuto gật đầu liên tục, lần đầu lộ ra vẻ hứng thú rõ rệt.
Thấy không khí cuộc họp chưa trùng xuống, Gia tranh thủ lên tiếng:
“Vậy, thưa Atou-dono… mục đích cụ thể của việc ‘trồng rừng’ là gì?”
“Ồ, suýt thì quên mất. ——‘Trồng rừng’ là hành động gieo trồng cây cối lên những vùng đất đã bị khai thác, nhằm duy trì hệ sinh thái. Tất nhiên còn có mục đích khai thác gỗ, nhưng không chỉ dừng lại ở đó.”
“Hừm. Theo thần biết, có những loài cây phải mất hàng trăm năm, thậm chí nghìn năm mới trưởng thành. Không lẽ…”
“Đúng vậy. Nhờ sử dụng nguyên tố ma pháp, chúng ta có thể đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng.”
Lão Mortar mở to mắt.
Cây cối ở thế giới này vốn đã khổng lồ, mọc chậm, và phải chặt phá để có đất trồng trọt.
Dù Elf bảo vệ rừng, họ chỉ sống hòa hợp chứ không can thiệp chủ động.
Nếu có thể dùng ma pháp để quản lý rừng như tài nguyên, thì đó sẽ là chiến lược thay đổi cục diện.
Kính phục trước tầm nhìn ấy, ông khẽ cúi đầu.
Tuy nhiên, trong lòng ông vẫn vướng mắc một câu hỏi.
“Nhưng… những kỹ thuật như vậy, rồi cả khái niệm ‘trồng rừng’… Đức Vua lấy từ đâu ra vậy…?”
“Đó là ánh sáng khai sáng của Đức Vua vĩ đại của Mynoghra—Ira Takuto-sama. Đó chính là chân lý của thế giới này.”
“Cái gì cơ!?”
(Hả!?)
Atou đáp không chút do dự, tự hào đến mức như đang ca ngợi chính mình.
Takuto suýt nghẹn, hét lên trong lòng.
Toàn bộ… đều là bịa đặt!
“Các vị đã được ban cho vinh dự lớn lao: trở thành thần dân của Người. Các vị hẳn đã cảm nhận được phần nào sự vĩ đại ấy rồi, đúng không?”
Lũ Dark Elf gật đầu rào rào như lên đồng.
Takuto cố gắng giơ tay phản đối, nhưng như mọi lần, chẳng ai chú ý.
“Vậy mà đã đủ? Không đâu! Người còn vĩ đại gấp trăm lần thế!!”
Atou tuyên bố chắc nịch, tay chỉ vào mình, ngoắc ngoắc như mời gọi cả thế giới đến chất vấn.
Takuto muốn lăn ra bất tỉnh để trốn khỏi tình huống này.
Nhưng không—Emul đã hưởng ứng tín hiệu đó.
“Thưa ngài, trước kia Thánh Vương Quốc Qualia từng có một trận đại dịch. Các thánh chức giả bảo đó là lời nguyền, nhưng… chẳng hay Đức Vua có biết nguyên nhân thật sự không ạ?”
“Có thể chỉ là do người ta… lỡ tay tiêu diệt hết lũ mèo. Lũ chuột không còn thiên địch, sinh sôi vô độ. Mà chuột thì là vật chủ mang bệnh. Người chết, xác bị chuột gặm, chuột mập lên rồi lại sinh thêm. Một vòng luẩn quẩn… tuyệt đẹp. Tất cả đều là phát hiện của Đức Vua.”
Không, cậu chưa từng phát hiện gì cả.
Đó là của một vị tiền nhân vĩ đại...
Trong lòng, cậu chỉ biết âm thầm gửi lời xin lỗi đến người ấy.
“...Vật chủ mang bệnh? Ý ngài là… loài chuột giết người sao?”
“Không phải chuột. Mà là vi khuẩn ký sinh trên chuột mới là thủ phạm. Có những sinh vật nhỏ đến mức không nhìn thấy bằng mắt thường, tồn tại đầy rẫy trong thế giới này. Và vâng, đó cũng là một trong những phát hiện của Đức Vua.”
(Tự tiện quá rồi đó Atou…)
Takuto thấy đầu ong ong vì những giai thoại cứ được đắp lên đầu mình, chẳng có cái nào là thật.
Nhưng cậu không cắt lời được, chỉ lặng thinh ngồi nghe.
Cậu không mắng cô.
Cũng không buông một lời trách nhẹ.
Đơn giản vì Takuto hiểu, khoảng cách giữa hai người vẫn chưa đủ để cậu có thể dập tắt một cách phũ phàng những lời nói đầy tự hào của Atou.
Dù gì thì, Takuto vẫn luôn mềm lòng trước cô.
“Hừm… nếu tưởng tượng ra những con sâu nhỏ có cánh đang phá hoại bên trong cơ thể thì cũng dễ hiểu hơn. Phải nghĩ cách diệt trừ bọn sâu đó mới được.”
“Có vài biện pháp đối phó. Chắc hẳn ngươi đang nghĩ tới việc trích máu đúng không? Vậy thì ta nói luôn: sai lầm to đấy. Rút máu ra để ‘lấy vi khuẩn ra khỏi người’ chỉ khiến cơ thể yếu hơn thôi, phản tác dụng. Còn tụng kinh thì… ừm, ở thế giới có ma pháp như nơi này thì cũng có tác dụng nhất định, nhưng để thi triển lên cả vạn người thì chắc là bất khả thi. Tất cả những điều đó – là Đức Vua phán.”
Không hề có nha.
…Nhưng giờ thì cũng lỡ rồi.
Sau đó, hàng loạt kiến thức y học về cách chữa và phòng chống dịch bệnh được trình bày một cách không chút do dự.
Takuto dù không hề làm gì, lại được tâng bốc như một thiên tài toàn năng.
Lũ Dark Elf nghe xong thì kinh ngạc, khâm phục, rồi ánh mắt nhìn cậu như nhìn thần thánh.
Và với Takuto, từng câu khen ngợi đó lại như cú đấm âm ỉ vào dạ dày.
“Fufufu, với đức vua của ta thì chuyện này chỉ như làm chơi thôi~.”
Takuto chỉ còn biết gật đầu cho xong, im lặng chịu trận.
Trong lòng, cậu tự nhủ phải phạt Atou một chút – chẳng hạn như cấm ăn món yêu thích vài hôm.
“Kiến thức do Đức Vua sáng tạo. Ở thần quốc mà ngài từng sinh sống, có rất nhiều tri thức quý báu như thế. Dù hiện tại chưa thể áp dụng hết vì công nghệ và điều kiện còn thiếu, nhưng từng chút một, nó sẽ đem lại vô số lợi ích như vừa rồi. Các người có hiểu mình may mắn tới mức nào không?”
Thật ra, nếu bỏ qua phần tâng bốc quá đà, thì lời Atou nói không sai.
Kỹ thuật chỉ phát huy hiệu quả khi có nền tảng, nghiên cứu, và văn hóa đủ trưởng thành – điều đó đúng.
Nhưng đồng thời, cũng không sai khi nói rằng nếu đã có bản đồ kho báu trong tay thì khỏi phải mò mẫm trong sương mù – kết quả sẽ đến nhanh hơn nhiều.
Atou và Takuto không phải chuyên gia, cũng chẳng có kinh nghiệm thực hành.
Nhưng kiến thức họ mang lại – chính là vàng ròng.
“Vậy quả táo đó cũng là do Đức Vua tạo ra sao!? Là loại trái cây mà ngài đã trồng ở thần quốc trước kia ạ!?”
Chủ đề nhanh chóng được chuyển hướng.
Lần này là về giống quả do Takuto mang đến – mấy trái cây hiện đại mà kiếp trước cậu từng ăn.
Dù chẳng rõ bằng cách nào chúng xuất hiện được ở thế giới này, nhưng hương vị và chất lượng của chúng thì là thật.
Câu trả lời duy nhất:
Công nghệ có thể tạo ra những “kỳ tích” như thế.
“Đúng vậy đó. Ngon lắm phải không? Còn nhiều loại ngon hơn nữa đấy. Cá nhân ta thì rất thích nho nha~.”
…Nói gì thì nói, Atou hơi bị quá khích rồi.
Takuto khẽ liếc sang Atou, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng không nói gì.
Chắc phải thật sự ban hành lệnh “cấm ăn nho” một thời gian mới được.
Atou vẫn thao thao bất tuyệt, không hề nhận ra ánh mắt đó.
Emul cũng bị cuốn theo không khí đó.
Cô bé tươi cười rạng rỡ, đáp lời Atou bằng giọng háo hức như đang tám chuyện với một chị gái thân quen.
“Ý ngài là loại quả tròn tròn, màu tím đúng không!? Thần thấy trong đó có hạt nên đã đem đi gieo thử! Và giờ thì nó đã nảy mầm rồi đó ạ! Thần mong lắm tới ngày được thấy nó lớn lên, để sau này không cần làm phiền đến Đức Vua nữa mà vẫn có thể thu hoạch được nhiều quả ngon!”
“Cái gì!? Cô tự tiện làm vậy sao!? Không hỏi tôi, lại càng không xin phép đức vua!? Cô nghĩ sao hả!?”
“Đúng đó, Emul. Như vậy là không được. Tại sao lại tùy tiện làm vậy chứ?”
…Và thế là, cuộc trò chuyện vui vẻ của mấy cô gái bị hai người đàn ông xen vào.
Takuto thoáng nghĩ:
(Làm vậy có hơi phá hỏng không khí con gái quá không ta…?)
Nhưng cậu không để tâm chuyện đó lâu, vì vừa nãy có một chi tiết đã khiến tim cậu khẽ rung lên.
“T-tôi... vì tò mò quá nên... ăn ngon lắm nên tôi nghĩ chắc không sao đâu...”
"Ngươi đã trồng hạt giống của trái cây hiện đại đến từ thần quốc à?”
Atou phát hiện ra điều đó chậm hơn Takuto một nhịp.
Ánh mắt cô trợn lên đầy kinh ngạc, như thể mũi tên sắc nhọn bắn thẳng về phía Emul khiến vai cô bé khẽ giật lên.
Emul trông hệt như một đứa trẻ vừa bị mắng, rụt rè cúi đầu co người lại trông đến tội, đến nỗi lão Mortar và Gia đứng gần đó cũng suýt nữa thì xen vào can ngăn.
Nhưng cả Atou và Takuto lúc này đều không còn tâm trí đâu để trách móc hay dỗ dành.
Vì những điều họ đang nghĩ tới đã vượt xa tình huống trước mắt.
Thứ thức ăn được tạo ra nhờ sản xuất khẩn cấp kia, đúng là đồ ăn hiện đại.
Và hạt giống của nó, cũng là đồ đến từ thế giới cũ của Takuto — một thế giới hoàn toàn khác với nơi này.
Nói cách khác, những thành quả tân tiến bậc nhất của nền công nghệ hiện đại có thể được tái hiện và sử dụng tại cái thế giới còn lạc hậu này.
Tức là — tương lai, hay đúng hơn là kết quả cuối cùng, đã có sẵn ngay trước mắt.
Sản lượng lương thực quyết định quy mô dân số của một quốc gia.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện những giống cây năng suất cao, được tạo ra từ đỉnh cao của công nghệ sinh học và kỹ thuật di truyền, có thể mang lại giá trị lớn tới mức nào cho đất nước này là đã đủ choáng váng.
Và không chỉ có thế.
Nếu tạo ra được lương thực... thì tạo ra tài nguyên cũng là điều hoàn toàn khả thi.
Lẽ ra sản xuất khẩn cấp không thể tạo ra tài nguyên chiến lược, đúng chứ?
――Không.
Điều không thể tạo ra chỉ là tài nguyên chiến lược có sẵn trong game.
Nhưng nếu đó là những tài nguyên từng tồn tại trong thế giới cũ của Takuto, thì rõ ràng hệ thống vẫn có thể sản sinh ra được — họ vừa mới chứng minh điều đó.
Takuto thử đưa bàn tay ra trước không trung và tập trung ý nghĩ.
Một vật nhỏ cộp xuống lòng bàn tay cậu.
Đó là một kim loại có vẻ ngoài chắc chắn nhưng lại nhẹ đến bất ngờ — chính là nhôm.
Takuto khẽ nở một nụ cười.
Một nụ cười rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng lại đáng sợ lạ thường.
Kim loại cơ bản như nhôm, thép.
Kim loại hiếm – thứ được gọi là nguyên tố hiếm.
Phân bón như Phosphat hay canxi.
Nếu hệ thống còn có thể tạo ra cả thuốc súng đen, thậm chí là thuốc súng không khói, thì việc tạo ra một đội quân hiện đại vượt xa thời đại này chỉ còn là chuyện thời gian.
Và nếu họ học được kỹ thuật ma pháp, thì những tài nguyên vốn là sản phẩm phụ của công nghệ hiện đại còn có thể được khai thác ở một tầm cao hơn nữa.
Dĩ nhiên, để sản xuất hàng loạt thì vẫn cần sức mạnh công nghiệp, trình độ kỹ thuật nền tảng, và cả dân số đủ lớn.
Nhưng chỉ cần đổ đủ ma lực vào, thì chẳng cần mỏ tài nguyên cũng có thể sản sinh ra tất cả — hệ thống này quả là không thể không thấy hấp dẫn.
Có thế giới ngoài kia đã từng chém giết lẫn nhau chỉ vì tranh giành dầu mỏ.
Giờ đây, việc nắm trong tay khả năng tự chủ tài nguyên chẳng khác nào đặt một nền móng vững chắc để biến Mynoghra thành cường quốc.
Như vậy, điều cần nhất bây giờ chính là — ma lực.
Mà không chỉ là nhiều đâu, là vô cùng, tận cùng, vô tận ma lực…
Một lượng ma lực khổng lồ đến mức phải gọi là thiên văn, để cưỡng ép tạo ra tài nguyên quý hiếm hoặc đã cạn kiệt.
Một chiến lược không thể thực hiện nếu thiếu vắng vị vua — nhưng bản chất của quốc gia chính là vua, và vua chính là quốc gia.
Chẳng có gì là bất ổn cả.
Takuto vừa sắp xếp lại luồng thông tin dồn dập trong đầu, vừa bắt đầu vẽ lại chiến lược quốc gia sắp tới.
Khóe miệng cậu nhếch lên.
Một tiếng cười nhỏ thoát ra.
Hiếm khi Takuto nở một nụ cười nguy hiểm như thế.
Cùng lúc đó, Atou — cánh tay phải của cậu — cũng đã hiểu ra điều Takuto vừa khám phá được và khúc khích cười theo.
“Ơ, ơm... thần... thần làm sai gì rồi phải không ạ...?”
“Không đâu. Ngươi đã làm rất tốt. Một phát hiện tuyệt vời mà bọn ta không ngờ tới.”
Atou mỉm cười hiền hậu với Emul đang run rẩy vì sợ bị mắng, rồi gật đầu hài lòng.
Có lẽ cái thế giới-game này dễ chơi hơn bọn họ tưởng thật.
Giữa những cảm xúc phi thực tại lạ thường, Takuto âm thầm điều chỉnh lại toàn bộ chính sách điều hành quốc gia trong đầu.
=Thông báo hệ thống=============
Mynoghra đã đạt được chí hướng quốc gia mới:
《Chí hướng Đặc quyền Thần thụ》
―――――――――――――――――
=Eterpedia==============
【■ hướng Đặc quyền Thần ■】– Chí hướng quốc gia
Cho phép sản ■ ■ cấp các loại lương ■, tài nguyên và vật ■ chiến lược ■ biết trong bản đồ “Ea■th-AC21■5”.
※ Những ■■ phẩm chưa đạt được bằng kỹ thuật, sẽ tiêu ■■ ma lực tùy ■ độ khó của kỹ ■ đó.
※ Chí hướng này có khả năng ■■■■■■■■■■ đến thế giới.
=Thông báo hệ thống=============
〈!〉Mã lỗi 447 (Phát hiện thao tác dị thường)
〈!〉Đã chọn dữ liệu chí hướng không tồn tại
〈!〉Phát sinh mâu thuẫn giữa hồ sơ thế giới và hồ sơ kỹ thuật
〈!〉Cân bằng game trong bản đồ gốc đã bị phá vỡ ở mức độ chí mạng
―――――――――――――――――


0 Bình luận