Tập 1
2-5: Bí Ẩn • Về Thiếu Nữ Cô Đơn (Mysterious • Lonelygirl)
17 Bình luận - Độ dài: 1,477 từ - Cập nhật:
Ăn trưa ở phòng y tế quả nhiên vẫn là trải nghiệm mới lạ đầu đời của tôi. Không phải lớp học, cũng chẳng phải căn tin, mà lại là nơi ngập tràn mùi thuốc sát trùng này. Được cái là nơi này có điều hòa nên khá mát mẻ, thật là dễ chịu.
Chúng tôi chỉ mới bắt đầu đổi đồng phục mùa hè vào đầu tuần trước, và dù có người nói mùa hè thực sự phải còn vài tuần nữa mới đến, thì những ngày nắng chói chang như hôm nay cũng đủ khiến người ta phải vã mồ hôi hột.
Trong trường, chỉ trừ phòng giáo viên và thư viện là những nơi hiếm hoi được lắp điều hòa, thì còn lại đều nóng đến phát sợ. Vì thế phòng y tế này phải nói thật chẳng khác gì ốc đảo hiếm có khó tìm.
"Trời nóng thế này mà đám học sinh cứ ùn ùn kéo đến, phiền chết đi được."
Cô Akagi ngồi vắt chân trên ghế, khẽ nhún bờ vai trần trắng ngần của mình.
"Chả thấy ốm đau gì cũng vác xác đến. Vì để quán triệt tư tưởng cho đám học sinh rằng『tốt nhất đừng mò đến đây』nên tôi trực tiếp xử lý theo cách tệ hại nhất luôn."
Làm giáo viên y tế của trường mà như vậy có ổn không hả? Tôi nuốt trọng cả câu mỉa mai cùng miếng gà rán xuống bụng.
Junna ngồi bên cạnh tôi, vừa dùng đũa chọc chọc miếng ớt chuông trong hộp bento vừa lên tiếng:
"Cần gì phải cố ý làm thế chứ? Riêng cái miệng của cô đã đủ tệ rồi mà. Cô đeo khẩu trang chủ yếu là để bịt nó lại còn gì, đúng chứ?"
"Amemori."
Dưới lớp khẩu trang ấy, cô Akagi nhoẻn miệng cười.
"...Có tin tôi tiễn em nằm viện luôn không?"
"Lời này từ miệng giáo viên y tế nói ra có ổn không vậy!?"
Tôi không nhịn được mà buông lời châm chọc, còn Junna thì vẫn thản nhiên.
"Phản đối bạo lực vật lý, cũng phản đối bạo lực ngôn từ luôn."
"Hừ... Ớt chuông, không được bỏ mứa."
Cô Akagi nhẹ nhàng đổi chủ đề. Xem chừng những cuộc cãi vã như này đã dần trở thành chuyện thường ngày với họ.
"Để sót dù chỉ là một miếng nhỏ xíu thì tôi sẽ không nấu ăn cho em nữa đâu." [note73802]
"...Ác thật đấy."
Junna nhăn mặt, bỏ miếng ớt chuông đang nghịch nãy giờ vào miệng.
"...Ửm? Không đắng như tưởng tượng nhỉ, ngược lại còn khá ngon thì phải?"
Tôi đưa mắt ra khỏi Junna đang tròn xoe mắt đầy ngạc nhiên, nhìn sang cô Akagi ở phía đối diện.
"Bữa trưa của Junna là cô làm sao ạ?"
"Ờ. Con bé Amemori này kén ăn lắm."
Hộp bento mà Junna mở ra tuy ít nhưng khá đa dạng, màu sắc lại sặc sỡ, trông khá tinh xảo. Gỏi cá cơm ớt chuông [note73803], trứng cuộn kẹp tía tô xanh [note73804], kinpira cà rốt và ngưu bàng [note73805], súp lơ, shogayaki thịt heo [note73806]... Cơm là gạo lứt trộn, còn rắc ít bột tía tô bên trên. Thậm chí còn có cả sữa chua kèm mứt rashberry để làm món tráng miệng.
"Nếu cứ mặc kệ thì con bé chỉ ăn mỗi bánh mì ngọt với đồ ăn vặt thôi, gây hại sức khỏe lắm. Thân làm giáo viên y tế nên tôi phải đích thân chuẩn bị bữa ăn lành mạnh, cân bằng dinh dưỡng cho con bé."
"Ngày nào cũng làm sao ạ?"
"Ngày nào cũng làm cả. Sẵn đây nói luôn, nói không với đồ chế biến sẵn, tất cả đều tự tay tôi làm."
"Cái này... đỉnh chóp luôn ạ..."
Tôi nhìn miếng gà rán chế biến sẵn trong hộp bento mình rồi thầm thán phục. Dù đồ ăn chế biến sẵn cũng khá ngon, nhưng mức độ kiên trì này của cô Akagi cũng đáng kinh ngạc thật.
"Độc mồm độc miệng,"
Junna vừa nhai shogayaki với cà rốt xào, vừa giơ ngón cái.
"Nhưng mà tay nghề siêu đỉnh."
"Cảm ơn."
Cô Akagi nheo mắt cười, còn tôi dần phải nhìn cô bằng ánh mắt khác.
"Cô đúng thật là giáo viên y tế lý tưởng đấy ạ..."
Chỉ là hơi độc mồm độc miệng chút, nhưng thực ra vẫn rất quan tâm học sinh. Có lẽ đây thực sự là một giáo viên tốt.
"Thành thật mà nói thì em từng nghĩ cô là một người đáng sợ hơn nhiều cơ. Giống như mấy cái lời đồn ấy."
"...Lời đồn? Lời đồn gì?"
"Có người nói rằng khi gõ cửa, cô quát 'chờ đấy' như đang huấn luyện chó, rồi để họ đứng chờ năm phút."
"Đó là để tranh thủ thời gian cho Amemori trốn."
"Nghe nói có học sinh kêu mệt muốn nằm giường nghỉ, cô lại bắt nằm dưới đất."
"Thằng đấy giả bộ thì có. Tôi bỏ bê công việc thì được, chứ đám học sinh các cậu thì không."
"Còn nữa, nghe kể lúc cô xử lý vết thương thì ăn nói rất thô bạo. Người ta đến để chữa lành nỗi đau thể xác, kết quả lại thành ra tổn thương tinh thần."
"Vớ va vớ vẩn. Giọng nói có hơi cộc cằn tí thôi chứ xử lý vết thương vừa nhẹ nhàng vừa tỉ mỉ thế còn gì, đúng chứ?"
"Có người từng nghe thấy tiếng hét không thuộc về thế gian này phát ra từ phòng y tế."
"Đó là death voice. Lúc đó tôi đang bật nhạc của Crossfaith [note73807] hay Rebellion [note73808] to hết cỡ."
"Xin cô đừng mở heavy metal rock trong phòng y tế nữa ạ."
"Hoặc có thể là tôi đang nghe Hormone [note73809] hay Vegas [note73810] gì đó?"
"Junna này, cậu cũng nên đeo headphone mà nghe cho đàng hoàng chứ."
"Chẳng lẽ cậu chưa từng muốn thử dùng cả cơ thể để cảm nhận âm nhạc à?"
"...Dĩ nhiên cũng có. Nhưng ý tôi là cũng nên lựa chỗ nào khác ấy. Đừng có làm như vậy ở phòng y tế chứ, cô nàng gây ồn ào ạ."
"Ừm. Noisemaker, nghe ngầu phết đấy chứ." [note73811]
"Tôi không nói về ban nhạc. Cơ mà tôi cũng thích bài《name》[note73812] của họ." [note73813]
Khi chúng tôi đang vui vẻ tán gẫu như mọi khi, cô Akagi đột nhiên cười "...Khà khà", chống cằm nhìn chúng tôi.
"Hai đứa bây quan hệ cũng tốt phết nhỉ. Lần đầu tiên tôi thấy Amemori nói nhiều như vậy đấy."
"...Thật ạ?"
Tôi vẫn luôn nghĩ cô ấy chỉ lạnh lùng, hóa ra lại nói khá nhiều, giống kiểu người thích pha trò. Nhưng nghe nói khi ở cùng cô Akagi thì cô ấy lại chẳng trò chuyện mấy. Lúc ăn cơm hầu như chẳng nói gì.
"Với cả đây là lần đầu tiên tôi nghe con bé đánh giá tích cực mấy món tôi nấu đấy. Trước đây toàn nói cái này không thích, cái kia không ăn." [note73814]
"Vậy mà cô vẫn kiên trì nấu cơm mỗi ngày, cũng vất vả quá rồi ạ..."
Tôi tâm phục khẩu phục từ tận đáy lòng.
Tôi lại nghiêng người nhìn Junna. Có lẽ cô ấy nghĩ mình đang bị khiển trách nên liền "hứ" một tiếng quay mặt đi. Tôi quay lại nhìn cô Akagi, hỏi.
"Cơ mà, cô không định ăn cơm ạ?"
Trước mặt cô Akagi không có hộp bento nào, trông cũng không có ý định ăn uống gì. Cô ấy gật đầu đáp.
"Một ngày tôi chỉ ăn hai bữa, buổi trưa không ăn. Phần bento là tôi tiện tay làm một thể, rồi cái nào ăn không được thì bỏ vào đấy, cũng không phải chuyện phiền phức gì."
Do cô ấy đeo khẩu trang nên tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của cô Akagi.
Nhưng dù vậy, sự quan tâm chu đáo của cô ấy dành cho Junna đã rõ như ban ngày [note73815]. Tôi càng cảm thấy cô ấy là một giáo viên tốt.
"...Cô giáo à."
Junna đột nhiên lên tiếng, nhìn thẳng mặt cô Akagi như thể muốn nói ra lời cảm ơn vẫn luôn giấu trong lòng bấy lâu...
"Đó giờ cô chưa từng tháo khẩu trang ra nhỉ?"
... Thế nhưng cô ấy chẳng hề nói giống vậy. Thay vào đó, chỉ một giây sau, cô ấy buông ra những lời còn kinh khủng hơn.
"Có phải ở trường mọi người đều nghĩ cô thực ra là một ả đàn bà xấu xí đúng không ạ?"
"...Amemori này."
Cô Akagi chỉ cười, thế nhưng trong ánh mắt không hề có chút ý cười nào.
"Từ ngày mai trở đi, em đừng hòng được ăn bento nữa."
☂


17 Bình luận
Quả nhiên chỉ hợp rock đại chúng, pop rock thôi
Trước giờ tôi ít đụng romcom lắm, nhưng ông tác giả này hay cài cắm mấy ref về band nhạc làm tôi cứ ngồi canh chap mới, ngồi dò note xem có band nào hay bài nào quen quen không. Ôi hoài niệm cực ý.
Lão có ghi toẹt tên ra đâu, toàn ghi tên gọi tắt, tên lão quen mồm thôi :((
Đúng là Mizushirock, quá nghẹo