Hóa ra chỉ cần treo ngược búp bê cầu nắng là sẽ biến thành búp bê cầu mưa.
Chẳng biết lời thỉnh cầu méo mó này có thấu đến trời xanh kia không, mà thứ Hai, trời cũng đã chịu xối một trận mưa như đang đáp ứng lời thỉnh cầu ấy.
Vừa bảnh mắt ra mà đã được nghe tiếng mưa rơi rì rào, tôi thầm cảm ơn con búp bê cầu mưa không mặt đang lủng lẳng trên thanh rèm cửa. Nghe nói rằng không cần biết bất kể là búp bê cầu nắng hay cầu mưa, thì ban đầu đều phải trực tiếp treo lên, không được vẽ mặt. Chỉ đến khi ước nguyện ấy thành hiện thực thì mới được vẽ mặt lên...
Rồi phải đem hủy ngay lập tức, đúng là bạc tình bạc nghĩa.
"Ước nguyện... vẫn chưa hoàn toàn thành hiện thực. Thôi thì cứ để vậy đã."
Tôi có hai điều ước. Mong rằng cơn mưa này sẽ kéo dài mãi, và mong rằng sau giờ tan học có thể gặp được Junna ở phòng nghe nhìn. [note73390]
Vì thế, tôi vẫn treo con búp bê cầu mưa không mặt ở đó rồi bước ra khỏi nhà. Từng hạt mưa rơi trên chiếc ô nhựa trong suốt, gõ lộp độp như tấu nên một bản Percussion. [note73391]
Xui thay, dù đã có ô che nhưng người tôi thì vẫn cứ ướt sũng. Mưa thấm vào giày làm vớ cũng ướt nhẹp. Buổi tập sáng của câu lạc bộ điền kinh cũng bị hủy. Cứ theo cái đà này, có khi buổi chiều cũng chỉ tập trong nhà qua loa. Như vậy thì biết đâu lại được gặp Junna.
Liệu rằng, có được hay không...?
---
Sau giờ tan học, cơn mưa ấy càng lúc càng điên cuồng. Buổi tập chiều bị hủy, còn tôi thì lao thẳng đến phòng nghe nhìn. Rèm vẫn che trên ô cửa nhỏ ấy. Tôi chạm nhẹ vào cánh cửa, hít một hơi rồi mở ra, cửa không khóa.
Đèn trong phòng vẫn mở sáng trưng. Tôi nhìn sâu vào bên trong.
Chỉ thấy một đôi chân trần trắng muốt.
"... Junna?"
Không có tiếng trả lời. Tôi rón rén tiến lại gần.
".........................."
Đúng là Junna thật. Cô ấy gác đôi chân trần lên bàn, nằm dài xem điện thoại, trên tai đang đeo chiếc tai nghe màu đen. Xem ra đang nghe nhạc, có chút âm thanh be bé lọt ra ngoài. [note73392]
Vẫn như mọi khi, cô ấy hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của tôi.
(Hay là dọa cô ấy một chút)
Tôi bỗng nảy ra ý định nghịch ngợm muốn trêu chọc cô ấy. Thế là tôi lặng lẽ tiến lại gần phía sau Junna. Junna đang đặt điện thoại lên ngực, phát một MV theo phong cách anime. À, là bài「Ham」của ban nhạc「Zutto Mayonaka De linoni」[note73393].「Ham」nghĩa là「He and me」, cũng tức là「Anh Ấy Và Tôi」. [note73394]
Chiếc điện thoại nằm chễm chệ trên bộ ngực căng đầy trông không mấy tương xứng với vóc dáng mảnh mai của cô ấy...
Tôi lại phóng tầm mắt đến nơi cao hơn, bỗng thấy đôi chân trần đang gác lên một cách tùy tiện, chẳng hề để tâm đến cái gọi là ý tứ.
Cặp đùi ấy cũng mượt mà, tròn trịa lại trắng ngần, quyến rũ không kém gì vòng một.
Do tư thế nằm lười biếng bất cần đời, vạt váy ngắn bị vén lên, để lộ ra mảng da mịn màng, bóng loáng.
Cả hai chân đều không mang vớ, lộ ra những chiếc móng chân màu hồng phấn tinh xảo, xinh xinh. Tựa như vỏ sò anh đào dưới ánh đèn huỳnh quang tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Hơn nữa, chẳng hiểu sao mà có vẻ quần áo và làn da của Junna cũng hơi ẩm ướt. Trên người cô ấy toát ra mùi hương tựa nước mưa tươi mắt, thoang thoảng chút nốt hương ngọt ngào, hòa vào nhau tựa làn sương bao quanh vẻ đẹp ấy, khiến đầu óc tôi choáng váng, mơ màng.
Tôi vô thức nuốt nước bọt, đưa tay ra,
"...Này."
nhẹ nhàng vỗ vai Junna.
"Ý!"
Vai Junna bỗng giật mạnh một cái,
"Á, ui daaa!"
Cô hoảng hốt ngã lăn quay ra khỏi khế, rồi quay lên nhìn tôi.
Điện thoại văng ra xa, nằm lăn lóc trên thảm. Trong khoảnh khắc tà váy ấy tung bay, dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng một vài cảnh tượng không nên nhìn thấy đã in hằn lên võng mạc tôi.
"...Junna!"
Bầu không khí như ngưng lại vài giây, tôi vội vàng ngồi xổm xuống, còn Junna thì ngơ ngác nhìn tôi. Cô ấy tháo tai nghe ra rồi chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng gọi tên tôi:
"...Shigure?"
"Xin lỗi! Tôi không ngờ lại làm cậu sợ đến thế thế... Cậu có sao không?"
"...Ừm, không sao."
Junna ngượng ngùng trả lời. Tay phải cô ấy vuốt tóc, còn tay trái liên tục chỉnh lại vạt váy.
"Lơ là quá rồi... Cứ tưởng cậu không đến nữa chứ."
"...Hả?"
Lời tự bạch lí nha lí nhí, nghe như muỗi vo ve này khiến tôi sửng sốt.
Thế rồi tôi lập tức hiểu được tâm tình của Junna, nhặt điện thoại lên giải thích:
"Tôi ở câu lạc bộ điền kinh, nên trừ những hôm trời mưa không dùng được sân tập thì còn lại, chiều nào cũng phải tập luyện. Sau lần tình cờ gặp gỡ chiều hôm ấy thì trời cứ nắng suốt đúng chứ? Cho nên thật sự không thể gặp được. Nhưng dù vậy thì sau giờ tập tôi vẫn luôn đến xem thử."
Cơ mà những lần đến phòng nghe nhìn sau giờ tập, tôi vẫn chẳng thấy bóng dáng Junna lần nào cả.
Nghe theo ý Junna thì có lẽ những ngày nắng cô ấy vẫn đến. Có điều tôi chỉ đến được sau giờ tập, còn cô ấy thì đã về từ lâu. Tiếc rằng những ngày nắng đẹp ấy, cả hai chúng tôi vẫn phải lệch nhịp nhau.
"......À, ra là thế."
Junna nghe xong lời giải thích, nhận lấy chiếc điện thoại tôi đưa. Chiếc điện thoại với ốp lưng silicon màu xanh tím, làm thành hình chú ếch.
Ôm điện thoại vào ngực, cô ấy khẽ thì thầm:
"Tốt quá rồi." [note73395]
Giọng Junna vẫn cứ phẳng lặng như thế, sau cơn hoảng loạn cũng chẳng còn gợn sóng nào, còn biểu cảm trên khuông mặt cũng chẳng có bất kỳ thay đổi gì nốt. Chỉ có điều, từ vành tai xuống đến cổ đều đã nhuộm màu ửng hồng.
Lý do thì khỏi phải nói...
"......Mà này, sao cậu lại mắc mưa thế?"
Tôi ngồi trên ghế, cố ý không liếc nhìn về phía rìa tầm mắt, hỏi một câu.
"Ra khỏi trường rồi à?"
"Ừm, cũng coi như vậy......"
Junna ngồi lại vị trí cũ, là hàng ghế phía sau tôi. Cũng không còn tùy tiện gác chân lên bàn nữa, mà khép đầu gối lại ngồi ngay ngắn.
"Tôi vừa mới đến trường thôi."
"......Vừa mới á? Nhưng đã tan học rồi cơ mà......"
Nếu đã đến muộn như này rồi thì thà đừng đến còn hơn. Mặc dù trong lòng tôi nghĩ thế nhưng nếu cô ấy thật sự không đến, thì giờ cũng chẳng gặp được nữa rồi.
...Phải chăng Junna cũng mong ngóng được gặp tôi nên mới cố tình chạy đến đây? Tôi còn đang định nửa đùa nửa thật mà hỏi thì đành nuốt lại vào trong. Bởi lẽ nếu hỏi như vậy thật thì tôi cũng tự quyến quá rồi.
"Do tôi ngủ quên mất."
"Ngủ quên á?"
"Nghe Rock nhỉ?"
"...Nói mới nhớ, cậu tưởng ở đây muốn làm gì cũng được đấy à?"
"Đó là để đàn guitar không bị ướt."
Junna mặt không biến sắc, đổi chủ đề tỉnh rụi. Chiếc guitar đặt trong bao đàn màu đen mềm đang dựa nghiên vào tường.
"Người tôi dính mưa hết cả rồi, ướt nhèm nhẹp luôn."
"Thảo nào, bảo sao lại cởi vớ ra."
"Ừ, "cởi" vớ ra để còn đem phơi khô nữa."
Lúc nói đến chữ「Cởi」, Junna còn đặc biệt nhấn mạnh vào, cũng theo đó gật đầu một cái thật mạnh.
Tôi quay mặt đi chỗ khác, cố gắng không để ý đến thứ thoáng hiện ra khi Junna ngã lăn khỏi ghế khi nãy, cùng vật thể đang treo chếch lên ở phía trên.
Nếu không phải do mưa đang gào thét ngoài kia, có lẽ tôi còn nghe thấy cả nhịp đập thổn thức trong tim mình. Trước sự im lặng của tôi, Junna khẽ cựa mình.
"Chỉ, chỉ cởi vớ thôi... nên..."
... Cái này, cô ấy cũng nhấn mạnh hơi quá rồi.
Junna liếc nhìn về phía bên cạnh mấy lần. Có một bộ đồ lót màu xanh tím nhàn nhạt đang treo cùng với đôi vớ ở trên thanh rèm cửa. Tôi giả vờ như không thấy. [note73396]
☂


30 Bình luận