• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

web novel

Chương 05: Người Nhà (2)

1 Bình luận - Độ dài: 3,434 từ - Cập nhật:

Vấn đề là do tôi đã quá mềm lòng.

Do đặc tính ghét nước của loài rết, tôi chắc chắn rằng khi xuống nước có thể gỡ  chúng ra, và thực tế khi xuống nước, tôi cũng thấy chúng di chuyển lên đầu để tránh nước.

Vậy nên, giờ chỉ cần lặn xuống một chút, rồi bắt những con nổi lên mặt nước bỏ vào hũ là xong.

Cứ ngỡ đã có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi đầu tôi từ từ chìm xuống, lũ nhóc trên đỉnh đầu lại kêu lên thảm thiết.

-Tsurru.

-Tsur.

-Tsurururu.

‘Oppa, tại sao thế? Tại sao anh lại làm vậy với chúng em? Oppa! Làm ơn! Chúng em ghét nước lắm!’

Không phải là tôi có thể hiểu được tiếng rết kêu đâu.

Chỉ là cảm giác của tôi thôi, nhưng không hiểu sao tiếng kêu của chúng lại nghe như vậy.

Dù vậy nhưng biết làm sao được...

‘Dù sao thì cũng chỉ một thời gian nữa là chúng sẽ tự rụng ra. Hay cứ để yên vài ngày nhỉ?’

Tiếng kêu thảm thiết của lũ rết khiến suy nghĩ của tôi ngày càng nghiêng về hướng 'hay cứ để yên vài ngày'.

Từ câu hỏi rằng liệu có đúng không khi nỡ lòng nào gỡ bỏ chúng ra như thế này, vì chúng là những đứa con đã mất mẹ.

Loài rết, sau khi lột xác hai lần, sẽ tự rời khỏi cơ thể mẹ mình, mà thời gian đó thì cũng không lâu lắm.

Hơn nữa, hình như chúng coi tôi là mẹ, và vào thời điểm này chúng không có độc nên cũng không nguy hiểm.

Thêm vào đó, dù hơi bất tiện một chút, nhưng việc mang theo những con rết lớn quấn quanh người có lẽ là giấc mơ của tất cả những người yêu độc vật.

Côn trùng, động vật chân đốt hay bò sát không hề nhận biết chủ, chúng không phải là những loài có thể gọi là thú cưng, nên khi nuôi có nhược điểm là khó tạo sự gắn kết.

Việc chúng quấn quanh người như thế này, cũng có thể gọi là tạo sự gắn kết như với thú cưng vậy.

“Rồi, anh sẽ để yên cho các em một thời gian. Tuyệt đối không được cắn hay làm anh đau đấy nhé, rõ chưa?”

-Tsurru!

-Tsur!

Đáp lại câu hỏi của tôi, lũ nhóc kêu lên như thể nói đồng ý, rồi tôi, sau khi tắm xong, vội vã bước về phía đạo quán bỏ hoang.

Và khi tôi đang bước qua cửa lối vào đạo quán bỏ hoang.

Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên bậc đá của điện thờ mà tôi đang sử dụng.

Một quý ông được cho là gia chủ của gia tộc Đường gì đó, ngồi trước điện thờ, chào đón tôi bằng một khuôn mặt tươi tắn.

“Ơ!? Tiền bối?”

“Ô! Thiếu hiệp!”

Nhìn khuôn mặt tươi tắn đó, có cảm giác ông ấy muốn đền đáp việc tôi đã giúp săn con rết mẹ.

Bởi vì rõ ràng ông ấy đã nói sẽ đền đáp nếu tìm thấy con rết.

‘Trông có vẻ là nhà giàu, không biết có cho tiền không nhỉ? Hay mình nhờ họ bắt vài con nai rừng nhỉ? Làm thành thịt nai khô để dành thì tốt lắm đấy. Mình đang tuổi ăn tuổi lớn mà.’

Khi người đàn ông với khuôn mặt tươi tỉnh đó đang tiến lại gần tôi.

Cùng với cảm giác lạnh sống lưng, một thứ gì đó như gió lướt tới phía người đàn ông, rồi ông ta đột nhiên bay ngược lại, đâm sầm vào nền đá và nôn ra mấy ngụm máu.

-Ầm!

“Khụ! Khụ! Khụ!”

“Ahh, tiền bối! Khụ!”

Kinh ngạc trước cảnh đó, tôi định chạy về phía người đàn ông, nhưng gáy tôi bị túm lại.

Chân tôi từ từ lơ lửng trong không trung, rồi bàn chân tôi bắt đầu đạp vào khoảng không.

Và giọng nói của một lão già vang lên.

“Nghe nói lũ Đường Gia tới đảo Hải Nam nên ta đến xem thử, không ngờ con trai của Vạn Độc Thần Quân lại ở đây một mình trong tình trạng bị thương.

Khuôn mặt của ngươi và cha ngươi, suốt mười năm qua ta chưa từng quên lấy một khoảnh khắc! Hôm nay, ta sẽ gửi đầu của ngươi làm quà cho Vạn Độc Thần Quân! Khà khà khà!”

Mặc dù không rõ chi tiết, nhưng có cảm giác lão già này có thù oán với cha của người được gọi là gia chủ gia tộc Đường.

Và xét theo biệt hiệu Vạn Độc Thần Quân, những người này có lẽ có liên quan đến một tổ chức nào đó.

Bởi vì biệt hiệu thường có cảm giác như Đao, Búa hay gì đó.

‘Không, sao lại lôi mình vào chứ. Tự giải quyết với nhau đi.’

Ngay sau đó, người đàn ông trung niên đã đứng dậy, miệng vẫn còn vương máu, hỏi lão già đang giữ chặt tôi.

“Khụ! Lão tiền bối rốt cuộc là ai mà lại áp bức Thiếu Hiệp và bản thân tôi?”

“Khà khà khà. Nhìn khuôn mặt này và Huyết Quyền mà ngươi không nhận ra sao? Ta, kẻ đã thê thảm thế này dưới tay cha ngươi, chính là Huyết Thủ La Sát Tak wonyang đây!”

Cùng với tiếng cười điên dại và giọng nói đầy thù hằn vang lên, tôi cảm thấy nếu chuyện này sai một ly thì hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện lớn.

Bởi vì mối thù của lão già này có vẻ rất khủng khiếp.

Nhưng gia chủ gia tộc Đường lại dùng giọng điệu bi tráng cầu xin lão già thả tôi ra.

“Thiếu hiệp ấy không phải võ giả và không có liên quan gì đến chúng tôi, xin lão thả cậu ấy ra được không?

Mối thù của ngài liên quan đến Đường gia chúng tôi mà? Nếu ngài thả Tiểu Hiệp ấy, tôi xin ngoan ngoãn dâng đầu.”

Cảm giác câu vừa rồi giống như là 'đừng lôi dân thường vào'.

Nghĩ rằng ông ấy là người khá hơn mình tưởng, tôi gật đầu trong lòng đồng ý rằng mối thù trên giang hồ thì nên để họ tự giải quyết.

Lão già mang biệt hiệu nghe như bị 'hội chứng tuổi dậy thì', không biết có phải Huyết Thủ La Sát không, đã cười nhạo lời đó.

“Ngay cả những kẻ chỉ có duyên gặp gỡ với gia tộc Đường, ta cũng sẽ đồ sát hết! Phật gia chẳng nói chỉ lướt qua vạt áo thôi cũng là ba ngàn kiếp nhân duyên đó sao? Khà khà!”

“Ááá! C, cứu với...”

Và rồi lão ta xoay người tôi lại đối diện với lão, rồi từ từ siết chặt bàn tay đang giữ gáy tôi.

Lực bóp mạnh mẽ cảm nhận rõ rệt.

Và khác với điều đó, cơ thể tôi run rẩy với một cảm giác kỳ lạ khiến đầu gối tôi như nhũn ra.

-Tsurruru!

-Kwadduk!

Những "người anh em" Ngô Công đang ẩn mình trong áo tôi đột nhiên kêu lên tiếng chói tai, rồi phóng ra từ hai ống tay áo và gáy, cắn lão già đang siết cổ tôi.

“Khụ!”

Lão già đối diện tôi mắt mở trừng trừng.

Ánh mắt không thể tin nổi của lão già lấp đầy tầm nhìn của tôi.

Và rồi, lực từ bàn tay lão già bắt đầu từ từ mất đi.

Nhanh chóng thoát khỏi tay lão già và nhìn vào khuôn mặt lão, lão già, màu da lão nhanh chóng biến thành đen sì, ngã gục ngay xuống sàn.

-Thịch.

‘Trời đất ơi! Tụi nó lúc nãy không có độc mà!?’

Tình huống bàng hoàng khi thú cưng của tôi giết chết một người.

Từ từ quay đầu nhìn người đàn ông trung niên và hỏi.

“Ờ... Ông ta là người xấu đúng không ạ? Ch..chết rồi?”

Chắc chắn ông ta là kẻ xấu rồi, nhưng tôi đã hỏi với vẻ mặt ngây ra vì sự thật là thú cưng của mình vừa giết chết một người.

Vì đây là lần đầu tôi thấy người chết.

Trừ lần bản thân chết.

Tuy nhiên, trước câu hỏi của tôi, người đàn ông trung niên lại có vẻ mừng rỡ.

Dù có người vừa chết.

‘T..thần kinh à?’

***

Lũ rết con có độc. Và sự thật là nọc độc đó đủ mạnh để giết người khiến tôi lạnh sống lưng, nhưng trước hết tôi trấn tĩnh lại và cứu người.

Đã có một người chết rồi, nếu chậm trễ e rằng sẽ có thêm một người nữa bỏ mạng.

Người đàn ông trung niên nôn ra máu rất nhiều, thế này xem ra nếu không xử lý nhanh chóng thì e lại có người chết.

Tất nhiên là tôi không thể đỡ ông ấy dậy.

Bởi vì tôi sợ lũ rết con sẽ lại phóng ra cắn người đàn ông trung niên.

Chính vì thế, tôi đã dẫn ông ấy vào bên trong điện thờ mà tôi đang sử dụng.

Ở đó có giường và là tòa nhà nguyên vẹn nhất trong đạo quán bỏ hoang này, nên nếu muốn đặt người được gọi là gia chủ gia tộc Đường này nằm xuống thì chỉ có nơi đó thôi.

Cửa bị hư hại một chút do mảnh đá văng lên khi người đàn ông đâm sầm vào bậc đá nền, nhưng bên trong vẫn còn nguyên vẹn.

“Ơ, mời... mời ông nằm bên này ạ.”

“Khụ. Cảm ơn Tiểu Hiệp.”

“Ngôi làng gần nhất cách khá xa nên không thể gọi y sĩ được, nếu ông cho tôi biết chỗ ở của đoàn tùy tùng thì tôi sẽ đi thử xem sao. Không được. Cũng không thể cứ bỏ mặc ông ở đây được.”

Tôi dậm chân băn khoăn không biết rốt cuộc phải làm sao,

người đàn ông nói với khuôn mặt hiền hậu tươi cười.

“Ta không sao đâu, đừng lo. Chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là sẽ khỏe lại thôi mà.”

Việc một người nôn ra máu có nghĩa là nội tạng đã bị tổn thương, hẳn là đã vỡ ruột hay thủng dạ dày gì đó, vậy mà nói tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi.

Trước lời nói bình thản của người đàn ông dù ông ấy không phải là bác sĩ, tôi trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.

“Đừng nói thế ạ. Nôn ra máu thế này cơ mà. Bây giờ ông đang trong tình trạng nguy kịch đấy!”

Nhưng người đàn ông vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi và đáp lại lời tôi.

“Ta là võ giả của Võ giả nên không sao đâu.”

“Võ giả?”

“Đúng vậy. Võ Giả của Võ Lâm.”

Giờ mới nhớ lại, trong tình huống lúc nãy, ông ấy cũng đã nói rằng tôi không phải võ giả nên hãy thả tôi ra. Nghe lời đó, tôi lại nghĩ đến những bộ phim võ hiệp từ kiếp trước.

‘Ha ha, không đời nào, đúng không?’

Tôi hỏi lại với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ trước lời của người đàn ông.

“Ừm... Võ giả, có phải là những võ giả có thể bay lượn, phóng chưởng phong không ạ?”

“Không phải ai cũng vậy, nhưng cũng có thể nói là đúng thế.”

Suy nghĩ kỹ lại, vậy cảm giác lúc nãy người đàn ông trung niên bay ngược lại là do trúng chưởng.

‘Đỉnh của chóp!’

Giờ đây tôi mới hiểu tại sao lại có con rết khổng lồ như vậy tồn tại.

Bởi vì dường như đây không phải quá khứ, mà là một thế giới khác.

Chính lúc đó, tôi rùng mình trước sự thật rằng mình đã rơi vào một thế giới kỳ lạ.

“Nhờ thiếu hiệp mà ta giữ được tính mạng. Để tạ ơn cứu mạng. Cho phép ta xin được chính thức tự giới thiệu. Ta là gia chủ Tứ Xuyên Đường gia, Tang Cheolsan.”

“À, tôi tên là Wi So-ryong.”

Vốn dĩ ở thế giới này tôi không có tên gọi gì cả, nhưng vì liên quan đến võ thuật nên tôi đã vội vàng tạo ra cái tên này vì nghĩ đến một diễn viên võ thuật nổi tiếng từ kiếp trước.[note72388]

Khi tôi giới thiệu mình là Wi So-ryong, người đàn ông gật đầu.

“Tiểu Long à. Một cái tên hay đấy.”

“Cảm ơn ông. Nhân tiện, vì ông đang không khỏe, tôi có nên đến làng mời những người khác trong gia tộc ông đến không? Còn vị tiền bối lớn tuổi ấy thì sao?”

Trao đổi tên thế là đủ rồi, nghĩ rằng cần phải gọi những người khác trong gia tộc của người đàn ông đến, tôi hỏi ông ấy nhưng ông ấy lắc đầu.

“Không cần đâu. Phụ thân ta đã cùng các võ sĩ khác đi về Tứ Xuyên rồi. Còn các võ sĩ ở lại trong làng thì đằng nào hai ba ngày nữa cũng sẽ đến đây cả thôi.”

“Ờ, thế thì phải làm gì đây? Nước hay gì đó... À, nôn ra máu thì nước không được rồi... Cháo... Cháo cũng không được nốt.”

Trước tình huống không biết làm gì để giúp, tôi lộ vẻ khó xử, người đàn ông mỉm cười hỏi.

“Ta cứ thế này vận khí điều tức vài ngày là sẽ khỏe lại thôi, đừng lo. Khi nào cần thức ăn thì ta sẽ nói.”

“Dạ, tôi hiểu rồi ạ. Ờm... Thế thì để tôi nhúng khăn vào nước rồi lau khóe miệng cho ông nhé.”

“Không, trước đó ta có nhiều điều tò mò lắm, có thể nán lại một chút được không?”

“Ông nên nghỉ ngơi thì tốt hơn chứ ạ?”

“Thế này không là gì đâu.”

Trước hành động từ chối của người đàn ông, tôi dừng việc định nhúng khăn nước và quay lại, rồi ngồi xuống cạnh ông ấy một lần nữa.

Thế rồi, người đàn ông bắt đầu tuôn ra câu hỏi như thể đã rất khó nhịn được cho đến bây giờ.

“Kia, những độc vật quấn quanh người cậu là ngô công phải không? Cậu lấy chúng từ đâu ra thế, và sao lại thuần hóa được như vậy?

Xin lỗi vì trong lúc đợi cậu, ta đã nhìn vào trong mà không được phép của chủ nhân, những độc vật vô số ở trong này là do cậu nuôi không?”

“Ừm... tức là...”

Trước câu hỏi của người đàn ông, tôi đã trả lời một cách thành thật.

rằng những con rết ấy là nở ra từ trứng của con rết có tên Thanh Ban Ngô Công mà những người kia đã bắt đi, còn những độc vật bên trong là do tôi nuôi.

“Ồ hô! Cậu đã ấp nở trứng sao!?”

“À, thì, chúng cũng gần đến lúc nở rồi...”

“Cậu còn có thể biết cả điều đó sao?”

“Hả? Ừm, chỉ một chút thôi ạ.”

“Tuyệt vời thật!”

Người đàn ông khen kỹ năng nuôi dưỡng của tôi.

Vì từ trước đến giờ không có ai để khoe khoang, nên cảm thấy vui vẻ trước lời khen của người đàn ông tên Tang Cheolsan, tôi quyết định lôi thành quả nuôi dưỡng nhiều năm của mình ra khoe.

“Xin ông chờ một lát ạ.”

Nhanh chóng đi đến cái kệ tủ và lấy ra con Tắc kè động Bá Vương Lĩnh (Bawangling Cave Gecko).

Thông thường Tắc kè động Bá Vương Lĩnh nổi bật với sọc vàng trên thân và sọc trắng trên đuôi, còn con này thì thân màu vàng, đuôi màu trắng.

Một "người anh em" chỉ có đúng hai màu.

Ở kiếp trước, đây sẽ là kết tinh công sức nuôi dưỡng của tôi trị giá hàng chục triệu, không, lên tới cả trăm triệu won.

“Khụ. À thì, có thể nuôi được như thế này.”

Kiểu như muốn khoe 'trình độ của tôi là cỡ này đấy', tôi đưa con tắc kè cho người đàn ông trung niên, nhưng ông ấy chỉ chớp mắt.

Thấy vẻ ông ấy không biết nó tuyệt vời đến mức nào, tôi lại lấy một con khác ra và giải thích.

‘Đúng là phải đút tận miệng mới chịu mà.’

“Ừm... đây là tắc kè đá thông thường. Tôi đã chọn những con có sọc vàng trên thân và sọc trắng trên đuôi nổi bật trong số chúng, cho ghép đôi vài lần, và tạo ra những con chỉ có hai màu như thế này.”

“G..gần như là tạo ra màu sắc sao!?”

Lúc này người đàn ông mới kinh ngạc trước thành tựu của tôi.

Người đàn ông vội vàng hỏi lại với giọng gấp gáp.

“Vậy, liệu có thể chọn lọc những con chỉ có độc mạnh, cho chúng ghép đôi, và tạo ra những con có độc tính mạnh hơn nữa không!?”

Lý thuyết thì có thể, nhưng không có cách nào kiểm tra độ mạnh của độc, nên điều đó bất khả thi.

Tôi lắc đầu đáp.

“Nếu biết con nào độc mạnh hơn thì tất nhiên là được. Nhưng điều đó khó lắm...”

“Th..thật vậy sao! Là vậy sao!”

“Ôi trời! Giật mình!”

Không biết người đang hấp hối này có phải đã luộc cả ống khói tàu hỏa mà ăn không, khi ông ta đột nhiên hét lớn, tôi giật mình thon thót. Người đàn ông nắm lấy tay tôi và nói với ánh mắt đầy nhiệt huyết.

“Cậu. Hãy trở thành người nhà của chúng ta!”

“Dạ!?”

"Người nhà" nghĩa là trở thành một thành viên trong gia tộc của ông ấy.

Kiểu như sẽ nuôi dưỡng thành cấp dưới hay tay sai gì đó...

Nếu có khinh công hay gì đó như phóng chưởng phong thì nghe có vẻ tốt đấy, nhưng vấn đề là lúc nãy xem ra, làm võ giả có cảm giác hơi nguy hiểm.

Cảm giác như những kẻ điên rồ cứ đến tìm giết, nên tôi do dự trả lời, người đàn ông bắt đầu liệt kê các loại đãi ngộ.

“Đầu tiên, nếu trở thành người nhà của chúng ta, cậu sẽ được truyền thụ tất cả võ công của Đường Môn mà không giữ lại điều gì, và cậu sẽ có thể có được linh dược, linh thảo và bất kỳ loại độc nào mong muốn.

Với khả năng của cậu, không chừng có thể bắt hoặc nuôi dưỡng Thập Đại Độc Vật Trung Nguyên được Võ Lâm kể lại trong truyền thuyết sao?

Đương nhiên, không phải ta khoe khoang gì, nhưng với con gái ta, một trong Trung Nguyên Tam Hoa ...”

“K.. Khoan đã!”

Tôi vội vàng cắt ngang màn giới thiệu đãi ngộ trôi đi quá nhanh.

Bởi vì vừa rồi có một điều gì đó khó tin đã lướt qua.

“Ông vừa nói gì cơ!?”

“Hả? À, tuy cậu còn trẻ nhưng cũng là đàn ông phải không? Đúng thế! Trung Nguyên Tam Hoa của ta...”

Gia chủ gia tộc Đường cứ liên tục đề cập đến thứ hoa hòe gì đó.

Tôi chẳng quan tâm đến loại cỏ cây đó, nên lắc đầu và hỏi lại.

“Không, không phải đống cỏ dại gì đó. Là cái trước đó cơ ạ.”

“Hả? Võ công?”

“Không, cái sau đó nữa.”

“Linh dược và linh thảo?”

“Cái sau đó nữa cơ ạ.”

“Trung Nguyên Thập Đại Độc Vật?”

Ở kiếp trước, tôi đã chết trong khi lùng sục tìm kiếm Thập Đại Độc Xà nguy hiểm nhất thế giới, nên câu nói "Trung Nguyên Thập Đại Độc Vật" đã khiến trái tim tôi rung động.

Chính vì thế, tôi giữ chặt lấy gia chủ gia tộc Đường và hỏi.

“Chúng cũng lợi hại như Thanh Ban Ngô Công sao!?”

Ngay lập tức, gia chủ gia tộc Đường nở nụ cười ranh mãnh và đáp.

“Đương nhiên, nhất định rồi. Thanh Ban Ngô Công chỉ là độc vật hạ cấp, không lọt nổi vào Thập Đại Độc Vật Trung Nguyên đâu. Từ Bò cạp to bằng ngôi nhà, cho đến Ếch Hoàng Kim sáng lấp lánh như vàng. Bất cứ điều gì ngươi nghĩ đến, nó đều hơn thế nữa.”

Nghe đến Trung Nguyên Thập Đại Độc Vật, suy nghĩ 'thử làm người nhà cái đó xem sao' đang dần hình thành trong đầu tôi.

‘Thử xem sao?’

Đối với một thằng đàn ông, Thập Đại Độc Vật chẳng phải là giấc mơ sao?

Không, hay chỉ mình tôi mới thế?

Ghi chú

[Lên trên]
Wi So-ryong (위소룡) là cách phát âm tiếng Hàn của Lý Tiểu Long (韋小龍 - Wei Xiaolong
Wi So-ryong (위소룡) là cách phát âm tiếng Hàn của Lý Tiểu Long (韋小龍 - Wei Xiaolong
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Trung Nguyên Tam Hoa mà còn ko thèm để ý sao, để t cho main ơi =))
Xem thêm