Chương 2: Thanh Ban Ngô Công (2)
"Cái gì? Thật sao?"
"Thiếu hiệp biết nó có thể sống ở đâu sao?"
Ánh mắt kinh ngạc và khó tin trên khuôn mặt hai người đàn ông đó lẽ ra không thể tưởng tượng được trong kiếp trước của tôi. Điều đó khiến tôi nhận ra Spicy Fabre khét tiếng đã sa sút đến mức nào sau khi chuyển sinh.
Tôi từng được gọi là cuốn bách khoa toàn thư sống về rắn, côn trùng và sinh vật có độc.
Haaah… Tôi chưa bao giờ đối mặt với điều gì như thế này trong kiếp trước. Danh tiếng của tôi không chỉ biến mất… mà tôi thật sự đã chết. Chết tiệt…
Thực tế không phải là danh tiếng của tôi chết—mà là tôi đã chết rồi.
Gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực, tôi quay sang hai người đàn ông và đáp: "Vâng. Nếu đó là một con rết lớn, tôi nghĩ tôi biết nó có thể ở đâu."
"Ồ, cậu nghĩ nó có thể ở đâu?"
"Đúng, nó ở đâu?"
Vẻ mặt lo lắng của họ cho thấy rõ ràng họ muốn tôi nói ra câu trả lời ngay lập tức. Tuy nhiên, tôi quyết định hỏi họ về những khu vực họ đã tìm kiếm trước đó.
Tôi cần xác nhận xem họ có bỏ sót nơi tôi đang nghĩ đến không. Rết, suy cho cùng, có nhiều loài khác nhau, mỗi loài có thói quen và môi trường sống riêng.
"Hai người có thể cho tôi biết mọi người đã tìm kiếm ở những khu vực nào và khi nào không?"
Người đàn ông lớn tuổi trao đổi ánh mắt với người trẻ tuổi hơn trước khi gật đầu.
"Chúng tôi đã tìm kiếm ở các khu vực phía bắc và phía đông trong vài ngày qua, chủ yếu vào ban ngày. Phía bắc chủ yếu dọc theo bờ sông…"
Nếu tìm ở con sông phía bắc và rừng rậm phía đông, thì không có gì lạ khi họ không tìm thấy manh mối nào trong nhiều ngày.
Một con rết khổng lồ sẽ không bao giờ ưa thích những địa điểm đó.
Hơn nữa, rết rất khó tìm thấy vào ban ngày. Thậm chí nhìn thấy thoáng qua cũng gần như bất khả thi.
"Trong trường hợp đó, việc hai người chưa tìm thấy nó là chuyện bình thường thôi," tôi nói.
"Cái gì? Bình thường? Tại sao lại thế? Có lý do gì không?"
Có hàng tá lý do tôi có thể đưa ra, nhưng tôi chọn một lời giải thích đơn giản. Không cần đi sâu vào chi tiết.
"Vâng. Mọi người thường nghĩ rết có thể dễ dàng tìm thấy ở những nơi tối tăm, ẩm thấp hoặc giữa thảm thực vật dày đặc, nhưng không phải tất cả các loài rết đều thích môi trường như vậy."
Rết là những sinh vật quyến rũ.
Chúng thuộc ngành chân đốt (Arthropoda), lớp chân môi (Chilopoda) và là một phần của nhóm nhiều chân (myriapod).
Là động vật máu lạnh, rết có những tập tính độc đáo. Chúng có xu hướng chiếm và sống tạo lãnh thổ cụ thể và cần nơi trú ẩn thích hợp.
Một sự thật thú vị: hầu hết côn trùng có bộ xương ngoài mịn màng, chống nước, cho phép các giọt nước trượt đi một cách tự nhiên.
Tuy nhiên, rết lại có khả năng chống nước yếu và có lỗ thở nhỏ trên bộ xương ngoài, khiến chúng không thích những khu vực quá ẩm ướt.
Mặc dù chúng cần độ ẩm cao, nhưng quá nhiều độ ẩm lại có hại cho chúng. Thú vị đúng không? chúng cũng không thể sống lâu trong môi trường quá khô hạn.
Điều này làm cho chúng trở nên độc đáo, nhưng cũng có nghĩa là những con rết lớn sẽ tránh xa bờ sông hoặc rừng rậm nơi có ít chổ trú ẩn phù hợp.
"Vậy, rết không thích những khúc gỗ mục nát hay những nơi tương tự vậy sao?"
Giọng điệu của người đàn ông lớn tuổi cho thấy ông ấy thấy điều này khó hiểu.
Ông ấy dường như có hiểu biết cơ bản về rết, vì vậy tôi quyết định giải thích rõ hơn.
"Một số loài rết nhỏ hơn có thể được tìm thấy ở đó, nhưng không phải hai vị nói rằng đang tìm kiếm một con rết lớn sao?"
"Phải, đúng vậy."
"Rết thích môi trường ẩm ướt, nhưng độ ẩm quá cao lại có hại cho chúng. Hơn nữa, rết lớn thích những nơi mà chúng có thể che giấu cơ thể mình. Những khúc gỗ trong rừng hay những viên sỏi nhỏ không phù hợp vì chúng thiếu nơi che chắn thích hợp."
Thật dễ dàng để cho rằng rết thích đất ẩm vì chúng thường được tìm thấy ở đó. Tuy nhiên, điều này chỉ đúng với nơi môi trường thông thoáng.
Thực tế, khi nuôi rết, độ ẩm quá cao có thể gây nhiễm nấm và giết chết chúng.
"Ta hiểu rồi. Vậy, cậu nghĩ nó có thể ở đâu? Nếu chúng ta tìm thấy Thanh Ban Ngô Công ở nơi thiếu hiệp gợi ý, ta đảm bảo sẽ thưởng cậu hậu hĩnh!"
Vẻ mặt háo hức của họ cho thấy giờ đây họ đã tin vào lời giải thích của tôi.
Tôi chỉ tay về phía tây và tự tin trả lời: "Các vị nên tìm kiếm ở khu vực núi đá phía tây."
Rết thường nghỉ ngơi dưới những tảng đá được làm ấm bởi ánh nắng mặt trời vào ban ngày và ra ngoài vào ban đêm. Đó là nơi chúng có khả năng sẽ ở nhất.
***
Mặt trời lặn nhuốm màu đỏ rực như đang cháy dữ dội, giống như trái tim của Tang Cheolsan, tộc trưởng Đường Môn Tứ Xuyên và là Thiên Độc Học Giả (Heavenly Poison Scholar 天毒書生), đang bị dày vò bởi lo lắng.
Một ngày nữa lại kết thúc.
"Tộc trưởng, liệu lời nói của thiếu hiệp có phải sai rồi không?"
Câu hỏi cẩn trọng từ đội trưởng Huyết Độc khiến Tang Cheolsan liếc nhìn anh ta một cách lặng lẽ.
Đã hai mươi ngày kể từ khi họ đặt chân lên đảo Hải Nam và bốn ngày kể từ khi họ rời khỏi ngôi miếu đổ nát của chàng trai trẻ.
Tang Cheolsan đã không được nghỉ ngơi tử tế kể từ khi rời đạo quán đổ nát, không ngừng tìm kiếm cùng các chiến binh của Đường Môn. Ban ngày, họ tìm khắp ngõ ngách ngọn núi đá, còn ban đêm, họ lùng sục khu ranh giới giữa núi và sông.
Tất cả điều này là vì họ đã đặt hy vọng cuối cùng vào lời khuyên của một thiếu niên kỳ lạ.
"Nếu là một con rết lớn, nó chắc chắn cần một lượng nước đáng kể. Ban đêm, có khả năng sẽ tìm thấy nó gần núi và mép sông. Ban ngày, hãy kiểm tra dưới những tảng đá lớn trên núi. Rết sưởi ấm cơ thể mình dưới những tảng đá được mặt trời làm nóng vào ban ngày và sử dụng hơi ấm đó để di chuyển vào ban đêm."
'Liệu thiếu hiệp đã sai?'
Đứng sau đội trưởng là những chiến binh Đường Môn kiệt sức.
Khuôn mặt họ mệt mỏi, cơ thể lấm lem bụi bẩn và mồ hôi, ánh mắt cầu xin một khoảnh khắc nghỉ ngơi.
Mặc dù kiệt sức, họ không một lời than phiền. Tang Cheolsan biết điều này là vì họ hiểu cảm giác của ông.
Nhận thấy các chiến binh của mình không thể tiếp tục tìm kiếm trong ngày hôm nay, Tang Cheolsan quyết định cho phép họ nghỉ ngơi.
"Dừng lại ở đây hôm nay. Ăn tối và gửi tín hiệu cho nhóm của phụ thân ta."
"Rõ, Tộc trưởng."
– Huýt!
Theo lệnh của ông, mũi tên tín hiệu bắn vút lên không trung, và các chiến binh bắt đầu nghỉ ngơi của họ dọc theo sườn núi.
"À, mệt chết đi được."
"Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Hy vọng thiếu niên đó nói đúng. Sao chúng ta không tìm thấy con rết chết tiệt đó nhỉ?"
"Tôi biết chứ, đúng không? thiếu niên đó trông có vẻ rất lanh lợi."
Lý do Tang Cheolsan không chỉ đưa mỗi Đội Huyết Độc, đội chiến binh tinh nhuệ Đường gia, mà còn cả cha mình, Vạn Độc Thần Quân (Heavenly Poison Deity 萬毒神君) Tang Mu-seong, lặn lội từ Tứ Xuyên đến hòn đảo Hải Nam xa xôi này rất đơn giản: đó là vì cô con gái yêu quý của ông.
Con gái ông, Tang Hwa-eun, được coi là một trong những tài năng đặc biệt nhất trong lịch sử của Đường gia.
Mới mười tám tuổi, đã đạt đến trình độ của một võ giả hạng nhất. Tuy nhiên, tham vọng làm chủ độc công đã khiến cô tẩu hỏa nhập ma.
Trong Đường gia, tẩu hỏa nhập ma trong độc công tương đương với tự hạ độc bản thân.
Ngay cả Tang Mu-seong, người được biết đến là Vạn Độc Thần Quân, cũng không thể giải độc cho cháu gái mình. Giờ đây, ở Tứ Xuyên, mạng sống của cô đang ngàn cân treo sợi tóc khi chất độc từ từ ăn mòn tủy xương cô.
Các trưởng lão trong tộc và thậm chí cả vợ ông đã sử dụng nội lực của họ để phong bế kinh mạch của cô và làm chậm sự lây lan của độc tố, nhưng đó chỉ là một giải pháp tạm thời—sự trì hoãn đơn thuần cho cái kết không thể tránh khỏi.
Để cứu con gái mình, giải pháp duy nhất là nâng võ công của cô lên trình độ đủ cao để áp chế chất độc.
Để làm được điều đó, họ cần Nội Đan của một sinh vật có độc tố mạnh mẽ có khả năng trung hòa độc tố trong cơ thể cô đồng thời tăng cường nội công cho cô.
Đây là lý do vì sao Sichuan Đường gia đã yêu cầu sự giúp đỡ từ Cái Bang) và Hạo Môn, mua thông tin về các sinh vật độc từ khắp Trung Nguyên.
Các chiến binh của họ đã lùng sục khắp các khu rừng ở Vân Nam tìm kiếm Song Đầu Xà (Twin-Headed Snake 雙頭蛇) và ở Quảng Tây tìm kiếm Nhân Diện Chu (Human-Faced Spider 人面蜘蛛), nhưng mọi nỗ lực của họ đều vô ích.
Cuối cùng, hy vọng cuối cùng của họ là đến đảo Hải Nam.
Nhiều năm trước, một người hái thuốc đã tuyên bố đã nhìn thấy một con rết lớn với những đốm xanh trong rừng rậm ở Hải Nam. Một con rết như vậy khớp với mô tả về Thanh Ban Ngô Công được ghi lại trong Thiên Hạ Độc Vật Bí Lục (天下毒物祕錄).
Sau khi xác nhận lời kể của người hái thuốc, họ bắt đầu tìm kiếm quanh ngôi miếu bỏ hoang, và theo lời khuyên kỳ lạ của chàng trai trẻ.
Ba ngày ba đêm trôi qua, họ không tìm thấy dấu vết nào của sinh vật, khiến lòng Tang Cheolsan nặng trĩu tuyệt vọng.
'Có lẽ nào trời cao thật sự đã bỏ rơi Hwa-eun của ta, tài năng vĩ đại nhất trong lịch sử họ Đường?'
Sau khi xác nhận tín hiệu, những chiến binh còn lại và Tang Mu-seong đã nhập đoàn với nhóm của Tang Cheolsan.
"Hôm nay cũng không có gì sao?" Tang Mu-seong hỏi với vẻ đau khổ.
"Không, phụ thân… Bên phía người có tìm thấy gì không?"
"…Không."
Mặc dù biểu cảm khuôn mặt đã nói lên tất cả, cha con họ vẫn trao đổi những câu hỏi vô nghĩa, tuyệt vọng tìm kiếm hy vọng.
Tang Hwa-eun chỉ còn nhiều nhất là ba tháng nữa. Tính cả thời gian di chuyển, họ chỉ còn mười ngày để tìm con rết, càng làm tăng thêm sự tuyệt vọng đang lớn dần.
"Phụ thân, hay ngày mai chúng ta thử tìm ở khu vực phía nam xem sao? Vì chúng ta chưa tìm thấy gì cho đến nay, có lẽ việc thay đổi khu vực tìm kiếm…"
Tang Cheolsan cẩn thận đề nghị chuyển trọng tâm tìm kiếm sang phía nam, nơi họ chưa tìm kiếm.
"Không có gì cả… Không có bất cứ dấu vết nào cả…"
Nhưng đúng lúc Tang Mu-seong lắc đầu đáp lại, giọng ông đột nhiên cao lên đầy phấn khích.
"Đợi đã! Không có gì cả? Lẽ nào…!"
Giọng Tang Mu-seong run lên vì sự nhận ra.
"Có chuyện gì vậy, phụ thân? Người cảm thấy gì sao?"
"Không, ta không cảm thấy hay tìm thấy gì cả."
Tang Cheolsan cau mày trước câu trả lời bất ngờ, nhưng Tang Mu-seong tiếp tục đầy hăng hái.
"Đúng là như vậy! Nghĩ kỹ xem—chúng ta có tìm thấy gì trên ngọn núi này trong suốt ba ngày qua không?"
"Không có gì… Không có dấu vết, không có phân, thậm chí không có lông chim… Đợi đã!"
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tang Cheolsan như sét đánh.
"Đúng vậy! Làm sao một ngọn núi đá rộng lớn như vậy lại không có dấu hiệu sự sống nào? Ngay cả một chút dấu vết của chuột hay hươu cũng không có sao?"
Như để xác nhận sự nhận ra của họ, mặt đất đột nhiên rung chuyển.
– Rầm! Ầm ầm!
Tảng đá phẳng mà các chiến binh đã dùng để nhóm lửa dịch chuyển mạnh mẽ và bị hất sang một bên, để lộ một cái hố dưới nó.
– Rắc! Bùm!
Từ miệng hố phát ra một âm thanh khiến họ rợn tóc gáy.
– Xììì…
Dưới ánh trăng lờ mờ, thứ gì đó từ từ chui ra khỏi cái hố.
Cơ thể khổng lồ với vô số chân.
Lưng nó lấp lánh dưới ánh trăng, hiện rõ những đốm xanh biếc.
"Nó đây rồi!"
Đó chính là Thanh Ban Ngô Công được miêu tả trong Thiên Hạ Độc Vật Bí Lục .
– Tách. Tách.
Nọc độc của sinh vật nhỏ ra từ cặp càng sắc nhọn của nó, khiến đám cỏ bên dưới héo úa và chuyển sang màu đen.
Tang Cheolsan lập tức hô lớn với các chiến binh: "Mọi người, cảnh giác! Đó là Thanh Ban Ngô!"
Đúng như chàng trai trẻ đã nói, sinh vật này đã ẩn mình dưới những tảng đá.
「“Vậy là nó thật sự sống ở núi đá?”
“Tôi đã nói rồi, tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này. Hãy tin tôi.”
“Chuyên gia?”」
Những lời tuyên bố tưởng chừng vô lý của thiếu niên trẻ tuổi vọng lại trong tâm trí Tang Cheolsan.


0 Bình luận