• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

web novel

Chương 03: Thanh Ban Ngô Công (3)

1 Bình luận - Độ dài: 2,336 từ - Cập nhật:

-BÙMMM!

-RẦMM

“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy…”

Âm thanh hỗn loạn xé tan màn đêm tĩnh lặng, làm tôi giật mình tỉnh giấc. Đã là đêm thứ tư kể từ khi những vị khách nọ lên đường đi tìm mục tiêu của họ. Những âm thanh chói tai phát ra từ hướng dãy núi đá, tiếng đá va vào nhau và vỡ vụn vang vọng.

“Không phải họ sẽ tìm kiếm cẩn thận sao? Tại sao lại nghe như thể họ đang khai thác đá vậy? Những người này không biết bảo về môi trường sao? Bảo tồn môi trường sống là chìa khóa nếu muốn thu thập mẫu vật!”

Thu thập mẫu vật là mượn từ tự nhiên, chứ không phải phá hủy nó. Ngay cả khi họ tuyệt vọng vì tình trạng của con gái họ, việc phá hủy toàn bộ một môi khu vực với ba mươi người vẫn là quá đáng.

“Khoan đã, họ có phải đang dùng thuốc nổ không?”

Cuộc sống ở đây đã giữ tôi đủ bận rộn đến nỗi tôi không có thời gian tìm hiểu sâu về thời đại này. Kể từ khi tỉnh dậy trong thân thể một đứa trẻ mồ côi và an cư tại đạo quán bỏ hoang này, tôi đã bắt rắn và bán da chúng để sống sót.

Tôi từng nghĩ đây là một triều đại nào đó tương tự thời nhà Tống, Nguyên, Minh, hoặc Thanh, nhưng tôi không hoàn toàn chắc chắn.

Nghe những âm thanh bất thường này khiến tôi phải nghĩ lại về những giả định của mình. Những tiếng nổ lớn như vậy sao? Không đời nào đó là âm thanh tự nhiên.

“Thuốc súng được phát triển ở Trung Nguyên vào khoảng thời gian nào nhỉ?”

Ý nghĩ đó thoáng qua đầu tôi khi tôi bắt đầu xâu chuỗi lại tình hình. Nếu câu chuyện của họ về một con rết lớn hơn một người là thật, đây có thể không phải lịch sử mà tôi biết—mà có thể là một thế giới hoàn toàn khác.

Khi những suy nghĩ này lướt qua đầu tôi, tôi quyết định đến thăm khu vựcđó vào ngày mai. Tôi cần tự mình xem họ đã phá hoại nơi đó tệ đến mức nào. Phải có ai đó bảo vệ môi trường, và chắc chắn đó sẽ không phải là những ngòi đó.

Và ai biết được, tôi thậm chí có thể tìm thấy một con rết nhỏ cho bản thân. Rết xét cho cùng là những sinh vật hấp dẫn. Cơ thể phân đốt, vô số chân và có cách di chuyển độc đáo khiến chúng trở thành một trong những loài động vật chân đốt nổi bật nhất.

Dù  con có thể ăn sống tôi, nhưng tôi đã từng săn một con răn mamba đen trước đây. Một con rết khổng lồ là gì so với nó?

Khoảng một giờ sau:

-Shhhhhhh.

Một trận mưa như trút nước bất ngờ quét qua dãy núi, và cùng với nó, những âm thanh hủy diệt như sấm động bắt đầu nhỏ dần. Cơn mưa chắc hẳn đã tạm dừng bất cứ điều gì họ đang làm— Có lẽ là cái gì đó liên quan đến thuốc súng.

Cuối cùng, tôi có thể lắng nghe âm thanh hạt mưa rơi trên mái nhà và để nó ru tôi ngủ lại.

“Kết thúc rồi sao?”

-Chirp chirp.

Những con dế trong hũ của chúng bắt đầu kêu khi tôi nằm xuống lại. Những âm thanh dịu nhẹ của mưa và côn trùng hòa quyện vào nhau, và không  lâu sau, tôi chìm vào lại giấc ngủ yên bình trong một đêm tĩnh lặng.

***

-Haah haah

Các chiến binh của Đường gia nằm ngổn ngang trên bãi đá sỏ, hoàn toàn kiệt sức. Những người sống sót gục xuống trên những tảng đá, uống ngụm lớn nước mưa trút xuống từ trời.

Trong số đó, Tang Cheolsan, Thiên Độc Học Sĩ (천독서생), tựa vào một tảng đá, cánh tay bị gãy của ông được nẹp thô sơ bằng một mảnh tre.

“Tay con có sao không?”

Giọng nói đến từ không ai khác ngoài phụ thânông,Mandok Shingun,Vạn Độc Thần Quân. Tang Cheolsan cố gắng nở một nụ cười mệt mỏi xuyên qua trận mưa như trút nước, vẻ mặt ông giờ đây trở nênrạng rỡ hơn với niềm hy vọng đang bừng cháy trong lòng. Tuy tay đã bị gãy, nhưng đã thành công bắt được Thanh Ban Ngô Công, với nó, con gái ông sẽ được cứu sống.

“Vâng, chỉ là bị gãy thôi ạ. Con có thể xoay sở được.”

“Chỉ là “cấp thấp’ thôi mà lại đáng sợ đến thế này. Nếu cơn mưa không làm chậm nó lại, có lẽ tất cả chúng ta đã mất mạng rồi.”

Nụ cười trên mặt Cheolsan khựng lại trước lời nói của phụ thân mình.

Mandok Shingun không hề nói quá. Con rết này là một cơn ác mộng: tốc độ đáng kinh ngạc, sức mạnh áp đảo, khả năng cảm nhận mọi cử động của họ ngay cả trong bóng tối, và đáng sợ nhất, là nọc độc làm tan chảy da thịt khi tiếp xúc.

Mặc dù Thiên Hạ Độc Vật Bí Lục phân loại Thanh Ban Ngô Công là sinh vật cấp thấp, nhưng nó đã chứng mình điều ngược lại. Năng lực của nó mạnh vượt xa dự đoán, nó đã cướp đi sinh mạng của hai chiến binh của gia tộc, trong khi ba người khác suýt chết vì nọc độc của nó.

May mắn thay, những người bị trúng độc đã được cứu sống bằng cách kết hợp  hùng sa (웅황) và độc thuật của Mandok Shingun để đẩy nọc độc ra khỏi cơ thể họ. Nhưng nếu cuộc chiến kéo dài thêm nữa, phương pháp đó có lẽ là không đủ.[note72389]

Bản thân Tang Cheolsan đã lao mình vào nguy hiểm để cứu một chiến binh trong trận chiến. Mặc dù bọc mình bằng nội lực để phòng thủ, sức mạnh của con rết vẫn đánh vỡ cánh tay ông chỉ bằng một đòn.

Phi đao và ám khí nổi tiếng của Đường gia hoàn toàn vô dụng trước lớp vỏ không xuyên thể thủng của con rết. Mãi cho đến khi Mandok Shingun tận dụng sơ hở để đập nát đầu nó, con quái vật cuối cùng mới bị khuất phục.

“Chà, ít nhất chúng ta đã bắt được nó,” Mandok Shingun giọng nhẹ nhõm nói. “Bây giờ hãy xem nội đan của nó mạnh đến mức nào. Hy vọng rằng nó sẽ đủ để cứu Huaeun của chúng ta.”

Xuyên qua làn sương mù, hai cha con nhìn chằm chằm vào cái xác không hồn của con rết khổng lồ. Thân hình khổng lồ của nó nằm ngửa, chân co giật yếu ớt.

Mandok Shingun mỉm cười dữ tợn khi ông ấy bước tới, mắt ông ấy dán chặt vào đầu con quái vật. Trận chiến đã kết thúc, và giờ là lúc lấy phần thưởng mà họ đã chiến đấu rất vất vả để có được.

***

-Shwaa...

Dù trời đã sáng nhưng cơn mưa vẫn không dứt.

Theo như tôi đã quan sát được những năm ở đây, đây là khoảng thời gian đầu mùa mưa — những trận mưa lớn kéo dài xen kẽ bởi những cơn mưa rào. Những đám mây đen che kín bầu trời và cơn mưa dày đặc, liên tục cho thấy sẽ mất vài ngày để thời tiết quang đãng trở lại.

Tôi đã định kiểm tra khu vực rết sống mà các chiến binh Đường gia có lẽ đã tàn phá, nhưng với trận mưa như thế này, tôi không thể mạo hiểm ra ngoài. Sống một mình có nghĩa là tôi không thể để mình bị ốm; nếu bị ốm, ai sẽ cho những sinh vật yêu quý của tôi ăn?

Là một người nuôi dưỡng, chăm sóc bản thân là một phần của việc chăm sóc động vật của bạn. Trách nhiệm không chỉ là một từ—mà đó là lối sống.

Hai ngày sau, cơn mưa cuối cùng cũng ngớt.

-Tí tách, tí tách.

Những chú chim hót líu lo du dương từ mái đạo quán bỏ hoang, trong khi những giọt nước đọng lại trên mái hiên bị vỡ, lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.

Sự trở lại của ánh nắng mặt trời làm cho đủ loại sinh vật tỉnh giấc. Chim chóc và côn trùng làm đầy không khí bằng tiếng ồn, tiếng kêu của chúng tạo nên một bản giao hưởng hỗn loạn.

Suốt hai ngày qua, chân tay tôi đã ngứa ngáy muốn ra ngoài và khám phá khu vực mà các chiến binh Đường gia đã quấy phá. Hôm nay, cuối cùng tôi cũng có cơ hội.

Thanh Ban Ngô Công. Một con rết khổng lồ với những đốm xanh—một loài mới, hoặc ít nhất là gia tộc Đường tuyên bố như vậy. Là một người dành cả đời đam mê động vật chân đốt, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Tôi đã dành những ngày mưa để chuẩn bị. Sử dụng rơm bện làm dây và một hũ đất nhỏ, tôi chế tạo ra một chiếc túi tạm bợ để đựng đồ.

Tôi chuẩn bị sẵn những bó đuốc bằng que tẩm dầu, đề phòng trường hợp cuộc tìm kiếm đưa tôi đến hang động. Những con rết lớn, chẳng hạn như loài rết khổng lồ Amazon hoặc Peru, được biết là có thể leo lên vách hang để săn dơi và chim. Cẩn thận một chút cũng không thừa.

“Mọi thứ đã sẵn sàng. Đến lúc xem có gì ngoài kia rồi.”

Tôi đeo chiếc túi qua vai và lên đường hướng về phía những ngọn đồi đá ở phía tây.

Vượt qua những con suối chảy xiết, tôi đến ngọn núi nhỏ nơi mà gia tộc Đường được cho là đã tới tìm kiếm. Nó tệ hơn những gì tôi đã tưởng tượng.

Sườn núi trông như thể vừa bị bom dội. Những tảng đá tảng đã lăn xuống sườn dốc, để lại những vết lõm sâu trên mặt đất. Phần giữa của ngọn đồi đã bị khoét rỗng,  nước bùn vẫn còn rỉ xuống phía chân đồi.

“Chà... họ thực sự đã dốc hết sức.”

Tôi cẩn thận leo lên những tảng đá trơn trượt. Nước mưa khiến việc leo trèo trở nên khó khăn và nguy hiểm, tôi không muốn bị ngã đâu. Mục tiêu chính của tôi là đánh giá thiệt hại, nhưng một phần trong tôi hy vọng tìm thấy dấu vết nào đó của con rết.

Sau ba mươi phút leo trèo, tôi đến được phần giữa đầy sẹo của ngọn đồi. Khi tôi sàng lọc trong đống đổ nát, một thứ gì đó thu hút sự chú ý của tôi—một vệt đỏ thẫm lóe lên giữa hai tảng đá.

Tôi cẩn thận kéo nó ra.

Đó là một cái chân.

Một cái chân đốt đỏ tươi dài gần 40 cm, dày bằng đồng xu.

“Đây... đây là thật sao?”

Tim tôi đập nhanh. Tôi đã hoài nghi lời nói của Đường gia về một con rết ăn thịt người. Động vật chân đốt và côn trùng phát triển lớn trong môi trường giàu oxy—điều chỉ xảy ra trong kỷ Carbon, khi chuồn chuồn có sải cánh dài hơn một mét.

Nhưng khi tôi cầm cái chân, sự hoài nghi của tôi tan biến.

Nếu cái chân này thuộc về Thanh Ban Ngô Công, thì sinh vật đó hẳn thực sự rất to lớn—thừa sức nuốt chửng một người.

-Nuốt nước bọt.

Có nên quay lại không?

Ý nghĩ đó thoáng qua đầu tôi. Không khám phá nào đáng giá để mạo hiểm tính mạng, đặc biệt là trước thứ quái dị đến thế này. Nhưng sự tò mò của tôi cháy quá mãnh liệt để có thể phớt lờ nó. Nếu có những mẫu vật khác, nhỏ hơn ở gần đó, tôi ít nhất cũng có thể nhìn thoáng qua một con.

Cuộc tìm kiếm của tôi dẫn tôi đến một cái hang bị sập một phần, lối vào chỉ đủ rộng để một người có thể chui qua.

“Đây hẳn là nó...”

Cái hang tỏa ra mùi nguy hiểm. Rết thường là loài sống đơn độc với bản tính bảo vệ lãnh thổ, nhưng không phải loài nào cũng tuân theo cùng một quy tắc. Nếu cái hang này thuộc về chủ nhân của cái chân, có thể có những con khác bên trong—hoặc nó có thể trống rỗng.

Trống rỗng có nghĩa là thất vọng nhưng an toàn. Có gì đó ở trong có nghĩa là nguy hiểm, có lẽ còn tệ hơn.

Sau một cuộc đấu tranh nội tâm ngắn ngủi, tôi đốt đuốc.

-Vù.

Ngọn lửa bừng cháy, chiếu sáng đường hầm ẩm ướt, chật hẹp.

Cúi thấp người, tôi chui vào bên trong, ánh đuốc hắt lên những cái bóng nhảy múa trên vách hang. Không khí trở nên ẩm mốc hơn khi tôi tiến vào sâu, mùi ẩm mốc ngày càng nồng. Sau khi bò được khoảng năm mét, lối đi mở rộng to bằng một căn phòng.

Đứng thẳng người, tôi chiếu ánh đuốc về phía trần, quét tìm bất kỳ sinh vật nào ẩn nấp.

Căn hầm yên tĩnh, nhưng thần kinh của tôi căng thẳng.

Ở trung tâm căn phòng, có thứ gì đó lấp lánh. Lúc đầu, tôi nghĩ đó là vũng nước phản xạ lại ánh đuốc, nhưng khi tôi tiến lại gần hơn, hình dạng của nó trở nên rõ ràng.

Cụm vật thể hình cầu, mỗi cái to bằng quả bóng ném, sáng như vàng được đánh bóng.

“Trúng mánh rồi!”

Giọng tôi vang vọng.

Trứng.

Hàng chục quả trứng bóng loáng, màu vàng chất đống ở giữa căn phòng—chắc chắn là trứng của Thanh Ban Ngô Công.

Ghi chú

[Lên trên]
Hùng sa (웅황) là loại khoáng vật màu đỏ cam có độc tính cao. Trong các truyện kiếm hiệp, Hùng Sa thường được biết đến như một nguyên liệu quan trọng, có thể dùng để chế tạo độc dược, giải độc, hoặc xua đuổi rắn rết và các loài vật nguy hiểm khác. Khả năng "xua đuổi rắn rết" này có liên quan đến mùi đặc trưng của nó khi bị nung nóng.
Hùng sa (웅황) là loại khoáng vật màu đỏ cam có độc tính cao. Trong các truyện kiếm hiệp, Hùng Sa thường được biết đến như một nguyên liệu quan trọng, có thể dùng để chế tạo độc dược, giải độc, hoặc xua đuổi rắn rết và các loài vật nguy hiểm khác. Khả năng "xua đuổi rắn rết" này có liên quan đến mùi đặc trưng của nó khi bị nung nóng.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Main mà thấy xác con rết mẹ to cỡ nào chắc hắn ko còn vui vẻ thế nữa đâu =))
Xem thêm