• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

web novel

Chương 01: Thanh Ban Ngô Công (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,630 từ - Cập nhật:

-shhh

Một cơn mưa phùn nhẹ rơi xuống trên lối vào mục nát của một đạo quán bị bỏ hoang nép sâu trong rừng nhiệt đới. Thảm thực vật mọc um tùm nửa che lấp phế tích, sự hiện diện của nó làm tăng thêm vẻ quyến rũ kỳ dị của nơi này.

 Khoảng ba mươi người đàn ông tiến lại gần đạo quán, sự hiện diện bất ngờ của họ phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm.

Đứng đầu bọn họ là một người đàn ông dường như là thủ lĩnh của họ. Ông ta bước tới, chắp tay một cách lịch sự để chào hỏi.

"Thiếu hiệp, chúng tôi có thể xin tá túc ở đây một đêm để tránh mưa được không?"

Tôi chớp mắt, giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của rất nhiều người lạ. Lướt nhìn qua khuôn mặt và tư thế kính cẩn của họ đã xoa dịu bớt những lo ngại ban đầu của tôi. Mặc dù vẻ ngoài còn trẻ, họ đã xưng hô với tôi một cách kính trọng, cứ như thể tôi là người trông coi nơi đổ nát này.

"Tôi không phải chủ nhân nơi đây, chỉ là đã tá túc đạo quán bị bỏ hoang này vài năm trước. Cứ tự nhiên ở bất cứ đâu các vị muốn, nhưng điện thờ đằng kia là nơi tôi đang ở. Nên xin hãy tránh chỗ đó ra."

"Đa tạ. Phong thái đĩnh đạc như vậy ở một người trẻ tuổi - thật đáng nể. Mọi người nghe thiếu hiệp nói chưa. Tránh xa điện thờ ra và tìm chỗ khác để tá túc. Đã rõ chưa?"

"Vâng, Tộc trưởng!"

Chữ “Đường” (唐) lớn thêu trên ngực họ và cách xưng hô kính trọng "Tộc trưởng" tiết lộ họ có thể là thành viên của một gia tộc lớn. Mặc dù tò mò về mục đích của họ, tôi chỉ đơn giản cúi đầu nhẹ với vị thủ lĩnh tuổi trung niên và vội vã quay về điện thờ của mình. Đã đến lúc cho "lũ trẻ" của tôi ăn.

"Suýt nữa thì lỡ, Các con đói bụng rồi chứ? phải không?”

Bước vào phòng, tôi thắp đèn dầu và bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Tôi mở nắp cái chum đất lớn và gạt sang một bên đám lá phủ bên trên để nắm lấy một nắm dế. Chúng ngọ nguậy cử động cù lét lòng bàn tay tôi.

Tiếp theo, tôi mở một cái chum lớn hơn và nhìn kỹ vào bên trong. Nó đây rồi - sinh vật với thân rộng và những chiếc chân mềm mượt như nhung, sọc vàng hơi nhạt của nó lấp lánh ánh sáng. Tim tôi đập nhanh hơn khi nhìn thấy cảnh đó.

Ném vào vài con dế trưởng thành, tôi xem khi con nhện lớn chộp lấy con mồi của nó với tốc độ như chớp, tham lam nhét đầy miệng.

"Ăn nhiều vào, Tiểu Hắc. Nếu không phải vì mấy đứa, ca ca đã phát điên ở nơi này rồi."

Tiểu Hắc là một Hắc Địa Hổ (Black Earth Tiger) Tarantula, một loài nhện bản địa của Đảo Hải Nam có khả năng phát triển tới kích thước 20 cm. Tôi đã tự mình bắt được con này, và sau hai lần lột xác, nó giờ đã gần 15 cm - niềm tự hào và niềm vui của tôi.

Sau khi tôi đảm bảo Tiểu Hắc đã ăn xong, tôi quay sang "lũ trẻ" khác của tôi. Mở một hộc tủ thuốc cũ, tôi chào đón cư dân bé nhỏ. Tắc kè động Bá Vương Lĩnh (Bawangling Cave Geckos). Con Tắc kè với những sọc vàng sáng trên thân cùng chiếc đuôi có sọc trắng đặc trưng này, là một loài bản địa khác của Hải Nam.

"Ở kiếp trước của mình, nhập khẩu mấy đứa thật sự rất phiền phức, nhưng ở đây? Mấy đứa có mặt ở khắp nơi.”

Tôi treo lủng lẳng một con dế gần một trong những con Tắc kè, hơi trêu chọc nó. Nó phóng tới, giật lấy miếng mồi từ tay tôi với một cái táp.

"Ối! Này, không ăn ngón tay!"

Sau khi cho ăn từng sinh vật được nuôi trong tủ, tôi nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài.

"Thiếu hiệp, cậu có ở trong đó không?"

Giọng nói đó thuộc về người đàn ông trung niên đã giới thiệu bản thân lúc trước. Lau tay, tôi nhanh chóng đóng tủ lại và bước ra ngoài.

Người đàn ông đứng đó với một nụ cười thân thiện. "Cảm ơn vì đã cho chúng tôi tá túc. Tôi đang tự hỏi liệu cậu có muốn tham gia bữa tối với chúng tôi không? Chúng tôi đã bắt được một ít thịt nai rừng."

"Thịt nai rừng? Ý ngài là thịt hươu?"

"Đúng vậy. Chúng tôi đã săn được hai con hươu trên đường đến đây và nghĩ rằng cậu có thể muốn chia sẻ bữa ăn."

Thịt hươu. Chỉ riêng những câu đó đã làm miệng tôi chảy nước miếng.

Ở kiếp trước của tôi, ăn thịt bò sát và rắn là điều không thể tưởng tượng được. Nhưng ở đây, đó là những sinh vật duy nhất tôi có thể ăn để nạp protein. Thịt nai rừng - thịt từ một loài động vật bốn chân - là một thứ xa xỉ hiếm có mà tôi không thể từ chối.

"Cảm ơn! Tôi rất hân hạnh được dùng bữa cùng các vị."

Đi theo người đàn ông, tôi liếc nhìn đầy tội lỗi về phía mảnh đất nơi tôi đã chôn những bộ xương rắn và tắc kè mà tôi đã ăn. Xin lỗi, mấy đứa... Ca ca của các em cũng cần phải sống sót.

Chúng tôi đến gian phòng lớn nhất trong đạo quán cũ, nơi một đống lửa đang cháy bùng dưới mái nhà bị vỡ, chiếu ánh sáng ấm áp lên những bức tường. Mùi thơm đậm đà của thịt nai rừng đang nướng tràn ngập không khí, làm tôi nuốt nước bọt theo bản năng.

Người đàn ông để ý và khúc khích cười, ra hiệu tôi đến chỗ ngồi bên cạnh ông ta. Xấu hổ, tôi nhanh chóng ngồi xuống, cố gắng phớt lờ cái bụng đang réo của mình.

"Thịt vẫn chưa sẵn sàng đâu," ông ta nói với một nụ cười toe toét. "Trong lúc chờ đợi, ta có vài câu hỏi, nếu cậu không phiền?"

"Xin cứ hỏi đi, thưa ngài," tôi đáp, nghĩ rằng đó là cái giá nhỏ phải trả để được chia sẻ bữa ăn.

Ông ta bắt đầu với những câu hỏi thường lệ. "Cậu sống ở đây một mình trên núi à? Cậu bao nhiêu tuổi?"

"Khoảng mười bốn hoặc mười lăm, tôi nghĩ vậy."

"Mười bốn hay mười lăm?" Vẻ mặt khó hiểu của ông ta làm tôi gãi sau đầu một cách lúng túng.

"Tôi... bị mất trí nhớ, nên không hoàn toàn chắc chắn."

"À, ta hiểu rồi. Thật không may."

Sự đồng cảm trong mắt ông ấy làm tôi cảm thấy hơi tội lỗi, xét rằng việc mất trí nhớ là một lời nói dối. Tôi không mất thứ gì cả - mà là đầu thai.

Ở kiếp trước của tôi, tôi đã là một streamer với hơn một triệu người đăng ký. Trên các nền tảng như YouTube, Switch, và AmericaTV tôi tập trung vào việc giới thiệu bò sát, nhện, và sinh vật có độc. Biệt danh của tôi? Spicy Fabre, một sự gợi nhắc đến nhà côn trùng học nổi tiếng Jean-Henri Fabre.

Lý do tôi đầu thai vào cơ thể này? Bị rắn Mamba đen cắn chết.

Khi tôi đang quay một chương trình đặc biệt mừng việc đạt một triệu người đăng ký, giới thiệu những loài rắn nguy hiểm nhất thế giới. Trong lúc quay trở về một khách sạn tồi tàn ở Châu Phi sau buổi quay, một con rắn Mamba đen đã bò ra từ phía sau tủ lạnh và cắn tôi. Nọc độc đã giết chết tôi trong vòng chưa đầy hai mươi phút.

"Vậy, cậu sống ở đây một mình à?"

"Vâng, tôi kiếm sống bằng cách bắt rắn và bán da của chúng. Tôi không có bất kỳ kỹ năng nào khác để dựa vào."

"Thiếu hiệp, đi bắt rắn ở tuổi của cậu sao? Nó quá nguy hiểm..."

Ánh mắt thương hại của người đàn ông hướng vào tôi, và tôi không thể không thở dài trong lòng. Đôi khi tôi cảm thấy tội nghiệp cho bản thân mình - hãy tưởng tượng người khác phải cảm thấy thế nào khi họ nhìn tôi.

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, một miếng thịt nai rừng bốc khói được đặt trước mặt tôi. Tôi mở to mắt ngạc nhiên khi người đàn ông mang nó đến mỉm cười ấm áp.

"Tộc trưởng, tôi đã mang phần thịt đã nấu tới. Thiếu hiệp trông có vẻ khá đói."

Bối rối, tôi cảm thấy má mình lại đỏ lên, nhưng tôi không định để sự xấu hổ ngăn cản mình chấp nhận lời đề nghị hào phóng như vậy. Hơi cúi đầu, tôi nhận miếng thịt với lòng biết ơn.

"Cảm ơn. Đã rất lâu rồi tôi mới được ăn thịt động vật bốn chân."

Khoảnh khắc miếng thịt chạm vào tay tôi, tôi bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Rộp rộp.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi nếm thịt thật? Thịt rắn có sức hấp dẫn riêng, nhưng không có gì sánh được với sự đậm đà của thịt động vật bốn chân. Nước thịt chảy xuống cằm tôi, và lớp mỡ đậm đà tan chảy trong miệng, mang đến một làn sóng hạnh phúc choáng ngợp.

Vâng, đây là cảm giác của hạnh phúc.

Ở kiếp trước của tôi, tôi có thể cảm thấy thịt mỡ quá ngấy, nhưng ở đây, đó là sự xa xỉ đã bỏ lỡ từ lâu. Tôi gặm sạch xương, thưởng thức từng miếng nhỏ, và thậm chí thấy mình đang mút xương để hút hết hương vị của nó.

Ngay khi tôi đang ăn xong, một ông lão mang đến một tảng sườn nai rừng lớn, đưa cho tôi với một nụ cười hiền hậu.

" Người trẻ là phải ăn tốt như vậy. Đây, ăn thêm chút nữa đi."

"Cảm ơn, tiền bối."

"Ha ha, nhóc làm ta nhớ đến cháu gái của tôi ở nhà."

Tôi vẫn đang gặm miếng sườn, thưởng thức vị ngon béo ngậy, thì người đàn ông trung niên - người mà họ gọi là Tộc trưởng - lại lên tiếng.

"Thiếu hiệp, trong lúc cậu ăn, ta mạn phép hỏi cậu điều này. Gần đây cậu có nhận thấy điều gì bất thường trong khu vực không?"

Tôi lau lớp mỡ bằng mu bàn tay mình và hỏi, "Bất thường? ý ngài chính xác là?"

Người đàn ông ngập ngừng, rõ ràng đang cân nhắc lời nói của mình, thì ông lão bên cạnh mỉm cười hiền từ và xen vào.

"Tộc trưởng, thiếu hiệp đã tử tế cho chúng ta tá túc. Chia sẻ chi tiết với cậu ấy sẽ không hại gì, đặc biệt là vì cậu ấy có thể gặp nguy hiểm nếu không biết. Sau cùng, cậu ấy sống một mình ở trên núi - không có ai để cậu ấy tiết lộ cả."

Người đàn ông trung niên gật đầu. "Phụ thân nói đúng." Hạ giọng xuống, ông ta quay lại phía tôi.

"Chúng ta đang tìm một ngô công có vệt xanh. Cậu có thấy con nào gần đây không? Chúng ta đã tìm kiếm khu vực này vài ngày rồi mà không thành công."(Ngô công: Rết lớn)

"Một con ngô công có vệt xanh sao?"

"Phải, một con rất lớn. Nó được gọi là Thanh Ban Ngôn Công (Blue-Spotted Centipede (청반오공) Rết Đốm Xanh). Nếu nó trưởng thành hoàn toàn, nó đủ lớn để... à thì, có thể nuốt chửng một người như cậu."

"Cái gì?!"

Một con rết đủ lớn để ăn thịt người sao? Đây là dòng thời gain cổ đại nào đó, hay tôi đang ở trong một vũ trụ hoàn toàn khác? Tôi cần phải thấy sinh vật đó.

Suy nghĩ về việc chạm trán một sinh vật khổng lồ như vậy khiến tôi rùng mình đầy phấn khích.

Ông lão hẳn đã hiểu sai phản ứng của tôi bởi vì ông vỗ nhẹ vai tôi và nói một cách trấn an,

"Đừng lo, thiếu hiệp. Chúng ta ở đây để bắt nó."

Bắt nó sao? Có những người trong thời đại này chia sẻ sở thích với tôi sao?

Sự phấn khích của tôi trước ý định gặp gỡ những người cùng sở thích đã lấn át sự lo lắng của tôi. Nếu những người này là những người cùng sở thích như tôi, có lẽ tôi có thể hình thành mối quan hệ - trao đổi mẹo nuôi, chia sẻ địa điểm sưu tầm, thậm chí có thể khoe khoang một chút.

Sau cùng, chia sẻ đam mê của bạn với người khác là một trong những niềm vui lớn nhất của bất kỳ sở thích nào.

"Các vị định bắt sống nó sao?" Tôi háo hức hỏi.

Hai người đàn ông trao đổi ánh nhìn thích thú trước khi phá lên cười.

"Bắt sống nó sao? Đúng là một chàng trai trẻ hài hước," ông lão cười khúc khích.

"Đúng vậy. Không, chúng ta định dùng nó cho mục đích y học," Tộc trưởng giải thích.

Và cứ như vậy, sự hào hứng của tôi tan biến.

À, vậy ra họ chỉ là mấy ông già mê tín nữa. Ở kiếp trước của tôi, rết thường được ca tụng như thuốc tiên chữa đau lưng hoặc các bệnh khác, mặc dù không có chút bằng chứng khoa học nào để ủng hộ những tuyên bố đó. Ôi…Những con rết đáng thương...

Tôi thở dài trong lòng, đã mường tượng ra cảnh sinh vật quý hiếm này gặp phải một kết cục vô nghĩa. Tuy nhiên, tôi quyết định dò hỏi thêm. Nếu có dù chỉ một cơ hội tìm thấy một mẫu vật như vậy, tôi cần phải can thiệp trước khi quá muộn.

"Ngô công không có đặc tính chữa bệnh" tôi thận trọng nói.

Vẻ mặt ông lão trở nên u sầu, và giọng nói của ông mang một âm điệu buồn bã.

"Điều đó có thể đúng, nhưng cháu gái của ta bị ốm rất nặng. Chúng ta tin rằng phần lõi của con rết là thứ duy nhất có thể cứu con bé."

Cháu gái của ông ấy sao? Vậy thì đó sẽ là con gái của Tộc trưởng. Tôi liếc nhìn người đàn ông trung niên, nụ cười gượng ép của ông ta cho thấy mức độ lo lắng của ông.

Tôi hiểu rồi... Không phải là về logic hay bằng chứng. Khi người bạn yêu thương đang trên bờ vực cái chết, bạn sẽ làm bất cứ điều gì để cứu họ.

Tôi có thể cảm thông được. Ở kiếp trước của tôi, tôi đã từng chi 500.000 won cho hóa đơn thú y để cứu chú thằn lằn đang gần chết mà tôi mua chỉ với 20.000 won. [note72390]

Mặc dù tội nghiệp con rết, tôi không thể phớt lờ lòng tốt mà những người đàn ông này đã thể hiện với tôi.

"Mặc dù tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng tôi có thể biết nơi tìm nó," tôi cuối cùng nói.

Nếu nó tồn tại, sớm hay muộn nó cũng sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay của Spicy Fabre.

Ghi chú

[Lên trên]
người mà so ngang với động vật thì anh main này đầu óc méo bình thường rồi
người mà so ngang với động vật thì anh main này đầu óc méo bình thường rồi
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận