• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 23 :Kỳ huấn luyện đầu năm(5)

4 Bình luận - Độ dài: 2,111 từ - Cập nhật:

23— Kỳ huấn luyện đầu năm(5)

“Hộc…Hộc….”

Arna, tay cầm theo chiếc bật lửa tốn bao công mới có thể kiếm được, lê những bước chân nặng nề trở về trại, cơ thể mệt mỏi của cô vẫn còn đau nhức.

Hôm nay tôi đã vô tình sử dụng quá nhiều năng lượng. Và đây chỉ mới là ngày đầu tiên.

Thế nhưng, nếu tôi tiến xa thêm một chút nữa thôi, sẽ có những miếng thịt nướng thơm ngon đang mời gọi tôi. Thịt bò mọng nước, sò điệp dai dai, và cuối cùng là rau mùi tây ăn kèm nữa.

Chỉ với suy nghĩ đó trong đầu, Arna đã cố gắng hết sức để tiến thêm một bước nữa.

Tôi gần tới nơi rồi….

Nếu tôi vượt qua được những bụi cây này thì….

“Sao cậu về muộn thế? Làm tôi đợi nãy giờ lâu lắc.”

Ngạc nhiên chưa, khi cô đến nơi thì bữa tiệc nướng đã bắt đầu.

Xèo xèo.

Trên chiếc thìa khổng lồ, thịt bò đang chín vàng hoàn hảo, sò điệp cũng đang chín và thậm chí cả kim chi cũng đang xèo xèo trong dầu.

Đây chính xác là cảnh tượng mà Arna đã mong đợi từ lâu.

“….”

Tuy nhiên, Arna không thể ngồi xuống nổi. Cô chỉ đứng đó bất động, tay cầm chặt bật lửa.

“Ngồi xuống đi, chứ còn đợi gì nữa. Tôi đã nướng thịt vừa chín tới rồi nè.”

“…Đống lửa đó ở đâu ra thế?”

Có một điều cần phải giải quyết trước khi bắt đầu bữa tiệc. Arna chỉ vào đống lửa trại đang cháy dữ dội bên dưới chiếc thìa.

Rõ ràng là chỉ ít lâu trước, không có lửa, đó là lý do tại sao cô ấy phải khổ sở chạy đôn chạy đáo chỉ để tìm bật lửa. Nhưng bây giờ, mọi nỗ lực của cô dường như bị chà đạp khi Shin Yoon-seong thản nhiên chọc vào đống lửa trại.

“Ngọn lửa này hẻ? Đừng sốc nha. Prometheus vừa mới giáng trần tại đây đó.”

“Bớt giỡn nhây lại dùm hộ cái…!”

Bộp!

Arna dùng hết sức ném chiếc bật lửa vào vai Shin Yoon-seong.

***

Sau ngày đầu dài đằng đẳng, giờ đã là ngày thứ hai.

Ngày thứ hai không có quá nhiều khác biệt. Thói quen vẫn như vậy lang thang khắp đảo để tìm kiếm thức ăn, cướp những hộp tiếp tế thả từ trên trời xuống bằng chiếc thìa khổng lồ.

Tất nhiên, các học viên không chỉ đứng đó nhìn chiếc thìa tự tung tự tác. Bọn họ đã để mắt đến đồ tiếp tế và đang lên kế hoạch giành lấy chúng cho riêng mình.

Nhưng họ không có gan để hành động khi Arna ở gần đó.

“Ahh! Là Arna đấy! Chạy đi!”

“Tại sao Arna lại canh giữ chiếc thìa đó chứ?”

Ngay cả những kẻ táo bạo nhất lao về phía trước vì cơn đói khát cũng nhanh chóng bị Arna xử lý.

Quả thực là người hùng của tôi mà.

“Hộc hộc…”

"Cậu đã làm việc chăm chỉ rồi. Uống tí đi cho đỡ khát nè."

Tôi đưa cho Arna một bình đựng rượu nhỏ khi cô ấy quay lại. Nó trông giống như một chiếc bình đựng nước, một chiếc bình thép không gỉ.

Ực, ực.

“Phì…!”

Nhưng Arna lập tức nhổ nó ra, và không khí tràn ngập mùi rượu.

“Chậc chậc. Một cô gái không nên nhã nước bừa bãi ra đâu , thiếu tinh tế quá à.”

“Keh, keh…! Cậu giỡn mặt với tôi hả? Đó là rượu đấy!”

“Đúng òi. Nó ở trong hộp chúng ta vừa lấy được á. Mùi vị thế nào?”

“EEEK…! Cho tôi uống rượu giữa ban ngày ban mặt, cậu nghĩ gì thế hảaa?”

Arna nhét bình đựng rượu nhỏ vào ngực tôi.

Nghĩ đến mục đích làm vậy là vì muốn giải tỏa căng thẳng cho Arna, tại sao cổ lại không hiểu và trân trọng sự chu đáo của tôi?

Tôi nhấp một ngụm từ chai.

“Phì…!”

Tôi nhổ nó ra ngay trước khi nó kịp chạm đến cổ họng. Bây giờ tôi hiểu tại sao Arna lại nhổ nó ra ngay.

Đây là một loại rượu mạnh. Nó không thể uống được nếu không pha. Nó phải trên 50 độ. Mấy người đó cho thứ này vào hộp để đốt lửa à?

"Này!"

“Sao thế? Bữa trưa sắp bắt đầu rồi.”

“Kyaa! Không phải bữa trưa! Tại sao tôi lại chiến đấu một mình vậy chứ?! Cậu chỉ trốn sau lưng tôi suốt ngày thôi!”

“Chúng ta không phải đã thỏa thuận rồi sao? Tôi lo liệu đồ dùng và nấu nướng, còn cậu thì chịu trách nhiệm chiến đấu.”

“Tôi chưa bao giờ nghe lời thỏa thuận nào như vậy luôn ấy!”

“Thế à? Được thôi, nếu cậu không làm được thì hủy hợp đồng đi.”

Tôi chỉ vào đống đồ dùng xếp chồng gần đó. Tất cả các hộp được thìa thu thập đều ở đó.

Đây không phải là điều Arna có thể dễ dàng thực hiện được - việc lấy cắp hộp tiếp tế nhanh hơn bất kỳ ai.

“Nếu cậu đi, tôi sẽ không ngăn cản cậu đâu đấy.”

“Ư…”

Arna biết chiếc thìa của tôi có lợi như thế nào trong khóa đào tạo này. Chúng tôi luôn lấy hộp tiếp tế trước những người khác.

"Nếu cậu quyết định rời đi, tôi sẽ đưa cho cậu một phần vật tư như là tiền trợ cấp thôi việc cho những gì cậu đã làm từ đầu đến giờ. Cảm ơn vì những nỗ lực của cậu nhé."

“Ugh…! Thôi bỏ đi! Tôi sẽ đi tắm rồi quay lại sau. Cậu lo mà chuẩn bị bữa trưa đi…”

Cuối cùng, Arna bỏ cuộc.

Arna lấy đồ vệ sinh cá nhân từ trong hộp và đi đâu đấy. Có lẽ cổ đã đi đến con suối gần đó.

“Ồn ào vô ích làm chi vậy chứ.”

Ngay cả khi tôi nói như vậy, tôi vẫn được hưởng lợi rất nhiều từ cô nàng này.

Nếu tôi đi một mình, tôi sẽ không thể tiến xa đến mức này. Mọi vật dụng của tôi sẽ bị lấy mất, và ngay cả số áo trên người tôi cũng sẽ biến mất theo.

“Ừm…”

Trong lúc Arna đi vắng, tôi quyết định kiểm tra đồng hồ thông minh của mình.

[Người sống sót: 376/499]

Đã có hơn một trăm người bị loại chỉ trong một ngày. Với tốc độ này, bao nhiêu người sẽ sống sót vào ngày cuối cùng? Có lẽ ít hơn 50.

Hơn nữa, số lượng thực phẩm được cung cấp sẽ giảm dần theo thời gian. Sự cạnh tranh sẽ chỉ trở nên khốc liệt hơn nữa thôi.

Arna phải ở bên tôi cho đến những giây cuối cùng nếu tôi muốn sống sót. Tôi cần phải cho cô ấy ăn uống đầy đủ và chăm sóc cổ chu đáo mới được.

“Này! Shin Yoon-seong!”

Khi tôi chuẩn bị chuẩn bị bữa trưa, một nữ sinh xuất hiện từ giữa những bụi cây.

Đó là Baek Joo-hee, khuôn mặt cô ta phủ đầy lớp trang điểm dày. Cô ta là cô gái mà Arna nói rằng cổ nhớ đã bỏ chạy đêm hôm trước.

“Yay! Cậu vẫn còn sống nè! Tớ nhẹ nhõm thật í! Tôi thực sự lo lắng cho cậu lắm á….”

Quần què gì đây? Thân chưa mà nói chuyện kiểu đó? Còn xúc động rớt nước mắt nữa kìa.

Hơn nữa, hôm qua cô ta còn đuổi theo cái thìa của tôi bằng cả tính mạng của mình cơ mà nhỉ?

“Ừm..., hể, tớ không thấy Arna ở đâu cả nhỉ. Hai người không ở cùng nhau sao? Hai người tách ra rồi à?”

Baek Joo-hee giả vờ tìm kiếm Arna trong khi liếc nhìn đống đồ tiếp tế của chúng tôi một cách tinh tế.

Rõ ràng sau khi đồng đội là Sang-hoon Lee và Han Ba-ram đã cook, cô ta đang cố gắng bám víu lấy tôi.

Đúng lúc tôi có khá nhiều đồ tiếp tế.

“Cô muốn cái gì thì nói đi?”

“Ể, đừng có dè chừng tớ zậy chớ. Tớ thực sự sẽ không làm gì cả đâuu.”

Thụp. Baek Joo-hee bước về phía trước.

Tôi giơ chiếc thìa khổng lồ lên như một lời cảnh báo để ngăn cô đến gần hơn.

“Sao cậu lại dọa tớ như vậy dạ…? Tớ không đến đây để chiến đấu mà….”

“Nói ra lời thật lòng của mình đi. Nếu không tôi sẽ đập vỡ alo của cô bằng cái thìa này ngay đấy.”

“….”

Baek Joo-hee ngậm miệng lại. Sau đó, từ bỏ vẻ tử tế giả tạo, ả tiết lộ ý định thực sự của mình.

“Thôi được, tôi sẽ không giả vờ nữa. Thế này nhé—vì cậu cũng đang đơn độc giống tôi, sao chúng ta không thử hợp tác trong suốt thời gian còn lại của khoá huấn luyện nhỉ?”

“Không, cảm ơn.”

“Hả…?”

Ả ta không ngờ tôi sẽ từ chối thẳng thừng và bắt đầu nhảy cẫng lên tại chỗ.

“Cái gì! Tại sao không chịu hả? Không phải tốt nhất là nên ở cùng nhau hơn là ở một mình sao? Chúng ta hãy giúp đỡ lẫn nhau và cùng sóng sót đến cuối nhé!”

Giúp đỡ lẫn nhau?

Tôi có thể tặng cô ta những thứ này. Nhưng cô ta chẳng thể đáp lại tôi thứ gì.

Cô ta không có kỹ năng chiến đấu hay kỹ năng sinh tồn như Arna. Cô chỉ biết trang điểm.

Tuy nhiên, nếu cô ta vẫn khăng khăng muốn đi cùng…

“Hãy cho tôi mười ba lý do tại sao tôi nên hợp tác với cô đi.”

“Hả? Tôi thực sự phải đưa ra mười ba lý do sao?”

“Nếu không thì quên đi.”

“Được rồi! Tôi sẽ nói!”

Và, ừm, thế là Baek Joo-hee bắt đầu tuyệt vọng bịa ra những lý do, khiến bộ não hạn hẹp của cô phải căng thẳng.

“Đầu tiên, tôi xinh đẹp?”

“Cô bị ảo à?”

“Và tôi có một thân hình siêu phẩm? Tôi đầy quyến rũ? Ở bên tôi sẽ khiến sức mạnh của cậu bùng nổ!”

“Điên thì cũng tém tém lại.”

“Thế muốn gì hả?”

Cuối cùng cô ta không nhịn được mà phát cáu rồi. Nếu cô ta mà nói thẳng ra là mình đói, tôi có thể đã ném cho cổ một cái bánh rồi đấy.

“Được rồi, vậy để tôi tặng cậu thứ khác nhé!”

“Còn gì để tặng nữa à?”

“Hehehe.”

Vụt—

Không biết từ lúc nào, Baek Joo-hee bắt đầu kéo khóa áo khoác xuống tận ngực. Chẳng mấy chốc, khe ngực trắng muốt của cô đã lộ ra một cách trắng trợn.

“Tôi sẽ cho cậu thử cảm giác nhào nặn chúng….”

Lời thì thầm đầy ngọt ngào.

Baek Joo-hee nghiêng người về phía trước, cố gắng hết sức để đẩy ngực lên cho tôi nhìn. Nhưng bất chấp mọi nỗ lực của cô ta, vẫn không đủ để cạnh tranh với 'quái vật vứ bệu' kia được.

Kỹ năng chiến đấu của cô ta thì tệ hại, và cặp ngực cũng tương tự…

Đây là khoảnh khắc đầu tiên tôi thực sự cảm thấy thương cảm với Baek Joo-hee.

“Sao, cặp ngực này có khiến cậu cảm thấy gì không? Có lẽ cậu đang muốn bóp nó lắm rồi phải hơm? Tôi sẽ thỏa mãn ham muốn của cậu…. Chỉ một lần thôi đấy”

“Chỉ một lần thôi à?”

“Ể? Vậy thì hai lần…?”

“Hai? Hai hay ba thì có gì khác nhau?”

“Được rồi! Ba! Tôi sẽ cho cậu ba! Tôi không thể cho nhiều hơn thế được!”

Lo gì ba hay bốn lần, ngực chứ có phải đồ chợ đâu mà sợ mau xuống cấp.

Dù sao.

Tôi đã vui vẻ với cô ta đủ rồi. Đã đến lúc tiễn đi thôi.

Tôi cần phải chuẩn bị bữa trưa. Nếu không, Arna chắc chắn sẽ phát cáu nữa cho xem. Tôi không thể lãng phí thêm thời gian nữa.

“Tôi vẫn chê nha.”

“Vậy thì tôi phải cho bao nhiêu lần mới được đồng ý hả?”

“Không quan trọng là bao nhiêu lần. Tôi được dạy là không nên ăn thức ăn có mùi như 'nước tiểu chó'. Nó có thể khiến tôi bị đau dạ dày mất.”

"Nói cái đ*o gì vậy hả thằng chó đẻ!"

Táchh!

Có phải “nước tiểu chó” đã kích thích ả ta không?

Baek Joo-hee rút ra vũ khí bí mật của mình—một chiếc roi.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Thìa và roi
Xem thêm