Theo lời trinh sát, những con quái vật mà họ nhìn thấy có hình dáng giống chuột.
Chiều dài cơ thể khoảng 50 cm. Đối với loài chuột, đó là kích thước khổng lồ, nhưng đối với quái vật, chúng chỉ được xếp vào loại nhỏ. Mức độ nguy hiểm của mỗi con là hạng 1.
Số lượng khoảng 300 con. Dù chỉ là quái vật hạng 1, nhưng một đàn chuột 50 cm đói khát có thể dễ dàng tàn phá ngôi làng nhỏ bé này. Thậm chí, chúng có thể ăn thịt cả con người.
Tuy nhiên, đã có chúng tôi ở đây. Đối với một đàn chuột yếu ớt như Goblin hay thậm chí còn yếu hơn trước một đội quân trang bị vũ khí cổ đại, chỉ là chuyện nhỏ.
Vấn đề duy nhất là chúng khá nhỏ, nên chúng tôi phải cẩn thận để không bỏ sót con nào.
Tuy vậy, tôi có một điều băn khoăn.
Tôi đã tìm hiểu thông tin về quái vật ở làng Dacia, nhưng tôi không nhớ có loài quái vật nào giống chuột sống ở vùng núi tuyết này.
Tôi nghĩ có lẽ đó là một loài quái vật ít phổ biến, chỉ sinh sống ở khu vực này, tôi đã hỏi trưởng làng, nhưng...
"Quái vật hình dáng giống chuột? Hmm... Tôi chưa từng thấy loài nào như vậy ở đây."
Trưởng làng đã nói như vậy.
Một loài quái vật chưa từng được biết đến, ngay cả đối với những người đã sống ở đây từ lâu.
Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm xấu, nhưng trận chiến trước mắt là điều không thể tránh khỏi. Giờ tôi không còn cách nào khác ngoài việc chuẩn bị kỹ lưỡng và sẵn sàng nghênh chiến
"Tất cả đã vào vị trí."
Ein, phó chỉ huy báo cáo. Chỉ có 15 người, nên tôi có thể nhìn thấy tất cả, nhưng khi trang bị súng, khoảng cách giữa các xạ thủ sẽ rộng hơn so với cung thủ. Phạm vi tấn công của một người lính được trang bị súng trường tấn công lớn hơn nhiều so với cung tên hay nỏ.
Dù chỉ có một số ít người, chúng tôi có thể tạo ra một vùng chết đủ để tiêu diệt toàn bộ đàn chuột khổng lồ.
Giá như chúng tôi có đội hình này trong trận chiến Alsace thì tốt biết mấy - tôi thầm nghĩ, trong khi đứng sau hàng rào của ngôi làng, chờ đợi kẻ thù xuất hiện.
Đàn chuột đang tiến thẳng về phía chúng tôi không hề do dự. "Hắc Phong Thám Trắc - Wind Searcher" của tôi cũng phát hiện ra chúng, đúng như báo cáo.
Chẳng mấy chốc, chúng sẽ xuất hiện từ bãi gỗ ở trước khu rừng trên con đường bằng phẳng dẫn đến ngôi làng.
Tôi cảm thấy khu rừng đêm tối, nơi chất đầy những khúc gỗ như đang chuyển động, mặc dù không có gió . Chúng đến rồi, con chuột dẫn đầu đã xuất hiện.
"Bắn pháo sáng."
"Pháo sáng, bắn!"
Mệnh lệnh được lặp lại. Nhiều quả pháo sáng được bắn lên trời, kéo theo những tiếng huýt sáo, bùng nổ thành những tia sáng chói lọi.
Bị ánh sáng bất ngờ chiếu vào, những con chuột kêu lên chít chít. Dưới ánh sáng trắng xóa, chúng trông giống hệt như những con chuột bạch khổng lồ.
Cơ thể trắng muốt, đôi mắt màu vàng và chiếc đuôi dài, mảnh khảnh đang ngoe nguẩy.
Trông chúng không mạnh lắm. Chỉ là những con chuột to xác mà thôi.
"Bắt đầu tấn công."
Dù bị ánh sáng của pháo sáng chiếu vào, đàn chuột vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Chúng đã đến đủ gần.
Tôi ra lệnh, và những tia lửa điện bắn ra từ nòng súng cùng với những viên đạn.
Những con chuột lông trắng trên nền tuyết khó nhắm bắn hơn con người, nhưng chúng tôi đã được huấn luyện để đối phó với tình huống này.
Những viên đạn bắn trúng đàn chuột một cách chính xác, máu thịt của chúng văng tung tóe trên mặt tuyết.
"Tiếp tục bắn. Đừng để con nào chạy thoát."
Những con chuột dẫn đầu nhanh chóng bị hạ gục, và khoảng một phần ba đàn chuột đã bị tiêu diệt. Với chiến thuật tấn công liều chết, chúng sẽ sớm bị tiêu diệt hoàn toàn — tôi nghĩ vậy, cho đến khi...
Kí, kí, Giiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Từ phía bầy đàn vang lên đồng loạt những tiếng gầm gừ đáng sợ, khác hẳn với tiếng kêu lanh lảnh đặc trưng của loài chuột.
Tôi vừa nghĩ "Chuyện gì vậy?", thì đã thấy ngay sự thay đổi của chúng.
Những con chuột đứng dậy, cơ thể chúng phình to ra. Cơ bắp cuồn cuộn nổi lên dưới lớp da.
Khuôn mặt chúng cũng thay đổi, từ khuôn mặt của một con chuột bình thường trở thành khuôn mặt hung dữ của một con quái vật với đôi mắt đỏ ngầu, những chiếc răng nanh sắc nhọn lộ ra.
Và rồi, những con chuột đứng thẳng bằng hai chân bỗng chốc lớn vụt lên, nhanh chóng đạt đến chiều cao khoảng hai mét, cơ thể cũng biến đổi thành dáng vẻ vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn như một con orc.
Hình dạng khổng lồ với bộ lông trắng muốt, chúng trông giống như Yeti.
Nếu nhìn kỹ, những con chuột bị bắn hạ đầu tiên cũng bắt đầu biến đổi, chúng lồm cồm bò dậy, dù cơ thể vẫn đang chảy máu. Chúng không chỉ to lớn hơn, mà còn có khả năng tự hồi phục nhất định.
Chuột biến hình sao... đúng kiểu năng lực sẽ xuất hiện trong mấy bộ phim kinh dị về quái vật
"Bắn càng nhiều càng tốt. Dù chúng có to lớn hơn, đạn vẫn có thể xuyên qua. Đừng sợ, tiếp tục bắn!"
"Yes, My Lord."
Đối mặt với những con chuột Yeti bất ngờ xuất hiện, các Homunculus không hề nao núng, và tiếp tục tuân lệnh.
Một viên đạn không thể hạ gục chúng. Thế nhưng nếu trúng vài chục viên, thì ngay cả những con chuột tuyết khổng lồ này cũng không thể chịu đựng được. Bộ lông dày của chúng không thể cản được đạn của "Storm Rifle". Một khi bị trúng đạn, tổn thương sẽ càng nặng sau từng phát bắn.
Bộ lông trắng nhuốm đỏ máu, những con chuột yeti khổng lồ lần lượt ngã xuống.
Waaaaaaaaaaaaaaaaa!
Nhưng tiếng gầm gừ của chúng cho thấy chúng vẫn chưa bỏ cuộc.
Dù bị bắn hạ, nhưng với số lượng 300 con áp đảo, chúng không ngừng tiến lại gần ngôi làng.
"Chúng dai thật đấy. Cứ thế này, chúng ta sẽ bị áp đảo mất."
Nếu để cho dù chỉ một con xâm nhập vào làng thôi cũng đủ phiền toái. Nhóm mạo hiểm giả chuyên trách của làng cũng đang chờ phía sau chúng tôi, nhưng thành thật mà nói, không rõ liệu họ có đủ sức để hạ gục một con chuột Yeti hay không.
Chúng tôi phải tự mình tiêu diệt chúng.
"Prim."
"Vâng."
"Anh giao cho em."
"Yes, My Lord."
Đôi mắt đỏ của Hellhound lóe sáng, trái ngược với giọng nói dễ thương của Prim.
Những con Chuột Yeti này là đối thủ phù hợp với Prim. Về sức mạnh lẫn tốc độ, nó đều thua xa bộ giáp cổ đại Power Armor “Hellhound”. Ngay cả khả năng tự hồi phục của chúng cũng không đến mức gây khó khăn khi cần bị tiêu diệt.
Chỗ nào có thể giao phó thì cứ giao phó đi. Cô bé sẽ là tuyến phòng thủ cuối cùng và sẽ ra tay nếu có bất kỳ con nào xâm nhập vào làng.
Với cương vị là đoàn trưởng, tôi tin tưởng Prim và những người khác.
—----------------
Khi mặt trời mọc, chúng tôi đã dọn dẹp xong chiến trường.
Prim đã tiêu diệt tất cả những con Chuột Yeti đột nhập vào làng.
Tay phải cầm rìu chiến khổng lồ "Butcher", tay trái cầm "EA Vortex Machine Gun", cô bé đã chém giết và bắn hạ lũ chuột Yeti một cách tàn nhẫn.
300 con quái vật đã bị tiêu diệt hoàn toàn, và sự yên bình đã trở lại ngôi làng.
Nhưng tôi đã biết rằng đó chỉ là sự yên bình tạm thời, trước khi tôi kịp ăn sáng bằng miếng Caro- bou, đã có báo cáo được gửi về.
"—--- Ra vậy, chúng cũng xuất hiện ở phía đông và phía tây sao?"
Sáng sớm, tôi đã nhận được tin từ cả Fiona và Sariel.
Hai ngôi làng lân cận, nơi hai đội của họ đóng quân cũng bị tấn công bởi những con chuột này vào đêm qua.
Cả hai đội đều đã tiêu diệt được chúng... nhưng...
"Không ổn rồi, số lượng của chúng quá đông."
Đội quân chính của lũ chuột đã được phát hiện dưới chân núi.
Sariel đã nhìn thấy chúng. Nhận thấy tình hình nghiêm trọng hơn dự kiến, cô ấy đã cưỡi Pegasus Shiro, tiến hành trinh sát trên không.
Và cô ấy đã phát hiện ra một đàn chuột khổng lồ với số lượng lên đến hàng vạn con.
"Trưởng làng, tôi nghe nói lũ chuột quái vật thường làm tổ trong hầm mỏ... Có hầm mỏ nào gần đây không?"
"À, vâng, có một hầm mỏ ở ngôi làng khai hoang mới... Họ mới bắt đầu xây dựng từ năm ngoái, nên nó chưa có trên bản đồ."
Tôi không ngờ lại có một ngôi làng như vậy ở đây.
Theo lời trưởng làng, họ đã tình cờ phát hiện ra rằng khu vực đó có thể khai thác được một số loại ma thạch.
Một nhóm mạo hiểm giả đã tìm thấy một hang động lớn khi đang thám hiểm khu vực xung quanh. May mắn là hang động đó chỉ có một vài con quái vật nhỏ yếu, không quá nguy hiểm. Họ tình cờ đã phát hiện ra những viên ma thuật lộ thiên trên vách hang động và nhận ra giá trị của nó.
Sau khi nhận được báo cáo, lãnh chúa Dacia đã quyết định xây dựng một ngôi làng khai hoang để khai thác ma thuật.
Ông ta đã tập hợp những người con trai thứ hai, thứ ba trong các gia đình nông dân, những người không được thừa kế ruộng đất tập hợp lại. Sau đó một vài thợ mỏ Dwarf được mời đến để hướng dẫn khai thác, rồi tất cả đều được gửi đến hang động.
Đó là ngôi làng gần dãy núi Galahad nhất trong lãnh thổ Dacia, và việc khai hoang diễn ra suôn sẻ. Đến mức, họ nghĩ rằng mình có thể vượt qua mùa đông mà không gặp vấn đề gì.
"Có lẽ họ đã đào trúng tổ của lũ chuột khi khai thác hầm mỏ."
Hang động mà họ phát hiện rất lớn và dài, ở cuối hang là một một ngõ cụt. Tuy nhiên, sự thật là phía sau ngõ cụt đó còn có những hang động khác. Có lẽ do hang động ngầm bị khai thông, nên bọn chuột đã tràn sang bên kia thông qua đường hầm.
"Nếu vậy những người ở làng khai hoang..."
"Tôi e rằng họ khó có thể sống sót."
Theo báo cáo của Sariel, ngôi làng khai hoang đã bị lũ chuột chiếm đóng.
Kho lương thực và kho thóc đã bị chúng ăn sạch. Không còn một bóng người và tất cả các tòa nhà đều bị phá hủy.
Dựa vào tốc độ di chuyển của chúng, có thể chúng đã tràn ra khỏi hang động khoảng ba ngày trước.
Ngay cả khi họ may mắn trốn thoát vào rừng, thì với tình trạng không kịp mang theo quần áo ấm, họ cũng khó có thể sống sót qua đêm.
Tôi không thể nào mạo hiểm đi tìm kiếm người sống sót ở nơi có hàng vạn con Yeti chuột đang tụ tập, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh.
"Xin lỗi trưởng làng, nhưng giờ chúng ta phải sơ tán ngay lập tức. Chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc rút lui về làng Dakia."
"B-bỏ làng... thưa ngài, không còn cách nào khác sao!?"
"Hai ngôi làng lân cận đã bắt đầu sơ tán về đây. Việc chúng tôi có thể làm bây giờ là hộ tống mọi người đến làng Dacia được thôi."
"... Xin lỗi, là tôi đã đòi hỏi quá nhiều. Chúng tôi đã rất may mắn khi được các ngài hộ tống."
"Chuyện sau này chỉ có thể trông cậy vào quân đội Spada. Nếu có viện binh kịp đến nơi, họ có thể dễ dàng tiêu diệt đàn chuột và đưa mọi người quay trở lại làng"
"Cảm ơn... tôi sẽ đi thông báo cho mọi người chuẩn bị sơ tán."
Trưởng làng đưa ra quyết định với vẻ mặt nặng nề.
Và như vậy, chúng tôi sẽ sơ tán đến làng Dacia.
Ngày mai, người dân từ hai ngôi làng lân cận, dưới sự bảo vệ của Fiona và Sarie sẽ tập trung tại đây, và sau đó chúng tôi sẽ cùng nhau di chuyển đến làng Dacia.
Phải mất ít nhất hai ngày để hoàn tất việc sơ tán, hoặc có thể là ba ngày.
"Lũ chuột chắc chắn sẽ quay trở lại. Hy vọng chúng sẽ không tấn công ồ ạt..."
Đây là lần thứ ba tôi hộ tống dân làng sơ tán.
Lần đầu tiên là ở Alsace, lần thứ hai cũng ở đó, nhưng là bảo vệ dân làng của Thập Tự Quân.
Kẻ thù lần này không phải là Thập Tự Quân hay con bạch tuộc khổng lồ biết bay. So với chúng, đàn Yeti chuột này dễ đối phó hơn nhiều.
Nhưng tôi không được chủ quan. Chúng tôi bắt đầu tuần tra ngôi làng, khiến không khí trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
"My Lord, tôi có báo cáo."
Vào buổi trưa, Ein đến gặp tôi.
"Chúng tôi đã phát hiện một nhóm kỵ sĩ đang tiến về phía này. Cờ hiệu của họ là của "Tempest", quân đoàn thứ hai của Spada."
"Không ngờ họ đã đến nhanh vậy."
Quá nhanh. Thông tin về đàn Chuột Yeti khổng lồ vẫn chưa được gửi đi.
Nhưng đây là một bất ngờ theo chiều hướng tốt. Có lẽ làng Dacia đã gửi yêu cầu hỗ trợ đến quân đội Spada khi giao nhiệm vụ cho chúng tôi.
"Tempest" là một đội quân cơ động, chủ yếu là kỵ binh, chuyên trách ứng phó nhanh với các thảm họa quái vật. Họ đến đây không phải do tình cờ, mà là đến để tiêu diệt quái vật.
"Có lẽ chúng ta không cần phải sơ tán nữa."
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, thì... tôi nhận ra rằng đội quân viện trợ này sẽ mang đến rắc rối cho chúng tôi.
—--------------------
"S-sao nhà ngươi lại ở đây!?"
Một tiếng hét chói tai vang lên trong sảnh của Hội mạo hiểm giả.
Người đang chỉ tay vào tôi và hét lên là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đỏ rực và đôi mắt vàng lấp lánh.
Tôi nhận ra cô ấy ngay lập tức. Và tôi cũng hiểu tại sao cô ấy lại tức giận với tôi như vậy.
Cô ấy là Charlotte Tristan Spada, Đệ Tam Công Chúa của Spada.
Chết tiệt, sao lại là cô ta chứ.
"Chúng tôi đang làm nhiệm vụ tuần tra lãnh thổ Dacia với tư cách là lính đánh thuê, thưa Công Chúa Charlotte."
"Đừng nói chuyện kiểu cách như vậy, ghê tởm lắm, cứ nói chuyện bình thường đi."
Tôi đã cố gắng sử dụng kính ngữ phù hợp với hoàng tộc, vậy mà cô ta vẫn đối xử với tôi như vậy.
Nhìn thấy tôi, Charlotte cau mày. Trưởng làng, nhân viên tiếp tân, và một vài dân làng đang đứng trong sảnh đều cúi đầu, không dám nhúc nhích.
Đúng là phản ứng chính xác. Không ai biết được cô công chúa đỏng đảnh này sẽ gây sự vì chuyện gì.
Nhưng tôi không thể nào tiếp tục sử dụng kính ngữ với cô ta nữa. Tôi sẽ đứng thẳng dậy, dù có bị coi là bất kính và kiêu ngạo.
"Chúng tôi chỉ đang làm công việc của mình, cô có ý kiến gì sao?"
"Lính đánh thuê hử? Nghe có vẻ khả nghi."
""Hắc Ám Kỵ Sĩ Đoàn" là một đội lính đánh thuê đã được đăng ký hợp pháp."
"Hắc ám kỵ sĩ? Nghe càng khả nghi hơn khi ngươi nói ra."
Được lấy cảm ứng từ “Hiệp Sĩ Bóng Tối - Freesia”, một vị Hắc Thần chính thống vô cùng nổi tiếng mà..
Cô ta luôn nghĩ rằng tôi có vấn đề, dù chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu rồi.
"Dù sao thì, tôi cũng rất cảm kích vì cô đã đến hỗ trợ trong tình huống này."
Charlotte đã mang theo khoảng 100 kỵ binh đến đây, tương đương với một trung đội kỵ binh
Đội quân chính của cô ấy đang đóng quân ở làng Dacia và đang tiến hành sơ tán người dân. Có lẽ sau khi hoàn tất việc sơ tán, họ sẽ đi tiêu diệt lũ chuột.
"Hừ, bảo vệ người dân là nghĩa vụ của hoàng tộc. Mà thôi, kể cho ta nghe tình hình ở đây đi."
Charlotte hất mái tóc đỏ rực của mình, và nhìn trưởng làng đang cúi đầu.
"K-kính thưa Công Chúa Charlotte..."
"Haiz, những người không quen nói chuyện thật là phiền phức. Thôi được rồi, ngươi giải thích đi."
"K-kính thưa Công Chúa Charlotte..."
"Ta đã bảo là không cần phải nói như vậy mà!"
Chết tiệt, tôi cứ nghĩ nếu mình bắt chước trưởng làng thì cô ta sẽ bỏ qua cho tôi.
Tôi không biết làm thế nào để hòa thuận với Charlotte. Trong khi tôi và Will, anh trai cô ta, lại rất thân thiết.
Tuy nhiên, việc cô ta chịu nghe tôi giải thích cho thấy cô ta đang rất nghiêm túc. Nếu là lúc còn đi học, cô ta sẽ không thèm nói chuyện với tôi.
"Đó là tình hình hiện tại."
Tôi trải bản đồ ra bàn và tóm tắt tình hình.
Hai ngôi làng lân cận đang sơ tán về đây. Ngôi làng này cũng đang chuẩn bị sơ tán.
Và lũ chuột xuất hiện từ hang động của ngôi làng khai hoang mới.
"Hừm, ra vậy..."
Charlotte gật gù, vẻ mặt cau có.
Trong tình huống này, cô ta chỉ có thể tham gia hộ tống dân làng sơ tán. Đối với "Tempest", việc tập trung dân làng ở làng Dacia để củng cố phòng thủ trước khi tiến hành tiêu diệt lũ chuột là chiến lược cơ bản.
"Vậy thì, ta giao việc hộ tống cho các ngươi."
"... Hả?"
Cô ta đang nói cái quái gì vậy? Vậy cô ta định làm gì? Uống trà chiều sao?
"Đừng trả lời một cách miễn cưỡng như vậy. Hộ tống dân làng cũng là nhiệm vụ của ngươi mà."
"Tất nhiên, tôi biết điều đó."
"Biết thế là tốt. Hãy làm cho đàng hoàng đi."
"Không cần cô phải nói, tôi cũng sẽ làm... Còn 100 kỵ binh của cô sẽ làm gì?"
"Hừ, còn phải hỏi sao."
Charlotte ưỡn ngực, tự tin tuyên bố:
"Chúng ta sẽ đến làng khai hoang để tìm kiếm người sống sót!"


12 Bình luận
Ko biết đợt này còn sống dc mấy người
Nhớ đám Tempest này toàn dân tinh nhuệ,tèo thế này phí vcl
Thiếu chữ thì phải
Tính ra cũng hợp với anh nô
Cũng hợp
Thiên tài vl
Mọe,sao 1 đứa hoàng tộc của đất nước siêu thượng võ,huyết thống của ng đàn ông mạnh nhất à và lão có Will chứng tỏ IQ cũng ko tệ...mà thếl nào nó lại thế này
Có chắc nó là con của Leonart ko v?
Nhỡ....