Tập 38: Đôi cánh bị xé toạc
Chương 785: Nhiệm vụ tuần tra (2)
3 Bình luận - Độ dài: 3,705 từ - Cập nhật:
Sáng hôm sau, ngày 24 tháng Bình Minh.
Trước buổi trưa, tôi đã nhận được báo cáo tiến độ từ cả hai đội của Fiona và Sariel.
Đầu tiên là Sariel.
Đội của cô ấy đã đến ngôi làng phía tây vào chiều hôm qua.
Ngay sau đó, một đàn sói tuyết xám - Snow Ash Wolf đã tấn công ngôi làng dưới màn đêm, nhưng đã bị đẩy lùi ngay lập tức.
Dựa vào diễn biến của trận chiến, Sariel đã chỉ huy rất tốt, các thành viên trong đội cũng tuân lệnh một cách nghiêm túc. Họ đã sử dụng súng cổ đại với hỏa lực mạnh mẽ như mong đợi, để đánh tan đàn sói tuyết xám hạng 2.
Tôi rất ấn tượng với màn trình diễn của đội Sariel trong ngày đầu tiên.
Hôm nay, họ sẽ mở rộng phạm vi tuần tra xung quanh ngôi làng, và cử một tiểu đội quay trở lại đây để báo cáo và tuần tra con đường nối liền các ngôi làng.
"Fiona thì sao nhỉ?"
Tôi mở báo cáo của Fiona.
Đầu tiên, ngay sau khi khởi hành hôm qua, họ đã phát hiện một đàn động vật ăn cỏ di chuyển xuống từ dãy núi Galahad.
Chúng được gọi là "Ngưu Sơn", nhưng thực chất là một loài dê. Ngưu sơn sinh sống ở khắp nơi trên lục địa, từ những ngọn núi tuyết phủ trắng xóa ở phía bắc đến những đụn cát ở phía nam, và chúng được đặt tên dựa trên địa điểm nơi chúng sinh sống. Loài ngưu sơn ở đây được gọi là Galahad Longhorn.[note73852]
Và loài ngưu sơn này chính là nguyên nhân của nhiệm vụ tuần tra lần này. Có rất nhiều quái vật ăn thịt trên núi săn chúng.
Việc chúng di chuyển xuống núi thường khiến tôi liên tưởng đến những trường hợp khẩn cấp, chẳng hạn như sự xuất hiện của một cá thể cực mạnh như Wrath-Pun, nhưng điều đó hiếm khi xảy ra. Theo như tôi được biết, cứ vài năm một lần, đàn ngưu sơn sẽ di chuyển xuống chân núi, có thể là do thiếu thức ăn, tranh giành lãnh thổ, hoặc đơn giản là do chúng thích thế.
Tôi hy vọng sẽ không có quái vật hạng 5 xuất hiện.
Dù sao thì hiện tại, việc bắt gặp một hoặc hai đàn ngưu sơn trên đường đi là chuyện bình thường.
Và nhiệm vụ của chúng tôi là tiêu diệt những con quái vật săn mồi đang rình rập chúng.
Fiona cũng đã cho người đi trinh sát khu vực xung quanh... nhưng không tìm thấy bất kỳ con quái vật nào khác. Đàn ngưu sơn vẫn đang thong dong gặm cỏ dưới những tán cây lá kim phủ đầy tuyết.
Nếu chỉ có vậy thì không có gì đáng báo cáo, nhưng phần còn lại của báo cáo lại rất dài dòng.
Mọi chuyện bắt đầu khi Fiona ra lệnh cho một xạ thủ trong đội bắn hạ một con ngưu sơn.
Người lính Homunculus tuân lệnh và thể hiện kỹ năng thiện xạ của mình bằng một phát bắn vào đầu.
Fiona ra lệnh bắn thêm hai, ba con nữa.
Đàn ngưu sơn hoảng sợ và bỏ chạy tán loạn. Thế nhưng súng bắn tỉa cổ đại "EA Heavy Rain" có sức công phá mạnh đến mức có thể hạ gục chúng chỉ bằng một phát bắn, dù không trúng đầu.
Sau khi bắn hạ ba con ngưu sơn Fiona chỉ cần cắt tiết chúng tại chỗ và mang thịt về làng.
Sau đó, khi đến ngôi làng phía đông, cô ấy đã huy động dân làng giúp đỡ lột da và xẻ thịt, rồi tổ chức một bữa tiệc nướng ngoài trời, và nói rằng thịt ngưu sơn rất ngon...
"Cô ấy đang tận hưởng cuộc sống săn bắn sao?"
Thịt ngưu sơn là một loại thịt phổ biến, thịt vừa được săn thì dĩ nhiên tươi và ngon hơn hẳn. Mà khoan, mấy cái nhận xét chi tiết về hương vị này có cần thiết đến mức ghi vào đây không? Dù gì đây cũng là một bản báo cáo gửi cho đoàn trưởng một đội lính đánh thuê đấy, đâu phải nơi viết mấy thứ này.
Có lẽ tôi nên phê bình cô ấy, bản báo cáo này phản ánh quá nhiều về sở thích cá nhân hơn là nhiệm vụ.
Tuy nhiên, việc tự cung tự cấp lương thực và chia sẻ thịt với dân làng cũng có những lợi ích nhất định, chẳng hạn như xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với người dân địa phương.
Tôi nên làm gì đây? Nên khiển trách cô ấy vì đã tự ý hành động, hay là nên khen ngợi cô ấy vì đã đạt được kết quả tốt?
"Còn Fiona, tốt hơn hết là cứ để cô ấy tự do hành động hơn là quản lý."
Tôi tự tin đưa ra kết luận này vì tôi hiểu rõ tính cách của cô ấy.
Nhưng khi phải đánh giá những người tôi không quen thuộc, liệu tôi có thể tin tưởng vào phán đoán của mình không...? Haiz, đây có phải là nỗi khổ của một người lãnh đạo?
"Cảm ơn hai người. Hãy nói với Fiona và Sariel rằng cứ tiếp tục như vậy."
"Yes, My Lord."
Tôi viết báo cáo "Không có gì bất thường" đưa cho người liên lạc, và tiễn họ trở về đội của
mình.
Hôm nay trời quang mây tạnh, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Dân làng đang miệt mài làm việc dưới trời đông lạnh giá, đàn ông thì vận chuyển và chặt củi, phụ nữ thì chăm sóc con cái và làm việc nhà.
Khung cảnh làng quê mùa đông ở đây rất giống với ngôi làng khai hoang, nơi tôi gặp Reki và Ursula.
Thật yên bình.
"-- Bỏ mẹ, hôm nay mình hết việc để làm rồi."
Tôi đang rất rảnh.
Mới ngày thứ hai của nhiệm vụ tuần tra, mà tôi đã bắt đầu thấy chán.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đây là công việc của tôi. Nhiệm vụ của tôi là tuần tra, nếu không có kẻ địch thì sẽ không có chiến đấu. Và tôi cũng không thể nào tự ý rời khỏi làng để tìm kiếm kẻ địch.
Ngôi làng này rất nhỏ, tôi đã đi hết một vòng chỉ trong một buổi chiều hôm qua.
Việc trinh sát ở khoảng cách xa hơn là nhiệm vụ của các thành viên khác.
Là đoàn trưởng, tôi không thể tự ý rời khỏi làng. Tôi bị mắc kẹt ở ngôi làng nhỏ bé, yên bình và buồn tẻ này.
Chẳng có gì để làm cả. Phần lớn công việc của mạo hiểm giả và lính đánh thuê khi nhận nhiệm vụ tuần tra là chờ đợi, và việc hoàn thành nhiệm vụ mà không phải chiến đấu là chuyện bình thường.
Tôi đã biết điều đó. Lẽ ra tôi phải biết, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được cảm giác rảnh rỗi đến mức phát chán này cho đến khi tự mình trải nghiệm.
"... Thật là buồn chán."
"Goshujin-sama! Ngài chê cơm của Hitsugi dở sao!?"
"Caro-bou thì dù ai làm cũng dở như nhau thôi."
Vì quá rảnh, nên tôi cũng không buồn ngăn cản Hitsugi xuất hiện.
Hitsugi tự tin đưa cho tôi một miếng Caro-bou, và làm động tác "a". Vô vị. Dở tệ.
Nhưng tôi còn lo lắng về việc mình quá rảnh hơn là việc đồ ăn dở.
"Muuu, Hitsugi sẽ làm cho Caro-bou ngon nhất cho goshujin-sama!"
Cô ấy lấy đâu ra sự tự tin đó vậy? Dù làm thế nào thì Caro-bou vẫn dở.
Nhưng nếu là Lily, cô ấy có thể thôi miên tôi và nói "Món náy rất ngon", thì có lẽ vị giác của tôi sẽ bị đánh lừa.
"Để chứng minh, ngài hãy so sánh Caro-bou của em và của Prim-chan, nào, mời ngài nếm thử!"
"Ể..."
Làm sao mà so sánh hương vị khi thứ đó chẳng có vị gì cơ chứ.
Mà khoan đã… đừng bảo là tôi phải ăn hai thanh đấy nhé…
"..."
Prim đang đứng bên cạnh tôi, nắm chặt miếng Caro-bou của mình.
Đôi mắt đỏ vô cảm của cô bé nhìn tôi chằm chằm, như thể đang chờ đợi mệnh lệnh. Trông cô bé giống một chú cún con, thật đáng yêu.
"Ăn nhanh đi, goshujin-sama, hãy ăn Prim-chan đi!"
"Đừng nói những câu kỳ lạ như vậy."
Dù đã bao trọn Hội mạo hiểm giả, ở đây vẫn có nhân viên tiếp tân và trưởng làng, người kiêm nhiệm luôn chức vụ hội trưởng. Những lời nói không đúng mực sẽ lan truyền khắp làng trong nháy mắt. Đó là điều đáng sợ ở nông thôn.
"Được rồi, được rồi, tôi sẽ so sánh, đừng có làm ồn nữa."
Vì quá rảnh, tôi đành chiều theo ý cô ấy.
Mình đang làm cái quái gì thế này? - Tôi thầm nghĩ, và quay sang Prim.
"Đến lượt em rồi, Prim!"
"... Vâng."
Prim nhắm chặt mắt, đưa miếng Caro-bou cho tôi với vẻ mặt như đang lấy hết can đảm.
Cô bé giống như một đứa trẻ đang e dè cho thú ăn vậy.
Hy vọng là cô bé không thực sự sợ tôi. Ý tôi là, ở Karamala tôi cũng khá được bọn trẻ con yêu mến mà? Kiểu như, tôi cũng hơi tự tin về chuyện đó một chút… nhưng cũng hơi lo, không biết có phải vì đeo mặt nạ che mặt nên bọn trẻ mới thích.
Với những suy nghĩ hỗn loạn, tôi tạm thời nhận lấy thanh Caro-bou được đưa ra bằng đôi tay run rẩy và ăn nó. Gọi là ăn chứ thật ra là cứ thế ngậm lấy rồi rút ra khỏi tay của Prim. Phần còn lại tôi sẽ tự ăn, nên thôi được rồi... Chết tiệt, thứ này thực sự vô vị...
"Em làm tốt lắm, Prim-chan!"
"... Vâng."
"Giỏi lắm, giỏi lắm! Giỏi lắm!"
Trong khi tôi đang nhai miếng Caro-bou vô vị, Hitsugi và Prim đang trò chuyện vui vẻ với nhau.
Nhìn kỹ thì, hai người họ có vẻ bằng tuổi nhau... Ít nhất là về ngoại hình, trông họ giống như hai người bạn.
Một vũ khí bị nguyền rủa có ý thức và một người nhân tạo mới được tạo ra. Cả hai đều không phải là con người bình thường, nhưng nếu họ có thể trở thành bạn bè thân thiết như Reki và Ursula, thì đó là một điều tốt. Tôi tuyệt đối không muốn họ trở thành tình địch và chém giết lẫn nhau như Lily và Fiona.
Tôi nghĩ vậy trong khi nhìn Hitsugi với phong thái của một đàn chị đang xoa đầu Prim.
"Goshujin-sama, Prim-chan vẫn còn non nớt, nhưng lòng trung thành của cô bé với ngài lớn hơn bất kỳ Homunculus nào khác."
"Thế hả?"
Trông không giống vậy lắm.
Tôi cảm thấy như cô bé đang e ngại tôi... Có lẽ cô bé cảm thấy giống như một nhân viên mới vào công ty, bị giám đốc gọi đến nói chuyện. Chắc chắn là rất áp lực và căng thẳng.
Nghĩ thế thấy tột thật, với tư cách là người điều khiển Power Armor, cô bé cần phải làm quen với việc đi cùng tôi.
"Vì vậy, xin ngài hãy giao cho cô bé một nhiệm vụ."
Chính tôi mới là người cần nhiệm vụ...
Tôi không thể nói điều đó. Có lẽ đám Homunculus cũng nhận ra rằng tôi chẳng có việc gì để làm, nhưng tuyệt đối không thể để bản thân thừa nhận chuyện đó được.
Nhưng giao nhiệm vụ gì cho Prim bây giờ? Hiện tại không có quái vật nào xuất hiện, nên tôi cũng không có cơ hội để chứng kiến sức mạnh của cô bé...
"À, đúng rồi, sao mình lại quên chuyện này nhỉ."
Não tôi có vẻ chậm chạp khi rảnh rỗi. Hoặc có lẽ là do áp lực phải tỏ ra bận rộn. Tôi đã quên mất một điều hiển nhiên.
"Prim, đấu với anh."
"... Yes, My Lord."
Sau một thoáng im lặng, Prim nhắm mắt lại, cởi một, hai cúc áo... Không, không phải vậy.
"Prim, mặc "Hellhound" và ra ngoài sân tập ngay lập tức. Cả những người khác nữa, trừ những người đang tuần tra. Tôi sẽ đấu tập với các cậu. Đây là buổi huấn luyện đặc biệt."
Tôi phải ra lệnh cho Homunculus một cách rõ ràng.
Nếu họ hiểu sai, thì hậu quả sẽ rất khó lường. Họ luôn làm theo mệnh lệnh một cách tuyệt đối.
Vì vậy, Prim, làm ơn hãy cài lại cúc áo và che đi khe ngực chết người kia đi.
—--------------------
Chúng tôi tập trung tại quảng trường rộng lớn trước Hội mạo hiểm giả vốn chả được lát gạch gì cả, trang bị đầy đủ vũ khí. Dù thế, số người ở đây vẫn chưa lên đến mười.
Hiện tại có 15 người đóng quân ở ngôi làng này, bao gồm cả tôi. 4 người thuộc đội kỵ binh hạng nặng của tôi, 4 người thuộc đội ma thuật sư của Fiona và 6 người thuộc đội bộ binh của Sariel. Tổng cộng 15 người, phụ trách tuần tra ngôi làng này và khu vực xung quanh.
Chúng tôi đã cử 4 tổ đi tuần tra ban ngày, nên còn lại 7 người.
Đối thủ đầu tiên của tôi là Prim, người duy nhất mặc Power Armor.
"Đây là "Hellhound" à. Lần đầu tiên mình nhìn thấy nó hoạt động... trông cũng ngầu đấy chứ."
Một hiệp sĩ được bao phủ bởi bộ giáp đen tuyền, trơn bóng. Không giống như “Giáp Bạo Chúa Maximilian" cồng kềnh và hầm hố của tôi, "Hellhound" có thiết kế tinh tế và hiện đại hơn.
Chiếc mũ bảo hiểm trông giống như đầu của Anubis, vị thần Ai Cập cổ đại. Đôi mắt sắc bén phát sáng màu đỏ, cho thấy nó đang hoạt động.
Chắc chắn không ai nghĩ rằng bên trong bộ giáp oai phong này là một cô bé loli ngực bự.
"Nào, tấn công đi."
Tôi cũng mặc Power Armor "Giáp Bạo Chúa Maximilian” và trang bị đầy đủ vũ khí.
Cả hai chúng tôi đều sử dụng một thanh kiếm hắc hóa. Vì đã mặc Power Armor, nên không cần phải dùng kiếm gỗ.
Dù quảng trường có rộng đến đâu thì nơi này vẫn nằm trong làng, nên không được dùng súng. Cũng không được phép dùng ma pháp tấn công. Luật đấu là cận chiến trong một vòng tròn giới hạn khu vực
"... Em đến đây."
Prim lao đến tấn công tôi với tốc độ kinh ngạc, phun ra những tia lửa đỏ từ động cơ phía sau.
Đúng là Power Armor cổ đại có khác. Nó có vẻ mạnh hơn Holy Gear của Thập Tự Quân.
Cô bé vượt qua khoảng cách 10 mét trong nháy mắt, tung ra một nhát chém.
Tốc độ rất nhanh, nhưng đường kiếm quá thẳng. Ngay cả Reki cũng sẽ vung kiếm khéo léo hơn.
Tôi chỉ cần lùi lại nửa bước là đã né được đòn tấn công đầu tiên của Prim.
Lưng của Prim hoàn toàn lộ ra sau khi cô bé vung kiếm hụt, nhưng tôi không ra tay. Tôi muốn tìm hiểu kỹ hơn về "Hellhound".
"Hự!"
Dù cú đánh đầu tiên đã hụt, nhưng cú đánh thứ hai của Prim rất sắc bén.
Cô bé đã sử dụng động cơ ở lưng, vai và chân để xoay người một cách nhanh chóng.
Đúng vậy, Power Armor có thể tạo ra lực đẩy mạnh mẽ bằng cách sử dụng các động cơ được gắn ở nhiều vị trí khác nhau trên cơ thể. Việc sử dụng lực đẩy này để tăng tốc, phanh gấp và xoay người là rất quan trọng trong chiến đấu cận chiến.
Prim đã sử dụng thành thạo khả năng cơ động của Power Armor.
"Sức mạnh cũng không tệ."
Tôi dùng kiếm đỡ đòn tấn công thứ hai của Prim, một nhát chém ngang.
Tôi muốn kiểm tra sức mạnh của cô bé. Hai thanh kiếm đen va chạm vào nhau, phát ra tia lửa điện.
Nếu không sử dụng Power Armor, cô bé có lẽ yếu hơn tôi một chút. So với Prim, một cô bé yếu ớt, nếu chỉ tính riêng sức mạnh của Power Armor, thì nó đã rất mạnh rồi. Nó chắc chắn sẽ không thua kém Holy Gear.
"Hự— a!"
Giọng nói the thé của Prim vang lên.
Tôi dùng sức đẩy cô bé ra. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô bé bị đánh bật khi mặc Power Armor.
"Hellhound" lảo đảo, nhưng không bị ngã và vẫn giữ vững tư thế. Hình như nó có chức năng tự cân bằng.
"Đừng ngại. Cho anh thấy sức mạnh thực sự của "Hellhound" đi."
"Yes, My Lord!"
Như thể được khích lệ, Prim lại lao đến tấn công tôi với động cơ toàn lực .
—---------------
"Ôi, mệt thật đấy."
Mặt trời đã lặn xuống dãy núi Galahad, nhuộm đỏ cả ngôi làng. Cuối cùng tôi cũng đã đấu tập xong với tất cả mọi người.
Tôi đã từng chiến đấu với binh lính Homunculus khi ở Destiny Land cùng Lily, nên tôi đã hiểu rõ về sức mạnh của họ. Và những gì tôi cảm nhận được trong buổi đấu tập hôm nay cũng tương tự.
Tuy nhiên, đội kỵ binh hạng nặng, những thành viên được tuyển chọn kỹ càng rõ ràng là mạnh hơn đội bộ binh. Không chỉ về sức mạnh thể chất và ma thuật, mà còn về khả năng ứng biến trong chiến đấu. Nói cách khác, họ đã tích lũy được kinh nghiệm và phát triển cá tính riêng.
Người mạnh nhất trong số họ, không ai khác, chính là Ein, người lính lâu năm nhất. Kiếm thuật của anh ta rất điêu luyện và khi sử dụng vũ khí bị nguyền rủa "Kiếm Hiệp Sĩ Kim Cương", sức mạnh của anh ta càng tăng lên gấp bội.
Nhưng nếu chỉ xét về sức mạnh chiến đấu thuần túy, không ai sánh bằng Power Armor. "Hellhound" của Prim sở hữu sức mạnh và tốc độ vượt trội mà người thường không thể nào sánh kịp.
Dù Prim còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu nhưng cô bé đã rất thành thạo trong việc điều khiển Power Armor. Nếu được tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến, cô bé sẽ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ giống như Reki và Ursula.
"Chỉ tiếc là ở đây không có bồn tắm."
Tôi vừa lẩm bẩm, vừa cởi bỏ Maximilian sau khi trở về Hội mạo hiểm giả thì...
"Goshujin-sama ơi~"
Hitsugi chạy đến, dắt theo Prim.
Hình như cô bé cũng vừa thay đồ xong. Cô bé lại mặc bộ đồng phục màu đen, đôi má ửng hồng và đôi mắt đỏ có vẻ hơi nóng bỏng.
Mặc dù Power Armor rất thoải mái, nhưng nó vẫn bao bọc toàn bộ cơ thể, kể cả đầu. Nên chắc chắn là sẽ hơi nóng. Và sau khi chiến đấu vất vả, cảm giác nóng bức càng rõ rệt hơn.
"Prim-chan thế nào? Em ấy có cố gắng không?"
"Ừ, em ấy đã chiến đấu rất tốt. Nếu tiếp tục như vậy, Prim sẽ sớm trở nên mạnh mẽ hơn."
"Vậy thì, hãy thưởng choem ấy bằng cách xoa đầu đi ạ!"
"Lần trước tôi xoa đầu cô bé, cô bé đã ngất xỉu đấy, có ổn không vậy?"
"Không sao đâu, Prim-chan đã luyện tập rồi!"
Luyện tập gì chứ? Hitsugi,cô đã dạy cho cô bé những điều kỳ lạ gì vậy?
Tôi nghi ngờ nhìn Prim.
Cô bé đỏ mặt, đứng im lặng, không nói gì.
Hỏi cô bé có sao không cũng vô ích. Làm sao cô bé có thể nói "Em không muốn bị xoa đầu" với chủ nhân của mình được chứ?
Nhưng nếu tôi không xoa đầu cô bé, cô bé có thể sẽ nghĩ rằng tôi không muốn chạm vào cô bé và cảm thấy buồn... dù sao cô bé cũng là Homunculus. Nếu là con gái bình thường, chắc chắn họ sẽ không thích bị chạm vào đầu.
"E-em đã... luyện tập... rồi... lần này... em sẽ ổn..."
Prim nói với giọng nhỏ xíu, như đang cố gắng hết sức.
Với những cử động cứng nhắc như một cỗ máy bị gỉ sét, Prim hơi cúi người, đưa đầu về phía tôi.
Có lẽ cô bé vẫn còn áy náy vì vụ ngất xỉu lần trước. Cô bé muốn chuộc lỗi.
"Được rồi, anh hiểu rồi."
Vậy thì, tôi phải xoa đầu cô bé thôi. Nếu điều đó khiến cô bé vui.
"Prim, hôm nay em làm tốt lắm. Từ giờ, hãy cố gắng nhé."
Tôi xoa mái tóc bạc mượt mà của Prim. Cảm giác mềm mại, mịn màng khiến tôi nhớ đến những đứa trẻ ở Karamara.
Dù là Homunculus được tạo ra để phục vụ chủ nhân, nhưng tôi tự hỏi, giữa họ và Prim có gì khác nhau?
"Vâng... Master..."
Prim đỏ mặt, như thể sắp bị sốt, lần nầy cô bé đã trả lời tôi mà không ngất xỉu.
"Em làm tốt lắm, Prim-chan! Đó là thành quả của việc luyện tập!"
"Luyện tập cái gì cơ chứ?"
"Vậy là được rồi, goshujin-sama, Prim đã đến giới hạn rồi, chúng em xin phép."
"Ừ, hãy để cô bé nghỉ ngơi."
Hitsugi kéo Prim, người đang đỏ mặt như gấc chín, rời khỏi đó.
"My Lord, tôi có báo cáo."
Ngay sau đó, Ein xuất hiện.
"Chuyện gì vậy?"
"Chúng tôi đã phát hiện kẻ địch. Số lượng khoảng vài trăm con. Chúng đang ở phía đông bắc ngôi làng, cách đây khoảng 3000 mét."
"Được rồi, tập hợp tất cả mọi người ngay lập tức."
Cuối cùng thì tôi cũng có việc để làm rồi.


3 Bình luận