Tập 38: Đôi cánh bị xé toạc
Chương 776: Trả lại gối cho tôi
4 Bình luận - Độ dài: 2,812 từ - Cập nhật:
Ngày 7 tháng Bình Minh. Chúng tôi rời Karamara vào sáng sớm, không phải bằng tàu sa mạc, mà bằng ma trận dịch chuyển.
Trong suốt một tuần ở dưới lòng đất, chúng tôi đã kiểm tra phạm vi dịch chuyển của Monolith, gửi yêu cầu đến các quốc gia để xin phép mở cổng dịch chuyển.
Những Homunculus mà Lily tạo ra và gửi đến các địa điểm có Original Monolith đã phát huy tác dụng.
Chúng tôi đã bố trí một số Homunculus ở Morrigan (thành phố cổ của Fauren), Damask(thủ đô của Adamantoria), và Meteor Fall (của Liên Minh Varna) để giám sát và đàm phán.
Nếu không thể dịch chuyển, ít nhất chúng tôi cũng có thể liên lạc với họ để họ hành động ngay lập tức.
May mắn thay, chúng tôi đã quen biết một số người ở những nơi đó: vu nữ Brigitte ở Morrigan, Đại hoàng tử Breda ở Damask, và Lionel của Đại Nha thị tộc ở Meteor Fall. Ít nhất họ cũng sẽ lắng nghe chúng tôi.
"Dịch chuyển thật tiện lợi, việc thăm hỏi cũng trở nên dễ dàng hơn."
Thời gian di chuyển đã được rút ngắn đáng kể so với trước đây.
Monolith đã được phục hồi nhanh hơn dự kiến, và chúng tôi đã có thể dịch chuyển giữa ba quốc gia.
Nhờ vậy, chúng tôi đã lần lượt đến thăm hỏi từng quốc gia, bắt đầu từ những nơi gần Karamara nhất.
Chúng tôi đã truyền đạt những thông điệp như: "Chào mọi người, dạo này thế nào? Cảm ơn vì đã giúp đỡ chúng tôi. Chúng tôi hy vọng có thể thiết lập quan hệ thương mại trực tiếp với Karamara thông qua dịch chuyển..."
Vì chỉ có một mình tôi thì khó mà thuyết phục được họ, nên Lily đã nhanh chóng chuẩn bị một văn bản ngoại giao chính thức, có đóng dấu xác nhận của Hội đồng Karamara và một nhà ngoại giao để mang theo văn bản đó.
Cả văn bản và nhà ngoại giao đều đến tay tôi trong vòng 7 ngày. Tôi không biết Lily đã làm thế nào, nhưng có vẻ như cô ấy đã nắm quyền kiểm soát Hội đồng chỉ trong một ngày.
Tôi cứ nghĩ rằng việc này sẽ cần nhiều thời gian và công sức để đàm phán, nhưng... Tôi sẽ không hỏi cô ấy đã sử dụng ma thuật gì. Dù Lily có làm gì đi nữa, thì đó cũng là trách nhiệm của tôi, người đã giao chìa khóa cho cô ấy. Tôi sẽ không phàn nàn gì cả.
Nhờ vào việc chúng tôi đã từng giúp đỡ các quốc gia đó, nên họ cũng không đối xử tệ với chúng tôi. Các cuộc đàm phán ngoại giao chính thức sẽ bắt đầu sau đó và tôi sẽ giao toàn bộ cho Lily xử lý.
Và rồi, ngày 11 tháng Bình Minh, sau khi hoàn thành việc thăm hỏi, chúng tôi bắt đầu hành trình trở về Spada từ Morrigan.
"Dù Lily-san có tha thứ cho cô ta, nhưng em thì không."
"Anh cũng không có ý định đó..."
Tôi và Fiona cưỡi ngựa song song trên con đường xuyên qua rừng rậm.
Bầu trời trong xanh, không khí buổi sáng trong lành, dễ chịu, nhưng Fiona có vẻ không vui.
"Anh dễ bị lay chuyển quá, khiến em hơi lo lắng."
Lời nói của Fiona quá đúng, đến mức tôi không biết phải phản bác thế nào.
Chuyện này là do hôm qua, khi gặp lại Brigitte, cô ấy đã chào đón tôi một cách quá nồng nhiệt.
Là đàn ông, tôi không hề khó chịu khi được một người đẹp Dark Elf như vậy săn đón, nhưng tôi đã có người yêu rồi, tôi cảm thấy rất áy náy.
Dù cô ấy không trực tiếp "tấn công" tôi như lần trước, nhưng những lời nói và hành động đầy ẩn ý của cô ấy khiến tôi rất mệt mỏi về mặt tinh thần.
"Fiona, em cũng đã được Hoàng tử tộc Dwarf để ý mà."
Chiến công điều khiển Hỏa Long và đánh bại quân đội Flame Orc ở Damask là của riêng Fiona. Cô ấy đã trở thành một anh hùng ở Adamantoria.
Tôi vẫn còn nhớ như in cảnh Đại hoàng tử Breda tỏ tình với Fiona và cô ấy đã từ chối thẳng thừng.
Dù khi chúng tôi đến Damask, Hoàng tử không còn tiếp cận Fiona một cách lộ liễu, nhưng tôi vẫn nhận ra ánh mắt ngưỡng mộ của anh ta dành cho cô ấy.
"Anh ghen à?"
"Một chút."
"Vậy thì tốt."
Chúng tôi vừa trò chuyện, vừa tận hưởng cảm giác thư thái khi cưỡi ngựa trên con đường dẫn đến Spada.
—--------------------
Ngày 17 tháng Bình Minh. Sau một tuần di chuyển, cuối cùng chúng tôi cũng trở về Spada.
Ah, ngôi nhà thân yêu của tôi.
Mặc dù thời gian chúng tôi ở Karamara còn nhiều hơn thời gian chúng tôi sống trong căn biệt thự bị ma ám này.
Nhưng dù sao, đây cũng là nhà của chúng tôi. Chúng tôi hào hứng trở về.
"Chào mừng quý ngài trở về, Master."
"Ồ."
Khi tôi mở cổng và bước vào, một hàng dài quản gia và hầu gái Homunculus đứng xếp hàng chào đón.
Kỳ lạ thật, tôi chỉ có hai quản gia và hầu gái, Sebastian và Rottenmeier, tại sao bây giờ lại có nhiều người như vậy?
"Họ là những Homunculus đang hoạt động ở Spada, theo lệnh của Lily-sama. Họ là những người tinh nhuệ nhất, được phép hoạt động bên ngoài và có lẽ họ đã tập trung tại đây để chào đón ngài trở về."
"Ra vậy."
Việc quản lý Homunculus cũng do Lily đảm nhiệm. Nói đúng hơn, họ là những người do Lily tạo ra, và tôi không hề can thiệp vào việc quản lý họ, vì tôi không cần đến họ. Chỉ cần một quản gia và một hầu gái là đủ rồi.
Nhưng từ giờ trở đi, mọi chuyện sẽ khác.
"Chúc mừng ngài đã hoàn thành sứ mệnh cao cả. Chúng tôi luôn chờ đợi ngài trở về."
"Nói quá rồi. Nếu Lily có việc gì cần, thì cậu có thể quay lại làm việc, Ein."
"... Ngài còn nhớ cả tên và mặt của tôi sao? Thật là vinh hạnh."
Ein cúi đầu, vẻ mặt xúc động... Thực ra, tôi không nhớ mặt cậu ta, mà là nhờ vào thanh "Kiếm Hiệp Sĩ Kim Cương" ở bên hông cậu ta, nhưng tôi không tiện nói ra.
Ein là người máy số một trong chín người nhân bản đầu tiên, cũng là người anh cả, nên tôi dễ nhận ra cậu ta hơn. Cậu ta cũng có biểu cảm khá giống con người, thậm chí còn hơn cả Sariel.
Ein mặc trang phục chỉnh tề như một hiệp sĩ, chứ không phải đồng phục quản gia, nên có lẽ cậu ta đến đây không chỉ để làm việc nhà. Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu ta đang phụ trách đội quân thử nghiệm vũ khí ở Shangri-La.
"Chúng tôi đã nhận được chỉ thị mới. Nhưng chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. Chắc hẳn ngài đã rất mệt mỏi sau chuyến đi dài. Xin mời ngài nghỉ ngơi."
"Tôi chỉ đi từ Fauren về thôi, nên cũng không mệt lắm nhưng tôi sẽ nhận lời đề nghị của cậu."
Trời cũng đã chiều rồi, giờ chỉ cần ăn tối, tắm rửa và đi ngủ thôi.
Trong khi tôi đang nói chuyện với Ein, Merryvà Marie, hai con ngựa và Shiro, thú cưỡi của Sariel, đã được những hầu gái khác dẫn đến chuồng ngựa.
Merry, con ngựa undead, bạn đồng hành của tôi đã giận dỗi tôi một thời gian, nhưng sau khi được tôi cưỡi trên đường trở về Spada, nó đã vui vẻ trở lại.
"Em sẽ ở trong xưởng, hãy gọi em khi bữa tối đã sẵn sàng."
"Sau khi thay đồ, tôi cũng sẽ quay lại làm việc."(Sariel)
"Goshujin-sama đã trở về! Sariel-chan, Milia-chan, chúng ta bắt đầu làm việc thôi!"
Sau khi bước vào nhà, mọi người tản ra.
Fiona đi thẳng xuống tầng hầm, Sariel thì háo hức muốn bắt đầu công việc hầu gái, còn Hitsugi thì cưỡi Milia đi mất.
Đây chính là cuộc sống thường ngày của chúng tôi.
"Anh sẽ về phòng và sắp xếp lại đồ đạc..."
Đây là khoảng thời gian hiếm hoi tôi được ở một mình.
Sau khi nói với quản gia và hầu gái, tôi đi lên phòng mình ở tầng hai. Tôi không quen khi có người đi theo mình mọi lúc mọi nơi.
Tôi mở cửa phòng, không gõ cửa, vì đây là phòng của tôi, và...
"...!?"
Một cô hầu gái nhỏ nhắn đang đứng giữa phòng.
Cô bé đang ôm chiếc gối của tôi.
"À, xin lỗi, em đang dọn dẹp ở đây à?"
Nếu có hầu gái trong phòng khi chủ nhân vắng mặt, chắc chắn là cô ấy đang dọn dẹp.
Không giống như những Homunculus khác với khuôn mặt và vóc dáng gần như giống hệt nhau, cô hầu gái này có ngoại hình khác biệt.
Cô bé nhỏ nhắn, trạc tuổi Leki và Ursula. Mái tóc trắng và đôi mắt đỏ cùng với khuôn mặt xinh xắn như búp bê, cho thấy cô bé chắc chắn là một Homunculus.
Cũng có loại Homunculus hình dạng trẻ em sao... mà, ngực cô bé có vẻ hơi to... thôi, nhìn chằm chằm vào cô bé như vậy thật là biến thái.
"Tôi vừa mới về. Em không cần dọn dẹp nữa, có thể đi được rồi."
"..."
Cô bé không nói gì, chỉ mở to mắt và nhìn chằm chằm vào tôi, không hề nhúc nhích.
Tôi cảm thấy như một con ếch bị rắn nhìn chằm chằm. Khoan đã, chẳng lẽ cô bé sợ đến mức cứng người lại sao? Là Homunculus, đáng lẽ cô bé không nên sợ tôi chứ?
"Em không sao chứ? Có phải em bị ốm--"
"... Vâng, thưa ngài."
Như thể vừa mới khởi động lại, cô hầu gái di chuyển một cách cứng nhắc về phía cửa và rời khỏi phòng.
Vẫn ôm chiếc gối của tôi.
"Em định đi giặt gối sao?"
Tôi hơi muốn nằm xuống, nên tôi muốn cô bé trả lại gối cho tôi... mà thôi, kệ đi.
Quan trọng hơn, tôi cần phải dọn dẹp lại Shadow Gate. Phân loại những thứ cần dùng, những thứ không cần dùng, rác rưởi và cả quà lưu niệm mà tôi mua cho Simon và Will.
—----------------------------------------
Tên tôi là F-0081.
Đã gần nửa năm kể từ khi tôi được chọn vào đội đặc nhiệm "Sylphid", chuyên thử nghiệm vũ khí thông thường, và bắt đầu hoạt động ở Spada.
Tôi cũng đã dần quen với việc sống trong dinh thự của chủ nhân. Ban đầu, tôi rất căng thẳng khi bước vào ngôi nhà này, nơi giống như thánh địa nhưng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của một hầu gái khi ở đây.
Là một Homunculus và là người hầu của Kurono-sama, tôi sẽ dốc hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ. Việc dọn dẹp và giặt giũ ở đây còn quan trọng hơn cả việc chiến đấu với quái vật trong bộ giáp máy.
Nếu một ngày nào đó tôi được công nhận, có lẽ tôi sẽ có cơ hội được dọn dẹp phòng và giặt quần áo cho Kurono-sama.
"—F-0081, tôi giao cho cô nhiệm vụ dọn dẹp phòng ngủ của Master."
Cuối cùng thì, thời khắc đó cũng đã đến.
Rottenmeier, quản gia Homunculus được đặt tên, người đang quản lý dinh thự đã giao cho tôi nhiệm vụ mà tôi hằng mong đợi.
"Hôm nay là ngày Master trở về. Hãy hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng."
"Rõ."
Tim tôi đập thình thịch, tôi bước vào phòng ngủ... thánh địa trong thánh địa.
"Hít..."
Vừa bước vào phòng, tôi đã vô thức hít một hơi thật sâu.
Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, không hề có mùi gì, ngay cả khi chủ nhân vắng mặt.
Nhưng khi nghĩ đến việc đây là nơi ngài ấy ngủ, tôi cảm thấy tràn ngập niềm vui.
Ah, tôi muốn cảm nhận nó nhiều hơn, nhiều hơn nữa...
"... Hự."
Nguy hiểm thật. Tôi suýt nữa thì ngất xỉu.
Tôi không thể nào ngã gục ngay khi vừa bước vào phòng được. Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã.
Được dọn dẹp nơi này là một niềm hạnh phúc vô bờ bến.
Niềm vui khi được phục vụ ngài ấy, được đến gần ngài ấy hơn.
Đây có phải là cảm giác say mê không? Tôi cảm thấy lâng lâng, như đang chìm vào giấc ngủ, nhưng tôi vẫn thực hiện các bước dọn dẹp một cách chính xác, theo như những gì tôi đã được huấn luyện ở Shangri-La.
"... Hoàn thành."
Căn phòng vốn đã rất sạch sẽ, nên tôi không mất nhiều thời gian để dọn dẹp.
Tôi nhìn quanh căn phòng với vẻ mặt tiếc nuối, như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ... và rồi, tôi nhận ra.
"Chiếc gối bị lệch."
Việc sắp xếp giường là nhiệm vụ của một người khác.
Dù cùng là trong phòng ngủ, nhưng sàn nhà, nơi chỉ cần bước qua và chiếc giường, nơi ngài ấy nằm nghỉ là hoàn toàn khác nhau.
Với địa vị của tôi, tôi không được phép chạm vào thánh địa đó, nhưng... Master có thể sẽ trở về bất cứ lúc nào.
Và nếu ngài ấy muốn nghỉ ngơi thoải mái, thì phải...
"Không thể để như thế này được."
Tôi không thể để ngài ấy nhìn thấy chiếc gối bị lệch 2 cm so với vị trí quy định.
Một chiếc gối bị lệch có thể ảnh hưởng đến lòng trung thành và sự tận tâm của tất cả Homunculus chúng tôi.
"Xác định tình huống khẩn cấp. F-0081 tự ý hành động."
Chỉ có tôi mới có thể làm điều này. Dù tự ý hành động là một hành vi vi phạm nghiêm trọng, nhưng vì sự an tâm của Master, tôi phải làm vậy.
Với lòng trung thành của một Homunculus, tôi đưa tay ra với lấy chiếc gối, và...
"Hít... hà..."
Tôi nhận ra mình đang ôm chặt chiếc gối, vùi mặt vào đó.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi không hiểu... Đây không phải là trục trặc kỹ thuật, hay lỗi hệ thống gì cả...
"Hít... hít..."
Chiếc gối trắng muốt, mềm mại, sạch sẽ, thơm tho. Có lẽ nó còn chưa được sử dụng lần nào.
Nhưng tại sao tôi lại không thể kiềm chế bản thân?
Không chỉ là cảm xúc. Cơ thể tôi nóng bừng, như đang bốc cháy.
Tim tôi đập thình thịch, một cảm giác mãnh liệt như lửa và sấm sét cùng lúc bùng nổ trong bụng tôi.
Tôi không thể kiểm soát bản thân mình... Chẳng lẽ, bản năng của một Sexaroid đang trỗi dậy--?
"À, xin lỗi, em đang dọn dẹp sao?"
"!?"
Tiếng mở cửa vang lên, cùng với một giọng nói quen thuộc.
Tôi đã từng nhìn thấy ngài ấy, và nghe thấy giọng nói của ngài ấy một lần ở Destiny Land. Tôi không thể nào quên được, giọng nói đó đã được khắc sâu vào bộ nhớ của tôi.
Master nhân từ, người đã cho phép tôi, một sản phẩm lỗi bị loại bỏ ngay sau khi sinh ra, được sống.
Vị thần của tôi, đang ở ngay trước mặt tôi.
Tư duy của tôi ngừng lại, đầu óc tôi trống rỗng.
Master đang nhìn tôi. Master đang nói chuyện với tôi.
Và quan trọng hơn... Ngài ấy đã nhìn thấy tôi, trong tình trạng này...
"Tôi vừa mới về. Em không cần dọn dẹp nữa, có thể đi được rồi."
Bản năng của một Homunculus, một công cụ của Master đã khiến tôi tuân theo mệnh lệnh của ngài ấy.
Tôi khởi động lại, di chuyển một cách cứng nhắc, như một bộ giáp gỉ sét.
"Em không sao chứ? Có phải em bị ốm--"
"... Vâng, thưa ngài."
Tôi nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh.
Tôi cúi chào, mở cửa và bước ra ngoài.
Khi cánh cửa đóng lại, tôi mới nhận ra mình vẫn đang ôm chiếc gối.
"... Kya."
Tôi thốt ra một tiếng kêu kỳ lạ, rồi ngã quỵ xuống đất.
Quá tải dữ liệu. Không thể nhận thức được thực tại. Hỗn loạn.
Tôi buộc phải tắt nguồn.
"Quân y!"
Trong lúc ý thức mờ dần, tôi nghe thấy Rottenmeier gọi cứu viện.
Xin lỗi, tôi thất bại rồi...


4 Bình luận