Tập 37: Sự giáng sinh của kẻ thống trị
Chương 773: Kẻ đi, người ở
5 Bình luận - Độ dài: 3,349 từ - Cập nhật:
"Chuyện gì đang xảy ra vậy!? Nii-san có sao không!?"
Emilia hét lên với màn hình.
Cuộc đua tranh giành di sản đã đến hồi gay cấn. Những người đầu tiên đặt chân đến tầng năm đã xuất hiện, và những trận chiến giữa các đối thủ đang diễn ra.
Emilia đang xem cảnh Zenon và nhóm "Bình Minh Vàng" bị Lily và "Elemental Master" bao vây, ở giữa hành lang vàng rực rỡ, với những cột trụ khổng lồ.
Zenon và Lily đang nói chuyện gì đó, nhưng Emilia có thể cảm nhận được không khí căng thẳng, một cuộc chiến sắp nổ ra.
Tim cô ấy đập thình thịch vì lo lắng.
Zenon là mạo hiểm giả mạnh nhất. Và các thành viên trong nhóm của anh đều là những người có thực lực hạng 5. Emilia không thể nào tưởng tượng được cảnh anh trai mình bị đánh bại bởi một nhóm mạo hiểm giả khác.
Người anh trai mạnh mẽ và đáng tin cậy nhất của cô... nhưng cô lại cảm thấy bất an khi nhìn thấy Lily, cô nàng tiên nữ xinh đẹp đứng trước mặt anh trai cô với nụ cười nham hiểm.
Cô ấy không nghĩ rằng anh trai mình sẽ thua. Nhưng cô ấy có một dự cảm không lành...
"Nào, tấn công ta đi."
Ngay khi Lily tuyên chiến, Emilia nín thở.
"-- Ta nhanh hơn ngươi, Hào Kiếm."
"Ặc!"
Irene gục ngã.
Chỉ một đòn. Ngay khi trận chiến bắt đầu.
Emilia không thể nào nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra. Tốc độ của họ quá nhanh đối với một người bình thường như cô.
"So tài sức mạnh hả-- "Nộ quyền - Wrath Impact"."
"Ặc... a..."
Chưa kịp hết bàng hoàng vì Irene bị đánh bại, Sena cũng bị hất văng.
Mặc dù cô trông nhỏ nhắn và đáng yêu như một chú cún con, nhưng Emilia biết rằng Sena, khi mặc giáp cổ đại, là tanker mạnh nhất Karamara.
Vậy mà, cô lại bị Lily với cánh tay mảnh mai, hất văng một cách dễ dàng.
"-- Sao Băng - Meteor Strike."
Một ánh sáng chói lòa bao phủ màn hình-- vài giây sau, khi hình ảnh trở lại, Tina và Wendy, hai ma thuật sư hỗ trợ cũng đã gục ngã.
"Không, không thể nào... không thể nào như vậy được..."
Quá mạnh. Quá mạnh.
Lily, cô nàng tiên nữ đó, là một con quái vật thực sự.
Nhóm mạo hiểm giả mạnh nhất mà cô ấy tin tưởng, đã bị đánh bại trong nháy mắt. Chỉ còn lại Zenon.
"Ngươi chính là thử thách cuối cùng trên con đường bá nghiệp của ta. Lily, cô gái mang trong mình ân huệ của Quỷ Vương."
Nhưng Zenon, không hề bận tâm đến những đồng đội đang nằm la liệt dưới đất, vẫn kiên quyết đối mặt với Lily.
Với sức mạnh của người mạnh nhất Karamara, được củng cố bởi sự tự tin và tham vọng to lớn.
"Ta sẽ đánh bại ngươi, và trở thành Quỷ Vương. Hãy chứng kiến, đây là sức mạnh Quỷ Vương mới của ta-- "Hoàng Kim Ma Cung - Rule of Gold"."
Zenon tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ và màn hình lại bị ánh sáng bao phủ-- và sau đó, hình ảnh đột ngột chuyển sang một cảnh khác.
"Không sao... Nii-san mình sẽ ổn thôi... anh ấy sẽ không thua Lily..."
Emilia, trong lòng tràn ngập bất an, chỉ biết cầu nguyện cho chiến thắng của anh trai mình.
Nhưng trận chiến giữa Lily và Zenon không được phát sóng lại, và Emilia không biết ai là người chiến thắng, ngay cả sau một đêm dài chờ đợi.
Cô ấy không thể nào chợp mắt được. Và khi bình minh ló dạng, Emilia lại nhìn vào màn hình.
"A, Ash!"
Ash đang di chuyển trên hành lang vàng rực rỡ của tầng năm.
Đây là lần đầu tiên anh xuất hiện kể từ khi đánh bại Lulu, tiên nữ khét tiếng ở tầng bốn, tội phạm bị truy nã với mức giá cao nhất Karamara.
Có vẻ như anh đã trải qua nhiều trận chiến khốc liệt. Anh trông rất mệt mỏi.
Đủ rồi, anh đã làm đủ rồi. Hãy quay lại đây, với em-- Emilia chưa kịp nghĩ hết câu, một nỗi thất vọng tràn trề đã ập đến.
"--Kurono."
Lily đang đứng trước cánh cổng đỏ khổng lồ, lối vào phòng trùm cuối cùng, nơi người canh giữ kho báu đang chờ đợi, ở tầng sâu nhất của Đại Mê Cung.
"Tại sao, tại sao Lily lại ở đó?... Khoan đã, vậy thì nii-san mình..."
Người đến được đây phải là "Bình MInh Vàng".
Zenon, anh trai cô, nhất định sẽ đánh bại Lily-- hy vọng của Emilia tan vỡ khi nhìn thấy nụ cười của Lily.
"Không, không thể nào... xin anh, Ash, hãy chạy trốn..."
Lily, người đã đánh bại cả Zenon, đã đến được đây.
Cô ta và cả nhóm của cô ta, đều không có vẻ gì là mệt mỏi.
Ash dù là anh hùng, cũng không thể nào chiến thắng được đối thủ mà ngay cả anh trai cô cũng không thể đánh bại.
"Không, đừng chết, hãy sống sót trở về, Ash!!"
Liệu Emilia có thực sự mong muốn điều đó không?
Khi nhìn thấy Ash đối mặt với Lily, Emilia đã thực sự cầu nguyện cho sự an toàn của anh.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy đã nhận ra.
Tuyệt vọng thực sự, là như thế nào.
"Chào mừng trở lại, Kurono của em. "Ái Dụci Nữ Vương - Over Ecstasy"--"
Ash đã tự mình hôn Lily.
Emilia không nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện của họ, vì nó bị gián đoạn.
Nhưng cô ấy có thể đoán được.
Rằng Ash đã bị mất trí nhớ. Rằng Kurono, cái tên mà họ gọi mới là tên thật của anh.
Và quan trọng nhất, Kurono là đồng đội của Lily ngay từ đầu.
Đồng đội... không, không phải, mối quan hệ của họ, chắc chắn là...
"Xin lỗi em, Lily. Anh đã làm phiền em rồi."
"Không sao. Chỉ cần anh quay trở lại là em vui rồi."
Kurono và Lily đang ôm nhau.
Kurono, sau khi khôi phục trí nhớ, đang ôm Lily với vẻ mặt dịu dàng.
Và Lily, với vẻ mặt ngây thơ, trong sáng mà Emilia chưa từng thấy, cũng ôm chặt lấy anh.
"Cái gì, đây là, cái gì vậy..."
Nhìn từ bên ngoài, đó là một cảnh tượng đẹp.
Nhưng Emilia lại cảm thấy lạnh sống lưng, một cảm giác ghê tởm.
Bởi vì, nếu cô ấy chấp nhận điều đó...
"Mình,bị lừa rồi sao...?"
Từ khi nào?
Cuộc gặp gỡ của họ là tình cờ.
Cô bị bắt cóc vì sơ suất của mình, nhưng anh trai cô ấy chắc chắn sẽ đến cứu cô.
Chỉ là, trước đó, Ash đã tình cờ xuất hiện và giúp đỡ cô.
"Này, Ash... Anh đã lừa dối em sao?"
Cô biết Ash là tên giả.
Cô cũng biết anh bị mất trí nhớ.
Nhưng cô không hỏi.
Vì cô tin rằng, một ngày nào đó, anh sẽ tự mình nói ra sự thật.
"Tất cả, đều là dối trá sao?... Những lời anh nói với ưm..."
Emilia không phải là một cô gái ngây thơ, không biết nhìn sắc mặt người khác.
Cô ấy đã rèn luyện được khả năng đọc vị người khác, và phát hiện ra lời nói dối, trong thế giới idol đầy rẫy cạm bẫy và bóng tối của Karamara.
Chính vì vậy, mà cô ấy đã tin tưởng Ash.
Cô ấy nghĩ rằng anh là một anh hùng thực sự.
Cô ấy là idol hàng đầu của thành phố này. Nếu cô ấy gặp nguy hiểm, sẽ có rất nhiều người đến giúp đỡ.
Nhưng có bao nhiêu người sẵn sàng liều mình cứu những đứa trẻ nô lệ bị zombie tấn công, thay vì cứu cô ấy...? Emilia có thể tự tin trả lời rằng chỉ có Ash mới làm được điều đó.
"Em đã tin tưởng anh..."
Cô ấy đã tin anh, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà họ quen biết nhau.
Ash có bí mật, nhưng anh không nói dối.
Nỗi đau khổ của anh, khi anh nói rằng anh chỉ đang giả vờ làm anh hùng và anh không thể cứu tất cả mọi người, là thật.
Anh không phải là một anh hùng hoàn hảo, nhưng chính sự chân thành và nỗ lực của anh đã khiến Emilia rung động.
Chỉ có anh. Người có thể cùng cô ấy, bước đi trên con đường thực hiện ước mơ.
"Ash... em thực sự đã nghiêm túc đấy..."
Khi Lily xuất hiện, Emilia biết rằng giấc mơ của mình đã tan vỡ.
Cô ấy không còn là idol g số một nữa. Cô ấy không thể nào chiến thắng được con quái vật mê hoặc đó.
Cô ấy đã rất sốc khi biết rằng ước mơ của mình không thể thành hiện thực.
Nhưng khi cô ấy nhận ra rằng mình không thể ở bên cạnh Ash nữa, rằng mình không xứng đáng, đầu óc cô ấy trống rỗng.
Cô ấy gục ngã trên sân khấu trống vắng,
"Và, tôi thích giọng hát của cô. Vì vậy, hãy hát cho tôi nghe đi."
Anh đã nói rằng anh sẽ từ bỏ ước mơ, rằng chúng ta có thể chạy trốn, rằng anh sẽ đưa em đi-- và anh đã nói rằng anh thích em.
Anh thích bài hát của em hơn cả Lily.
"Haha... thật ngu ngốc... đúng vậy, chỉ có mình em là nghiêm túc, phải không..."
Nước mắt lăn dài trên má Emilia, nhưng cô ấy không hề hay biết.
Cô ấy nhìn Kurono, đang nói chuyện vui vẻ với Lily và những người khác.
Khuôn mặt anh, dịu dàng và thoải mái, chỉ dành cho những người anh thực sự tin tưởng.
"Ash... không, Kurono. Anh..."
Emilia nhận ra rằng họ đã chiến đấu với Tượng Thần Deus, boss cuối của Đại Mê Cung, người canh giữ kho báu, một trận chiến chỉ được nhắc đến trong truyền thuyết của Xanadu.
Cách Kurono chiến đấu hoàn toàn khác so với khi anh lấy tên là Ash. Đó là một sức mạnh khủng khiếp, đủ để đánh bại cả "Bình Minh Vàng".
Emilia với trái tim trống rỗng, nhìn Kurono chiến đấu, những giọt nước mắt lăn dài trên má, mang theo những thứ quý giá.
"... Em chỉ là trò tiêu khiển của anh thôi sao?"
Nhìn Kurono, sau khi đánh bại Tượng Thần Deus, bước vào kho báu, Emilia lẩm bẩm.
Một câu nói sáo rỗng, lỗi thời, mà ngay cả trong những bản ballad buồn cũng hiếm khi được sử dụng.
Nhưng cô ấy không thể nghĩ ra câu nào khác.
"Tạm biệt, Ash... em không thể ở bên cạnh anh nữa."
Vào ngày Kurono, thủ lĩnh của "Elemental Master", nhận được chìa khóa kho báu và thừa kế di sản của Xanadu, Emilia lặng lẽ rời khỏi căn cứ, cô đi đến bến cảng.
Cơn bão cát đã dừng lại, bầu trời trong xanh,đến mức đáng ghét.
Emilia lên một con tàu lớn, con tàu đầu tiên rời khỏi Karamara sau cơn bão.
Cô ấy quyết tâm sẽ không bao giờ quay trở lại nơi đau khổ này...
—------------------------------------------------------------------------
Cruz đang xem trận chiến giữa hai ân nhân của mình trên màn hình được đặt trong công viên nhỏ, bên cạnh Bệnh viện Westside, nơi cậu nhóc đang làm việc.
Một người là Kurono, chàng trai trẻ mất trí nhớ với khuôn mặt dữ tợn, tóc đen mắt đen, nhưng lại rất tốt bụng, sẵn sàng chăm sóc cho những đứa trẻ xa lạ.
Người kia là Rurik Tobalcain, một quý ông trung niên, tóc dài, râu quai nón, là người đã cứu mạng cậu nhóc, cho cậu nhóc một công việc và giúp cậu tìm lại niềm tin vào chúa. Anh ta là một thành viên cấp cao của Sylvaria Familia, và cũng là một linh mục của Thập Tự Giáo.
Đối với Cruz, cả hai đều là ân nhân cứu mạng của cậu nhóc-- và giờ đây, họ đang chiến đấu với nhau, một trận chiến sinh tử ở tầng năm, "Cung Điện Vàng - Golden Palace".
"Hãy biến thành tro bụi trong ngọn lửa thanh tẩy-- "Tịnh Diệt Thánh Hỏa - Blaze of Tobalcain"."
"Cút lên thiên đường một mình đi-- "Hư Pháo - Zero Cannon"."
Kurono là người chiến thắng.
Mặc dù bị dồn vào đường cùng bởi ngọn lửa màu chàm dữ dội, nhưng anh đã lật ngược tình thế bằng một đòn tấn công chí mạng và kết liễu Rurik.
"Ta xin lỗi... Lute..."
Cruz tin chắc rằng cái tên mà Rurik gọi trong hơi thở cuối cùng, là tên con trai của anh ta, người đang sống ở một đất nước xa xôi.
"Không, tại sao... tại sao lại như vậy, Rurik-san..."
Cruz ôm cuốn Kinh thánh mà Rurik đã tặng cho cậu trước khi đi, ngồi thụp xuống.
Cậu không muốn ai phải chết.
Cả hai người, cậu đều không muốn họ phải chết.
Kurono đã mang theo Reki và Ursula. Nhưng Rurik đã nói rằng sẽ không tha cho bất kỳ ai.
"Tại sao, tại sao họ lại phải giết hại lẫn nhau, khi cả hai đều không làm gì sai..."
Chỉ những kẻ phạm tội mới đáng bị trừng phạt bằng cái chết.
Nhưng những người đang chiến đấu trên màn hình, đều là những người quan trọng đối với cậu...
Cruz không nhớ mình đã làm gì trong ngày hôm đó.
Cậu vẫn chưa hết bàng hoàng sau khi chứng kiến cái chết của Rurik, nhưng cậu vẫn phải làm việc, vì bệnh viện liên tục tiếp nhận bệnh nhân, do hệ thống cung cấp năng lượng bị cắt đứt và các cuộc xung đột nhỏ lẻ nổ ra khắp nơi trong thành phố.
Công việc là cứu cánh của Cruz. Cậu có thể hành động như bình thường như một trị liệu sư, chữa trị cho những người bị thương.
"Chào mừng trở lại, Kurono của em. "Ái Dục Nữ Vương - Over Ecstasy"--"
Nhưng Cruz đã chứng kiến khoảnh khắc đó.
Trận chiến cuối cùng của cuộc đua tranh giành di sản, giữa những mạo hiểm giả đầu tiên đến được kho báu. Tất cả mọi người trong thành phố đều đang theo dõi màn hình.
Vì vậy, Cruz không thể nào không nhìn thấy.
Kurono đã tự mình hôn Lily.
"Tại sao, Kurono-sama... Reki và Ursula..."
Kurono là ân nhân của cậu nhóc, một người đàn ông mạnh mẽ, tốt bụng, và đáng tin cậy.
Vì vậy, Cruz đã bỏ chạy. Cậu nghĩ rằng mình không còn cần thiết nữa. Kurono sẽ giải quyết mọi chuyện.
Anh ấy cũng sẽ mang lại hạnh phúc cho Reki và Ursula. Kurono,chỉ có anh ấy, mới có thể độc chiếm hai người họ, Cruz đã nghĩ như vậy.
"Họ chỉ là đồ chơi của anh sao?"
Giờ đây, xung quanh Kurono là ba cô gái xinh đẹp.
Họ xinh đẹp đến mức khiến Reki và Ursula lu mờ.
Cruz hiểu ý nghĩa của từ "người tình".
"Sự dịu dàng của anh dành cho chúng tôi, cũng chỉ là nhất thời thôi sao?... Thực ra, anh không hề quan tâm đến chúng tôi, có đúng không?..."
Reki và Ursula đang khóc.
Cruz không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng cậu không còn phân biệt được đâu là sự thật nữa.
"Tại sao... anh lại phản bội họ?"
Nhìn Kurono, bỏ lại Reki và Ursula, bước vào phòng boss cuối cùng, Cruz tin chắc rằng...
Kurono đã phản bội.
Anh ta đã phản bội tình cảm của hai người họ.
Phản bội là tội lỗi tày trời.
"Này, Cruz."
Khi Cruz đang chìm trong đau khổ, cậu bé nghe thấy có người gọi mình, và ngẩng đầu lên.
"... Gashley-san."
Người đàn ông cao lớn, mặt sẹo, thỉnh thoảng đi cùng Rurik.
Người đàn ông đó đã trở lại.
Cánh tay phải của anh ta, bị Kurono chém đứt hôm qua được băng bó tạm thời.
"Ngươi là thằng nhóc được Rurik giao lại Kinh thánh, phải không?"
"Vâng, là cuốn này ạ?"
Cruz lấy cuốn Kinh thánh cũ kỹ, di vật của Rurik, ra.
"Chuyện ở Karamara đã kết thúc. Những tín đồ Thập Tự Giáo chúng ta không còn chỗ đứng ở đây nữa... Ngươi có muốn đi cùng chúng ta không? Nếu ngươi vẫn giữ vững niềm tin và quyết tâm tiếp tục cuộc thánh chiến, thì hãy đi theo ta."
"Thánh chiến?... Chúng ta sẽ giết Kurono sao?"
"Hắn ta không chỉ là kẻ thù của Rurik. Hắn ta sẽ là mối đe dọa lớn nhất đối với Thập Tự Giáo. Chúng ta nhất định phải giết hắn ta."
"Tốt quá."
Cruz thở phào nhẹ nhõm, và cất cuốn Kinh thánh vào trong ngực.
"Hãy đưa tôi đi. Kẻ phản bội phải bị đày xuống địa ngục."
Cruz làm dấu thánh giá với vẻ mặt rạng rỡ, như thể vừa nhận được lời phán quyết từ Chúa.
"Tốt lắm, nhóc con."
Gashley đưa Cruz đến bến cảng, nơi có con tàu đầu tiên rời khỏi Karamara sau cơn bão.
—--------------------
Bến cảng lớn nhất Karamara, đông đúc hơn thường lệ sau cơn bão.
Giữa đám đông, có một nhóm người mặc áo choàng đen, đang cố gắng ẩn mình.
"Con thực sự muốn ở lại sao, Olwen?"
Người đàn ông ẩn sau lớp mũ trùm đầu với khuôn mặt gầy gò, đeo kính tròn, trông giống như một nhà khảo cổ học.
Nhưng anh ta chính là Andrei Libertas, thủ lĩnh của Cực Lang Hội, một trong ba băng đảng lớn của Karamara.
"Vâng, con sẽ ổn thôi cha. Cha hãy về Laguna cùng mọi người đi."
Olwen mỉm cười rạng rỡ và trả lời người cha có vẻ ngoài tầm thường của mình.
"Nhiệm vụ mà Đại Công tước giao cho chúng ta đã hoàn thành. Chúng ta không cần phải giả vờ làm băng đảng ở thành phố dơ bẩn này nữa."
"Con không hề luyến tiếc cuộc sống băng đảng. Mặc dù con đã quen với nó."
Andrei , một quý tộc của Công quốc Laguna, đã đến Karamara để thực hiện một nhiệm vụ bí mật do Đại Công tước giao phó.
Với sự hỗ trợ của Công quốc và kỹ năng ninja của mình, Andrei đã nhanh chóng trở thành một thủ lĩnh băng đảng có ảnh hưởng ở Karamara.
Và nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành sau khi cuộc đua tranh giành di sản của Xanadu kết thúc.
Ông ta không còn lý do gì để ở lại thành phố này nữa, và cũng không hề tiếc nuối khi từ bỏ Cực Lang Hội.
"Original Monolith đã trở về tay Hắc Thần. Chúng ta không cần phải quan tâm đến thành phố hẻo lánh này nữa, và Đại Công tước cũng sẽ không quan tâm đâu."
"Fufun, chưa chắc đâu."
"Có chuyện gì với con à? Đúng là cô nàng tiên nữ đó rất giỏi ma thuật cổ đại, nhưng việc cô ta kiểm soát căn cứ dưới lòng đất cũng không ảnh hưởng gì nhiều."
"Nếu không có gì, thì cũng tốt. Mọi thứ sẽ trở lại như cũ, Công quốcLaguna vẫn sẽ như vậy."
"Hừm... Mà thôi, nhớ về sớm nhé. Cha sẽ nhớ con lắm đấy, Olwen."
"Ở Laguna có rất nhiều cô gái để cha ôm ấp mà."
"Không giống nhau, mỗi người đều có cảm giác khác nhau, và tất cả họ đều tuyệt vời!"
Olwen phớt lờ sở thích kỳ lạ của cha mình, cậu quay trở lại thành phố.
Giữa đám đông ồn ào, Olwen mỉm cười.
"Cha à, có lẽ một Quỷ Vương thực sự sẽ xuất hiện. Con không thể bỏ lỡ cơ hội này."


5 Bình luận
cơ mà gái thì có vẻ sợ đối diện với main nên chạy
còn cuzz thì có ác cảm sẵn r