Tập 37: Sự giáng sinh của kẻ thống trị
Chương 770: Di sản
2 Bình luận - Độ dài: 3,183 từ - Cập nhật:
Một ngôi sao băng đen, tỏa sáng rực rỡ, phát nổ trên đầu Tượng thần Deus-- một sóng xung kích khủng khiếp, như muốn nuốt chửng mọi giác quan, lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn.
Đây không phải là kỹ năng nên sử dụng trong nhà, dù không gian có rộng lớn đến đâu.
Khi tôi nghĩ vậy, \sóng xung kích cũng đã tan biến, và tầm nhìn của tôi trở lại bình thường.
"Trúng rồi."
Phần thân trên của Tượng thần Deus đã biến mất.
Ba khuôn mặt, sáu cánh tay, tất cả đều tan thành mây khói.
Phần thân dưới với vết cắt nham nhở như thể bị xé toạc, và một thứ giống như xương sống, lòi ra ngoài.
Lớp vàng bên ngoài đã bong tróc, để lộ lớp kim loại đen bên trong.
"Hy vọng là nó sẽ không tái sinh..."
"Nếu nó có khả năng đó, chúng ta sẽ phải rút lui.”
Lily, người đã trở lại hình dạng trẻ con và đang bám vào cổ tôi sau khi hết ma lực, nói.
Ma lực của Lily gần như cạn kiệt, mặc dù cô ấy không đến mức bất tỉnh.
Tôi cũng đã tiêu hao rất nhiều ma lực, cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Fiona và Sariel vẫn còn khá nhiều ma lực, nhưng cũng không ở trong trạng thái tốt nhất.
Sẽ rất khó khăn nếu phải chiến đấu lại với Tượng thần Deus khi nó hồi phục hoàn toàn.
Liệu nó đã bị tiêu diệt hoàn toàn chưa? Hay là, nó vẫn còn chiêu trò nào khác?
Chúng tôi cảnh giác quan sát phần thân dưới của Tượng thần Deus, thì...
BÍP BÍP BÍP
Một âm thanh chói tai, giống như tiếng còi báo động, vang lên.
Âm thanh bất ngờ phá vỡ sự im lặng, khiến không khí trở nên căng thẳng... nhưng Tượng thần Deus không hề di chuyển. Và sau đó, một âm thanh kim loại, cạch cạch, vang lên.
"Phù, may quá... cửa đã mở, Kurono."
Cánh cổng đỏ, dẫn đến kho báu, đang từ từ mở ra.
Chỉ là âm thanh của ổ khóa được mở sao?
"Chúng ta làm được rồi, Kurono-san."
"Ừm, may mà chúng ta đã đánh bại nó."
"Nếu nó có thể tái sinh, thì Xanadu hồi còn trẻ đã không thể chinh phục Đại Mê Cung ."
Đúng vậy, không có nhiều nhóm có thể đánh bại Tượng thần Deus trong một trận chiến trực diện.
"Kurono, chúng ta vào trong thôi."
"Ừ. Sariel, cô hãy cảnh giới phía sau."
"Vâng, chủ nhân."
Sariel,sau khi liếc nhìn cánh cổng đang mở, ngay lập tức cảnh giới xung quanh.
Khi cánh cổng kho báu mở ra, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các mạo hiểm giả khác. Đây là thời điểm hoàn hỏa để đặt bẫy.
Sariel, người luôn cẩn thận và chu đáo đã cảnh giới phía sau.
"Được rồi, chúng ta đi xem di sản của Xanadu là gì nào."
Chúng tôi bước qua cánh cổng, tiến vào phòng kho báu.
—------------------
"Woa, tuyệt quá đi... một kho báu đúng nghĩa."
Căn phòng tràn ngập vàng bạc châu báu.
Những núi vàng chất cao ngất ngưởng, những món đồ trang sức đủ kích cỡ. Vô số rương báu chứa đầy châu báu lấp lánh... Thật không thể tin nổi.
Nhiều đến mức tôi lo lắng rằng giá trị của kim loại quý sẽ sụt giảm.
Mặc dù không rộng bằng phòng của Tượng thần Deus, nhưng kho báu này vẫn rất lớn. Chỉ riêng số tiền vàng chất đống ở đây cũng đủ khiến người ta choáng ngợp.
Tôi đã từng nghe nói rằng tổng lượng vàng trên Trái Đất chỉ đủ để lấp đầy ba bể bơi Olympic, nhưng tôi cảm thấy lượng vàng ở đây còn nhiều hơn thế.
"... Kỳ lạ thật, ở đây không có bất kỳ ma cụ nào."
"Đúng vậy, thật lạ khi chỉ có vàng bạc châu báu trong khu vực sâu nhất của tàn tích cổ đại."
Trong khi tôi còn đang mải mê nhìn ngắm núi vàng, thì Lily và Fiona đã quan sát kỹ lưỡng kho báu.
"Đúng là không có bất kỳ cổ vật nào giống như Shangri-La."
Nếu không được họ nhắc nhở,tôi đã không nhận ra điều này.
Mặc dù các mạo hiểm giả luôn tìm kiếm kho báu trong các tàn tích cổ đại, hưng chúng tôi đã có kinh nghiệm với Shangri-La, thiên không chiến hạm đang được Lily khôi phục.
Nền văn minh cổ đại sở hữu công nghệ ma thuật vượt trội so với Trái Đất hiện đại, và các di vật của họ, chẳng hạn như súng ether đều có thiết kế hiện đại, tinh xảo.
Nếu đây thực sự là khu vực quan trọng nhất của tàn tích cổ đại, nơi cất giữ những bảo vật và vũ khí quan trọng, thì đáng lẽ ra phải có những vật phẩm công nghệ cao thay vì chỉ có vàng bạc và châu báu.
Trong núi vàng trước mặt chúng tôi, có một vài vũ khí, nhưng thiết kế của chúng lại mang phong cách giả tưởng. Không có súng trường hay đại bác nào cả.
"Nhưng có vẻ như thứ chúng ta cần đang ở kia."
Phía sau núi vàng bạc châu báu, là một tấm bảng vàng khổng lồ, tỏa sáng rực rỡ.
Và dưới chân tấm bảng, là một ông lão gầy gò, đang dựa lưng vào nó.
Đó chắc chắn là Original Monolith vàng và Vua Mạo Hiểm Xanadu, người nắm giữ chìa khóa, giống hệt trong buổi phát sóng di chúc.
"Đúng là ông ta."
"Không phải ảo ảnh."
Chúng tôi tiến lại gần Xanadu và Original Monolith , trong tư thế cảnh giác.
Chúng tôi bước trên những đồng tiền vàng, và cuối cùng đứng trước mặt Xanadu.
"... Ồ, các ngươi đã đến rồi sao? Nhanh thật đấy."
Một giọng nói khàn khàn, nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm, vang lên.
Xanadu ngẩng đầu lên nói.
"Ông vẫn còn sống đấy à?"
"Ta đã chết từ lâu rồi. Nhưng ta không thể chết trước khi gặp được người thừa kế của ta."
"Cơ thể đã chết, nhưng ý thức vẫn còn."
"Có vẻ như ông ta đã uống một loại thuốc bí mật nào đó nào đó của thuật chiêu hồn., giúp duy trì ý thức sau khi chết."
"Này này, hai cô bé vô duyên thật đấy, lại tiết lộ bí mật của ta."
Lily và Fiona, đứng hai bên tôi, giải thích cho tôi nghe.
Tôi không quan tâm đến việc Xanadu còn sống hay đã chết, miễn là đó không phải là bẫy.
Thậm chí, tôi còn muốn hỏi ông ta tại sao lại muốn trao di sản khổng lồ này cho một mạo hiểm giả xa lạ.
"Chào mừng các ngươi. Ta đã theo dõi hành trình của các ngươi."
Xanadu vỗ vào tấm bia đá phía sau mình, như thể muốn nói rằng ông ta đã sử dụng nó để theo dõi chúng tôi.
"Vậy ra, ông là người đã theo dõi chúng tôi."
"Không chỉ các ngươi. Ta đã cho phát sóng trực tiếp cuộc hành trình của các mạo hiểm giả trên khắp Karamara. Một chương trình thú vị cho dịp cuối năm."
Tôi đã xem hình ảnh Xanadu dịch chuyển đến kho báu, nhưng tôi không ngờ trận chiến của chúng tôi cũng được phát sóng. Liệu bây giờ nó vẫn đang được phát sóng trực tiếp không?
Tôi tò mò, nhưng nếu Xanadu đã theo dõi chúng tôi, mọi chuyện có vẻ sẽ dễ dàng hơn.
"Vậy, chúng tôi đã vượt qua thử thách chưa?"
"Các ngươi đã đánh bại Tượng Thần Deus. Ta không còn gì để phàn nàn... mà này, các mạo hiểm giả bây giờ đều mạnh như vậy sao?"
"Chúng tôi hơi đặc biệt. Nhưng không phải là mạnh nhất. Vẫn còn những người mạnh hơn."
"Nhưng người đến được đây là các ngươi. Vì vậy, di sản của ta thuộc về các ngươi."
Xanadu cười khà khà, và đưa ra chiếc chìa khóa kho báu bằng vàng mà ông ta đang cầm trên tay phải.
"Chỉ có một người thừa kế. Các ngươi là một nhóm bốn người... vậy, ai sẽ nhận chiếc chìa khóa này?"
"Lily, em muốn không?"
"Kurono nên giữ nó."
"Nhưng anh đã mất trí nhớ, và anh cũng không dám chắc mình có xứng đáng là thành viên của "Elemental Master" hay không."
"Không sao, anh đã nhớ lại tất cả rồi mà. ""Elemental Master"" là nhóm của anh."
"Tôi cũng ủng hộ chủ nhân."
Fiona và Sariel cũng nói vậy, nên có lẽ tôi với tư cách là nhóm trưởng nên nhận chiếc chìa khóa này.
Thực ra, nhìn núi vàng bạc châu báu này, tôi nghĩ Lily sẽ sử dụng nó hiệu quả hơn tôi.
"Vậy thì, tôi xin nhận chiếc chìa khóa."
"Các ngươi quyết định nhanh thật đấy. Dù có cả núi vàng trước mặt."
"Chúng tôi là mạo hiểm giả hạng 5. Chúng tôi sẽ không tranh giành phần thưởng."
"Vậy sao, đúng là vậy... ta cũng đã từng nghĩ như vậy."
"Ý ông là sao?"
"Ta sẽ cho ngươi biết sau. Hãy nhận lấy chìa khóa trước đã."
Tôi hơi hồi hộp khi cầm lấy chiếc chìa khóa vàng rực rỡ, bằng chứng cho chiến thắng trong cuộc đua tranh giành di sản của Xanadu.
"Ta đã giết đồng đội của mình ở đây. Những người bạn tốt nhất của ta, những người đã cùng ta chinh phục Đại Mê Cung từ tầng một và đánh bại Tượng thần Deus..."
Xanadu, sau khi trao chìa khóa cho tôi, bắt đầu kể chuyện với vẻ mặt nhẹ nhõm.
Có lẽ ông ta muốn sám hối sau khi từ bỏ tất cả.
"Ta không hề có ý định đó. Chắc chắn rằng, không ai trong chúng ta muốn làm vậy... nhưng chúng ta đã giết hại lẫn nhau. Chỉ vì một lời nói, rằng kho báu này, sẽ thuộc về một người duy nhất... không, ngay cả khi vậy, chúng ta vẫn có thể chia sẻ..."
"Ý ông là bị xúi giục, vậy còn ai khác nữa à?"
"Ta đã đâm chết cô ấy sau khi bị cô ấy đâm...Một người phụ nữ tuyệt vời, người mà ta luôn yêu thương, ta đã định nói với cô ấy sau khi mọi chuyện kết thúc... Nhưng nhờ vậy mà ta đã có được tất cả mọi thứ ở đây..."
Có vẻ như Xanadu không nghe thấy tôi nói gì.
Ánh mắt ông ta dần trở nên vô hồn, như thể không còn nhìn thấy tôi, người đang đứng ngay trước mặt.
Có lẽ thuốc đã hết tác dụng.
"Ta đã nghĩ rằng mình đã làm đúng, rằng ta đã thỏa mãn mọi ham muốn của mình... Ta, Vua Mạo Hiểm Xanadu sẽ trở thành huyền thoại của Karamara. Con cháu của ta sẽ thống trị đất nước này và lưu truyền huyền thoại của ta mãi mãi... nhưng sau hơn 100 năm, ta mới nhận ra. Ta là một mạo hiểm giả. Ta không phải là vua chúa,con cháu ta ra sao cũng chẳng quan trọng... Ta nên chết ở đây cùng với đồng đội của ta, thay vì giết họ!"
Nước mắt lăn dài trên má Xanadu.
Tôi hiểu rằng ông ta đã giết đồng đội của mình vì kho báu... nhưng nỗi đau và sự dằn vặt mà ông ta phải chịu đựng suốt 100 năm qua, thật khó có thể tưởng tượng được.
"Ta không cần những thứ này, giàu sang hay quyền lực gì đó... Tập đoàn chỉ là thứ rác rưởi! Nhưng mà, ngay cả một tên khốn như ta cũng có thể làm được điều gì đó... Đây là canh bạc cuối cùng của ta, cuộc phiêu lưu cuối cùng của Vua Mạo Hiểm Xanadu..."
Đôi mắt Xanadu lóe sáng, như thể đang thiêu đốt những tia sáng cuối cùng của cuộc đời.
Ánh mắt mơ màng của ông ta, lại tập trung vào tôi.
"Elemental Master", Kurono, ta đặt cược vào ngươi... đừng đi theo con đường của ta... đừng bao giờ nghe lời Karamara, tên tà thần đó..."
"Tà thần? Ý ông là sao? Chẳng lẽ ông ta bị thao túng, hay là--"
"À... mọi người, các cậu đang ở đó sao?... Khoan đã, tớ là nhóm trưởng mà... đợi đã, tớ sẽ đến ngay... một cuộc phiêu lưu mới..."
Xanadu lẩm bẩm những lời cuối cùng, như đang mê sảng, và chết.
Liệu ông ta có nhìn thấy ảo ảnh của những người đồng đội cũ của mình không?
Tôi không thể nào cầu nguyện cho ông ta được thanh thản... Những lời cuối cùng của ông ta thật đáng sợ.
"Này Lily, ông ta gọi Karamara là tà thần, phải không?"
"Ừ, chắc chắn ông ta đang nói về vị thần đang thao túng Đại Mê Cung này."
"Vị thần đó tên là Karamara và đã thao túng Xanadu sao?"
Nếu vậy, thì khu vực sâu nhất của Đại Mê Cung này là thánh địa của Karamara.
Tuy nhiên, nó không có sức mạnh áp đảo như Đế Đô Cổ Đại, nơi mà tất cả các Thánh Hộ khác đều bị vô hiệu hóa.
Nếu nó không có bất kỳ ảnh hưởng nào, có vẻ như không có vấn đề gì, nhưng...
"Kurono, chúng ta nên kiểm soát Original Monolith trước. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi nó thoát khỏi sự kiểm soát của Xanadu."
"Em nói đúng, có khi nó có cơ chế tự hủy."
Một mô típ quen thuộc.
Tôi không muốn phải chạy trốn khỏi Đại Mê Cung đang sụp đổ sau khi vất vả lắm mới đến được đây.
Tôi hy vọng người cổ đại không cài đặt bất kỳ cơ chế tự hủy nào.
"Anh chỉ cần giữ chìa khóa này là được sao?"
"Chắc là vậy."
Chúng tôi không biết cách sử dụng chìa khóa, nhưng tôi nghĩ rằng chỉ cần chạm vào Original Monolith và sử dụng hắc hóa là được.
Tôi và Lily đứng trước Original Monolith , nắm tay nhau, và đặt tay còn lại lên bề mặt vàng của tấm Monolith.
"Bắt đầu thôi-- "Hắc hóa"."
Tôi cảm nhận được một dòng chảy ma lực, cho thấy Original Monolith không chỉ đơn thuần là một tấm bảng vàng.
Tôi cảm thấy một sức cản tương tự như khi tôi hắc hóa Original Monolith màu trắng.
Ma lực này thật kỳ lạ... nó không phải là ma lực đen hay trắng, cũng không phải là bất kỳ ma lực thuộc tính nào.
Tôi tiếp tục hắc hóa, chuyển đổi ma lực vàng bí ẩn này thành hắc ma lực.
Và chẳng mấy chốc, Original Monolith đã chuyển sang màu đen tuyền như thường lệ.
Vậy là, chúng tôi đã hoàn thành mục tiêu của mình, nhưng...
"Lily, em thấy sao? Em đã kiểm soát được hệ thống chưa?"
Lily, người đã nhắm mắt tập trung, mở mắt ra.
Khuôn mặt cô ấy không hề có nụ cười chiến thắng, mà vẫn rất căng thẳng.
"... ÀAh ra là vậy."
"Lily, em đừng có tự hiểu lấy một mình, giải thích cho anh nghe đi."
Tôi không đùa, Lily đang rất nghiêm túc.
Có vẻ như cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó quan trọng.
"Đáng tiếc, chúng ta không có thời gian để giải thích-- nó đến rồi."
Trước khi tôi kịp hỏi, tôi đã cảm nhận được.
Một luồng ma lực khổng lồ... mạnh mẽ ngang ngửa với Sariel khi cô ấy sử dụng toàn bộ sức mạnh, nhưng bản chất của nó lại hoàn toàn khác.
Nó phát ra từ Original Monolith .
Ánh sáng vàng kim, rực rỡ, lại xuất hiện trên bề mặt đen của tấm bia.
"Ma lực này là sao!?"
Mặc dù tôi đã hắc hóa nó hoàn toàn, nhưng ma lực vàng bí ẩn đó vẫn tuôn ra từ bên trong.
Những đường ánh sáng vàng kim chạy ngang dọc trên bề mặt đen của tấm bia, và nhanh chóng tạo thành một hình dạng.
Một con mắt khổng lồ.
Con mắt vàng kim, tỏa sáng rực rỡ, nhìn xuống chúng tôi.
"-- Ta là Karamara."
Original Monolith đã nói chuyện.
Không, nếu theo lời Xanadu... thì nó là một vị thần, tên là Karamara.
"... Ngươi là ai?"
"Ta là thần. Vị thần đáp ứng nguyện vọng của loài người."
Một lời tự giới thiệu đáng ngờ... nhưng tôi cảm nhận được một áp lực tương tự như khi tôi đối mặt với Quỷ Vương Mia.
Nó thực sự là thần sao?
Tà thần đã khiến Xanadu phải chịu đựng suốt 100 năm.
"Các ngươi đã đến đây, những mạo hiểm giả mới. Không, Vua Mạo Hiểm, kẻ đã vượt qua Xanadu-- hãy dâng lên Karamara này. Ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của các ngươi."
"Xin lỗi, nhưng ta đã có thần linh để tin tưởng rồi. Ngươi hãy biến đi."
Nếu có thể ước, thì tôi ước gì mình chưa bao giờ gặp phải vị thần đáng ngờ này.
Không có Karamara nào cả. Chúng tôi đã lấy được di sản của Xanadu, kiểm soát Original Monolith và sẽ trở về Spada trong vinh quang. Một kết thúc có hậu.
"Các ngươi không có nguyện vọng nào sao?"
"Có cũng không cầu xin ngươi, tên đáng ngờ."
"Các ngươi thật đa nghi... các ngươi còn lo lắng gì nữa? Xanadu đã có 100 năm vinh hoa phú quý."
"Nhưng có vẻ như ông ta rất hối hận."
"Kẻ vừa chết ở đó chỉ đơn giản là thỏa mãn mọi tham vọng của mình, và mong muốn được chết ở đây. Ta không hề nguyền rủa Xanadu, cũng không yêu cầu hắn ta hiến tế bất cứ thứ gì để đổi lấy của cải... Ta chỉ đáp ứng nguyện vọng của hắn ta, chỉ vậy thôi."
Đúng là Xanadu đã sống đến cuối đời.
Và có vẻ như ông ta không mất mát bất cứ thứ gì để đổi lấy kho báu.
"Nhưng ngươi đã xúi giục đồng đội của Xanadu giết hại lẫn nhau, phải không?"
"Chỉ có một người có thể nhận được lời chúc phúc của ta. Nếu các ngươi đến đây cùng nhau, các ngươi phải chọn ra một người."
Nói cách khác, việc họ tàn sát lẫn nhau là do lỗi của họ sao?
Cũng có lý, nhưng tôi không thể nào đồng ý hoàn toàn.
Họ đã đánh bại Tượng Thần Deus, và đến được kho báu này. Họ đã đạt được mục tiêu của mình với tư cách là mạo hiểm giả.
Vậy thì họ còn cần phải cầu xin thần linh điều gì nữa?...
"Bây giờ, ở đây có bốn người. Tất cả các ngươi đều có tư cách cầu nguyện-- nào, ai sẽ dâng lên ta nguyện vọng của mình?"


2 Bình luận