Kuro no Maou
Hishi Kage Dairi Morino Hiro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 37: Sự giáng sinh của kẻ thống trị

Chương 771: Ma Thần Vàng của Dục Vọng và Khoái Lạc

3 Bình luận - Độ dài: 4,031 từ - Cập nhật:

"Bây giờ, ở đây có bốn người. Tất cả các ngươi đều có tư cách cầu nguyện-- nào, ai sẽ dâng lên ta nguyện vọng của mình?"

Con mắt vàng kim trên Original Monolith đảo qua đảo lại, nhìn chúng tôi như thể đang dò xét.

"Các ngươi muốn gì? Tiền tài, sức mạnh hay là... tình yêu?"

"Ngươi có thể cho ta tình yêu mà ta mong muốn sao?"

Lily là người trả lời Karamara.

"Đúng vậy. Hãy cầu nguyện, và ta sẽ đáp ứng. Trước tiên, ta sẽ loại bỏ những kẻ cản đường. Hoặc ta có thể bóp méo trái tim của các ngươi, biến tình yêu thành thù hận."

Tên này không phải dạng vừa đâu.

Và những gì Xanadu nói là sự thật.

Vị thần này sẵn sàng giết người và thao túng tâm trí để đáp ứng nguyện vọng.

Thảo nào những người đồng đội của Xanadu lại quay sang giết hại lẫn nhau vào phút cuối.

"Người đàn ông đó không có nguyện vọng, nhưng ba người các ngươi đều có những thứ mình khao khát. Những thứ mà các ngươi không bao giờ có thể đạt được-- vì vậy, ta, với tư cách là thần, có thể ban cho các ngươi."

Thần linh còn có thể đọc được suy nghĩ của con người sao?

Nếu vậy, thì hắn ta chắc chắn biết rằng Lily và Fiona đang tranh giành tôi.

Và có thể Sariel, dưới vẻ ngoài vô cảm cũng có những cảm xúc thầm kín.

Nếu hắn ta có thể biết tất cả những điều đó... thì hắn ta thật sự là một kẻ vô duyên. Đừng có xen vào chuyện tình cảm của người khác.

"Nếu ngươi còn nói nhảm nữa, ta sẽ phá hủy cả Original Monolith--"

"Full Burst."

Lily bắn một tia laser, cắt ngang lời nói của tôi.

Tia laser hắc ma lực, được bắn ra từ "Star Destroyer" trên tay trái của cô ấy, đánh trúng con mắt vàng của Karamara trên Original Monolith.

"Lily, anh hiểu, nhưng tấn công ngay lập tức có hơi..."

Dù sao thì, hắn ta cũng tự xưng là thần và cũng có khí chất của thần linh. Chúng tôi nên cẩn thận hơn.

"Nếu hắn ta thực sự là thần, hắn ta không thể can thiệp vào thế giới thực. Mặc dù nơi này là thần vực của hắn ta, nhưng nó không thể phong ấn Thánh Hộ của chúng ta."

Đó là quy tắc của thần linh, mà Mia thường nhắc đến.

Thế giới thực, nơi chúng ta đang sống và thế giới của thần linh cách nhau không chỉ là một chiều không gian.

Ngay cả Bạch Thần, kẻ tự xưng là đấng sáng tạo toàn năng và đã phá vỡ quy tắc của thế giới, cũng chỉ có thể can thiệp vào thế giới thực thông qua 12 Tông Đồ.

Hắn ta không thể nào giáng sấm sét xuống để trừng phạt những kẻ hắn ta không thích.

"Vậy thì, nếu chúng ta hắc hóa nó mạnh hơn, có thể phong ấn hắn ta không?"

"Hay là em sử dụng "Luyện Ngục Kết Giới - Inferno Fall" cho nhanh?"

"Chúng ta hãy thử cả hai. Anh không muốn  nghe những lời nhảm nhí của một tên ngụy thần này nữa."

Không ai trong chúng tôi sẽ bị mê hoặc bởi những lời đường mật của Karamara.

Chúng tôi đều được ban tặng Thánh Hộ.

Chúng tôi không có lý do gì để tin vào một tên tự xưng là thần, xuất hiện một cách bất ngờ như vậy.

"Sao các ngươi dám? Các ngươi dám phá hủy thần vực của ta, nơi duy nhất có thể thực hiện mọi nguyện vọng của con người."

"Tất nhiên rồi, ta không thể để mặc ngươi ở đây."

Thần vực có thể bị phá hủy. Nó chỉ là thần vực vì nó đáp ứng những điều kiện đặc biệt.

Nếu nó là một môi trường tự nhiên như "Đế Đô Avalon Cổ Đại" hay "Dãy núi Asbel", thì việc phá hủy chúng sẽ cần gây ra những thay đổi lớn, như một thảm họa thiên nhiên chẳng hạn... nhưng nếu đây là một nơi như "Suối Nguồn Ánh Sáng", chỉ cần một thay đổi nhỏ cũng có thể khiến nó mất đi đặc tính của thần vực.

Điều kiện để "Suối Nguồn  Ánh Sáng" trở thành thần vực là "Queen Beryl"" được đặt dưới đáy suối.

Vì vậy, sau khi Lily lấy nó đi, sẽ không còn tiên nữ nào được sinh ra ở đó nữa.

Và kho báu này, nơi Karamara xuất hiện, có lẽ cũng tương tự.

Nó không phải là một thần vực môi trường, mà là một thần vực giới hạn, được tạo ra bởi một điều kiện đặc biệt.

Và điều kiện đó, chắc chắn là Original Monolith.

Nếu chúng tôi có thể hắc hóa Original Monolith, và thay thế ma lực vàng kỳ lạ đó bằng hắc ma lực, Karamara sẽ không thể nói chuyện được nữa.

"Sariel, hãy giúp tôi hắc hóa nó. Cô vẫn còn ma lực, đúng chứ?"

"Vâng, chủ nhân."

"Lily, em hãy điều khiển Original Monolith. Fiona, nếu hắc hóa không hiệu quả, em hãy sử dụng "Luyện Ngục Kết Giới - Inferno Fall"."

Sau khi nhận được tín hiệu, mọi người vào vị trí.

"Dừng lại, ta là vị thần duy nhất có thể đáp ứng nguyện vọng của con người, vị thần nhân từ duy nhất."

"Xin lỗi, nhưng vị  thần của ta là Quỷ Vương-- ""Hắc hóa""."

Tôi và Sariel bắt đầu hắc hóa Original Monolith từ hai phía.

Chúng tôi lan tỏa hắc ma lực, xâm chiếm ma lực vàng trên Original Monolith.

Mặc dù có sức cản, nhưng nếu hai chúng tôi hợp sức, thì sẽ--

"-- Thật ngu ngốc. Chỉ cần cầu nguyện, các ngươi có thể trở thành Tông Đồ của ta, và có được sức mạnh để thỏa mãn mọi ham muốn."

"Nguy hiểm, mọi người mau tránh ra!"

Một luồng ma lực vàng, mạnh hơn lúc nãy rất nhiều, bùng phát.

Chúng tôi không thể nào khống chế được nó. Chỉ cần đứng gần nó thôi, chúng tôi cũng có thể bị thương.

Chúng tôi vội vàng nhảy ra xa, và một vụ nổ lớn xảy ra, kèm theo ánh sáng chói lòa và sóng xung kích.

"Thật đáng thương cho những kẻ phàm tục ngu độn, nô lệ của lũ Hắc Thần. Các ngươi đã từ bỏ niềm vui vĩnh hằng và chọn con đường khổ hạnh. Chính các ngươi mới là kẻ bị lừa dối. Hạnh phúc của con người chỉ có thể đạt được dưới sự cai trị của thánh thần."

Original Monolith đã từng bị nhuộm đen, giờ đây lại tỏa sáng vàng rực rỡ. Hắc ma lực của tôi đã bị thổi bay.

Nhưng điều đáng lo ngại hơn, là ma lực của Original Monolith đang ngày càng mạnh, và một ma trận ma thuật mới xuất hiện trên bề mặt của nó.

Một hình tròn, nhưng thiết kế của nó khác với bất kỳ ma trận nào mà tôi từng thấy.

Ký tự ở trung tâm ma trận thay đổi liên tục, giống như đang đếm ngược,

"Xanadu cũng đã có một kết cục ngu ngốc. Dù hắn ta có từ bỏ lòng tham vào phút cuối, lòng tham mà hắn dâng lên cho ta cũng đạt tới đỉnh điểm-- hừ, nếu các ngươi muốn ngăn cản ta, thì đã muộn 100 năm rồi."

Và khi ký tự cuối cùng, giống như số 0 xuất hiện, ma trận ma thuật phát huy tác dụng.

Original Monolith, một tấm bảng hình chữ nhật khổng lồ, bắt đầu biến dạng. Nó uốn cong, xoắn lại, như thể đang tan chảy.

Không phải Original Monolith, mà là không gian xung quanh nó, đang biến dạng, nứt ra... và mở ra.

"Đã hàng trăm năm kể từ khi ta trở thành thành phố mê cung Karamara. Và 100 năm kể từ khi Xanadu, người đã đến được đây, thỏa mãn lòng tham của mình. Cuối cùng, cuối cùng thì... ta đã trở lại. Thế giới loài người tươi đẹp này."

Một con mắt khổng lồ xuất hiện từ khe nứt không gian.

Không phải là con mắt được tạo thành từ ma trận ma thuật vàng. Mà là một con mắt thật sự. Một người khổng lồ giống như Tượng thần Deus, đang nhìn chúng tôi từ phía bên kia khe nứt.

"Nguy rồi. không ngờ nơi này lại có thể trở thành thần vực, đủ để cho một vị thần giáng trần."

"Kia là Karamara thật sự sao?"

Một khe nứt nhỏ, giống như lỗ nhìn trộm trên cửa.

Nhưng chỉ với một lỗ hổng nhỏ như vậy, thế giới thực của chúng tôi và thế giới thần thánh của Karamara đã được kết nối trực tiếp.

Nếu khe nứt này mở rộng ra, thì hắn ta có thể bước sang thế giới của chúng tôi sao...?

"Ta thấy, ta thấy rồi... ta thấy rõ khuôn mặt của các ngươi."

Karamara chớp mắt.

Một con mắt lớn với đồng tử vàng kim giống như Fiona, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

"Hỡi những đứa con của loài người. Hãy chấp nhận sự che chở của ta. Và các ngươi sẽ không còn phải chịu đựng bất cứ điều gì nữa. Hãy mong muốn, hãy khao khát, hãy tìm kiếm. Hãy làm theo ý muốn của các ngươi. Hãy thỏa mãn dục vọng của mình--"

"Ư! Khốn khiếp-- " Over Ecstasy"!!"

Như thể bị thôi miên bởi lời nói của hắn ta, tâm trí tôi trở nên hỗn loạn.

Bản năng nguyên thủy của tôi trỗi dậy, lấn át lý trí và cảm xúc.

Nếu cứ tiếp tục nghe hắn ta nói, tôi sẽ trở thành một con thú hoang, hành động theo bản năng, không còn biết kiềm chế.

Tôi đang bị ảnh hưởng bởi một loại ma thuật tâm linh, hoặc là thần giao cách cảm cực kỳ mạnh mẽ.

Mặc dù tôi vừa mới khôi phục trí nhớ, nhưng tôi vẫn không thể nào chống lại được sức mạnh tinh thần này. Ngay cả khi sử dụng Thánh Hộ, tôi cũng rất khó khăn.

Chết tiệt, chỉ một câu nói mà đã mạnh đến vậy sao? Có khi nó còn mạnh hơn "Song Dực Liên Lý- Arc Division" của Misa.

"Fiona, Sariel, đừng buông tay anh! Lily, giúp anh!"

"Over Ecstasy""!"

Tôi và Lily cùng sử dụng Thánh Hộ, cố gắng giữ vững lý trí.

Nguy rồi, tôi chỉ có thể tự vệ.

"Đừng chống cự, trước mặt ta, mọi dục vọng đều được chấp nhận. Đó là lòng nhân từ của thần linh."

"Im đi... đừng nói nữa..."

Chết tiệt, phải làm sao đây? Đây là sức mạnh của thần linh sao!?

Có vẻ như hắn ta chỉ cần nói chuyện, là có thể ảnh hưởng đến tinh thần của chúng tôi. Không cần bất kỳ ma thuật hay kỹ năng đặc biệt nào. Hắn ta sở hữu một sức mạnh tuyệt đối.

Chỉ với một khe nứt nhỏ, mà hắn ta đã có thể gây ảnh hưởng lớn đến vậy.

Hắn ta đang muốn mở rộng khe nứt và bước sang thế giới của chúng tôi.

"Khốn khiếp, đối phó với Bạch Thần đã đủ mệt rồi, giờ lại còn thêm một tà thần nữa nhắm vào thế giới này, thật không thể nào chịu nổi--"

"--Đúng vậy, vì thế ta mới dẫn ngươi đến đây."

Cùng lúc đó, bóng tối bao trùm.

Kho báu ngập tràn ánh sáng vàng kim chìm vào bóng đêm.

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Bóng tối đáng ghê tởm này... không lẽ nào!"

Karamara hét lên kinh hoàng.

Và rồi, cô ấy xuất hiện.

Không, cô ấy giáng trần.

"Cảm ơn ngươi đã đến đây, Kurono Mao. Từ đây trở đi, hãy để ta, một vị thần lo liệu."

"Ngươi, Tông Đồ của Nữ thần hủy diệt, Mia Elroad!"

"Hãy gọi ta là Quỷ Vương, hỡi kẻ thống trị kiêu ngạo."

Mia Elroad, Quỷ Vương cổ đại, xoay người, đứng chắn trước mặt chúng tôi, che chở chúng tôi bằng tấm lưng nhỏ bé của mình.

"Mia, cô... ra vậy, cô lảng vảng xung quanh tôi là vì muốn đến được đây."

"Ta rất vui vì đã được tận hưởng cuộc sống ở thế giới loài người sau một thời gian dài."

Mia quay lại, nở nụ cười tinh nghịch, giống như khi cô ấy sống cùng lũ trẻ trong hầm ngục.

Mia đã ở bên cạnh tôi, hòa lẫn vào đám trẻ trong khi tôi mất trí nhớ.

Cô ấy không phải đang chế giễu tôi vì đã quên hết mọi thứ, cũng không phải chỉ đến đây để chơi.

Ngay từ đầu, Mia đã biết về Karamara.

"Ta xin lỗi vì đã lừa ngươi... nhưng bây giờ, khi đã đối mặt với hắn ta, chắc hẳn ngươi đã hiểu."

"Ừ, tên này không thể nào được phép xuất hiện ở thế giới này."

Mia, một hắc thần đối đầu với Bạch Thần, vì hắn ta là kẻ gây ra hỗn loạn cho thế giới này.

Và nếu có một kẻ khác cũng gây ra hỗn loạn như Karamara, thì đương nhiên cô ấy cũng sẽ đối đầu với hắn ta.

Nếu Karamara xuất hiện ở thế giới loài người, con người sẽ mất đi lý trí, trở thành những con thú hoang. Hoặc tệ hơn nữa.

"Các ngươi vẫn còn chống lại ta sao? Ngay cả sau hàng ngàn năm, lũ phàm nhân các ngươi vẫn tiếp tục đóng giả thần thánh."

"Hãy từ bỏ đi, "Zero Chronicle" đã được viết lại. Thời đại của thần linh đã kết thúc, đây là thế giới của loài người."

"Không! Mọi thứ trên thế giới này, đều thuộc về thánh thần, thuộc về chúng ta!"

"Không, các ngươi không còn chỗ đứng ở thế giới này nữa. Đó là lý do tại sao ta ở đây."

Trong khi Mia và Karamara tranh cãi về những điều mà tôi không hiểu, cô ấy nắm lấy thanh... gậy trên thắt lưng.

Mia luôn mặc quân phục và áo choàng đen, trang phục của Quỷ Vương. Và tôi đã nhìn thấy thanh gậy được gắn trên thắt lưng cô ấy từ lâu.

Nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy sử dụng nó.

Có lẽ chỉ khi đối đầu với một vị thần khác, cô ấy mới thấy cần thiết phải sử dụng nó.

Mia Elroad, Quỷ Vương huyền thoại rút vũ khí.

"Ta sẽ không tha thứ! Loài người không được phép thoát khỏi sự kiểm soát của thần linh!"

"Ta không cần sự tha thứ của bất cứ ai. Đây là lựa chọn của thế giới."

Mia rút thanh gậy ra khỏi vỏ, như thể đang rút kiếm.

Đó là một thanh kim loại màu đen, ngắn ngủn. Kích thước như một cây trượng ngắn, nhưng nó cũng có chuôi và lưỡi, giống như một con dao găm.

Khi Mia nắm lấy nó, những dòng chữ ánh sáng màu đỏ xuất hiện, xoắn lại như một mũi khoan.

Và khi cô ấy vung nó lên-- một âm thanh "Voong" vang lên, và một lưỡi kiếm ánh sáng màu đỏ thẫm xuất hiện.

Một lưỡi kiếm ánh sáng, tỏa sáng rực rỡ màu đỏ, giống như "Lưu Tinh Kiếm - Star Sword Antares" của Lily.

Ra vậy, thì ra là một thanh kiếm. Thật tuyệt, nó thật ngầu...

"Karamara, tên Ma Thần Vàng của Dục Vọng và Khoái Lạc. Hãy biến mất khỏi thế giới này--"

Mia chĩa thanh kiếm ánh sáng màu đỏ thẫm về phía Karamara, kẻ đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi với đôi mắt đỏ ngầu từ phía bên kia khe nứt không gian.

Ngay sau đó, lưỡi kiếm bùng nổ, phun trào những tia lửa điện màu đen và đỏ.

"Giải phóng, "Thần Khóa Tận Thế - Ende der Welt"!"

Một luồng hắc ám ma lực khủng khiếp bùng phát, khiến tôi cảm thấy như mình sắp tan biến. Tầm nhìn của tôi tối sầm lại, tôi không thể phân biệt được đó là ánh sáng hay bóng tối– (TNL: tác skip luôn pha thần chiến, mẹ nó)

—------------------------

"Xong rồi."

Tôi cứ nghĩ mình đã chết.

Tôi mở mắt ra, cảm thấy căn phòng trắng xóa chói mắt... Mia đang đứng trước phiến đá Monolith, giờ đã chuyển sang màu đen tuyền.

Karamara đã biến mất và Mia cũng không còn cầm thanh gậy nữa.

"Xong rồi... ý ngài là, Karamara đã chết  rồi sao?"

"Hắn ta chưa chết, nhưng hắn ta sẽ không bao giờ có thể can thiệp vào thế giới này nữa."

Tôi có thể yên tâm rồi chứ?

Quả thực, tôi không còn cảm nhận được chút ma lực vàng nào nữa.

Có vẻ như Mia đã quen với việc này, cô ấy không có vẻ gì là nói dối.

Có lẽ cô ấy đã từng chiến đấu với những vị thần khác khi còn là thần, hoặc ngay cả khi còn là con người.

"Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi... nhưng, cảm ơn ngài đã đến cứu chúng tôi."

"Không có gì, hắn ta không phải là đối thủ mà con người có thể đối phó được. Đó là việc của chúng ta, những hắc thần."

Quả thực, chúng tôi không thể nào đánh bại một vị thần thực sự. Tôi đã rất lo lắng.

Chỉ có thần mới có thể chiến đấu với thần, chúng tôi không thể làm gì được.

"Mà này, rốt cuộc thì Karamara là gì vậy?"

"Hắn ta là một vị thần. Một vị Cổ Thần từng thống trị thế giới này, cổ xưa hơn cả chúng ta."

Tôi nhớ Mia đã từng nói về "Thời Đại Thần Thoại", thời kỳ cổ xưa hơn cả thời đại mà cô ấy sống, khi thế giới này được cai trị bởi những vị thần thực sự... Không ngờ đó không chỉ là thần thoại, mà là sự thật.

Và lại còn là một tên bệnh thần kinh như vậy nữa chứ.

"Vậy hắn ta muốn hồi sinh và thống trị thế giới này một lần nữa sao?"

"Karamara là thần của dục vọng và khoái lạc. Dưới sự cai trị của hắn ta, con người sẽ bị dục vọng chi phối, trở nên điên loạn, sa đọa và biến thành những con thú hoang... Và Karamara rất thích "trái tim" của những con người đó. Hắn ta nói rằng chúng rất ngon. Giống như đang uống rượu vậy."

"Coi con người như một món ăn ngon ."

"Ít nhất hắn ta không giết người, nên vẫn còn tốt hơn Bạch Thần."

Một vị thần chỉ biết ru rú trong góc, thưởng thức trái tim đầy dục vọng của con người, và say sưa trong men rượu là thấy đủ.

Hành động của hắn ta có vẻ tầm thường so với một tà thần khủng khiếp.

Nhưng hắn ta có thể khiến vô số người phát điên. Dù không trực tiếp giết người, nhưng hắn ta lại kích động lòng tham của con người, khiến họ tàn sát lẫn nhau.

Quả là một tà thần.

"Vậy những lời hứa hẹn thực hiện mong ước của hắn ta chỉ là để thưởng thức trái tim con người thôi sao?"

"Đó cũng là cách hắn ta gia tăng sức mạnh. Nơi này, được gọi là thành phố dục vọng Karamara, một nơi hỗn loạn, là môi trường lý tưởng để hắn ta tích lũy sức mạnh cần thiết để hồi sinh. Ta nghĩ rằng ý chí của Karamara bị phong ấn ở đây, cũng đã ảnh hưởng phần nào."

Và bây giờ, hắn ta đã có đủ sức mạnh để mở một khe nứt không gian đến thế giới thực.

Có lẽ cuộc đua tranh giành di sản của Xanadu đã mang đến cho hắn ta nguồn sức mạnh dục vọng cuối cùng.

"Lại bị lừa rồi."

"Ta đã nói là ta xin lỗi mà. Karamara là vị Cổ Thần cuối cùng còn lưu luyến thế giới này, ngoài Bạch Thần. Nếu để hắn ta hồi sinh, ngươi sẽ không còn thời gian để lo chuyện chiến tranh với Thập Tự Quân nữa, và cả chúng ta, những hắc ám thần cũng sẽ gặp rắc rối. Ta phải loại bỏ mối nguy hiểm tiềm tàng này trước."

"Cô có thể nói cho tôi biết kế hoạch của cô mà."

"Ngươi không phải là Tông đồ của ta. Ta sẽ không bao giờ ra lệnh cho ngươi. Ta chỉ có thể đưa ra lời khuyên, trong giới hạn cho phép của quy tắc."

"... Mà thôi, dù sao Thập Tự Quân cũng đang nhắm vào Monolith."

Dù không có Karamara, chúng tôi vẫn phải bảo vệ Monolith.

Nếu không có chúng tôi, chắc chắn Monolith đã rơi vào tay Hiệp Sĩ Thánh Đường của Sylvanian .

"Vậy ta đi đây. Lâu lắm rồi mới dùng Ender, ta hơi mệt."

"Đó là tên viết tắt của vũ khí mạnh nhất của ngài à?"

"Cũng giống như Kubidan của ngươi vậy."

Mia mỉm cười, cơ thể cô ấy bắt đầu tan biến thành những hạt đen.

"À đúng rồi, ta có một lời khuyên dành cho ngươi."

Tôi hơi cảnh giác khi nghe cô ấy nói vậy.

Những lời nói vào lúc này thường rất nghiêm trọng.

"Chúc mừng ngươi đã chiến thắng cuộc đua tranh giành di sản của Xanadu. Giờ thì ngươi đã là một vị vua."

Có lẽ là vậy. Nhưng tôi chẳng cảm thấy gì cả.

"Làm vua rất vất vả đấy, cố gắng lên nhé! Tạm biệt!"

Mia biến mất sau khi để lại lời động viên qua loa.

"Hả... chỉ vậy thôi sao...?"

Lời khuyên của cô ấy thật hời hợt... Mà dù có nhận được di sản của Xanadu, thì tôi cũng không thể trở thành vua được...

"Ưm..."

Đúng lúc Mia biến mất, Lily và những người khác tỉnh dậy.

Họ chỉ ngủ thiếp đi thôi, nên tôi biết họ không sao, nhưng sao lại dậy sớm vậy?

"... Hả! Kurono!"

"Chào buổi sáng, Lily. Karamara đã biến mất rồi, giờ chúng ta an toàn rồi."

Lily nhìn tôi, rồi vội vàng nhìn xung quanh.

"Không còn nữa."

"Cái gì không còn?"

"Kho báu, tất cả đều biến mất rồi..."

Lily lẩm bẩm, vẻ mặt kinh ngạc.

Số vàng khổng lồ đó biến đi đâu rồi?-- Câu trả lời hiện ra rõ ràng trước mắt tôi.

Kho báu giờ chỉ còn là một căn phòng trống rỗng với những bức tường trắng, và phiến đá Monolith màu đen nằm chơ vơ giữa phòng.

Không còn một đồng vàng nào.

Núi vàng núi bạc chất chồng như núi đã biến mất hoàn toàn.

"Chó chết, Karamara! Trả lại kho báu cho taaaaaaa!!!"

—-----------------

Chia sẻ của tác:

Ende của Mia thực ra đã được miêu tả trong lần xuất hiện đầu tiên của cô ấy.

Ở chương 159 "Sức mạnh bảo hộ ( 2)", khi Mia xuất hiện trước mặt Kurono với hình dạng Quỷ Vương, có đoạn miêu tả:

"Dù bị che khuất bởi chiếc áo choàng quá khổ, nhưng ở thắt lưng của cô ấy, có một thanh kiếm, à không, có lẽ là một cây trượng ngắn màu đen."

Như vậy, đã có nhắc đến việc cô ấy mang theo một cây trượng ngắn ở thắt lưng. Tôi nghĩ là tôi cũng đã miêu tả cô ấy mang theo trượng ở một số chỗ khác.

Vì đối thủ là Karamara, một vị thần, nên cuối cùng Mia cũng đã sử dụng vũ khí này. Cô ấy đã nghiêm túc.

"Hãy gọi ta là Quỷ Vương", "Đây là lựa chọn của thế giới", "Thần Khóa Tận Thế - Ende der Welt", vân vân, chỉ có Quỷ Vương thực sự mới có thể nói ra những câu thoại "chuunibyou"* một cách nghiêm túc như vậy. Hy vọng rằng một ngày nào đó, Kurono cũng sẽ đạt đến cảnh giới này...

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Toẹt vời ông mặt trời
Xem thêm
Giống mấy cái lord của lũ ngoại thần v
Xem thêm
hên thật, chứ để thần chiến mà xảy ra thì giai thoại hắc quỷ vương sẽ chấm dứt tại đây.
Xem thêm