• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Công quốc Alcrem

Chương 227: Những kẻ không biết đọc bầu không khí

12 Bình luận - Độ dài: 6,707 từ - Cập nhật:

Khi còn sống, ông là một người chưa từng nghĩ rằng bản thân có chút tài cán nào về chiến đấu hay ma thuật. Sinh ra là con của người hầu trong một gia đình quý tộc, ông cũng lớn lên để trở thành một người hầu. Hồi bé, ông từng ngưỡng mộ những câu chuyện về các mạo hiểm giả dấn thân vào hiểm nguy, hay những hiệp sĩ lập nên chiến công hiển hách. Nhưng ông luôn nghĩ đó là một thế giới hoàn toàn khác với mình – một kẻ mà giá trị duy nhất là khả năng điều khiển xe ngựa và chăm sóc ngựa.

Ông trưởng thành mà vẫn không biết đọc lấy một ký tự rune dùng trong ma thuật, lập gia đình, rồi có hai cô con gái. Nhưng… sau khi trở thành Undead và đạt được một kỹ năng nào đó, ông chợt nhận ra rằng – tuy thứ đó không đến mức “tài năng” – nhưng ông có một thiên hướng.

Kỹ năng đó tên là 【 Mở rộng không gian 】. Nó giữ nguyên dáng vẻ bên ngoài của chiếc xe ngựa, nhưng bên trong thì được mở rộng, đủ sức chứa cả người lẫn hành lý với số lượng lớn.

Như cái tên đã gợi ý, kỹ năng này rõ ràng có liên quan đến không gian. Vậy nên, có lẽ ông có sự tương thích với hệ ma thuật không gian – ông đã nghĩ vậy.

Như một phần trong nỗ lực hoàn thiện bản thân, ông đã học thành công cả ma thuật thuộc tính không gian lẫn thuộc tính thời gian.

“Ta đã đi được đến nước này, thì mục tiêu khó đến mấy cũng sẽ đạt được thôi!” – Sam tự nhủ.

Ông đã dâng cà ri lên tượng của Zuruwarn và Ricklent trong Giáo hội Vida, và giờ đây, ông đang phi nước đại xuyên qua vùng đất rộng lớn.

“Nhất định ta sẽ trở thành chiếc xe ngựa có thể vượt qua cả không gian lẫn thời gian, giành lại vị trí phương tiện bay trên không của Bocchan!”

Có vẻ như Sam không hài lòng với việc chỉ biết bay trên bầu trời; mục tiêu của ông là trở thành một chiếc xe ngựa xuyên không – để vượt qua cả Gufadgarn và Legion.

Ông cảm thấy như vị trí của mình đã bị cướp mất, dù sự thật là Vandalieu chỉ lo rằng việc xuất hiện ở thành Morksi với chiếc xe ngựa sẽ gây quá nhiều chú ý.

Một khi rút khỏi thành phố Morksi, Vandalieu vẫn dự định dùng Sam để di chuyển trong Dungeon và đi đường dài như trước.

Nhưng Sam, chẳng hay biết gì về kế hoạch này, hôm nay cũng vẫn đang phi hết tốc lực để đạt đến mục tiêu mà các đồng đội rành về ma thuật đều bảo là… gần như không tưởng.

Không ai ở quanh ông có ý định ngăn cản… Thậm chí còn có kẻ bắt chước – chiếc thuyền ma Cuatro do Vandalieu tạo nên từ bốn con tàu đắm, cùng với bốn thuyền trưởng Undead của nó.

“Chúng ta cũng không thể chịu thua được! Theo sau Sam nào!”

“Nhưng mà xuyên không thì vô lý quá. Trước tiên cứ nhắm tới việc bay được đã!”

“Nếu vậy, sao không nhắm đến du hành dưới nước cho thực tế hơn?”

“Nếu chỉ chìm dưới mặt nước thôi thì chúng ta làm được từ lâu rồi! Chúng ta là Bốn thuyền trưởng biển chết của thuyền ma Cuatro! Nếu đã có mục tiêu thì phải nhắm đến đại dương nơi bầu trời!”

Cuatro rít lên một tiếng nghe như tiếng rên u uất khi nó lướt trên dòng sông.

Từ xa nhìn lại, “Thánh Thương Băng Giá” Mikhail không khỏi tự hỏi: chẳng lẽ tất cả đám Undead dạng phương tiện ở Talosheim đều sẽ trở thành sinh vật xuyên không trong tương lai? Dù hắn chẳng thể nào hình dung nổi “xuyên không” thực sự là như thế nào.

“Mikhail-dono, xin hãy cho tôi một trận nữa” Bone Man lên tiếng khi đang cùng Mikhail luyện đấu tay đôi.

“… Xin lỗi cậu, Bone Man. Nhưng cậu có thể đợi tôi gắn lại cánh tay mà cậu vừa chém rụng đã được không?” – Mikhail nói, giọng hơi mệt mỏi.

Buổi tập luyện đã trở nên cực kỳ căng thẳng và khốc liệt.

“Juoh… ta xin lỗi. Chỉ là nghĩ đến việc các đồng đội của ta đang ngày một mạnh lên dưới sự dìu dắt của chủ nhân khiến ta nôn nóng không yên” Bone Man nói.

Tiện thể, “đồng đội” mà Bone Man nhắc đến là ba chị em chuột Maroru, Urumi và Suruga. Khi còn sống, Bone Man cũng là một con chuột, nên anh cảm thấy gần gũi với họ. Đồng thời, với tư cách là tiền bối, anh không thể để mình thua kém.

“Và ta không còn muốn là một ‘hoàng đế’ nữa” Bone Man thốt lên.

Mục tiêu của Bone Man là tăng Rank để từ bỏ danh hiệu chủng tộc hiện tại: “Skeleton Blade Emperor”, vì anh cảm thấy nó là một sự bất kính đối với Vandalieu.

Thế nhưng, vì Bone Man hiện đã là Rank 12 – một cấp bậc cực kỳ cao – nên việc đó không hề dễ dàng.

“… Có phải quái vật nào ở cái nước này cũng đầy tham vọng không vậy?” – Mikhail lẩm bẩm, lòng đầy mệt mỏi khi tiếp tục cẩn thận gắn lại cánh tay bị chặt đứt của mình.

Tại quảng trường trước cổng chính thành phố Morksi – một thành phố thương mại với dân số ba vạn – dòng người tấp nập qua lại.

Nhiều thương nhân, lữ khách và mạo hiểm giả đi ra đi vào qua cổng thành, còn các chủ sạp thì ra sức chào mời họ. Nhưng rồi, khi hai người phụ nữ ấy bước qua quảng trường, mọi ánh mắt đều dồn về phía họ.

Một phần nhóm của họ đã vào bên trong Guild Mạo hiểm, còn hai người phụ nữ thì ở lại bên ngoài, càng lúc càng thu hút sự chú ý.

Không gian phía ngoài Guild chỉ là một khu vực trống được đánh dấu bằng sơn trắng, không có gì che chắn ánh nhìn từ các tòa nhà xung quanh. Hai mẹ con ấy bắt đầu trò chuyện bằng giọng hạ thấp.

“Mẹ không thể vào trong cùng họ à?”

“Con đừng có ngốc. Mình có thể đánh lừa họ lúc đầu, nhưng rồi sẽ thành rắc rối. Phải tuân theo quy định.”

“Luật quy định là các thuần thú đủ nhỏ để ngồi trên đầu Thuần thú sư hoặc bế bằng tay thì có thể đi theo vào mà. Nếu mẹ để Van cõng mẹ hoặc bế mẹ thì chắc vào được đó.”

“Đ-đừng có nói nhảm! Basdia, con định khiến mẹ xấu hổ đấy hả?!” – Zadiris mặt đỏ bừng, khẽ quát con gái mình.

Vì cơ thể bà đã ngừng già đi ở tuổi thiếu nữ, nên mỗi khi mất bình tĩnh thế này, dáng vẻ của bà chẳng khác gì một cô bé đáng yêu – sự uy nghi của bậc trưởng bối cũng theo đó mà bay biến.

Ngược lại, Basdia – con gái của Zadiris – là một Ghoul Amazoness Night Queen. Cô giữ nét mặt điềm tĩnh, dáng đứng vững vàng, ngực đầy đặn.

“Nếu là con thì con sẽ để Van bế ngay. Mẹ để tâm đến vẻ ngoài quá đấy” – Basdia nói.

Cô mang một vẻ đẹp chín muồi, với cơ thể vừa rắn rỏi vừa nữ tính, trông như phụ nữ ở độ tuổi hai mươi mấy. Nếu nhìn lướt qua, ai cũng sẽ nghĩ rằng cô mới là mẹ, còn Zadiris là con gái.

“Giới trẻ thời nay…” – Zadiris lầm bầm.

Thực tế, Basdia đã ngoài ba mươi, còn Zadiris thì đã hơn ba trăm tuổi. Nhưng do chủng tộc họ không lão hóa theo cách con người, nên chẳng ai có thể nhận ra điều đó.

Ghouls là một trong những chủng tộc do Vida tạo ra, nhưng trong xã hội loài người, họ bị coi như dạng tiến hóa của Zombie – tức là quái vật. Nếu bị phát hiện ở nơi con người sinh sống, họ sẽ bị tiêu diệt không chút do dự.

Ấy vậy mà, hai mẹ con Ghoul này lại đang đứng giữa lòng thành phố loài người, trước mặt Hội Mạo Hiểm Giả – nơi vốn là kẻ thù tự nhiên của chủng tộc họ. Đây là một phần trong kế hoạch của Vandalieu nhằm truyền bá sự thật về Ghouls đến xã hội loài người.

Dù việc món Gobu-gobu và thịt Kobold nướng được bày bán ở các xe thức ăn là do tình cờ, nhưng công thức của chúng bắt nguồn từ tri thức của Ghoul. Chưa đầy một tháng, chuyện này đã lan rộng không chỉ ở thành Morksi, mà còn đến các thị trấn và làng mạc lân cận.

Nhờ vậy, quan điểm rằng Ghouls là một chủng tộc có tri thức và nền văn minh, chứ không phải loại Undead hoang dã, đã bắt đầu nhen nhóm. Đã có người muốn phỏng vấn Vandalieu để hỏi thêm về những “người thầy” Ghoul đã dạy cậu cách làm món Gobu-gobu.

Tuy nhiên, chừng đó vẫn chưa đủ để có người dám mạnh dạn tuyên bố rằng Ghouls không phải là quái vật. Vandalieu và các đồng đội cho rằng, nguyên nhân là bởi người dân chưa thực sự tiếp xúc với bất kỳ Ghoul nào.

Họ được dạy rằng Ghouls là quái vật, nhưng phần lớn người dân cả đời chưa từng thấy một con. Bởi lẽ Ghouls sống trong các Tổ quỷ – nơi con người hiếm khi lui tới – và chỉ có mạo hiểm giả, hiệp sĩ hoặc binh lính đi săn quái mới đụng mặt.

Vậy nên, có khả năng tình hình sẽ thay đổi – dù chỉ một chút – nếu người ta được tiếp xúc và hiểu Ghouls thực sự như thế nào… Dù cho điều đó có tốn thời gian cũng không sao, bởi toàn bộ Ghouls quanh vùng Morksi đã di cư về Talosheim.

Sau nhiều bàn bạc, Vandalieu đã quyết định đưa Zadiris và Basdia vào thành dưới danh nghĩa “Quái vật đã được thuần phục”.

… Còn về các buổi hòa nhạc, có vẻ như sẽ tạm hoãn trong thời gian tới, vì Kanako đang dồn sức dạy dỗ cho Legion.

Nhân tiện, lý do Vandalieu chọn Zadiris và Basdia thay vì Tarea – người hiện đang ở tầng hầm căn nhà – là bởi nếu lộ ra thân phận thợ rèn xuất sắc hỗ trợ sản xuất vũ khí cho Talosheim, Tarea sẽ trở thành mục tiêu bị săn đuổi không ngừng.

Nếu cô ấy bị giết, thi thể bị cướp đi hoặc tiêu hủy, sức mạnh quân sự của toàn bộ Talosheim chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Tất nhiên, khả năng Basdia và Zadiris trở thành mục tiêu tiếp theo cũng đã được tính đến, và các biện pháp ứng phó cần thiết đều đã được chuẩn bị. Nhờ có kỹ năng 【 Ma linh giáng trần 】, họ có thể liên lạc với Vandalieu bất cứ lúc nào. Thành phố cũng được theo dõi bởi Gufadgarn cùng các hồn ma đang đóng rải rác quanh đó. Miles thì luôn lẩn khuất trong bóng tối như chiếc bóng không rời.

Thoạt nhìn, trông họ có vẻ lơ là phòng bị, nhưng thực chất, mạng lưới bảo vệ quanh họ còn kín kẽ hơn cả của Vandalieu.

“Dù sao thì, cái quy định kỳ cục này… Lấy tiêu chí là ‘có thể đội lên đầu hay bế trong tay’ để quyết định có được mang theo vật nuôi vào hay không, chứ không phải dựa vào kích thước thật của nó? Như vậy chẳng phải quá bất công sao?” Basdia lẩm bẩm, vẻ bất mãn.

Tùy theo chủng tộc và vóc dáng của Thuần thú sư, kích cỡ sinh vật có thể mang theo như vậy sẽ rất khác nhau. Ví dụ như tộc Dwarf, chỉ cao đến ngực người thường, chắc chắn sẽ bị hạn chế hơn hẳn so với các Titan cao đến ba mét.

Còn Arachne có thân hình to lớn như Gizania thì thậm chí có thể vác cả quái vật cao ba mét lên lưng mà đi.

“Mẹ không nghĩ mấy quy định đó được cân nhắc kỹ đến thế đâu. Vật nuôi nhỏ thường được dùng để do thám, đa phần lại yếu ớt. Nếu bị buộc phải để ngoài cổng thì dễ bị giết hoặc trộm mất lắm. Có lẽ quy tắc cho phép mang theo vật nuôi miễn là chủ có thể bế được ra đời từ một vị mạo hiểm giả lo xa nào đó thì sao” Zadiris nói, vừa xoay nhẹ cây trượng trong tay. “Với lại… trong số các Thuần thú sư, những người có thân hình to lớn nhất cũng chỉ là Titan thôi, nên cùng lắm vật nuôi lớn nhất được cho phép cũng chỉ cỡ một con sói hay con dê là cùng.”

Ngay cả ở Vương quốc Orbaume – nơi khá khoan dung với các chủng tộc thuộc về Vida – những giống loài có nguồn gốc quái vật như Arachne vẫn không được chấp nhận làm mạo hiểm giả. Do đó, các quy định của Hội mạo hiểm giả được đặt ra dựa trên giả định rằng không có mạo hiểm giả nào thuộc chủng tộc như vậy. Zadiris đang ám chỉ điều đó.

“Ra là vậy. Cũng có lý…” Basdia gật đầu rồi nói tiếp. “Mà không bàn chuyện đó nữa, công việc này thuận lợi ngoài mong đợi đó, mẹ à.”

“Phải” Zadiris cũng khẽ gật đầu.

Hai người vừa rồi chỉ đơn giản là tán gẫu về quy định của Hội, chứ không hề có ý nghi ngờ tính minh bạch của tổ chức. Họ chỉ đang nói chuyện phiếm để thăm dò phản ứng xung quanh mà thôi.

Phản ứng từ những người xung quanh khá đa dạng. Đa phần chỉ liếc qua với vẻ tò mò, nhưng cũng có những người có dáng vẻ mạo hiểm giả hay pháp sư nhìn họ với ánh mắt hứng thú. Thậm chí có một Dwarf trông như thợ rèn cứ chăm chăm nhìn vào trang bị của họ chứ không phải bản thân họ.

Ngoài ra, còn có vài kẻ đưa ánh nhìn dâm đãng lướt qua làn da xám nâu của họ như thể muốn liếm bằng mắt… nhưng tuyệt nhiên không ai biểu lộ ác ý hay thái độ ghét bỏ.

“… Con cứ tưởng người ta sẽ coi mình như mấy loại Undead cao cấp nên lo lắm, nhưng xem ra ổn rồi nhỉ” Basdia thở phào nhẹ nhõm.

“Phải. Mẹ còn nghĩ thể nào cũng có kẻ nhảy vào tấn công mà chẳng buồn hỏi lý do, nhưng đúng là giống như bé con và mấy người kia nói” Zadiris gật đầu đồng tình.

Dù việc Undead không thể bị thuần hóa là lẽ thường tình, và Ghouls bị xếp vào nhóm giống loài Undead cấp cao, nhưng chúng vẫn có thể bị gắn vòng cổ nô lệ và bị bắt làm nô lệ. Basdia và Zadiris thực lòng muốn đi hỏi thẳng mấy gã Thuần thú sư hay lái buôn nô lệ xem đầu óc họ nghĩ gì mà tin vào cái lý đó.

“Dù có ai đó xông vào gây sự, hai cô cũng dư sức xử lý họ tay không mà” Hồn ma Schwartz Blitz – Kimberley – lầm bầm.

“Không, trang bị hiện tại yếu hơn hẳn mọi khi, nên ta cũng hơi lo đó” Basdia đáp.

Quả thật, so với trang bị thường dùng, những gì họ mang theo bây giờ kém xa. Basdia mặc áo giáp da làm từ da quái thú, Zadiris thì khoác áo pháp sư. Cả hai đều có vẻ ngoài chỉnh tề, nhưng Basdia chỉ cầm một cây rìu sắt đơn giản, còn Zadiris là cây trượng gỗ trơn tuột.

Vì biết sẽ bị nhiều người chú ý, họ cố tình không mang theo trang bị thường dùng… Tuy nhiên, bộ trang bị biến hình của họ vẫn đang nằm gọn trong Item Box, sẵn sàng lấy ra bất cứ lúc nào.

“Ta là pháp sư nên cũng tạm ổn, nhưng áo giáp da của con chẳng trông cậy được gì đâu. Dù có cùng trọng lượng với bộ giáp thường ngày, nhưng độ chênh lệch giữa chúng thì như thép với giấy vậy. Mặc vào cứ như không mặc gì ấy” Zadiris nói nhỏ.

“Mẹ cũng có vẻ không quen với cây trượng hiện tại nhỉ. Không phải trượng yêu quý của mẹ, nên cầm nó cứ như đang tay không vậy” Basdia thì thầm lại.

“Xin lỗi vì chen ngang, nhưng hai người không để tâm mấy ánh nhìn của người ta à?” Kimberley xen vào hỏi.

“Không hề” Zadiris và Basdia đồng thanh.

Ánh mắt của những người xung quanh không khiến họ lúng túng hay khó chịu. Dù Zadiris đã có kinh nghiệm lâu năm hơn, cả hai đều từng biểu diễn ca múa trên sân khấu được Knochen tạo ra, nên họ quá quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm.

“Hôm nay cũng là ngày thứ hai rồi mà” Basdia nói tiếp.

“Lúc cùng bé con đến Hội thuần thú hôm qua để nhận vòng cổ, người nhìn còn nhiều hơn cơ” Zadiris gật đầu đồng tình. “… Ừm?”

Zadiris bất chợt nhận ra có một ánh mắt mãnh liệt đang dán chặt về phía họ, liền quay sang nhìn. Chủ nhân của ánh mắt ấy là một cô gái trông khoảng hai mươi tuổi.

Cô không mang theo vũ khí, mặc một bộ đồ vải trang nhã nhưng bền chắc. Không hiểu sao, cô lại nhìn Zadiris và Basdia với vẻ mặt nặng trĩu tâm sự.

“Ta không cảm thấy sát khí, nhưng cứ cẩn thận thì hơn” Kimberley thì thầm.

Ngay lúc đó, người phụ nữ ấy bước nhanh về phía họ, ánh mắt giờ đây mang đầy quyết tâm.

“Làm ơn! Hãy nhổ độc giúp tôi với!” cô cất tiếng.

*Ghi chú: Trong tiếng Nhật, “nhổ độc” là thành ngữ ám chỉ việc chửi bới ai đó. Ở đây, câu nói nghe như một lời cầu xin được… bị mắng chửi.

“… Biến thái à?” Basdia lẩm bẩm, ngỡ ngàng trước lời thỉnh cầu quái đản.

“Còn trẻ thế này mà…” Zadiris thở dài, mặt đầy thương cảm.

“Á! Tôi nói lỡ lời! Thành thật xin lỗi!” cô gái hoảng hốt lắc đầu. “Ý tôi không phải vậy! Tôi cần độc thật! Tôi là nhà luyện kim. Tôi tên là Jessie. Gần đây tôi đang nghiên cứu thuốc giải độc chuyên dụng cho các loại độc gây tê liệt… nhưng dạo gần đây lại không kiếm được độc của Ghoul…”

Nguyên liệu từ Ghoul vốn không có nhu cầu cao như các loài quái khác, nên Hội Pháp Sư chỉ tích trữ được một lượng rất nhỏ. Jessie đã dùng hết sạch cho nghiên cứu nhưng vẫn còn thiếu, vì vậy cô đành phải tìm cách xoay sở.

Thế nhưng, dạo gần đây, độc của Ghoul – tiết ra từ móng vuốt của chúng – gần như biến mất khỏi thị trường khu vực.

Trong tình hình như vậy, cô buộc phải đặt hàng từ những vùng xa hoặc đăng yêu cầu tại Hội Mạo Hiểm, mà cả hai cách đều tốn thời gian và tiền bạc. Ngân sách của Hội Pháp Sư lại không dư dả, nên Jessie đang phân vân giữa việc tự bỏ tiền túi hay cầu cứu cha mình thì tình cờ bắt gặp Basdia và Zadiris.

“Vì vậy… Xin lỗi vì vừa rồi thất lễ” Jessie cúi đầu.

“Thì ra là chuyện đó. Xin lỗi vì hiểu lầm” Basdia đáp lại.

“Không, lỗi là do tôi nói dễ gây hiểu nhầm. Tôi mới là người phải xin lỗi” Jessie cúi đầu lần nữa.

“Độc của bọn ta? Làm thế nào đây?” Zadiris thì thầm, dường như không để tâm đến màn xin lỗi qua lại, mà đang mải suy nghĩ.

Nguyên nhân khiến độc của Ghoul khan hiếm, như Jessie nói, chính là vì Vandalieu đã triệu tập toàn bộ Ghouls sống quanh các Tổ quỷ gần đó về Talosheim sinh sống. Zadiris chẳng hề cảm thấy áy náy vì chuyện đó. Dù Jessie cố tình nói lấp lửng, nhưng việc cần “nguyên liệu từ Ghoul” đồng nghĩa với việc phải đi săn Ghoul.

Tuy vậy, Zadiris cũng không hề oán trách Jessie vì cần độc của Ghoul cho nghiên cứu. Xét cho cùng, Ghouls cũng chẳng hoàn toàn vô tội – chúng từng ăn xác mạo hiểm giả và bắt cóc phụ nữ loài người để biến họ thành đồng loại.

Ít nhất, chuyện này không phải là lý do để căm ghét loài người một cách vô căn cứ.

Nọc độc tê liệt tiết ra từ móng vuốt ấy, với Zadiris, thật ra chẳng phải thứ gì quý giá. Nó cũng giống như mồ hôi hay nước bọt đối với bà—tuy không thể cung cấp một lượng lớn theo yêu cầu, nhưng nếu chỉ một chút thì bà cũng chẳng ngại gì.

“Nhưng bây giờ thì bọn ta không thể đưa cho cô được” Zadiris nói.

“Chị không thể nương tay chút được sao? Em chỉ cần một ít thôi! Tất nhiên là em sẽ đền đáp lại mà!” Jessie nài nỉ.

“Không phải là bọn ta từ chối. Chỉ là chuyện này không thể tự tiện quyết định. Dù sao bọn ta cũng là familiars (gia quyến) mà” Zadiris giải thích, chỉ vào chiếc vòng cổ trên cổ mình.

“V-Vậy ra là vậy…” Jessie lắp bắp. “Em xin lỗi vì đã vô lễ… Phải được chủ nhân cho phép đúng không?”

Giống như nô lệ, gia quyến thuộc về chủ nhân của mình. Làm bất cứ điều gì lên một gia quyến mà không có sự đồng ý của chủ nhân là một tội. Đương nhiên, cả việc lấy nọc độc của họ cũng cần có sự chấp thuận.

Không có ngoại lệ, dù gia quyến ấy có thông minh đến đâu.

“Jessie, cô có thường bị người ta nói là bất cẩn không vậy?” Basdia hỏi.

“Có… dù nói ra thì xấu hổ lắm… Nhưng mà nói chuyện với hai người, em cứ có cảm giác như đang nói chuyện với người bình thường vậy, nên…” Jessie vừa nói vừa đỏ mặt.

Nét nghiêm nghị trên mặt Basdia và Zadiris dịu xuống.

Nếu cứ tiếp tục thế này, hình ảnh của Ghouls trong mắt công chúng có lẽ sẽ được cải thiện nhanh hơn mong đợi. Nhưng đồng thời, cả hai cũng khẽ nhíu mày khi cảm nhận được rắc rối đang đến gần.

“Vậy… em có thể chờ cùng hai người đến khi chủ nhân quay lại không—” Jessie vừa định hỏi thì…

“Này, cô em kia. Cô là chủ nhân của hai con Ghoul này à?” một giọng nói từ phía sau Jessie vang lên.

Không nghe thấy bước chân, Jessie quay lại theo phản xạ. “Hả, không—”

Cô bật ra một tiếng kêu nhỏ, giật mình khi thấy một gã đàn ông to lớn, vẻ ngoài hung dữ.

Trán và má hắn đầy sẹo, khoác bên ngoài bộ giáp kim loại là một chiếc áo choàng làm từ da quái vật. Hắn không tỏ vẻ khó chịu trước phản ứng của Jessie, trái lại, khóe miệng còn nhếch lên đầy khoái trá.

Rõ ràng là loại người dùng vũ lực và dọa dẫm để đạt được mục đích. Nói trắng ra, là một kẻ chẳng ra gì.

“Vậy thì nhanh gọn thôi. Giao hai con Ghoul này cho ta đi… Đẹp thế mà lại chỉ làm vệ sĩ cho một pháp sư tép riu như cô thì phí quá. Đúng không?” gã đàn ông to lớn nở nụ cười đe dọa, giọng trầm ép Jessie lùi bước.

Vài gã đàn ông khác trông cũng chẳng ưa nhìn gì, có vẻ là đàn em của hắn, đứng vây quanh Jessie cười khẩy.

“Tốt nhất là cô em nên ngoan ngoãn gật đầu khi Gordon-aniki còn đang cười đấy! Cái tên ‘Cánh tay thép’ Gordon nổi như cồn ở vùng này mà!” một tên tóc dựng thẳng chế giễu.

“Sao không đi với bọn anh luôn nhỉ? Bọn anh sẽ ‘chăm sóc’ cô em đến tận sáng luôn cho mà xem!” một tên khác, đội mũ bảo hiểm làm từ sọ quái vật, cười đểu.

Nghe thấy cái tên “Cánh tay thép” Gordon, vài người xung quanh bắt đầu dừng lại, ngoái nhìn về phía bên này.

Theo lời xì xào, Gordon là một mạo hiểm giả nổi tiếng không chỉ vì năng lực mà còn vì tính khí côn đồ. Có vẻ như hôm nay là lần đầu hắn đặt chân đến thành Morksi.

Hắn là mạo hiểm giả hạng C, và nếu không vì tính cách tệ hại thì có lẽ đã lên hạng B từ lâu. Cái danh hiệu “Cánh tay thép” được hắn lấy trong một trận thú triều, khi lính và mạo hiểm giả cùng phối hợp dẹp loạn, và hắn một mình hạ được mấy chục con to lớn.

“Ta có nghe nói có mạo hiểm giả chẳng khác gì du côn, xem ra Gordon đúng là loại rắc rối đó—loại du côn có ích khi cần.” Zadiris lẩm bẩm.

“Có lẽ vì hắn luôn khéo léo và tránh không vượt ranh giới nên không bị xử lý nặng. Lúc khẩn cấp thì người ta vẫn phải dùng đến hắn. Dù nhìn chẳng có gì hữu dụng cả” Basdia nhận xét.

“Hmm?… Với nhãn quan của con thì hắn mạnh đến mức nào?” Zadiris hỏi.

“Yếu hơn hẳn Kasim và Fester. Dù con không rành phân cấp của Hội Mạo Hiểm, nhưng… chắc hắn cũng xử được quái vật cấp 5 hay 6. Nhưng với các chủng tộc của Vida, nếu không dưới cấp 4 thì hắn thua chắc.”

Theo cảm nhận của Basdia, Gordon thuộc hàng trung bình đến cao cấp trong hạng C. Cái tin đồn hắn đủ sức lên hạng B, có vẻ chỉ là… đồn.

Zadiris và Basdia, là thành viên của chủng tộc do Vida tạo ra, đều ở cấp 11. Với họ, hắn chẳng khác gì tép riu. Dù không mang trang bị, họ cũng dễ dàng xử đẹp hắn.

“Vậy… giờ ta nên làm gì đây, mẹ?” Basdia hỏi.

“Nếu được, thì giải quyết hòa bình vẫn tốt hơn” Zadiris đáp.

Đây là tình huống khó, vì nếu họ ra tay đánh Gordon trước mà không giết hắn, thì lại thành rắc rối lớn.

“Dù gì thì hai người cũng đang bị coi là gia quyến thuần hóa mà. Nếu hắn không ra tay trước—không vung tay hay rút vũ khí mà hai người lại làm hắn bị thương, thì mọi trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Boss, vì ngài (Van) là chủ nhân của hai người” Kimberley lên tiếng.

Quả thật, trong xã hội loài người, gia quyến bị coi là thú nuôi hay gia súc chứ không phải con người.

Vì vậy, Basdia và Zadiris không thể ra tay chỉ vì vài lời khiêu khích… dù dễ như lấy kẹo trong tay trẻ con.

“Thôi thì… Boss chắc cũng trả nổi tiền phạt, nhưng…” Kimberley lầm bầm.

“Đợi đến khi thật sự nguy hiểm hẵng ra tay thì vẫn tốt hơn. Nếu có thể, cứ trông chờ Jessie dàn xếp” Basdia nói.

Cả ba người đều hy vọng Jessie có thể xử lý êm đẹp, nhưng tình hình có vẻ không dễ.

“T-Tôi không phải Thuần thú sư… Cha tôi là Hội trưởng Hội Mạo Hiểm! Nếu các người không lùi lại, tôi sẽ gọi người đến!” Jessie lắp bắp.

Dù là một giả kim thuật sư, Jessie vẫn chỉ là người bình thường, hiền lành và không quen đối phó với bạo lực. Cô đang cố che chắn trước mặt Gordon để bảo vệ Basdia và Zadiris, nhưng giọng nói và đôi gối đều run rẩy.

“Cô em lớn đầu rồi mà còn khóc lóc gọi cha à? Đây là chuyện của người lớn. Không tự đưa ra quyết định cho đúng thì rắc rối to đấy” Gordon nói, tiến sát lại với vẻ hăm dọa.

Có vẻ như hắn là loại người không biết sợ, kể cả khi đối đầu với con gái Hội trưởng… Dù có vẻ hắn không nghe thấy lời Jessie nói rằng cô không phải là Thuần thú sư.

“Nhưng mà nhờ cô nói thế, ta mới hiểu ra. Nếu là con gái Hội trưởng, thì chuyện thuần hóa một Ghoul Warrior và một Ghoul Mage cũng đâu có gì lạ. Chắc cô mè nheo cha mình bắt sống tụi nó, rồi dùng vòng nô lệ để kiểm soát, đúng không?” hắn cười khẩy, càng hiểu sai tình huống.

Hắn lầm tưởng Basdia là Ghoul Warrior cấp 4 và Zadiris là Ghoul Mage cấp 5, và nghĩ rằng Jessie điều khiển họ bằng vòng cổ nô lệ.

Mà đâu chỉ hắn nghĩ vậy—cả người dân thành phố và cả Bachem, Hội trưởng Hội Thuần Hóa, cũng lầm tưởng tương tự.

Trong thế giới này, người ta đánh giá cấp bậc quái vật dựa vào hiểu biết, vẻ ngoài, hành vi và năng lực đặc thù.

Phép 【 Thẩm định 】 có tồn tại, nhưng chỉ đánh giá theo kiến thức có sẵn trong đầu người dùng. Nó không giúp biết thêm điều gì chưa biết.

Tồn tại một Ma Cụ có thể hiện ra cấp bậc khi giơ lên không trung… nhưng đó là Thánh Vật do Ricklent ban cho nhân loại thuở sơ khai, khi loài người còn chưa hiểu nhiều về quái vật. Một kẻ như Gordon chắc chắn không thể sở hữu thứ đó.

Thế nên, không hiếm trường hợp người lính non trẻ hay mạo hiểm giả gà mờ mất mạng vì không nhận ra con Goblin trước mặt thật ra là Goblin Soldier hay Goblin Barbarian.

Với Basdia và Zadiris cũng vậy. Tuy có tài liệu ghi chép về Ghoul Amazoness hay Ghoul Wizard, nhưng vì họ không xuất hiện ở đại lục Bahn Gaia, nên mấy bản ghi này chỉ tồn tại trong tài liệu hiếm của Hội Pháp Sư.

Hoa văn trên thân Basdia trông chẳng khác gì hình xăm hay tranh vẽ. Con mắt thứ ba như ngọc trên trán Zadiris chắc hẳn bị nhầm là trang sức.

Vì thế, chỉ những chuyên gia về Ghouls từng nghiên cứu sâu mới nhận ra thân phận thật sự của họ.

Nếu Vigaro mà đến thành này, dân ở đây sẽ biết ngay hắn không phải Ghoul thường, bởi anh là loại Ghoul-Tyrant có tới bốn tay.

Hội Thuần Thú cũng không kiểm tra kỹ lưỡng gia quyến kiểu chạm vào người hay lấy mẫu lông hay chất lỏng. Dù Bachem cũng nghi ngờ Zadiris và Basdia có gì đó lạ, nhưng chẳng có bằng chứng gì cho thấy họ không phải Ghoul Warrior và Ghoul Mage.

Nên Gordon không thể biết sự thật cũng là điều dễ hiểu.

Dù vậy, chỉ cần họ di chuyển thì có thể sẽ để lộ trình độ chiến đấu thực sự. Thế nên cả hai vẫn đang bất động.

Tuy vậy—

Không thể để Jessie chịu đựng thêm nữa. Nếu có gì xảy ra thì cứ xin lỗi Van sau, Basdia thầm quyết, chuẩn bị hành động.

Nhưng đúng lúc đó, một người khác—người cũng đang nín nhịn chờ Jessie tự giải quyết—đã bước ra trước.

“Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện một chút được không?” Người đàn ông cất tiếng – Miles… hay đúng hơn là “Sói đói” Michael.

“Mày muốn gì hả, thằng khốn?” Gordon gầm gừ, quay người lại và giơ nắm đấm lên.

Sắc mặt Jessie tái nhợt hẳn đi.

“Hai người họ có liên quan đến Danna của ta. Vậy nên... nếu không muốn gãy xương đòn thì mời biến đi giùm” Miles đáp.

Cơ thể Miles cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt u ám nhưng lại có những nét sắc sảo đến khó hiểu. Lạ một chỗ là môi hắn đỏ như son. Gordon cùng lũ đàn em suýt chút nữa bị khí thế và diện mạo kỳ quái ấy áp đảo hoàn toàn. Jessie thì đã hoàn toàn bị nuốt chửng trong áp lực đó, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

“Ra là... ngươi là kẻ trông nom con nhãi này. Ta chẳng biết ngươi là ai, đến từ đâu, nhưng to gan đấy, dám giở giọng hăm dọa ta” Gordon nhếch môi.

Tất nhiên, hắn đâu biết đến cái tên “Sói đói” Michael. Hôm nay là lần đầu tiên hắn đến thành Morksi… và dù có biết thì khả năng cao cũng chỉ xem thường Miles như một tên cầm đầu lũ du côn mà thôi.

“Khoan đã. Hình như ngươi đang hiểu lầm chuyện gì thì phải?” Miles đáp, giọng chậm rãi.

“Cho dễ hiểu nhé. Ta thách đấu ngươi! Một trận tay đôi, đàn ông với đàn ông, với mấy con Ghoul kia làm phần thưởng, đồ pê-đê thối tha!” Gordon tuyên bố đầy đắc thắng.

Ngay từ đầu, mục tiêu của hắn là chiếm lấy Basdia và Zadiris mà không tốn đồng nào. Vậy nên sự xuất hiện của “Sói đói” Michael quả thực đúng lúc không thể nào hơn.

“… Với ta thì chẳng có gì bất tiện, nên cũng được thôi” Miles gật đầu.

Với Miles, đây cũng là cơ hội tốt. Nếu chỉ đơn thuần đánh Gordon, sẽ bị coi là hành hung. Nhưng nếu là một trận thách đấu, lính gác sẽ không can thiệp.

Ở Công quốc Alcrem không có luật lệ rõ ràng về việc thách đấu – đó chỉ là một tập tục. Không ít trường hợp, dù có chính thức thách đấu, vẫn bị xử như trộm cắp hoặc sát nhân.

Tuy vậy, những cuộc đấu giữa mạo hiểm giả hoặc lính đánh thuê thường được làm ngơ, miễn là không có thương vong và điều kiện không quá ác ý. Với một bên là Gordon – mạo hiểm giả hạng C, gần như đầu gấu, còn bên kia là “Sói đói” – kẻ mới đây đã trở nên tử tế hơn, nhiều lính gác hẳn sẽ nghiêng về phía Michael trong lòng.

“Thách đấu! Có người thách đấu đây!” Một tên trong nhóm Gordon la lớn, vừa đuổi những người xem tò mò ra xa để tránh gây vướng víu.

“‘Sói đói’ Michael từ khu ổ chuột và khu đèn đỏ thành Morksi đối đầu với mạo hiểm giả hạng C, ‘Cánh tay thép’ Gordon! Ai đặt cược, nhanh tay lên nào!” Có kẻ bắt đầu hò hét, đóng vai nhà cái để gom tiền cá cược.

Các chủ quầy hàng gần đó cũng bắt đầu tranh thủ bán đồ cho đám đông kéo tới. Đám lính gác thì cau có, nhưng không ai cản trở.

“Cố lên nhé, ‘Michael’. Vì bọn tôi, đánh cho ra trò đó” Basdia mỉm cười nói.

“Việc của ta mà, không sao đâu!” Miles đáp lại.

“T-Tôi… tôi không thể để hai người bị lũ quái vật đó bắt đi…!” Jessie run rẩy kêu lên, hai chân lảo đảo.

“Không cần phải chiến đấu vì bọn ta đâu, Jessie! Bình tĩnh lại, lấy lại tinh thần đi!” Zadiris vừa nói vừa đỡ lấy cô.

“Đúng đó Jessie. Anh ta có biệt danh là ‘Sói đói’, nhưng là loại sói tốt!” Basdia tiếp lời, giọng an ủi.

“Tiểu thư Jessie đã rút khỏi trận đấu tay ba rồi sao?!” tên nhà cái hét lên phấn khích.

Miles trừng mắt nhìn hắn, nhưng rồi một biến cố còn khó lường hơn đang chờ đợi.

Vandalieu len qua đám đông, đặt Juliana xuống và bước tới.

“Vậy thì, ta sẽ thế chỗ cô ấy” cậu nói, chính thức nhập cuộc.

“Cố lên nhé!” Juliana nói cổ vũ.

“Cái… gì?!” Miles kêu lên hoảng hốt.

“Thằng nhóc quái quỷ nào đây? Rợn cả người… À, thì ra là tên Dhampir khét tiếng của cái thành phố này! Kẻ ăn thịt Goblin! Sao mày lại xía mũi vào chuyện này?!” Gordon quát lên.

“Ta có cảm giác mấy lời đồn về ta hơi bị thổi phồng. Nhưng bỏ qua chuyện đó, ta tham gia vì ta là Thuần thú sư của hai người họ” Vandalieu bình thản đáp.

“Mày nói cái gì?!” Gordon nghiến răng. “Dù mày là ai thì tao cũng mặc! Lũ theo phe hòa bình của Alda cút hết đi! Thằng nhãi với một nửa dòng máu quái vật lại được phục vụ bởi Ghoul cái, chỉ nghĩ thôi đã thấy ghê tởm!” Hắn nhổ toẹt xuống đất.

Vandalieu phớt lờ hắn, bắt đầu khởi động, đấm đấm vào không khí.

“Cố lên, Van!” Basdia cổ vũ.

“Cô nên đặt cược cho thằng bé đó, Natania” Zadiris nói với Natania, người vừa từ Guild bước ra sau Vandalieu.

“Khoan đãaaa!” Miles hét lên, mặt tái mét.

Vì lý do nào đó, trận đấu giờ biến thành bốn bên. Nếu tiếp tục như vậy, Miles sẽ phải đấu với cả Vandalieu.

Không có lý do gì để chơi theo ý gã nhà cái, nhưng… nếu Vandalieu đánh xong Gordon rồi quay sang bảo “Nhân tiện, chúng ta luyện tập tí nhé”, thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Dân chúng sẽ chứng kiến cảnh một đứa trẻ khoảng mười tuổi đấu ngang ngửa với “Sói đói”. Mà danh tiếng của Miles thì vừa mới được gầy dựng, chưa đủ vững chắc để chịu cú sốc như thế.

Miles đảo mắt, thấy Simon liền hét lên: “Simon! Ngươi còn nợ ta đấy! Vô đấu thế chỗ ta!”

“Hả?! Em á? Thưa Michael-sensei, em không thể tay không đấu với một mạo hiểm giả hạng C có Danh hiệu được… à, mà chắc cũng được” Simon nói lấp lửng. “Em có phải tháo tay giả ra không? Tại nó làm bằng sắt mà.”

“Hừ, một thằng què hết đát. Nhân tiện, rủ thêm con thú nhân đằng sau mày nữa đi! Hai nửa người cộng lại thành một người cũng được!” Gordon nhếch mép khiêu khích.

Lũ đàn em phá lên cười.

Nhưng Simon vốn đã quá quen với kiểu mỉa mai này, chẳng hề nao núng. “Tôi sẽ không nương tay” anh nói, bước lên với cánh tay sắt vẫn gắn chặt.

Natania bật cười giận dữ. “Gã đó buồn cười thật! Gọi chúng ta là ‘nửa người’ hả… Được rồi, tôi cũng vô luôn!”

“Cái gì?!” Simon kêu lên choáng váng.

“Natania-san, chiến đấu để giữ lấy lòng tự tôn là điều đáng kính!” Juliana nói đầy ngưỡng mộ.

“Tiểu thư Juliana, cô nên ngăn cô ấy mới đúng chứ?!” Simon rên rỉ.

Nhưng Natania vẫn bước tới, và thế là một trận thách đấu bốn bên bắt đầu.

Khi tất cả đang đổ dồn ánh mắt vào trận đấu, có một kẻ đang quan sát từ trên không trung.

Không một ai – từ Vandalieu, Miles, các linh hồn, Golem, cho đến cả Gufadgarn – có thể phát hiện ra. Vì bản thân người ấy… là không khí.

Bọn chúng đang làm trò gì vậy? Định diễn kịch để dụ tụi mình lộ mặt sao? – Đó là suy nghĩ của ‘Sylphid’ Misa Anderson, người đã biến cơ thể mình thành khí trong suốt, không mùi, chỉ âm thầm quan sát… tránh nhìn thẳng vào Vandalieu.

*Chú thích: "Đọc không khí" (Kuuki wo yomu) là thành ngữ tiếng Nhật nghĩa là “nhạy bén nắm bắt bầu không khí hoặc tình huống”. Tựa chương này cũng xuất phát từ cách chơi chữ đó.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Thanks trans.👍
Xem thêm
Lão sam muốn thành time machine à
Cơ mà chắc isekai dc là cực thôi
Xem thêm
Từ từ,rốt cuộc Zadiris trông nhỏ tới cỡ nào vậy,van bế dc thì chắc ko phải độ 13-14 hay nhỏ hơn chứ
Nghĩ cảnh Zadiris gia* ph*i,mang thai,sinh con,cho con bú trong bộ dạng ấy....chít tịt,t nuwsng quá ae
Xem thêm
À spoil cho ae 1 thông tin khá hay mà không ảnh hưởng tới trải nghiệm đọc:
Van nhà ta r sẽ trở thành 1 milf hunter (săn đc 1 th)
Xem thêm
Hi vọng sớm thấy Sam tiến hoá :v
Xem thêm
Còn ra tiếp không trans
Xem thêm
Raw eng còn dài nên lâu đấy (tôi nghĩ thế)
Xem thêm
@Lunaire Snailhouse: ko, ý tui là bác trans còn up thêm ko thôi:)))
Chứ nhìn kiểu này sao hết nhanh đc, đk bro?
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời