• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 09: Hiểm họa thai nghén

Chương 179: Cuộc trò chuyện giữa mẹ và con gái cùng một cuộc hội ngộ kỳ lạ

3 Bình luận - Độ dài: 6,778 từ - Cập nhật:

Với vẻ mặt nghiêm túc, Luciliano chăm chú quan sát các đối tượng thí nghiệm của mình… những con vật nhỏ đang hối hả giao phối trong lồng.

Đám sinh vật đủ chủng loại — từ chuột, thỏ, chim nhỏ, đến ếch, rắn, và côn trùng. Một số trong đó là quái vật, tuy đều chỉ cấp Rank 1, như Thỏ Sừng hay Ếch Khổng Lồ to bằng chó nhà.

Không có gì bất thường khi dùng những sinh vật ấy cho thí nghiệm và quan sát. Điều kỳ dị nằm ở chỗ… các cặp đôi lại là những tổ hợp không ai dám tưởng tượng: chuột giao phối với côn trùng, thỏ với rắn, Thỏ Sừng với Ếch Khổng Lồ… Những mối kết hợp mà ngoài tự nhiên, chắc chắn không bao giờ xảy ra.

Và điều kỳ quặc hơn cả — đó là không con nào trong số chúng thực sự còn sống theo nghĩa thông thường.

Đây là một thí nghiệm lai giống giữa các loài khác nhau… bằng các cá thể Undead.

“Tiến độ rất khả quan… hay không nhỉ? Dù sao thì chúng cũng đang giao phối” Luciliano lẩm bẩm, vừa ghi chép lại diễn tiến của cuộc thí nghiệm quái dị mà bất kỳ tín đồ nào của Alda cũng sẽ gào thét rằng đó là sự báng bổ sinh mệnh.

“Thật tuyệt diệu. Vandalieu lại tiến thêm một bước trên hành trình khám phá bí mật của sự sống” Gufadgarn lên tiếng — một ác thần cư ngụ trong hình hài thiếu nữ Elf.

Nét mặt cô ta vô cảm chẳng khác gì Vandalieu mà cô tôn thờ, nhưng trái ngược với vẻ ngoài, Gufadgarn lại nói khá nhiều. Trong mắt cô ánh lên thứ cuồng tín kỳ dị.

“Thế hệ mới được sinh ra từ sự kết hợp giữa những cá thể Undead được cấy Sinh kim (Life Gold) — một vật liệu mới do Vandalieu sáng tạo… Nếu thí nghiệm này thành công, tên của ngài Vandalieu sẽ được khắc vào một trang sử khác nữa” Gufadgarn nói tiếp.

Có vẻ như bất cứ điều gì cô ta nói cũng đều quy về Vandalieu.

Dù sao thì, thí nghiệm mà Luciliano đang ghi chép cũng là một thí nghiệm lai tạo giữa các Undead.

Thông thường, bất kể sinh vật nào từng là gì khi còn sống, sau khi trở thành Undead, chúng đều không thể sinh sản, cũng chẳng còn ham muốn ấy.

Cũng có trường hợp ngoại lệ: khi ai đó hóa thành Undead trong lúc còn nặng tình cảm với một người khác giới, nhưng… ngay cả khi ấy, dục vọng của họ sẽ biến thành cơn đói, và thứ họ khao khát không phải là ái ân, mà là tinh túy sự sống của người đó.

Cơ thể đã chết thì đương nhiên không thể sinh ra sự sống mới — điều này vốn là lẽ tự nhiên. Nhưng chính điều ấy, Vandalieu đang cố thay đổi.

Dùng Mana tử vong để biến vàng thành Life Gold và bạc thành Linh ngân (Spirit Silver), rồi cấy những kim loại ma pháp ấy vào cơ quan sinh dục của các cá thể Undead, sau đó ra lệnh cho chúng giao phối.

Và thí nghiệm đã có kết quả. Những Undead từng cùng chủng loài, hoặc tương đồng về giống loài khi còn sống… đã sinh sản thành công.

Giờ đây, Vandalieu đang tiến hành bước kế tiếp: kiểm tra xem thế hệ thứ hai có phát triển bình thường hay không, và liệu các Undead khác loài có thể lai giống với nhau hay không.

“Nhưng con đường còn dài lắm. Mục tiêu cuối cùng của Danna là để cả Ghost — đám Undead dạng linh hồn, không có thân xác — và Living Armor có thể sinh con” Luciliano lẩm bẩm. “Mục tiêu trước mắt là làm sao để Undead không chỉ giao phối với nhau, mà còn có thể giao phối với người sống nữa. Tiếc là các đối tượng sống thì không chịu phối giống theo lệnh của Danna.”

Mục đích của thí nghiệm này không phải để tạo ra Undead mạnh nhất bằng cách lai giống liên tục, hay để sinh ra những thuộc hạ mới mà không cần đến thi thể.

Mục tiêu là để những người như Borkus, Rita, Saria và công chúa Levia — những Undead ở Talosheim — cũng có thể có con.

Vì thế, đặt mục tiêu cao như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

“Chẳng phải chỉ cần bắt vài tên sơn tặc bên ngoài dãy núi là được sao?” Gufadgarn đề xuất.

“Cách đó chắc cũng hiệu quả, nhưng ta thì không muốn phải chứng kiến quá trình sinh sản ấy” Luciliano đáp.

“Vậy hãy để ta làm thay. Vì sự nghiệp vĩ đại của Vandalieu” Gufadgarn nghiêm nghị nói.

“Với vẻ ngoài hiện tại của cô, e rằng không thích hợp đâu… Mà này, cô không cần quay về với Danna à? Cô yêu ngài ấy đến thế cơ mà?” Luciliano hỏi.

Thí nghiệm này đang được thực hiện trong xưởng của Vandalieu dưới lòng đất, ngay bên dưới lâu đài. Tuy nhiên, để tránh ảnh hưởng đến sự phát triển của Pauvina và mấy đứa trẻ hay chạy chơi dưới đây, một bức tường đã được dựng lên ngăn cách khu vực này khỏi phần còn lại của xưởng.

Hiện giờ, Vandalieu cũng không có mặt ở đây.

“Ta ở đây là theo lệnh của ngài Vandalieu. Ngài ấy bảo hiện tại đang có một cuộc trò chuyện cực kỳ nhạy cảm giữa cha mẹ và con cái, nên muốn ta tạm tránh đi” Gufadgarn đáp.

Nghe thế, Luciliano ngay lập tức đoán ra cuộc trò chuyện ấy là gì. “À… Zadiris và Basdia, nhỉ.”

Chuyện này liên quan sâu sắc đến Rank và danh hiệu chủng tộc của tộc Ghoul, nên hắn cũng có chút tò mò. Nhưng Luciliano biết rằng, nếu có mặt, kiểu gì mình cũng buột miệng nói điều gì không nên, và kết cục sẽ là móng vuốt sắt — hoặc thứ gì đó đáng sợ hơn — bay thẳng vào mặt.

“Thôi thì, đợi hỏi Danna sau vậy” hắn kết luận.

-------------------------------------

Vandalieu ngồi giữa Zadiris và Basdia — hai mẹ con đang căng thẳng cực độ — tay bưng mấy ly soda pha từ nước trái cây và nước có ga dành cho ba người.

“Mẹ à… Thật ra, con đã không dám nói suốt từ lúc đó… nhưng Rank của con cũng đã tăng khi ở trong Thử thách của Zakkart” Basdia thú nhận, gương mặt đầy day dứt.

“Vậy ra là thế” Zadiris khẽ mỉm cười. “Con không dám nói… nghĩa là, cái đó, đúng không? Danh hiệu chủng tộc của con sau khi lên Rank…”

“Vâng. Là ‘Queen’. Danh hiệu mới của con là Ghoul Amazoness Queen. Trong bảng Status ghi như vậy.”

Ghoul Amazoness Queen.

Một tồn tại chỉ có trong truyền thuyết — nữ hoàng Rank 10, người cai quản toàn bộ các Ghoul Amazoness. Basdia đã đạt được danh hiệu đó sau khi tăng Rank.

“Basdia, cho mẹ hỏi kỹ… Trước khi thành Queen, con có từng là công chúa không? Ý mẹ là, con có từng là Ghoul Amazoness Princess trước khi thành Ghoul Amazoness Queen không?” Zadiris hỏi lại.

“Dạ không. Trước đây con là Ghoul Amazoness Chief, rồi sau đó thăng hạng lên Queen luôn, không hề qua công chúa.”

“Vậy à…”

Hai mẹ con chìm trong im lặng, trên gương mặt là nét buồn khó diễn tả. Trong những chiếc ly trên tay họ, chất lỏng nhẹ nhàng xoáy tròn.

“Con xin lỗi, mẹ. Con lại đi chối bỏ giấc mơ, hy vọng của mẹ…” Basdia cúi đầu nói.

“Không, con không cần phải bận tâm chuyện đó đâu, Basdia” Zadiris nhẹ nhàng đáp. “Ta thật ngốc khi nghĩ rằng chỉ cần thăng hạng thì sẽ tự nhiên từ công chúa thành nữ hoàng.”

Hiện tại, Zadiris là một Ghoul Wizard High Princess cấp 11. Điều khiến bà phiền muộn là dù sắp bước sang tuổi ba trăm, lại có cả con lẫn cháu rồi, danh xưng chủng tộc của bà vẫn còn chữ “công chúa”.

Do đặc điểm đặc thù của chủng tộc, cơ thể bà đã ngừng phát triển từ khi mới chớm tuổi dậy thì. Dù vậy, bà từng là nữ tộc trưởng đứng đầu hàng trăm Ghoul. Sau khi di cư tới Talosheim, bà vẫn là bậc thầy phép thuật nổi bật trong số họ.

Một người như vậy mà vẫn còn là “công chúa” thì có gì đó… sai sai, đúng không?

Cũng vì chuyện ấy mà bà từng nhờ Quinn – Gehenna Absolute Queen – và Eisen – Skogsrå Empress – giúp đỡ. Bà dốc sức thăng cấp để từ công chúa trở thành nữ hoàng, và còn tha thiết nhờ Vandalieu chỉnh sửa lại bộ trang phục đi kèm với cây quyền trượng biến hình của mình.

“Thật ra thì người cần xin lỗi là ta mới phải. Ta xin lỗi vì đã khiến con phải lo lắng đến vậy, Basdia. Ta rất vui vì con đã thăng hạng” Zadiris nói. “Ta tự hào không chỉ vì danh xưng chủng tộc của con, mà cả việc con đã trở thành người đại diện cho tộc Ghoul nữa.”

“Gần đây, Basdia còn mở lớp huấn luyện cho những Ghoul di cư từ Công quốc Sauron, dạy họ kỹ thuật chiến đấu và nhiều thứ khác nữa. Chị giỏi lắm đấy” Vandalieu thêm vào.

“Mẹ… cả Van cũng vậy nữa… Con chỉ làm thế vì mẹ, Vigaro và Tarea đều bận rộn thôi mà” Basdia đỏ mặt nói nhỏ.

Zadiris khẽ cười gượng rồi cúi đầu xin lỗi thay cả ba người lớn đang không có mặt. “Thật sự xin lỗi con.”

Cả ba – vốn là các trưởng lão có vai trò trung tâm trong cộng đồng Ghoul – lại đều đang vướng vào việc riêng, khiến cô gái trẻ như Basdia phải gánh vác thay.

Vigaro thì vùi đầu vào tập luyện chiến đấu, còn Tarea thì lo việc rèn vũ khí trong xưởng và hướng dẫn các thợ thủ công khác.

Tất nhiên, từ khi trở thành công dân của quốc gia Talosheim, họ không còn trách nhiệm cai quản những Ghoul khác nữa. Họ đã được trao danh hiệu như “ngự pháp sư triều đình” hay “võ quan quân đội” nhưng chưa được giao công việc cụ thể cũng như không nhận lương.

Dù không xét đến những điều đó, có lẽ giờ là lúc thích hợp, Zadiris nghĩ vậy.

“Nhưng khác với Vigaro và Tarea, ta đã già rồi. Có lẽ đã đến lúc…” bà lẩm bẩm.

“Cái gì?! Van, em phải dùng 【 Trẻ hóa 】 lên mẹ đi!” Basdia kêu lên.

“Ừ. Xin hãy nằm xuống đây ạ” Vandalieu nói tỉnh rụi.

“Không phải là ta già đến mức đó! Ta chỉ nghĩ là đã đến lúc giao lại cho thế hệ sau thôi!” Zadiris phản bác đầy bực bội, chặn đứng hiểu lầm rằng bà đã đột nhiên già yếu. “Nhờ thằng bé đây mà tuổi tác ta đã được đảo ngược, nhưng nếu ta cứ mãi đứng ở vị trí quan trọng, thì người trẻ sẽ không có cơ hội. Hơn nữa… giả sử ta có đứng ra tổ chức gì đó, thì thể nào cũng thành buổi nói chuyện hay lớp học về ‘ma pháp thiếu nữ’ thôi.”

“‘Ma pháp thiếu nữ Zadiris’ được mấy đứa nhỏ như Jadal yêu thích lắm mà” Vandalieu tiếp lời.

Zadiris nhìn xa xăm khi nghe câu đó. Hình ảnh bà hét lên một câu mật mã rồi dùng quyền trượng khiến kim loại lỏng hóa thành trang phục biến hình đã gây chấn động khắp Talosheim, khiến đám trẻ và thanh thiếu niên biết đến rộng rãi.

Đến mức bà còn nhận được danh hiệu “Magical Girl”.

“Mẹ là hình mẫu cho mấy nữ pháp sư trẻ tuổi đấy, không chỉ Jadal và bọn nhỏ đâu” Basdia nói. “Họ bảo rằng việc mẹ mạnh hơn sau khi biến hình rất quan trọng.”

Có vẻ ngay cả ở thế giới này, ai cũng khao khát có khả năng biến hình.

Thế nhưng quyền trượng biến hình do Vandalieu tạo ra không chỉ đẹp mắt mà còn có hiệu suất chiến đấu cực kỳ cao.

Nhìn bên ngoài thì chỉ như những mảnh vải mỏng phấp phới, nhưng khả năng phòng thủ vượt xa hầu hết giáp trụ, lại còn tăng sức mạnh phép thuật và cộng thêm chỉ số nữa.

Có lẽ vì hiệu quả chiến đấu quá vượt trội mà không chỉ trẻ con, ngay cả thiếu nữ cũng muốn trở thành ma pháp thiếu nữ.

Tất nhiên, cho dù quyền trượng có tốt cỡ nào thì nó cũng chỉ là trang bị phụ trợ. Người bình thường cầm nó thì vẫn chỉ là người bình thường khoác lên bộ đồ ma pháp thiếu nữ, với phòng thủ hơi cao một chút mà thôi.

“Ta đã quen với việc bị gọi là ma pháp thiếu nữ rồi. Có lẽ kể cả khi thăng hạng một, hai lần nữa thì danh xưng chủng tộc cũng chẳng thay đổi. Ta đã chấp nhận rằng mình cần phải cải thiện dần dần trong mười năm tới, nhưng… nếu cứ nổi bật mãi, thì tên tuổi ta sẽ bị ghi vào lịch sử như người khai sinh ra ma pháp thiếu nữ mất, và mãi mãi không thể thoát khỏi cái mác đó” Zadiris lẩm bẩm. “Thế nên ta trông cậy vào con đấy, con gái à.”

“Con hiểu rồi” Basdia gật đầu. “Dù sao thì cũng nhẹ nhàng hơn hồi mẹ dẫn dắt cả làng mà. Nếu chỉ trong mười năm hay hai chục năm thì con chịu được.”

Với tuổi thọ ba trăm năm của Ghoul, mười hay hai mươi năm chỉ như một chớp mắt.

“Nhưng khi con bận thì mẹ phải chơi với Jadal đó” Basdia nói thêm.

“Ừ, cứ để đó cho mẹ. Nó là cháu gái đáng yêu của mẹ mà… Tuy nhiên, mẹ xin miễn việc phải biến hình khi đang ở ngoài nhé” Zadiris nhăn mặt nói.

Dù ngại biến hình ngoài trận chiến, có vẻ Zadiris vẫn khó lòng từ chối yêu cầu của cô cháu gái nhỏ.

“Có vẻ mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, nghỉ ngơi chút đi” Vandalieu nói.

Cả hai người còn lại đều gật đầu tán thành rồi cùng nhau uống soda. Loại nước trái cây có gas này bổ dưỡng và được ưa chuộng đến mức có cả quầy riêng bán. Tuy nhiên, với dân Earth hay Origin thì có lẽ vị của nó hơi thiếu ngọt.

Dù đã tái tạo thành công nước có gas, Vandalieu vẫn chưa làm được thứ như Coca-Cola, bởi cả cậu lẫn Legion đều không biết công thức.

Khi Vandalieu đang cố nhớ lại hương vị của Coca-Cola thì công chúa Levia – Đệ nhất công chúa của vương quốc Talosheim xưa kia, nay là Ghost hệ hỏa – xuất hiện.

“Bệ hạ, nhân lúc người đang nghỉ, thần có một việc cần báo cáo. Dường như có thư gửi đến” cô nói.

Có vẻ cô đã ở đó từ trước và đang chờ thời điểm thích hợp để lên tiếng.

“Thư à?” Vandalieu nhắc lại.

Cậu đã phân phát thiết bị liên lạc làm từ đầu Goblin thu nhỏ cho lãnh đạo các quốc gia trong Dãy núi Biên giới, như Godwin của tộc Majin hay Nữ hoàng Donaneris của Zanalpadna.

Vì vậy, nếu chỉ là tin ngắn, họ sẽ dùng thiết bị đó để liên lạc với cậu thay vì viết thư. Dù thời gian sử dụng bị giới hạn bởi lượng Mana bên trong, họ vẫn thường gửi yêu cầu phức tạp qua đó.

Bởi Vandalieu có thể dùng kỹ năng 【 Kiến tạo mê cung 】 để dịch chuyển tức thì tới hầm ngục gần nhất, nên miễn là có thời gian, cậu hoàn toàn có thể tới nơi trong ngày.

Chính vì thế, việc nhận thư là điều hiếm gặp.

“Là từ một quốc gia khác, hay từ Nơi an nghỉ của Vida? Hay là từ bọn Vampire thuần chủng hoặc đám Majin cổ vừa được giải phong ấn hóa đá?” Basdia đưa ra suy đoán.

“Hoặc là từ nhóm Storm of Tyranny mà con đang chờ tin tức” Zadiris nói thêm.

Đó cũng là những khả năng duy nhất mà Vandalieu nghĩ đến. Thiết bị liên lạc không hoạt động ổn định quanh Nơi an nghỉ của Vida – có lẽ vì nơi đó nằm ở trung tâm ranh giới bảo vệ Dãy núi Biên giới khỏi thế lực của Alda, thần luật pháp và định mệnh. Những người sống ở quanh đó và nhóm thám hiểm Storm of Tyranny trong Đế quốc Amid là hai bên hiếm hoi có thể phải viết thư để liên lạc với cậu.

“Không phải họ. Là từ đám Undead đang canh gác vùng Sauron” công chúa Levia đáp. “Có vẻ là thư do mấy người có tên nghe như là người tái sinh viết.”

“… Không ngờ họ lại dùng cách truyền thống như gửi thư để liên lạc với mình” Vandalieu lẩm bẩm.

--------------------------------------

Tại vùng Sauron do Rudel Sauron – người vừa được phong làm công tước mới – cai quản, có một khu rừng mà quyền lực của ông ta chưa thể vươn tới. Khu rừng ấy gần như hoàn toàn là một Tổ quỷ, và có ba mạo hiểm giả đang cắm trại trong đó.

Họ là một nhóm khá kỳ lạ – hai cô gái Elf và một cậu trai loài người da ngăm. Cả ba đang nướng thịt quái vật săn được trên đống lửa ngoài trời, vừa ăn vừa trò chuyện về tương lai của mình.

“Chúng ta còn vải có thể dùng thay giấy, nên cứ tiếp tục gửi thư trong tháng tới đi. Dù chưa có hồi âm, nhưng việc duy trì đều đặn vẫn quan trọng mà” một trong hai cô gái lên tiếng.

“Kanako, chúng ta đã dùng hết phân nửa chỗ vải tháng này rồi đó. Bộ cậu định bắt tụi này tiếp tục thế này đến tận mùa đông luôn hả?” cậu trai lên tiếng phản đối.

“Doug, sau tháng mười là tháng mười một, vẫn còn là mùa thu mà” cô gái còn lại lên tiếng nhẹ nhàng.

“Ở vùng này thì tháng mười một lạnh chẳng khác gì mùa đông chỗ tụi mình từng sống đâu” Doug nhăn mặt cãi lại. “Melissa, cậu định mặc mấy thứ đồ này cắm trại tới khi tụi mình chết cóng rồi gia nhập hội Undead hả?”

Ba người mạo hiểm giả này chính là những kẻ đã tái sinh, những người từng gửi thư cho Vandalieu.

Cô gái Elf có vẻ là thủ lĩnh là “Venus” Tsuchiya Kanako. Cô Elf còn lại là “Aegis” Saotome Melissa. Còn cậu trai là “Hecatoncheir” Atlas Doug.

Sau khi tách khỏi tổ chức Bravers ở thế giới Origin, cả ba lại một lần nữa rời khỏi nhóm của “Chronos” Murakami Junpei tại thế giới Lambda.

“Doug nói đúng đó. Dù có phép thuật thì giữ ấm cũng chỉ đến mức nào đó thôi. Mình nên quay lại thị trấn tạm thời trước khi trời trở lạnh quá” Melissa gật đầu đồng tình.

“Ừm… đúng là đành chịu thôi. Mình cũng muốn hạn chế tối đa khả năng bị dân làng để ý, nhưng nếu chết cóng thì cũng vô nghĩa” Kanako thở dài. “Vậy thì đợi chuẩn bị đầy đủ cho mùa đông rồi quay lại tiếp tục.”

“Vậy là cậu vẫn định làm tiếp cả khi mùa đông đến thật à?” Doug hỏi, vẻ nửa tin nửa ngán ngẩm.

“Dĩ nhiên” Kanako đáp chắc nịch với một cái gật đầu đầy quyết tâm. “Mình sẽ tiếp tục cho đến khi nhận được hồi âm từ cậu ấy.”

Doug thở dài thườn thượt. “Cảm giác cứ như tụi mình đang mắc cạn trên đảo hoang, cứ bỏ thư vô chai rồi ném ra biển mong ai đó nhặt được vậy.”

“Cơ hội nhận được hồi âm của tụi mình cao hơn thế chứ” Melissa bình thản nói. “Chỉ là thứ sẽ đến có khi không phải là hồi âm tốt.”

Bộ ba này đã tách khỏi Murakami và những kẻ khác – những người chấp nhận yêu cầu của Rodcorte nhằm ám sát Vandalieu. Mục tiêu thực sự của Kanako và hai người còn lại là đào tẩu đến Talosheim – quốc gia do Vandalieu trị vì.

Cả ba đều từng chết trong thế giới trước bởi dòng Mana mang thuộc tính tử khi nó mất kiểm soát. Họ không hề tin rằng mình có thể đánh bại Vandalieu.

Nếu vậy, nơi nguy hiểm nhất trên thế giới này chính là ở cạnh Murakami – kẻ đang quyết tâm giết Vandalieu để hoàn thành yêu cầu của Rodcorte. Và nơi an toàn nhất… là ở bên cạnh Vandalieu.

Họ cũng hiểu rằng cố gắng che giấu bản thân khỏi cả hai phía chỉ càng nguy hiểm hơn.

Bởi lẽ, trong Origin, họ từng giả vờ là đồng minh của nhóm Eighth Guidance – những người tôn thờ Vandalieu – rồi sau đó phản bội họ. Họ cũng từng có mặt khi “Death Scythe” Konoe Miyaji tấn công Vandalieu.

Với lý lịch như vậy, không có gì lạ nếu Vandalieu đã xem họ là kẻ địch.

Nếu cứ tiếp tục ẩn mình, rất có thể họ sẽ bị Vandalieu và đồng minh xem là đáng ngờ mà truy sát triệt để.

Nếu đã thế, chẳng phải sống sót sẽ dễ hơn nếu họ quỳ rạp xuống đất, dập đầu xin tha hơn là lẩn trốn trong vô vọng sao?

Đó là điều cả ba đều tin.

Họ cũng tin rằng, kể cả khi không được Talosheim chấp nhận, chỉ cần bày tỏ rõ ràng rằng mình không có ác ý, Vandalieu sẽ không truy cùng diệt tận.

Tuy vậy, tiếp cận cậu ta lại là cả một vấn đề.

“Nè, tụi mình thử nghĩ ra cách nào đó chắc ăn hơn việc quăng thư từ biển báo xem sao?” Doug đề xuất.

“Không đời nào” Kanako bác bỏ ngay không cần suy nghĩ. “Tớ sẽ không bước qua cái biển báo đó đâu.”

“Tại sao?” Doug cau mày, nhưng không hề nổi giận.

“Vì nếu bước qua đó, tụi Undead sẽ xem bọn mình là kẻ địch. Không chắc là tụi nó sẽ chịu chuyển lời giúp mình, mà khả năng cao còn sẽ nhặt luôn mấy lá thư mình ném nữa. Với lại, theo tin đồn thì bên trong còn có một con quỷ săn đầu vô danh nữa đấy” Kanako giải thích.

“Còn nếu tụi mình đứng bên này biển báo mà không làm gì thù địch, thì vẫn an toàn” Melissa tiếp lời. “Chuyện này tụi mình bàn rồi mà, cậu quên hả?”

Những gì Kanako và Melissa nhắc đến chính là tin đồn đang lan truyền trong giới mạo hiểm giả của Công quốc Sauron từ khi Vandalieu chiếm giữ khu vực Scylla trước đây.

Từng có nhiều nhóm, bao gồm cả quân đội của Công tước Marme, đã thử bước qua biển báo nằm ở ranh giới vùng đất cũ của Scylla. Không một ai trong số họ trở lại.

Thế nhưng, tất cả những ai dừng lại trước biển báo đều quay về bình an vô sự.

Dựa vào đó, các Hội mạo hiểm giả đều đi đến kết luận rằng khu rừng ấy chẳng qua chỉ là một Tổ quỷ bình thường, miễn là không vượt quá ranh giới kia.

Tuy nhiên, ba người này là những kẻ tái sinh. Dù hiện tại đang chống lại ý muốn của Rodcorte, họ vẫn có thể sử dụng năng lực gian lận (cheat) như thường, và vẫn còn giữ được thần ân cùng vận mệnh ưu ái từ hắn ta.

Hơn một năm đã trôi qua từ khi họ bắt đầu thăng cấp chức nghiệp tại Hội mạo hiểm, và năng lực hiện giờ đã gần tiệm cận mốc mạo hiểm giả hạng A.

Miễn là con quỷ săn đầu bí ẩn không xuất hiện, thì họ vẫn đủ sức đương đầu với đám Undead cấp bốn hoặc năm. Nhưng điều khiến họ sợ hãi không phải là chiến đấu với Undead.

“Kịch bản tệ nhất là nếu tụi mình lỡ tay đánh bại một vài con Undead, đúng không? Nhớ không, bọn mình đã thống nhất rằng nếu điều đó xảy ra thì rất có thể Vandalieu sẽ giết bọn mình để trả thù cho đám Undead” Doug trầm giọng nói.

Đó chính là viễn cảnh khiến Kanako sợ hãi nhất. Ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới, không ai lại nghĩ đến việc báo thù cho đám Undead cả.

Không, kể cả khi họ không phải là Undead thì cũng vậy thôi. Một vị quốc chủ mà xông ra tiền tuyến chỉ để báo thù cho mấy lính gác bị giết thì chỉ có thể là kẻ điên.

Tuy vậy, Kanako và các đồng đội đã quan sát Talosheim, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Và với những gì họ đã thấy, chuyện ấy không phải là điều không tưởng. Trong thành phố ấy, những Undead nở nụ cười như người sống, ngồi quanh bàn ăn uống cùng nhau, nâng chén rượu cạn ly.

Từ những gì Rodcorte cung cấp, họ cũng biết rằng Vandalieu nói chuyện với Undead như đồng đội, xây dựng niềm tin và đối xử với họ như những người bạn.

Ngay cả ở Origin – nơi khoa học và ma thuật cùng tồn tại – Undead cũng là sinh vật hiếm hoi. Ngoại trừ hai trường hợp, phần lớn chỉ là những con thú săn mồi sống, hoặc là những kẻ điên cuồng phóng thích hận thù vô phương cứu chữa.

Một trong hai ngoại lệ ấy là người mang mật danh “Undead” – kẻ đã cứu các đối tượng thí nghiệm khác dù bản thân đã chết và trở thành Undead… chính là Vandalieu.

Ngoại lệ còn lại là đám Zombie do Isis tạo ra và được Valkyrie chỉ huy – hai người thuộc nhóm Eighth Guidance, từng được Undead cứu sống. Ít nhất khi còn trong quyền điều khiển của Valkyrie, bọn Zombie ấy không giống lũ quái vật, mà chiến đấu như một đội ngũ được huấn luyện bài bản.

Cả hai trường hợp đều liên quan đến mana Tử vong. Đã như vậy, thì ở thế giới Lambda, những Undead có liên quan đến loại mana này cũng nên được xem như những ngoại lệ. Đó là kết luận mà Kanako, Doug và Melissa đã đi đến.

“Có vẻ Murakami với Asagi chưa nhận ra điều đó nhỉ” Melissa lên tiếng.

“Cũng phải thôi” Doug đáp, cầm xiên thịt nướng lên nhai một miếng, “bọn họ ngay từ đầu đã mặc định Vandalieu với Eighth Guidance là mấy đứa điên, chưa cần tìm hiểu gì về Undead cả. Giống mấy bộ phim Zombie ấy, lúc nào cũng có nhân vật làm ầm lên kiểu ‘Zombie chỉ là người bị bệnh, có thể chữa khỏi, có quyền như người sống.’ Với Asagi và Murakami thì Vandalieu trông cũng chỉ như một tên kiểu đó thôi. Họ nghĩ nếu cậu ta điều khiển được Undead, thì cũng chỉ là đang ép chúng giả vờ có tính cách. Còn việc Valkyrie làm thì như chơi búp bê, mà Vandalieu cũng vậy, không khác gì.”

Kanako và Melissa nhìn chằm chằm Doug.

“Doug, hình như cậu thông minh hơn kiếp trước rồi đấy” Kanako nói.

“Có lẽ thức ăn ở thế giới này có chất gì đó tốt cho não bộ chăng” Melissa mỉm cười tiếp lời.

“… Vậy ra các cậu nghĩ về tôi như thế à” Doug thở dài.

“Không, không, phân tích vậy là hay lắm mà” Kanako nói.

“Gọi là chơi búp bê nghe xúc phạm quá! Đó là thứ thật đấy!” – một giọng nói vang lên rất gần.

Cả ba người đông cứng lại. Rồi họ nhận ra có hai bóng người đang đứng ở rìa ánh sáng trại lửa.

Xét theo một nghĩa nào đó thì họ là người quen, nhưng đồng thời, đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên.

“H-hình như cậu đã nhận được thư của bọn tôi rồi. Ừm… nên nói là ‘lâu rồi không gặp’ nhỉ?” Kanako cố giữ bình tĩnh sau cú sốc.

“Phải. Lâu rồi không gặp, Tsuchiya Kanako-san. Trừ lần tôi tiêu diệt ‘Death Scythe’ ra thì chắc đã mười năm? Không, cô đâu có mặt lúc tôi chết ở kiếp trước… chắc phải ba mươi năm rồi?”

“Với bọn tôi thì chỉ mới một năm mấy thôi! Nhưng cũng đủ lâu để gọi là ‘lâu rồi không gặp’ đấy!”

“Rất vui khi gặp lại cô… ít nhất là theo phép xã giao thì phải nói vậy, đúng không?”

Giọng nói của họ nghe như đang bắt chuyện bình thường.

“Xin tự giới thiệu lại. Tôi là Vandalieu. Người khoác áo choàng đen này là Legion, vốn là thành viên Eighth Guidance. Cô là ‘Venus’ Kanako-san, người bên kia là ‘Aegis’ Melissa-san, còn anh là ‘Hecatoncheir’ Doug-san, đúng không?”

Vandalieu đã đọc lá thư nhóm Kanako gửi và quyết định đến gặp họ.

Tất nhiên, cậu cũng đã tính đến khả năng đây là một cái bẫy. Cậu chỉ xuất hiện sau khi dùng bầy Lemure theo dõi và chuẩn bị kỹ càng.

“Nhân tiện thì tôi cũng đã báo vị trí này cho đồng đội rồi. Nếu các người có hành động gì đáng ngờ, sẽ có vài trăm Undead tràn vào khu rừng này” Vandalieu nói.

“Ừ thì, cẩn trọng vậy cũng là chuyện thường thôi. Mà này, tại sao tôi lại nghe thấy giọng giống Valkyrie và Isis phát ra từ người kia… Legion-san?” Kanako hỏi.

“Chúng tôi đang nghĩ cho các cô đấy. Hình dạng hiện tại của chúng tôi khá sốc với người khác” Legion đáp.

Legion đã dùng kỹ năng 【 Biến Đổi Hình Dạng 】và 【 Biến Đổi Kích Cỡ 】để thu nhỏ lại thành hình người, rồi khoác mũ trùm và áo choàng để che đi diện mạo thật sự – tất cả vì nghĩ cho Kanako và những người đi cùng, để tránh làm họ hoảng loạn.

Bởi vì mục đích của Vandalieu là lắng nghe ý định của nhóm tái sinh, nên nếu khiến đối phương sợ đến mức bỏ chạy thì lại thành chuyện.

“Về chuyện các người muốn đào ngũ… tại sao lại đưa ra quyết định đó?” Vandalieu hỏi người bạn cùng lớp cũ, Kanako – người giờ đây đã thay đổi hoàn toàn, ngoại trừ vẻ ngoài và độ tuổi.

Thực ra Vandalieu cũng chưa từng thân thiết gì với cô ấy, nhưng xem ra cô là thủ lĩnh của nhóm, và cậu cũng chưa từng nói chuyện với hai người còn lại từ thời còn ở Trái Đất.

Tuy vậy, gần như chắc chắn rằng tính cách của Kanako đã thay đổi đáng kể từ khi còn là bạn học của cậu.

“Khi ‘Death Scythe’ tấn công tôi, tôi có thấy cô giơ tay tạo hình chữ thập khá tuyệt vọng” Vandalieu nói thêm.

Cử chỉ đó trông khá buồn cười, nhưng cũng là một bằng chứng cho thấy Kanako đã thay đổi.

“À, cậu thấy rồi à! May quá. Thật ra bọn tôi đã cắt đứt quan hệ với Murakami và nhóm hắn” Kanako nở một nụ cười.

Cùng lúc ấy, trong lòng cô lại run rẩy. Vandalieu trước mặt cô lúc này không còn là Amamiya Hiroto mà cô từng biết.

Chuyện này chỉ nhận ra được khi trực tiếp nói chuyện. Không chỉ ngoại hình, mà chính sự hiện diện của cậu đã thay đổi đến mức kỳ quái.

Bọn mình đã được huấn luyện quân sự, sống sót qua bao trận chiến. Vậy mà cậu ta có thể đến gần mà không ai nhận ra. Nếu đây là tử vong ma pháp thì còn chấp nhận được, nhưng bỏ qua cả điều đó… mình không nghĩ bọn mình có thể đánh bại cậu ta được, Kanako thầm nghĩ.

Cả nhóm cô đều đã trải qua huấn luyện chiến đấu cận chiến kiểu quân đội. Dù vậy, thứ áp lực mà Vandalieu tỏa ra vẫn quá dị thường.

Cậu ta chỉ đứng yên đó thôi, mà không hề có sơ hở. Dù ngoại hình chỉ là một đứa trẻ nhỏ tuổi hơn cả bọn họ… Kanako vẫn không thể cảm nhận bất kỳ sự non nớt nào.

Chắc chắn Giá Trị Thuộc Tính và Kỹ Năng của cậu ấy đều vượt xa bọn mình. Không chỉ về chiến đấu tay không, mà cả nhiều thứ khác nữa. Dù gì thì cậu ta đúng là senpai trong thế giới này… Nhưng người bên cạnh – Legion? Cái sự hiện diện ấy cũng rất quái lạ.

Đây không phải là những kẻ nên biến thành kẻ thù – Kanako, cùng Doug và Melissa, đã hoàn toàn tin chắc điều đó.

Sau đó, Kanako kể sơ lược lại về cái chết của họ sau khi Eighth Guidance bị tiêu diệt. Tuy nhiên, cô vẫn giữ lại vài thông tin để dùng trong thương lượng sau này – chẳng hạn như chuyện ‘Avalon’ Rikudou Hijiri mới là kẻ giật dây tất cả.

“Hừm. Nếu như nhờ chuyện đó mà bọn ta đập tan được mấy kẻ đang cố nghiên cứu tử vong ma pháp, thì xem như thu gom ngần ấy cái chết cũng không uổng công” Pluto lên tiếng. “Dù hơi tiếc là cuối cùng lại trở thành một vụ khủng bố bừa bãi... nhưng cũng đâu phải do bọn ta cố tình muốn thế.”

“Chính vì vậy mà ba đứa bọn tớ mới nghĩ: ‘Thôi đừng gây thù với Vandalieu làm gì, chứ tụi này không muốn chết thêm lần nào nữa đâu!’” Kanako nói, giọng cứng rắn một cách bất ngờ.

“Không bàn đến Kanako hay Melissa, nhưng tôi hơi bất ngờ khi thấy cậu lại nghĩ như vậy đó, Doug. Cậu là kiểu người thích xông pha, đúng không?” một giọng nói trong Legion cất lên.

“… Giọng đó là Shade, đúng không? Thừa nhận là tôi thích đánh đấm thật” Doug đáp, giọng trầm lại. “Nhưng cái vụ đó không giống như đánh nhau đâu, nó giống một cơn đại họa hơn—như cuồng phong hay động đất vậy. Mà đã gọi là chiến đấu thì phải có mục tiêu là chiến thắng. Tôi đâu có ngu tới mức dấn thân vào một trận mà biết chắc là thua.”

Legion vẫn tiếp tục trò chuyện cùng ba người Kanako, vừa như thăm dò, vừa như kiểm chứng. Họ đã từng sát cánh cùng nhau suốt mấy năm trời, đủ hiểu tính nhau, và cũng vì thế mà Legion luôn theo dõi nhóm Murakami từ trước—vì sớm muộn gì cũng sẽ thành kẻ địch lần nữa.

Tình huống hiện giờ cũng tương tự, chỉ là Kanako và đồng đội có vẻ hơi bối rối trước diện mạo hiện tại của Legion.

Có vẻ họ đã chấp nhận chuyện có nhiều giọng nói vọng ra từ một cơ thể, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn chính là giọng điệu không hề mang theo sự oán hận hay tức giận.

Dù vậy, cả ba vẫn do dự không dám hỏi thẳng lý do. Và rồi, giữa khoảng lặng ấy, Vandalieu nhẹ nhàng đổi chủ đề.

“Ta hiểu rồi. Tóm lại, ba người các ngươi không liên quan gì đến ba kẻ đang lẩn trốn ở bên kia, phải không?”

“Cái gì cơ?! Có người ở đó à?!”

Kanako và hai người kia lập tức quay phắt lại, nhưng chỉ thấy bóng tối lặng lẽ. Tuy nhiên… chỉ vài giây sau, như thể đã chấp nhận việc mình bị phát hiện, ba bóng người nữa—cũng trạc tuổi với nhóm Kanako—bước ra từ bóng râm của rừng cây.

“Bọn tôi đang tính đợi lúc thích hợp để xuất hiện cơ mà… Lâu rồi không gặp, Amamiya” một trong ba người lên tiếng, nở nụ cười chua chát.

Đó là Minami Asagi—người mang danh hiệu "Mage Masher".

------------------------------------------------

Tên: Zadiris

Chủng tộc: Ghoul Amazoness Queen

Hạng: 10

Cấp độ: 7

Chức nghiệp: Demon Axe Blade

Cấp độ chức nghiệp: 65

Lịch sử chức nghiệp: Chiến binh tập sự, Chiến binh, Pháp sư tập sự, Pháp sư, Ma chiến sĩ, Phong ma pháp sư, Ma phủ sĩ.

Tuổi: 34 tuổi (ngừng lão hóa ở 27 tuổi)

Kỹ năng bị động:

o Dạ nhãn

o Siêu sức mạnh: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Kháng đau: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Tiết nọc độc tê liệt (Móng vuốt): Cấp 5 (Lên cấp!)

o Trực giác: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Cường hóa tấn công khi dùng phủ: Lớn (Lên cấp!)

o Tinh thần kiên định: Cấp 3 (Mới!)

o Mở rộng bể mana: Cấp 1 (Mới!)

o Tăng cường giá trị thuộc tính (Dẫn lối): Cấp 4 (Mới!)

o Cường hóa thuộc hạ: Cấp 4 (Mới!)

o Quyến rũ: Cấp 1 (Mới!)

Kỹ năng chủ động:

o Phủ thuật: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Khiên thuật: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Tiễn thuật: Cấp 7 (Lên cấp!)

o Ném: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Ám bộ: Cấp 3

o Phối hợp: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Vô tính ma pháp: Cấp 3

o Phong ma pháp: Cấp 7 (Lên cấp!)

o Thủy ma pháp: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Điều khiển mana: Cấp 5 (Lên cấp!)

o Nấu ăn: Cấp 2

o Vượt ngưỡng giới hạn – Ma phủ thuật: Cấp 7 (Lên cấp!)

o Giáp thuật: Cấp 3 (Mới!)

o Ma võ thuật: Cấp 3 (Mới!)

o Phân giải: Cấp 1 (Mới!)

Đặc kỹ:

o Thần hộ của Zozogante (Mới!)

o Thần hộ của Garess

o Thần hộ của ■■ンダ■■

------------------------------------------------

Giải thích thêm về chủng tộc (do Luciliano ghi chép): Nữ vương Ghoul Amazoness

Theo truyền thuyết, Nữ vương Ghoul Amazoness là người đứng đầu một bầy toàn nữ gồm những chiến binh Ghoul Amazoness thiện chiến. Tất nhiên, trong xã hội loài người, chưa từng ghi nhận trường hợp nào tận mắt nhìn thấy họ. Ngay cả tại quốc gia của tộc Ghoul nằm trong dãy núi Biên Giới, dù từng xuất hiện vài Ghoul Amazoness, nhưng vẫn chưa từng có nữ vương nào được xác nhận tồn tại.

Xét về ngoại hình, họ không khác biệt là bao so với những Ghoul Amazoness thông thường, hay các cấp bậc cao hơn như Ghoul Amazoness Geronimos hay Ghoul Amazoness Chiefs. Tuy nhiên… cũng có khả năng ngoại lệ hiện tại—Basdia, người duy nhất được ghi nhận là Nữ vương Ghoul Amazoness—vốn đã sở hữu thân hình vượt trội với chiều cao lên đến 1m90, nên chưa có sự biến đổi nào rõ rệt sau khi trở thành nữ vương.

Về mặt sức mạnh cá nhân, dù chưa thức tỉnh bất kỳ Kỹ năng Thượng đẳng nào, nhưng năng lực của cô đã ở đẳng cấp tương đương mạo hiểm giả hạng A. Với trang bị được chế tạo từ các mảnh vỡ của Ma Vương, có thể nói cô gần như không thể thua trước những mạo hiểm giả hạng A thông thường.

Một điểm đáng chú ý khác là, dù phạm vi ảnh hưởng còn hạn chế—chỉ tác động lên các nữ Ghoul—nhưng Basdia đã sở hữu kỹ năng 【 Cường hóa thuộc hạ 】. Với điều này, cô đang hướng tới mục tiêu trở thành một chỉ huy thực thụ trong tương lai.

Ngoài ra, chức nghiệp mà cô đã đạt được có tên là “Demon Axe Blade”—một chức nghiệp chưa từng được ghi nhận trong xã hội loài người. Tuy nhiên, nó lại là kiến thức phổ thông trong quốc gia của tộc Kijin. Nghe nói đây là một chức nghiệp chỉ có thể đạt được bởi nữ chiến binh sở hữu 【 Phủ thuật 】 cấp cao và nhận được thần ân từ Garess—Thần Chiến Kỳ, vị thần bảo hộ của tộc Kijin.

Xem ra, “các quý cô” thuộc chủng tộc của Vida tuy được gọi là ‘cao quý’, nhưng phẩm chất “quý tộc” ấy chẳng hề liên quan đến sự tao nhã như người ta vẫn tưởng.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Móe,thế đek nào thằng asagi mà dò dc 3 đứa bỏ nhóm ở đây rồi rình sẵn ko biết
Xem thêm
Trans ới, đang hay mà cho ae thêm chap đê pls
Xem thêm
Tem
Ê đoạn này tự nhiên thèm bão chap ghê, muốn biết chương sau thế nào quá
Xem thêm