• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Công quốc Alcrem

Chương 226: Bình yên trước cơn bão

10 Bình luận - Độ dài: 6,637 từ - Cập nhật:

“Ch-mừng… ngài… đã về… Chủ… nhân…” – người phụ nữ cất lời với nụ cười vụng về, giọng run run.

Làn da cô ta trắng bệch, toàn thân khâu chỉ chằng chịt. Đó là một Undead… một Zombie.

Nhưng không phải loại Zombie tầm thường. Cô ta là một Vampire Zombie – một Undead được tạo nên từ xác của một Vampire. Điều đó thể hiện rõ qua cặp răng nanh nhô ra khỏi miệng và đôi mắt đỏ máu vẫn giữ màu sắc dù đã mờ đục, vô hồn.

Trong thế giới này, trở thành Undead không đồng nghĩa với việc mạnh hơn khi còn sống. Tuy vậy… nếu một Zombie còn giữ được trí khôn đến mức có thể nói chuyện, thì hẳn là một mối đe dọa nghiêm trọng đối với con người.

Nếu trước đây cô ta từng là một Vampire quý tộc, thì hẳn có thể sử dụng ma thuật cao cấp, thậm chí bay mà không cần cánh. Một sinh vật đáng sợ là vậy… nhưng lại đang mặc đồng phục hầu gái. Tuy nhiên, bộ đồng phục này đã bị chỉnh sửa cho cực kỳ… mát mẻ: phần ngực lộ ra qua khe áo trước ngực, và váy thì ngắn đến trên đầu gối.

“Ch-mừng… ngài… đã về… Chủ… nhân…” – cô ta rên khẽ.

Cô ta đã luyện tập câu chào đó không biết bao nhiêu lần.

“Hmm… Giọng vẫn run lắm nhỉ. Chắc là do Nee-san bổ đôi đầu cô ta bằng rìu chiến đấy” – Rita nhận xét.

“Ừm… Cơ thể cũng cứng đơ luôn. Có lẽ là do em chém đứt đầu cô ta bằng trường kích đấy, Rita” – Saria đáp lại.

Rita và Saria đang giám sát buổi luyện tập chào hỏi của cô ta. Trước kia, cô ta là một trong bốn cận thần quý tộc của Birkyne, nhưng sau khi bị cặp song sinh đánh bại, đã bị ép phải “chuyển nghề” thành hầu gái.

Tên cô ta là Magisa. Khi còn sống, cô là một Vampire quý tộc cấp Marquess hạng 11 đáng sợ, hoạt động trong bóng tối ở lục địa Bahn Gaia suốt hàng chục ngàn năm.

Dĩ nhiên, chuyện đó chẳng liên quan gì đến khả năng làm hầu gái cả.

“Về khoản làm hầu gái thì cô vẫn còn non nớt lắm, nhưng chính bọn tôi là người giết cô đấy nhé!” – Rita vui vẻ nói.

“Bây giờ có nhiều Vampire mới, nên cũng có nhiều hầu gái mới. Nhưng chúng tôi sẽ dạy cho cô thành một hầu gái xuất sắc, Magisa-san” – Saria tiếp lời.

“Cùng nhau cố gắng nào!” – hai chị em đồng thanh.

Đôi mắt đục ngầu của Magisa dường như ươn ướt, tứ chi cũng bắt đầu run rẩy vì xúc động trước những lời ấy.

“Cứ để phần chào hỏi lại sau… Trước tiên hãy học lấy kỹ năng 【 Thể linh hồn 】 và 【 Điều khiển từ xa 】 đã. Ưu điểm của những hầu gái dạng Undead như chúng ta là có thể tách cơ thể ra làm nhiều phần để làm việc nhà cùng lúc” – Rita nói.

“Hay là cho Bocchan can thiệp luôn để lấy 【 Thần hộ 】 đi? Lúc ngài ấy sửa não và cơ thể cô thì cũng ở cạnh mà, chắc chỉ thiếu chút nữa thôi” – Saria đề xuất.

“Bocchan cũng từng nhắc nhở chúng ta là sửa mắt với não tốn thời gian lắm mà…” – Rita nhớ lại.

“… Tôi có đề xuất hay hơn này. Muốn nghe thử không?” – một giọng nói xen vào. Đó là Melissa – “Aegis”.

“Melissa-san, chị làm xong thức ăn cho bé rồi hả?” – Saria hỏi, thấy Melissa vẫn đang mặc tạp dề.

“Xong rồi. Nhưng trước tiên, nếu thật sự muốn biến cô ta thành hầu gái đàng hoàng, thì phải bắt đầu từ cái đồng phục. Mặc đồ như cosplay thế này là không được” – Melissa nói, nheo mắt nhìn Magisa.

Quả thực, bộ đồ của Magisa trông chẳng khác gì trang phục bắt chước hầu gái, mà bất kỳ người hầu gái chuyên nghiệp nào cũng sẽ cảm thấy bị xúc phạm nếu thấy nó. Thêm nữa, với vẻ ngoài như một phụ nữ độ tuổi hai mươi có vóc dáng quyến rũ, trông cô chẳng khác gì một “nữ hoàng ngành công nghiệp người lớn” đang miễn cưỡng chiều lòng khách hàng.

Nói cách khác, chẳng ai nghĩ cô là hầu gái thật sự.

Tuy nhiên, Rita và Saria lại không đồng tình.

“Nếu mà cho hầu gái nào cũng mặc đồng phục chuẩn chỉnh hết, thì bọn mình lại nổi bần bật lên mất” – Rita than thở.

Vì thân thể của hai chị em là Living Bikini Armor (Áo giáp bikini sống) và Living High-leg Leotard Armor (Áo giáp leotard sống), nên phần cơ thể trông thấy được chính là linh thể lộ ra từ trong giáp. Trong mắt người ngoài, họ chỉ là mấy cô gái mặc đồ siêu hở hang.

Nếu đứng cạnh nhóm hầu gái mặc đồng phục nghiêm chỉnh, thì họ càng dễ bị chú ý hơn.

“Mà ở Talosheim này, có ai mặc đồng phục hầu gái kiểu xã hội loài người đâu” – Saria thêm vào.

Đúng vậy, hầu hết các hầu gái trong hoàng cung Talosheim đều là chủng tộc của Vida hoặc Undead. Quy tắc của xã hội loài người không áp dụng được cho họ.

“Giờ nghĩ lại thì cũng đúng…” – Melissa gật gù, từ bỏ ý định. “Thôi, tốt nhất là tôi không nên làm hầu gái.”

Cô cố tình không nhìn Magisa, người đang run rẩy như chó con bị bỏ rơi.

Đúng lúc ấy, từ phía nhà kho vang lên tiếng sủa ngượng ngập của Fang, tiếng cười vui vẻ của chị em nhà chuột, và cả giọng cười hồn nhiên của lũ trẻ.

“Có vẻ bọn trẻ đang chơi đùa nhỉ. Nhưng hình như là chơi… với Fang thì phải” – Saria nhận xét.

“Quả không hổ danh là Maroru và tụi nhỏ. Học theo lời dạy của Kanako-san giỏi ghê” – Rita mỉm cười.

“Chị ấy dạy bọn nhỏ mấy trò diễn xuất để trở thành ‘nhân vật nổi tiếng khắp thế giới’, đúng không? Luciliano cũng chẳng ngăn cản luôn” – Melissa chép miệng.

Trong lúc nhìn theo ba người họ, Magisa thầm quyết định rằng khi Vandalieu trở về từ Hội Mạo Hiểm Giả, cô sẽ đích thân xin ngài thay đổi đồng phục.

----------------------------------------

Khi Vandalieu cùng đồng đội bước vào trụ sở Hội Mạo Hiểm Giả, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía họ.

Đầu tiên là Simon và Natania.

“Hình như là Simon đó. Tôi nhớ cậu ta từng đi nhận mấy việc lau dọn hồi mới vào nghề chung với tôi mà.”

“Hồi đó cậu ta chỉ còn một tay… Vậy mà giờ lại dùng một cánh tay giả – chắc là Magic Item – để vung kiếm hai tay y như xưa. Tay giả gì mà xịn thế không biết?”

“Không chỉ vậy đâu. Nhìn cô gái Thú nhân đi cùng kìa. Mấy người chắc không biết, chứ cô ấy từng bị lũ Minotaur bắt cóc và tàn phá. Mất hết tứ chi đấy.”

“Cái gì?! Vậy mấy tay chân đó không phải mặc giáp mà là…?!”

“Là chân tay giả cả đấy. Nhìn kỹ thì thấy khác chút, nhưng gần giống tay giả của Simon lắm.”

Trong giới mạo hiểm giả, chuyện Simon mất một tay và Natania mất toàn bộ tứ chi đã khá nổi tiếng. Giờ đây, tin đồn về việc họ được lắp tay chân giả đang lan rộng.

Tất nhiên, người ta lầm tưởng những bộ phận giả ấy là Magic Item.

“Chẳng lẽ là cái thằng nhóc kia làm ra tay chân giả đó? Nghe nói nó là Dhampir, nhưng nhìn kiểu gì cũng giống một đứa nhóc rợn rợn thôi.”

“Này, đừng nói liều mạng vậy chứ. Thằng… À không, đứa trẻ đó có quan hệ thân thiết với Hội trưởng ở đây lẫn Hội trưởng Hội Thuần Thú. Nó còn được mời dự tiệc trà của lãnh chúa nữa kìa! Cả khu đèn đỏ thành phố này cũng là chỗ lui tới của nó đó!”

“Cái gì?! Một thằng nhóc mà lại coi khu đèn đỏ là sân chơi?! Trẻ con kiểu gì ghê vậy?!”

“Tôi vừa bảo đừng nói bậy mà! Để nó nghe thấy thì mơ đi mà vào kỹ viện lần nữa!”

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi, nói về việc nó là một Thuần Thú Sư tài ba thì hơn. Nó có Hellhound Rank 4 với ba con quái vật chủng tộc mới khác. Mấy tiếng ồn ngoài kia chắc là do tụi nó gây ra.”

“Quái vật chủng tộc mới à… Nghe cũng thú vị phết. Có khi phải ra xem thử.”

“À mà, đứa bé Thú nhân mà nó cõng kia là ai thế? Ơ… Thú nhân dạng bò lúc nào có đâu nhỉ?”

Những lời xì xào đó vang lên khắp sảnh Hội Mạo Hiểm Giả. Có vẻ nhóm Iron Boulder Brigade – tổ đội thân quen với Vandalieu – không có mặt ở đây.

“Này, Danna. Mấy lời đồn này nghe kỳ kỳ á. Ngài định mặc kệ luôn hả?” – Natania lên tiếng.

“Không sao đâu. Rồi sự thật cũng tự lan truyền thôi… Dù vậy thì bọn thuộc Hội Pháp Sư vẫn đang soi mói phiền phức lắm” – Vandalieu thở dài.

“Bực thật. Chỉ vì bọn chúng nghĩ ngài phát Magic Item miễn phí mà nghi ngờ đủ kiểu… Nhưng mà thôi, miễn không gây hại gì là được” – Natania nói.

Cả nhóm được một nhân viên Hội dẫn lên tầng hai và bước vào phòng của Guild Master ở cuối hành lang.

“Dạo gần đây có vẻ yên ắng nhỉ. Cậu thấy quen với thành phố này chưa?” – Berard, Hội trưởng Hội Mạo Hiểm Giả, lên tiếng.

Ông ta triệu tập cả ba vì có một tin nhắn gửi cho Natania.

“… Ừm, có thể nói là vậy. Gần đây mọi thứ khá yên tĩnh” – Vandalieu đáp, nhưng ý trong lời cậu thì có vẻ khác với Berard.

Chữ “gần đây” mà Berard nói tới thực ra ám chỉ khoảng nửa tháng vừa qua. Trong mắt ông, suốt thời gian đó, chẳng có chuyện gì lạ thường, gây sốc hay rùng mình xảy ra xung quanh Vandalieu cả.

Joseph, cựu Phó hội trưởng Hội thương mại, đã bị trục xuất mà không có biến cố gì. Hội trưởng thì cũng đã trở về sau chuyến công tác. Có một sự kiện nhỏ là Aggar — tên lính gác biến chất từng mất tích — đột nhiên xuất hiện trở lại trong trạng thái điên loạn. Nhưng hắn tái xuất ở khu vực cách xa khu đèn đỏ nơi Vandalieu đang sống và bán xe thức ăn, nên người ta coi như chuyện chẳng liên quan gì đến cậu. Ít nhất là trên bề mặt.

Số lượng xe đồ ăn dưới trướng của Vandalieu đã tăng vọt, khiến món Gobu-gobu và thịt Kobold nướng trở thành đặc sản mới nổi của thành phố Morksi. Gã “Sói đói” Michael giờ đây đã hoàn toàn hợp tác với Vandalieu, và đám đàn em của hắn cũng được huấn luyện để trở thành vệ sĩ — à không, nhân viên an ninh, giúp cải thiện đáng kể an ninh trong khu ổ chuột.

Về phần Hội mạo hiểm giả, họ đang dồn sự chú ý vào việc phát hiện ba chủng quái vật mới: Flame Rat, Wet Rat và Iron Rat.

Chưa kể, chính Berard cũng đang cân nhắc nhờ Vandalieu hỗ trợ huấn luyện các mạo hiểm giả bị mất chi để sử dụng tay chân giả, như Simon và Natania.

Trong điều kiện bình thường, những chuyện đó đều là đại sự. Với nhân viên Hội thương mại và những người sống ở khu đèn đỏ hay ổ chuột, đây là những sự kiện lớn mà đến cả chục năm sau vẫn còn nhắc đến. Vụ tay chân giả, với Berard, cũng là chuyện quan trọng.

Nhưng Berard lại là Hội trưởng Hội mạo hiểm giả — một người ở tầng lớp xã hội khác hẳn. Với ông, những việc này không hẳn là “chuyện lớn” mà chỉ là phần nối dài của cuộc sống thường nhật. Giống như khi ông bị đau bụng, chẳng cần phải cố gắng gồng mình viết báo cáo gửi cho Bá tước hay Tổng hội.

Còn với Vandalieu, “gần đây” là… hai ngày vừa rồi.

Suốt hai tuần kể từ khi nuốt chửng Vampire thuần chủng Birkyne và Hihiryushukaka — tà thần của cuộc sống hoan lạc — cậu đã bận bịu với đủ thứ việc mà Berard chẳng hề hay biết.

Trước hết, cậu phải đi kiểm tra các tổ chức và cơ sở mà Birkyne để lại — những chỗ nguy hiểm nếu bị bỏ mặc hoặc có chứa vật phẩm quý giá.

Phần lớn các cơ sở “chăn nuôi” con người để dùng làm vật tế hoặc biến thành Undead hay Vampire thì không cần xử lý ngay. Chỉ có một vài chỗ giống như cái từng tồn tại ở Morksi — nơi có Dhampir hoặc Vampire bị tẩy não, hoặc do Vampire xấu xa cố ý vận hành. Phần lớn những cơ sở khác thì do những kẻ vô tri điều hành.

Có vẻ bọn Vampire đã giả dạng người thường, nhận nuôi trẻ mồ côi từ viện dưỡng nhi, chuộc nô lệ hoặc kỹ nữ để sử dụng khi cần.

Những Vampire đóng vai trò đó nay hoặc đã bỏ trốn, hoặc đã quy phục Vandalieu, nên từ giờ các cơ sở đó sẽ hoạt động như viện mồ côi, nhà chứa hay chỗ buôn nô lệ bình thường. Không cần Vandalieu can thiệp nữa.

Còn về các tổ chức, cậu chỉ can thiệp vào những nơi lưu trữ Undead hoặc Vampire phụ thuộc — những kẻ từng bị Birkyne hành hạ và cải tạo trí não vì sở thích bệnh hoạn của hắn. Mấy băng đảng tội phạm địa phương thì cậu để mặc.

Khác với Ternecia, kẻ xem Undead là tác phẩm nghệ thuật, và Gubamon, kẻ coi chúng là chiến lực chiến đấu, Birkyne dường như chỉ xem Undead là nguồn lao động.

Có nhiều cơ sở chuyên lưu trữ Undead để làm các công việc sản xuất như xây nhà hay chế tạo vũ khí.

Chắc không phải vì mỗi khi nổi cơn điên hắn lại phá hủy cả tòa nhà nên mới cần phải xây lại liên tục đấy chứ…

Đám Vampire hạ cấp bị cải tạo não bộ thì đã mất lý trí, không còn cảm xúc hoặc chỉ có trí tuệ ngang thú vật. Nhưng đó lại là may mắn, vì chúng lập tức trở nên ngoan ngoãn khi thấy Vandalieu, như thể bị mê hoặc giống Undead hay xác sống.

Vandalieu cũng thu được vài Ma cụ đáng giá cỡ quốc bảo, trong đó có cả Item Box. Nhờ năng lực dịch chuyển tức thời, cậu không gặp trở ngại gì khi di chuyển giữa các khu vực.

Thời gian thật sự bận rộn là sau đó — khi cậu đưa lũ trẻ mồ côi từ các cơ sở nguy hiểm, cùng với Undead và Vampire phụ thuộc, về lại căn cứ.

Khoảng một tá trẻ mồ côi từng sống ở khu ổ chuột Morksi và kết thân với nhau trong thời gian bị giam cầm, đã chọn sống tại viện mồ côi của bà Holly.

Nhưng tổng cộng lại có hơn một trăm đứa trẻ. Những đứa không quay về viện thì được đưa đến Talosheim. Dĩ nhiên, chẳng thể nhét cả trăm đứa trẻ không cha mẹ vào ký túc xá được.

Lũ Undead phục vụ sản xuất thì không làm gì nếu không có lệnh, nên chưa gây rắc rối. Nhưng để đám Vampire phụ thuộc tự do sau khi đưa về thì lại là chuyện khác. Đặc biệt là những kẻ bị cải tạo trí óc — dù nghe lời Vandalieu, chúng vẫn rất nguy hiểm với người khác.

Bên cạnh mấy rắc rối đó, Vandalieu còn phải xử lý các việc mà Berard biết rõ, giám sát quá trình huấn luyện của Natania và những người khác, khởi động một kế hoạch nào đó, và chăm sóc cho những “cô gái” tái sinh.

Quả thực là vô cùng bận rộn.

May mà Miles giờ đã có hoạt động công khai, nên mọi thứ cũng dễ thở hơn một chút, Vandalieu thầm nghĩ.

Miles và đồng đội từng thâm nhập vào tổ chức tội phạm ngầm thao túng thành phố, nhưng sau khi Birkyne bị tiêu diệt, việc điều tra cũng không cần thiết nữa.

Họ đã kiểm soát được mạng lưới thông tin của tổ chức, và những mục tiêu còn lại của Vandalieu — tức nhóm tái sinh — rất có thể đã biết về hoạt động này qua Rodcorte và những đồng đội đã trở thành gia quyến của hắn.

Tất nhiên, tên tuổi của Miles giờ đã lan xa trong thế giới ngầm, vẫn được biết đến với biệt danh “Sói đói” Michael, còn Isla thì vẫn hoạt động trong bóng tối vì là Undead.

“Nghe nói dạo này cậu có thêm nhiều người làm. Còn mấy cô ngoài kia... Simon-kun, cậu có biết cậu ta kiếm đâu ra mấy cô gái xinh thế không?” Berard hỏi.

“Tôicũng không biết nữa. Nhưng mà… là Master mà” Simon đáp.

Tiện thể thì Simon vẫn chưa được kể bí mật của Vandalieu. Tuy nhiên, dạo gần đây cậu đã học cách dùng câu “Tại vì đó là sư phụ mà” để giải thích mọi điều kỳ lạ xoay quanh Vandalieu hoặc những người liên quan đến cậu, và cũng chẳng mấy khi thắc mắc gì thêm.

Có lẽ Simon tin rằng một ngày nào đó mình sẽ được biết, hoặc cũng có thể là các ký tự ẩn trong 【 Thần hộ 】mà bản thân nhận được đang dần hé mở, giúp anh cảm nhận được một số điều.

“Vậy à… Tôi cũng muốn được hưởng ké một chút phúc phần của cậu ta cơ, nhưng chắc đành chịu. Không điều tra nổi khi cậu ta còn chẳng phải thành viên Hội” Berard thở dài, buông bỏ ý định tìm hiểu các mối quan hệ của Vandalieu.

“Nhưng mà này, chuyện Flame Blades nộp tiền bồi thường là sao vậy? Tôi tưởng số tiền còn chưa được quyết mà?” Natania hỏi.

“Đúng đó. Mau kể đi” Vandalieu tiếp lời.

Ta muốn hỏi kỹ hơn về cậu ta, nhưng cũng muốn coi như chưa từng nhìn thấy gì hết… Berard thầm nghĩ, ánh mắt có phần ảm đạm khi nhìn vào một sinh vật vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc.

Đó là một bé gái trông chừng năm tuổi, có đuôi và sừng như bò, lại mang nét mặt rất giống Juliana Alcrem, đang đeo vòng cổ dành cho sinh vật triệu hồi.

“Chúng tôi nói rồi mà! Đây là bé Minotaur đột biến mà chị Julia-san sinh ra đấy!” Natania nhanh chóng lên tiếng khi thấy ánh mắt Berard.

“Cháu tên là Juliana. Rất hân hạnh được gặp chú” cô bé nói.

Tất nhiên, sự thật không phải vậy. Juliana, em gái út của Công tước Alcrem, đã được “tái sinh giả” trong một quả trứng do King Minotaur cấy vào cơ thể cô. Rồi một bé gái chào đời chỉ vài ngày sau khi Hihiryushukaka bị tiêu diệt.

Ban đầu chỉ là một quả trứng, cô bé nở ra và phát triển nhanh chóng, từ một đứa bé sơ sinh thành bé gái năm tuổi chỉ trong vòng mười ngày.

Kỳ lạ là bé mang cả Thần hộ của Peria — nữ thần nước và tri thức — lẫn của Vandalieu. Có vẻ bé cũng đã nhận được Thần dụ từ Peria, nhưng lại không thể nhớ được nội dung, và còn nhiều điều bất ngờ khác xoay quanh bé. Dù vậy, sự phát triển của bé vẫn diễn ra rất tốt.

… Có khi là quá tốt. Dẫu biết rằng trẻ Minotaur bình thường phát triển không nhanh như Goblin nhưng vẫn khá nhanh, mà Juliana thì lại là đứa trẻ mang trứng của Ma Vương và bị đột biến bởi Vandalieu. Những chuyện thế này… với Vandalieu và các đồng đội của cậu, vẫn trong mức chấp nhận được.

“Ra vậy, là đột biến à… Nếu đã là quái vật đột biến thì cũng đành chịu thôi nhỉ” Berard lẩm bẩm.

“Đúng thế mà? Bachem-san bên Công hội Thuần thú sư cũng nói rằng, khi sự thật đã phơi bày trước mắt thì chỉ còn cách chấp nhận thôi” Vandalieu đáp lại.

Quái vật đột biến là những sinh vật mang hình dạng và năng lực khác thường — nói cách khác, là kết quả của những đột biến ngẫu nhiên khi sinh ra.

“Cô ta chẳng có chút gì giống Minotaur bình thường cả… Rõ ràng là một cô gái. Hơn nữa lại còn biết nói chuyện, và dung mạo thì chẳng khác nào người đó—người đã được công bố là hy sinh trong một chiến dịch tiêu diệt quái vật… Nhưng nếu đã là đột biến thì cũng chỉ biết chấp nhận thôi” Berard thở dài.

“Tôi cũng đồng ý” Vandalieu gật đầu.

Ở thế giới này tồn tại thứ gọi là “Status” — bảng trạng thái, trong đó ghi rõ chủng tộc. Tuy nhiên, chỉ bản thân người đó mới có thể nhìn thấy trạng thái của mình, ngoại trừ vài trường hợp đặc biệt như người sở hữu đặc kỹ 【 Ma nhãn thẩm định (Demon Eyes of Appraisal) 】 hoặc các Thuần thú sư đối với những sinh vật họ thuần hóa. Status của Juliana chỉ có cô và Vandalieu là thấy được.

Tất nhiên cũng có cách dùng pháp cụ như thẻ thành viên Công hội để hiển thị trạng thái cho người khác. Nhưng vì Juliana hiện bị xem là quái vật chứ không phải con người, nên không có Công hội nào cho phép quái vật đăng ký làm hội viên.

Vì vậy, cho dù có kỳ lạ hay đáng ngờ đến đâu, mọi người cũng đành phải chấp nhận lời giải thích từ Vandalieu và đồng đội rằng cô là một “quái vật đột biến”.

“Chuyện này thực sự làm đảo lộn hiểu biết của tôi về quái vật đột biến đấy. Với lại mang quái vật thuần hóa vào trong trụ sở Công hội là bị cấm mà” Berard cố lên tiếng phản đối yếu ớt.

Vandalieu đứng dậy khỏi ghế, bế Juliana lên.

“Nhưng cũng có quy định là nếu là quái vật nhỏ và có thể tự quản lý được thì sẽ được phép, nên không có vấn đề gì phải không?” cậu nói rồi nhẹ nhàng thêm, “… Cảm giác mình là người bế thì đúng là khá mới mẻ.”

“Th-thật vô lễ quá! Xin hãy đặt tôi xuống đi… Berard-san, ngài đừng tưởng tôi bị lừa đấy nhé!” Juliana đỏ mặt phản đối.

“V-vâng, tôi sẽ chú ý từ giờ… À, thật ra thì…” Berard lắp bắp.

Ông không định gạt đi những lời của Vandalieu và Juliana, nhưng cuối cùng cũng quyết định… thôi không nghĩ đến cô nữa.

Thân phận chính thức chỉ là một Thuần thú sư và thương nhân tập sự, vậy mà… ảnh hưởng ở thành phố này lớn không tưởng, đặc biệt là ở khu đèn đỏ và khu ổ chuột… Hai cô gái tóc đỏ và vàng mà cậu ta mang theo gần đây cũng không phải hạng tầm thường… Berard thầm nghĩ. Tốt nhất là đừng chọc vào tổ ong làm gì. Điều khiến người ta ngán ngẩm là đến giờ vẫn chẳng ai biết chính xác cậu ta là gì.

Berard lấy ra một bản báo cáo về Flame Blades.

“Chuyện số tiền bồi thường vẫn chưa được xác định chính thức, nhưng… hình như Flame Blades đã nộp khoản tiền cao nhất có thể cho chi nhánh Công hội Mạo hiểm giả của họ. Một trăm ngàn Baums mỗi người — tổng cộng năm trăm ngàn Baums.”

“Na-năm trăm ngàn?!” Natania và Simon đồng thanh hét lên, bật dậy khỏi ghế.

“… Còn nhiều hơn ta tưởng” Vandalieu chớp mắt ngạc nhiên.

Juliana đưa tay che miệng.

Tuy khó chuyển đổi chính xác, nhưng một Baum tương đương khoảng 100 yên Nhật. Tức là năm trăm ngàn Baums ~ 50 triệu yên — một khoản tiền đủ để bồi thường cho người bị mất chi, nếu ở Trái Đất. Nhưng ở Lambda, đó là con số khổng lồ.

Nếu sống tiết kiệm, số tiền này đủ để một người không tay không chân sống an nhàn cả đời. Ấy vậy mà bồi thường lại cao như thế…

“Họ bị ép trả cao quá rồi còn gì” Natania lẩm bẩm.

“Chuyện là… nói thế này nghe hơi khó nghe, nhưng cô chỉ là mạo hiểm giả hạng D thôi. Tuy nhiên, cô đã tham dự tiệc trà của bá tước, và còn có người này làm người bảo hộ” Berard liếc sang Vandalieu. “Xem ra bên Công hội đã làm mọi cách có thể.”

Cũng có thể là do Natania không ghi tên Juliana trong báo cáo, chỉ nói là “một cô gái tên Julia từ làng nọ”. Khả năng khoản tiền kia bao gồm cả phí bịt miệng là điều hoàn toàn có thể.

“Dù sao thì đó là số tiền tối đa mà họ buộc phải trả; chắc chắn đã có thể giảm xuống vài chục ngàn Baums… Nhưng Flame Blades đã nộp toàn bộ số đó từ trước khi quyết định cuối cùng được đưa ra, bằng cách bán nguyên liệu và Ma thạch từ lũ quái vật họ săn được” Berard nói tiếp.

“Chắc chắn có gì đó mờ ám! Không thể nào trong chưa đầy một tháng kể từ lúc gặp Natania và báo cáo với Công hội mà họ kiếm đủ từng ấy! Nếu họ là hạng A hay B thì còn hiểu được, chứ mạo hiểm giả hạng D như tôi thì…” Simon bức xúc.

Natania và Juliana đồng tình gật đầu.

“Ta cũng thấy đáng ngờ” Berard gật đầu. “Công hội bên đó cũng nghi ngờ. Nhóm đó ra ngoài săn quái suốt hơn mười ngày, rồi quay về với một đống nguyên liệu và Ma thạch. Công hội đã kiểm tra rất kỹ lưỡng khi mua lại. Nhưng có vẻ mọi thứ đều là hàng thật, và không vi phạm quy tắc Công hội hay luật của Công quốc Alcrem.”

Tất cả nguyên liệu và Ma thạch mà Flame Blades mang về đều là hàng thật, giá trị cao. Họ cũng không trộm của ai khác.

… Điều này được xác minh nhờ thời gian — hơn mười ngày không đủ để họ kiếm được từng ấy giá trị nếu đi cướp mạo hiểm giả khác trong thành phố Itobam.

“Nhưng theo một nhân chứng, họ có vài mạo hiểm giả khác đi cùng. Có thể nhóm đó đã giúp họ… mà chuyện đó nghe cũng kỳ lạ lắm rồi” Berard nói.

“Được người khác giúp không phải là sai à?!” Natania phản đối.

“Tiếc là không. Kiểm tra thăng hạng thì bị cấm, nhưng việc bồi thường — giống như trả nợ — thì có thể nhận giúp đỡ, miễn là tiền được trả đầy đủ” Berard giải thích.

“Vậy… ngài có thể cho tôi biết danh tính và lai lịch của những người đó không?” Vandalieu hỏi.

“Xin lỗi, không thể đâu” Berard lắc đầu.

Vandalieu không lấy làm ngạc nhiên.

“Không thể nào!” Natania hét lên.

“Tôi xin ngài đấy, Hội trưởng!” Simon van vỉ.

“Bình tĩnh, ta cũng muốn nói lắm chứ!” Berard cuống cuồng. “Những mạo hiểm giả hạng cao giúp đỡ nhóm Flame Blades đang trên đà xuống dốc… phải có lý do gì đó!”

Nếu một trong số họ sở hữu đặc kỹ, là con rơi quý tộc, hay có thân thích là mạo hiểm giả kỳ cựu thì còn dễ hiểu.

Nhưng theo hồ sơ của Công hội, Flame Blades chỉ là nhóm mạo hiểm giả thường. Có thể nói là có năng lực, nhưng không phải loại xuất chúng gây chú ý.

Thật khó tưởng tượng những mạo hiểm giả hạng B trở lên — những người có thể kiếm nửa triệu Baums trong thời gian ngắn — lại chịu giúp đỡ họ nếu không có lý do.

Berard nghi ngờ rằng lý do ấy có liên quan đến Natania và người bảo hộ của cô — Vandalieu.

Đó cũng là lý do ông gọi cả nhóm đến, thay vì chỉ mời mỗi Natania.

“Nhưng cũng chẳng có thông tin gì về nhóm mạo hiểm giả kia cả. Họ còn chưa từng vào thành phố này, chứ đừng nói là vào Công hội. Không ai nhận ra mặt họ, tên tuổi hay hạng mạo hiểm giả cũng không rõ. Có khi họ là lính đánh thuê chứ chẳng phải mạo hiểm giả” Berard nói. “Điều duy nhất chúng ta biết là họ là mấy thanh niên loài người tóc dựng đứng.”

“Vậy thì đành chịu rồi. Nếu họ có vào thành phố, tụi cháu còn có thể hỏi lính gác để biết tên và hạng của họ nếu họ là mạo hiểm giả…” Simon thì thầm.

Vì khi vào thành phố phải xuất trình giấy tờ tùy thân. Nếu lính gác thấy thẻ Công hội thì có thể hỏi luôn được.

“Này, nếu họ cố che giấu thân phận đến mức đó thì… chẳng lẽ là người đang bị truy nã?” Natania suy đoán.

“Bọn ta có điều tra, nhưng… ít nhất là hiện tại không có lệnh truy nã nào liên quan đến họ cả. Cũng chẳng có bức vẽ chân dung nào trùng khớp. Nhìn thế nào thì họ cũng đáng ngờ, nhưng Hội trưởng bên Itobam quyết định rằng nếu chưa phạm tội, thì không nên gửi tranh chân dung đến các chi nhánh khác” Berard giải thích.

“Phải rồi. Nếu chỉ vì ‘đáng ngờ’ mà bị vẽ tranh truy nã gửi khắp nơi thì tôi cũng bị truy lùng rồi” Vandalieu điềm đạm nói.

Mọi người ngớ người ra.

“… Hóa ra ngài cũng biết mình đáng ngờ thật đấy, Danna…” Simon lẩm bẩm.

Berard và Natania gật đầu đồng tình trong im lặng.

… Nhân tiện, công chúa Levia cùng các hồn ma khác — dù không ai nhìn thấy — cũng đồng loạt gật đầu.

“Thật là thất lễ!” Juliana bức xúc.

“Không sao đâu” Vandalieu xoa dịu. “Ta có đôi chút đoán được nhóm mạo hiểm giả đó là ai.”

“Thật ư?! Vậy là họ đúng là có liên quan đến gia tộc Alcrem…” Berard thì thào đầy nghi hoặc.

“Không, không liên quan đến công tước đâu” Vandalieu lắc đầu.

Berard thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy chẳng lẽ là bọn cực đoan theo Alda?!” Simon hỏi gấp.

Vandalieu lại lắc đầu. “Không phải là không thể, nhưng khả năng đó thấp.”

Trong đầu cậu hiện ra tên Murakami và Hajime — những kẻ tái sinh không thuộc nhóm của Asagi, hiện đang ở Lãnh địa Birgitt. Khi được chuyển sinh sang thế giới này, chúng đã lấy hình dạng thanh thiếu niên loài người khoảng mười lăm tuổi, còn hai người phụ nữ, ‘Sylphid’ và ‘Super Sense’, lại chọn làm Elf.

Được ban năng lực định vị Vandalieu từ Rodcorte, bọn chúng hẳn đã bị dụ vào thành phố Morksi.

Cho dù chúng biết vị trí của mình thì mình cũng không ngờ là chúng đến đây nhanh như vậy… Chúng đang tính toán điều gì đây? Vandalieu thầm suy nghĩ.

Việc chúng cố giấu thân phận cũng là bằng chứng cho thấy đó là những kẻ tái sinh đang nhắm vào Vandalieu. Nhưng lý do khiến chúng giúp đỡ nhóm Flame Blades thì cậu vẫn chưa hiểu nổi.

Chắc chắn chúng thừa biết rằng, dù có điều khiển hay dụ dỗ được vài mạo hiểm giả hạng D, thì cũng chẳng thể nào đấu lại một ai trong số đồng đội của Vandalieu, chứ chưa nói đến chính bản thân cậu.

“Nhưng nếu có ai đó đang dùng năng lực để điều khiển bọn họ, thì chẳng phải là ‘Marionette’, kẻ tên Inui Hajime sao?” Orbia truyền ý nghĩ qua thần giao cách cảm.

“Có lẽ vậy. Dựa trên những gì chúng ta biết, năng lực của hắn nhắm vào những người có tiếp xúc vật lý hay bị ảnh hưởng bởi điện, và hắn khó lòng điều khiển nhiều người cùng lúc… nhưng năng lực do Rodcorte ban có thể phát triển thêm. Có lẽ sau khi được tái sinh, hắn đã luyện tập rất nhiều” công chúa Levia đáp.

“Vậy thì sao không gọi Kanako tới luôn đi? Nếu là ‘Marionette’ thì chắc chắn hắn không thể làm ngơ cô ấy được đâu!” Orbia hào hứng nói.

“Cả Legion-san nữa! Gọi họ đến và để họ biến thành hình dạng của Isis đi!” Levia nói, ánh mắt long lanh như vừa nghĩ ra trò gì đó đầy tai quái.

Cả hai người họ đều nở nụ cười rạng rỡ khi đưa ra những đề xuất… khá đáng sợ.

Ở thế giới Origin, Hajime từng dùng năng lực để cố gắng thao túng và bắt cóc Isis—một trong những thành viên của Legion—nhưng thất bại thảm hại. Do trong người cô đã gài sẵn thuốc nổ, Hajime suýt mất mạng. Sau đó, dù cầu cứu, hắn lại bị chính Kanako—người vốn là đồng đội của hắn—ra tay kết liễu.

Chuyện xảy ra phần lớn là do Hajime tự chuốc lấy, nhưng việc liên tiếp bị phụ nữ đối xử tàn tệ đã để lại cho hắn vết thương lòng sâu sắc, đến mức khi ở Thần giới của Rodcorte, hắn phát sinh chứng sợ phụ nữ.

Không ai rõ sau khi tái sinh hắn ra sao, nhưng… ở thế giới này, nơi lĩnh vực tâm lý học chưa hề phát triển, khó có thể tưởng tượng hắn đã vượt qua được nỗi ám ảnh đó chỉ trong ba năm.

“P-phụ nữ thật đáng sợ…” Berkert rùng mình lẩm bẩm.

“Ternecia cũng là phụ nữ mà…” Chipuras đồng tình.

“… Ternecia là ai vậy?” Daroak nhíu mày, cố nhớ mà không ra.

“Cũng có khả năng hắn phát điên rồi lao vào giết hai người kia, nên ta phải cẩn thận…” Vandalieu nói, rồi kết thúc cuộc trò chuyện bằng thần giao cách cảm.

“Tôi có đoán được là ai, nhưng không tiện nói ra lúc này” Vandalieu quay sang bảo với Berard.

“Vậy là tốt rồi” Berard gật đầu.

Câu nói đó khiến Simon sực nhớ rằng Berard không đứng cùng một phía với anh và Natania.

“Dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn là Hội trưởng của Hội mạo hiểm giả thành phố này. Không phải tôi không tin các cậu, và tôi cũng biết nhóm Flame Blades có nhiều điểm đáng ngờ, nhưng vẫn có những chuyện tôi không thể nói với các cậu được” Berard nghiêm giọng nói.

Ông vẫn giữ mối quan hệ khá tốt với Vandalieu và đồng đội, nhưng ông không phải là một phần trong số họ.

“Giờ thì đi nhận khoản bồi thường ở quầy tiếp tân đi. Cá nhân tôi khuyên các cậu nên gửi lại Hội giữ hộ. Nếu định tiếp tục làm mạo hiểm giả, có lúc sẽ cần đến nó đấy” ông dặn Natania.

Nhưng đúng lúc Berard vừa tiễn Vandalieu và nhóm rời đi, thì có tiếng gõ cửa dồn dập, và một nhân viên của Hội mặt đỏ bừng xông thẳng vào phòng mà không chờ trả lời.

“Berard-san! Có chuyện lớn ngoài kia rồi ạ!”

“Tôi đang tiếp khách!” Berard cau mày quát.

“Không kịp đâu ạ! Con gái ngài, ‘Sói đói’ Michael và một đám người đang chuẩn bị giao đấu! Mà vật cược lại là đám ma thú được thuần hóa của vị khách kia!”

“Cái gì?! Sao Jessie lại làm chuyện đó?! Con bé là nhà giả kim cơ mà?!” Berard bật dậy khỏi ghế, hét lên.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy trời! Nhưng rõ ràng là khẩn cấp rồi!” Simon hoảng hốt. “Thưa sư phụ, chúng ta phải—Ơ? Sư phụ đâu rồi?!”

“Ngài ấy vừa đưa Juliana rời khỏi đây cách đây vài giây” Natania trả lời. “Chúng ta cũng phải đi thôi!”

--------------------------------------

Tên: Saria

Hạng: 12

Chủng tộc: Tartarus Maid Chief Armor

Cấp độ: 45

Kỹ năng bị động:

o Ngũ giác

o Siêu cường hóa sức mạnh vật lý: Cấp 1 (Tiến hóa từ Cường hóa sức mạnh vật lý)

o Kháng thủy: Cấp 10

o Kháng đòn vật lý: Cấp 10

o Tự cường hóa (Thuộc hạ): Cấp 10

o Tự cường hóa (Sát nhân): Cấp 10

o Nghiệp sát hồi huyết: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Tăng cường chỉ số thuộc tính (Sáng tạo): Cấp 8 (Lên cấp!)

o Cường hóa khả năng vật lý (Thể linh hồn): Cấp 7 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Dẫn lối): Cấp 7 (Lên cấp!)

o Cường hóa tấn công khi dùng thương: Trung bình (Lên cấp!)

o Kháng ma pháp: Cấp 3 (Lên cấp!)

o Mở rộng bể mana: Cấp 1

Kỹ năng chủ động:

o Làm việc nhà: Cấp 6

o Địa ngục kích thuật: Cấp 1 (Tiến hóa từ Kỹ thuật dùng Halberd)

o Phối hợp: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Tiễn thuật: Cấp 8

o Thể linh hồn: Cấp 10

o Điều khiển từ xa: Cấp 10

o Giáp thuật: Cấp 10

o Ác khí khủng bố: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Vô tính ma pháp: Cấp 3

o Điều khiển mana: Cấp 5 (Lên cấp!)

o Thủy ma pháp: Cấp 5

o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 5 (Lên cấp!)

o Ma linh giáng trần: Cấp 1 (Mới!)

Đặc kỹ:

o Thần hộ của Vandalieu

--------------------------------------

Tên: Rita

Hạng: 12

Chủng tộc: Tartarus Maid Chief Armor

Cấp độ: 49

Kỹ năng bị động:

o Ngũ giác

o Siêu cường hóa sức mạnh vật lý: Cấp 1 (Tiến hóa từ Cường hóa sức mạnh vật lý)

o Kháng hỏa: Cấp 10

o Kháng đòn vật lý: Cấp 10

o Tự cường hóa (Thuộc hạ): Cấp 10

o Tự cường hóa (Sát nhân): Cấp 10 (Lên cấp!)

o Nghiệp sát hồi huyết: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Tăng cưởng giá trị thuộc tính (Sáng tạo): Cấp 8 (Lên cấp!)

o Cường hóa khả năng vật lý (Thể linh hồn): Cấp 7 (Lên cấp!)

o Tự cường hóa (Dẫn lối): Cấp 7 (Lên cấp!)

o Kháng ma pháp: Cấp 2 (Lên cấp!)

o Mở rộng bể mana: Cấp 1

Kỹ năng chủ động:

o Nội trợ: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Địa ngục chủy thuật: Cấp 1 (Tiến hóa từ Kỹ thuật dùng Naginata)

o Phối hợp: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Tiễn thuật: Cấp 8

o Ném: Cấp 10

o Thể linh hồn: Cấp 10

o Điều khiển từ xa: Cấp 10

o Giáp thuật: Cấp 10

o Ác khí khủng bố: Cấp 8 (Lên cấp!)

o Vô tính ma pháp: Cấp 2

o Điều khiển mana: Cấp 3

o Hỏa ma pháp: Cấp 6 (Lên cấp!)

o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 3 (Lên cấp!)

o Ma linh giáng trần: Cấp 1 (Mới!)

Đặc kỹ:

o Thần hộ của Vandalieu

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Hẹ hẹ
Xem thêm
Thanks trans.👍
Xem thêm
Yolo
Đúng là bình yên trước bão,mà đek ngờ có biến nhanh thế,bão chưa tới gió tới trước🤣🤣
Xem thêm
Chưa gì lại có biến rồi
Xem thêm