• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Công quốc Alcrem

Chương 220: Kẻ thao túng trong bóng tối và kẻ tỏa sáng

6 Bình luận - Độ dài: 6,938 từ - Cập nhật:

Birkyne đứng phía sau hàng dài những đứa trẻ mồ côi và các sơ trong trại trẻ, những người đang mỉm cười với đôi mắt vô hồn như búp bê, được bảo vệ bởi bốn cận thần thân tín cũng đồng thời là những chiến binh tinh nhuệ nhất của hắn.

“Vội vàng thật đấy, hỏi ngay ta muốn gì” Birkyne lên tiếng bằng giọng thong thả, hướng về phía Vandalieu. “Dù có bỏ qua phần giới thiệu đi nữa… chẳng phải ngươi nên hỏi kiểu như, ‘Chuyện gì đang diễn ra ở đây?’ hay ‘Ngươi đã làm gì họ?’ trước sao?”

“… Ta không nghĩ ngươi là loại người quan tâm đến mấy câu thoại nhàm chán như vậy” Vandalieu đáp lại, không hề có dấu hiệu chuẩn bị chiến đấu.

Cậu vẫn đứng ngay cạnh Matthew — người đã dẫn cậu đến đây — và đang đối mặt trực tiếp với Birkyne. Cậu có vẻ hoàn toàn không phòng bị, đầy sơ hở.

Thế nhưng Birkyne và thuộc hạ cuar hawnsthì đang trong trạng thái cảnh giác cực độ.

“Đứng sang bên cạnh hắn, phía đối diện với thằng nhóc kia… nếu hắn có ý đồ gì, hãy bảo vệ ta” Birkyne thì thầm với Seris.

“Vâng, Danna-sama” cô đáp.

Hắn cố gắng giới hạn phạm vi hành động của Vandalieu càng nhiều càng tốt bằng cách cho Seris đứng kè sát bên, dù sự khác biệt tạo ra là vô cùng nhỏ.

Bởi dù sao, Vandalieu đã từng đánh bại Ternecia — dù khi đó ả đã bị thương — và hoàn toàn hạ gục Gubamon một mình. Trong ba Vampire thuần huyết tôn thờ Hihiryushukaka, Ternecia sở hữu năng lực tấn công mạnh nhất, còn Gubamon thì nắm giữ năng lực phòng thủ mạnh nhất cùng kỹ năng 【 Không gian ma pháp 】.

Ngay lúc này, chỉ riêng vẻ mặt vô cảm và giọng nói đều đều của Vandalieu thôi cũng đã gây nên một áp lực khủng khiếp đối với Birkyne và đồng bọn.

Chính vì vậy, Birkyne mới cố tỏ ra thong dong khi đối mặt với cậu.

Một xã hội u ám đến mức khiến cả các tổ chức tội phạm cũng phải lu mờ. Một nơi mà chuyện bắt nạt và nuốt chửng kẻ yếu là điều đương nhiên, nếu không làm vậy thì chính mình sẽ là kẻ bị nuốt chửng. Birkyne là một trong những kẻ đã góp phần tạo nên xã hội méo mó và đầy tầng lớp đó.

Hắn thậm chí còn chẳng nhớ nổi đã từng giẫm đạp bao nhiêu kẻ đang tuyệt vọng bấu víu lấy hi vọng cuối cùng.

Chính vì thế, hắn mới sợ hãi viễn cảnh sẽ trở thành kẻ bị chà đạp.

“Chắc hẳn là Eleanora đã nói cho ngươi biết về bản chất của ta” Birkyne lẩm bẩm. “Bellmond và Miles thì đâu có biết nhiều đến vậy.”

Hành động phô diễn bản thân trước một kẻ mà hắn không thể dễ dàng động vào, phần nhiều là theo bản năng.

“Vâng, Eleanora đối xử với ta rất tốt” Vandalieu trả lời.

Tất nhiên, giọng điệu cậu không hề thong thả. Mặc dù đã có sự chuẩn bị để sẵn sàng bất cứ khi nào Birkyne xuất hiện, nhưng… chuyện hắn đột nhập vào thành phố không một lời báo trước và bắt toàn bộ người trong trại trẻ làm con tin lại là điều nằm ngoài dự liệu.

Dù có dùng 【 Không gian ma pháp 】 để dịch chuyển đến thẳng nơi này, Gufadgarn lẽ ra phải phát hiện ra mới đúng. Mình đang kiểm tra Matthew và Seris, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy họ bị tác động bởi ma pháp, độc tố, bệnh tật, ký sinh hay Ma cụ cả. Hắn đã làm cách nào để xâm nhập và khống chế tâm trí bọn họ? Vandalieu thầm nghĩ.

Chừng nào còn chưa tìm ra câu trả lời, cậu không thể tùy tiện ra tay với Birkyne. Chính sự bực bội vì điều đó đang tạo nên áp lực đè nặng lên đối phương.

Matthew bật cười. “Có chuyện gì vậy, Vandalieu?”

“Matthew, im nào. Đừng xen vào cuộc trò chuyện giữa Vandalieu-san và Birkyne-san” Seris nói.

Điều kỳ lạ nhất trong tình cảnh hiện tại chính là những người trong trại trẻ — bị một Vampire thuần huyết bắt làm con tin, đối mặt với áp lực khủng khiếp do Vandalieu tỏa ra — lại không hề tỏ ra lo lắng. Họ vẫn mỉm cười và cười khúc khích như thể không hề nhận ra bầu không khí căng như dây đàn. Vandalieu chắc chắn rằng họ đang bị thao túng bằng cách nào đó.

Mình muốn kiểm tra kỹ tâm trí của họ, nhưng nếu dùng kỹ năng 【 Chiếm đoạt tâm trí 】 , thì thật sự mình sẽ để lộ vô số sơ hở.

“Nếu ngài ra lệnh, bọn tôi sẽ mở đường cho ngài” Chipuras lên tiếng.

Kimberley phá lên cười. “Cuối cùng thì cũng đến lượt bọn tôi lên sàn rồi à?”

Vandalieu dùng thần giao cách cảm ra lệnh họ tạm thời chờ đợi.

“Eleanora đối xử với ngươi tốt, hử… Có vẻ như ả đã hữu dụng hơn nhiều so với khi ta còn rèn luyện ả. Lúc ả gia nhập phe ngươi, ta đã nghĩ là mình đã đào tạo đến giới hạn rồi, nhưng… chỉ cần nhìn điều này thôi cũng đủ thấy ngươi không phải kẻ tầm thường” Birkyne nói tiếp. “Mà bỏ qua chuyện đó đi, ta vẫn mong ngươi chịu hỏi mấy câu sáo rỗng kia hơn. Có như vậy thì cuộc trò chuyện của chúng ta mới dễ tiến triển.”

“… Trò chuyện? Sau khi ngươi bắt con tin?” Vandalieu hỏi lại.

“Cứ coi là một cuộc trao đổi cũng được. Thứ ta đưa ra là tất cả những người trong trại trẻ này — sơ trại trưởng, các sơ và lũ trẻ — kèm thêm cả nhiều người nữa. Ta không thể đoán được ngươi đánh giá mạng sống của những kẻ mà ngươi còn chẳng biết mặt tên ra sao, nhưng… là một tín đồ của Vida, chẳng phải cứu được thêm phụ nữ và trẻ em là càng tốt sao?” Birkyne bóng gió rằng hắn còn giữ con tin bên ngoài thành Morksi.

“… ‘Chuyện gì đang diễn ra ở đây?’ và ‘Ngươi đã làm gì họ?’” Vandalieu cuối cùng cũng buông ra hai câu hỏi mà Birkyne từng gợi ý.

Birkyne khẽ bật cười. “Thứ mà bọn ta — những Vampire tôn thờ ác thần của sự sống hoan lạc, Hihiryushukaka — cần, chính là vật tế. Mà cứ mỗi lần cần tế lễ lại phải bắt người thì phiền phức quá, cho nên từ xưa đến nay bọn ta đã điều hành các cơ sở buôn người. Lũ cướp, lính đánh thuê, thương nhân nô lệ, kỹ viện, tu viện sâu trong núi, và trong cả ngàn năm qua, có cả trại trẻ mồ côi nữa.”

Đối với tổ chức Vampire của Birkyne, trại trẻ thậm chí còn tiện lợi hơn cả kỹ nữ và nô lệ. Một trại trẻ nằm trong khu ổ chuột của dân nghèo thì lại càng hoàn hảo.

Chúng cho phép Vampire quản lý và kiểm soát lũ trẻ ngay từ khi còn chưa hình thành nhận thức. Và nếu chúng lớn lên mà vẫn chưa được dùng làm vật tế, thì đơn giản chỉ cần đuổi ra khỏi trại.

Hầu hết mọi người chẳng mấy ai quan tâm đến đám trẻ mồ côi, nên trong nhiều trường hợp, chúng đột nhiên biến mất cũng chẳng ai để ý. Dù có người nghi ngờ, chỉ cần bảo rằng bọn trẻ đã chết vì bệnh hay bị thương thì lính canh cũng chẳng buồn điều tra sâu.

Trái lại, với nô lệ, kỹ nữ hay người trong tu viện, đôi khi có người thân hay người quen đến nhận lại. Đã không ít lần các cơ sở bị lộ chân tướng vì lý do này.

Bọn Vampire thậm chí còn vui vẻ giao một hai “con vật” ra để dẹp yên rắc rối, nhưng… làm thế lại càng dễ bị nghi ngờ. Thương nhân nô lệ bán hàng với giá rẻ, kỹ viện cho phép kỹ nữ chuộc thân với giá thấp, tu viện khuyến khích hoàn tục — những cơ sở như thế chắc chắn sẽ bị các thương hội hay giáo hội khác dòm ngó.

Thế nhưng, với trại trẻ mồ côi thì hầu như chẳng bao giờ có chuyện như vậy. Lũ trẻ mồ côi vốn là những đứa không còn ai thân thích, hoặc thân nhân nghèo đến mức không nuôi nổi. Cùng lắm, thi thoảng có người thân từ xa đến nhận nuôi, thì chỉ việc giao đứa trẻ đó đi là xong.

Trẻ con trong trại mồ côi thì chỉ cần “thả ra” là xong. Chẳng ai nghi ngờ điều gì.

Vì vậy, Birkyne và các Vampire thuần huyết khác đã điều hành nhiều trại trẻ ở các thành phố khác nhau để đảm bảo nguồn vật tế, cũng như tuyển chọn các cá thể tiềm năng để biến thành Vampire mới.

“Trại này chỉ là một trong số đó thôi. Không phải là nơi bọn ta chiếm đoạt gần đây đâu — nó đã như thế này từ khi mới xây. Vận hành suôn sẻ, chỉ bị một tên tu sĩ của Alda nghi ngờ một lần. Dĩ nhiên, số lượng trẻ mà một trại có thể nuôi có giới hạn, nên bọn ta còn có nhiều cơ sở khác. Giống cái mỏ nơi ta từng tìm thấy Eleanora vậy. May là ta chưa từng tiết lộ chuyện này cho ả” Birkyne nói, đồng thời đặt tay lên vai sơ Vestra. “Việc những người ở đây thờ phụng Vida chỉ là vì treo bảng ‘nữ thần của sự sống và tình yêu’ lên thì tiện lợi thôi. Nếu thờ Alda, phần lớn giáo hội trong thành sẽ gây trở ngại cho việc nhận quyên góp, làm từ thiện, giới thiệu quan hệ, vân vân. Như vậy sẽ rắc rối trong việc quản lý bọn rối.”

Birkyne di chuyển tay từ vai xuống eo Vestra, rồi kéo cô sát vào người, như để chứng minh rằng cô thật sự chỉ là một con rối dưới quyền hắn.

Nhưng Vandalieu nhận thấy cơ mặt Vestra có hơi cứng lại khi bị làm vậy.

Sơ Seris rời khỏi bên cạnh Vandalieu, bước nhanh về phía Birkyne… rồi thẳng tay nhéo mu bàn tay đang đặt trên eo Vestra.

“Birkyne-san, xin đừng ôm Vestra như thế” cô mỉm cười nói.

Cả bốn Vampire quý tộc thắt chặt cảnh giác đến cực độ trước hành động đó, nhưng Birkyne chỉ lặng lẽ rút tay ra khỏi eo Vestra.

“Xin lỗi” hắn nói.

“Birkyne-san, dẫu có là ngài thì cũng không thể có thái độ thân mật với các sơ của trại được đâu” sơ trại trưởng nói, vẻ mặt chán nản đầy bất lực.

“Nè, chú Birkyne là đồ dê xồm đó nha!” lũ trẻ reo lên.

Chưa đầy vài giây sau, Birkyne đã dùng tay che mu bàn tay vừa bị nhéo — nay đã trở lại màu sắc bình thường — rồi nhếch môi cười gượng.

“Im lặng.”

Chỉ trong chớp mắt, mọi người trong trại trẻ mồ côi đều đứng khựng lại. Viện trưởng, lũ trẻ, Matthew, Seris—vừa quay lại đứng cạnh Vandalieu—tất cả như hóa thành những con rối vô hồn, đờ đẫn không một biểu cảm.

“Như ngươi thấy đấy, bọn họ đều là—” Birkyne vừa nói...

“Thành phố này đã nằm dưới ảnh hưởng của ngươi từ trước khi ta đặt chân đến. Nhưng tất cả họ đều là chính họ, không ai cố ý lừa dối ta cả. Không chỉ Matthew và lũ trẻ, mà cả các sơ lẫn viện trưởng cũng vậy. Họ bị tẩy não, trở thành những con rối tiện dụng cho ngươi.” Vandalieu tóm tắt.

Birkyne thoáng sững người, rồi môi hắn cong lên thành một nụ cười rộng hơn.

Có vẻ như nhận định của Vandalieu hoàn toàn chính xác.

“Tẩy não… Quả là một từ hay. Dường như ở những thế giới khác, chuyện này cũng xảy ra thường xuyên. Bellwood thường hay nhắc đến nó, khiến Zakkart và bọn họ nổi giận… Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ kẻ bị tẩy não thực sự là Bellwood” Birkyne thở dài.

Dù thừa nhận rằng người trong trại trẻ mồ côi đã bị tẩy não, nhưng việc đó không hề đơn giản. Chính Vandalieu, người sở hữu kỹ năng 【 Chiếm đoạt tâm trí 】, hiểu rõ điều này hơn ai hết.

“Ngươi ra lệnh cho họ im lặng, có nghĩa chính ngươi là kẻ đã tẩy não họ. Ngươi làm bằng cách nào? Và… sơ Seris có phải là Vampire không?” Vandalieu hỏi.

“… Ôi trời, làm sao ngươi nhận ra được rằng cô ta là Subordinate Vampire (Vampire hạ cấp) vậy?” Birkyne khẽ ngạc nhiên, cố tình lờ đi câu hỏi đầu tiên.

“Lúc cô ấy cấu tay ngươi, mu bàn tay đã đỏ lên. Một nữ tu bình thường, dẫu có dùng cả sức bình sinh vung chùy cũng không tài nào làm trầy da một Vampire thuần chủng. Vậy mà cô ta lại khiến da ngươi đỏ lên—điều đó nói lên tất cả” Vandalieu đáp lại.

Ban đầu, cậu không để ý điều đó khi kiểm tra bằng linh thể và phép thuật, bởi đã mặc định Seris là con người.

“Ra là vậy, màn kịch phản tác dụng rồi… Phải, những nữ tu ở đây, Seris và Vestra, đều là Subordinate Vampires. Dù nói vậy, chúng chưa từng được ta cho uống máu.” Birkyne nhún vai. “Nhưng ngươi thấy đấy, bọn chúng được tạo ra rất hoàn hảo. Không sợ ánh nắng, không mắt đỏ, và không cần phải đóng kịch, vì chính bản thân chúng cũng không biết mình là Vampire.”

Khoảng một thế kỷ trước, Gubamon từng sở hữu một thuộc hạ Vampire có thể đi dưới ánh mặt trời mà không bị ảnh hưởng gì—Valen, cha của Vandalieu.

Sau khi biết chuyện đó, Birkyne nảy sinh ý muốn có thuộc hạ giống vậy để phục vụ ban ngày, đồng thời cũng để giết thời gian, hắn bắt đầu thử nghiệm.

Hắn gom một trăm đứa trẻ, rồi bắt chúng phơi nắng—không phải kiểu phơi nắng dễ chịu mà là ánh sáng ma pháp có thể gây bỏng rát. Cứ mỗi lần như thế, chúng lại được chữa lành bằng ma thuật. Việc này cứ lặp đi lặp lại suốt nhiều ngày, nhiều tháng, cho đến khi bọn trẻ có được kỹ năng 【 Kháng ánh nắng mặt trời 】 .

Khi đã đạt được kỹ năng ấy và lớn lên một chút, chúng được biến đổi thành Vampire. Như thế sẽ tạo ra Vampire kháng ánh sáng một cách nhân tạo.

Nhưng kết quả thật bi thảm: hơn chín mươi phần trăm lũ trẻ chết vì không chịu nổi quá trình đó. Chỉ có vài đứa sống sót và đạt được kỹ năng 【 Kháng ánh nắng mặt trời 】 trước khi suýt chết, trong đó có Seris và Vestra.

Quy trình quá dài và tốn công sức, số ca thành công lại quá ít nên Birkyne sớm chán và bỏ dở. Chúng không được sử dụng như gián điệp kiểu Valen.

Dù vậy, hắn vẫn biến họ thành Subordinate Vampires, thay đổi ký ức rồi đưa vào làm nữ tu trông nom trại trẻ mồ côi.

Nếu không bị hắn tẩy não, có lẽ họ đã được Vandalieu ‘dẫn lối’ ngay từ lần gặp đầu tiên.

…Nhưng… chẳng lẽ là ta tưởng tượng? Sao cái nhéo của cô ta lại mạnh đến thế? Tuy là Subordinate Vampires thật, nhưng bọn chúng chưa hề được huấn luyện chiến đấu kia mà, Birkyne nghĩ thầm.

Bề ngoài vẫn điềm nhiên, nhưng thật ra, lúc Seris nhéo tay hắn, hắn đã hơi chột dạ. Seris chỉ mới Rank 3, chưa từng có chức nghiệp nào liên quan đến chiến đấu, vậy mà lại làm đau được một Vampire thuần chủng.

Dù vậy, Birkyne không thể để bản thân lún sâu vào suy nghĩ lúc này.

“Nhưng với ngươi, việc họ có phải Vampire hay không cũng chẳng quan trọng, đúng không? Điều ngươi quan tâm là ta có thể trao lại họ… đúng như dáng vẻ ngươi từng biết” hắn nói.

Đó chính là trọng tâm trong kế hoạch của Birkyne. Hắn không bắt con tin. Hắn thương lượng trên cơ sở rằng Vandalieu đã luyến lưu những món “tài sản” của mình, và giờ hắn đang trao trả lại chúng.

Để chuẩn bị cho việc này, Birkyne đã tẩy não lại toàn bộ con người trong mọi cơ sở “nuôi người” mà hắn quản lý.

Hắn mô tả các đặc điểm điển hình của Vandalieu, rồi tẩy não để khiến họ đến gần cậu nếu gặp ai khớp với miêu tả. Nhờ vậy, kế hoạch sẽ phát huy tác dụng dù Vandalieu xuất hiện ở thành phố nào.

Việc Matthew chọn ăn trộm từ xe bán thức ăn của Vandalieu, trong vô số xe ở khu đó, cũng là hiệu quả từ tẩy não của Birkyne… Dù chính hắn cũng không nghĩ Matthew lại cả gan như thế.

Sau đó, trại trẻ đã được Vandalieu “che chở” như kế hoạch của hắn.

Birkyne càng chắc chắn hơn sau sự kiện mới xảy ra gần đây. Hắn nghe nói có những kẻ giống gián điệp đột nhập vào trại nhưng rồi lại rút lui, và tên lính đồi bại Aggar đang bị truy lùng.

Ta không rõ chi tiết, nhưng những chuyện kỳ lạ như vậy chỉ có thể là do Vandalieu ra tay. Không nghi ngờ gì, hắn đã tự bẩn tay để bảo vệ trại trẻ khỏi tên Aggar kia, Birkyne thầm nghĩ.

Quả thật, lý lẽ của hắn không khác gì Bá tước Isaac Morksi.

“Nếu ngươi trân trọng mạng sống của họ, ta sẽ không đe dọa gì cả. Ta và ngươi từng là kẻ địch, điều đó đúng. Nhưng rõ ràng là dạo gần đây, Alda và tay sai của hắn hoạt động dữ dội chưa từng thấy. Ngươi chắc cũng nắm rõ tình hình hơn ta, đúng không? Hiển nhiên, Alda và đám tín đồ của hắn cũng là kẻ thù của ta. Với tình hình hiện tại, chúng ta nên ngừng tàn sát lẫn nhau. Dù không thể hợp tác, ít ra cũng nên có một hiệp định… không can thiệp lẫn nhau, không gây chiến. Ngươi thấy sao?” Birkyne nói bằng giọng đầy lý trí.

Vandalieu im lặng quan sát hắn. Đồng thời, cậu đang kiểm tra Matthew và Seris bên cạnh, thử nghiệm vài giả thuyết. Với kỹ năng 【 Tư duy siêu tốc 】 và 【 Tư duy nhóm 】, thời gian Birkyne nói là quá đủ.

“Để thể hiện thiện chí, ta sẽ giao họ cho ngươi. Ngươi muốn ta làm gì với việc tẩy não cũng được. Ta có thể trả lại ký ức gốc, hoặc xóa sạch ký ức về việc từng là ‘thú cưng’ của ta. Thậm chí, ta có thể khiến họ trở thành nô lệ của ngươi” Birkyne tiếp tục. “Ngươi muốn gì nào? Cứ nói đi—”

“Ta từ chối” Vandalieu lạnh lùng đáp, cắt ngang lời hắn.

Không có lý do gì để cân nhắc một lời “đề nghị” trá hình uy hiếp như thế.

Nếu chấp nhận, có thể Matthew, Seris và mọi người sẽ được cứu tại chỗ. Nhưng nếu không thể giải tỏa được tẩy não, điều đó chẳng còn ý nghĩa. Dù Birkyne miệng nói sẽ giải trừ, nhưng không có gì đảm bảo đó không phải dối trá.

Chỉ cần một mệnh lệnh, họ có thể bị thao túng trở lại bất cứ lúc nào.

Vandalieu tiến một bước về phía Birkyne.

“Khoan, bình tĩnh nào” Birkyne lên tiếng. “Nếu ngươi nghĩ rằng giết ta là cách giải trừ tẩy não thì đó là quyết định quá hấp tấp. Hay ngươi định tự tẩy não họ?”

Tùy tùng của Birkyne bản năng phản ứng, chuẩn bị chiến đấu khi thấy Vandalieu từ chối. Nhưng Birkyne vẫn mỉm cười.

“Không, ta không định làm thế” Vandalieu đáp.

Cậu lại bước thêm một bước. Mortor và những kẻ khác lộ rõ nỗi sợ trên gương mặt. Nụ cười của Birkyne khẽ co giật, trở nên méo mó.

“Ngươi định biến họ thành Undead nếu họ chết… Không, dùng sinh mệnh chi căn để hồi sinh họ ư? Nếu vậy thì quên đi! Trước khi ngươi đến đây, ta đã cho từng người trong số chúng—trừ hai kẻ kia—uống thánh thủy rồi! Một khi chúng chết, chúng sẽ trở về vòng luân hồi!” Birkyne hét lớn.

“Ta khá bất ngờ khi ngươi dám làm vậy dù chưa từng kiểm chứng xem thánh thủy có tác dụng từ trong dạ dày hay không. Ta nghĩ đó là hành động thừa thãi” Vandalieu nói, lại tiến thêm một bước.

Lũ tùy tùng của Birkyne nhe nanh, duỗi vuốt, sẵn sàng lao vào.

“D-đừng lại gần nữa! Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến tính mạng những con người này sao?!” Mortor hét lên.

“Hãy nhìn đây!” một Vampire quý tộc gốc Elf hét, rồi siết lấy cổ Vestra bằng bàn tay có móng vuốt sắc nhọn.

Dù bị ra lệnh giữ im lặng, Vestra vẫn bất động như một con rối. Chỉ có hơi thở và sắc mặt tái nhợt là minh chứng cho tình trạng của cô lúc này.

“Dù cô ta là Vampire hạ cấp, ta cũng có thể bóp nát cổ cô ta trong tích tắc! Nếu ngươi định giết chúng ta, thì bọn ta cũng sẽ mang theo tất cả bọn chúng xuống địa ngục!” Vampire gốc Elf gào lên.

Vandalieu khựng lại trong chốc lát… Dù chẳng ai biết cậu dừng vì thấy lời đe dọa có lý, hay chỉ đơn giản vì thấy không cần tiến thêm nữa.

“Ta xin lỗi vì hành vi đáng xấu hổ của thuộc hạ mình, nhưng bọn chúng nói không sai. Và trại trẻ mồ côi này không phải là nơi duy nhất ta hoạt động trong bóng tối. Riêng tại Công quốc Alcrem đã có thêm hai nơi nữa. Nếu tính cả lục địa Bahn Gaia, thì con số còn cao hơn nhiều” Birkyne nói. “Ngươi có thể không biết đến những đứa trẻ đó, nhưng liệu ngươi sẽ bỏ mặc tất cả những đứa mồ côi không có mặt ở đây sao?”

“Kỹ thuật tẩy não của ngươi chỉ có hiệu lực khi ngươi đích thân ra lệnh… nói cách khác, nếu ngươi không trực tiếp ở đó thì không thể đưa ra mệnh lệnh mới. Điều đó có nghĩa là, chừng nào ngươi còn ở đây, ngươi chỉ có thể thao túng những đứa trẻ mồ côi trong trại này. Dù ngươi có hét to đến đâu thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bọn trẻ không có mặt tại đây” Vandalieu kết luận.

Sắc mặt Birkyne đông cứng lại. “… Sao ngươi lại nghĩ vậy? Có bằng chứng gì không?”

“Ta suy luận từ kinh nghiệm và kiến thức của bản thân. Và từ chính con người ngươi” Vandalieu đáp.

Cậu hiểu rất rõ rằng không tồn tại ma thuật hay kỹ năng nào là toàn năng. Một kỹ thuật khó như điều khiển tâm trí con người ắt hẳn phải có lỗ hổng.

Hiệu quả 【 Ma nhãn mê hoặc 】 của Eleanora sẽ biến mất nếu không duy trì giao tiếp bằng mắt, và hầu hết các ma pháp khác cũng không có hiệu ứng kéo dài. Ngay cả kỹ năng 【 Chiếm đoạt tâm trí 】 của chính Vandalieu cũng không hề đơn giản.

Việc kiểm soát hoàn toàn cả nghìn đứa trẻ mồ côi ở nhiều trại rải rác trên khắp lục địa là điều gần như không thể.

Vandalieu, cùng với Chipuras và những người đồng hành khác, từng nghĩ rằng có thể điều đó được thực hiện thông qua một loại ma thuật siêu việt vượt ngoài trí tưởng tượng. Nhưng họ cũng đồng thời đi đến kết luận: Birkyne tuyệt đối không thể thi triển được loại ma thuật như thế.

“Nếu thật sự có thể, thì các ngươi đâu cần xuất hiện ở đây? Nếu sợ ta đến mức run rẩy mỗi lần ta bước lên một bước, các ngươi hoàn toàn có thể đứng từ xa, rồi điều khiển người khác như rối để truyền đạt ý định của mình. Nếu chỉ cần tiếng nói là đủ để thao túng, thì các ngươi có thể dùng Ma Cụ truyền âm thanh đi xa. Dù đắt đỏ, nhưng chắc chắn ngươi sở hữu không ít thứ như vậy” Vandalieu tiếp lời.

Việc Birkyne và đám thuộc hạ đích thân có mặt tại đây chứng tỏ rằng việc thao túng người trong trại trẻ từ xa là bất khả thi. Chi tiết cụ thể về cách hắn điều khiển bọn trẻ vẫn chưa rõ, nhưng rất có thể hắn phải hiện diện gần mục tiêu để ra lệnh tẩy não.

Nếu vậy, việc hắn có thể thao túng trẻ mồ côi và nô lệ khắp nơi trên lục địa càng khiến người ta nghi ngờ. Có lẽ hắn đang sử dụng một phương pháp di chuyển đặc biệt nào đó đã thoát khỏi lưới giám sát của Vandalieu và Gufadgarn. Nếu hắn là một ma pháp sư thuộc tính không gian, thì loại năng lực đó phải là điều mà ngay cả Eleanora, Chipuras, hay thậm chí là Ternecia và Gubamon cũng chưa từng biết trước khi linh hồn họ bị phá vỡ. Vandalieu nghi ngờ rằng Birkyne đã dùng đến một Ma Cụ đặc biệt hoặc một kỹ năng độc nhất để di chuyển.

“Nếu ngươi hiểu ra rồi thì… buông ra đi” Vandalieu nói, trong khi làn da trên trán cậu bắt đầu ngọ nguậy, rồi hé mở những khe nứt, để lộ ra bốn con mắt tà dị.

“Hả?!”

“C-cái quái gì thế này…?!”

Bốn 【 Ma Nhãn của Ma Vương 】 trừng thẳng vào bốn Vampire quý tộc. Tất cả đều đứng chết trân, như thể trái tim họ đang bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi nguyên thủy. Vandalieu không hề kìm hãm hiệu ứng như lần trước khi gặp tên Vampire hống hách đã to tiếng với Darcia.

“Buông. Ra” Vandalieu lặp lại.

Tên Elf quý tộc đành phải thả cổ Vestra khỏi tay mình trong run rẩy. Hắn biết rõ rằng việc buông tay sẽ khiến bản thân gặp nguy hiểm, nhưng vẫn không thể cưỡng lại bản năng đang hét lên trong nỗi sợ.

“Vậy là… đàm phán thất bại rồi. Ta thừa nhận, lần này ta đã thất bại” Birkyne lẩm bẩm.

Trong quá khứ, hắn luôn thành công khi nắm trong tay thứ gì đó mà đối phương coi trọng. Không chỉ giới hạn trong người thân, người yêu hay bạn bè, mà cả di vật, giấy tờ quan trọng hay tiền bạc.

Birkyne tin rằng điều Vandalieu quý trọng nhất là những người đồng hành. Vì thế hắn mới dày công dựng nên một vở kịch dài dòng, để ép Vandalieu xem những con người thuần dưỡng của hắn là “bằng hữu”.

Nhưng phản ứng của Vandalieu lại điềm tĩnh hơn xa những gì hắn dự đoán, thậm chí còn bóc trần toàn bộ toan tính. Hơn nữa, Birkyne đã không tính đến việc Vandalieu sở hữu thêm nhiều mảnh vỡ của Ma Vương.

“Nhưng mà… ngươi vẫn mắc bẫy, đồ nhãi ranh đáng nguyền rủa! Rốt cuộc ngươi vẫn không hiểu được cách ta kiểm soát lũ heo này, đúng không?! Nếm thử đi!” Birkyne gào lên, giọng rít đầy điên loạn, ngay khi Vandalieu bước thêm một bước.

Ngay lúc chân cậu đặt lên cái bóng của Birkyne, bóng tối liền quẫy đạp như sinh vật sống và quấn lấy chân cậu.

Nhánh bóng lan ra như dây leo, bò dọc thân thể Vandalieu rồi siết chặt lấy toàn thân, từ chân đến đầu.

“… Ta hiểu rồi” Vandalieu nói.

Cậu đã không thể cử động thân thể. Chỉ còn miệng và mắt là còn hoạt động được.

Bọn Vampire quý tộc đồng loạt reo hò.

“Chúng ta làm được rồi! Cái bóng của Birkyne-sama đã bắt được hắn!”

“Đến cả ngươi cũng mất khôn vì tức giận! Thật ngu ngốc khi lại dám tiến sát Birkyne-sama như vậy!”

Nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên gương mặt Birkyne đầy mồ hôi.

“Quả đúng như bọn chúng nói. Thật không ngờ ngươi lại dẫm lên cái bóng của ta. Nhưng… thật ra, ta cũng đoán rằng chuyện này có thể xảy ra” hắn nói, trở lại với giọng điệu quý ông thường thấy. “Ngươi chắc đã có được cả kỹ năng 【 Kháng hiệu ứng trạng thái 】 lẫn 【 Tha hóa tinh thần 】 ở cấp độ cao, và hình như còn thao túng được cả những kẻ đứng đầu Hội pháp Sư ở Công quốc Hartner. Ngươi rõ ràng thuộc dạng kẻ điều khiển, nên mới tự tin rằng cho dù chưa biết cách ta điều khiển lũ rối, ngươi cũng sẽ không bị ảnh hưởng, đúng không?”

“Giờ thì ta đã rõ. Ngươi dùng mảnh vỡ của Ma Vương. Có phải thứ được gọi là ‘Cái bóng của Ma Vương’ không?” Vandalieu nói.

Một vết nứt lớn hiện rõ trong phong thái điềm đạm của Birkyne. Miệng hắn méo xệch, biểu cảm uất hận đến mức gương mặt đẹp đẽ cũng không giấu được.

“Đúng vậy, là sức mạnh của Cái bóng Ma Vương. Ta đã có được nó từ một trăm nghìn năm trước. Chính nhờ sức mạnh này, ta mới có được địa vị như ngày nay” hắn tuyên bố.

Sau khi thất bại trong cuộc chiến với Alda, ba Vampire thuần chủng đã rời bỏ Vida – trong đó có Birkyne – đã tháo phong ấn những mảnh vỡ Ma Vương mà Vida từng giao phó.

Ternecia có được ‘Sừng Ma Vương’, Gubamon lấy ‘Giáp chitin Ma Vương’, còn Birkyne thì sở hữu ‘Cái bóng Ma Vương’.

Như chính cái tên của nó, mảnh vỡ này mang tính chất đặc biệt. Vì sao “cái bóng” – một thứ vốn không tồn tại vật lý – lại được niêm phong cùng với các bộ phận cơ thể khác? Birkyne cho rằng đó là sự trùng hợp vừa may mắn vừa tai họa.

Ngoài phần thân xác, một mảnh linh hồn của Ma Vương Guduranis cũng bị cuốn vào trong!

Ngay cả khi được kích hoạt, mảnh vỡ này cũng không có sức mạnh tấn công hay phòng thủ vật lý nào. Nhưng nó lại sở hữu năng lực mà các mảnh khác cũng có – khả năng thao túng kẻ khác.

“Ta đã đắm mình trong nghiên cứu mảnh vỡ này. Kỹ năng 【 Mức độ xâm thực Ma vương 】 của ta đã đạt cấp 10, nhưng như ngươi thấy đấy, ta vẫn giữ vững ý chí! Giống như ngươi, ta có thể kiểm soát hoàn toàn mảnh vỡ này!” Birkyne cười điên dại. “Thế nào?! Ngươi bất ngờ chứ?! Hay là giờ đang thấy thất vọng vì nhận ra bản thân không phải là kẻ đặc biệt duy nhất?!”

Trong khi lắng nghe, Vandalieu vừa kiểm tra trạng thái bản thân, vừa liên lạc bằng thần giao cách cảm để tổ chức lại kế hoạch.

Ngay khi cậu đưa các mảnh như ‘Chân khớp Ma Vương’ ra khỏi cơ thể, chúng lập tức đông cứng không thể cử động. Cả lưỡi cũng bị khóa cứng khi cậu thử thè ra. Có vẻ hiệu ứng kiểm soát của cái bóng Ma Vương tác động lên tất cả những gì ảnh hưởng đến hình dạng của cơ thể.

Cậu cũng thử kích hoạt 【 Rào chắn hấp thụ ma pháp 】, nhưng đúng như dự đoán – vô tác dụng với mảnh vỡ Ma Vương.

“Vô ích thôi. Ta đã nghe từ Hillwillow rằng ở thế giới khác có những người được gọi là ‘ninja’, họ sử dụng một kỹ thuật tên là Kage-nui — khâu bóng của kẻ địch lại với bóng mình để khiến chúng không thể cử động, đúng không? Cái này cũng như thế đấy!” Birkyne cười đầy đắc thắng. “Ngươi có là quái vật đội lốt người thường, có sở hữu những mảnh vỡ của Ma Vương đi nữa, thì cũng đừng mong thoát khỏi đây! Định bắn tia sáng từ mắt ra như lúc đánh với mấy tên Thập Ngũ Phá Tà Kiếm à?! Hay lại định làm một phần cơ thể phát nổ để xóa cái bóng đó? Cứ tự nhiên đi, nếu ngươi không ngại chuyện đám trẻ con quanh đây và sau lưng ngươi chết theo!”

Hắn đã chuẩn bị sẵn cho tình huống đàm phán đổ vỡ. Chính vì thế mà hắn mới chờ đến khi không chỉ Matthew và Seris, mà cả đám trẻ trong cô nhi viện đều thân thiết với Vandalieu—nhằm giảm thiểu số người mà hắn “không thể” hy sinh... Dù không ngờ ai nấy đều trở nên gắn bó với cậu, nhưng giờ thì chuyện đó lại quá tiện.

“Nhưng ngươi yên tâm. Ta sẽ không giết ngươi… hay đúng hơn là, không thể giết được. Nếu lũ mảnh vỡ Ma Vương mà ngươi đang sở hữu tràn ra, ta sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, ta cần ngươi và Alda hủy diệt lẫn nhau” Birkyne tiếp tục. “Ta thậm chí còn không biết làm sao để giết ngươi nữa là. Có vẻ kể cả nếu có giết được, ngươi cũng sẽ biến thành Undead rồi quay lại tấn công ta thôi. Mà ta thì cũng chẳng muốn bị Gufadgarn hay phe của Vida nhắm đến.”

Có vẻ như Birkyne thực sự không định giết Vandalieu. Nói đúng hơn, hắn cho rằng tuyệt đối không được giết Vandalieu. Đó cũng là lý do kỹ năng 【 Cảm giác nguy hiểm: Tử vong 】 của Vandalieu hầu như không phản ứng gì trước hành động của hắn.

Giết Vandalieu sẽ loại bỏ được mối đe dọa lớn nhất đối với Birkyne. Nhưng nó sẽ chẳng khiến phe Alda ngừng nuôi dưỡng các anh hùng, cũng không khiến Vida và các Vampire thuần chủng quay về giấc ngủ, càng không thể xoa dịu các thuộc hạ của Vandalieu.

Chuyện rõ như ban ngày: hắn sẽ bị nghiền nát giữa gọng kìm của cả Alda lẫn tàn dư của Vandalieu.

“Vậy nên ta sẽ khắc sâu hiệp định không xâm phạm và không can thiệp… vào tận trong não ngươi!” Birkyne gằn giọng.

Vandalieu cảm thấy một cảm giác ghê tởm len lỏi vào tai mình.

“Zakkart lúc còn sống có giải thích cho ta về cách bộ não vận hành. Ta sẽ dùng cái bóng của Ma Vương để thâm nhập vào não ngươi và tẩy não một cách vật lý. Kỹ năng 【 Tha hóa tinh thần 】 sẽ vô dụng thôi. Dù ngươi có 【 Kháng hiệu ứng trạng thái 】, thì… ta cũng từng tẩy não cả Vampire lẫn Majin rồi. Ta chỉ cần làm từ từ, cẩn thận cho đến khi vượt qua được hiệu quả kỹ năng đó” Birkyne giải thích. “Nhưng cứ yên tâm. Khi nào xong việc với đám con rối của ta, ta sẽ trả chúng lại cho ngươi.”

Tuy nhiên, kỹ năng mà Vandalieu sở hữu không phải là 【 Kháng hiệu ứng trạng thái 】, mà là phiên bản vượt trội hơn: 【 Miễn nhiễm hiệu ứng trạng thái 】. Nói cách khác, xác suất tẩy não thành công cực kỳ thấp. Nhưng việc bị ai đó chọc ngoáy trực tiếp vào não mình thì quả là cực kỳ khó chịu.

Mình cũng đã thu thập đủ thông tin rồi, Vandalieu thầm nghĩ, rồi kích hoạt nhãn cầu và cơ quan phát sáng của Ma Vương, tỏa sáng rực rỡ dưới chân.

Khoảnh khắc đó, một phần cơ thể cậu giành lại được tự do.

“Thằng nhóc này có mắt ở chân à?!” một tên Vampire quý tộc thốt lên.

“Chặn nó lại, chỉ cần một giây cũng được!” Birkyne hét.

Lập tức, đám Vampire quý tộc lao tới để ngăn Vandalieu cử động. Birkyne rõ ràng định tận dụng sơ hở đó để dùng cái bóng của Ma Vương khóa cậu lại lần nữa.

Nhưng Vandalieu đã kịp phóng 【 Tử đạn 】 về phía chúng. Nhờ có 【 Vô niệm 】 và 【 Đại đa niệm 】, hàng loạt phép thuật bắn ra cùng lúc, khiến bọn chúng phải vội vã né tránh.

Birkyne nhếch mép khó chịu. “Hành động đi!” hắn quát, ra lệnh cho đám con rối.

Đúng lúc ấy, Seris, Matthew và tất cả những người ở cô nhi viện trong nhà nguyện cùng ùa tới ôm chặt lấy Vandalieu.

Nếu trong hoàn cảnh bình thường, đây hẳn sẽ là một khung cảnh vô cùng cảm động. Nhưng lúc này… chỉ khiến người ta lạnh sống lưng.

Ngay khoảnh khắc đó, Vandalieu dừng mọi kháng cự.

Birkyne nở nụ cười rộng đến tận mang tai, phá lên cười sảng khoái. “Ngươi cố tránh đòn để không làm trúng thằng bé và người phụ nữ phía sau. Rõ ràng ngươi đang chiến đấu là để bảo vệ chúng, chứ chẳng phải bản thân! Giờ thì bọn con rối quý giá ấy đang bám chặt lấy ngươi—dù có gãy hết xương tay chân cũng không buông ra, cho đến khi ta ra lệnh dừng lại! Hiểu rõ tình hình thì ngoan ngoãn đứng im để ta tẩy não đi. Còn không, ta chẳng ngại giết vài đứa đâu!”

Vandalieu quyết định không cần giả vờ nữa.

“Ta không ngoan ngoãn, chính vì không muốn ngươi làm thế” cậu đáp lại. “Mời bốn người ra mặt.”

Ngay khi nói xong, Chipuras cùng hai người khác xuất hiện xung quanh Vandalieu.

Birkyne mở to mắt kinh ngạc khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc. “Tên ‘Fine Dog’ Chipuras, ‘Mad Dog’ Berkert… và cả ‘Fighting Dog’ Daroak nữa. Ra là ngươi đã biến ‘Ngũ Cẩu’ của Ternecia thành hồn ma sau khi chúng bị tiêu diệt! … Nhưng thì sao chứ?”

Dù hơi sốc, nhưng khi nhận ra đó là Undead—mà còn là hồn ma, không có thân thể vật lý—hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại. Đối với hắn, chúng chẳng còn đe dọa gì.

Đám thân cận của hắn cũng nghĩ vậy; chúng bình thản giương vũ khí đối mặt với ba Hồn kia.

Nhưng đó là sai lầm chí mạng.

“Sao à? Vậy thì nhìn đây!” Chipuras hét lớn.

Berkert bật cười điên dại.

“Hãy khắc ghi hình dạng tái sinh của bọn ta vào mắt ngươi!” Daroak gầm lên.

Cả ba đột nhiên phát sáng dữ dội, như thể chính mặt trời hiện thân vậy.

Không thể chống đỡ trước đòn tấn công giáng thẳng vào người, Birkyne và lũ thuộc hạ—vốn là Vampire, sinh vật sợ ánh sáng—gào thét thảm thiết khi toàn thân bị thiêu cháy.

“GAAAAH! Hồn ma mang thuộc tính ánh sáng?! Không thể nào, mắt ta… cái bóng của ta?! AAAAGH!” Birkyne hét lên, xoắn người lại, hai tay che lấy mặt.

Cái bóng của Ma Vương bị ánh sáng đẩy bật ra phía sau hắn.

“Giờ là lúc rồi, Vandalieu-sama!” Chipuras hét.

Vandalieu mở rộng linh thể, bao phủ toàn bộ người trong cô nhi viện, rồi dùng 【 Hiện thân 】 để hiện thực hóa nó. Sau đó, cậu niệm 【 Bay 】 để bay lên.

Ngay giây tiếp theo, cậu dùng 【 Kiến tạo Golem 】 tạo một lỗ hổng trên tường nhà nguyện—bức tường mà cậu đã lặng lẽ biến thành Golem từ trước đó—và lao ra ngoài.

Từ đó, cậu hội ngộ với Gufadgarn đang chờ sẵn. Thấy vậy, ba hồn ma cũng lập tức quay về cạnh cậu.

“Chúc mừng ngài trở về an toàn, Vandalieu” Gufadgarn lên tiếng.

“Ta về rồi, Gufadgarn. Mừng là hắn hành động đúng như lời ngươi nói” Vandalieu đáp.

“Ta đã biết hắn từ trước cả khi tới thế giới này. Dù có một vài chi tiết sai lệch, nhưng phần lớn đều đúng như dự đoán.”

“B-Birkyne-sama, chúng ta phải làm sao đây?! Rút lui chăng?!” Mortor hốt hoảng hỏi.

“Đuổi theo!” Birkyne gầm lên, gương mặt vừa tái tạo xong đã lại méo mó vì tức giận. “Giờ đàm phán đã thất bại, muốn sống sót thì không còn cách nào khác ngoài biến hắn thành con rối của ta!”

Gufadgarn đang ở bên ngoài, nên nếu bỏ chạy thì khả năng bị đuổi theo cực kỳ cao. Thử chạy trốn chỉ là cách tự sát chậm rãi mà thôi.

“Đám con rối vẫn nằm trong tay ta! Ngoài kia còn vô số con người để làm con tin! Mau ra ngoài!” Birkyne rít lên giận dữ.

Biết nếu trái lệnh sẽ bị giết, đám thân cận vội bay ra khỏi lỗ thủng mà Vandalieu vừa tạo.

Birkyne cũng nhảy theo để đuổi theo cậu—nhưng… hắn vẫn chưa biết rằng, kể cả có rời khỏi nhà nguyện, hắn cũng không thể thoát ra ngoài.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Bà sơ Seris này thấy dịch thoại ăn nói có phần thô vậy? Là do chưa chuốt thoại hay tính bả vậy?
Xem thêm
"Thế nhưng Birkyne và thuộc hạ cuar hawsnthì đang trong trạng thái cảnh giác cực độ."
Xem thêm
Quả dùng bóng cứ tưởng skill nào của vampire
Ra là mảnh
Xem thêm
cẩn thận đến thế rồi, nhưng mà vẫn thất bại :)) chua chát như cắn quả mơ xanh
Xem thêm