• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Công quốc Alcrem

Ngoại truyện 31: Món nợ nghĩa tình đã hết

3 Bình luận - Độ dài: 6,402 từ - Cập nhật:

Randolf là một mạo hiểm giả mang đậm dáng dấp của tộc Elf. Vũ khí của ông không chỉ là đôi tai thính nhạy và những bước chân nhẹ như gió, mà còn là kỹ năng 【 Tiễn thuật 】 siêu việt, tốc độ di chuyển thần sầu, kiếm thuật tinh tế và tinh linh ma pháp.

Ông chính là hình mẫu mạo hiểm giả Elf mà ai ai cũng dễ dàng hình dung ra.

Trước mặt ông, một nhóm Minotaur gầm lên như muốn xé toạc không gian.

Với người ngoài, có lẽ trận chiến này quá chênh lệch. Một Elf mảnh mai, dùng cung và kiếm mỏng, đối đầu với những con quái vật đầu bò vung rìu và chùy to như cột nhà, cuồng nộ như trâu hoang.

Cung tiễn sẽ vô dụng nếu không bắn trúng mắt, miệng hay hốc nách – những nơi hiếm hoi cơ bắp không che phủ. Và một thanh kiếm lưỡi mảnh không thể nào đỡ nổi đòn đánh nặng như trời giáng của chúng.

Minotaur là loài vừa hung hãn, vừa dai sức. Dù có trúng đòn, chúng vẫn xông tới không chút sợ hãi. Cứ thế, kể cả có dùng ma pháp liên tục, Elf kia rồi cũng sẽ bị dồn vào đường cùng.

“… 【 Thiên xuyên toàn tiễn 】.”

Randolf khẽ lẩm bẩm.

Mũi tên từ cây cung ngắn – loại thích hợp sử dụng trong rừng – rời dây, lao đi như một luồng sáng. Nó đâm xuyên ngực con Minotaur đang lao đến, rồi tiếp tục xoáy như mũi khoan, xuyên qua cánh tay của những con phía sau, đâm thủng giáp ngực và găm vào tim tên chỉ huy đang dẫn đầu, trước khi dừng lại sau khi để lại những lỗ tròn xuyên suốt mấy thân cây phía sau.

“Lỗi tại ta, hình như hơi mạnh tay. Dù sao cũng là lần đầu dùng cây cung này” Randolf nói, giọng chẳng có vẻ gì căng thẳng.

Chứng kiến cảnh đồng bọn – hai phần ba đội ngũ và cả chỉ huy – bị tiêu diệt chỉ trong một đòn, những con Minotaur còn lại chết đứng vì sốc. Randolf rút kiếm, lặng lẽ tiến đến và nhanh chóng kết liễu bọn chúng.

Dù là một thanh kiếm mảnh mai, nhưng nó chém xuyên vũ khí giơ lên vội vàng và những cánh tay cơ bắp của bọn Minotaur như thể đang gặt lúa bằng liềm.

Ông thu xác Minotaur vào Item Box – Ma cụ có thể lưu trữ đồ vật trong không gian phụ, nơi thời gian bị đóng băng.

“Thành thật xin lỗi nhé. Ta không cố ý làm hại đâu. Lần sau sẽ cẩn thận hơn.” Ông nói lời xin lỗi một lần nữa – với những cái cây bị tổn hại trong trận chiến – rồi tiếp tục tiến bước.

Tổng thể vị trí của bầy Minotaur đã được xác định, nhưng không có thông tin chính xác.

Vì vậy, Randolf để các tinh linh gió mang âm thanh đến tai, dùng đó để xác định vị trí xung quanh của bọn Minotaur khi ông tiến dần vào trung tâm bầy.

Thông thường, quái vật mang danh “King” luôn ở trung tâm đàn. Bởi vì những cá thể dưới ảnh hưởng kỹ năng 【 Cường hóa thần tín (Strengthen Followers) 】 sẽ tự động tụ lại quanh vua để bảo vệ nó, đồng thời giúp duy trì quyền uy của vua với bầy.

Dưới hiệu ứng của kỹ năng đó, bọn chúng sẽ trở thành thuộc hạ trung thành. Nhưng, rốt cuộc, vẫn chỉ là quái vật. Dù có thể phối hợp như một đạo quân, thì chúng vẫn không phải quân đội thật sự.

Quái vật chỉ biết tụ tập thành bầy, chứ không thể phân binh hay bố trí lực lượng như quân đội. Và bản thân những con “King” cũng chẳng có kiến thức gì về tổ chức, quản lý.

“Trừ khi là Đế quốc Noble Orc – nghe đồn đang tồn tại bên trong dãy núi biên giới…” Randolf lẩm bẩm. “Về khoản này, bầy của một Goblin King Rank 4 hay một Minotaur King Rank 8 cũng chẳng khác gì nhau, nhưng mà…”

Vừa thu xác những con cản đường vào Item Box, Randolf vừa tiến qua một hang động trông như một Dungeon.

“Số lượng nhiều hơn ta tưởng. Ta đã hạ hơn trăm con rồi mà vẫn chưa dứt… Vua của các ngươi có được ban phúc từ tà thần nào đó chăng? Dân làng các ngươi bắt có khoảng ba mươi đến bốn mươi người. Cộng thêm vài mạo hiểm giả nữa… Tổng cộng chắc chưa tới trăm người?” Randolf hỏi con Minotaur Mage đang chặn đường.

Nhưng con Mage không trả lời, chỉ gào lên câu chú và cố thiêu rụi toàn bộ lối đi bằng hỏa thuật. Tuy nhiên, ngay khi sắp kết thúc chú ngữ, một cơn gió dữ dội thổi qua khiến ngọn lửa đổi hướng, nuốt chửng chính nó.

Tiếng gào thét vang vọng khi thân thể nó bị thiêu cháy.

“Ra là vậy… Thế thì không phải sinh sản bình thường. Goblin hay Kobold cái chắc chắn không thể chịu nổi các ngươi. Có lẽ đây từng là một khu định cư của chủng tộc thuộc về Vida? Hoặc đúng là có tà thần nhúng tay vào… Phiền toái thật” Randolf lẩm bẩm, bước qua đống tro tàn cháy sém.

Ông cứ thế tiến về phía những nơi bọn Minotaur tiếp tục xuất hiện.

Sau khi hạ Minotaur General canh giữ cánh cửa cuối cùng, Randolf bước vào một không gian vòm rộng lớn.

Sàn và trần đều được vẽ kín bằng những ma pháp trận rối rắm, bốn Minotaur Mage chia ra đứng ở bốn góc, tụng niệm như những tư tế đang hành lễ.

Ở chính giữa, một con Minotaur to lớn hơn hẳn đang đứng trước tế đàn, toàn thân tỏa ra khí tức u ám, gầm rống trầm đục.

Trên tế đàn là một chiếc lọ kim loại đen sẫm, hoen rỉ, và một người phụ nữ. Có vẻ cô ta vẫn còn sống, nhưng cả tứ chi đều bị cắt cụt để ngăn trốn thoát. Nếu đây là nữ hiệp sĩ – em gái của Công tước Alcrem – thì mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh chóng… nhưng có điều gì đó không đúng.

Màu tóc không khớp với miêu tả Randolf nhận được. Hơn nữa, cô gái có cả tai và đuôi thú.

“… Lại phiền phức rồi đây. Nghi thức này là để gieo mầm tà thần vào cô ấy và sinh ra hiện thân của hắn chăng?” Randolf hỏi con Minotaur.

Đuôi của con Minotaur khổng lồ – vốn giống đuôi bò – bỗng nhọn hoắt như kim chích của côn trùng. Cùng lúc đó, khí tức tà dị bao trùm cả không gian vòm.

“Ra là ngươi đã dùng mảnh vỡ Ma Vương để tạo ra quá nhiều thuộc hạ. Dựa theo hình dạng và tác dụng… có lẽ là ống dẫn trứng của Ma Vương? Ngươi đã cấy trứng vào cô ta để sinh sản hàng loạt. Nhưng thật lạ là một Minotaur King – chủng quái chỉ có giống đực – lại sở hữu mảnh vỡ như thế” Randolf nói nhỏ.

Có lẽ vì tức giận khi thấy Randolf không hề tỏ ra sợ hãi hay dao động, con Minotaur King gầm vang, nhặt lấy cây kích khổng lồ rồi lao thẳng tới.

“‘【 Thiên không trảm 】.’”

Randolf vung kiếm, tung ra kiếm kỹ tạo sóng chấn động lao về phía đối thủ. Thế nhưng, cú vung đuôi – giờ đã biến thành ống dẫn trứng của Ma Vương – đã cắt đôi đòn đánh.

Con Minotaur King lại rống lên, đẻ ra một loạt trứng lồi lõm, trong suốt một cách mờ ám.

Những quả trứng vừa chạm đất liền nở ra, sinh vật bên trong phát triển tức thì rồi gầm vang khi vừa chào đời.

Cả một bầy Minotaur – giống hệt Minotaur King ngoại trừ việc không có mảnh vỡ Ma Vương – tràn ra như sóng.

“Vậy là ngươi không cần con cái để sinh sản. Không, phải nói đúng hơn là… vì ta tiến vào nơi này nên ngươi mới bắt đầu đẻ. Những cá thể sinh sản vô tính này chắc chỉ sống được vài phút đến vài giờ – kiểu như bản sao tạm thời mà thôi.”

Không buồn đáp lại phân tích của Randolf, những bản sao của Minotaur King ồ ạt lao vào. Chúng không có vũ khí hay giáp trụ, nhưng nắm đấm và chân chúng cũng thừa sức xé nát thân thể mảnh mai của một Elf.

“‘【 Bách hư trảm 】” Randolf lẩm bẩm, vung kiếm thêm lần nữa – lần này còn nhanh hơn cả trước.

Vô số sóng xung kích phát ra từ nhát chém của ông ta chém tan đám bản sao của Minotaur trong chớp mắt, không cho chúng cơ hội kêu thét lấy một tiếng trước khi tan biến.

Chứng kiến lũ bản sao mà mình dày công tạo ra bị hủy diệt chỉ bởi một đòn duy nhất, Minotaur King lập tức nhận ra Randolf là một kẻ vượt trội. Nó giương cao cây đại kích, gầm lên giận dữ.

...Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Bối rối, Minotaur King quay lại nhìn về phía bàn thờ – thì…

“‘【 Triệu hồi Phong thần thương 】 ” Randolf khẽ niệm chú.

Tinh linh ma pháp hệ phong của ông đâm xuyên phần bụng trần trụi của Minotaur King.

Tuy nhiên, con quái không ngã xuống. Nó rú lên đau đớn lẫn căm hận, và vết thương bắt đầu hồi phục.

Có thể là mảnh vỡ Ma Vương trong nó đã ban cho kỹ năng 【 Tái tạo cấp tốc 】 – thứ mà Minotaur bình thường không có – hoặc cũng có thể tiếng gào vừa rồi chính là câu chú của một phép trị liệu.

Dĩ nhiên, Randolf lập tức vung kiếm nhằm kết liễu nó trước khi vết thương lành hẳn. Thế nhưng sóng xung kích từ chiêu kiếm của ông đã bị triệt tiêu bởi ống dẫn trứng Ma Vương – thứ mọc ở chót đuôi mềm mại như roi của Minotaur King.

Minotaur King nhe răng cười khẩy, như thể đang chế giễu rằng chỉ cần không bị mất bình tĩnh nữa thì nó có thể dễ dàng đánh bại ông ta.

Randolf thở dài. “Tiếc là thanh kiếm này làm từ Mythril, nên không thể trực tiếp chống lại mảnh vỡ Ma Vương như vũ khí bằng Orichalcum được. Nhưng mà... 【 Tàn phong ảnh 】.”

Ông niệm chú, khiến không khí vặn vẹo, tạo ra vô số tàn ảnh dày đặc từ gió – và rồi thu hẹp khoảng cách giữa mình với Minotaur King bằng những bước di chuyển cực kỳ linh hoạt.

Tốc độ của ông quá nhanh. Minotaur King vung cả đại kích lẫn ống dẫn trứng Ma Vương quét loạn, nhưng tất cả chỉ xuyên qua ảo ảnh.

“‘【 Tam lôi kích 】.”

Ngay trước mặt Minotaur King, Randolf tung ra ba cú đâm chớp nhoáng như sét đánh – nhắm thẳng vào vùng đám rối thần kinh, tim và cổ của con quái.

“Ta chỉ cần phá hủy những cơ quan trọng yếu mà không phải chạm trực tiếp vào mảnh vỡ là được” ông khẽ nói với kẻ đã bị đánh bại.

Minotaur King đổ sập xuống với vẻ mặt vẫn còn sững sờ như thể không tin nổi chuyện gì vừa xảy ra. Các vết thương trên người nó lần này không còn hồi phục nữa.

“Tính cả mảnh vỡ Ma Vương thì chắc nó cũng cỡ Rank 10 nhỉ. Với quy mô của bầy quái này, nếu không có ít nhất mười mạo hiểm giả hạng A thì chưa chắc đã ngăn được nghi lễ” Randolf lẩm bẩm.

Ống dẫn trứng Ma Vương cố gắng tách ra, trườn khỏi xác của Minotaur King. Randolf lấy ra một Ma Cụ phong ấn và niêm phong nó lại. Sau đó, ông cũng thu về một mảnh vỡ Ma Vương khác – cái mang phong ấn cổ xưa.

Ông tiếp tục dùng cung ngắn tiêu diệt bốn tên Minotaur Mage đang không mảy may nhận ra cái chết của con King, vẫn tiếp tục cầu nguyện duy trì nghi lễ.

“Xem ra tà thần kia đã bỏ mặc lũ quái này vì lý do nào đó rồi… Không biết nghi lễ đã thất bại thật hay chưa. Có khi nó chỉ gửi phân thân hoặc gia quyến đại diện thôi. Nếu vậy thì ta còn có thể giải khuây một chút… có lẽ thế” Randolf lầm bầm, giọng như oán trách vị thần vô danh mà lũ Minotaur sùng bái.

Vào khoảnh khắc đó, Minotaur King đã kích hoạt kỹ năng 【 Quyến thần giáng trần 】 hoặc một biến thể cao cấp hơn. Thế nhưng vị thần mà nó cầu nguyện lại chẳng hề hồi đáp.

“Nhưng tại sao hắn lại bỏ rơi bọn Minotaur chứ?” Randolf tự hỏi. “Dù là tà thần thì chẳng có lý do gì để phớt lờ lời khấn nguyện cả. Kể cả thấy không còn cơ hội thắng, thì gửi xuống một tinh linh đại diện cũng đâu phải chuyện tốn sức.”

Trong lúc đó – vị tà thần được Minotaur sùng bái… Langleboza, tà thần bò sừng, đã thở phào nhẹ nhõm. “Nghi lễ đã thất bại an toàn… Đồ ngốc đầu bí đó. Kết cục của kẻ không chịu nghe Thần Ngôn của ta là như vậy đấy” hắn lầm bầm.

Langleboza là một tà thần mang hình dạng giống bò, vì thế hắn mới để mắt đến tộc Minotaur trong số muôn loài quái vật.

Hắn cũng đã ban thần phúc cho King của bầy Minotaur này. Thế nhưng… gã King lại giết chết kẻ đang mang ống dẫn trứng Ma Vương trên đường đến dãy núi biên giới để đoạt lấy nó. Không chỉ thế, hắn còn lấy luôn một mảnh vỡ Ma Vương thứ hai đang bị phong ấn, rồi bắt đầu tiến hành nghi lễ tạo thân thể để Langleboza giáng lâm… bất chấp Thần Ngôn yêu cầu hắn ẩn mình và ngừng hành động.

Đây không còn là chuyện đùa nữa. Không một tà thần nào muốn giáng thế nếu không phải là đang tìm đường chết.

Bởi các lực lượng của Alda – thần luật pháp và vận mệnh – vẫn đang rất tích cực, và Vandalieu – ‘Tân Ma Vương’ bị Alda coi là đại họa – vẫn đang hiện diện trên mặt đất Lambda.

Một quái vật có thể nuốt chửng linh hồn, không chỉ của con người mà cả thần linh.

Ngay cả Randolf – kẻ vừa thay hắn tiêu diệt thuộc hạ – cũng là siêu nhân trong số siêu nhân, sức mạnh đủ để xếp vào hàng mạo hiểm giả hạng S, người có khả năng đương đầu với cả thần.

Nhưng Vandalieu lại nguy hiểm theo một kiểu hoàn toàn khác.

Cậu đã nuốt chửng không ít tà thần: tà thần giải phóng, tà thần ma thư... Thậm chí thần ghi chép – cận thần của Alda – cũng đã nằm trong bụng cậu.

Langleboza không đời nào muốn đi chung con đường với mấy kẻ đó.

Chính vì vậy, hắn đã không đáp lại lời triệu hồi từ Minotaur King. Để không tạo ra một cơ hội mong manh nào có thể khiến hắn phải đối đầu Randolf.

“Dù con quái đó có bị mạo hiểm giả kia giết chết thì ta cũng chẳng hề hấn gì. Chỉ cần tiếp tục ngủ yên trong Thần Giới vài chục nghìn năm, chờ thời thế thay đổi là được. Dù có phải ngủ mãi và chẳng bao giờ tỉnh lại… thì vẫn còn hơn là bị nuốt sống trong đau đớn” Langleboza tự nhủ.

Không buồn để tâm đến Randolf, hắn rút ý thức khỏi thế giới trần gian.

Không hay biết gì về những điều ấy, Randolf trầm ngâm thêm một lúc, nhưng rồi cũng bỏ cuộc – bởi ông hiểu rằng thần linh đều có nỗi khổ riêng.

“Xem ra, những kẻ đặt niềm tin vào thần thánh – dù là người hay quái – cũng chẳng có gì khác biệt về số phận” ông lẩm bẩm. “Quan trọng hơn… ta vẫn còn một việc cần làm, nhưng cô gái này thì…”

Ông nhìn xuống cô gái trên bàn tế. Cô vẫn dán mắt nhìn vào hư vô với đôi mắt trống rỗng. Hai tay bị chặt cụt trên khuỷu, còn hai chân thì bị cắt tới tận đầu gối. Vết thương đã được xử lý qua loa chỉ đủ để cầm máu.

Dù có tìm lại được tứ chi bị cắt, cũng không thể nối lại để đưa cô về trạng thái ban đầu… nhưng điều khiến Randolf bất ngờ hơn cả là khuôn mặt của cô gái.

“Vậy ra… đây không phải là Juliana Alcrem” ông thì thầm.

Người anh cùng cha khác mẹ của Juliana – Công tước Alcrem – đã nhờ Randolf, nếu cô còn sống thì hãy cho cô an nghỉ, và để dân chúng tin rằng cô đã tử trận chứ không bị Minotaur bắt làm tù binh. Randolf cũng được cung cấp thông tin chi tiết về ngoại hình của cô.

Màu tóc, màu mắt của cô gái này hoàn toàn khác. Quan trọng hơn… cô không cùng chủng tộc.

Juliana Alcrem là một thiếu nữ nhân loại quý tộc đoan trang và xinh đẹp, chớm trưởng thành, tóc vàng óng và mắt xanh thẳm.

Nhưng cô gái trên bàn tế lại có mái tóc ngả vàng nhạt, cặp lông mày rậm và khuôn mặt đầy quyết đoán. Dáng vẻ cô có nét hoang dã mạnh mẽ, nhưng không hề thiếu khí chất. Vẻ đẹp của cô, theo một cách nào đó, cũng rất thu hút.

Trên đầu cô là đôi tai mèo hình tam giác, và bên hông là chiếc đuôi báo.

Cô rõ ràng là một thú nhân – dù Randolf không xác định được là giống báo hay mèo rừng.

“Giờ tính sao đây… Bọn quái tiến hành nghi lễ mờ ám như thế, ta cứ tưởng chúng sẽ giữ cô ta bên cạnh King để hiến tế một quý nữ gì đó cơ” Randolf thở dài.

Trong các câu chuyện, người phụ nữ bị dùng làm vật tế để sinh ra thân xác của thần thường là quý tộc. Nhưng với bọn Minotaur… thì e là chẳng mấy khi như thế.

Có thể Juliana đã thật sự tử trận. Hoặc nếu bị bắt, cô có lẽ đã không chịu nổi việc bị lũ Minotaur cưỡng bức.

Randolf vốn không quan tâm tới việc gây dựng danh tiếng hay lòng tin với người khác, nên chẳng ngại dựng nên câu chuyện như thế rồi bỏ đi, nhưng…

“Thế thì tội nghiệp quá. Ít nhất, ta nên nghe xem cô gái này có thể nói được gì” ông quyết định, lấy một tấm vải từ Item Box ra đắp lên người cô gái.

Sau đó, ông kích hoạt một Ma Cụ ngụy trang, rồi thi triển ma pháp 【 Giải trừ (Antidote) 】 lên cô gái vẫn chưa tỉnh.

Dần dần, ánh sáng trở lại trong mắt cô, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần rõ nét.

“Ah… Hử? Mình… A… AAAAAAAAHHH?!”

*Chú thích: Cô gái này đang xưng “ore” – đại từ thường chỉ nam giới dùng.

Cô gái hét lên trong đau đớn.

“Ý thức của cô đã trở lại, nhưng cảm giác đau đớn cũng vậy. Chờ chút, ta sẽ chữa trị cho cô” Randolf nói, định xoa dịu phần nào cơn đau để nghe cô kể chuyện.

“Đ-đợi đã! Làm ơn chờ chút! Nếu ông chữa ngay lúc này thì sẽ không thể nối lại chúng được nữa!” cô gái kêu lên, cố ngăn ông lại. “Tay tôi… tay tôi đâu rồi… Chân tôi! Cả chân nữa…?!”

Dù tay chân bị cắt rời, chỉ cần có thể tìm lại và ghép đúng vị trí, rồi dùng thuốc hồi phục hạng bốn trở lên cùng chút ma pháp trị thương nâng cao, vẫn có khả năng nối liền và phục hồi chức năng bình thường sau vài tháng – hoặc vài năm.

Cô gái đó… biết điều đó.

“Vô ích thôi. Dù có qua loa, vết thương của cô cũng đã được cầm máu rồi. Tôi còn chẳng biết tay chân cô bây giờ đang ở đâu—nhiều khả năng là trong bụng bọn Minotaur cả rồi” Randolf nói.

“Không thể nào…” Cô gái gầm lên, giọng uất ức. “Chết tiệt! Bọn khốn đó, sao chúng dám làm thế với tôi?! Dùng tôi làm mồi nhử á?! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng!”

Randolf thở dài. Có vẻ như sẽ còn lâu nữa ông mới có thể nghe được câu chuyện đầy đủ từ cô gái, ngay cả khi đã chữa trị vết thương cho cô.

Dựa vào tiếng la hét, có thể đoán cô là một mạo hiểm giả, từng thuộc một tổ đội. Ban đầu mọi chuyện có vẻ suôn sẻ, nhưng rồi họ lại dấn thân vào lãnh địa của Minotaur King và bị một nhóm Minotaur truy đuổi.

Khi nhận ra không thể thoát được, một thành viên trong tổ đội đã ném dao vào chân cô. Cô ngã xuống, và những người mà cô từng nghĩ là đồng đội chỉ buông một tiếng “Xin lỗi” rồi bỏ chạy, để mặc cô lại.

Cô đã vùng vẫy chống cự đến cùng, nhưng rìu của một con Minotaur đã chặt đứt đôi tay cô, và ngay sau đó, cô mất đi ý thức.

“Khi tôi tỉnh lại, tôi đã bị giam trong hang ổ của bọn Minotaur cùng vài người phụ nữ khác. Có một người vẫn còn nói được. Cô ấy bảo mình là người trong gia tộc công tước, nên chắc chắn sẽ có người đến cứu. Bảo chúng tôi đừng từ bỏ… Nhưng rồi bọn Minotaur bắt tôi uống một loại thuốc lạ… Lúc đó chân tôi vẫn còn… Chuyện này… không thể là thật được… không thể…”

“Này, tôi tên là Ralph. Tôi được thuê để tiêu diệt Minotaur King và cứu một người phụ nữ” Randolf nói, dùng cái tên giả đơn giản mà ông vẫn hay dùng trong những tình huống như thế.

“Hả…” Cô gái thú nhân lắp bắp, như chưa hiểu chuyện gì.

“Tôi là Ralph. Còn cô tên gì?”

“T-Tôi là Natania.”

“Natania. Gia tộc công tước đã yêu cầu tôi đi cứu người phụ nữ ấy. Cô có biết cô ấy đang ở đâu không?”

Natania trầm ngâm giây lát. “Nếu lần theo mùi, chắc tôi tìm được.”

Randolf quấn áo choàng quanh người Natania, bế cô lên và đi theo hướng cô chỉ, xuyên qua mê cung Minotaur giờ chỉ còn lại vết máu.

Chẳng bao lâu, họ đến một căn phòng từng được dùng để giam giữ phụ nữ. Nhưng nhìn những bộ xương rải rác khắp nơi, nơi này giống phòng hành quyết hơn là chốn giam cầm.

Có vẻ như khi những người phụ nữ này chết hoặc không còn sử dụng được, bọn Minotaur đã đơn giản là… ăn thịt họ.

Juliana Alcrem vẫn còn sống.

“Không thể nào…” Natania thốt lên.

Juliana vẫn còn thở, mạch vẫn đập. Giống như Natania, tứ chi của cô đã bị cắt cụt, và điều đó hẳn đã xảy ra từ lâu. Xiềng sắt không đủ để giam giữ những người có khả năng chiến đấu. Phải chặt tay chân, khoét mắt, xé dây thanh quản.

Nếu xét như thế, cách đối xử với Juliana còn là nhẹ nhàng—bọn Minotaur mới chỉ thực hiện bước đầu tiên.

Nhưng tinh thần Juliana thì đã hoàn toàn sụp đổ. Dù Natania và Randolf đã hiện ra trước mắt, đôi mắt trống rỗng của cô vẫn nhìn vô định, nước dãi chảy từ khoé môi đang hé mở. Không có chút phản ứng nào.

Randolf thử niệm lại phép thuộc tính sinh mệnh 【 Antidote 】 như đã làm với Natania, nhưng Juliana vẫn không lấy lại được thần trí.

“Khi tôi bị đưa đi, cô ấy trông kiệt sức thật, nhưng vẫn còn tỉnh táo” Natania nói. “Cô ấy bảo tôi đừng từ bỏ… Rằng cô ấy không thể dùng 【 Quyến thần giáng trần 】nữa, nhưng các vị thần nhất định sẽ cứu chúng tôi.”

“Cũng dễ đoán được chuyện gì xảy ra sau đó” Randolf nói.

Có lẽ Minotaur King đã dùng ống dẫn trứng của Ma Vương để đẻ một lượng lớn trứng vào người những phụ nữ ngoài Natania, người được dùng cho nghi lễ.

Họ đã chết vì không chịu nổi, và Juliana cũng phát điên vì chứng kiến cảnh đó.

Thật ra, đến giờ cô ta vẫn còn sống đã là kỳ tích rồi, Randolf nghĩ thầm.

Tứ chi bị chặt, bị biến thành công cụ sinh sản, và buộc phải chứng kiến những người phụ nữ xung quanh lần lượt bị giết, bị ăn thịt. Vậy mà Juliana vẫn còn giữ được lý trí suốt cả tháng trời. Điều đó đúng là phi thường.

Ít nhất, là theo quan điểm của Randolf. Natania thì không nghĩ như vậy.

“Dù sao đi nữa, tôi nên ‘giúp’ cô ấy sớm thôi” Randolf nói.

“Ừ. Chắc ngài mang theo Potion xịn nào đó từ gia tộc công tước—hể?”

Randolf đặt Natania xuống đất và rút kiếm ra.

“Ng-ngài rút kiếm ra làm gì… Đ-đợi đã! ‘Giúp’ là ý ngài định…?!” Natania há hốc.

“Đúng vậy. Là một mạo hiểm giả, cô hiểu mà, đúng không?”

Không ít lần, những phụ nữ bị bắt đã được tìm thấy trong các cuộc tiêu diệt Orc, Goblin hay Minotaur. Nếu họ còn khả năng di chuyển, họ sẽ được đưa về thành. Nhưng nếu tay chân không còn, tinh thần thì vỡ vụn?

Họ không thể sống tiếp. Thế nên, mạo hiểm giả sẽ cầu nguyện cho họ được siêu thoát… rồi đưa họ sang thế giới bên kia.

“Không! Người này là thành viên gia tộc công tước, là một hiệp sĩ đấy! Không phải mạo hiểm giả đâu!” Natania phản bác.

“Chính gia tộc công tước là bên yêu cầu việc này. Dù vậy, tôi vẫn định tha mạng nếu cô ấy có thể sống tiếp, dù thân thể có hư tổn đi nữa” Randolf đáp.

Ông từng được ông nội của Juliana chiếu cố. Nhận nhiệm vụ này không chỉ vì thù lao hậu hĩnh, mà còn vì món nợ ân tình ấy.

Tuy nhiên, nếu Juliana vẫn còn tỉnh táo và tha thiết muốn sống, hoặc nếu thuộc hạ của cô—những người biết cô từng bị Minotaur xâm hại—lên tiếng can thiệp, ông sẵn sàng phá bỏ khế ước với công tước Alcrem.

Randolf tự xem mình đã giải nghệ. Nhưng điều đó không có nghĩa là ông đã trở thành một sát thủ máu lạnh.

Tuy vậy, trong tình huống này, giết Juliana có lẽ lại là… nhân đạo hơn cả.

“Một người không tay chân, tâm trí tàn tạ, lại không còn người thân, thì sống sao nổi?” Randolf khẽ nói.

Ở Trái Đất, lời ông sẽ bị xem là vô nhân đạo. Nhưng ở thế giới này, nơi quyền con người còn là khái niệm xa lạ, thì đó là quyết định hợp tình hợp lý.

Nếu công tước Alcrem thực sự muốn cứu Juliana, có lẽ bằng tài lực của ông ta vẫn còn cách, nhưng…

“Cô yên tâm. Tôi sẽ tiễn cô sang kiếp sau và kết thúc nỗi đau này” Randolf nói với Natania.

“Ng-Ngài định giết cả tôi ư?! K-không! Tôi đã được cứu rồi, tôi không muốn chết lần nữa!!” Natania thét lên.

“…Tôi đang nói điều này vì lòng tốt đấy” Randolf thở dài, nhìn xuống cô. “Cô thử nghĩ mà xem. Với cơ thể này, cô còn làm mạo hiểm giả được không? Cô có đủ tiền trong Hội để sống đến hết đời? Hay gia đình cô đủ giàu để nuôi cô ăn học?”

Mặt Natania càng lúc càng tái nhợt sau mỗi câu hỏi. Nhưng dù vậy, cô vẫn không từ bỏ.

“Thế thì ngài giúp tôi đi! Tôi chưa từng nghe đến cái tên ‘Ralph’, nhưng nếu ngài đủ mạnh để diệt hết bọn Minotaur một mình, lại còn quen biết công tước nữa, thì chắc là hạng A chứ gì?!” Cô nói, ánh mắt sáng rỡ đầy hy vọng.

Nhưng phản ứng của Randolf chỉ là một cái thở dài nhạt nhòa. “Suy luận hay đấy, nhưng thì sao nào?”

“Ngài là mạo hiểm giả hạng A thì chắc kiếm được khối tiền, đúng không?! Vậy cho tôi vay chút đi! Không cần nhiều đâu, chỉ đủ để tôi và người kia sống qua ngày một thời gian thôi! Tôi sẵn sàng đi làm gái, rồi trả lại sau cũng được!”

“Gái điếm à. Sống kiểu đó, vài năm nữa cô sẽ hối hận vì hôm nay không chết đi cho rồi.”

Dù trong tình trạng hiện tại, Natania vẫn có thể kiếm sống ở một kỹ viện, và sẽ được chăm sóc chu đáo. Gái điếm từng là mạo hiểm giả thường có thân thể dẻo dai hơn người bình thường, nên hay được khách chuộng.

Nhưng đa phần, cuộc đời họ sau đó lại càng thê lương hơn.

Với cơ thể như hiện giờ, khách của Natania phần lớn sẽ là những kẻ có sở thích kỳ quặc. Trừ phi cực kỳ may mắn, số phận tốt nhất có thể mong đợi là bị biến thành món đồ chơi tiêu khiển cho đến khi chết, hoặc bị một kẻ giàu có có thú vui bệnh hoạn bắt giữ làm nô lệ.

Randolf biết nhiều câu chuyện có thật về các nữ mạo hiểm giả phải bán thân sau khi mất khả năng chiến đấu, nhưng sau đó được đồng đội cũ thành đạt cứu thoát, rồi sống hạnh phúc mãi về sau. Tuy nhiên, ông không tưởng tượng nổi Natania lại có đồng đội như thế.

“D-Dù vậy, chỉ cần tôi còn sống, biết đâu…” Natania lắp bắp.

“Cô đúng là không biết khi nào nên bỏ cuộc. Đúng là tôi cũng không thể nhìn thấy tương lai. Cơ hội để cô thành công không phải là bằng không” Randolf đáp.

“Vậy thì…!”

“… Nhưng xin lỗi. Tôi không định tạo thêm ràng buộc ân nghĩa nào nữa.”

Với năng lực và tài sản của Randolf, gần như chuyện gì cũng làm được. Ông có thể tiêu diệt cả gia tộc công tước Alcrem, cứu hàng ngàn trẻ mồ côi thoát khỏi đói nghèo và cho chúng học hành đến nơi đến chốn, thậm chí lập ra cả một quốc gia cũng không phải không thể.

Giúp Natania và Juliana? Hoàn toàn nằm trong khả năng.

Ông có thể nhờ một luyện kim thuật sư xuất sắc tạo tay chân giả để họ cử động như người bình thường, và để Juliana đổi tên, rồi âm thầm chăm lo cho cô ấy.

Nhưng Randolf hiểu rõ, một khi ông đã ra tay giúp đỡ, thì sẽ không bao giờ có điểm dừng. Bất cứ làng mạc, thành thị, hay quốc gia nào cũng đều có người đang cần được cứu giúp. Luôn có vô số sinh mệnh sẽ mất đi nếu không ai dang tay.

Giang tay cứu lấy người xa lạ chẳng hề liên quan – đó là việc làm cao cả, và Randolf tôn trọng những ai làm điều đó.

Nhưng ông không định tự mình làm như vậy. Chỉ vì những ràng buộc ân nghĩa trong quá khứ mà giờ đây ông đã không thể rút lui khỏi cuộc đời mạo hiểm giả được nữa rồi.

“Không thể nào…” Natania lẩm bẩm, đôi mắt trở nên u tối.

Randolf rút kiếm ra, không thèm nhìn cô. “Thế đấy. Nếu muốn oán trách thì hãy trách bản thân cô không biết đánh giá tình hình hiện tại của mình đi. Tôi sẽ cầu nguyện Zuruwarn cho cô được hạnh phúc ở kiếp sau.”

Nói thật thì Randolf chẳng tin vào thần thánh nào cả. Trước đây, ông từng cầu nguyện và được thần phái xuống linh thể, nhưng từ khi quyết định nghỉ hưu khỏi nghề mạo hiểm, ông đã dứt bỏ việc ấy.

Tuy nhiên, trong thế giới Lambda – nơi thần linh thực sự tồn tại – thì không thờ thần nào bị xem là điều kỳ quái.

Đó là lý do ông chọn nhắc đến Zuruwarn, vị thần không có bất kỳ giáo điều cụ thể nào.

“Vậy thì… ít nhất làm ơn giúp tôi chuyện này… Cái lũ đã bỏ tôi lại làm mồi nhử để trốn thoát, là một tổ đội có tên ‘Blade of flame (Hỏa kiếm)’. Tôi muốn ngài báo cáo chúng. Ngài sắp giết một người phụ nữ đang khóc lóc van xin được sống, thì để cô ta nhờ ngài làm điều đó cũng không quá đáng, đúng không?” Natania nói.

Tay Randolf khựng lại.

Quả thật, nếu ông định giết Natania, thì nhận lời thỉnh cầu đó cũng là chuyện hợp lý. Nhưng để làm vậy, ông sẽ phải đến Hội Mạo Hiểm Giả và giải thích rằng tổ đội kia không phải đã bỏ lại cô ta trong lúc rút lui, mà là cố tình làm cô trọng thương để dùng làm mồi nhử. Và tất nhiên, cũng phải giải thích lý do ông biết chuyện đó.

Nếu ông nói rằng nghe được từ một nữ mạo hiểm giả bị đám Minotaur bắt giữ… họ sẽ hỏi ông là ai. Vậy thì ông phải tiết lộ danh tính thật và giấu chuyện được công tước nhờ? Nhưng nếu không tiết lộ danh tính, thì lời khai của ông chắc cũng bị ngó lơ, Randolf trầm ngâm. Không… nếu ông tiết lộ mình là ai, họ có lẽ sẽ đoán ra ông hành động theo yêu cầu của công tước Alcrem. Ông chỉ nhận yêu cầu từ những người từng có ân với mình hoặc hậu duệ của họ mà thôi… Vậy thì sẽ có người liên hệ được đến Juliana…

Nếu chuyện bị bại lộ, tệ nhất là công tước Alcrem sẽ bị cho là đã nhờ Randolf “Chân Thực” ám sát đứa em gái phiền phức của mình.

Mà nếu Randolf bị xem là sát thủ làm việc cho công tước, thì bản thân ông cũng gặp rắc rối không kém. Chỉ tưởng tượng ra cảnh bị các công tước khác ùn ùn gửi yêu cầu ám sát đến là ông đã muốn trốn biệt rồi.

Với tình hình đó, tốt nhất là từ chối yêu cầu của Natania và giết cả hai người.

Giờ nghĩ lại… Natania biết Juliana là người của gia tộc công tước. Nếu vậy thì chỉ còn cách giết cô ta để giữ được câu chuyện rằng Juliana đã tử trận, Randolf kết luận.

Nếu muốn ưu tiên yêu cầu của công tước, thì ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết họ. Dù rằng đáng ra Juliana phải là người bị bắt cùng thuộc hạ bởi đám Minotaur và chết trước khi Randolf đến cứu… còn sống sót chỉ là đám thuộc hạ.

Vậy mà giờ đây, Natania lại đang khóc lóc cầu xin được sống.

“Không còn cách nào khác” Randolf nói, rồi vung kiếm.

Natania nhắm nghiền mắt lại. Nhưng không có tiếng máu bắn tung, nên vài giây sau cô mở mắt ra, ngơ ngác.

Randolf vừa cắt mái tóc vàng của Juliana ngắn tới ngang vai. Sau đó, ông cắt sợi dây chuyền đeo chiếc mặt dây có huy hiệu gia tộc trên cổ cô và bỏ vào túi mình.

Sau khi chắc chắn rằng Juliana không đeo nhẫn hay vật gì khác, ông quay sang Natania. “Tôi sẽ không giúp cô. Không giúp, nhưng tôi có thể đưa hai người đến thành phố gần nhất từ đây… Không, nơi đó chắc chắn có người của gia tộc công tước. Tôi sẽ đưa các người đến Hội Mạo Hiểm Giả ở Morksi – thành phố thương mại gần thứ nhì. Đến đó rồi, muốn làm gái điếm cũng được, bán đám Minotaur con trong bụng cô ta cho Hội thuần thú sư cũng được, bán mình làm nô lệ cũng được – muốn sống kiểu gì thì tùy.”

Do Randolf đã phong ấn ống dẫn trứng của Ma Vương, sự phát triển của trứng Minotaur trong bụng Juliana đã bị làm chậm. Dù vậy, chúng vẫn lớn nhanh hơn Minotaur thông thường. Không rõ cô mang bao nhiêu trứng, nhưng chắc chắn chưa kịp nở trước khi đến thành phố.

Hội thuần thú không thể thuần phục nhiều Minotaur cùng lúc, nhưng với lũ con non Rank 5 mới sinh, họ có thể mua với giá khoảng mười ngàn Baums mỗi con.

“Ng-ngài sẽ tha mạng cho tụi tôi?!” Natania ngẩng lên hỏi, ánh mắt rực sáng.

“… Tôi chỉ là vứt hai người ra ngoài rồi để mặc thôi. Và nếu muốn sống sót thêm chút nữa, hãy nói với mọi người rằng cô ta là một du hành giả hay mạo hiểm giả đến từ tổ đội khác, không liên quan đến cô” Randolf vừa nói, vừa lấy ra một tấm vải khác từ Item Box và quấn lấy người Juliana.

“V-Vâng ạ!”

“Chúng ta sẽ dịch chuyển ra ngoài rìa Tổ quỷ. Sau đó, tôi sẽ đưa cô đến thành Morksi và giao cho mạo hiểm giả đầu tiên tôi gặp. Sau đó ra sao không liên quan gì đến tôi. Chỉ có vậy thôi. Còn lại, hãy cầu nguyện cho may mắn đưa đường cô đến một người tử tế – không giống tôi.”

“Vậy là… vậy là đủ rồi –”

Không để Natania nói hết câu, Randolf đã kích hoạt một Ma cụ dịch chuyển đến địa điểm định sẵn. Và thế là cả ba người rời khỏi sào huyệt Minotaur.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Tks. Tưởng tượng cái cảnh bị tiêm ống dẫn chứng của ma vương... Không nói lên lời
Xem thêm
Ôi~
Duyên...tuyệt ko thể tả
Hãy cảm ơn thằng cha này,Vida,Zuruwarn và các thần phe bà đi
Xem thêm