Tập 10: Công quốc Alcrem
Chương 209: Xung phong! Ngươi là bữa tối!?
3 Bình luận - Độ dài: 6,299 từ - Cập nhật:
“Đã hơi mất thời gian một chút, nhưng chúng ta đã hoàn thành rồi, Bocchan!” Sam hân hoan báo cáo.
Knochen gầm lên một tiếng đầy phấn khích.
“Vandalieu-sama, ngài lại trở nên tuyệt vời hơn trước nữa rồi đó!” Tarea tán dương.
“Việc bán xiên nướng và chiêu mộ thêm tín đồ của Vida cũng đang tiến triển tốt lắm, mọi chuyện suôn sẻ cả!” Kanako góp lời.
Nuaza cũng không giấu nổi sự xúc động. “Thật vinh hạnh khi được góp sức vào một nhiệm vụ vĩ đại như thế này!”
“Chúc mừng con, Vandalieu. Hãy cho mọi người thấy hình dạng mới của con đi” Darcia nhẹ nhàng nói.
Giữa những tiếng reo hò vang dội, Vandalieu chậm rãi đứng lên.
Hình dạng linh hồn của cậu lúc này trông gọn gàng, chỉnh tề hơn nhiều so với trước—trước kia là hình người với những bộ phận cơ thể lẫn các mảnh vụn của Ma Vương đính khắp nơi.
Nhìn từ xa, trông cậu chẳng khác gì một chiến binh hay pháp sư khoác áo giáp và da thú. Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy dáng người ấy quá gầy gò để có thể mặc giáp.
Và khi đến gần thì không thể che giấu được sự quái dị nữa. Thứ tưởng là giáp hóa ra là lớp vỏ ngoài cứng và mai giáp; thứ tưởng là đồ trang trí thì lại là sừng và mắt kép. Tấm áo choàng kia thật ra là cánh và màng da, còn đôi chân kia là những chi chân phân khúc, xếp thành hai chùm.
Cái khiên bên tay trái thực chất là xương nhô ra khỏi lớp vỏ ngoài rồi kết hợp với mai giáp mà thành. Còn bàn tay phải có vuốt sắc nhọn đang nắm lấy một cây trượng trông như một khối óc—nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là một cầu não gồm vô số bộ não nhỏ quấn lấy nhau bằng hệ thần kinh, và thân trượng chính là chiếc lưỡi kéo dài từ khối cầu ấy.
Phần đầu của cậu có miệng với những chiếc nanh lộ ra, đôi mắt thường khổng lồ, đôi mắt Ma Vương, tóc và sừng.
Bên trong cơ thể có thể nhìn thấy qua các khe khớp: mạch máu đang đập từng nhịp, nội tạng thì ngọ nguậy không yên. Thi thoảng lại có một chất lỏng màu kỳ quái nhỏ ra từ nhãn cầu.
Và còn có Mana thuộc tính tử vong… không ngừng phát ra như sóng não, xoáy quanh cậu như máu đang lưu thông.
“Dễ di chuyển hơn trước nhiều, rất tiện lợi. Mọi người làm tốt lắm” Vandalieu nói.
“Lời khen ngợi… Có vẻ như chúng ta đã hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi” Myuze gật đầu mãn nguyện.
“Nào, ba tiếng hoan hô chúc mừng thành quả nào!” ai đó trong đám đông hô lên.
Tất cả những ai đã tham gia vào công cuộc tái cấu trúc linh hồn, cả Vandalieu khổng lồ lẫn vô số Vandalieu tí hon xuất hiện trong quá trình, đều đồng thanh hô vang ba tiếng hoan hô.
Bỗng dưng tỉnh dậy, Vandalieu nhìn vào bảng Status và thấy Mana của mình đã hoàn toàn hồi phục.
Thế nhưng trong lòng cậu lại dấy lên cảm giác ngờ vực và hoang mang.
“Có chuyện gì vậy, Vandalieu? Nếu lại thấy mệt thì con có thể uống máu mẹ mà” Darcia—người đang ngủ trên giường cạnh bên—nói với vẻ lo lắng.
“Không phải vậy… Trong giấc mơ, việc cấu trúc linh hồn đã hoàn tất, nên con đang tự hỏi mấy cái ‘con’ khác cùng hô reo ăn mừng đó là cái gì” Vandalieu đáp.
Cậu trầm ngâm suy nghĩ, chẳng thể hiểu rõ tình trạng linh hồn của mình hiện tại, nhưng sau một phút, cậu quyết định: nếu không gây hại gì thì cũng chẳng đáng bận tâm.
Cùng thời điểm đó, ở thần giới của Mill—nữ thần giấc ngủ, Heinz đang được chữa trị thì nghe thấy một tiếng gầm xa xăm, vọng lại như vang lên từ chính linh hồn mình.
“Cái tiếng đáng sợ này là gì vậy?!” hắn bật dậy, hoảng hốt.
“Một tiếng gầm vang trong thần giới của ta… Có lẽ là tàn dư của quân Ma Vương có liên hệ đến giấc mơ và giấc ngủ? Không, khả năng lớn hơn… đó là tiếng gầm của Ma Vương đã đứng về phía Vida—kẻ đã đánh bại ngươi và nuốt chửng Curatos-dono” Mill lạnh lùng nói.
“Không… Vẫn còn quá sớm! Hắn thật sự đã vươn đến một cảnh giới vượt ngoài tầm con người rồi…” Heinz lẩm bẩm.
Tiếng gầm dần tan biến, nhưng sự run rẩy trong Heinz thì vẫn chưa ngừng lại.
『 Cấp độ các kỹ năng 【 Mở rộng bể mana 】, 【 Tăng tỷ lệ hồi mana 】, 【 Tăng cường sinh lực 】, 【 Nghiệp huyết 】, 【 Nấu ăn 】, 【 Hiện thân 】, 【 Tư duy cao tốc 】, 【 Ma vương 】, 【 Tư duy nhóm 】, 【 Điều khiển nhóm 】 và 【 Linh thể 】 đã tăng lên! 』
『 Bạn đã lĩnh hội kỹ năng 【 Tăng cường giá trị thuộc tính (Cai trị) 】! 』
『 Kỹ năng 【 Đa niệm (Multi-cast) 】 đã tiến hóa thành 【 Đại đa niệm (Greater Multi-cast) 】, và kỹ năng 【 Điều khiển mana (Mana Control) 】 đã tiến hóa thành 【 Điều khiển mana tinh vi (Precise Mana Control) 】! 』
-------------------------------
Fang đặt một chân trước vào tay Vandalieu, rồi đặt tiếp chân kia, sau đó nằm xuống, ở yên, và đứng thẳng bằng hai chân sau đúng như lệnh cậu. Nhân viên của Hội thuần thú không khỏi trầm trồ.
“Tuyệt vời thật đấy. Một cậu bé chưa từng được ai chỉ dạy về nghề thuần thú, lại lần đầu tiên nuôi thú, mà chỉ trong vòng một tuần đã huấn luyện được một con chó hoang—hay đúng hơn là chó lang thang—đến mức này!”
“… Là vì nó thông minh thôi” Vandalieu đáp, vẻ không mấy vui vẻ dù được khen, còn Fang thì sủa một tiếng đầy phấn khích.
Có lẽ là vì việc dạy dỗ Fang hoàn toàn chẳng gặp chút khó khăn nào.
Ngoại trừ một mệnh lệnh duy nhất, Fang gần như lập tức hiểu và thực hiện mọi điều Vandalieu yêu cầu. Với Vandalieu, nó chỉ đơn giản là một chú chó thông minh mà thôi.
Nhưng thực tế, Fang chẳng phải loài chó gì đặc biệt. Nếu nói thẳng ra, nó còn thua cả mấy con chó hoang bình thường. Chính vì thế mà nó mới lang thang đến sau căn nhà mà Vandalieu mua, chẳng đủ sức tự kiếm ăn.
Thế nhưng sau khi trở thành thú cưng của Vandalieu, Fang đã chịu ảnh hưởng từ Guidance của cậu, khiến các chỉ số thuộc tính tăng vọt vượt xa cả chó thường. Nhờ vậy mà nó trở nên cực kỳ thông minh.
“Đúng là con chó này có vẻ lanh lợi thật, nhưng… không biết có liên quan gì đến việc cậu là một Dhampir không nhỉ?” nhân viên Guild thắc mắc. “Tôi từng nghe rằng Vampire không chỉ có thể biến hình thành sói hay dơi, mà còn có thể sử dụng các loài đó làm khế ước thú và điều khiển chúng tùy ý.”
“Việc biến thành sói hay dơi thì có thật đấy, nhưng chuyện điều khiển chúng như khế ước thú thì chỉ là mê tín thôi” Vandalieu đáp. “Hoặc có lẽ là do có Vampire từng là Thuần thú sư khi còn là con người thì sao.”
“Tôi hiểu rồi… Vậy thì tốt. Tôi chính thức công nhận cậu là hội viên liên kết” nhân viên Guild nói, rồi trao cho Vandalieu một tấm thẻ đăng ký và chiếc vòng cổ.
Một hiểu lầm thường gặp là Hội thuần thú chỉ dành cho người huấn luyện và sử dụng quái vật, nhưng sự thật không phải vậy. Bất kỳ ai có thể huấn luyện sinh vật không phải con người bằng bất kỳ phương pháp nào đều có thể đăng ký.
Danh xưng “Thuần thú sư” (Tamer) là một khái niệm rộng, bao gồm cả người biểu diễn dùng khỉ trong tiết mục, người thôi sáo điều khiển rắn, hay mục đồng điều phối chó và đàn cừu thuần thục.
Dĩ nhiên, những người biểu diễn hay mục đồng như thế thì hiếm khi đăng ký tại Guild này.
Dù họ có thể đăng ký, nhưng vì chỉ thuần hóa được những con vật không thể gọi là familiar (thú khế ước), nên cùng lắm họ chỉ được công nhận là hội viên tạm thời. Dù cho có bao nhiêu kinh nghiệm hay kỹ năng thuần hóa thú hoang đi nữa, muốn được thăng cấp, họ bắt buộc phải huấn luyện ít nhất một con quái vật cấp Rank 1 biết thực hiện mệnh lệnh, mà ngay cả khi làm được điều đó, họ vẫn bị xếp dưới cả những tân binh mới vào nghề.
Hệ thống này đã tồn tại từ rất lâu, nên người có ảnh hưởng trong giới thuần hóa là những kẻ có thể thuần phục quái vật, còn những người chỉ thuần hóa thú vật thì gần như chẳng nhận được lợi ích gì, kể cả khi có đăng ký chính thức.
Những người duy nhất được hưởng lợi từ việc đăng ký như vậy là những huấn luyện viên xe ngựa hay thợ huấn luyện chó săn có tay nghề cao, muốn nhờ Hội giới thiệu việc làm với quý tộc hay thương nhân giàu có.
“Cậu hiện giờ là hội viên tạm thời. Cậu định thuần hóa quái vật à? Nếu con chó đó chỉ là chó giữ xe đồ ăn, thì không cần đăng ký với Hội thuần hóa đâu. Với lại, người chỉ biết xử lý chó thì gần như chẳng có công việc nào để Hội giới thiệu cả. Thành ra, tôi nghĩ việc cậu đăng ký là vô ích đấy” nhân viên của Hội nói.
“Vậy ra anh biết bọn tôi đang bán đồ ăn. Cứ tưởng là chỗ đó kín đáo lắm cơ” Vandalieu nhận xét.
“Ờ thì, xe đồ ăn do một Dhampir và một mỹ nhân Dark Elf điều hành, lại còn ở ngay đất nước này nữa chứ. Không thành chủ đề bàn tán mới là chuyện lạ. Nếu tôi không lo vợ ghen, chắc cũng mò ra phố đèn đỏ xem thử rồi.”
Đã một tuần kể từ khi Vandalieu khai trương xe đồ ăn, nhưng xem ra cậu và Darcia đã nổi tiếng khắp thành phố. Darcia sắp thuyết giảng ở Nhà thờ liên giáo, nên chỉ e trong vòng tuần tới, danh tiếng của họ sẽ lan đến cả các làng lân cận.
“Nếu cậu chẳng nghĩ ra con quái vật nào có thể thuần hóa, thì đăng ký chẳng phải là bất lợi à?” Nhân viên hội hỏi tiếp, mặt mày vẫn đầy thắc mắc. “Chẳng khác gì ngoài việc phải tuân theo thêm mớ quy định.”
Thành viên hội phải tuân thủ nhiều quy định liên quan đến động vật hay quái vật mà họ thuần hóa. Nhưng chúng đều là những điều hợp tình hợp lý—chẳng hạn như nếu thú gây thiệt hại vô cớ cho người khác, chủ phải bồi thường nặng. Vandalieu chẳng thấy mấy quy tắc đó phiền hà gì.
“Dù chỉ là hội viên tạm thời, nhưng vẫn có thêm một loại giấy tờ tùy thân” Vandalieu nói.
“Cậu đâu cần giấy tờ nữa—cậu đã đăng ký tạm thời ở Hội thương mại rồi mà… À không, chắc cũng cần đấy. Tên đó đang để mắt đến cậu. Ra vậy… Bảo sao một đứa chỉ có đăng ký tạm thời lại bị sắp xếp chỗ bán ở tận hẻm vắng khu phố đèn đỏ” nhân viên lẩm bẩm, như đã hiểu ra chuyện Phó hội Trưởng Joseph của Hội thương mại đang chèn ép Vandalieu. “Nên cậu mới lót tay trước bằng cách đăng ký bên chỗ tôi nữa. Bọn tôi thì thấy tiện, nhưng tội nghiệp cậu thật. Nhưng yên tâm, dù ông ta có là Phó hội trưởng đi nữa, nếu không có cớ chính đáng thì cũng chẳng đuổi được cậu khỏi hội đâu. Nếu thấy ngộp quá thì cứ rời Hội thương mại, sang bên tôi là được. Tôi là Tamer chính hiệu đấy, sẽ dạy cậu từ căn bản!” ông ta tuyên bố đầy tự hào.
Nhưng giờ Vandalieu đã là hội viên tạm thời rồi, nếu cậu đưa Pete và Kühl trong người ra, hoặc nhẹ nhàng hơn thì đem đám Vịt quỷ và Capricorn trong nông trại Talosheim, hay cả đám động vật thí nghiệm mới bị đột biến thành quái vật gần đây… thì hẳn sẽ được công nhận là Tamer luôn, chẳng cần ai dạy.
Dù vậy, cậu thật sự cảm kích trước tấm lòng của ông ta, nên chỉ gật đầu.
“Cảm ơn. Nếu đến lúc cần, tôi sẽ nhờ anh.”
“Nếu có chuyện gì muốn nói, cứ bảo nhân viên nhắn lại cho Hội trưởng Bachem nhé!” ông ta nói thêm.
…Hóa ra người mà Vandalieu tưởng chỉ là nhân viên lại chính là Hội trưởng Hội thuần thú.
Chắc ông ta đã đích thân ra quầy khi nghe tin về Dhampir đang đồn đại kia xuất hiện.
Fang hít hít mũi đầy nghi ngờ.
“…Ờm” Vandalieu đáp, quyết định không quá bận tâm chuyện trở thành Tamer.
Thực tế thì, cậu đã thuần hóa được những con quái vật vượt xa sức tưởng tượng của vị hội trưởng nhân hậu này.
Sau khi đeo vòng cổ cho Fang, Vandalieu lên đường tới lò mổ để mua thêm thịt xiên nướng.
“Bệ hạ, Isla-san sẽ thấy sao khi biết chuyện này ạ?” Công chúa Levia hỏi, liếc nhìn chiếc vòng cổ trên cổ Fang với vẻ lo lắng.
“Eleanora thì sao? Cả Bellmond nữa” Orbia nói thêm.
Isla, hiện đang thâm nhập vào tổ chức tội phạm trong thành phố, là một Vampire Zombie từng sống ẩn mình suốt ba năm sau khi trở thành Undead để đạt được danh hiệu “Khuyển tử của Nhật thực đế” và nhận vòng cổ từ Vandalieu. Eleanora và Bellmond là những Vampire đã nỗ lực không ngừng để xứng đáng được nhận vòng cổ từ cậu.
Nhưng dù sao thì Fang cũng chỉ là một con chó… chắc họ sẽ không ghen đâu. Dù không ai dám chắc chuyện đó cả.
Còn Chipuras thì đang lườm Fang đến cháy mắt vì ghen tị.
“Con chó đó đeo chiếc vòng mà ta—Chipuras, ‘Fine Dog (Khuyển tinh tế)’ từng thuộc nhóm Ngũ Khuyển—còn không xứng đáng để mang nữa…!” hắn rên rỉ.
Sinh thời, hắn cũng từng là Vampire, đồng đội của Isla và Bellmond.
“Chipuras, lời ngươi nói vẫn chưa đến mức khó nghe, nhưng hãy giữ chừng mực. Ta sẽ kể cho Isla và mấy người kia khi họ về nhà, nên chuyện này cũng tạm ổn” Vandalieu nói.
“Boss, ý ngài là không ổn lắm, đúng không?” Kimberley chen vào.
“Ta sẽ chọn thời điểm thích hợp mời họ đến đây, rồi nhân tiện cảm ơn vì công sức họ bỏ ra” Vandalieu thì thầm.
Nếu làm vòng cổ bằng linh ngân, liệu hồn ma có đeo được không nhỉ? Cậu nghĩ thầm khi bước vào cửa hàng thịt.
Dù gọi là cửa hàng thịt, nhưng nơi Vandalieu thường lui tới thực ra là một lò mổ kiêm cửa hàng bán sỉ, phục vụ cả dân buôn lẫn khách lẻ. Bên trong trông khá rùng rợn—những tảng thịt nguyên khối treo lủng lẳng trên móc từ trần nhà, nhân viên thì dùng dao lớn xẻ thịt theo yêu cầu khách hàng.
“Xin lỗi, cho tôi mua thịt làm xiên nướng được không? Tôi muốn loại từ Thỏ sừng và Chuột khổng lồ, nếu có thịt của chim Giga thì cho tôi thêm ít nữa” Vandalieu nói với một người làm công.
Cậu gọi món giống như lần trước, mặt đã quen, nên vốn không có vấn đề gì. Quản lý cửa hàng sẽ bảo, “Có ngay,” rồi gói thịt bằng lá khô hay da thú đưa cho cậu, Vandalieu trả tiền là xong.
Lẽ ra là vậy.
Nhưng hôm nay, quản lý lại có vẻ mặt khó chịu, chẳng buồn gói gì cả.
“…Xin lỗi, hôm nay hết hàng rồi.”
“Hết hàng?” Vandalieu nhắc lại. “Vậy chỗ thịt Chuột khổng lồ treo đằng kia là gì?”
“C-chỗ đó… người khác đặt rồi! Không bán cho cậu được!”
“Vậy cái đùi Thỏ sừng kia thì sao?”
“C-cái đó do thằng lính mới mổ bị hư rồi! Không thể bán được!”
“Vậy tôi lấy thịt lợn rừng kia nhé?”
“C-còn thừa từ hôm qua! Hư mất rồi! Không thể giao hàng!”
“Vậy tôi lấy thịt gấu đằng kia vậy, dù thịt gấu hơi khó ăn vì có mùi nồng.”
“Cái đó… Khoan đã, sao một đứa con nít như cậu lại phân biệt được các phần thịt?!”
“Nếu anh hỏi thế thì tôi chỉ có thể trả lời là… tôi biết thì tôi biết thôi” Vandalieu đáp một cách bình thản.
Có lẽ do phải tận dụng nguyên liệu hạn chế và tiết kiệm chi phí trong môi trường mới, nên kỹ năng 【 Nấu ăn 】 của cậu đã lên đến cấp 8. Cậu đã đạt đến trình độ làm bếp ở nhà hàng hạng nhất.
Cậu có thể chưa nhận ra được những nguyên liệu chưa từng thấy, nhưng với loại thịt từng xử lý qua, chỉ cần nhìn bên ngoài hay mạch máu còn sót lại là phân biệt được ngay.
Có lẽ nhận ra điều đó, nét mặt quản lý hiện lên vẻ phức tạp.
“…Dù mấy phần thịt này không phải hiếm lắm, mà nhóc cũng nhận ra được ha” ông thở dài.
Nhưng rõ ràng là ông ta không định bán thịt cho Vandalieu.
“Xin lỗi, nhưng tôi không thể bán thịt cho cậu. Nếu đây là cửa hàng duy nhất trong thành phố thì tôi còn ráng, nhưng thành ra tôi đành chịu. Tôi không thể chống lại ông ta” ông cúi đầu nói. “Tình hình là vậy. Đáng lẽ người lớn không nên làm chuyện thế này với đứa nhỏ như cậu, nhưng…”
Vandalieu nhìn đỉnh đầu người đàn ông đang cúi xuống vài giây, rồi cũng nhẹ nhàng cúi đầu đáp lại. “Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Cậu không nói thêm lời nào, lặng lẽ quay lưng rời khỏi cửa hàng.
Quản lý vội vàng gọi với theo.
“Mấy lò mổ khác cũng không bán đâu! Mấy chỗ bán cá cũng có thể tương tự! Nhưng… nếu cậu thử đến hỏi thẳng Hội mạo hiểm thì biết đâu còn đường xoay xở! Bọn tôi nhập hàng từ cả thợ săn lẫn Hội mạo hiểm mà!”
“Vậy à. Cảm ơn nhé” Vandalieu nói.
Cậu bước ra khỏi cửa tiệm, xoa đầu Fang đang ngoan ngoãn chờ bên ngoài, rồi hướng về Hội mạo hiểm giả.
“Bệ hạ, chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” công chúa Levia cất tiếng hỏi.
“Ta nghĩ Joseph đã tăng mức độ quấy rối lên một nấc mới rồi” Vandalieu đáp. “Hắn gây áp lực với tất cả các cửa hàng bán sỉ để họ không bán nguyên liệu cho ta nữa.”
“Hả?! Vậy chẳng phải là quá nghiêm trọng rồi sao?!” Levia kêu lên đầy kinh ngạc.
“Van-kun, báo cho lính gác đi! Tố cáo hắn ngay! Nếu cậu ngại thì để tôi dìm chết hắn luôn cho!” Orbia giận dữ nói, mặt mày cau có.
“Không, tố cáo chắc cũng vô ích thôi” Kimberley chen vào, cố xoa dịu Orbia. “Tên phó hội trưởng Hội thương mại này chắc chắn là quá quen với mấy trò mờ ám như thế này rồi. Hắn hẳn đã tính toán kỹ để không để lại bất kỳ giấy tờ nào có thể dùng làm bằng chứng. Ngay cả ông chủ tiệm thịt già đó, rất có thể hắn chỉ cử một tên sai vặt đến dọa miệng không cho bán thịt cho Boss.”
“Nếu đúng là vậy, thì hắn cứ việc giả vờ không biết gì khi bị điều tra thôi. Ta cũng từng dùng cách đó nhiều lần” Chipuras thêm vào.
“Chipuras-san…” Levia lặng lẽ lên tiếng, nghe có vẻ thất vọng.
“Là như vậy đấy, nên, Vandalieu-sama! Xin hãy quyết định xử lý Joseph đi! Hắn chẳng thèm che giấu ý định muốn phá hoại xe đồ ăn của chúng ta, rõ ràng là đang muốn khiến ta trượt kỳ đánh giá!” Chipuras quả quyết.
“Ừ thì, cứ để thêm chữ ‘có lẽ’ cho chắc, nhưng gần như chắc chắn đây là việc của Joseph và bè lũ hắn” Vandalieu gật đầu nói.
Dù chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng người có thể gây áp lực lên các cửa hàng nguyên liệu, chứ không phải Hội mạo hiểm giả, thì cũng chỉ có Joseph.
“Nhưng có giết Joseph đi nữa thì cũng đâu mua được nguyên liệu ngay lập tức… Cho dù ta cho Isla cải trang thành hắn bằng 【 Biến hình 】 thì cũng rất phiền phức nếu phải duy trì vỏ bọc ấy mãi” Vandalieu nói tiếp. “Với lại nếu Joseph có mệnh hệ gì, thì người đầu tiên bị nghi ngờ chắc chắn sẽ là ta – một Dhampir khả nghi.”
Vì quá hiểu bản thân mình đáng ngờ đến mức nào, nên cậu mới chủ trương cứ để Joseph sống thêm chút nữa.
“Nếu tính đến mặt hình thức, tốt nhất là nên để xảy ra chuyện gì đó với Joseph sau khi chúng ta rời khỏi thành phố này” cậu kết luận.
“… Rõ rồi. Dù sao thì cũng không sao nếu ta mua nguyên liệu từ Hội mạo hiểm giả” Chipuras nói. “Giá có thể sẽ hơi cao một chút, nhưng chỉ cần đưa trước cho Miles thật nhiều tiền để mua xiên nướng là được.”
“Anh nói đúng” Orbia gật gù. “Nếu bây giờ mình cố chịu đựng thì…”
“Thằng đó mới là kẻ đang trong tình trạng thảm hại ấy chứ” Kimberley cười khẩy, giọng đầy ác ý.
“Mọi người, làm ơn bớt sát khí lại một chút. Fang đang thấy lo đấy” Vandalieu nói. “Mà nếu mấy mạo hiểm giả để ý thì cũng phiền lắm.”
Vandalieu đến trước trụ sở Hội mạo hiểm giả, bảo Fang ở lại bên ngoài. Có một quy định chung là thú đã thuần hóa thì không được vào trong Guild.
Fang, vốn vẫn chưa nguôi mối hận với con người, gầm gừ tỏ vẻ bất mãn. Nhưng chuyện này thì chẳng còn cách nào khác.
“Orbia, làm ơn ở lại với Fang nhé” Vandalieu dặn.
“Vâng!” Orbia đáp, rồi quay sang Fang. “Nè, ta ở đây mà, đừng lo gì hết nhé” cô thì thầm bên tai nó, vẫn giữ trạng thái vô hình.
Giao Fang lại cho cô, Vandalieu bước vào Guild.
Trời đã gần trưa nên trong Hội mạo hiểm giả không có nhiều người. Dù vậy, có lẽ vì đã nghe danh Vandalieu từ trước, những mạo hiểm giả đang đứng trước bảng nhiệm vụ và cả nhân viên sau quầy đều quay lại nhìn cậu đầy tò mò.
Nhưng cũng nhờ cái danh ấy mà không ai dám lại gây sự, một điều khá may mắn trong hoàn cảnh hiện tại – vì cậu đang đi cùng một đám hồn Ma đang trong tâm trạng rất tệ.
Vandalieu chọn đại một nhân viên tiếp tân và tiến lại gần.
“Chào mừng đến với Hội mạo hiểm giả. Xin hãy cho biết mục đích đến của quý khách” cô tiếp tân nói.
“Chào cô, tôi muốn mua một ít thịt dùng để nấu ăn. Ở đây có thịt tồn kho không?” Vandalieu hỏi, đưa ra thẻ đăng ký tạm thời của Hội thương mại.
“Xin lỗi, nhưng vào giờ này thì thịt hơi…” cô gái đáp với vẻ ái ngại.
Vandalieu và các hồn ma lập tức nghĩ rằng Joseph đã gây áp lực với cả Hội mạo hiểm giả, nhưng… dường như chỉ là vấn đề về thời gian.
Thịt mà Hội mạo hiểm giả bán là thịt do các mạo hiểm giả săn được và mang về. Phần lớn bọn họ nhận nhiệm vụ vào buổi sáng và quay về thành phố trước khi mặt trời lặn. Vì vậy, kho thịt ở đây chỉ bắt đầu đầy lên vào buổi chiều. Mà lúc này thì vẫn còn chưa tới trưa, nên quá sớm.
Cũng có mạo hiểm giả trở về vào sáng sớm, nhưng thịt họ mang về thì đã bị người khác mua mất từ lâu.
Thịt là hàng tươi sống, nên Hội thường ưu tiên bán lại cho cửa hàng hay quán ăn khác trước khi nó hỏng. Do đó, thường không còn hàng tồn trong kho.
“Vậy… tôi có thể mua mấy bộ phận quái vật dùng để chứng minh tiêu diệt không?” Vandalieu hỏi.
Cậu đã bỏ ý định mua thịt thường, và nghĩ đến việc mua các phần cơ thể quái vật mà mạo hiểm giả nộp về như bằng chứng đã tiêu diệt chúng.
Phần lớn những bộ phận đó – như tai, đuôi, sừng – vốn chẳng thích hợp để ăn, mà thường được dùng trong giả kim. Tuy vậy, ở khu ổ chuột, các xe đồ ăn vẫn phục vụ tai Goblin, Kobold, hay thịt viên nhồi đuôi Chuột khổng lồ, nên có thể mua về dùng.
Việc này cũng giúp Hội tiết kiệm được chi phí đốt rác, nên họ thường bán những phần đó gần như cho không, xem như làm từ thiện.
Vandalieu từng thắc mắc không biết Hội làm sao phân biệt tai thuộc về loài quái nào, và họ sẽ xử lý thế nào sau khi thu mua chúng. Đây xem như là một phần câu trả lời.
“Xin lỗi. Những phần đó đã có người mua định sẵn rồi” cô tiếp tân đáp.
Có vẻ đã có danh sách người mua từ trước. Dù là đồ gần như cho không, nhưng số lượng có hạn nên họ chia phần sẵn.
“Ừm… Vậy ngài có muốn đăng một ủy thác không?” cô gợi ý. “Nếu may mắn thì có thể kiếm được nguyên liệu trong vòng vài tiếng.”
“Cảm ơn cô đã gợi ý, nhưng khó lắm” Vandalieu lắc đầu.
Hiện tại trong Guild gần như chẳng có mạo hiểm giả nào. Cho dù cậu có đăng ủy thác, thì cũng chẳng ai đi săn Chuột khổng lồ hay Thỏ sừng gấp rút vì phần thưởng chẳng là bao.
Nếu cậu ra giá thật cao thì có thể được, nhưng… số tiền đó phải ghi vào sổ chi tiêu, mà sổ này sẽ bị kiểm tra vào mùa xuân tới, rất bất tiện.
“Cảm ơn. Nếu cần gì thêm tôi sẽ quay lại” Vandalieu nói, cúi đầu chào rồi quay đi.
“Chúng tôi luôn chờ đợi lần ghé thăm tiếp theo của ngài” cô tiếp tân lễ phép đáp lại.
Vandalieu bước ra ngoài.
“Ngài định làm sao? Tạm nghỉ hôm nay rồi quay lại mua nguyên liệu vào buổi chiều?” Levia hỏi.
“Hay sẽ chuyển hướng sang Hội thuần thú? Hội trưởng ở đó có vẻ thân thiện hơn nhân viên của Hội thương mại,” Chipuras gợi ý.
“Không… Làm vậy thì chẳng khác nào thừa nhận là ta bị Joseph ép đến mức phải bỏ cuộc. Thật chẳng dễ chịu chút nào. Xe đồ ăn này là công việc mà chúng ta cùng nhau khởi động, không thể vì chút cản trở nhỏ mà vấp ngã được” Vandalieu quả quyết. “Chúng ta sẽ kiếm nguyên liệu, dù có phải dùng đến biện pháp mạnh.”
-----------------------------------
Cùng lúc đó, Kest đang đứng gác tại cổng thành, trong lòng vẫn canh cánh một dự cảm xấu.
Lúc thay ca cho tiền bối Aggar vừa hết ca sáng, anh ta có vẻ cực kỳ phấn khởi. Kest còn nghe lỏm thấy hắn lẩm bẩm: “Vậy là con nhỏ đó sẽ thuộc về mình sớm thôi.”
“Nói ‘con nhỏ đó’… chẳng lẽ là Darcia-san, mẹ của Vandalieu? Không thể nào, đến cả Senpai mà cũng dám mơ tưởng đến người phụ nữ mà ‘Sói đói’ đang nhắm đến sao? Không, khoan đã… Vandalieu và Darcia-san thật sự ổn chứ, khi ‘Sói đói’ đang để mắt tới họ?!” Kest bồn chồn nghĩ thầm. Nhưng nếu vẫn cứ bán đồ ăn ở cái chỗ đó, thì chẳng thể nào tránh được dính líu đến hắn…
“Ahh… mình thật bất lực quá.”
Dù cố giữ tâm trí vào công việc, tâm can Kest vẫn không thể bình yên.
“… Kest, chú ý tai với đuôi của cậu kìa” một trong các vệ binh lên tiếng nhắc nhở.
“Hở?! À, xin lỗi!” Kest hấp tấp chỉnh lại đôi tai và chiếc đuôi đang vểnh lên vì căng thẳng.
Xem ra cảm xúc trong lòng cậu đã hiện rõ ra ngoài.
“Ừ thì, giờ không có ai ra vào, nên cũng không sao… À không, có người kìa” vệ binh còn lại—một cấp trên nghiêm túc khác hẳn tên Aggar—nói.
Kest quay đầu lại, thấy một cậu bé đang kéo xe hàng… Vandalieu, nguồn cơn của bao rắc rối gần đây, cùng một con chó mà cậu từng trông thấy.
“Chào mọi người” Vandalieu lên tiếng.
“V-Vandalieu-kun?! C-Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?!” Kest hốt hoảng hỏi, lo rằng Vandalieu cuối cùng đã không chịu nổi sự quấy rối và đang rời khỏi thành phố.
“Bình tĩnh, cậu vẫn đang làm nhiệm vụ đấy!” người vệ binh cao tuổi hơn quở trách, rồi quay sang Vandalieu. “… Em đang rời thành phố à?”
“Vâng, em ra ngoài một chút để bổ sung nguyên liệu” Vandalieu đáp.
Kest nhìn xuống xe hàng và nhận ra bên trong hoàn toàn trống không.
“À, chắc là đi lấy thêm nguyên liệu cho xe bán thức ăn của em. Hiểu rồi, ban nãy anh cứ tưởng… mà thôi, không có gì. Nhớ đừng đi quá xa khỏi đường chính nhé. Dù là ở đồng cỏ hay rừng cây bình thường, đôi lúc vẫn có Goblin hoặc mấy con quái yếu xuất hiện, nên cẩn thận. Dù con chó của em có đáng tin cỡ nào thì cũng đừng chủ quan” Kest dặn dò.
Fang quay sang nhìn Kest và sủa vài tiếng.
Kest hiểu đó là “Cứ để tôi lo!” và vỗ nhẹ lên đầu Fang.
“Chăm sóc chủ của mày cho tốt nhé.”
“Kest, dù là người quen thì cũng phải kiểm tra giấy tờ trước khi cho ra ngoài” người vệ binh lớn tuổi thở dài nhắc nhở.
Vandalieu liền đưa ra hai tấm giấy chứng nhận.
Người vệ binh nhướng mày ngạc nhiên. “Không chỉ có thẻ đăng ký tạm thời ở Hội thương mại, mà còn là hội viên liên kết của Hội thuần thú nữa? Anh khá bất ngờ khi em đã thuần hóa được sinh vật nào đó chỉ trong thời gian ngắn thế này. Nếu đã thuộc Hội thuần thú thì phí ra vào được giảm 5 Baums, bất kể là hội viên chính thức hay liên kết. Với lại em vẫn còn là trẻ vị thành niên, nên được miễn phí. Nhớ quay về trước khi mặt trời lặn nhé.”
“Vâng, em cảm ơn” Vandalieu khẽ gật đầu nhận lại giấy tờ.
Nói rồi, cậu rời khỏi cổng thành, kéo theo chiếc xe hàng trống rỗng.
“Cậu ấy bảo ra ngoài lấy thêm hàng… Vậy là đi lấy gì nhỉ?” người vệ binh già hỏi Kest khi nhìn theo bóng Vandalieu khuất dần.
“Có lẽ là thảo mộc làm nước sốt thì phải” Kest đoán. “Nước sốt đó có hương vị rất lạ… Chắc cậu ấy định đi hái thảo mộc đâu đó.”
“Ra vậy. Nước sốt bí truyền của tộc Dark Elf à. Chắc phải mua thử một xiên thịt xem sao” người vệ binh gật đầu tỏ vẻ hài lòng với lời giải thích.
Nhưng trong khi đó, Vandalieu lại không đi đến đồng cỏ, mà rẽ về phía Tổ quỷ gần thành phố nhất.
Morksi là một thành phố thương mại, không có nhiều đất nông nghiệp. Nguồn thực phẩm ở đây chủ yếu là hàng mua số lượng lớn, săn bắt và hái lượm.
Trong đó, một phần không nhỏ đến từ việc săn bắn tại các Tổ quỷ. Thực tế, thành phố Morksi vốn được xây dựng tại vị trí gần nhiều Tổ quỷ chính là vì lý do này.
“Giờ thì… vì không thể đi quá xa thành phố, nên chắc ta sẽ biến hồ nước và khu rừng này thành Tổ quỷ luôn. Sau này phải kiểm tra lại hệ thống giám sát quanh thành phố nữa” Vandalieu lẩm bẩm, vừa nới lỏng vòng cổ của Fang, vừa đưa tay ra.
Fang thè lưỡi thở hổn hển, nhìn Vandalieu đầy bối rối.
“Fang à, thí nghiệm sắp kết thúc rồi. Nhờ có ngươi, ta đã biết rằng động vật sẽ không biến thành quái vật chỉ bằng cách sống cùng ta trong xã hội loài người suốt một tuần. Vậy nên… giờ chuyển sang giai đoạn tiếp theo.”
Cậu giơ móng vuốt lên, rạch một đường trên cánh tay mình.
Máu từ vết thương nhỏ giọt xuống đất.
“Giờ ta sẽ thử xem những sinh vật thông thường, không sinh ra từ thí nghiệm tái tạo Undead, có bị biến đổi khi tiếp xúc với một phần cơ thể ta hay không.”
Fang ngửi cánh tay đẫm máu của Vandalieu vài lần, rồi bắt đầu liếm sạch máu.
Ngay khi xong, cơ thể nó phát ra những âm thanh lạo xạo kỳ lạ.
Fang bắt đầu lớn lên trông thấy, thân hình vạm vỡ vượt hẳn lúc trước, rồi gầm lên một tiếng đầy uy lực. Chiếc vòng cổ giờ vừa vặn hoàn hảo với cổ nó.
Vandalieu gật đầu hài lòng, xoa đầu cảm ơn Fang, rồi ra hiệu cho nó tiến sâu hơn vào Tổ quỷ.
“Xem ra lần biến dị đã thành công. Vậy thì, nhân tiện đi săn cũng luyện cấp luôn nhé” Vandalieu nói.
Fang, giờ đã to bằng một con chó săn khổng lồ, sủa vang một tiếng tự tin rồi hào hứng phóng đi.
“Chờ ta với” Vandalieu gọi theo.
Fang vừa sủa vừa gầm gừ, nhảy ra khỏi bụi rậm, lao vào con quái vật mục tiêu… một con Đại thỏ sừng.
Con quái cũng hạ thấp đầu, giương cặp sừng lao ngược lại.
Đại thỏ sừng là quái vật tiến hóa từ loài Thỏ sừng cấp 1. Ngoại hình tương tự, chỉ khác là chúng to như chó lớn.
Khi lên cấp, chúng chuyển từ ăn cỏ sang ăn tạp, tuy vậy vẫn chủ yếu ăn côn trùng và sinh vật nhỏ, bên cạnh rau cỏ như trước.
Tuy nhút nhát, nhưng cặp sừng trên đầu chúng rất sắc và cứng. Nếu bị đâm trúng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Để tự vệ, con thỏ khổng lồ vung sừng vào Fang—đối thủ ngang ngửa kích cỡ với nó.
Fang sủa lên rồi lùi lại khi bị sừng quét trúng mặt. Con thỏ thấy cú đánh trúng liền định nhân cơ hội kết liễu kẻ tấn công. Nó chồm người, hạ sừng xuống và lao tới với đôi chân sau căng cứng.
Ngay lúc đó, Vandalieu lao đến hiện trường.
“【 Roi lưỡi 】.”
Đó là kỹ năng 【 Võ thuật 】 của cậu—chiếc lưỡi kéo dài, sắc như dao, đâm xuyên đầu con thỏ, kết thúc sinh mạng nó.
Fang rên rỉ.
“Không được đâu Fang. Chúng ta đến đây là để săn thịt tối nay và nguyên liệu cho xiên nướng. Nếu ngươi ăn mất con quái thì làm sao bây giờ?” Vandalieu nghiêm khắc nhắc nhở.
Các “đàn anh” của Fang cũng lần lượt chui ra từ trong người Vandalieu để mắng nó.
“Chưa từng đánh quái bao giờ thì đừng có nhảy bổ ra thế” Quinn nói.
“Đừng có… ham hố” Eisen tiếp lời.
Pete phát ra tiếng lách cách đầy thất vọng.
Fang rên rỉ, tai cụp xuống.
“Ta biết ngươi cảm nhận được sức mạnh đang tràn vào. Nhưng mạnh mấy mà không có kinh nghiệm thì vẫn không thắng nổi đâu. Quan sát mấy người còn lại (trừ chủ nhân ra nhé) để học hỏi kinh nghiệm chiến đấu đi” Quinn tiếp tục.
“Quinn thì không chiến đấu… nên cố lên nhé” Eisen an ủi.
Kühl rung rung người phát ra âm thanh khích lệ.
“Quinn, Eisen. Kühl đã hút máu xong, vậy ta bắt đầu giải phẫu thi thể nhé” Vandalieu nói, thấy Fang có vẻ đã thấm bài học. “À, Fang, đi kéo cái xe lại đây đi. Ta để nó phía sau rồi.”
Fang sủa lên một tiếng rồi chạy đi.
Và thế là, Vandalieu cùng các đồng đội bắt đầu công việc của mình.
Dù Fang đã tiến hóa thành Demon Dog cấp 2, cuộc đời thực thụ của nó giờ mới chỉ bắt đầu.
-------------------------------------
Tên: Fang
Hạng: 2
Chủng tộc: Demon Dog
Cấp độ: 0
Kỹ năng bị động:
o Dạ nhãn
o Siêu sức mạnh: Cấp 1
o Cảm nhận hiện diện: Cấp 1
o Trực giác: Cấp 1
o Tự cường hóa (Dẫn lối): Cấp 1
Kỹ năng chủ động:
o Ám bộ: Cấp 1
Đặc kỹ:
o Thần hộ của ヴァ■■■■


3 Bình luận
Tem