• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 6 - Từ đây mới là Địa Ngục

Kết Chương

32 Bình luận - Độ dài: 8,504 từ - Cập nhật:

Khi tiến bước dọc theo hiên nhà trong dinh thự, Hotoya Tamaki mang một vẻ u uất. Và cả u sầu nữa.

Lẽ ấy hẳn là chuyện không thể tránh khỏi. Thế nhưng việc xác minh điều đó khiến nàng sợ hãi tột độ. Nỗi sợ như thể mọi điều nàng đã sống cho đến nay sẽ sụp đổ tận gốc rễ, khiến Tamaki run rẩy kinh hoàng.

Vì vậy, nàng lưỡng lự trước hành lang ấy, trước cánh cửa trượt đứng lặng ở phía trong kia. Đôi chân nàng chẳng thể nhúc nhích, chỉ có thể đứng lặng người, sững sờ.

「Tiểu thư………」

Người bạn thân nhỏ tuổi hơn, hiện đang làm nữ hầu bên cạnh, khẽ cất tiếng gọi. Âm thanh mang theo nỗi lo âu. Tamaki cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, như thể mọi chuyện đều ổn, nhưng vô ích. Vì trong tâm trí nàng đã thấp thoáng một nỗi bất an.

Nếu như, nếu như tất cả những nghi vấn kia đều là sự thật, liệu người bạn này có còn ở bên nàng chăng? Dù nàng hiểu rõ đó là một câu hỏi bất kính đối với đối phương, nhưng Tamaki không tài nào gạt bỏ được nỗi sợ ấy.

Thế là, ánh mắt nàng lảng tránh, rơi vào im lặng, để lại một bầu không khí ngượng ngập...

「A...」

Hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay khiến nàng bất ngờ, bật thốt ra một tiếng nhỏ. Tamaki chầm chậm quay đầu nhìn bạn mình. Người bạn ấy đang nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt không hề nao núng. Đó là ánh nhìn kiên cường, xuất phát từ một ý chí mạnh mẽ vốn có trong tâm hồn người ấy, nhìn thẳng vào Tamaki.

「Xin hãy yên tâm. Tôi luôn đứng về phía tiểu thư.」

Những lời vừa cất lên, vững vàng chẳng kém gì ánh mắt người bạn ấy. Chỉ một câu nói đó thôi… chỉ vỏn vẹn một câu như thế, vậy mà Tamaki cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng. Tựa như được ai đó dịu dàng, nhưng đầy quyết đoán, đẩy nhẹ vào lưng.

「………Ừ. Tớ đi đây.」

Trên gương mặt của tiểu thư Hotoya, không còn vương chút bóng tối nào như khi nãy. Nàng bước đi qua hành lang, tiến đến phía bên kia của cánh cửa trượt ấy…

-

Thư phòng của cha nàng được bài trí gọn gàng, thanh đạm. Không phải là thiếu thốn vật dụng, mà là không thừa mứa, mọi đồ đạc đều được sắp xếp ngay ngắn, tinh tế, toát lên vẻ nhã nhặn.

Phải nói rằng người có con mắt tinh tường trong việc lựa chọn đồ dùng. Tầm mắt lướt qua căn phòng hài hòa ấy, Tamaki nhìn ngắm. Dù đã từng lui tới nơi này không biết bao nhiêu lần từ thuở nhỏ, nàng vẫn dõi mắt lần nữa, như muốn khắc ghi vào lòng.

Bởi lẽ có lẽ, nàng sẽ không bao giờ được thấy lại nơi này lần nữa.

「…Xin lỗi con, Tamaki. Rõ ràng là ta gọi con đến, thế mà lại để con chờ. Chẳng qua là ta có thư từ cần viết cho xong.」

Người cha, đang cầm bút bên bàn, cuối cùng cũng đặt bút xuống, hướng ánh mắt về phía con gái, nói lời tạ lỗi.

「Không sao đâu ạ. Con biết cha đang rất bận.」

Tamaki khẽ lắc đầu đáp. Nàng biết rõ cha cùng huynh trưởng kế vị đang vô cùng bận rộn sau biến cố xảy ra gần đây. Huống hồ, một phần nguyên nhân của những phiền toái đó… không, hơn phân nửa lỗi là ở nàng, điều đó Tamaki hiểu rất rõ.

Việc tổ chức lại Lễ hội Mùa màng, thay thế vai trò miko, phong ấn lối thoát khỏi kết giới, truy quét tàn dư yêu quái, thu gom thi thể, cử hành tang lễ cho các trừ yêu sư đã hy sinh, rồi còn phải đàm phán với thương hội Tachibana, gia tộc Onizuki, cùng gia tộc Bang chủ... Quá nhiều vấn đề phải xử lý, và phần lớn trong số đó chỉ có thể được giải quyết nhờ sự trợ giúp từ các gia tộc khác, đồng nghĩa với việc mang ơn. Không nghi ngờ gì nữa, địa vị của gia tộc Hotoya sẽ bị suy yếu đáng kể.

Chỉ cần nghĩ lại thôi, lòng Tamaki đã ngập tràn nỗi tự trách đến choáng váng.

「Vậy sao… Ta lại khiến con phải lo nghĩ thêm rồi.」

Yoshinori thì thầm như để che giấu sự mệt mỏi. Sau đó, căn phòng rơi vào tĩnh lặng trong một khoảng thời gian. Một sự im lặng nặng nề…

Tamaki lặng lẽ căng cứng cơ thể, chuẩn bị tinh thần cho cuộc trò chuyện sắp diễn ra. Cùng lúc ấy, trong lòng nàng thoáng nghĩ, giá như mọi chuyện có thể mãi dừng lại ở đây thì tốt biết bao. Sau một thoáng nghĩ như thế, nàng bật cười chua chát. Bản thân cũng hiểu rõ, đó chỉ là trốn tránh thực tại.

「Đêm tuyết rơi dày đặc năm đó, là lần đầu ta nhặt được con.」

「...!」

Cha nàng phá vỡ sự im lặng. Dù chỉ là một câu nói không dài, thế nhưng Tamaki phải mất một khoảng thời gian mới tiêu hóa được nội dung của nó. Nàng nhai đi nhai lại lời ấy trong đầu, nghiền ngẫm, tiếp nhận, rồi cuối cùng nhận thức được ý nghĩa thật sự. Và rồi... nàng thở ra, như thể rùng mình.

Từ từ, nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người cha. Không nói gì, nàng chỉ lặng lẽ đợi phần tiếp theo.

Yoshinori, đón nhận ánh mắt ấy, nhẹ nhàng gật đầu. Rồi ông bắt đầu kể lại, chậm rãi.

「Mẫu thân của con… tức là thê tử của ta, khi đó sinh con rất khó. Những lần trước đều thuận lợi, nhưng đứa con cuối cùng lại không chịu chào đời. Mãi đến khi sinh ra được, thì đứa bé cũng đã qua đời trong ngày hôm đó. Lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, nàng ấy đau khổ vô cùng.」

Yoshinori vẫn còn nhớ rõ cảnh thê tử của mình ôm thi thể đứa bé, nức nở suốt nhiều canh giờ. Nhưng không thể để nàng ấy cứ ôm mãi như thế. Gia nhân và thị nữ phải khuyên nhủ, dỗ dành mãi mới có thể lấy lại thi thể đứa bé từ tay nàng, để tổ chức lễ an táng tử tế.

「Lúc ấy, nàng ấy như người mất hồn. Nói ra thì xấu hổ, nhưng ta cũng bối rối vì lần đầu gặp chuyện như vậy. Ta không biết phải làm gì. Chính trong khoảnh khắc đó, ta đã thấy con, ngay trước cổng phủ.」

Nghe tiếng khóc, ông mở cổng ra thì thấy một đứa trẻ được bọc trong mảnh vải trắng, bị bỏ rơi trên tuyết. Vội vàng ôm lấy, ông nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng ai. Cả dấu chân trên tuyết cũng không. Những ngón tay bé nhỏ đã nứt nẻ. Không biết đã bị bỏ lại bao lâu…

Việc bỏ rơi trẻ sơ sinh không phải chuyện hiếm. Những đứa trẻ không mong muốn, hay sinh ra trong hoàn cảnh khốn khó, thường bị vứt bỏ như một hình thức phá thai muộn. Trong trường hợp của nàng, ít ra còn được bọc lại cẩn thận, bỏ trước cổng một gia đình khá giả, một tia hy vọng sống sót. Và Yoshinori không phải loại người nhẫn tâm làm ngơ với một đứa trẻ bị vứt bỏ.

「Nói ra thì có vẻ ích kỷ, nhưng ta cảm thấy như là định mệnh vậy. Đứa con đã mất của ta cũng là con gái. Ta nghĩ, đây là một mối duyên.」

Ông nói như đang hoài niệm. Tamaki không biết phải đáp lại thế nào, cuối cùng chỉ giữ im lặng. Rồi cha nàng, như hiểu rõ tấm lòng con gái, cuối cùng cũng chạm đến trọng tâm.

「...Con đã thức tỉnh linh lực rồi, phải không?」

「…Vâng.」

Giọng nói của cha nàng không có chút giận dữ, nhưng với Tamaki, điều đó chẳng khác nào tuyên án tử. Linh lực, nàng không ngu đến mức không hiểu điều ấy có ý nghĩa gì đối với sự bình yên của thôn làng.

Vì vậy, trước khi cha nàng lên tiếng, nàng đã chủ động lên tiếng trước. Nàng đặt hai bàn tay lên chiếu tatami, cúi mình thật sâu, và trang trọng cầu xin.

「Kể từ hôm nay, con, Hotoya Tamaki, xin tự nguyện rời khỏi gia tộc. Mong cha thứ lỗi.」

Giọng điệu bình thản, là kết quả của vô số lần luyện tập trước đó. Nhưng trong lòng nàng vẫn cuộn trào bao cảm xúc: giằng xé, đau thương, cô độc.

Những lần yêu vật tấn công thôn làng… Dù nguyên nhân thật sự là gì, điều đó cũng không còn quan trọng với dân làng. Nghi ngờ sẽ dẫn đến mất lòng tin vào gia chủ. Cần phải dập lửa ngay. Và để làm được điều đó, cần một người hiến tế.

Việc phát hiện nàng có linh lực, giữ lại Iruka trong làng, thậm chí còn tự ý rời khỏi lễ hội mùa màng khi đang đảm nhận vai trò miko, những hành động đó không thể nào được tha thứ. Nàng là con dê tế thần hoàn hảo. Thậm chí không bị trục xuất mới là chuyện lạ.

Vì vậy, Tamaki đã chọn cách tự mình xin rời đi. Chính sứ giả của gia tộc Onizuki đã khuyên nàng như thế. Trước khi bị từ mặt, hãy chủ động đề xuất. Đó là để bảo vệ danh dự và tấm lòng của bản thân. Bởi nàng biết, cho dù không cùng huyết thống, nhưng bị người cha yêu thương ban lệnh trục xuất sẽ khiến tim nàng tan nát.

Lại một lần nữa, im lặng bao trùm căn phòng. Sự tĩnh lặng ấy, đối với Tamaki, giống như chờ đợi lời tuyên án tử hình. Phụ thân sẽ nói gì? Mắng mỏ chăng? Mỉa mai chăng? Hay sẽ trách mắng nàng vì đã lấy oán trả ân? Nỗi sợ ấy khiến nàng không thể thở nổi.

「…Phải chuẩn bị hành lý thôi」

Lời phụ thân thốt ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, chan chứa dịu dàng.

「Ah…」

「Cũng phải chuẩn bị tiền gửi nữa. Dù gì cũng giao con cho một gia tộc trừ yêu danh giá, không thể để con bên đó mà phải đi cầu xin từng chút được.」

Yoshinori nói bằng giọng vui vẻ, nhưng ánh mắt lại mang vẻ cô đơn.

「Cha…?」

「Tamaki à, ta không biết con nghĩ gì về ta. Có thể con đang giận vì bị ta lừa dối bấy lâu. Nhưng này, ta, phu nhân, và các huynh trưởng của con, chưa một ai từng nghĩ con là gánh nặng, càng chưa từng coi con là người ngoài. Con là con gái của ngôi nhà này, điều đó không ai có thể phủ nhận.」

Ông nhẹ nhàng giải thích, đáp lại tiếng gọi nghẹn ngào của「con gái」bằng giọng nói đầy yêu thương. Đôi mắt ấy, không hề nói dối.

「Con đã mang lại cho chúng ta, ta, mẹ của con, và các huynh của con, những ngày tháng thật tuyệt vời. Nhưng đồng thời cũng khiến ta không ít phiền phức nhỉ. Haha, người ta bảo con nít là gió trời, mà con gái ta lại hiếu động đến lạ.」

Yoshinori cười vui vẻ. Rồi ông nhớ lại quãng thời gian bên nàng.

Một đứa bé hay khóc đêm. Một đứa trẻ kén ăn. Một đứa con gái thích nũng nịu mẹ, ra ngoài chơi là toàn lấm lem bùn đất, lại không giỏi mấy trò nữ công gia chánh. Nhưng là đứa trẻ tràn đầy sức sống, không chịu thua ai, thường cầm kiếm gỗ đấu với huynh trưởng. Một đứa trẻ chu đáo, thường xoa bóp vai cho cha. Ai ai cũng yêu quý nàng.

Với ông, đó là những ngày tháng quý báu. Những ký ức không thể thay thế, những kỷ niệm về một gia đình đích thực, bất kể có cùng huyết thống hay không. Không ai có thể phủ nhận điều ấy.

「Nhưng… nhưng mà cha ơi! Con chỉ gây rắc rối thôi…」

「Không có đứa trẻ nào mà không khiến cha mẹ lo lắng cả. Các huynh con cũng vậy thôi. Đừng bận tâm.」

Ông trấn an, an ủi, và vỗ về đứa con đang xúc động.

「Ta vốn nghĩ rồi cũng đến lúc con phải xuất giá và rời nhà. Nhưng không ngờ lại là sớm đến vậy…」

Huống chi, đây chẳng phải là việc đáng mừng như hôn sự. Dù là vì giao kèo, nhưng phải đưa con gái vào một thế giới tranh đấu sinh tử với yêu vật… Thế nhưng, với linh lực sẵn có, số mệnh đó là điều không thể tránh khỏi. Con bé cần có thực lực để bảo vệ mình từ khi còn trẻ.

Chính vì vậy mà ông phải đưa ra quyết định đau lòng. Nhưng cũng vì thế mà chí ít…

「Con có nghe nói Iruka và Suzune sẽ cùng đi với con không?」

「Iruka thì con hiểu… Nhưng Suzune nữa sao!? Không lẽ phụ thân…!?」

Nghe vậy, Tamaki không giấu nổi sự lo lắng. Iruka là chuyện đương nhiên. Dù sao thì cũng cần người giám sát, và cô cũng không thể ở lại thôn. Nhưng còn Suzune thì…

「Bình tĩnh nào. Không phải là hình phạt cho con bé đâu. Trái lại, chính con bé là người xin đi theo đấy.」

「Xin… đi theo…?」

「Con thật may mắn vì có một người bạn tốt như thế. Cứ yên tâm đi, phụ thân sẽ tiếp tục cấp lương cho con bé như người chăm sóc con. Mức lương cũng không thay đổi đâu.」

Nghe lời phụ thân, hiểu được ý nghĩa của chúng, Tamaki gật đầu, gật đầu liên tục. Đôi mắt rưng rưng. Đó là giọt nước mắt của niềm hạnh phúc, của sự xúc động. Nàng biết đôi chút hoàn cảnh của Suzune. Rằng nàng ấy còn phải gửi tiền về cho gia đình. Vậy mà dám chấp nhận nguy hiểm để đi cùng nàng… Nhớ đến gương mặt bình thản của người bạn khi tiễn mình, Tamaki không khỏi cảm thấy bản thân thật yếu đuối. Đồng thời, nàng vô cùng biết ơn bạn mình, cũng như người cha yêu thương.

「Cha... Thưa phụ thân, con xin cảm tạ người. Con thật không biết phải dùng lời gì để bày tỏ lòng biết ơn của mình...」

「Không cần phải nghiêm trọng như thế. Con là con gái của ta, đương nhiên phụ thân phải vì con mà tận lực. Dù ta không hiểu rõ lắm, nhưng hẳn là quá trình tu luyện của con rất gian khổ. Thỉnh thoảng cũng nên quay về đây nghỉ ngơi một chút thì hơn.」

「...!!? Chẳng lẽ...!?」

Hiểu được ý nghĩa ẩn sau lời nói ấy của phụ thân, Tamaki bàng hoàng không thốt nên lời. Bởi vì đối với nàng, đó là điều quá đỗi bất ngờ. Nàng đã chuẩn bị tinh thần rằng mình sẽ không thể quay lại nữa. Thế nhưng, vậy mà...!?

「Không cần quá ngạc nhiên. Ta đã nói rồi, con là con gái ta. Qua biến cố vừa rồi, ta thực sự cảm nhận được rằng thôn làng này cần thêm người canh giữ. Vì vậy... nếu con vẫn chưa căm ghét nơi này và căn nhà này thì...」

「Phụ thân!!」

Lời của Yoshinori bị cắt ngang bởi Tamaki, người bật khóc rồi ôm chầm lấy ông. Yoshinori hơi loạng choạng, nhưng vẫn dịu dàng đón lấy nàng.

「Con... con cũng rất yêu quý phụ thân, và tất cả mọi người nữa...!! Vì thế... nhất định con sẽ quay về... chắc chắn sẽ quay về...!!」

Dồn nén cảm xúc đang trào dâng, Tamaki gắng gượng tìm lời để diễn đạt. Dù không thể diễn đạt trọn vẹn bởi xúc động dâng trào, nàng vẫn cố gắng truyền đạt tất cả tấm lòng mình. Vừa khóc vừa nói, nàng giãi bày cảm xúc của mình, còn Yoshinori thì nhẹ nhàng xoa đầu, xoa lưng nàng, như khi xưa lúc nàng còn nhỏ và hay khóc vì những cơn ác mộng…

Không rõ bao lâu đã trôi qua kể từ lúc nàng bật khóc đến khi được an ủi mà nín lại. Tamaki xin lỗi vì đã làm ướt sũng áo phụ thân bằng nước mắt, rồi được tha thứ bằng nụ cười hiền hòa, sau đó nàng e thẹn lui bước.

Rời khỏi nơi đó, bước qua hành lang, nàng bước ra hiên nhà và nhìn thấy một bóng hình đang chờ đợi. Có lẽ người ấy đã chờ từ rất lâu, một nữ hầu, cũng là bạn của nàng, đang đứng trên tấm ván gỗ, cúi người chào khi thấy nàng bước ra. Ngoài ra còn một bóng người nữa trong khu vườn sát bên hiên. Đó là người bạn bán yêu của nàng, toàn thân quấn đầy băng gạc, trông rất thảm thương nhưng vẫn nở nụ cười bất cần, đứng trên nền sỏi. Tamaki mỉm cười đáp lại cả hai, rồi ngay sau đó, nàng nhận ra sự hiện diện của người thứ ba.

「Sứ giả của gia tộc Onizuki muốn bàn về ngày khởi hành.」

Suzune đứng dậy, nhẹ nhàng thì thầm vào tai Tamaki. Có lẽ trong lúc đợi, vị khách ấy đã thưởng ngoạn khu vườn. Đó là một mỹ nhân kiều diễm, đứng bên hồ trong vườn, khi nhận thấy sự hiện diện của Tamaki thì nở một nụ cười quyến rũ, khó lường, trên đôi môi tô son đỏ thắm, ánh mắt như ánh trăng soi rọi, xuyên thấu tâm can nàng.

Ánh nhìn đó khiến Tamaki thoáng sững người, giống như bị ánh mắt của một con chim săn mồi khóa chặt. Cùng lúc ấy, nàng cũng nhận ra bóng dáng nhỏ nhắn đứng bên cạnh mỹ nhân kia. Đó là một cô gái thấp bé mặc suikan, đang nhìn nàng với ánh mắt không mấy thân thiện. Là đệ tử của sứ giả Onizuki, cũng chính là người đã thay nàng đảm nhiệm vai trò miko trong thời gian nàng vắng mặt, ánh nhìn đó rõ ràng là đầy địch ý... Iruka nhận ra điều đó và bước lên, đứng chắn giữa hai người.

「Không sao đâu Iruka, tớ ổn mà.」

Tamaki cất lời trấn an người bạn đang cố gắng bảo vệ mình. Nàng đã nghe nói Onizuki đã mất một người thân tín trong biến cố vừa rồi. Và người được cử đến làm sứ giả lần này chính là sư phụ của người đó, đồng thời cũng để thu hồi di thể và làm lễ siêu độ.

Nếu vậy, thì cô gái kia chắc hẳn là đồng môn của người đã mất. Với nàng, ánh mắt ấy là điều dễ hiểu. Bởi vì phần nào trách nhiệm trong sự việc đó cũng là của nàng... Nghĩ đến đây, Tamaki bỗng cười nhạt tự giễu. Trước đây, nàng đã quá chìm trong nỗi niềm cá nhân mà chẳng thể nghĩ xa hơn được nữa. Nàng hổ thẹn vì bản thân đã không thể nghĩ đến điều đó sớm hơn.

Giờ đây, Tamaki nhìn lại ánh mắt ấy. Nhìn thẳng, kiên cường. Dù đối phương có mang theo cảm xúc gì, nàng cũng không có ý định trốn tránh. Nàng sẽ đối mặt với bản thân, đối mặt với tội lỗi. Nếu cần thiết, nàng sẽ xin lỗi, sẽ chuộc lỗi.

Nàng không còn gì để sợ hãi. Không còn điều gì để do dự. Hãy làm điều cần làm. Hãy hoàn thành nghĩa vụ. Hãy chuộc lại lỗi lầm. Hãy làm chủ sức mạnh trừ yêu mà nàng sở hữu.

Và khi tất cả được giải quyết, nàng sẽ quay về, về với thôn làng này, về với gia đình. Tamaki vẫn còn một nơi để trở về. Vẫn còn một mái nhà chờ đợi nàng. Và vẫn còn những người bạn sẽ sát cánh bên nàng đến tận lúc ấy. Đó chính là một điều may mắn, một điều hạnh phúc.

「Tôi đã nói chuyện với phụ thân. Xin hãy chỉ giáo, cố vấn của Onizuki.」

Và như thế, Hotoya Tamaki đã kiên định quyết tâm đối mặt với những ngày tháng gian nan đang chờ đợi nàng phía trước…

-

Onizuki Aoi nhìn thấy điều đó liền trầm mặc. Sau đó, nàng run rẩy, nín thở. Khuôn mặt tái nhợt, căng thẳng cực độ.

Đó là biểu cảm như thể nàng vừa trông thấy một hồn ma, khiến những ai quen thuộc với dáng vẻ ngạo mạn, bất tuân, luôn tràn đầy tự tin của nàng đều phải nghi ngờ vào chính đôi mắt của mình.

Không, thực tế thì đối với Onizuki Aoi, người trước mặt nàng đúng là không khác gì một oan hồn.

「...Ừm, được rồi. Lui xuống đi.」

Người đó nhận ra sự hiện diện của Aoi và ra lệnh cho các ngự y đang bắt mạch lui ra ngoài. Sau đó, ông ta từ trên giường ngồi dậy, đưa ánh mắt trở lại về phía nàng.

Người mà nàng vừa mới gặp lại sau khi tỉnh lại vài ngày trước ấy, khoác trên người bộ hakucho, là một nam nhân gầy trơ xương, tiều tụy đến đáng thương.

Trước kia chắc chắn ông từng là một người đàn ông tuấn tú, điều đó vẫn còn phảng phất trên khuôn mặt, nhưng giờ đây chỉ còn là vết tích. Hiện tại, dung mạo ông thật chẳng khác nào một cái xác sống. Má hóp lại như thể thịt đã bị gọt sạch, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm nặng nề, nhãn cầu dường như sắp lồi ra. Râu ria mọc lung tung, ông chẳng khác nào một tên ăn mày hay một bệnh nhân sắp chết.

Thực tế, người đàn ông ta quả thực đúng là một kẻ bại liệt. Không chỉ một hay hai ngày, mà là hàng năm trời. Không chỉ là nằm liệt, đến mức không thể tự mình ăn uống hay bài tiết, luôn trong trạng thái mơ màng, chỉ như một đống thịt biết thở mà thôi. Thế nhưng, Aoi chưa từng, chưa một lần cảm thấy thương hại người đàn ông này.

Nàng vốn không thể có lòng thương hại. Đó là quả báo tất yếu. So với những gì ông ta từng làm với nàng, thì như vậy còn quá nhân từ. Không giết ông ta chỉ bởi vì nếu ông chết thì cuộc tranh giành vị trí tộc trưởng kế tiếp sẽ rối ren, và vì sợ chú nguyền mà thôi.

Gia trưởng đời thứ mười tám của gia tộc Onizuki, là cha ruột nàng và là ác quỷ đã đẩy nàng xuống địa ngục, Onizuki Yuusei… Dẫn đường bởi gia nhân, Aoi bước vào tẩm thất tại chính điện, đối mặt với kẻ thù mà nàng hận đến tận xương tủy.

「…Là Aoi sao? Ồ, lớn đến thế này rồi à. Có vẻ như ta đã ngủ một giấc rất dài.」

Người đàn ông trước mắt không rời khỏi chăn, quan sát nàng từ đầu đến chân, rồi bình thản nói. Với gương mặt trông như xác ướp, ông ta điềm đạm xác nhận tình hình.

Như thể hoàn toàn đã quên sạch những gì mình từng làm với nàng vậy.

「Ngươi…! Ngươi còn dám…!!?」

Trước thái độ dày mặt trơ trẽn như thể kẻ bị bêu rếu, Aoi run lên vì giận dữ. Nàng bóp nát chiếc quạt cầm trong tay, đồng thời tuôn trào linh lực mãnh liệt ẩn giấu trong cơ thể.

Đó là một cơn bão lặng lẽ, nhưng dữ dội như thác lũ. Dòng linh lực quá đỗi đậm đặc khiến cả không khí xung quanh cũng rung chuyển. Tường vách, cột kèo trong phủ đều phát ra tiếng răng rắc. Nếu là một người có linh lực yếu kém, chắc chắn đã nôn mửa tại chỗ, thậm chí ngay cả yêu quái cấp cao cũng khó tránh khỏi bị say trước luồng linh khí đó. Nồng độ linh lực quá mức, đến mức kinh người… Vậy mà, dẫu hứng chịu toàn bộ luồng linh lực ấy từ khoảng cách gần, Onizuki Yuusei vẫn không hề có phản ứng gì.

「Ừm… Không hổ là con gái ta. Không ngờ lại sở hữu một linh lực hùng hậu đến vậy. Quả thật đáng kinh ngạc.」

Lời khen ngợi đó, tựa như chỉ đang cảm nhận một cơn gió thoảng nhẹ, bình thản thốt ra, không kiêng nể chọc giận Aoi. Thân thể nàng run lên vì phẫn nộ và nhục nhã, rồi vung cánh tay nhỏ bé lên chuẩn bị tung ra phong kích…

「Ara, không được đâu, Aoi. Phụ thân vừa mới tỉnh lại, chuyện nô đùa thì để hôm khác nhé?」

「!?」

Điều khiến Aoi kinh ngạc không phải vì cổ tay bị nắm chặt, mà là việc nàng không hề cảm nhận được sự tiếp cận cho đến khi người đó đã đứng ngay sau lưng. Rồi tiếp theo, giọng nói ngọt ngào như mật, đầy vẻ giả tạo thì thầm bên tai khiến nàng rợn cả người. Aoi biết rõ giọng nói đó. Quá rõ. Đó là âm thanh mà nàng đã nghe đến chán chường từ thời thơ ấu.

「Chết tiệt…!!?」

Như một phản xạ có điều kiện, tay còn lại của nàng vung ngang một cú đòn sắc bén hơn cả lưỡi dao. Thế nhưng, cú đòn đó ngay lập tức bị cản lại.

…Bằng một cánh tay mảnh khảnh như củ cải trắng.

「Cái gì…!?」

「Tốc độ, phản ứng đều đủ cả. Nhưng cách tấn công thì quá thiếu sáng tạo. Ta cho bốn mươi điểm thôi nhé?」

Không cần nhìn rõ khuôn mặt đối phương, chỉ với lời nói và sự thật ấy, Aoi đã chắc chắn người đó là ai. Nàng nhăn mặt lại, đối diện và trừng mắt nhìn người đàn bà trước mặt.

Đó là một người phụ nữ yêu kiều, mái tóc dài màu tử đằng xoăn nhẹ được búi gọn. Một mắt bị che bởi lọn tóc, thân hình đẫy đà nổi bật dù đã khoác trên mình bộ kimono, khuôn mặt giống Aoi như hai giọt nước. Nếu có điều gì khác biệt, thì đó hẳn là khí chất. Đôi mắt dịu dàng, vẻ mặt ôn hòa, càng nổi bật khi so với sắc mặt như Hannya của Aoi lúc này.

Tuy nhiên, Aoi thừa hiểu rằng người đàn bà trước mắt hoàn toàn không bình lặng như vẻ ngoài hay giọng nói. Nếu thực sự bình lặng trong lòng, bà ta đã không dùng lực mạnh đến mức có thể bẻ gãy cổ tay nàng như hiện tại, cũng chẳng phóng ra luồng sát khí dày đặc, sắc bén và im lặng như lưỡi gươm trần.

「Tại sao… Tại sao giờ bà lại ở đây…!?」

Đó là một câu hỏi hoàn toàn hợp lý. Người đàn bà này, vì ly thân với cha, đã đi chu du các quốc gia từ lâu. Sao giờ lại xuất hiện ở đây?

「Ara, Aoi. Chuyện hiển nhiên thôi. Phu quân yêu quý của ta vừa tỉnh lại, thì dù có đang ở nơi nào, một người vợ hiền mẫu mực cũng phải nhanh chóng quay về chứ?」

「Nói hươu nói vượn, đồ điên…!」

Lời nàng ném vào mặt người đàn bà dám xưng mình là「vợ hiền」ấy là nỗi ghê tởm thuần túy. Một người đàn bà không có con mắt nhìn đàn ông, tình yêu lại méo mó vặn vẹo, làm sao có thể gọi là vợ hiền được? Mẹ nàng thì càng không thể.

Một người mẹ đã bỏ mặc con gái mình khi nàng bị cha đẩy xuống địa ngục, người như vậy, Aoi tuyệt đối không bao giờ tha thứ.

「Dừng lại đi, Sumire, Aoi. Đừng cãi nhau như trẻ con nữa.」

Lời nói đó vang lên nhẹ nhàng điềm tĩnh, nhưng với Aoi thì hoàn toàn vô nghĩa. Một người cha từng toan giết con gái mình còn nói được như vậy…!? Nàng nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy phẫn uất, nhưng kẻ đó như thể không bị ảnh hưởng chút nào, khiến nàng chỉ thấy thêm ức chế.

「Sumire, vất vả rồi. …Nàng đến đây bằng thuật Trục Địa à?」

「Vâng. Hai ngày trước nhận được tin từ linh thức, từ Long Hải quốc… Vô cùng vui mừng khi thấy phu quân bình phục trở lại.」

Nói rồi, Sumire, Onizuki Sumire, người con gái dòng dõi trâm anh từ gia tộc Ako phương Tây, kết hôn về Bắc Thổ, cúi đầu vô cùng đoan trang. Gương mặt bà ta đầy vẻ hân hoan, giống như một thiếu nữ đang yêu lần đầu.

Một khuôn mặt của một người đàn bà điên vì yêu và ham muốn, đến mức có thể vứt bỏ cả con gái ruột của mình.

「...!!?」

Hành vi quá mức bỉ ổi, quá đỗi phi lý của người đàn bà ấy khiến Aoi run rẩy vì buồn nôn và ghê tởm. Nàng cảm nhận rõ trong tâm trí bà ta là sự điên loạn. Nàng không thể hiểu nổi, tại sao mẹ ruột mình lại có thể như thế.

「Hừm… Ta vừa hỏi các ngự y, có vẻ mẫu thân và Uemon đều không có mặt. Họ đang làm nhiệm vụ ở nơi khác, đúng không, Aoi?」

「Kh…!? Chuyện đó… thì sao?」

Bị Yuusei bất ngờ hỏi, Aoi thoáng do dự, nhưng rồi vẫn phải thừa nhận. Không thể che giấu được. Đồng thời, nàng cắn chặt răng vì tình huống quá đỗi khó xử.

Đúng là một thời điểm quá đỗi tuyệt diệu. Khi các pháp sư hàng đầu trong tộc đang chinh chiến ở phương xa theo lệnh triều đình, cả mẫu thân cũng đã quay về, việc Yuusei tỉnh lại vào lúc này sẽ mang đến ảnh hưởng vô cùng to lớn. Việc tộc Onizuki, vốn đã chuyển sang chế độ hội nghị giữa các trưởng lão do sự hôn mê kéo dài của tộc trưởng, có thể bị đảo ngược hoàn toàn. Aoi lo lắng. Nhưng…

「Vậy sao. Đáng tiếc thật. Cần phải nhanh chóng gửi thư đến các nơi.」

「…Gì cơ?」

Lời của phụ thân nàng, một bước đi chính trị sai lầm, khiến Aoi không khỏi dao động.

「Tại sao…?」

「Hử? Có vấn đề gì sao? Ta không tự mãn, nhưng dù sao ta cũng là tộc trưởng. Báo tin ta đã bình phục đến mọi nơi là nghĩa vụ đương nhiên mà?」

「Không phải chuyện đó…!」

Không nhịn được, Aoi hét lên. Nàng không hiểu hành động của phụ thân nàng. Rõ ràng ông ta đã tỉnh lại. Chắc chắn ông ta cũng đã nghe nói từ ngự y và những người khác rằng quyền lực của mình giờ đã bị tước bỏ phần lớn. Thế mà giờ lại định gửi thư đồng loạt cho toàn tộc… Điều tối thiểu cần làm là gửi trước cho những người có thể làm đồng minh, hoặc ít nhất là kiểm soát nội bộ trong phủ trước đã. Làm sao một kẻ như Yuusei, một kẻ từng định vứt bỏ con gái mình, lại không hiểu được điều đó? Vậy thì…!!?

「Bình tĩnh lại đi, con gái. Là người của Onizuki, con không nên hành xử đáng xấu hổ như vậy.」

Trước sự dao động và bối rối của Aoi, Yuusei còn nói thêm như thế. Ngươi mà cũng dám nói đến danh dự của Onizuki sao, bằng cái miệng của ngươi ư…!?

「Là sao, là sao chứ…? Ngươi… như thể… như thể…!!?」

Như thể một hồn phách tà ác đã rời khỏi, như thể ký ức bị rút sạch… Tấm lòng ân cần mà người cha từng luôn bị nàng căm hận ấy đang dành cho nàng khiến tâm trí Aoi hỗn loạn. Cảm xúc thuần khiết từng tồn tại từ thuở thơ ấu đang trỗi dậy, nàng muốn tin tưởng, muốn hy vọng, nhưng lý trí và kinh nghiệm chống lại điều đó. Cuối cùng, nàng sụp xuống tại chỗ, quỳ gối trong nỗi sợ hãi.

(Kh-không thể nào…!? Chuyện này là…!!?)

Cảm xúc mâu thuẫn trong nàng, nỗi sợ âm ỉ từ việc nhớ lại chuyện năm xưa khiến cú sốc càng thêm lớn.

…Có lẽ, nếu lúc này bên nàng có người quan trọng, nàng đã không bị dao động đến mức này. Nếu nàng thực sự đã đi đến tận cùng vào cái ngày hôm ấy, thì chắc chắn sẽ không bao giờ có thể dung túng cho cảm xúc yếu mềm này. Theo nghĩa đó, tâm trí nàng giờ đã trở nên quá nhu mì.

Vậy nên nàng lại khẽ hy vọng. Rằng chuyện năm xưa chỉ là một sai lầm, một hiểu lầm nào đó. Dù lý trí hiểu rằng điều đó là không thể, nhưng… Onizuki Aoi là người sống bằng cảm xúc, không phải lý trí.

(Kh-không! Tomobe…!)

Người đứng đó lúc này không còn là vị tiểu thư kiêu ngạo của gia tộc Onizuki nữa. Chỉ là một thiếu nữ run rẩy vì bối rối và sợ hãi. Một cô gái nhỏ bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết run rẩy trong vô thức, từ sâu trong đáy lòng tuyệt vọng mà khẩn cầu người mình yêu đến cứu giúp.

「Thật phiền phức, đến cả lời cũng chẳng thể thốt nên. Cứ như một đứa trẻ vậy. …Sumire, hãy đưa con bé lui ra một lần đi. Dáng vẻ nhếch nhác thế này, không thể để những người khác nhìn thấy được.」

「Thiếp hiểu rồi, thưa chàng. Thật lấy làm hổ thẹn vì đứa con gái bất tài này.」

Trước lời phán truyền của Yuusei, Sumire cúi người cung kính đáp lại, rồi kéo Aoi ra khỏi phòng như thể đang lôi một vật cản nặng nề. Dù Sumire có sức mạnh cánh tay, nhưng Aoi cũng không còn chút ý chí nào để phản kháng. Nàng chỉ có thể bất lực để mặc cho mọi sự dẫn dắt, chẳng khác nào chiếc lá giữa dòng xoáy.

「Dù là con gái ruột, vẫn thật đáng xấu hổ. …Có ai đó không? Ta nhớ Hina cũng đã trở về phải không? Hãy gọi nó đến đây.」

Khi bị đẩy ra khỏi gian phòng, tai Aoi vẫn còn nghe thấy những lời chỉ dụ ấy của phụ thân nàng từ nơi xa vọng lại… [note73485]

-

Khi Nhị tiểu thư Onizuki đang run rẩy trong sợ hãi, tuyệt vọng tìm kiếm sự cứu rỗi từ người mình yêu, thì chị nàng lại đang ở ngay tại nơi ấy.

Chuyện thức thần chính đạo xông thẳng vào dinh thự Onizuki bằng rồng đã xảy ra từ ba ngày trước. Đương nhiên sự náo động lan ra khắp nơi. Trong cơn hỗn loạn ấy, Hina đã mang chàng về phòng riêng của mình và từ đó bày kết giới tầng tầng lớp lớp, rồi giam mình cùng người ấy trong gian phòng ấy.

Phòng ngủ mờ ảo, chỉ được thắp sáng bằng ngọn đèn lồng nhỏ bé, đã tràn ngập đến nghẹt thở, thậm chí đến mức khiến người ta buồn nôn bởi mùi hương nồng nàn của nữ sắc.

Nghi lễ tôn quý và thuần khiết đó, nàng đã thực hiện không biết bao nhiêu lần đến mức không thể đếm được bằng mười đầu ngón tay. Và giờ, một lần nữa, nàng lại bắt đầu lại từ đầu. Vì chàng, nàng lại bắt đầu.

Chiếc lưỡi đỏ của nàng lướt nhẹ lên làn da chàng như thể một con sên đang bò. Bắt đầu từ những đầu ngón chân, từng ngón một. Chiếc lưỡi đẫm nước bọt lấp lánh, tiếp tục ve vuốt dần dần lên trên thân thể chàng... Mỗi phần, không chừa một điểm nào, đều được nâng niu một cách tận tụy và tỉ mỉ bằng cả tấm lòng kính yêu và thương mến.

Khi chiếc lưỡi đã chạm đến bụng, nàng ôm lấy chàng đầy trìu mến. Tấm thân mảnh khảnh không chút vải che phủ, ôm chặt lấy chàng, quấn quýt không rời, cố gắng mở rộng từng chút diện tích tiếp xúc giữa hai người.

Gương mặt nàng vùi sâu vào lồng ngực rắn chắc ấy, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể chàng, an tâm vì chàng vẫn còn sống, say đắm hít lấy mùi hương cơ thể chàng, dùng đầu ngón tay lần theo những vết sẹo trên người, lắng tai nghe tiếng tim đập như tiếng cánh chim non, rồi khẽ thở dài.

Một nhịp đập mong manh đến thế. Ả đàn bà đó đã bao lần ném một sinh mệnh mong manh như vậy vào chốn tử địa? Nghĩ vậy, lòng nàng dâng trào phẫn nộ, xót thương chàng, yêu thương chàng nhiều hơn nữa. Rồi nàng lại đưa lưỡi liếm qua ngực chàng, lau sạch mồ hôi, gột rửa mùi hương của người đàn bà kia, xóa bỏ hoàn toàn mọi dấu vết của lũ phàm nhân hèn mọn đó.

Không chỉ dừng lại ở việc liếm, nàng còn đặt vô vàn nụ hôn lên khắp người chàng. Như thể chứng minh tình yêu bất diệt của mình, nàng để mặc mái tóc rối bời, cơ thể uốn éo, hôn lên từng tấc da thịt bằng những nụ hôn nhẹ như chim mổ… Nhưng đối với nàng, điều đó chẳng có gì đặc biệt.

Thuở còn thơ bé, khi còn sống bên nhau, nàng cũng từng ngượng ngùng đặt lên má chàng biết bao nụ hôn giống như đã từng làm với cha mẹ. Ngày ấy, khi chàng cố gắng kéo nàng thoát khỏi địa ngục, nàng đã lấy hết can đảm đặt một nụ hôn lên môi chàng… Khác hẳn với người đàn bà đã cướp đoạt đôi môi chàng mà chẳng hề hỏi han. Đó là biểu hiện của tình yêu đích thực. Một lời thề tình yêu được cả hai cùng thừa nhận, một minh chứng cho mối tình trong sáng…!!

「Đúng vậy, là lời thề... bí mật của hai ta… fufufu, không sao đâu, thiếp sẽ giữ trọn lời hứa mà?」

Nói ra những lời đó cùng nhịp thở gấp gáp, Hina chạm nhẹ vào đôi má chàng. Nàng chăm chú nhìn gương mặt chàng, gò má đỏ hồng, khóe miệng cong lên, ánh mắt long lanh như ngây ngất, nhìn ngắm gương mặt yêu dấu đang say ngủ.

Phải rồi, lời hứa trước khi trốn khỏi dinh thự, nàng sẽ không bao giờ quên. Không bao giờ quên được.

「Dù lúc khỏe mạnh hay ốm đau, lúc vui vẻ hay buồn khổ, lúc giàu sang hay nghèo khó, ta sẽ yêu thương nhau, kính trọng nhau, an ủi nhau, giúp đỡ nhau, và dâng trọn trái tim cho nhau suốt cuộc đời.」

Ngay trước khi chạy trốn, hai người đã cùng nhau thề nguyện lời thề kết hôn trong sách của xứ sở xa xăm mà nàng yêu mến. Không hiểu nghi thức chính thức ra sao, họ chỉ bắt chước, đan ngón tay, hô to: 「Ngoéo tay, ngàn cây kim.」Đó là lời hứa.

Tất nhiên, lời hứa ấy chẳng có hiệu lực thực tế gì. Một lời nguyền vụng về, trò chơi trẻ con. Một lời nguyền chỉ có hình thức. Thế nhưng, với nàng lúc này, lời hứa đó đã khắc sâu trong linh hồn còn hơn bất cứ tà thuật nào. Là mối dây gắn liền sự sống của nàng, là lời thề không bao giờ quên giữa nàng và chàng, là sợi dây gắn kết, là lời hứa... là tội lỗi mà nàng đã gây ra.

「Ah… xin hãy tha thứ…」

Nhớ lại đến đó, Hina buồn bã thầm thì. Rồi nàng vòng tay ôm lấy sau đầu chàng, kéo vào lòng mình. Nhẹ nhàng như ôm một đứa trẻ, nhưng cũng thật chặt, như không muốn buông ra.

Chàng đã cố gắng thực hiện lời thề. Dù là một hành động điên rồ, ngu ngốc, đầy mạo hiểm, nhưng để thực hiện mong muốn của nàng, chàng đã dấn thân. Vì yêu nàng, chàng đã đánh đổi tất cả.

Còn nàng thì sao?

Nàng vẫn chưa hoàn thành lời thề ấy. Tấm lòng dành cho chàng còn quá ít ỏi. Như thế là không được, thế này thì không xứng đáng làm vợ chàng. Nàng phải làm nhiều hơn nữa vì chàng, phải cứu chàng. Vì vậy… vì vậy…

「Khi thời khắc ấy đến, chàng sẽ lại nắm tay thiếp, nhé?」

Nàng mỉm cười méo mó, chứa đựng biết bao cảm xúc. Không có câu trả lời. Nhưng nàng biết. Nàng biết câu trả lời của chàng. Nàng tin chắc chàng sẽ không bao giờ phản bội nàng.

「Phải rồi… đúng vậy mà? Aah, thật sự vui sướng biết bao…」

Và rồi, nàng lại định tiếp tục chứng minh tình yêu của mình bằng hành động… thì một luồng cảm ứng từ các thức thần canh gác ngoài kết giới khiến nàng dừng lại.

Một sứ giả đến gọi nàng. Hina khó chịu. Khoảnh khắc bên chàng, dịp để âu yếm, chăm sóc chàng đã bị quấy rầy. Quá đáng lắm thay. Một khi thời khắc đó đến, nàng sẽ không tha cho một ai trong phủ này, tất cả sẽ bị diệt khẩu. Thậm chí nàng đã muốn giết cả sứ giả ngay lập tức... nhưng rồi vì sự an toàn của chàng, nàng dừng lại. Vì chàng, nàng sẵn sàng giết cả bản thân, nàng là một người vợ hiền như thế.

「… Xin lỗi nhé. Mấy kẻ phiền phức gọi thiếp đi. Thiếp sẽ đi một lát thôi. Không sao đâu, thiếp sẽ về ngay mà, được chứ?」

Hina nhìn vào gương mặt chàng, thì thầm đầy dịu dàng. Không có lời đáp lại. Nhưng nàng mỉm cười yêu thương, đặt một nụ hôn lên trán chàng, kéo chăn đắp cho chàng rồi đứng dậy.

Nàng phải tắm gội. Phải gột bỏ mùi hương của chàng, điều khiến nàng buồn bã, hối hận, căm ghét, nhưng không còn cách nào. Tất cả là vì sự an toàn của chàng. Vì điều đó, Hina sẵn sàng chấp nhận bất cứ tủi nhục nào.

「Chúc ngủ ngon… ◼️◼️…」

Ngoái đầu nhìn lại đầy lưu luyến, nàng thì thầm, rồi từ từ khép lại cánh cửa trượt…

………………

… Khi chủ nhân rời đi, gian phòng trở lại yên lặng. Đúng lúc đó, một bóng hình xuất hiện như đã đợi từ lâu.

Lộc cộc lộc cộc, một cô gái mặc bộ kimono bước lại gần giường ngủ, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu. Nàng bước thẳng đến nơi người con trai đang ngủ khỏa thân và không chút ngần ngại, không chút e dè, ngồi phịch xuống ngay trên ngực chàng. Ngồi xếp chân kiểu thiếu nữ, nhẹ nhàng mà dứt khoát.

Nàng cúi đầu, nhìn vào gương mặt đã bị Hina liếm sạch không sót một chỗ. Nhìn một cách hồn nhiên.

Và rồi, nhìn thấy dáng vẻ trần truồng kia, thiếu nữ khúc khích cười. Không một chút ngạc nhiên. Bởi lẽ, nàng đã chứng kiến mọi chuyện xảy ra trong căn phòng này ngay từ đầu.

Đúng vậy, nàng đã chứng kiến từ đầu. Đã luôn ở đây. Trong căn phòng này. Chỉ là không ai nhận ra, không một ai cảm nhận được sự tồn tại ấy.

Dù là khi chàng ăn, khi chàng làm việc, khi chàng luyện tập, khi chàng thay y phục, khi chàng đi nhà xí, khi chàng tắm gội, hay khi chàng chìm vào giấc ngủ, nàng đều có mặt. Đều chứng kiến tất cả.

Khi chàng cùng Hina đến báo cáo cho gia tộc Onizuki, khi chàng gặp Aoi sau khi tắm, khi chàng tuyệt vọng bên mộ phần, khi chàng nhận nhiệm vụ chính thức, khi chàng họp cùng thủ lĩnh đầy tớ hay phụ tá, khi chàng sống cùng con cháu và huynh đệ tại nhà, nàng đều ở đó. Nhìn thấy tất cả.

Ngay cả khi chàng cùng Hina bỏ trốn, khi chàng bị bắt và dẫn đi, khi bị hành hạ dã man, khi bị huấn luyện đến thân tàn ma dại, khi phải cùng sư phụ uống rượu say mèm, khi Aoi cho chàng uống thuốc bằng miệng lúc chàng gần chết, nàng vẫn nhìn thấy. Vẫn ở đó.

Suốt từ đó đến nay, không ai hay biết, không ai nghi ngờ, nàng vẫn luôn ở cạnh chàng. Theo dõi từng cử chỉ. Mỉm cười. Hồn nhiên, nhưng cũng tà dị, nhếch mép cười nham hiểm.

Và giờ đây, nàng lại nhìn chàng. Lại cúi đầu quan sát. Nhìn chàng đang say ngủ. Quan sát linh hồn của chàng. Và mỉm cười. Mọi việc đều đang tiến triển tốt đẹp.

Theo một nghĩa nào đó, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của nàng. Chàng đang từng bước rời xa cõi trần. Dù có cố chối bỏ, dù có cố chống lại, điều đó cũng không thể thay đổi. Không gì thay đổi được. Một khi nàng đã sắp đặt như vậy, nhân quả không thể bị đảo ngược.

Tọa Phu Đồng Tử, 『Tọa Phu Ách Phụ Trập Lao Đồng Tử Chi Chú』[note73484]. Thứ quỷ hồn, ác linh, hay oán linh đó…là nàng.

Nàng là hiện thân của số mệnh, hay đúng hơn, là tai ương. Cấm thuật ấy bắt một bé gái trong tộc làm vật tế sống để hút hết mọi bất hạnh và nguyền rủa giáng lên tộc Onizuki, phong ấn chúng vào thân thể nàng trong vòng một trăm năm. Sau trăm năm, nghi thức sẽ được thực hiện để thiêu hủy bóng tối trong nàng và tiễn nàng xuống địa ngục.

Bốn lần nghi lễ đã trở thành nền móng cho sự thịnh vượng của Onizuki. Nhưng nghi lễ lần thứ năm thất bại, những người tham dự bao gồm cả tộc trưởng đều chết sạch, và phương pháp cũng đã thất truyền.

Tuy vậy, vì đây là bí thuật, vẫn có cơ chế phòng ngừa. Do bản chất nghi lễ, thiếu nữ ấy không thể trút tai họa lên tộc Onizuki, không thể rời khỏi lãnh địa Onizuki, cũng không thể bị người khác nhận diện hay lợi dụng do bị giới hạn về nhận thức bởi thuật thức.

Đúng vậy, gia tộc Onizuki không phải là kẻ gánh tai ương.

『Kusukusukusu…』

Nàng thì chẳng màng đến điều đó. Vĩnh viễn không già đi, vĩnh viễn không trưởng thành, vĩnh viễn chỉ tích tụ tai ương, đến nay không còn ai biết rõ chi tiết của nghi thức, thậm chí chẳng còn ai hay biết đến sự tồn tại của nàng. Nàng vốn dĩ đã trở thành một thực thể chỉ đơn thuần là hiện diện ở đó mà thôi. Nhưng, cuộc gặp gỡ ấy, đối với nàng, quả thật là định mệnh.

「Hiện diện ở đó」, nếu không có niềm tin vào điều đó thì không thể nhận thức được nàng. Thế nhưng, chàng ấy lại nhận thức được nàng. Và rồi chàng nắm tay nàng. Mời nàng chơi cùng. Chàng cho nàng kẹo bánh. Cùng ăn với nhau. Dẫu trong hành động đó có mang theo chút tính toán đi nữa, thì với nàng, đã phải chịu đựng cô đơn suốt hai trăm năm, đó là một sự cám dỗ ngọt ngào và dịu dàng tựa cam lộ.

Chính vì thế, khi chàng toan bỏ trốn khỏi dinh thự, đối với nàng mà nói, điều đó chẳng khác nào chàng đang phản bội chính bản thân mình. Và kẻ chàng chọn để cùng trốn, lại là một người thuộc trực hệ của gia tộc Onizuki…

Thế nên nàng đã ganh tị như một đứa trẻ, giận dữ như một đứa trẻ, căm ghét như một đứa trẻ, và trả thù như một đứa trẻ. Sau đó, nàng nghĩ, làm sao để giành lại được chàng, làm sao để không bị ai cướp mất chàng.

Nàng suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ mãi, và rồi nàng đã tìm ra câu trả lời.

Nàng đã nghĩ, làm thế nào để không bị cướp mất chàng, làm thế nào để có thể ở bên nhau mãi mãi? Thật đơn giản, chỉ cần chàng ấy ở phía nàng là đủ. Chỉ cần chàng tách khỏi thế giới của bọn chúng, chỉ cần lệch khỏi quỹ đạo của nhân gian. Như vậy, chàng ấy sẽ chỉ chơi với một mình nàng.

Vậy nên, nàng đã làm như thế.

Rót tai ương tích tụ trong số mệnh mình vào số mệnh của chàng, vặn xoắn lấy định mệnh chàng.

Ban cho chàng tuyệt vọng hết lần này đến lần khác, bi ai nối tiếp bi ai, tổn thương chồng chất tổn thương, đau khổ bám riết lấy đau khổ, hết lần này đến lần khác nàng khiến chàng chỉ đâm đầu vào tai họa.

Và đây là kết quả. Tình trạng hiện tại của chàng.

Mầm mống đó đã bén rễ sâu tận nơi tâm khảm linh hồn, và cả thân xác lẫn tâm trí chàng giờ đây đang dần dần, nhưng chắc chắn, lệch khỏi vòng trật tự của nhân giới…

『Chàng không thể trở về với 「mọi người trong gia đình」nữa đâu. Thiếp cũng sẽ không để chàng trở về với「mọi người trong nhân gian」.』

Không cho chạy. Không cho ai cướp. Không để ai đánh cắp. Không để ai giành lấy. Không trao cho bất kỳ ai...

Với đôi bàn tay bé nhỏ ấy, nàng chạm nhẹ lên hai má chàng như thể đang bắt chước cách chim non âu yếm.

『Chàng là của thiếp mà.』

Trong sáng, hồn nhiên, thuần khiết, đồng thời cũng tàn độc, ích kỷ, tà ác, nữ tế thốt lên.

Và đôi môi nàng cong lên chầm chậm, ánh mắt nheo lại, nụ cười nở rộ khắp khuôn mặt.

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh chàng, một con người đã hoàn toàn trở thành thực thể thuộc về thế giới này, thoát khỏi số mệnh hữu hạn của phàm nhân.

Rồi nàng sẽ lại làm nũng chàng như thuở nào.

Làm nũng, cùng đùa giỡn bên nhau.

Không ai có thể xen vào nữa. Mãi mãi như vậy.

『Thiếp mong đợi lắm đấy… chúng ta sẽ lại chơi thật nhiều, thậtttt nhiều lần nữa nhé?』

Trong khi chờ đợi ngày đó đến, cứ mong ngóng từng giây từng phút, nàng, Tọa Phu Đồng Tử, cất lên lời nguyền như rót cả tình yêu vào từng câu chữ.

Với thứ tình yêu non nớt, trẻ con nhưng tàn nhẫn đến tận cùng… nàng đã thì thầm như thế...

Ghi chú

[Lên trên]
Lời nguyền của đứa trẻ bị hiến tế cho những tai họa của ngôi nhà
Lời nguyền của đứa trẻ bị hiến tế cho những tai họa của ngôi nhà
[Lên trên]
Viết về Yoshinori đầu tiên rồi sau đó là cha mẹ của Aoi, bút pháp đòn bẩy so brutal
Viết về Yoshinori đầu tiên rồi sau đó là cha mẹ của Aoi, bút pháp đòn bẩy so brutal
Bình luận (32)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

32 Bình luận

khúc cuối là đang nói về bà koucho phải không nhỉ mấy ông
Xem thêm
K, nhân vật mới đó ông
Xem thêm
Khúc cuối là nói về Toạ Phu Đồng Tử (có thể gọi là phúc thần mặc dù không đúng lắm :v)
Xem thêm
Main à mày đạp vào bãi mìn kinh dị không z. Thế lồn nào bãi cứt chó nào cũng dẫm phải thế.
Xem thêm
Ăn hành đến cuối con đường 🐧
Xem thêm
Ít ra có dàn harem chứ anh arthur lỏ quá
Xem thêm
Ko bt ông gia chủ mà muốn chiếm xác main khi bt bị nguyền như thế có còn muốn nx ko nhỉ =)))))
Xem thêm
Có khi ông thấy đc kí ức kiếp trước của main mẹ r :)))
Xem thêm
@Lịch1234: ôg giải thích kĩ đc ko ý là main bị chiếm xác trước đó à ?
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
lần đầu toạ phu đồng tử xuất hiện là khi nào đấy, sao t ko nhớ nhỉ
Xem thêm
trong các chương trước có dòng chữ bị gạch là của em, còn debuilt chính thức thì chap này
Xem thêm
Em đó luôn xuất hiện mà mấy dòng của ẻm bị ẩn muốn thấy vào bên bản jap mới có , xuất hiện từ chương 1 r
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Giải cứu anh tôi 💀
Xem thêm
vãi cả beep, dính cả vào tọa phu đồng tử thì game này quá khó rồi
Xem thêm
Hina cx dễ thương
Cơ bản do anh main nhà t rizz gái mà k tính kỹ đến hậu quả
Xem thêm
Anh main cũng đâu biết đâu định dụ dỗ để cầu may éo ngờ đụng trúng ngay con yan
Xem thêm
t có 1 câu hỏi .. ẻm có hôn peter ko ? nếu vậy tính ra ẻm lấy FB hả ?
Xem thêm
FB là sao bro (Facebook hả🐧)
Xem thêm
Rồi chúng ta có gì đây : 1 bà bà nham hiểm , 1 con yan ngực phẳng , 1 con khỉ đột bạo lực , 1 con quỷ máu S , 1 con tiêu thư máu M .. giờ lại đến 1 con ma nữ chơi hệ nguyền rủa . Còn gì đem hết ra đây , a cân tất ....
Xem thêm
Bonus thêm ông gia chủ muốn giết main vl :))))
Xem thêm
@Lịch1234: Lão muốn giết main lắm rồi đấy nhưng lão biết động vào main là con hina nướng lão như thai dó luôn nên lão rén ko dám:))))) đành dùng main kiềm chế aoi
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
Vậy là tất cả sự đau khổ của anh tôi là do bản tính rizz gái của ảnh
Xem thêm
Rizz gái để lợi dụng mà ai ngờ nó chơi 1 vố như thế này
Xem thêm
Anh gặp gái nào anh cũng riz từ người hầu đến yêu quái,cả bà già cũng ko tha......
Xem thêm