• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 6 - Từ đây mới là Địa Ngục

Chap 77

1 Bình luận - Độ dài: 7,342 từ - Cập nhật:

Những ngón tay trắng muốt, mảnh mai như cá trắng khép lại trang sách.

「Phù, chẳng thu được gì cả. Cái này đủ rồi. Kế tiếp, đưa cho ta chồng sách kia.」 

「V-vâng…!!」

Giọng nói của một nữ nhân kiêu kỳ vang vọng khắp gian phòng, vừa yêu kiều, vừa diễm lệ, lại ngọt ngào đến mức khiến người ta rợn gáy. Tiếp sau đó là giọng đáp lại của một thiếu nữ nhỏ bé, trái ngược hoàn toàn, trong sáng, rụt rè và ngoan ngoãn đến đáng thương...

「C-cái này được chứ ạ…?」

Dù có được bảo vệ bởi chú nguyền, nhưng dòng chảy của thời gian vẫn không thể nào bị ngăn lại hoàn toàn. Nàng bán yêu bạch hồ hai tay dâng lên quyển sách cũ kỹ đã ngả màu. Vị tiểu thư ngồi trước mặt nàng khẽ nhếch mép cười khinh miệt rồi nhận lấy. Nhận lấy rồi thì nàng trải nó ra trên bàn thư, tựa người vào kỷ tay mà khẽ thở dài.

「Thật là, đáng chán đến không chịu nổi. Phải đọc những cuốn sách vừa bẩn vừa vô vị thế này sao chứ.」

Vừa lướt mắt qua những bản ký lục ghi lại sự hưng thịnh, vinh quang, danh dự và công tích của dòng tộc, hậu duệ của họ, nhị tiểu thư của gia tộc Onizuki, đã buông lời khinh bỉ. Nàng dửng dưng đến mức khiến người ta rùng mình.

Onizuki Aoi đang bị bao vây bởi một đống sách trong chính phòng mình. Vô số sách vở được chuyển đến từ thư khố của dinh thự bằng phương pháp lưu trữ tạm thời, và nàng đang lần lượt kiểm tra từng quyển một. Những dòng chữ cổ xưa đó được nàng lướt qua với vẻ mặt chán ngán tột cùng. Dù chỉ đọc lướt như vậy, nhưng với bộ óc thông tuệ của nàng, mọi nội dung đều được ghi nhớ hoàn toàn, thấu hiểu tường tận. Và sau khi hiểu rõ, nàng không chút do dự mà phán xét rằng 「vô giá trị」.

「Thật sự là... nhàm chán quá thể…」

Kỳ thực, đối với Aoi, lịch sử của gia tộc Onizuki là thứ chẳng đáng bận tâm. Một mảy may hứng thú cũng không có. Truyền thống và huyền thoại được tô vẽ đầy hào nhoáng chỉ khiến nàng muốn nguyền rủa mà thôi. Aoi khinh ghét gia tộc của mình từ tận đáy lòng.

Thế nhưng, dù vậy, quyền uy của cái tên Onizuki vẫn hữu dụng. Với tư cách là 「tài sản」, nó vẫn đủ giá trị để dâng tặng cho chàng ấy. Hơn nữa, cũng là sự thật rằng núi sách chất chồng trước mắt nàng có thể chứa đựng manh mối để giải quyết vấn đề đang sừng sững trước mắt nàng và chàng.

Nhìn lại toàn cảnh, vào thời cổ xưa, ranh giới giữa nhân, thần và yêu quái mỏng manh hơn hiện tại rất nhiều, khoảng cách giữa các bên cũng gần gũi hơn.

Không phải là vì người ta thích thế. Mà bởi con người yếu đuối, văn minh lạc hậu, nên rất khó để kháng cự sự can thiệp của thần yêu, thậm chí nhiều khi còn buộc phải lợi dụng sức mạnh của chúng để chống trả, đó là sự thật không thể chối cãi. Những nghi thức và chú nguyền ngày nay bị triều đình liệt vào hàng 「cấm thuật」phần lớn đều được phát minh trong thời kỳ ấy, không chỉ đi ngược lại luân lý con người mà còn vượt khỏi khuôn khổ nhân đạo, phản nghịch với quốc sách của Phù Tang.

…Tất nhiên, dù bị triều đình cấm đoán, nhưng các gia tộc trừ yêu khắp nơi, đặc biệt là những danh gia vọng tộc lâu đời, vẫn ngấm ngầm truyền dạy và thậm chí sử dụng những thuật thức ấy.

Chẳng hạn như chúnguyền 「thay thế tế phẩm」mà gia tộc Miyataka, một trong Tam đại gia Bắc Thổ, vẫn còn đang sử dụng là một ví dụ điển hình. Gia tộc Onizuki cũng từng cử hành nghi lễ cấm kỵ có tên 「Tọa Phu Ách Phụ Trập Lao Đồng Tử Chi Chú」chỉ mới cách đây hai trăm năm. Vấn đề nghi lễ này không còn được thực hiện nữa đơn thuần là vì tai nạn khiến nội dung cụ thể bị thất truyền. Trong số các danh gia, chỉ có gia tộc Ako là ngoan ngoãn nghe theo chiếu chỉ, từ bỏ toàn bộ các cấm thuật truyền thừa.

…Thôi, dông dài đến vậy là đủ rồi. Tóm lại, lý do khiến Aoi phải phí hoài thời gian quý báu của mình chỉ có một. Và để giải quyết chuyện ấy, phương pháp thông thường là điều gần như bất khả thi. Hai biện pháp câu giờ hiện tại cũng đã vượt xa khỏi lẽ thường. Việc sử dụng trái tim của một trừ yêu sư hạng nhất cho đến khi nó hỏng, hay việc cứ tiếp tục cho một thần cách ấu thể hấp thụ trong khi không biết khi nào nó sẽ thức tỉnh, tất cả đều là hành vi điên rồ. Mà để giải quyết tận gốc, rõ ràng còn cần đến những phương tiện vượt ngoài cả thế nữa.

Chính vì vậy nên mới có chuyện này. Liệu có thể tìm thấy chút trí tuệ nào từ kho tư liệu của nhà Onizuki để cứu người ấy chăng? Dù đã đặt chút kỳ vọng như vậy, nhưng... hiện tại vẫn chưa có kết quả đáng kể nào.

「Haa… Ara, ngươi cũng thấy chán sao?」

「Eh? À, không… không sao đâu ạ!」

Aoi, trong cơn chán chường mà ngáp một cái, lập tức nhận ra nàng bán yêu bên cạnh cũng vừa ngáp khẽ. Cô hồ ly tên Shiro lúng túng che giấu nhưng không bị trách phạt. Vì đối với Aoi, đó chẳng phải điều gì đáng trách cả.

「Không sao đâu. Ta hiểu mà… Phải rồi, đúng lúc tám giờ rồi nhỉ. Cũng đến lúc nghỉ một chút rồi chăng?」

Vừa kêu khẽ một tiếng, Aoi đan tay vào nhau, vươn vai. Trong động tác ấy, hai bầu ngực đầy đặn và săn chắc của nàng rung rinh nổi bật dù đã bị che phủ bởi lớp kimono rộng thùng thình.

「Fwaa…」

Không kìm được, Shiro tròn mắt nhìn chằm chằm, rồi mặt đỏ bừng vì ý thức được hành vi của mình. Dù muốn dù không, nàng cũng cúi đầu nhìn lại thân thể bản thân. Cú sốc đau đớn trào dâng. Tự chuốc lấy khổ.

Aoi liếc mắt nhìn nàng hầu như vậy, nhưng cũng chẳng trách cứ gì, chỉ lạnh lùng nhếch môi một lần duy nhất rồi hỏi.

「Trà xanh... cũng được chứ?」

Ngay khi nàng vừa dứt lời, cánh cửa kéo soạt mở ra. Lập tức bước vào với dáng đi chậm chạp là một cặp bù nhìn đen kịt. Đó là các loại thức thần đơn giản chuyên làm tạp vụ mà Aoi điều khiển. Một con bưng khay trà gồm ấm và chén, con còn lại cẩn thận bưng hộp bánh.

「Cứ tự nhiên mà ăn đi. Với cái tuổi của ngươi, chắc cũng nhanh đói bụng lắm nhỉ?」

Aoi hớp một ngụm trà nóng từ chén mà thức thần đưa tới, rồi thản nhiên lấy một chiếc bánh hạt dẻ từ hộp bánh được dâng lên mà bỏ vào miệng. So với đám gia nhân và nữ hầu được nhà Onizuki thuê, Aoi tin tưởng thức thần của chính mình hơn nhiều nên không cần nếm thử trước.

「V-vâng…!! V-vậy thì xin phép ạ…」

Shiro lúng túng nghe theo lời chủ nhân, cẩn thận lấy một chiếc bánh hạt dẻ rồi gặm gặm chậm rãi như sóc. Khi thức thần đưa chén trà tới từ bên cạnh, nàng vội vàng cảm ơn và đón lấy. Chiếc đuôi hồ ly trắng của nàng lay động bồng bềnh. Đó là dấu hiệu nàng đang vui mừng phấn khích, đuôi của yêu hồ thường tự động phản ứng theo cảm xúc, là đặc điểm mà không cách nào sửa chữa được.

Liếc nhìn nàng hầu một cái, Aoi liền hướng ánh mắt về phía trước. Nàng lật sang trang tiếp theo của quyển sách đang đọc với vẻ mặt phiền phức, rồi khẽ thở dài.

「Thất vọng thật.」

「T-tiểu thư…?」

「Ara, không phải ngươi đâu.」

Shiro giật mình lo sợ nhìn chăm chăm chủ nhân, nhưng Aoi chỉ đáp lại bằng một nụ cười mỉa. Thật đúng là, không chỉ cô gái nhà thương nhân kia, mà cả con hồ ly này cũng giảo hoạt ghê gớm.

「Ý người là cuốn sách… phải không ạ?」

「Ừ, đúng vậy. Thật chẳng có gì hữu ích cả… Ngươi đọc được chứ? Phần này, là ghi chép từ thời kỳ Đại Loạn. Có viết rằng theo yêu cầu của Âm Dương Liêu, gia tộc đã cử quân đến Tây Địa. Nghe nói là trận chiến lớn lắm, kéo dài dai dẳng.」

Đó là chương bốn của tập ba 「Sử ký Nhân Yêu Đại Loạn Onizuki」, chép lại sự kiện vào tháng Như Nguyệt năm thứ mười, triều Vũ Anh đế.

Theo lời tác giả, trước tình thế chiến sự với yêu ma ngày càng khốc liệt, Âm Dương Liêu đã sáu lần yêu cầu các gia tộc Bắc Địa cử quân tiếp viện. Gia tộc Onizuki đã điều bảy trừ yêu sư cùng khoảng chín mươi tư người bao gồm đầy tớ và hầu cận khác. Họ làm theo chiếu chỉ của triều đình, hành quân đến Ayakaze tại Tây Địa… và mất gần một nửa lực lượng. Bởi họ đã chạm trán với đội quân yêu quái do một trong hàng trăm Hung Yêu dưới trướng Không Vong cầm đầu.

「Phía này có tranh vẽ đấy.」 

Shiro liếc sang trang kế tiếp ghi lại hình ảnh bầy yêu quái ăn thịt người. Vì nét vẽ tinh xảo và sống động, bức tranh dường như sắp chuyển động đến nơi.

「Eh…? Kyaa!?」

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, lũ yêu quái trong tranh đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Shiro. Bị sự kiện bất ngờ làm cho khiếp đảm, nàng thét lên một tiếng rồi suýt ngã lăn ra. May sao, thức thần bưng trà bên cạnh nhanh tay đỡ lấy khiến sự việc không trở nên nghiêm trọng. Aoi khẽ nhếch môi cười thích thú khi chứng kiến cảnh đó.

「Ara, đang làm cái gì thế không biết.」

「X-xin lỗi ạ. Không ngờ tranh lại cử động… À, cảm ơn…」

Shiro vừa giải thích với chủ nhân, vừa cảm ơn thức thần đã đỡ mình. Dù vậy, thức thần cũng chỉ im lặng, chẳng có phản ứng gì cả.

「Thức thần đơn giản thì không cần làm thế đâu. Cũng như máy rối thôi. Chúng chỉ hành động theo chương trình đã định sẵn, không có tư duy, càng không có cảm xúc.」

Aoi vừa nói, vừa nhìn vào tranh rồi cẩn thận giải thích.

「Fufufu, nhìn đi. Khi được vẽ bởi họa sư chuyên nghiệp, tranh có thể cử động như vậy đó. …Mà, cũng giống như thức thần đơn giản thôi. Nếu phải nói, thì loại tác phẩm này là để lưu giữ ký ức.」

「Ký ức… lưu giữ ạ?」

Chưa hiểu hoàn toàn, Shiro nghiêng đầu hỏi lại.

「Đúng thế. Có những điều truyền miệng hay văn tự không thể diễn đạt hết được. Trăm nghe không bằng một thấy mà.」

Và để giải quyết điều đó, mới có loại sách như thế này.

「Họa sư đã sao chép ký ức của mình vào trong tranh. Khi chạm vào tranh động này, ngươi có thể trải nghiệm chính xác những gì người viết từng thấy. Thậm chí là cả năm giác quan.」

Dẫu vậy, cũng chỉ là 「trải nghiệm lại ký ức của người viết」 mà thôi, không nhất thiết là sự thật. Ký ức có thể bị bóp méo, cũng có thể bị dựng nên. Sai lệch do nhầm lẫn hay suy giảm theo thời gian là điều luôn phải tính đến. Vì vậy, ký ức và cảm giác bị phong ấn trong sách cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được.

Tuy nhiên, chính nhược điểm ấy lại từng bị lợi dụng, để rồi trong triều đình một thời trước đây đã tồn tại phương pháp thẩm vấn, người ta khiến kẻ bị tra khảo phải tái hiện lại 「ký ức tra tấn」với cảm giác đau đớn và sợ hãi bị khuếch đại hơn cả thực tế, lặp đi lặp lại không cho ngủ nghỉ. Dù vậy, vì quá mức vô nhân đạo, phương pháp ấy đã bị chính thức bãi bỏ dưới triều đại Ngọc Lâu Đế, một minh quân vang danh thiên hạ……

「Fufufu, nếu ngươi hứng thú thì có muốn thử nhìn trộm một lần không?」

「Ể? K-không ạ!! Đủ rồi ạ! Thần xin từ chối ạ!!」

Khi Aoi chợt nảy ra ý tưởng và đề nghị như thể vừa nghĩ ra trò vui, thì Shiro cuống cuồng, dồn hết sức phủ nhận. Đó là lẽ đương nhiên, bởi lẽ ngay trong quyển sách đang mở ra trước mắt lúc này, những quái vật với dung mạo ghê tởm đang từng tên một xé xác và ăn thịt những người dân hoảng loạn chạy trốn. Dù chỉ là tranh vẽ, màu sắc lại sống động đến rợn người, biểu cảm bức bối đậm chất hung tàn.

Ngay cả tranh thủy mặc thôi cũng đã đủ khiến người ta lạnh sống lưng, huống chi lại là hồi ức thật sự thì… chuyện ấy, đối với một thiếu nữ bạch hồ như Shiro, là điều hoàn toàn không thể nào làm được.

「Thế à? Vậy thì tiếc thật đấy.」

Aoi trả lời, giọng điệu tuy nói tiếc nuối là vậy, nhưng nghe chẳng có vẻ gì là đang tiếc cả, đoạn nàng đưa ánh mắt trở lại quyển sách. Trong tranh, đám yêu quái tàn bạo vừa nãy giờ đã hoàn toàn thay đổi thế cục, đang bị săn đuổi. Có lẽ là các trừ yêu sư đến từ Onizuki xuất hiện từ mép trang sách, từng con yêu quái, từng thứ yêu tà đều bị xé toạc, bị chém gục, bị phanh thây. Chúng bị tiêu diệt, bị thanh trừng.

Và ở chính giữa đội quân yêu ma ấy, một đại yêu với thân hình to lớn dị thường đang ngự trị, nó trợn trừng đôi mắt ngập tràn sát khí mà trừng trừng nhìn lũ trừ yêu sư, rồi lại nhìn cả người đang dõi theo trang sách này từ thế giới bên ngoài… tức là độc giả… tức là tiểu thư của Onizuki.

Nó nhìn chằm chằm. Đến mức khiến người ta có ảo giác như thể chính linh hồn của yêu quái đó đã thực sự bị phong ấn vào trong bức họa.

Một lúc sau, con quái vật trên trang giấy gầm lên tức tối như thể đang phát cuồng vì giận dữ. Thế nhưng, dù nó có gầm đến thế nào thì với Aoi đang ở phía trên nhìn xuống, điều đó hoàn toàn vô nghĩa.

「Fufu, đúng là trò hề.」

Trước một 「ký ức」đáng thương chỉ có thể lặp đi lặp lại mãi một thất bại thê thảm đã được định sẵn, Aoi khẽ bật cười giễu cợt. Rồi nàng đưa mắt đến khung hội thoại bên cạnh.

Trong khung hội thoại đó, bằng những nét chữ lả lướt sắc sảo, tên thật của con quái vật khủng khiếp kia đã được ghi lại:

【Yêu Quái Đại tướng vùng Ayanagi – Hung yêu Họa Thú】……

-

『Hoạ thú』, hoặc cũng có khi được gọi là 『Hoạ mẫu』, hay ngắn gọn là 『Hoạ』, là một loại yêu quái có nguồn gốc từ các tập truyền thuyết Phật giáo, được ghi chép như một loài quái vật.

Theo như các truyện thuyết ấy, đó là hiện thân của tai hoạ mà Thánh Thần đã sai đến nhằm khuyên răn một vị quốc vương ngạo mạn đang cai trị miền Cực Lạc. Hình dạng của nó được mô tả giống như một con lợn lấy kim châm làm thức ăn, hoặc là sói, cũng có khi là một con thú đầu hổ mình trâu.

『Hoạ thú』 trong tác phẩm 『Yamiyo no Hotaru』 là một tồn tại được tham khảo từ những mô tả nguyên gốc đó, nhưng theo một nghĩa nào đó, nó còn là một tồn tại tuyệt vọng hơn bội phần.

Thần trư được bao phủ bởi lớp da sắt, vốn được tạo ra và sai khiến nhằm trừng trị những kẻ ngạo mạn, thế nhưng thần cách của nó đã suy tàn, sa đọa, rồi bị đem làm phân bón cho đất đai, và như bao linh thú khác, cuối cùng cũng biến thành yêu thú.

Tuy vậy, mục đích khi được sinh ra vẫn không thay đổi, mà trái lại, chính vì đã yêu hóa mà thù hận và địch ý đối với loài người càng được khuếch đại. Và rồi, khi Không Vong, một thực thể dần đạt đến thần cách vô hạn, tuyên chiến với nhân giới, thì nó liền hưởng ứng, cùng với trăm hung yêu dưới trướng, dấy binh xâm lược lãnh thổ của quốc gia Phù Tang.

Thế nhưng cuộc đại loạn kéo dài nhiều năm đó cuối cùng cũng kết thúc bằng chiến thắng của Phù Tang quốc. Đa số Hung Yêu theo Không Vong đều bị tiêu diệt. Riêng con lợn yêu này, vốn đã bị trọng thương bởi đội chinh phạt do gia tộc Onizuki thời bấy giờ chỉ huy, không thể góp mặt trong trận quyết chiến, và nhờ vậy đã may mắn thoát khỏi sự truy kích của quân triều đình.

Dù gì đi nữa, với một con quái vật, điều đó hẳn là điều bất đắc dĩ. Con quái vật này, dù có trí tuệ, nhưng chẳng có lấy một chút lý tính, chỉ biết hận người, hung hãn mà lao đầu về phía trước. Nếu không bị thương nặng khi ấy, có lẽ nó đã phớt lờ cả lệnh Không Vong mà lao vào tử chiến, rồi bị tiêu diệt mất rồi. Trớ trêu thay, chính vết thương do gia tộc Onizuki gây ra lại đã giữ cho nó sống sót đến ngày hôm nay.

Rồi thời gian trôi qua, câu chuyện dẫn đến phần mở đầu của nguyên tác. Cuối cùng quyết khởi, dẫn theo lũ tay sai đã tụ tập đủ, yêu trư ập tới miền cực Bắc, được ví như chốn Cực Lạc, giống như nguyên văn. Nhằm trừng phạt những kẻ ngạo mạn kia………

(Lẽ ra thì… chuyện đó phải xảy ra sau lễ hội mùa màng mới đúng cơ mà…………!!?)

Nhìn lên con quái vật đột ngột nhảy ra ngay trước mắt, tôi khẽ giật mặt. Trong lòng trào dâng nghi hoặc, hồ nghi, và cả rối loạn. Nhưng tôi gạt tất cả sang một bên, ngay khoảnh khắc tiếp theo liền phản xạ hành động.

「Thất lễ……!!」

「Eh!? Uwaa………!?」

Tránh khỏi chiếc móng guốc đang giáng xuống từ trên cao, tôi nắm lấy cánh tay của Tamaki, xoay người và kịp thời tránh thoát. Rồi ôm lấy cô gái vẫn còn đang ngẩn người, tôi lấy đà đạp đất nhảy lùi về phía sau. Ngay trước khi rút lui, khóe mắt tôi bắt được bóng một kẻ khác, cũng đang phóng mình chạy trốn, nhưng theo hướng ngược lại với tôi và Tamaki. Là tên người Emishi đó………

「Tiểu thư!?」

Dường như đã hiểu rõ tình thế, Suzune tái mặt kinh hoàng chạy về phía chúng tôi. Tôi cúi nhìn Tamaki đang được mình ôm lấy. Ánh mắt cả hai giao nhau.

「T-tôi… cảm ơn anh…?」

Tôi đặt nàng tiểu thư vẫn còn rối trí xuống, chẳng buồn cúi đầu như lúc ở bậc đá nữa, mà lặng lẽ giao cô cho nữ hầu.

「Uwaa!?」

「Kyah!!? Ngươi, ngươi đang làm gì vậy…!?」

Suzune, bị đẩy Tamaki vào tay một cách thô bạo, định mở miệng phản đối hành động của tôi, nhưng rồi nhanh chóng nín bặt. Là vì ánh nhìn từ đôi mắt lộ ra qua khe mặt nạ của tôi, hay vì yêu quái phía sau lưng, có lẽ là cả hai.

「Này, đưa các tiểu thư đi khỏi đây mau.」

Vốn chẳng thể kỳ vọng gì ở những người như họ trong tình huống cận kề cái chết thế này, nên người tôi ra lệnh là bọn hộ vệ do Katahiko bố trí. Họ lập tức lao tới bảo vệ Tamaki và Suzune, gật đầu mà chẳng nói một lời. Rồi bất chấp sự phản kháng của hai cô, nửa cưỡng ép kéo họ đi. Thái độ ấy hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ bất cần còn đang đánh cược lúc nãy. Trong bản manga cũng thế, có vẻ khi hữu sự thì họ vẫn đủ gan để liều chết một phen.

「Giờ thì… nên làm gì đây nào………?」

Và rồi tôi đối diện với con quái vật.

『Hoạ thú』 trước mắt khác xa hoàn toàn với trạng thái trong nguyên tác. Trong nguyên tác, dù có bị thiêu cháy lớp biểu bì ngoài da do nhiều tầng kết giới giăng quanh miếu, nhưng cũng chỉ là thương nhẹ. Thế nhưng con lợn này thì khác.

Việc từng bị gia tộc Onizuki đánh gãy một trong bốn chiếc nanh, rồi bị mù một mắt, là đúng theo thiết lập trong nguyên tác.

Thế nhưng phần bụng của nó lại thủng một lỗ lớn đau đớn đến rợn người, máu tuôn ra không ngừng từ vết thương ấy. Từ miệng nó cũng trào máu tươi, hơi thở dồn dập phì phò. Đôi mắt mở to đầy tia máu, tràn ngập phẫn nộ và hận thù.

Một kẻ bị thương, quả là cảnh tượng thích hợp nhất để miêu tả bằng từ ấy………

(Trên đường đến đây, chắc đã có biến cố gì đó.)

Yêu trư trong nguyên tác tuy có nông nổi, nhưng chí ít vẫn còn lý tính hơn con quái vật trước mắt lúc này. Huống chi để làm kẻ này bị thương đến mức ấy, thì………

「Đụng độ với Onizuki à?」

Theo như thiết lập, chắc chắn hận thù đến tận xương tủy. Biết gia tộc Onizuki đang trú ngụ tại làng nên liều mạng xông đến chăng? Dù thế nào, tình tiết nguyên tác cũng đã hoàn toàn đảo lộn. Tệ rồi. Rất tệ. Quá tệ.

「Mà khoan, phải lo cho thân mình trước đã chứ………!!?」

『Hoạ thú』 gầm lên giận dữ nhìn chằm chằm về phía này, khiến tôi bị kéo trở lại với hiện thực. Cả cơ thể yêu thú run rẩy, lớp lông như kim sắt xù lên, rồi nó lao tới.

「Chỉ còn cách né tránh thôi………!!」

Trước yêu trư đang gào rống xông đến, lựa chọn duy nhất tôi có là né tránh. Phòng thủ là điều bất khả thi, phản kích lại thì càng viển vông.

Theo như nguyên văn, lông da 『Hoạ Thú』 không thể nào bị tổn hại bởi lưỡi dao tầm thường, cũng chẳng sợ lửa. Huống hồ là tai hoạ hiện thân, nên thuật chú các loại hầu như vô hiệu. Dựa vào tương khắc với trừ yêu sư mà có thể khó lòng đối phó, với một kẻ đầy tớ như tôi thì hoàn toàn bất lực.

(Hình như trong nguyên tác, nhân vật chính dùng thần lực để kết liễu nó thì phải………!?)

Giống như một đấu sĩ bò tót, tôi canh khoảnh khắc sát va chạm để lách người sang ngang, lách được, nhưng…

「Kh…!? Chỉ với áp lực gió mà thế này sao……!?」

Ngay khoảnh khắc tránh được, rõ ràng tôi đã giữ khoảng cách ít nhất là năm bước với con quái vật. Vậy mà… hẳn là do lực xung kích tỏa ra khi nó lao tới. Y phục tôi bị xé rách, vài vết cắt nhẹ cũng xuất hiện trên thân thể, tôi nhận ra điều đó.

「Chưa trúng đòn mà đã thế này thì chẳng còn gì đáng đùa nữa!!………!?」

Vội vàng lấy lại thế đứng, tôi lướt mắt nhìn 『Hoạ thú』 đang lao đầu vào đại thụ phía sau mà rống lên, cố gắng gợi lại mạch truyện trong đầu.

Hỏa lực chính là sức mạnh!! Dù không đến mức ấy, nhưng phương pháp tiêu diệt 『Hoạ thú』 của nhân vật chính trong nguyên tác thì vô cùng đơn giản rõ ràng. Tận dụng luôn thần lực của Địa Thần mà cậu ta đã nuốt chửng, rồi bắn ra một chiêu giả Kamehameha, thiêu rụi thành tro bụi. Trong truyện thì có diễn tả mơ hồ kiểu được Địa Thần ban cho sức mạnh linh thiêng gì đó, nhưng rõ ràng chỉ là cú lừa thôi.

「Sau đó là cận chiến thì phải!?」

Theo lời của đội ngũ sản xuất, do dễ bị nóng đầu và phản ứng chậm, nên khuyến khích ép nó nổi giận rồi áp sát cận chiến, nhưng chỉ cần nhìn đòn vừa rồi là đủ hiểu. Đối đầu tầm gần với thứ này thì đúng là điên rồ.

『BUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!』

Cùng với một tiếng gầm gừ ghê rợn, con lợn rừng đã vùi mặt vào thân cây đại thụ liền cố gắng lùi về phía sau. Thế nhưng, có vẻ như cặp nanh của nó đã cắm sâu vào lớp sợi thực vật, khiến việc rút ra không mấy dễ dàng và mất kha khá thời gian. Thành thật mà nói, có lẽ tốt nhất nên nhân lúc này mà bỏ trốn, nhưng...

「Là hộ vệ, mình không thể làm thế được. Vậy nên… chơi thêm chút nữa đi nào…!!」

Tôi phóng bánh xe thép về phía con『Họa Thú』. Không nhằm trúng trực diện, khối kim loại lướt qua ngay trên sống mũi nó, rồi rơi xuống, trọng lượng bản thân khiến sợi dây quấn quanh mặt yêu quái thành từng vòng.

『BuoOOOOooooo………!?』

Con yêu thú hung bạo, vì bị làm trò khó chịu ngay trên mặt, trợn đôi mắt đầy tơ máu và trừng mắt về phía này. Đúng vậy, nhìn ta đi. Đừng bận tâm đến mấy kẻ khác……!!

「Này, lần đầu gặp mặt nhỉ, lợn kia. Có thể tự giới thiệu được chứ? Lời chào là quan trọng lắm đó?」

Tôi nắm chặt sợi dây nối với bánh xe bằng một tay, tay còn lại thủ thế với cây thương, rồi hỏi. Thấy dáng vẻ của tôi như thế, con yêu quái nheo mắt lại, mép nhếch lên cười giễu.

Cũng phải thôi. Một tên đầy tớ tầm thường mà lại dám một mình đối đầu với một yêu quái hung hãn đến nỗi các trừ yêu sư hàng đầu cũng phải đánh đổi mạng sống. Kết cục thì sớm muộn cũng rõ ràng. Tôi hiểu điều đó hơn ai hết.

Nhưng dĩ nhiên, tôi không có ý định chết suông đâu.

「Này. Đừng nói với ta là… ngươi nghĩ sợi dây đó là chỉ buộc thịt nướng chứ?」

『GUO!?』

Khi tôi mỉa mai nói như thế và kéo nhẹ sợi dây như để cảnh báo, rốt cuộc con quái vật cũng nhận ra thứ đang siết chặt khuôn mặt nó không phải là loại sợi thông thường. Mắt nó mở to kinh ngạc. Lần này đến lượt tôi cười, một nụ cười chế nhạo.

「Ha! Nhận ra rồi à? Nhưng muộn rồi, đầu heo………!!」

Kèm theo lời mắng chửi, tôi kéo mạnh sợi dây tay quay. Những sợi dây đang quấn quanh đầu, tập trung tại vùng mũi của con quái vật, liền đồng loạt cắm sâu vào lớp thịt. Cùng với âm thanh như từng bó cơ bị xé toạc, máu bắn tung tóe. Dù cho có lớp lông cứng như thảm chông phủ khắp thân, nó cũng không thể hoàn toàn vô hiệu hóa được sợi sắt của Tsuchigumo.

Mà ngược lại, những gì làm bằng tơ nhện chỉ có thể tới mức ấy thôi.

『BUOoooOOOOOOOO!!!』

「Chết tiệt………!?」

Chớp mắt, con lợn rừng nhổ bật gốc cây đại thụ mà nanh nó cắm vào. Rồi nó quay cuồng, quăng thẳng cây đó ra ngoài. Thân cây khổng lồ vụt qua sát bên tôi, va xuống mặt đất tạo nên một cột bụi mù mịt, lăn một vòng và đập nát thêm vài cây khác nữa.

「Nó vừa... nhắm vào mình đấy hả………!?」

Tôi không phản ứng kịp. Đó là một cây đại thụ mà mười tiều phu cũng khó mà đốn được trong một đêm. Nếu nó mà ném về phía tôi, chắc chắn tôi đã bị nghiền nát rồi. Việc đòn tấn công ấy không trúng hoàn toàn chỉ là do may mắn.

『BUO!? BUOOOOOooooo!!!!』

「Uooa…!?」

Càng vùng vẫy để cắt đứt sợi dây, dây lại càng cắm sâu vào thịt của nó. Không chịu nổi cơn đau, nó phát khùng lên lần nữa, khiến dây càng lún sâu hơn vào lớp thịt. Nhưng đồng thời điều đó cũng có nghĩa, vì dây đang nối với tôi, nên mỗi cú giật của nó cũng kéo theo cả cơ thể tôi.

「Đây không phải câu cá đâu………!!?」

Tôi bị kéo lê theo sợi dây nối với con lợn, thậm chí bị nó quăng quật như một cái mồi. Cánh tay bị kéo đau điếng!!? Nó sắp rách rồi!?

「Đừng có giỡn mặt……… ngươi…!!」

Tôi gồng mình đạp xuống đất, vừa lết từng chút về phía Họa Thú vừa thu dây lại. Lúc đó, con yêu quái trừng mắt nhìn tôi với ánh nhìn căm phẫn. Chết rồi, nguy to.

『GUOOOoooOOOOOOOO!!!』

Gầm vang như sấm nổ, con lợn yêu quay thẳng mặt về phía tôi rồi xông tới như thể xé toạc cả không khí. Đùa sao, không thể nào!?

「Chạy…… không kịp nữa rồi nhỉ!?」

Cắt dây tay quay để bỏ chạy khỏi đây là điều hoàn toàn có thể. Nhưng nếu tôi bỏ chạy lúc này, không ai biết được mục tiêu kế tiếp của nó sẽ là gì. Là ngôi miếu phong ấn Thổ thần, là các nhân vật chính xuyên không, hay là gì khác, dù là gì cũng phải ngăn lại. Nhất là trong tình cảnh hiện tại, khác hẳn nguyên tác, Tamaki vẫn chưa tuyệt vọng hoàn toàn, để cô ấy đối mặt với con quái vật này là quá rủi ro. Do đó………

「Làm ơn… cho ta được ăn may lần nữa đi………!!?」

Nhìn con lợn lao đến trước mắt, tôi nghiến răng chửi thề. Và thứ chĩa về phía nó lúc này là cây thương của tôi. Tôi đợi đúng khoảnh khắc —… là lúc này!!?

『BUO!!?』

「Được rồi!! Thành công rồi……… đau chết mất!!?」

Ngay khoảnh khắc va chạm, Họa Thú cúi đầu định dùng nanh hất tôi văng lên từ dưới. Tôi liền giáng thẳng thương vào sống mũi nó. Đồng thời tăng cường sức mạnh cho tay chân bằng linh lực, mượn cả chấn động do chính cú lao của con quái vật tạo ra mà bật người như nhảy sào. Tôi ôm chặt lấy mặt nó và dính lên đó.

Nhưng cơn đau dữ dội lan khắp người. Vùng mũi của con lợn ít lông hơn, lại còn bị cháy sém vì phá kết giới, thế nhưng lớp lông sắt của Họa Thú vẫn là chông nhọn. Vô số chiếc lông xuyên thủng y phục mà đâm vào tôi. Dù không như vậy, chấn động trực diện từ cú lao cũng gây vô số vết thương nhỏ trên toàn thân.

Cây thương? Nó là một đứa bạn tốt đấy.

「Hơn nữa, trong lúc ta đang bám dính như thế này thì ngươi vẫn vùng vẫy loạn lên… đau, đau chết mất!!?」

Con yêu quái vung đầu còn dữ dội hơn lúc nãy. Vì kẻ nó hận đang ở ngay trước mặt, là tôi. Trừng mắt giận dữ, yêu thú quăng tôi như một con ngựa điên hòng hất văng tôi ra. Mỗi cú như thế lại khiến cơ thể tôi thêm đau đớn, lông nhọn lại đâm sâu thêm. Khuôn mặt tôi méo mó vì đau. Méo mó nhưng… không hề có ý định buông tay.

「Ai mà chịu buông ra chứ……… UOOOOoooOOO!!?」

Có lẽ vì mất kiên nhẫn, con yêu quái bắt đầu lao vào những thân cây quanh đó. Có vẻ nó định đập tôi vào cây để quật chết. Nó đâm loạn xạ vào các thân cây, làm đổ, làm nát tất cả. Tôi dùng sợi dây giữ mình lại, trốn vào dưới nanh nó mà chịu đựng. Ngược lại, con yêu thú, vốn đã bị thương sẵn, có vẻ đang dần kiệt sức.

「Được lắm, được lắm………!! Cứ thế mà tự hủy đi nào… cái quái gì!!?」

Ngay khoảnh khắc tôi chế giễu hành vi nông nổi của đầu lợn ấy, tôi phải đổi lại nhận định. Có vẻ như Họa Thú đã nhận ra không thể hất tôi xuống được, nên thay đổi ưu tiên. Không còn để ý đến tôi, nó bắt đầu lao thẳng về phía miếu thờ. Là một lựa chọn đúng đắn, nên chẳng thể cười nổi.

「Ta không để ngươi làm được đâu………!!」

Chỉ một mình con lợn này thôi đã đủ rắc rối, nếu Thổ thần bị phong ấn còn sống lại thì sẽ hoàn toàn không thể kiểm soát.

Ngay khoảnh khắc sau đó, tôi nhảy khỏi cặp nanh. Trước khi rơi mạnh xuống đất, sợi dây tay quay kéo căng và cản lại. Họa Thú rú lên đau đớn.

Nguyên lý giống dây cương ngựa. Trọng lượng cơ thể tôi dồn về một phía khiến lợn yêu mất thăng bằng. Cơn đau do dây cắm vào mặt khiến đường lao của nó lệch hẳn đi.

『BUOOoooooOOO………!!??』

「Haha!! Hay lắm!! Khổ thêm đi!!………Gahh!!?」

Vừa cười sung sướng trước tiếng thét của con quái vật, tôi càng dồn trọng lượng lên dây. Nhưng ngay sau đó, một cơn đau dữ dội chạy dọc chân tôi.

「Đau!? Cái… cái gì vậy………!!?」

Nước mắt rưng rưng, tôi nhìn xuống thì thấy con quái vật đang ngoạm lấy chân phải mình. Áp lực tăng dần, từ chân phát ra âm thanh lạ rợn người.

「Đ-đùa nhau chắc!! Đau quá!!」

Tôi rút dao găm từ thắt lưng, đâm vào lợi con yêu. Lớp lông thì cứng, nhưng lợi thì vẫn là lớp da mềm. Máu phun ra dữ dội. Con yêu quái thét lên rồi há miệng toang hoác.

「Xuống địa ngục đi!!」

Ngay trước khi con lợn lao vào vách núi dốc đứng sau khi vượt qua miếu, tôi cắt đứt dây tay quay. Cơ thể tôi lăn xuống mặt đất đầy sỏi để giảm va chạm. Và rồi…

『BUOooooOOOOOO!!!???』

Con yêu quái vừa nhảy xuống sườn núi lăn dài theo con dốc. Hẳn là toàn thân nó đã bị đập mạnh vào cây cối và đá tảng trên đường. Dĩ nhiên, một con Hung Yêu như thế thì chưa chết ngay được đâu... nhưng cộng thêm vết thương nặng ban đầu, lần này chắc chắn cũng không thể nào toàn mạng. Mà thật ra, nếu còn sống khỏe như không có chuyện gì xảy ra thì mới là phiền phức.

「Như vậy chắc cũng đủ để câu giờ rồi... mà, sao các người lại quay lại đây chứ!!?」

Tôi cố chịu đựng cơn đau ở chân bị cắn, gắng gượng đứng dậy rồi hét lên khi nhìn thấy nhóm người đang lao lên bậc đá. Tamaki đang dẫn đầu nhóm, thấy tôi liền hoảng hốt chạy lại. Không phải! Không phải như thế!?

「Tomobe-san…!?」

「Đồ ngốc!? Tại sao lại chạy tới đây!? Mau chạy đi cho tôi!! Đừng có khiến công sức của người khác đổ sông đổ bể!!」

「Không còn cách nào cả!! Dưới kia cũng đang có đám khác kéo đến đấy!?」

Một trong những vệ sĩ trả lời nghi vấn của tôi. Khi tôi hướng ánh mắt về phía sau, liền thấy hai tên vệ sĩ còn lại đang vung kiếm và giáo cố hết sức đẩy lui vài con tiểu yêu đang định leo lên bậc đá. Mẹ kiếp, đừng nói là thật đấy chứ!?

Về sau tôi mới biết bọn tiểu yêu kia là tay sai mà con 『Hoạ thú』đã giấu trong miệng, rồi rải ra khắp nơi khi đột nhập vào làng. Nhưng lúc ấy, tôi chẳng có tâm trí nào để quan tâm tới điều đó. Cũng chẳng có thời gian mà nghĩ đến.

「C-chân!? Mau cầm máu…!?」

「Đừng bận tâm chuyện đó!! Lo bảo vệ mạng sống mình trước đã!! Nghĩ xem tiểu thư đang trong vị trí nào đi!!」

Tamaki vội vàng định băng bó cái chân đang chảy máu dữ dội, thậm chí da thịt còn rách toạc của tôi. Nhưng từ phía tôi, việc cô ấy xuất hiện ở vùng nguy hiểm thế này mới là điều rắc rối nhất. Không thể để cô ấy chết được. Tôi đảo mắt quanh một vòng rồi trông thấy cô ta.

「Suzune!? Này, cô đang làm cái gì thế hả!? Mau đưa tiểu thư đi trốn đi!!... Này, Suzune!?」

Tôi gọi cô hầu gái, định để cô ta kéo Tamaki đi ẩn nấp ở đâu đó, nhưng người được gọi hoàn toàn không phản ứng gì.

Cô ấy cứ đứng đờ ra phía sau lưng Tamaki, run rẩy, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía tôi. Không, đúng hơn là chăm chú nhìn cái chân tôi thì phải? Dù sao đi nữa, không thể trông mong gì vào cô ấy nữa rồi.

「Khốn kiếp, đến rồi...!?」

Ngoài đám đang leo lên bậc đá, tôi còn thấy bọn yêu thú khác đang chạy băng qua rừng tiến tới. Một, hai, ba... bốn con!?

「Khỉ thật! Tiểu thư, xin người lùi lại!!」

Tên hộ vệ còn lại rút kiếm ra nghênh chiến. Nhưng ngay cả một con tiểu yêu thôi, với người thường cũng đã là liều mạng rồi. Ba con còn lại lách sang hai bên, lao tới.

「Không để... bọn ngươi muốn là được đâu!!」

Tôi rút đoản đao, nhắm vào con chó yêu đi đầu mà xông tới. Vừa lê cái chân bị thương vừa né đòn tấn công, tôi kịp thời cắm dao vào cổ họng nó. Tận dụng trọng lượng bản thân để đẩy sâu mũi dao xuyên qua cổ, rồi vung mạnh lên, bổ đôi cái đầu ra.

「Vẫn còn nữa...!」

Hai con còn lại đã áp sát. Tôi vội vàng giơ đoản đao lên, nhưng... không kịp rồi!?

「Ngươi đang làm cái gì vậy hả…!!」

Lời chửi vừa dứt, một cơn gió lốc ập đến. Và hắn xuất hiện. Vung cái đuôi sói, bán yêu vung tay tấn công. Con yêu khỉ bị đấm thẳng mặt từ bên sườn, mũi gãy nát, răng cửa vỡ vụn. Hắn nắm lấy cái mặt nó, như cầm một cây gậy đập thẳng vào con kế tiếp đang lao tới.

「Ngươi là... Iruka!? Sao ngươi lại có mặt ở đây!?」

「Trước khi hỏi thì ít nhất cũng phải nói một tiếng cảm ơn đi chứ!!」

「Chẳng ai đi cảm ơn một tên không biết là bạn hay thù cả!!」

Vừa hét lên, tôi vừa ném thanh đoản đao về phía con tiểu yêu mà hộ vệ đang đối đầu. Mũi dao cắm thẳng vào mặt nó. Tôi thở dốc, đầu gối khuỵu xuống.

「Iruka!? Sao cô lại xuất hiện...」

「Trong tình hình thế này mà không ra thì còn chờ đến khi nào!? Mà thôi, mau chạy đi đã... khốn thật, nó hồi phục nhanh thế à!!」

Bán yêu gắt lên khi nghe lời Tamaki, đồng thời đôi tai sói trên đầu hắn vểnh lên như cảm nhận nguy hiểm. Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, khiến cả sườn núi chấn động. Và con quái vật ấy lại xuất hiện.

「Biết là sẽ đến nhưng không ngờ nhanh vậy…!!」

Xô ngã cây cối, đá tảng, con yêu heo lại leo ngược lên đỉnh núi. Thân thể nó run lên, gầm vang, cặp mắt ánh lên sát ý nhìn thẳng về phía này. Rõ ràng là đang nhằm vào chúng tôi. Gương mặt đẫm máu, quấn đầy tơ nhện, càng khiến nó trông ghê tởm hơn.

『Bọn khỉ đáng ghét kia... lại dám khinh thường ta như vậy sao!!』

Có vẻ như đang cố gắng phát âm, giọng nói của con 『Hoạ thú』vang lên đầy kỳ dị, tràn ngập sự phẫn nộ. Nhưng chính điều đó lại khiến những lời ấy càng thêm đáng sợ. Thực tế, Tamaki đã sợ đến nỗi ngã phịch xuống đất.

「Đứng dậy!! Mau chạy đi... chết tiệt!! Mẹ kiếp!!」

Không thể nào đỡ Tamaki dậy, càng không thể trông cậy vào cô hầu gái đưa cô ấy đi. Tôi rút con dao găm vừa rồi khỏi mặt con yêu quái, hướng về phía yêu thú mà vào tư thế chiến đấu. Bán yêu cũng bước lên phía trước để che chắn cho Tamaki và người khác.

Tại sao? Câu hỏi ấy thoáng vụt qua trong đầu, nhưng chẳng có thời gian để hỏi. Không có cả một chút dư dả nào. Con quái vật giờ đây đã áp sát trước mặt.

「Khốn nạn...!!」

Tôi cố vắt óc suy nghĩ cách thoát thân, nhưng tất cả đều vô vọng. Với vết thương hiện tại, việc né tránh là điều bất khả thi. Tiểu thư thì càng không cần nói đến. Nói cách khác, là đường cùng.

Dẫu vậy, tôi vẫn bước lên phía trước. Giương vũ khí. Không được phép từ bỏ, cũng chẳng được tha thứ nếu làm vậy. Không còn lựa chọn nào khác. Dù biết là vô ích, nhưng không có lý do gì để ngoan ngoãn đứng yên chịu chết mà không tung nổi một đòn.

Ngay khoảnh khắc đó, ngay trước khi bị con lợn yêu lao đến nghiền nát, tôi vung đoản đao nhắm thẳng vào đầu nó, và... kế đó, con 『Hoạ thú』bị đá văng sang một bên.

「Hả?」

Tôi ngẩn người nhìn con yêu quái bị đá lăn lông lốc, đập mạnh xuống đất. Ánh mắt chuyển sang bóng người mới xuất hiện.

「Hmm, xem ra vẫn kịp. Để ngươi phải tốn công rồi」

「Lại bị vớ phải mấy mánh nhỏ vớ vẩn mà bị dồn ép thật bẽ mặt.」

Một người là Onizuki Uemon. Có lẽ chính ông ta là người vừa đá bay con 『Hoạ thú』. Cả người ông ta bê bết máu của yêu quái.

Người còn lại là Onizuki Eisei, có vẻ bị thương ở một tay, nên chỉ cầm kiếm bằng tay còn lại.

Khi chúng tôi vẫn còn đang sững sờ, hai vị trừ yêu sư của gia tộc Onizuki từ tốn tiến về phía trước. Trên đường đi, Uemon cúi đầu nói với Tamaki: 「Bây giờ đã an toàn rồi, xin tiểu thư yên tâm.」 Tamaki chỉ có thể nhẹ gật đầu đáp lại.

『Gwooh... các ngươi là đám trừ yêu sư Onizuki sao...!! Đến nhanh thật. Được thôi, ta sẽ ăn sống cả hai ng—Bwah!?』

Lời của con 『Hoạ thú』không thể thốt ra hết. Ngay khoảnh khắc đó, một nhát chém từ Eisei đã chặt đứt cái lưỡi đang cựa quậy trong miệng nó.

『Guh... Bwah!?』

「Hừ, cái loại thú vật phải vật lộn với đầy tớ mà cũng dám lớn tiếng à.」

「Ngươi... từ dáng vẻ đến cách ăn nói, chẳng phải là con yêu trư từng tung hoành ở Ayanagi sao? Yêu nghiệt sống sót đáng khinh... ta sẽ tiễn ngươi về cõi chết tại đây.」

Hai trừ yêu sư gia tộc Onizuki buông lời mỉa mai và khinh miệt.

『GUOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!』

Con『Hoạ thú』gào lên phẫn nộ, lao đến như tên bắn. Đó là một cảnh tượng kinh hoàng đủ để khiến người thường phải run rẩy sợ hãi. Nhưng với hai người kia, họ chỉ cười lạnh như đang nhìn thứ gì đó chán ngắt.

Trận đấu kết thúc chỉ trong một khoảnh khắc. Đòn đánh trực diện của Uemon nghiền nát gương mặt con quái thú.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

TRANS
vừa ngồi vào máy, vừa nghĩ mình sẽ làm việc rất năng suất nếu được đọc yanmob thì chap 77 drop 🔥🔥💯
Xem thêm