Máu tươi tung toé. Bóng người đổ gục. Con quái vật thân tàn ma dại nở nụ cười nham hiểm. Tôi đã chứng kiến toàn bộ những điều đó.
Tôi chỉ có thể bất lực nhìn cảnh tượng thê lương ấy.
「!!Ngươiiiiii!!」
Khi đã thấu hiểu tất cả, đồng thời tôi cũng đã vung nắm đấm lao về phía con chồn. Phó mặc bản thân cho cơn thịnh nộ mà lao đến tấn công.
Thế nhưng, dù thân thể đã cháy đen đến nửa người, yêu quái ấy vẫn dễ dàng né được cú đánh mang nặng tính bộc phát của tôi. Mà ngược lại, bởi vì đòn tấn công ấy quá cảm tính nên càng dễ bị tránh né hơn.
Tuy vậy, ít nhất thì nó cũng đã giúp tách được yêu ra khỏi các cô gái.
「Tamaki!! Mau dẫn Iruka chạy……Khốn kiếp, không kịp rồi sao!?」
Tôi cố hét lên với vị anh hùng dũng cảm xuất hiện giữa chốn hiểm nguy, nhưng lập tức phải dừng lại.
「Eh……Ahh…ah uh ah………?」
Trước tiên, rõ ràng là Tamaki đang hoảng loạn tới không thể kiểm soát, nên chẳng thể nghe thấy lời tôi. Cô chỉ biết ôm lấy người bạn đã ngã xuống, trở thành lá chắn cho mình. Dòng máu đỏ lăn dài trên má, vết máu đen kịt loang rộng trên chiếc áo choàng trắng, cô ấy hẳn là chưa nhận ra.
Dù có nghe thấy thì nàng cũng chẳng thể làm được theo lời tôi. Ruột gan của Iruka đang trào ra từ bụng. Nàng làm sao có thể nhét lại vào trong? Mà có là người thường thì cũng quá nguy hiểm để làm chuyện đó.
………Và bản thân tôi cũng không dư sức để chạy tới chỗ họ.
「Haha, sơ hở rồi nhaaa!!」
「Chết tiệt, cái đồ chưa chịu chết kia!!?」
Khi tôi đang bị phân tâm, thì Kamaitachi tay chân bò sát như dã thú, bỗng lao tới gần trong tích tắc. Toàn thân cháy sém, mất một chân, thậm chí còn đang tiếp tục bốc cháy, vậy mà lại nhanh đến không tưởng. Mục tiêu rõ ràng là đồng quy vu tận. Yôi giơ tay lên đỡ lấy lưỡi liềm của nó. Loại này đúng là phiền toái……!!
「N-Ngươi…!? Chuyện này nên kết thúc từ lâu rồi chứ!? Ngoan ngoãn chết đi cho rồi!!?」
「Kuku………Không không, đi một mình về suối vàng thì buồn lắm chứ!? Đường xa phải có bạn đồng hành, đời mới có nghĩa tình, đúng không!!?」
「Tình nghĩa cái đầu ngươi…!」
Chúng ta nguyền rủa nhau, đồng thời lời lẽ trào phúng đáp trả không ngớt, tôi và con Kamaitachi bắt đầu giao chiến. Móng vuốt và lưỡi liềm giao nhau, tiếng kim loại sắc lạnh vang vọng giữa rừng. Tôi nhìn ra sau lưng nó. Thấy một con sói bị thương đang âm thầm rút lui. Trái lại, lũ yêu quái tép riu còn lại đang áp sát về phía tôi.
Bọn chúng đã có chiến lược. Dù gì thì các trừ yêu sư cũng sắp kéo tới. Nếu cả bọn cùng tháo chạy, sẽ chỉ bị tóm gọn và tiêu diệt. Chúng định để lại kẻ làm mồi nhử và kẻ cản hậu, để con Okuri Ookami, sở hữu quyền năng mạnh mẽ, thoát thân……!!
(Khốn kiếp, không tài nào… đánh vỡ vòng vây được………!?)
Thể lực tôi gần cạn kiệt, mà Tamaki và Iruka cũng đang nguy hiểm……… Tôi bứt rứt lo âu. Phải làm gì? Tôi phải làm gì đây!? Phải làm thế nào thì mới………
「Eh………?」
Chớp mắt, tôi cảm nhận được một luồng khí tức bất thường. Một cảm giác đè nén, nặng nề như đang trùm xuống. Tôi nín thở. Mồ hôi túa ra trên trán. Cảm giác ấy, tôi đã từng cảm nhận qua không chỉ một lần. Đó là cảm giác thường thấy trong các trận trừ yêu. Phải rồi, chính là………cảm giác bị xem là con mồi để bị ăn thịt.
「Cái gì……?」
Cả con Kamaitachi đang đối đầu trước mặt cũng cảm thấy y hệt. Tên đó vốn đang cười nhạo tôi với vẻ đầy tự tin, nhưng lập tức ngoái đầu lại trước luồng khí ấy. Tôi cũng không khác, bị cuốn theo và đưa mắt nhìn theo.
………Ngay sau đó, bóng tối đã áp sát ngay trước mắt.
「!?」
Bản năng khiến tôi vặn người nhảy lên, bám lấy một thân cây để tránh bị bóng tối nuốt chửng. Kamaitachi thì không. Vì đã bị thương, nó không phản ứng kịp và bị nuốt gọn. Bị cuốn phăng đi.
「Cái gì thế này!? Hahaha, hôm nay đúng là chuyện gì cũng xảy ra được ha!! Không ngờ lại là Mizuhiru………」
Đó là câu nói cuối cùng của con Kamaitachiu. Tấm màn đen như lớp vải mỏng giăng rộng ra, nhấn chìm con chồn chưa cháy hết. Ban đầu nó còn vùng vẫy, giãy dụa từ bên trong bóng tối, như thể đang chống cự, nhưng rồi cũng nhanh chóng chìm lặng. Khối bóng tối phồng lên, rồi từ từ xẹp xuống và lún vào lòng đất. Như thể bị tiêu hoá trong dịch vị dạ dày………
Không chỉ mình con Kamaitachi. Tất cả đám yêu quái còn lại đang áp sát cũng chung số phận. Một số cố gắng trốn thoát, nhưng hoàn toàn vô ích. Bóng tối lan ra mỏng như sương, chạm tới chân đám yêu quái, rồi kéo tất cả chúng nó xuống bùn như thể bị lôi tuột. Tiếng la hét điên loạn của lũ yêu vang dội không ngớt. Tất cả đều vô ích. Hoàn toàn vô nghĩa. Không một ai thoát được, tất cả bị bóng tối quấn lấy, giam cầm, rồi nuốt trọn……
『Chuyện này… là sao thế………!?』
Khi đang bám trên cây, đảo mắt nhìn khung cảnh địa ngục nơi mặt đất bị lớp bùn đen nhấn chìm, một giọng nói khẽ vang lên từ cành cây bên cạnh, là con chim ruồi vừa đáp xuống. Cô rõ ràng đang vô cùng hoảng loạn và bối rối.
Còn tôi thì, so với Botan, vẫn giữ được phần nào sự bình tĩnh. Vì tôi biết rõ. Tôi đã từng thấy thứ sức mạnh ấy. Đã từng chứng kiến khả năng đó. Cụ thể là trong bản truyện tranh.
(Không ngờ lại là ngay lúc này………!!?)
Tôi cười khổ, đưa mắt nhìn. Nhìn vào nguồn gốc, cội nguồn của thứ sức mạnh đó. Nhìn vào trung tâm nơi màn bóng tối đang dần lan rộng.
Một thiếu nữ mặc trang phục miko, đầu cúi gằm như bị đè nặng bởi tuyệt vọng, đang ôm Iruka hấp hối trong lòng………Từ dưới chân cô, hắc ám dường như trào dâng mà lan tỏa ra xung quanh. Tôi chỉ nhìn thoáng qua, ký ức lập tức ùa về trong đầu.
………Một trong những Bad End của 「Yamiyo no Hotaru」, Route Darth Tamaki, khi giết sạch các nhân vật đối địch bao gồm cả Onizuki Hina, người chơi sẽ được chứng kiến đoạn kết ấy. Sau khi hi sinh mọi thứ, thậm chí dùng đến cấm thuật, nhưng vẫn không thể cứu lấy gia đình, nhân vật chính hoàn toàn bị tuyệt vọng nuốt chửng. Và rồi, thứ không ai có thể lường trước đã tràn ra từ sâu thẳm trong họ.
Đoạn kết được gọi là 「Yamiyo no Tobari/Bức Màn Đêm Tối」. Một màn đêm chưa từng được biết đến, trào ra từ chính tâm trí nhân vật chính, nuốt trọn tất cả, kẻ thù lẫn đồng minh, người lẫn thú, yêu lẫn sinh linh, không phân biệt mà hoàn toàn chối bỏ, đưa mọi thứ trở về với bóng tối.
Thứ đang hiện ra trước mắt, chính là hình ảnh vô cùng tương đồng với đoạn kết đó……
-
Không rõ đó rốt cuộc là thứ gì, vốn dĩ năng lực của nhân vật chính nguyên tác đã tồn tại đầy rẫy bí ẩn, hơn nữa những thiết lập ẩn cũng chưa từng được công bố đầy đủ nên hoàn toàn không thể biết được.
Tuy nhiên, xét đến việc thứ bóng tối thần bí kia chỉ tràn ra và dẫn đến Bad End trong số rất nhiều Ending khác nhau chỉ duy nhất ở kết cục 「Yamiyo no Tobari」, thì phần nào tôi cũng có thể suy đoán ra điều kiện của nó.
Không hẳn là kiểu 「sức mạnh bộc phát trong nguy cấp」, nhưng cũng giống như những chú nguyền thường thấy, linh thuật và yêu thuật cũng chịu ảnh hưởng rất nhiều từ trạng thái linh hồn của người thi triển, cảm xúc, tính cách, nhân cách, thế giới quan. Thậm chí đôi khi, nó còn có thể gây ra sự 「biến chất」ngay trong dị năng vốn dĩ mà người đó sở hữu.
Việc nhân vật chính phải chịu đựng căng thẳng khủng khiếp trong kết cục 「Yamiyo no Tobari」là điều hoàn toàn không khó tưởng tượng. Vốn dĩ nếu đi theo các tuyến khác thì sẽ rõ, tính cách của cô ấy từ thuở ban đầu vốn rất hiền lành và ôn hòa. Ngay cả khi lựa chọn những phương án an toàn, thì cái thế giới mà việc sống chết là lẽ thường tình của các trừ yêu sư cũng chẳng hợp chút nào với bản tính của cô ấy.
Huống hồ route Darth Tamaki, dù nói là vì mục đích, nhưng lại liên tục phản bội và lợi dụng người khác triệt để rồi vứt bỏ, thậm chí hãm hại cả ân nhân lẫn những người không liên quan, khiến họ sa đọa. Dù nhìn trong tác phẩm có vẻ như đã dứt khoát, nhưng chắc hẳn cảm xúc trong lòng thì hỗn loạn cực độ. Thực tế là, từ giữa game trở đi, nếu không thường xuyên dùng đến vật phẩm cấm kỵ 「Thuốc Hồi sức」, thì các chỉ số sẽ tụt dốc không phanh nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Ngay từ thời khắc cuối cùng trong trận chiến quyết định, khi cậu ta nhiều lần khiến Onizuki Hina, vị sư phụ trừ yêu sư của bản thân, đồng thời là người đã bảo vệ mình, phải đau đớn, bị hạ nhục và sát hại vì dị năng của bản thân, thì tâm trí của nhân vật chính chắc hẳn đã đạt đến giới hạn rồi. Và cả cái mục đích 「giành lại gia đình」vốn là chỗ dựa cuối cùng cho tâm trí mong manh ấy… Có một giả thuyết được cho là khá có sức thuyết phục trên các diễn đàn mạng, cho rằng màn đêm đen ấy chính là kết quả của việc dị năng mà Tamaki sở hữu bị biến chất.
(Vấn đề là… tại sao nó lại bị biến chất đúng ngay lúc này mới chết tiệt chứ…!!?)
Tôi leo lên ngọn cây, nhìn xuống thảm trạng hiện ra trong tầm mắt mà nghiến răng tức tối. Tình hình dưới mặt đất giờ gần như đã chạm đến ranh giới tận cùng của tệ hại.
Màu đen. Phải, là màu đen hoàn toàn. Một màu đen còn đen hơn cả đen, là bóng tối tuyệt đối. Như thể đó chính là Vantablack vậy. Đen đến mức khiến tôi không thể nhận biết được khoảng cách nữa. Thứ 「hắc ám」ó chẳng thể mô tả là chất lỏng, cũng chẳng phải khí, chẳng phải sương mù hay bùn đất, cứ thế từ từ lan rộng ra, nuốt chửng cả mặt đất.
Nó đang ăn mòn sinh mệnh. Đám yêu quái chính là những kẻ đầu tiên trở thành nạn nhân. Và giờ đây là đến lượt thực vật… Nhìn quanh, tôi thấy những hàng cây xung quanh đang từ từ mục rữa từ gốc rễ, lá cây héo úa. Cứ như thế mất đi độ ẩm, từng cây một lần lượt đổ gục xuống, chìm vào bóng tối nơi mặt đất...
『Tình huống này thật quá sức tưởng tượng. Rút lui tạm thời… không được nhỉ. Cái tính cách của ngươi là vậy』
Con chim ruồi, định đưa ra một đề xuất hoàn toàn hợp lý với tư cách một trừ yêu sư rằng nên rút khỏi nơi này, rồi lại thôi. Bởi cô ấy cũng đã hiểu rõ. Tôi không thể rời khỏi nơi đây.
Không thể bỏ chạy, trong khi gia đình đang ở ngay gần như thế, mà để mặc thứ quái quỷ kia ở lại phía sau…
「…Xét theo cách lũ yêu quái chết thì có vẻ không phải vừa chạm vào là chết ngay đâu」
Trả lời câu hỏi của Botan, tôi nói vậy rồi chăm chú quan sát từ xa. Nguồn gốc của bóng tối. Nàng miko đang ôm lấy đầu của Iruka trong lòng.
『Ngươi liều lĩnh quá đấy. Có khi sẽ bị nguyền rủa cũng nên? Dù không đến mức chết ngay, nhưng một khi đã chạm vào thứ bóng tối đó thì ta cho rằng muốn thoát ra cũng chẳng dễ dàng gì đâu?』
「Ngược lại lại càng thuận lợi mà? Biết đâu có thể xử lý luôn cả tôi và con nhện」
Đúng là phát cuồng thì đáng sợ đấy, nhưng… bản thân tôi đây cũng đã liều đến độ gần hết hạn sử dụng nhân dạng con người rồi. Nếu không được thì xử lý như rác thải cũng chẳng sao. Haha, bản thân tôi đúng là đã giác ngộ đến đáng sợ rồi nhỉ.
『Thực sự có thể xử lý thì tốt rồi… Ta chỉ lo không xảy ra phản ứng hóa học kỳ lạ nào đó thôi』
Nói thế rồi, con chim ruồi nhìn sang phía tôi thêm một lúc, rốt cuộc cũng thở dài. Một tiếng thở dài thật sâu, đầy mỏi mệt như thể đã quá chán ngán. Sau đó cô nhìn về phía nhóm Tamaki. Nheo mắt lại. Quan sát.
『…Mà, dẫu ta có ngăn thì ngươi vẫn sẽ làm thôi, phải không? Đành chịu vậy. Giờ, với pháp trận hiện tại, ta cũng không thể giúp được gì cho ngươi cả. Cho phép ta theo dõi thí nghiệm này nhé?』
「Tôi ghi nhớ tấm lòng cô」
Botan dường như đã nắm rõ tình hình hiện tại, nên không hề phí công hay thời gian vào những chuyện vô ích. Lạnh lùng, thực dụng, cô chọn cách tận dụng tối đa hoàn cảnh của hiện trường. Thật là đáng quý.
「…Cái cây này cũng đến giới hạn rồi. Chẳng còn thời gian để mà chuyện trò nữa」
『…Dù sao đi nữa, ta cũng chúc ngươi may mắn』
Khi tôi chỉ vào thân cây mình đang đứng, thứ đang phát ra tiếng răng rắc chuẩn bị đổ xuống, Hachidori cũng nói lời cuối cùng rồi lùi lại. Tôi liếc nhìn cô một cái, rồi tập trung ánh mắt về phía Tamaki. Và nhíu mày lại.
…Nói là vậy, chứ chắc dù không chết ngay, việc chạm vào thứ đó cũng chẳng phải điều gì tốt đẹp. Nhưng mà không còn lựa chọn nào khác.
「Quyết tâm vậy…!!」
Vừa tuyên bố dứt khoát, lập tức tôi dồn sức vào đôi chân. Gồng người lên. Cơ bắp căng cứng. Tôi không muốn đặt chân lên mặt đất đen đặc ấy chút nào. Dự định là sẽ nhảy vọt một phát tới chỗ nhóm Tamaki.
(Tạm thời thì… phải kéo ý thức của nhân vật chính đang có vẻ sa đọa và bay bổng kia trở về đã…!!)
Dựa theo kết luận từ các giả thuyết, đó có lẽ là cách duy nhất. Nói thật thì chỉ cần một người hấp hối là đã sa đọa luôn thì so với nguyên tác đúng là yếu tâm lý quá còn gì?Tôi cũng từng nghĩ vậy, nhưng giờ không phải lúc để bận tâm. Không có thời gian để nghĩ ngợi lung tung.
「Được rồi, đi thôi…!! 「Ợ (。・ω・。)」 …Hả?」
Khoảnh khắc tôi nhảy lên, âm thanh phát ra ngay bên tai là một tiếng ợ, và cùng lúc đó, một cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể. Nhưng lực đã dồn rồi, không thể dừng lại được nữa, và tôi đã nhảy xong mà chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Rơi xuống từ thân cây với tư thế cực kỳ khó coi.
Thì, ý tôi là, điều muốn nói là…
「GuaaAAAAAAAAAAAAA!!??」
Bị cơn đau đột ngột hành hạ, tôi chẳng kịp đỡ hay phản ứng gì mà cứ thế lao thẳng vào trong thứ 「hắc ám」kia. Đồng thời, trong 「hắc ám」, tôi quằn quại như một con thú đang gào rống.
Thứ 「hắc ám」ấy chạm vào trực tiếp thì lạnh như băng… không, như đá khô vậy. Lạnh giá, nhưng lại bỏng rát như nước sôi. Sền sệt như bùn, nhưng lại mờ ảo như sương. Cảm giác chẳng thể phân biệt được là rắn, lỏng hay khí. Chỉ biết rằng, chỉ cần chạm vào là đau đớn, và như thể từng chút sinh lực, từng tia cảm xúc tươi sáng bị hút cạn, cảm giác thực sự không sao diễn tả nổi.
Đau đớn, đau đớn, đau đớn, và còn hơn thế nữa là cảm giác mệt mỏi và mất sức xâm chiếm, khiến tôi gần như mất hết tinh thần… Dẫu vậy, trong tình cảnh ấy, cơn giận dữ hiện giờ của tôi vẫn lấn át được tất cả.
「M-Mày đấy hả!? Sao lại dám làm trò này đúng ngay lúc quan trọng thế này hảảảả!!?」
Tôi quằn quại trong 「hắc ám」, mắng chửi con nhện trắng. Toàn thân đang biến chất. Cảm giác như đang bị khí âm xâm nhập, nhưng may mắn hay bất hạnh thay, cơn giận lại đang bù đắp phần đó. Dù gì thì, tôi chẳng hề thấy vui chút nào cả!
Trong khi đó, con nhện trắng khốn khiếp kia thì thản nhiên leo lên đầu tôi để tránh bùn, còn ra vẻ xoa bụng sung sướng với vẻ mặt 「No quá no quá ( ^ω^ )」. Này, mày còn dùng cả biểu cảm icon nữa à, mày đang đùa với ai đấy hảaaaaa!!?
「Khốn kiếp!! Không thể kết thúc ở chốn này, vì cái lý do ngu ngốc như thế được!!」
Yêu quái hóa, lời nguyền, cùng với nỗi đau đớn dữ dội của 「hắc ám」chồng chất ba tầng, tôi nước mắt rưng rưng mà gắng gượng đứng dậy. Đứng dậy rồi, tôi gồng mình tiến lên trong lớp bùn đen đặc sệt và cản trở đang nhấn chìm nửa thân dưới của tôi. Càng cố gắng tiến về phía trước, thứ gọi là 「hắc ám」ấy lại càng bám riết lấy tôi, ngăn cản từng bước chân. Không khác gì một con slime, nó bắt đầu leo lên thân thể tôi. Như làn sương mù, nó quấn lấy toàn thân. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng nó đang hút đi thứ gì đó từ trong tôi.
Tựa như đang nhai nuốt, nó đang hấp thụ tôi.
「Chiiiii!! Ghê tởm chết đi được!!」
Tôi quạt mạnh những thứ đang bám víu và trèo lên người mình, vừa khạc nhổ mắng nhiếc, vừa lầm lũi tiến bước. Biết hay không biết cũng chẳng quan trọng. Bên này không có thời gian để mà do dự nữa……!!
Không rõ đã trải qua bao lâu. Tôi nhờ cơn đau và phẫn nộ để chống đỡ ý chí, cuối cùng cũng đến được nơi đó.
Chung quanh bị hắc ám nhuộm đen tuyền, chính vì thế, màu sắc kia như một đường ranh rõ rệt cắt rời khỏi khung cảnh xung quanh. Bộ y phục miko trắng tinh, bị nhuốm đỏ và vấy bẩn, cô gái khoác lên người bộ y phục ấy chỉ lặng lẽ ngồi bệt xuống nơi đó, đầu cúi gằm, sắc mặt tái xanh. Cô gái đang nhìn xuống thân thể hấp hối của Iruka, lẩm bẩm điều gì đó khó nghe.
Về phần Iruka, phần thân dưới được cô ôm lấy đang ngập trong 「hắc ám」, lớp lông thú của nó đang bị ăn mòn từng chút một. Dường như Tamaki chẳng nhận ra điều đó. Aah, cái này là trôi xa lắm rồi đây.
「Tiểu thư!? Tamaki-sama!? Người có nghe tôi nói không!?」
Trước hết, tôi cất tiếng gọi tên cô. Đương nhiên là chẳng có lấy một phản ứng. Tiếp đến là lay vai cô. Vừa lay, vừa hét lên sát bên tai. Nhưng vẫn không có chút phản ứng nào. Cô ấy chỉ mãi mê lẩm bẩm một mình.
「Này! Tỉnh lại đi!! Người muốn Iruka chết thế này sao!?」
Tôi mạnh mẽ lay người nhân vật chính. Hét lớn sát bên tai cô. Quát tháo, rồi chuyển sang cầu khẩn, đề cập đến gia đình cô, quê hương của nàng, nhưng vẫn không có hiệu quả. Cả đe dọa cũng vô dụng. Tôi hiểu rằng cô ấy không đơn thuần chỉ đang đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân.
「Khốn kiếp, bọn này lại bám lấy…!!?」
Vì đang ở ngay sát nguồn phát tỏa ra 「hắc ám」, thứ đó bám lấy tôi dữ dội hơn, tràn lên như muốn nuốt chửng. Tôi dùng tay gạt đi, nhưng số 「hắc ám」tràn lên còn nhiều hơn cả lúc tôi quét đi. Dù có quạt bao nhiêu lần cũng chẳng ích gì.
Tôi nghiến răng, lo lắng và bối rối, suy nghĩ. Làm sao đây? Nên làm gì bây giờ? Có thứ gì đó, có cách nào không? Tôi cố moi lại từ trí nhớ những tình tiết, kịch bản, và thiết lập trong nguyên tác. Gắng đào bới lôi chúng ra.
Và rồi, một ý nghĩ chợt nảy ra. Trong hoàn cảnh hiểm nghèo này, là một ý tưởng chẳng hề hợp thời, có phần lạc lõng, thậm chí là không phù hợp. Nhưng giờ đây, hơn nửa thân thể tôi đã bị hắc ám bao phủ, cảm giác mệt mỏi và kiệt sức đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể……. nên lựa chọn thực sự không còn nhiều nữa.
Vậy thì………!!
「Dù gì cũng chết thì có khác gì đâu chứ!!」
Và tôi quyết định vứt bỏ mọi thứ sau đó để ra tay. Quyết định rồi thì hành động diễn ra ngay lập tức. Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, cánh tay của tôi đã vươn về phía cô……
-
Từ thuở bé, Hotoya Tamaki vẫn thường mộng thấy một giấc mơ như thế.
Ấy là giấc mộng về chính mình thuở thiếu niên. Một thiếu niên trừ yêu sư, ngao du bốn phương tám hướng. Diện mạo tràn đầy sinh khí, dù lắm lúc rơi vào hiểm cảnh vẫn cùng muôn người trải qua những cuộc phiêu lưu, khi thì hàng yêu, khi lại cứu người, một giấc mộng như thế.
Bản thân Tamaki vốn không chán ghét việc mạo hiểm. Đã quen với việc bị gọi là 「như con trai」, chính nàng cũng hiểu mình là một cô gái nghịch ngợm và đầy hiếu kỳ. Trái lại, nàng còn có đôi phần ngưỡng mộ chính mình trong mộng, vì bản thân nàng chẳng thể nào tự do như thế được.
…Dẫu sao đi nữa, những giấc mơ bị yêu quái ăn thịt vì thất bại trong trừ yêu thì thực là không thể nào ưa nổi.
Tiếc thay, đã là mộng thì khi tỉnh dậy nội dung sẽ dần phai nhạt khỏi trí nhớ. Thế nhưng, nàng vẫn luôn nhớ rõ mỗi khi giấc mơ ấy là ác mộng, và rằng nó đáng sợ đến nhường nào. Thuở còn bé, mỗi khi mơ thấy giấc mộng đó, nàng sợ đến phát khóc, thường chạy về phòng cha mẹ trong nước mắt. Ngay cả bây giờ, mỗi khi tỉnh dậy, toàn thân nàng đều đẫm mồ hôi.
Việc nàng, dù không ra dáng tiểu thư, vẫn chăm chỉ luyện võ, có lẽ cũng phần nào bắt nguồn từ nỗi sợ trong mộng ấy. Tất nhiên, một phần cũng do bản tính vốn có…
Chính bởi vậy, đối với Tamaki, người luôn nặng tình với thân quyến, Iruka là một người có tần số tâm hồn tương hợp, thậm chí là hình bóng khiến nàng ngưỡng vọng. Dù chẳng nói ra lời, nhưng Iruka sống ngoài thế tục, là nữ nhi mà vẫn mạnh mẽ, cứng cỏi chẳng khác gì nam nhi, và quan trọng nhất là, không như nàng, không phải mang gánh nặng nào trên vai.
Phải rồi… bản thân nàng chẳng hề tự do. Nàng là ái nữ của tộc Hotoya, người cai quản quê hương này. Tuy bây giờ phụ thân còn rộng lượng bỏ qua, nhưng sớm muộn gì nàng cũng phải gả vào nhà nào đó. Dẫu biết đó là lẽ thường, nhưng lý trí thì hiểu, cảm xúc lại chẳng thể thuận theo.
Huống hồ, ngay bên cạnh còn có một người bạn phóng khoáng tự do như thế…
Đêm hôm ấy, ngay cái đêm người bạn ấy bị bắt đi, lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được sinh mệnh đang bị đe dọa, nàng lại mộng thấy giấc mơ đó. Giấc mộng lâu rồi không thấy. Giấc mộng về một bản ngã khác.
Và đó là giấc mộng tồi tệ nhất từ trước đến nay. Có lẽ bởi ban ngày bị yêu quái tấn công? Vào đúng ngày lễ hội mùa màng, quê hương lại bị yêu quái tập kích. Dù có đôi điều sai lệch với thực tại, như việc Suzune giữ vai trò miko, thì cũng chẳng còn quan trọng. Đó là một giấc mơ rõ ràng đến đáng ghét. Gương mặt quen thuộc xuất hiện không ít, và tất thảy bọn họ… chỉ cần nhớ lại cũng khiến người ta muốn nôn mửa.
Tamaki lập tức lắc đầu, cố quên đi ký ức ấy. Đúng thế, chỉ là mơ mà thôi. Chỉ là giấc mộng hư vô, sao phải lo lắng? Nhưng ngay lúc nghĩ thế, nàng nghe tin vùng trạm gần làng bị yêu quái tập kích. Dù lo lắng cho người bạn kia, Tamaki còn cảm thấy một nỗi bất an đang dâng trào trong lòng.
Phải rồi… sáng nay, người bạn ấy chẳng xuất hiện trong mộng. Lạ thay, ký ức giấc mộng hôm nay lại quá rõ ràng, và mang đến cho nàng một nỗi bất an không tên.
Khi tiếng gầm vang rền và tiếng thú dữ nổ tung trời đất, cũng là lúc người bạn với hình dạng như dã thú xuất hiện, Tamaki đã vô thức cảm thấy sợ hãi người ấy. Những nghi hoặc trong đầu, dưới tiếng thét của bạn mình, đã hóa thành một cơn ác mộng rõ ràng. Nhưng nỗi tuyệt vọng ấy sớm bị một cảm giác khác thay thế…
Nàng hiểu rõ, bởi từng cùng nhau trải qua thời gian dài trong vai trò bằng hữu. Nàng hiểu, bởi từng ngưỡng mộ sự tự do ấy. Nàng nhận ra, từng cử chỉ, từng hành vi nơi người ấy đều thấp thoáng nét giả tạo, như một vai diễn.
Giữa lúc hỗn loạn, nàng lặng lẽ đuổi theo. Dù biết đó là hành động bốc đồng, nàng vẫn chẳng thể dừng lại. Vì nàng sợ. Người bạn ấy có thực sự phản bội không? Hay là…? Việc nàng từng học đôi chút võ nghệ cũng khiến nàng thêm bạo gan. Nếu thật sự nguy hiểm, thì quay đầu cũng chưa muộn, nàng đã nghĩ như thế.
Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Từ trong bóng cây, nàng bắt gặp người bạn ấy, thấy thân thể bạn mình chi chít thương tích, liền không kìm được mà lao ra. Vì góc độ nên nàng không thấy được tình hình xung quanh bạn, lại dại dột mà lên tiếng.
Ngay khoảnh khắc nhận ra sai lầm của mình và bị bạn che chở, Tamaki đã hiểu ra sự ngu xuẩn của bản thân. Mọi thứ đều là sai lầm. Hành động của mình, sự ngờ vực đối với bạn, và rằng tất cả những điều ấy đều không thể vãn hồi… tâm trí vốn đã mệt mỏi liền sụp đổ.
Nếu bạn mình là 「thiếu niên」, có lẽ mọi chuyện đã chẳng đi đến nỗi này. Những bất an về tương lai, sự ngưỡng vọng cũng sẽ chẳng đến mức sâu nặng như thế. Là thời kỳ dậy thì, lại đúng lúc tâm lý nữ giới dao động bất ổn. Đòn giáng từ việc thất bại vì lỗi của chính mình, cũng càng thêm khắc nghiệt. Tất cả những điều ấy chất chồng lên nhau, khiến sức mạnh vẫn ngủ say trong nàng bị bóng tối nuốt trọn.
「Không phải… ta chỉ… nhưng… ta đâu có định thế này… Không phải… không phải mà! Ta không sai! Không… không đúng… Ta… ta không muốn thế này…」
Nàng thì thầm như mê sảng, phủ nhận rồi lại bào chữa, phân tích rồi lại hoài niệm. Thế nhưng những lời ấy chẳng đâu vào đâu, vòng quanh như một kẻ đã hóa rồ. Vòng luẩn quẩn ấy không đem lại điều gì rõ ràng. Đôi mắt nàng tiếp tục lẩm bẩm trong vô thức, giờ đã không còn ánh sáng.
Trong tâm trí nàng lúc này, chỉ còn hối hận và biện minh. Cú sốc của tuyệt vọng đã cướp đi lý trí, chẳng để lại lấy một kẽ hở để tỉnh táo. Tình cảnh xung quanh lúc này, nàng chẳng còn thấy gì nữa. Chỉ còn bản năng là trung thực. Cứ như để đáp ứng mong cầu của Tamaki chìm vào thế giới nội tâm, bóng tối bỗng từ dưới chân nàng lan ra.
Vì muốn cứu người mình yêu quý, sức mạnh mới tỉnh giấc liền ngay lập tức biến chất, để phù hợp với mong muốn của chủ nhân.
Bóng tối ấy, không ngừng rút cạn và nuốt chửng sinh mệnh xung quanh, đồng thời phong ấn tâm hồn và cảm xúc của Tamaki lại. Đó là hành động vô thức của bản năng. Để không dừng lại. Để bảo vệ tâm hồn ấy.
Thế rồi bóng tối hút hồn vô tình kia bắt đầu càn quét. Vì ước nguyện của mình, nàng cướp đoạt sinh mạng xung quanh. Ngay mới nãy thôi, một con mồi ngon vừa bị 「hắc ám「 nuốt chửng. Dù con mồi ấy đang liều mình xuyên qua lớp bóng để áp sát, thì nàng cũng chẳng hay biết. Bóng tối chỉ lặng lẽ nuốt lấy nguồn lực to lớn ấy.
Một thanh âm vọng tới bên tai nàng. Nhưng giờ đây, nàng chẳng nghe thấy. Có ai đó lay người nàng. Nhưng tâm hồn đóng kín này chẳng thể cảm nhận. Không, là không muốn cảm nhận.
Nàng sợ. Sợ bị trách mắng vì lỗi lầm và hành động ngu ngốc của bản thân. Không muốn nghe ai cả. Không muốn biết điều gì. Để bảo vệ trái tim này, nàng trốn vào trong lớp vỏ cứng cáp. Bảo vệ tâm hồn. Ừ, thế là được rồi. Bỏ trốn. Ẩn nấp. Lẩn tránh. Cứ như vậy… cứ như vậy mà…
Mo–mi!!!
「Phè!?」
Cùng với tiếng kêu ngớ ngẩn, ý thức của Tamaki bỗng chốc bị kéo về hiện thực. Cảm giác cứng rắn vừa chạm vào nơi nhạy cảm, nơi bản thân cũng ít khi đụng tới, vẫn đang trong độ tuổi phát triển, khiến nàng ngứa ngáy khó chịu, thậm chí có chút khoái cảm nhẹ, khiến tâm lý đang bất ổn của nàng bị đánh úp bất ngờ, còn sốc hơn bất kỳ lời lẽ nào.
Rồi nàng nhìn thấy. Trước mặt mình, một gã đàn ông.
「Hử!? Có phản ứng rồi hả!? Này, trả lời tôi đi! Hiểu lời tôi nói chứ—」
「KYAAAAAA!!???」
「GAAHH!?」
Ngay khoảnh khắc gã đàn ông kia vừa hung hãn bóp nắn ngực nàng vừa lên tiếng, Tamaki đã phản xạ gần như bản năng, gào thét rồi tung nắm đấm thẳng vào mặt gã.
「Hắc ám」tan biến.
「Uwaaaaa!!? Aaaaaahhh!!? Đồ tồi tệ! Biến thái!! Tên cuồng dâm!! Kẻ thù của nữ nhân!! Đi chết đi!! Chết đi chết đi, hãy chết điiii!!」
「Igi!? Ege!? Hidebu!?」
Ngay khi lớp 「hắc ám」 bao quanh biến mất như ảo ảnh, thì vị tiểu thư chính chủ trong cơn nước mắt lã chã đã nhào tới liên tục tung ra chính diện quyền vào mặt tôi như trút tất cả lòng cảm kích. Đương nhiên, tiếng thét ai oán chẳng khác nào tiếng gà bị bóp cổ đúng lúc bị siết cổ của tôi cũng bị ngó lơ. Khoan, đợi đã…… Cái con nhỏ này, là con gái mà từng đòn lại nặng như thế này sao!? Trong khi tôi đây đã nửa bước hóa yêu rồi đấy…!!?
『Không, trước hết thì… ngươi đang làm cái quái gì trong tình cảnh như thế này vậy?』
Thanh âm lạnh tanh cất lên bên tai, hướng đến tôi. Tuy vẫn giữ vẻ bình thản như thường lệ, nhưng lần này lại có phần khinh miệt chưa từng thấy trước đó. Không phải vậy đâu, tôi hành động hoàn toàn dựa trên lý trí. Đã có tác dụng rõ ràng mà…… phải không?
Cách mà tôi kéo Tamaki vừa rơi vào hắc ám đến mức lộ rõ nét mặt phởn tợn với biểu cảm Ahegao Double Peace trở lại phía này, tuyệt đối không phải do tâm tư nhơ nhớp nào cả. Dù sao thì, tôi cũng đã suy nghĩ kỹ càng mới ra tay.
Để giải quyết tình huống này, tôi đã dốc toàn bộ ký ức về nguyên tác và các ấn phẩm liên quan đang lưu trong não. Và rồi, thứ chợt hiện ra trong đầu tôi là một tình tiết từ manga bốn khung, một đoạn truyện tranh hài được thêm vào trong bản chuyển thể.
Dù đó là một đoạn truyện thêm với đầy tính gây cười, nhưng đôi lúc nội dung của nó lại kiêm luôn vai trò giải thích thiết lập, và hành vi của tôi lúc nãy chính là dựa vào một trong những đoạn ấy.
Việc thi triển thuật thức hay dị năng đều đòi hỏi phải tập trung tinh thần. Vì vậy, như một chiêu bất ngờ để ngăn chặn thuật thức của đối phương ngay trước khi được phát động, đã từng có một mẹo bán đùa bán thật là chiến thuật 「bóp ngực bất ngờ」. Không chỉ kích động sự xấu hổ, mà vốn dĩ đây cũng là nơi nhạy cảm về thần kinh, nên thật sự nghe nói là cũng có tác dụng nhất định. Trong bốn khung ấy, tiểu thư út nhà Ako và cả Shiro đều từng là nạn nhân.
………Nói thật thì, trong thực chiến mà áp sát được đến mức ấy thì cứ đâm xuyên ngực rồi tiễn đi luôn còn nhanh hơn còn gì?
(Được ăn cả, ngã về không… nhưng mình đã chọn đúng!!)
Thành thực mà nói, lý do tôi dùng đến cách này là vì chẳng thể nghĩ ra biện pháp nào khác. Nếu cách này thất bại thì cũng gần như bó tay hoàn toàn rồi. Dù chẳng mong đợi gì nhiều……… nhưng không ngờ lại thành công thật, cứ như một eroge vậy…… không, đây vốn là một thế giới eroge mà.
Mà thôi, gác chuyện đó qua một bên………
「Tiểu thư! Tiểu thư Tamaki! Xin người hãy dừng tay đánh đấm lại đi, hiện tại không phải lúc để làm chuyện đó đâu ạ!!」
「Ồn ào quá! Ồn ào quá! Lần này ta tuyệt đối không tha thứ đâu đấy!? Đồ biến thái! Cái tên này……… Eh? Gì vậy? Đây là đâu……? Còn anh, sao lại ở đây? Hả? Dáng vẻ này là sao? Hả? Hả? Uwaa!? Rắn!?」
Tamaki, người vẫn đang phẫn nộ trước lời can ngăn của tôi, cuối cùng cũng bắt đầu nhận thức được tình hình xung quanh. Và rồi cô sững sờ. Sau đó, khi nhận ra dị dạng của tôi, cũng như con rắn, lời nguyền đang quấn lấy thân thể tôi, đang lè lưỡi ra trước mặt Tamaki như kiểu 「yo~」, thì cô ngã ngồi ra đất vì hoảng sợ và đờ đẫn.
……Không thể cứ ngồi chờ cô hồi phục như thế này được, tôi bèn nắm lấy vai cô, tra hỏi.
「Tiểu thư, người còn nhớ chuyện vừa xảy ra không?」
「Ừ, ừm? Ơm… chắc là có… hình như là lúc đó đang ở lễ hội thì Iruka xuất hiện…… rồi tôi đuổi theo cô ấy…đúng rồi! Iruka thì sao!? Iruka…!!?」
Trước câu hỏi của tôi, Tamaki cố lục lại ký ức. Rồi nàng nhận ra người bạn đang nằm trên đầu gối mình. Khi đã nhận ra rồi, sắc mặt nàng trở nên tái xanh…… Dường như cô không nhớ gì về chuyện vừa bị 「hắc hóa」.
「Iruka!? Không thể nào!!? B, bụng của cô ấy………!!?」
「Không được! Tuyệt đối không được chạm vào!!」
Tôi lập tức ngăn Tamaki lại khi nàng định sờ vào Iruka. Nội tạng đang lòi ra rõ rành rành. Không thể để kẻ ngoại đạo chạm vào như vậy được.
「Tôi sẽ cứu lấy cô ấy. Xin người hãy an tâm」
Nói thật thì… không cứu thì thể nào cô cũng lại sa vào hắc ám nữa nhỉ? Tôi cũng chẳng chịu nổi thêm lần nào nữa đâu.
Trước tiên, tôi thay đổi tư thế của Iruka từ trong lòng Tamaki. Tôi đặt cô nằm ngửa để giảm gánh nặng, đồng thời dễ quan sát vết thương hơn. Tôi vén y phục cô lên, để lộ vùng bụng. Đây là……
「…!」
『Bị rạch khá sâu rồi. Mà máu cũng ra quá nhiều. Dù là bán yêu đi nữa thì e là cũng không chịu nổi lâu đâu?』
Giọng nói như người ngoài cuộc của Botan vang lên, nhưng nhận định thì lại rất chuẩn xác. Khi nhìn gần mới thấy vết thương còn thảm khốc hơn nữa. Khâu lại thôi là vô ích rồi. Nếu vậy thì…!!
「Hi!? A-anh định làm gì thế kia!!?」
Tamaki sợ hãi khi thấy tôi dùng đoản đao đâm vào tay mình. Dĩ nhiên rồi. Vì hành vi ấy trông chẳng khác nào điên loạn. Nhưng không phải là tôi đã mất trí.
『Không lẽ… ngươi còn tỉnh táo đấy chứ?』
Con chim ruồi cũng thốt ra lời lạnh lùng khi nhận ra mục đích của tôi. Đúng nghĩa đen là đang nghi ngờ lý trí của tôi. Nhưng tôi không dừng lại. Trong những phương án mà tôi có, không có cách nào khác để giữ Iruka sống sót cả. Dù là đánh cược, thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. ……Dù sao thì tôi và cô ta, sau này cũng chẳng sống lâu được. Hãy rộng lượng một chút cho tôi nhé?
「Xin hãy bình tĩnh. Bán yêu thì phải có cách chữa trị riêng cho bán yêu」
Tôi nửa thật nửa hư mà trấn an Tamaki, vẫn đang nhìn tôi đầy bất an. Quả thực, với yêu quái thì máu tươi chính là món ngon bổ dưỡng. Nhưng điều trọng yếu lần này không phải là máu, mà là 「yếu tố」chứa trong máu của tôi.
(Không phải như mình, nhưng cô ta cũng là gián tiếp……!!)
Nghĩ đến hậu quả sau này khiến tôi chẳng thể an lòng. Thế nhưng……… xin lỗi nhé Iruka, nhưng hiện giờ, việc ngăn tiểu thư chính chủ trước mắt khỏi lập tức hắc hóa là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Ít nhất thì, không thể để Iruka chết ngay lúc này được. Dù sau này tôi với cô ta có bị chém đầu bêu xác đi nữa, thì hiện tại, ít nhất phải giữ mạng cho cô ấy đã.
「Là ý muốn của tiểu thư đấy, đừng trách móc gì ta nhé?」
Khi tôi lên tiếng như vậy, Iruka mơ hồ đưa mắt nhìn về phía tôi. Không có đáp lời. Chỉ thở hổn hển mà thôi. Hẳn là cô ta chẳng còn sức nói chuyện. Thời gian không còn nhiều.
Tôi nhét phần nội tạng đang lòi ra của Iruka trở lại vào bụng, rồi ép vết thương khép miệng lại. Đồng thời, tôi đổ dòng máu của mình, đã chuẩn bị sẵn trên lòng bàn tay, vào miệng Iruka……!!
(Dù có thối rữa thì vẫn là hiện thân của Địa Mẫu Thần, vị thần sự sống! Hỡi thân xác của ta ơi…xin hãy giúp ta lần này!!)
Thường ngày chuyên đem đau khổ cho người khác, ít nhất thì lúc thế này cũng nên làm được việc gì có ích chứ.
Tôi không rõ lời nguyện cầu có linh nghiệm hay không. Nhưng khi nhìn vết thương, máu chảy từ miệng vết cắt đã khép tạm thời rõ ràng đang chậm lại. Tốt! Có hiệu quả……!!
「Nếu vậy thì……!!」
Tôi dùng đoản đao rạch rộng thêm vết thương ở cổ tay mình. Nếu không làm thế thì vết thương sẽ lập tức liền lại. Cứ mỗi lần gần lành thì tôi lại xé rộng ra. Rất đau, nhưng……… tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Dù gì đi nữa, có vẻ như đã thành công…… đó là suy nghĩ chủ quan đã khiến tôi sơ hở. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tiếng gầm vang lên khắp nơi.
(…!? Không ổn rồi, yêu hóa đang……!!?)
Iruka bắt đầu quằn quại. Cơ thể bán yêu đầy thương tích phát ra những âm thanh răng rắc rợn người. Lông thú mọc đầy khắp thân. Rõ ràng là tình trạng yêu hóa đã trở nặng. Chết tiệt, thua cược rồi sao!?
『Không, không phải. Đây là…… chú nguyền sao!?』
Nhưng Botan lại nói khác. Đồng thời, nàng nhìn vào trạng thái của Iruka và vô thức thốt lên kinh ngạc. Tôi cũng ngạc nhiên. Một tình huống vượt quá dự đoán hoàn toàn. Chú nguyền, là sao……!?
「Là ai!? Lũ yêu quái kia sao……!?」
『Không, bản chất của nó lại khác. Không phải thuật thức của triều đình… cũng không phải của gia tộc trừ yêu. Dù sao đi nữa, không thể để yên thế này được!!』
Cứ như thế, nhanh chóng, những tấm phong ấn mà con chim ruồi thở ra là vài chiếc phong ấn. Có lẽ đó là thứ để khống chế tôi lại khi đến lúc cần thiết. Ngay từ khi cô ấy định dùng nó mà không do dự, có thể nhìn thấy rõ sự lo lắng của cô ấy.
Tuy nhiên, phong ấn trước khi phát huy tác dụng đã bị vuốt của sói xé nát.
「……!?」
「Iruka!?」
Cùng lúc đó, Iruka nửa hóa thú lao tới tôi. Tôi đỡ được nhưng vì quá bất ngờ nên phản ứng chậm trễ.
「Gr!?」
Cô ấy cắn vào cổ tôi, những chiếc răng nanh sắc nhọn đâm sâu vào cổ. Cô ta... là ai vậy...!?
「Iruka!? Tại sao...!? Dừng lại đi! Đừng làm thế...!」
Tamaki cố gắng kéo Iruka ra khỏi tôi từ phía sau. Nhưng sức mạnh của một tiểu thư khuê các như cô ấy thì trước sức mạnh của bán yêu như Iruka chẳng thể làm gì được. Thậm chí còn phản tác dụng.
「GRUUUUUUU………!!」
「Không ổn rồi...!?」
Khi sự chú ý của Iruka bị phân tán bởi Tamaki, cô ta liền lao về phía Tamaki... Nhưng tôi kịp giữ cổ cô lại để ngăn chặn. Từ phía sau khóa chặt, trói buộc cô ta.
「Chết tiệt!?」
Tôi nhìn vào hông Iruka. Máu bắt đầu thấm ra. Không được, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn...
Tôi vòng tay ra phía trước Iruka. Dĩ nhiên, cô ta cắn vào cánh tay tôi. May mà cánh tay tôi cũng đã nửa hóa yêu, nên răng cô ấy không cắm sâu vào. Máu vẫn chảy, nhưng nếu là cánh tay người bình thường thì chắc đã bị cắn đứt mất rồi.
「Sao lại thế này... Tại sao, Iruka...?」
Tamaki nhìn thấy cảnh đó, bàng hoàng mắt ươn ướt, run rẩy sợ hãi. Cô ấy sợ hãi, tuyệt vọng. Này, dừng lại đi. Có điều gì đó rất đáng ngại đang đến rồi...
『Nếu chỉ thế thì thà giết luôn còn dễ xử lý chú nguyền hơn, nhưng xem ra không thể như vậy được.』
Botan cũng đang lo lắng như tôi. Nhưng hỏi làm thế nào để giải quyết tình trạng này thì... chết tiệt, tôi cũng đang khổ sở vì toàn thân biến dị và lời nguyền đây này!? Tại con nhện yêu kia... Ừ? Nhện kia đang ở đâu rồi nhỉ...
『Ah.』
Khi tôi còn đang thắc mắc thì bỗng nhiên Botan lên tiếng như nhận ra điều gì đó. Tôi cũng nhìn theo hướng cô ấy chỉ.
Con nhện trắng đã di chuyển từ trên đầu tôi, bò bằng cái bụng phình to đến trước mặt Iruka đang vùng vẫy. Khi hoàn thành di chuyển, nó thở phào nhẹ nhõm. Ngay khoảnh khắc đó... nó bắt đầu nhảy múa.
「Ha?」
Con nhện trắng nhảy múa ngu ngốc như đang múa Awa Odori vậy. Cả tôi và Botan đều ngẩn người một lúc. Botan thì thầm: 『Chẳng lẽ không phải đùa sao?』
Tôi cũng nhận ra sau đó. Chú nguyền đang ám Iruka làm sức mạnh bị giảm đi. Chú nguyền dần tan biến theo từng bước nhảy ngớ ngẩn của con nhện.
『...! Thì ra là như vậy! Đầy tớ, bảo miko trước mặt cầu nguyện cho con nhện này ngay!』
「Ể...!? A, được!!」
Botan tỉnh táo lên và ra lệnh, tôi liền hét với Tamaki.
「Tiểu thư, hãy cầu nguyện đi... Hãy dâng lời cầu nguyện cho con nhện này như miko đi!」
「Eh...!? N-nhện sao!?」
Tamaki bối rối trước đề nghị đột ngột. Khi nhìn thấy con nhện trắng nhảy Moonwalk, cô ấy còn hoảng hơn nữa. Thật đúng là thấy một con nhện to bằng tarantula múa moonwalk mà không kinh sợ thì mới lạ!
「Ôi!? C-cái gì thế này...!?」
「Là thần đó, dù hơi ngớ ngẩn...!!」
『( ≧∀≦)ノ』
Con nhện trắng giơ tay lên như đáp lại lời tôi. Này, đừng dùng mặt cười lạ lùng đó nữa! Mà nó hiểu hay không hiểu tôi đang nói gì vậy!?
「Nhanh lên đi! Tiểu thư! Hãy cầu nguyện cho nó đi! Người có để Iruka thế nào cũng được sao!?」
「Hi... Hiểu rồi!!」
Trước lời hét đầy quyết tâm của tôi, Tamaki sợ hãi nhưng bắt đầu cầu nguyện với tư cách miko. Cô ấy ngồi trước con nhện, chắp tay lại trang nghiêm bày tỏ nguyện vọng.
『Dù có mục nát, con nhện vẫn là thần tính. Nhờ máu của ngươi mà bụng nó đã no đủ. Lễ vật cũng đủ rồi, chỉ cần lời cầu nguyện của miko thôi...』
Botan vừa nói vừa nhìn sức mạnh đang tràn đầy, tôi cuối cùng cũng hiểu được mục đích của cô ấy. Quả nhiên, công đoạn chuẩn bị rất hoàn hảo.
Chỉ còn lại miko, người quan trọng để hướng sức mạnh thần tính... nhưng đồng thời cũng là vấn đề.
「Không được rồi! Không, không có phản ứng gì hết!!」
Một lúc sau, nhưng không có gì xảy ra. Tamaki như sắp khóc lên, la hét điên cuồng, thảm thiết. Con nhện trắng thì nhìn Tamaki với gương mặt 『(; ̄Д ̄)?『. Đồ ngốc này...!?
(Chờ đã. Không, đây có thể là...!?)
Tôi suýt nữa hét mắng con nhện khốn nạn, nhưng rồi chợt nghĩ tới khả năng khác. Nhìn Tamaki, tôi càng chắc chắn.
「Tiểu thư! Hãy cầu nguyện lần nữa! Lần này nghiêm túc, tập trung...」
「Ha!? Tôi đang làm thật đấy...!!」
Tamaki phản ứng dữ dội, mặt cô ấy run rẩy, tức giận.
「Tiểu thư, xin hãy bình tĩnh.」
「Làm sao mà bình tĩnh được chứ!!」
Tamakihét lên. Mặt cô ấy méo mó, nước mắt chảy dài từ khóe mắt.
「Tôi không hiểu gì hết... Từ lúc nãy đến giờ chẳng hiểu gì cả...」
Tamaki khóc. Nức nở. Khóc như đứa trẻ.
「Tôi không muốn... Không thể làm được đâu. Tôi không phải miko thật sự. Dù có nói vậy... tôi không thể...」
Tamaki khóc lớn. Mặc dù đã trưởng thành... nhưng thật khó trách. Một tiểu thư khuê các cô ấy bị cuốn vào tình cảnh này mà chẳng hiểu gì, hoảng loạn cũng là chuyện dễ hiểu.
Tuy nhiên, tiếc thay tôi không đủ kiên nhẫn để an ủi cô ấy mãi được.
「Tại sao lại thế... Tôi chỉ muốn...」
「Tiểu thư.」
「Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì...」
「Nghe đây! Hãy nghe tôi nói!!」
Lời nguyền và sự hóa yêu đang ăn mòn cơ thể tôi, cũng làm tê liệt tinh thần, nên tôi mới hét lên như vậy. Có lẽ Tamaki chưa từng bị ai quát mắng, nên cô ấy im lặng. Cô ấy giật mình, nhìn tôi sợ hãi. Tôi thầm tự trách sự thất bại của bản thân.
Tuy nhiên, điều đó có thể chỉ là lo lắng thừa. Vì ngay sau đó, ánh mắt cô ấy dời sang cánh tay tôi. Cánh tay bị Iruka cắn đẫm máu...
(Này này, cô ấy... không phải đang lo lắng cho mình sao...?)
Lúc đó tôi nhớ lại tính cách của nhân vật chính trong nguyên tác. Ừ, ở miếu thờ cũng vậy. Thật không ngờ, nhân vật chính này sinh ra trong thế giới này mà lại...
Dù sao thì nhân vật chính này cũng rất tốt bụng. Tôi nhận ra điều đó và cảm thấy áy náy... nhưng vẫn cất lời.
「Tiểu thư, đừng xấu hổ vì nỗi sợ của bản thân.」
Tôi nói với Tamaki bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể. Cô ấy nức nở run rẩy, không đáp lại. Tôi không bận tâm, tiếp tục nói nhẹ nhàng.
「Đừng sợ mắc sai lầm. Sợ hãi và thất bại là chuyện ai cũng gặp.」
Tôi vận dụng toàn bộ trí não, tìm ra nguyên nhân gây áp lực cho cô ấy rồi chỉ ra. Tôi cố gắng đồng cảm và động viên cô ấy.
Giả vờ đứng về phía cô, tôi lên tiếng gọi.
「Tiểu thư hiện đang rất sợ hãi phải không? Sợ mất đi bạn bè, sợ bị bạn bè oán hận… Phải vậy không? Tôi hiểu mà, điều đó thật đáng sợ.」
Dù con nhện trắng đó là một tên ngốc trẻ con đi nữa, thì cũng đã tự mình sử dụng quyền năng, sức mạnh thần cách. Chẳng lẽ nó lại đang múa điệu Awa mà chẳng hiểu nổi tình cảnh hiện tại hay sao? Nếu không phải vậy, thì chỉ có một lý do duy nhất khiến lời nguyện cầu không được đáp lại, nội dung lời nguyện cầu của Tamaki đã sai.
Không, nói vậy cũng có phần sai lệch. Chính trong tâm trí cô, lời nguyện cầu ấy chưa bao giờ hoàn toàn định hình. Mà còn là… tiềm thức của cô.
Có lẽ Tamaki đang nghĩ việc bạn mình bị thương là lỗi của bản thân. Cô tự trách, giằng xé không thể chấp nhận điều đó. Chính cảm xúc ấy đã làm lời nguyện cầu trở nên hỗn loạn. Nhiều suy nghĩ đan xen, thậm chí cô còn sợ hãi cả việc cầu nguyện.
Cô ấy đang sợ, sợ rằng sau tất cả, sẽ bị Iruka giận dữ trút xuống.
…Chính vì vậy, tôi mới giả vờ ở bên cô. Nhẹ nhàng, thì thầm vô trách nhiệm như ác quỷ.
「Nhưng, điều đó không đáng để sợ đâu.」
「T-…tại sao chứ…?」
Cuối cùng, Tamaki mới yếu ớt lên tiếng đáp lại lời tôi. Giọng cô ấy run rẩy, pha lẫn tiếng khóc, nhưng vẫn lắng nghe những gì tôi nói. Đúng là nhân vật chính, ngoan ngoãn thật đáng quý. Nếu chẳng phải thì lúc này có lẽ cô ấy vẫn đang gào khóc không ngừng. Thật đúng lúc quá chừng.
「Cô ấy, Iruka đến đây không phải vì ác ý hay thù hận đâu. ...Guh!? Tiểu thư cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên mới đuổi theo tới đây, đúng không?」
Giữa chừng, cơn đau do cơ thể biến yêu khiến tôi quằn quại, nhưng tôi vẫn nói cho xong.
Đúng vậy, Tamaki hẳn đã cảm thấy nghi ngờ với lời cảnh báo kiểu Okuri Ookami mà Iruka dành cho dân làng. Nên mới đuổi theo đến tận đây để xác minh thực hư. Dù sao thì cũng chẳng ai lại ngây thơ đến mức nghe xong lời đe dọa giết người liền chạy theo mà chẳng đề phòng gì cả. ...Phải không đấy?
Thấy Tamaki khẽ gật đầu như để xác nhận, tôi âm thầm thở phào. Rồi cố chịu đựng cơn đau, tôi tiếp tục nói rõ hơn.
「Nếu thật sự cô ấy ấy căm ghét người, thì đã chẳng tới tận đây đâu. Hơn nữa, hành động lúc nãy cũng vậy.」
「Hành động... lúc nãy?」
「Nếu cô ấy thật sự oán hận người, thì lẽ ra đã tấn công tiểu thư trước cả tôi rồi.」
Nửa câu đó là bịa đặt. Thực tế thì, hành động của yêu quái vốn dã tính khó lường, nên cũng chẳng thể kết luận chắc chắn. Việc Iruka nhắm vào tôi trước Tamaki có lẽ chỉ là tình cờ mà thôi. Nhưng... mà thôi, giờ lừa được nhân vật chính là đủ rồi.
「Iruka không hề oán trách người đâu. Nên không cần phải sợ nữa.」
「N-nhưng mà...」
「Nếu người vẫn còn sợ, thì tôi sẽ cùng người đến xin lỗi Iruka. Tôi cũng còn món nợ với cô ấy. Hơn nữa... xin lỗi cùng nhau bao giờ cũng dễ chịu hơn là một mình còn gì?」[note73467]
「Cùng nhau...?」
「Phải, cùng nhau.」
Tôi nói thêm như thế với Tamaki, cô vẫn mang vẻ mặt u sầu, nhưng lúc nhìn tôi lại có vẻ như đang dò xét phản ứng. Biểu cảm cô gái dịu đi đôi chút, chắc hẳn không phải do tôi nhìn nhầm.
Biên kịch có nói trong fanbook, nên không thể sai được. Con người tên Hotoya Tamaki này, vừa mạnh mẽ lại vừa yếu đuối.
Vì điều gì đó, vì ai đó, cô ấy có thể ngoan cường, thậm chí đôi khi đi sai đường mà trở nên tàn nhẫn. Nhưng ngược lại, nếu đánh mất điều mình cố giữ lấy bằng mọi giá... cô sẽ trở nên dịu dàng, chân thành, thuần khiết, và cũng nhút nhát. Gồng gánh quá nhiều điều sẽ khiến tâm hồn trong trắng ấy gãy vụn, và sau đó thì cô sẽ sa ngã. Sa ngã vào vực sâu. Cô là người như vậy đấy.
Vậy nên, tôi sẽ cổ vũ cho cô ấy. Nói rằng không sao đâu, khiến cô an tâm. Trấn an cô... rồi chỉ lối. Dẫn dắt. Giả vờ rộng lượng rằng tôi đang giúp đỡ, rồi ép cô đứng dậy. Ép cô vượt qua.
(Phải rồi, xin lỗi nhé, nhưng tôi không để cô sa vào bóng tối đâu. Tôi sẽ không để cô chọn con đường dễ dàng đó đâu...!!)
May mà cũng bất hạnh thay, dị năng có sức nặng kích hoạt Bad Ending, đã thức tỉnh vào lúc này. Nếu tại đây mà cô lại để bạn thân mình chết trước mắt, tạo thành chấn thương tâm lý... thì hậu quả sau này khó mà lường được. Không chỉ quốc gia này, mà cả gia đình cô ấy cũng có thể đi đến một cái kết tồi tệ. Tôi không muốn thế.
Vậy nên, tôi an ủi cô . Cổ vũ cô . Cô phải đứng dậy. Cô phải vượt qua nơi này. Dù chính tôi cũng thấy điều mình làm thật tệ... Nhưng vẫn phải làm thôi, vì cô là nhân vật chính cơ mà!!
「Xin lỗi... cùng nhau, xin lỗi Iruka...」
Trong khi tôi âm thầm tự giễu mình, Tamaki tiếp tục lẩm bẩm, như đang trấn tĩnh lại. Cô ấy nhìn Iruka một lần. Dù Iruka, trong dạng bán yêu, đang gầm gừ, trừng mắt nhìn cô, nhưng Tamaki không hề né tránh ánh mắt ấy. Thành thật, cô đối diện với người bạn của mình.
Sau đó, cô ấy hít một hơi sâu. Làm dịu lòng mình. Rồi cứ thế đắm chìm trong suy nghĩ... vài khắc sau, cô nhìn về phía tôi. Không còn là ánh mắt yếu ớt ban nãy nữa, mà là một cái nhìn kiên định.
「Những lời đó... không phải là nói dối đấy chứ...?」
「...Tôi không thể hứa chắc được đâu?」
「…Gì mà nhạt thế…」
Tamaki cười khẽ trước câu trả lời chẳng ra gì của tôi. Rồi nàng vươn tay chạm vào Iruka, đang bị tôi khóa chặt. Vuốt ve cái đầu sói của cô ta. Dù Iruka gầm gừ, cô ấy cũng không sợ. Không còn sợ nữa.
「Nhện-sama, thật vô cùng thất lễ. Xin một lần nữa, hãy lắng nghe lời nguyện cầu của miko này.」
Tamaki cúi đầu trang nghiêm trước con nhện trắng đang nằm dưới chân mình. Còn con nhện ngốc đó thì phản ứng kiểu 『(*´∇`)ノ』 — cứ như đang nói 「được thôi~」. Nhìn thế nào cũng không thấy được chút uy nghi của một thần cách, dù chỉ là cấp thấp.
Lần này, Tamaki nhìn phản ứng đó mà khẽ mỉm cười. Cô đã đủ bình tâm để có thể mỉm cười. Rồi chỉnh lại tư thế, chắp hai tay vào nhau. Lặng lẽ cầu nguyện.
Lập tức, sự khác thường xuất hiện. Thứ áp lực nặng nề mà lần đầu không cảm nhận được giờ đây dội thẳng vào người. Nhưng không phải là sợ hãi, mà là sự kính ngưỡng. Tựa như có một điều gì đó to lớn và hùng mạnh đang hiện hữu nơi đây.
「Đây là…」
Iruka từ lúc nào đã ngừng gầm gừ. Tôi cũng nín thở. Bản năng tôi mách bảo, điều sắp xảy ra chính là kỳ tích.
『Không có gì ghê gớm đâu. Nó giống như mấy loại linh thuật hay yêu thuật cao cấp thôi. Là sự thay đổi giới hạn về khái niệm. Chỉ khác là, thần lực vì mang「chất lượng」thuần khiết hơn nên được ưu tiên hơn linh lực hay yêu lực, thế thôi.』
Con chim ruồi lẩm bẩm với vẻ chán chường. Vô cùng hời hợt, cô lý giải hiện tượng như thể chỉ là chuyện thường ngày trong sách giáo khoa. Nhưng dù đã hiểu điều đó, tôi vẫn không thể không kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Gió nổi lên từ đâu đó. Xoáy quanh Tamaki và Iruka ở trung tâm. Tamaki chẳng hề nhận ra, vẫn chỉ tập trung cầu nguyện. Và như để đáp lại, con nhện trắng, vốn đang múa điệu nhảm nhí, đã bắt đầu phát sáng. Ánh sáng ngày một rực rỡ hơn.
Và rồi, ánh sáng trắng ấy lan rộng, như muốn nuốt chửng toàn bộ không gian xung quanh…


7 Bình luận