• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 6 - Từ đây mới là Địa Ngục

Chap 80

6 Bình luận - Độ dài: 9,846 từ - Cập nhật:

Trên các tuyến đường được Phù Tang Quốc xây dựng khắp nơi, cứ cách vài dặm lại có các trạm gác hoặc cửa ải có binh lính đóng giữ.

Hiển nhiên, trong thế giới nơi yêu ma quỷ quái tung hoành như lẽ thường tình này, phần lớn con người buộc phải tập trung sinh sống tại những vùng đất có mạch linh. Bằng cách dựng lên kết giới hoặc thành lũy vật lý để bảo vệ an toàn, họ xây dựng các thôn xóm lớn nhỏ xung quanh đó, rồi mở ra đường cái nối liền các điểm dân cư rải rác ấy. Mạng lưới lưu thông của các khu vực sinh tồn ở khắp nơi chính là tuyến huyết mạch đối với triều đình, cũng như nền kinh tế và quốc phòng của Phù Tang Quốc, do đó công tác canh phòng và giám sát vô cùng nghiêm ngặt.

Vì thế, những kẻ cố tình men theo lối thú đạo nằm ngoài đường cái, tất yếu đều là những người có lý do đặc biệt để tránh bị người khác phát hiện.

………Trong khu rừng rậm rạp, cách xa hẳn con đường cái, hai con tuấn mã đang lao đi vun vút.

Một con là ngựa lông nâu nhạt thường thấy, còn con kia là một con tuấn mã lông xanh đen như mực, một giống ngựa ngoại lai đến từ lục địa. Trên lưng chúng là hai bóng người khoác áo choàng. Hai kỵ binh ấy thi thoảng ngoái đầu lại, không ngừng giục ngựa như thể đang trốn chạy khỏi điều gì đó. Họ cứ thế phi mã giữa khu rừng rậm.

Bất chợt, từ trên cao vọng xuống một tiếng động lạ. Hai kỵ binh vốn đã cảnh giác xung quanh lập tức bị âm thanh ấy thu hút, vừa thúc ngựa phi nước đại, vừa ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.

Ngay sau đó, tầm nhìn của họ đảo lộn. Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong mắt họ, là cảnh tượng một hình nhân không đầu đang cưỡi ngựa.

-

「………!?」

「Mồi nhử bị tiêu rồi à? Nhanh hơn ta tưởng đấy chứ.」

Tôi, khi ấy đang leo lên con đường gập ghềnh của ngọn núi hiểm trở với hành lý nặng trĩu sau lưng, lập tức bặm môi khi cảm nhận được mối liên kết với thức thần mà tôi đang chia sẻ thị giác đã bị cắt đứt. Iruka, kẻ đang nhẹ nhàng nhảy qua từng tảng đá ở phía trước, quay đầu lại, vẻ mặt như vừa nhai phải sâu đắng.

Để đánh lạc hướng truy binh, tôi đã thả ra hơn hai mươi mồi nhử. Phần lớn trong số đó chỉ là những thức thần hoặc dã thú được bôi máu giả và gắn thêm hành lý để tạo sự ngụy trang. Nhưng mồi nhử quan trọng nhất chính là thức thần cưỡi ngựa trốn chạy, loại mồi tinh vi nhất mà tôi dày công chuẩn bị.

Thứ đó được khoác áo choàng để che giấu dung mạo, hành vi được lập trình kỹ càng, một tuyệt phẩm không thể chê vào đâu. Vậy mà lại bị hạ gục chẳng kịp câu giờ chút nào. Thế là một nửa số mồi đã bị xóa sổ rồi. …Mà này, bay cả đầu người ta luôn, không phải quá dã man sao?

「Chú nguyền mới chỉ phát động đến giai đoạn một thôi chứ? Chẳng lẽ định giết người thật à.」

Tôi ngước mắt lên trời thở dài, rồi liếc nhìn thứ đang quấn quanh vai mình và lẩm bẩm.

Một con rắn. Một con rắn không có thực thể, uốn lượn từ vai trái quấn xuống cánh tay. Cái lưỡi dài thè ra, đôi mắt lạnh lùng đảo quanh thăm dò. Vừa thăm dò, nó vừa nghiêng đầu khó hiểu không biết bao nhiêu lần. Nhìn thấy dáng vẻ ấy, tôi bất giác liên tưởng đến thanh yêu đao của cô nàng báo tử nọ. Mà con rắn này, về mặt 「đáng ghét「, cũng chẳng thua kém yêu đao kia là bao.

Có nhiều loại lời nguyền để ép buộc người khác phải tuân phục, trong đó có cả những loại được các gia tộc pháp sư phong ấn cẩn mật. Lời nguyền mà gia tộc Onizuki sử dụng để khống chế đám đầy tớ cũng thuộc dạng bình thường so với các loại đó. Nhưng tất nhiên, không có nghĩa là nó dễ chịu gì.

『Xà Thằng Oán Niệm Phản Chi Độc Chú』, tên gọi của loại chú thuật phục tùng mà tất cả đầy tớ dưới trướng gia tộc Onizuki đều bị yểm. Cơ chế của nó khá cổ điển, dùng xác rắn bị giết làm vật dẫn, hóa thành oán linh.

Hiệu lực của lời nguyền chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất là để cảnh cáo, toàn thân sẽ bị một oán linh hình rắn siết chặt. Dù không chết nhưng đau đớn lan khắp người. Nếu phản kháng, xương cốt và cơ bắp sẽ bị nghiền nát.

Tầng thứ hai là lúc độc nha phát huy, cổ sẽ bị oán linh cắn và tiêm độc vào. Ban đầu là độc tê liệt, sau đó là độc tan cơ có tác dụng chậm. Loại sau đúng như tên gọi, khiến cơ bắp toàn thân tan chảy từ bên trong. Nếu xui xẻo, cơ tim sẽ bị tan rã, dẫn tới khó thở rồi chết. Chỉ người của gia tộc Onizuki mới có thuốc giải.

Giai đoạn ba, khi quyết định giết người, oán linh đại xà sẽ nuốt chửng mục tiêu từ đầu. Trong tình trạng cơ thể bị siết chặt, cơ bắp tan rã và tê liệt, đám đầy tớ hoàn toàn không thể chống cự. Và thế là họ bị tiêu hóa từ từ khi còn sống.

Khi mục tiêu chết, oán linh sẽ được giải thoát và siêu thoát, nhưng vì vốn dĩ là thứ vô hình, nên phần nội tạng sẽ bị để lại nguyên tại chỗ. Kết quả là, chỉ còn lại bộ xương người lấm tấm thịt rơi vãi, nằm chỏng chơ nơi đó. Mùi hôi thối kết hợp lại khiến cảnh tượng ấy kinh tởm không sao tả xiết. Theo cài đặt, để lại thi thể như vậy cũng là nhằm đe dọa những hạ nhân khác.

………Quả thực là một câu chuyện gợi cảm giác ghê tởm, nhưng điều đáng buồn là chú nguyền mà gia tộc Onizuki sử dụng như thế này vẫn còn được cho là có nhân tính hơn vì ít nhất họ cũng không phát triển ra một loại chú độc riêng biệt. Nghe nói đầy tớ của gia tộc Onizuki được xem là có đãi ngộ tốt đấy, thật không biết nên khóc hay nên cười.

「Nhưng nhờ vậy mà ta mới lừa được như thế này.」

Tôi liếc sang con rắn rồi than nhẹ. Nếu đây là một loại chú thuật độc quyền đặc thù, có lẽ giờ tôi đã bị bắt rồi. Cái giúp tôi tiếp tục chạy trốn đến tận giờ chính là chiếc áo choàng tôi đang khoác.

Chiếc áo choàng có khắc chú ẩn nhận thức mà tôi từng được Gorilla-sama trao cho. Chính nó đã ngăn cản lời nguyền phát động. Con rắn ngu ngốc ấy vẫn còn phân vân không biết tôi có phải là mục tiêu hay không. Dĩ nhiên, vì vẫn đang ở tầng đầu tiên có tính cảnh báo nên mới có thể qua mặt như vậy, chứ nếu bước sang tầng thứ hai hoặc thứ ba thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra…… Và nếu áo choàng này rơi ra, cũng xong đời luôn.

「Nếu giết ngươi thì không tra khảo được nữa. Có vẻ như chúng muốn bắt sống ngươi đấy.」

Iruka đoán mục đích của truy binh. Tất nhiên, tôi cũng phần nào lường trước điều đó.

Vì hành động của tôi vốn như thế. Để tra khảo, chúng hẳn sẽ muốn bắt sống hơn là giết chết. Béo… Uemon là kẻ tính toán giỏi, nên tôi mới dám chạy trốn liều lĩnh thế này. Tôi tin rằng ông ta sẽ không hành động khinh suất mà giết chết tôi khiến không thể thẩm vấn…

「Nhưng mà, cổ của thức thần bay rồi đúng không?」

「Tin tưởng đấy mà? Nếu là thật thì né được chứ gì?」

「Loại tin tưởng quái quỷ gì thế chứ………」

Kiểu bay đầu như trò rút gươm của cướp biển ấy? Thật lòng thì đến bản thân tôi cũng chưa chắc tránh được đâu?

「Biết sao được. …Dù sao thì cũng trễ quá rồi. Giờ chắc qua trưa rồi đấy. Phải nhanh lên thôi.」

Phớt lờ sự hoang mang của tôi, Iruka ngước nhìn bầu trời rồi lẩm bẩm. Giọng nói đó có phần vội vàng, căng thẳng.

Dù từ làng đến trấn trọ chỉ mất một ngày đi bộ, nhưng đó là đi theo đại lộ. Nếu phải tránh bị phát hiện, không đi ngựa, lại chọn đường núi chưa trải đá, thì khác hẳn. Có muốn vội cũng không được, vì đường thú hoang trơn trượt, lỡ chân là xong đời.

Mà núi non thì luôn nguy hiểm hơn vẻ ngoài của nó. Dù nhìn là dốc thoai thoải, nhưng chỉ cần ngã một lần là lăn không dừng lại được. Cây cối, đá tảng khắp nơi, chỉ cần sơ sẩy là vỡ đầu, gãy cổ mà chết dễ như chơi. Các bé ngoan nhớ là khi leo núi thì phải chọn đường mòn được dọn dẹp kỹ và chuẩn bị thật chu đáo nhé.

「…Không còn cách nào khác. Phải dùng đến lá bài tẩy thôi.」

Trước áp lực từ thời gian và truy binh, Iruka suy nghĩ một chút rồi nhìn tôi và đưa ra đề xuất.

「Lá bài tẩy?」

「Một mình ta thì không sao, nhưng thêm ngươi thì đi bộ thế này chịu sao nổi?」

Là bán yêu mang dòng máu dã thú, Iruka có thể lực cao hơn tôi nhiều. Với hắn, tôi chỉ là gánh nặng.

「Hơn nữa, xét tình hình sắp tới, ngươi cần phải giữ sức. …Nên là, ta sẽ cõng ngươi chạy về làng.」

Iruka trả lời, vẻ mặt cực kỳ không cam lòng. Còn tôi thì nhăn mặt khó hiểu.

「Này, dù ngươi là bán yêu thì cũng đừng có nói mấy lời điên rồ như thế chứ? Té một cái rồi chết chùm cả hai thì thôi đấy?」

Đúng là Iruka mạnh hơn tôi thật, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Cõng tôi đi hàng giờ trên đường núi hiểm trở là chuyện quá sức, kể cả với hắn.

「Đừng xem thường ta quá. Ta cũng có chuẩn bị cả rồi đấy. …Nhưng mà, đừng có nhìn chằm chằm quá đấy nhé?」

Vừa mắng nhẹ như thế, hắn nhìn quanh rồi… bắt đầu kéo áo lên. Sau đó, quăng luôn đồ xuống.

「Hả? Ngươi định làm gì đấy………」

Tôi định hỏi về hành động kỳ quặc đó, nhưng những lời tiếp theo đã không thể thoát khỏi miệng.

Bên dưới lớp y phục là một cơ thể rám nắng hiếm thấy ở người Bắc Thổ. Vóc dáng vừa đầy đặn vừa rắn chắc, cơ bắp nổi rõ. Trên làn da ấy là vô số vết sẹo và bầm tím, có lẽ do luyện tập ở quê nhà hoặc bị tra tấn sau khi bị bắt. Nhưng… vấn đề không nằm ở đó. Không phải ở chỗ đó.

「Hả?」

Tôi buột miệng thốt lên như kẻ ngớ ngẩn. Thứ lộ ra khi tấm băng sarashi quanh ngực được gỡ bỏ khiến tôi không thể không nhìn lại lần nữa. Không phải vì cảm giác tội lỗi, mà vì sốc.

Tôi tự hỏi sao mình lại không nhận ra điều này sớm hơn. Rồi tôi đoán là vì giọng nói và cách ăn mặc. Sarashi thì đương nhiên rồi, mà khi gặp lần đầu, có lẽ Iruka còn mặc áo giáp bên trong, lúc ở làng thì lại khoác áo rách nát. Nên đường nét cơ thể không rõ ràng. Mà, lúc đang phân tích kiểu này thì cũng đồng nghĩa với việc ta đang nửa chừng trốn tránh hiện thực.

「Này, nhớ nhặt quần áo lại đấy nhé.」

Iruka chẳng hề bận tâm đến ánh mắt của tôi, thản nhiên cởi cả đồ bên trong rồi ném cho tôi. Cái gì đó không tiện nói cụ thể đã rung lên vô tư theo quán tính… Khá to đấy.

「A, ừ………」

Tôi ậm ừ đáp lời, cúi xuống nhặt lại bộ quần áo rơi trên đất và cả bộ bị ném đến. Cặm cụi gom lại. Chẳng còn làm gì khác được. Thật lòng mà nói, đầu óc tôi đã dừng hoạt động.

「Đeo theo đống này tốn sức lắm… nhưng mà, giờ không còn lựa chọn nào khác rồi.」

Người phụ nữ Ezo, đúng theo nghĩa đen, chẳng mặc lấy một mảnh vải, thả lỏng thân thể. Khi xoay vai phát ra âm thanh răng rắc, mái tóc đen rối bù cùng cặp núi đôi đầy đặn cũng theo đó mà rung rinh. Điều duy nhất có thể coi là cứu cánh, là mái tóc đen ấy che phủ tạo thành một vùng cấm tuyệt đối, tưởng chừng như nhìn thấy mà lại không thể thấy được… khiến tôi không biết nên dời ánh mắt về đâu, bất giác liền quay mặt đi.

Và rồi, ngay khoảnh khắc tiếp theo, ta nhận ra bóng của cô ta. Ánh nắng bị vật gì đó che khuất.

「Hử...? …Uoah!?」

Tôi ngoảnh lại theo phản xạ, ngẩng đầu lên nhìn cô. Và rồi trừng lớn mắt trong kinh ngạc, cũng phải thôi. Ngay trước mặt tôi là những chiếc răng nanh sắc bén lộ rõ.

Một con sói đang đứng ngay trước mắt. Một con đại lang to lớn đến mức có thể nuốt trọn tôi chỉ trong một lần đớp. Nó nhìn tôi từ trên cao. Yêu quái… Rồi chậm rãi ngồi xổm xuống như đang hành lễ.

『Này, mau leo lên đi』

Giọng nói khàn đục, như cố ép buộc bản thân phát âm theo tiếng người ấy, tôi lại cảm thấy quen thuộc.

「Là Iruka... sao?」

『Hả? Ngơ ngẩn gì thế? Ta vừa biến hình ngay trước mắt ngươi còn gì?』

Con sói nhìn tôi với ánh mắt đầy chán nản. Cứ như thể đang trợn mắt lườm vậy.

「À... à ừ… đúng, đúng vậy…」

Tôi đáp lại qua loa, trong lòng thầm thở dài. May là đối phương không có ý xấu, nhưng nếu nghĩ lại một cách tỉnh táo, thì việc quay mặt đi chỉ vì một thân thể trần truồng thật sự quá liều lĩnh và thiếu cảnh giác. Dù hiện tại tạm thời đang hợp tác, nhưng đối phương vốn là bán yêu, là tộc nhân Emishi, lại là tội phạm…

『Không có yên cũng chẳng có cương đâu. Bám chắc lấy bộ lông, ôm sát vào cổ ta. Không thì bị hất văng ra đấy』

Tôi trèo lên lưng con sói đang ngồi xổm theo lời dặn của Iruka, nghiêng người về trước, vòng tay qua cổ nó. Nắm chặt lấy bộ lông mà ôm sát. Ấm hơn tôi tưởng… Dù là yêu thú, nhưng lại mang hơi ấm như con người.

『Vậy thì, đi thôi』

Ngay khi lời ấy vừa dứt, tôi đã cùng con sói bay lên không trung. Nó nhảy vọt qua những dãy núi gập ghềnh.

「Uoah…!!?」

Khoảng cách một lần nhảy phải đến năm mươi bước chân. Vừa tiếp đất ở một mỏm đá, nó lại tiếp tục bật lên. Cứ như vậy, con sói thong dong tiến lên con núi mà tôi phải chật vật vượt qua lúc nãy.

Nếu nghĩ đến việc tôi vừa rồi phải chật vật vượt núi, hết leo đá lại lách cây, thì đây quả là một kỳ tích. Dù cảm giác cưỡi thì tệ đến không tưởng.

「Khặc…!? Ít nhất cũng phải có yên với cương chứ!!」

Chẳng khác nào cưỡi tàu lượn siêu tốc mà không có dây an toàn. Chấn động truyền lên toàn thân. Gió đập thẳng vào mặt không chút nể nang. Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể rơi xuống ngay. Hơn nữa, hình như còn đang vội vã…?

「...!! Này, ngươi vội quá đấy!! Gấp gì mà phải điên cuồng thế!? Với tốc độ này thì vẫn kịp mà!!」

Tôi cất tiếng than phiền, mong cô ta nhân từ với kẻ ngồi trên lưng một chút. Nhưng câu trả lời lại là tiếng gầm gừ đầy cáu kỉnh.

「Iruka…!?」

『Tch!? Đừng có nói chuyện thừa thãi như thế!! Mất tập trung đấy!!』

Tôi ngờ vực trước phản ứng cáu kỉnh ấy, rồi lập tức hiểu ra nguyên do. Iruka, dường như cũng hối hận về lời vừa thốt ra, liền giải thích với vẻ bực bội.

『…Khi biến thành hình dạng này, tư duy sẽ bị lôi cuốn. Nếu không tập trung sẽ bị nuốt chửng. Ngươi cũng đâu muốn bị ăn thịt, đúng không?』

「Đừng cố quá sức. Nếu thấy quá khó, chúng ta có thể đi bộ tiếp. Với tốc độ này thì vẫn kịp.」

『Không được đâu. Ngươi cũng phải chuẩn bị bên đó chứ? Một khi đã làm, thì phải làm cho đến nơi đến chốn』

Miệng sói nhếch lên cười. Dù cười, nhưng lại giống như đang cố gắng chịu đựng. Quả nhiên, duy trì lý trí và bản ngã khi rời khỏi hình người không hề dễ dàng.

「Ngươi đúng là kẻ biết giữ lễ nghĩa」

『Từ góc nhìn của ta thì chính việc ngươi tin lời ta mới đáng ngạc nhiên đấy? Lúc ở kinh thành cũng đã thấy rồi, ngươi đâu phải chỉ là một tên đầy tớ bình thường?』

「Ta là đầy tớ, chỉ là một kẻ vô danh mà thôi.」

Trước câu hỏi dò xét của bán yêu, tôi đáp lại dứt khoát như thể muốn chặt đứt mọi hoài nghi. Thậm chí, ngay cả làm đầy tớ, tôi cũng chẳng muốn. Tránh xa ranh giới giữa sống chết nhiều lần là quá đủ rồi. Tôi chỉ mong được sống yên ổn mà thôi.

『Chỉ là… hửm. Vậy sao một tên đầy tớ lại làm chuyện điên rồ như thế này? Dù có đi theo con đường nào thì kết cục vẫn là ta và ngươi đều bị xử tử đấy?』

「Chuyện đó…」

Iruka dò hỏi. Tôi do dự một thoáng, không biết có nên trả lời hay không. Nhưng rồi…

(Thú vật có linh cảm nhạy lắm)

Trước ánh mắt dò xét ấy, tôi đành chấp nhận. Dối trá hay giấu giếm lúc này đều là hạ sách. Gieo rắc nghi kỵ cũng chẳng ích gì.

…Hơn hết, nếu đã đi đến bước này rồi mà còn lừa dối, thì chẳng còn gì gọi là thành ý nữa.

『…Nếu không muốn nói thì cũng chẳng sao』

「Không, đó là một câu hỏi chính đáng. Không sao đâu, đừng bận tâm」

Có lẽ cô ta đã cảm nhận được sự do dự trong tôi nên khẽ lẩm bẩm. Nhưng tôi liền đáp lại, như một lời xin lỗi.

「Coi như quà tiễn xuống âm phủ đi. Nói cho ngươi nghe cũng được. Nhưng đừng kể với ai đấy nhé? Thật ra là…」

Ngay khoảnh khắc ấy, lời tự thuật của tôi bị cuốn phăng bởi một cơn gió mạnh. Thế nhưng, giác quan của bán yêu đâu thể sánh với con người. Đôi tai sói khẽ động khi nghe lời tôi. Đôi mắt cô ta trợn lên một chút, rồi khẽ nheo lại.

『…Thật đấy à?』

「Trong tình cảnh này mà còn bịa chuyện thì để làm gì?」

Tôi cười khổ hỏi lại. Không phải lời nói có thể đem ra đùa trong tình huống này, hơn nữa với một con sói như nàng, thì việc phân biệt thật giả trong lời nói là điều dễ như trở bàn tay.

『…Ngươi định thú nhận sao?』

「Trong thiên hạ, có những điều không biết thì hơn.」

『Haha, đúng là vậy』

Cả hai cùng cười. Như thể đang vui vẻ, nhưng người ngoài nhìn vào hẳn sẽ cho là những nụ cười bi thương. Ít nhất, gương mặt của con sói mà tôi thấy lúc này là như thế.

『…Chúng ta tiếp tục tăng tốc nhé? Ta muốn ngươi chuẩn bị thật kỹ. Đừng cắn trúng lưỡi đấy』

Rồi con đại lang nhảy vọt lên cao hơn hẳn trước đó. Dựa vào vài điểm lồi lõm, nó chạy dọc vách đá gần như dựng đứng.

Lần này, tôi không nói gì. Chỉ chăm chú cẩn thận không cắn trúng lưỡi, ôm chặt hơn bộ lông của nàng.

Trên bầu trời vốn quang đãng, mây đen dần kéo đến phủ kín…

-

Lễ nghi bắt đầu được chuẩn bị từ khoảng giữa trưa.

Trước tiên, để gột rửa ô uế, vai trò miko đã cẩn thận tắm rửa trong suối nước nóng. Ở nhiều làng mạc khác, thường sẽ phải dùng nước lạnh từ suối, nên thời gian này là cực hình đối với các miko hay thầy cúng, nhưng tại làng Hotoya thì lại là một ngoại lệ. Những người đồng nghiệp khi nhìn thấy miko của làng này dùng đến cả xà phòng nhập khẩu chắc hẳn sẽ hướng ánh mắt đầy ghen tị về chế độ đãi ngộ của họ.

Trong lúc để cơ thể bớt nóng sau khi ngâm mình, miko được các thị nữ trong phòng chờ thoa dầu thơm lên người. Thứ dầu này cũng là hàng cao cấp được mua từ bên ngoài làng. Cả căn phòng cũng được đốt trầm hương, để hương thơm thấm vào cả người miko lẫn bộ trang phục nghi lễ.

Rồi sau đó, sau khi thay trang phục và trang điểm, dâng các đạo cụ xong thì công tác chuẩn bị mới chính thức hoàn tất.

「Thưa tiểu thư, đã xong cả rồi ạ. Xin người hãy nhìn xem. Trời ơi, thật là một vẻ đẹp lộng lẫy làm sao!」

Bà lão thị nữ cầm chiếc gương đưa ra trước mặt tiểu thư làm miko để nàng soi mình.

「Ha….」

Tiếng thở dài đó là của ai vậy? Có lẽ là của chính bản thân nàng, mà cũng có thể là của những người xung quanh. Có lẽ là của cả hai bên.

Mái tóc mượt mà óng ả nhờ dầu thơm được búi lại và đội thiên quan lên đầu, tay cầm linh cầm kagura, trên người khoác bộ trang phục miko trắng tinh khiết. Lối trang điểm nhã nhặn với phấn trắng và chút son đỏ, chính sự giản dị đó lại càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.

Miko phản chiếu trong gương thật sự mang một vẻ trong sáng, thiêng liêng, và bao trùm bởi bầu không khí huyền ảo không thể xâm phạm.

「……….」

Khi mọi sự chuẩn bị gần như đã xong, chỉ còn chờ tới lễ nghi bắt đầu, Suzune lại một lần nữa không khỏi ngẩn ngơ ngắm nhìn nàng. Hình ảnh chủ nhân thường ngày mạnh mẽ, nghịch ngợm, giờ đây ngồi yên lặng sau bức rèm như một người hoàn toàn khác, lại càng làm nổi bật vẻ đẹp sẵn có của nàng, cảnh tượng ấy đã để lại một ấn tượng khó phai trong lòng Suzune. Và cũng chính lúc này, nàng nữ hầu nhận ra sâu sắc hơn bao giờ hết rằng thế giới cô sống thực sự rất khác biệt với chủ nhân của mình.

「Ơ… cái đó… sao rồi? Không kỳ quặc gì chứ?」

「Thưa tiểu thư, người đẹp tựa như một vị thần giáng thế vậy.」

Ban đầu Suzune không hiểu câu hỏi đó được hướng tới ai, nhưng khi nhận ra ánh mắt thẹn thùng kia đang nhìn mình, nàng liền cung kính tán dương. Không phải là lời nịnh hót. Mà là lời chân thành xuất phát từ tận đáy lòng.

「Phải đó, thực sự rất đẹp.」

「Ngay cả các tiểu thư chốn kinh đô cũng chưa chắc sánh được đâu.」

「Thật đáng tiếc. Nếu người ở trong cung, hẳn các công tử sẽ tranh nhau theo đuổi người không dứt.」

「Lần tới khi lão gia lên kinh, không biết có thể cho người đi cùng được chăng?」

Các thị nữ xung quanh cũng đồng loạt khen ngợi Tamaki. Dẫu nửa phần là lời lấy lòng, nhưng nửa phần còn lại lại là sự thật không thể chối cãi. Tamaki trong bộ lễ phục miko ấy, quả thực vừa thánh khiết vừa xinh đẹp đến lạ kỳ.

「Thật sao… Ta vui lắm.」

Tamaki khẽ mỉm cười nhẹ nhõm. Nụ cười ấy mong manh, gợi nên cảm giác mong muốn được che chở.

Chắc chắn bảy trên mười người đàn ông chỉ cần thấy nụ cười đó là đã bị nàng mê hoặc hoàn toàn. Quả đúng là hấp dẫn một cách khó cưỡng. Thế nhưng, đối với Suzune, nụ cười ấy lại giống như một đóa hoa héo úa không còn sức sống.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Mấy ngày qua đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Bị yêu quái tấn công, người bạn thân bị đưa đi. Bản thân nàng thì bị cấm túc vì chuyện đó, ngoài nhiệm vụ miko ra thì không được ra ngoài. Và sau cùng là tin tức khẩn vào sáng sớm hôm nay.

Tin báo rằng thị trấn trạm nghỉ bị yêu quái tấn công, nơi mà thương hội và các thầy pháp lẽ ra sẽ nghỉ chân, rõ ràng người bạn của nàng cũng ở đó… Dù bị yêu cầu giữ kín để tránh gây lo lắng, nhưng tin ấy vẫn nhanh chóng truyền đến tai Tamaki chỉ trong nửa ngày. Tin đồn, càng cố giấu, lại càng lan nhanh.

Bị hỏi dồn bằng vẻ mặt đau khổ đến tội nghiệp, Suzune đành phải nói ra.

Dĩ nhiên, nàng đã chọn từ cẩn thận. Tránh những lời lẽ khiến nàng thêm bất an. Rằng yêu quái đã bị đẩy lùi nhờ sự hỗ trợ của các trừ yêu sư và quân đội trong vùng, rằng tuy có thiệt hại và người bị thương nhưng không có ai thiệt mạng, rằng giờ đây họ đang truy đuổi yêu quái chạy trốn.

Dù vậy, bản thân Suzune cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh. Biết là nguy hiểm, nhưng việc đầy tớ mà mình vừa trò chuyện hôm trước giờ đã đối mặt với hiểm nguy thật sự khiến cô bị sốc nặng. Nghề trừ yêu thực sự là nguy hiểm đến vậy sao? Dẫu thế, nàng vẫn giữ vững tinh thần, nỗ lực làm dịu lòng chủ nhân. Về mặt đó, có lẽ Suzune còn trưởng thành hơn chủ nhân của mình.

Dù sao đi nữa, Tamaki cũng đã gắng gượng lấy lại tinh thần, nhưng có lẽ vì sự căng thẳng khi lễ nghi thiêng liêng đang cận kề, sắc mặt nàng vẫn chưa hồi phục, dù đã được sưởi ấm bằng nước nóng. Điều này thuộc về tâm lý, không dễ gì giải quyết.

Tuy nhiên, không ai được phép chỉ đứng chờ cho đến khi Tamaki hồi phục hoàn toàn.

「Thưa miko-sama, đây là rượu thiêng. Trước hết, xin mời người dùng một chén.」

「À… ừ, ta hiểu rồi.」

Bà lão thị nữ đưa rượu thiêng cho Tamaki đang ngồi nghỉ. Vai trò miko theo lễ nghi là phải uống chén rượu đó.

Việc đó mang ý nghĩa thanh tẩy cả bên trong cơ thể. Tại nơi này chỉ uống một chén, chén còn lại sẽ dâng lên đền, và lúc ấy cũng uống một chén nữa. Chỉ vậy thôi. Ngày xưa từng uống nhiều hơn, nhưng vì một lần có miko sau khi say rượu đã ngã lăn từ bậc đá và bị thương nặng, nên từ đó trở đi, số lượng bị giới hạn còn lại hai chén.

Mà nghĩ đi thì, Suzune lại thấy điều đó rất hợp lý. Rượu có thể làm lòng người ấm lên, làm tinh thần sáng sủa hơn. Với chủ nhân bây giờ, nhờ chút sức mạnh của men rượu có khi lại là điều cần thiết.

Tamaki uống cạn sạch chén rượu thiêng như thể nuốt ực. Nàng khẽ thở ra một tiếng, rồi trao lại chén cho bà lão thị nữ. Không gian nhất thời chìm vào tĩnh lặng. Dù chỉ uống một chén, vẫn cần tĩnh tâm để tránh bị say.

Không rõ bao lâu đã trôi qua. Và rồi thời khắc đó cuối cùng cũng đến.

「Miko-dono, công tác chuẩn bị đã xong cả rồi chứ?」

Người gõ cửa và bước vào, tất cả mọi người trừ Tamaki đều đồng loạt cúi đầu. Hotoya Yoshinori, người đứng đầu làng Hotoya, theo đúng thông lệ đã tự mình đến đón miko.

「Phụ thân…」

Không kìm được, Tamaki cất lời gọi cha. Yoshinori trong thoáng chốc sững người trước hình ảnh con gái mình, nhưng ngay lập tức ho khẽ như nhắc nhở. Hiểu được ẩn ý, Tamaki vội nhớ lại lời thoại đã định và đọc to theo nghi lễ.

「Thời khắc đã đến. Hãy cùng ta đến nơi hành lễ. Xin dẫn đường.」

Nói rồi nàng đứng dậy. Tương truyền, thuở sơ khai của lễ này, những miko hành lễ là người của các đền thờ danh tiếng hay các miko hành đạo được mời về. Họ sẽ được tiếp đãi và chuẩn bị trang phục trước khi được chủ hương và đoàn hộ vệ đưa đến đền.

Suzune cùng các nữ hầu nối bước theo sau nàng. Theo quy định, họ sẽ tiễn nàng tới chân bậc đá dẫn lên đền.

Rời khỏi dinh thự, bầu trời đang từ hoàng hôn chuyển dần sang đêm. Gió đêm lạnh lẽo khẽ lướt qua má. Vừa rồi còn ở trong phòng ấm, nên cảm giác lạnh càng rõ rệt hơn với Tamaki và mọi người.

Khi cảm nhận được sự hiện diện và ánh mắt từ dân làng, miko hướng mắt về phía trước. Những người dân giương đèn lồng, xếp hàng hai bên con đường dẫn đến đền. Họ, cũng như Yoshinori, thoáng sững sờ khi nhìn thấy nàng, rồi bắt đầu thì thầm với nhau. Có lẽ bởi dung mạo khác hẳn thường ngày của tiểu thư khiến họ quá bất ngờ.

Tamaki cảm thấy vừa lúng túng vừa xấu hổ trước ánh mắt ấy, nhưng cũng nhờ vậy mà nàng càng cảm nhận rõ rệt sự vắng mặt của một người. Nếu là người bạn ấy, chắc chắn đã reo hò cổ vũ nàng đến mức khiến nàng đỏ mặt mất thôi…

「…Chúng ta đi thôi.」

Nàng đè nén nỗi cô đơn trong lòng, cố gắng nở nụ cười rồi cất bước. Mọi người cũng lặng lẽ nối gót, trang nghiêm tiến về phía trước. Người nhận ra nụ cười kia chỉ là lớp mặt nạ miễn cưỡng, cho dù là dân trong làng này, cũng chẳng có bao nhiêu người…

-

Trong màn đêm khuya tăm tối, ngay cả ánh trăng cũng chẳng thể soi rọi, khi nhìn thấy tòa thành đang chìm trong biển lửa cuồng nộ kia, Hung Yêu liền lập tức nhận ra rằng đó chỉ là hồi ức của quá khứ.

Cuộc đại chiến kéo dài giữa quốc gia Phù Tang và quân đoàn yêu quái, về sau được hậu thế gọi là 「Nhân Yêu Đại Loạn」… Hiện ra trước mắt là cảnh tượng thất thủ của một đại thành trong giai đoạn đầu của trận chiến ấy. Trong ký ức, loài chồn bất giác hé môi cười nhẹ khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Dù không phải là loại yêu tàn bạo hay tàn nhẫn gì đặc biệt, phản ứng đó cũng là lẽ thường tình. Cuộc chiến giành quyền kiểm soát một vị trí giao thông trọng yếu tại vùng đất phía Tây kéo dài hơn nửa năm cũng chẳng phải điều dễ dàng ngay cả đối với quân đội của yêu quái.

Dẫu có vây thành với đại quân, công phá hết lần này đến lần khác thì tòa thành vẫn kiên cường kháng cự. Chỉ sau khi triệt để cắt đứt tuyến tiếp tế, dồn lũ người co cụm trong thành đến bên bờ chết đói, rồi phát động tổng tấn công, mới có thể khiến nó sụp đổ. Chẳng ai là không vui mừng. Dù đây là chiến tranh giữa con người với nhau, chắc hẳn cũng sẽ có cùng một phản ứng như thế.

「Ha…」

……Ngoại trừ vị vua của bọn chúng, đang khẽ thở dài bên cạnh.

「…? Sao vậy? Nhìn người như thể đang buồn bã thế kia, chẳng lẽ đại tướng của chúng ta có điều gì không vừa lòng sao?」

Thấy vị đại tướng quân của Bách Quỷ Dạ Hành lại có thái độ như đang u sầu trước cảnh tượng đáng mừng ấy, chồn yêu bất giác lên tiếng hỏi. Phản ứng ấy kỳ lạ đến khó hiểu. Thất vọng, than thở, buông xuôi, hoàn toàn chẳng hợp với chiến thắng trước mắt.

「…À, là ngươi à, Itakase. Ngươi không định tiến vào thành sao?」

Vị vua của yêu quái quay đầu lại như thể vừa mới nhận ra có người gọi mình. Giọng nói vừa thông tuệ lại vừa rõ ràng chẳng phải của loài người, khẽ làm không khí rung lên.

「……」

Một khoảnh khắc lặng thinh, đó là biểu hiện của sự bất mãn khi bản thân bị phớt lờ. Một cảm xúc đơn giản bộc phát, đặc trưng cho hung yêu có thừa trí tuệ nhưng thiếu lý trí… Tuy vậy, niềm vui khi được gọi đích danh còn lấn át cả cảm xúc đó.

Itakase… yêu quái rất mực yêu quý cái tên đã định hình con người hiện tại của mình. Nhất là khi chính miệng người đã ban danh xưng ấy cất tiếng gọi. Ít nhất thì Itakase, ở khía cạnh đó, luôn tôn kính và ngưỡng mộ vị tổng đại tướng trước mắt. Vì vậy, nó không để lộ chút bất mãn nào ra mặt hay qua lời nói, mà chỉ như thể không có gì xảy ra, bình thản cất tiếng:

「Bởi vì này, kết cục đã định rồi còn gì? Giờ có tới đó thì phần của ta cũng chẳng còn. Chỉ phí sức mà chẳng được gì. Thế nên ta thà đứng đây mà thưởng ngoạn chiến thắng này từ xa còn hơn.」

Lời lẽ trau chuốt ấy, dẫu vậy, cũng là sự thật không hề giả dối. Hàng nghìn, có thể là cả vạn yêu ma quỷ quái. Trong thành giờ đây, hẳn là lũ người sống sót đang bị chúng chen nhau xâu xé, không màng đến những kháng cự yếu ớt. Có khi còn xảy ra cả cảnh đồng loại giết hại lẫn nhau vì tranh giành chiến lợi phẩm. Dù có xông vào giờ này thì khi nó đặt chân tới nơi, e rằng chẳng còn lấy một mảnh thịt thừa. Đi chỉ tổ phí công vô ích.

「Chiến thắng, chiến thắng… à. Ngươi thật sự nghĩ đây là một chiến thắng sao?」

「? Không phải thế ư?」

Trước lời lẽ đầy u sầu của yêu vương mà y tôn kính, con chồn nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc. Tuy vất vả, nhưng tòa thành kiên cố mà con người cố thủ đã sụp đổ. Các mặt trận khác cũng đều đang nghiêng về phía bọn chúng. Ngay cả từ nơi xa này, tiếng la hét của vô số con người vẫn còn vọng về theo gió. Tiếng hấp hối, tiếng gào thét, tiếng ai oán thảm thiết của đám tàn quân khốn khổ trốn trong thành kia, ngân nga như khúc hát ru êm đềm. Nếu không gọi đó là chiến thắng huy hoàng, thì còn gọi là gì?

「Ta đã ra lệnh vây thành. Chưa từng bảo phải công phá nó.」

Thì thầm như thế, nhà vua lại một lần nữa thở dài. Thái độ ấy càng khiến Itakase thêm phần khó hiểu.

「Ngài không hài lòng với phán đoán của Gozu và Mezu sao?」

「Đúng vậy. Ta đã nhấn mạnh rõ ràng là chỉ cần vây thành thôi. Chỉ cần khiến chúng không thể xuất thành là đủ rồi.」

「Nhưng nếu để thành bị hạ thì vẫn tốt hơn chứ?」

Tiến thêm một bước, Itakase ngẩng đầu nhìn nhà vua, hỏi. Quả thật việc trái lệnh là điều phiền toái. Nó biết rõ vị vua trước mắt đã dốc tâm huyết điều khiển quân đội của mình.

Nhưng vốn dĩ yêu quái là sinh vật sống theo bản năng, đầy dục vọng và cảm tính, thậm chí còn dã man hơn cả dã thú. Với hung yêu thì càng không cần nói. Trái lại, nên khen ngợi vì ít ra chúng không liều lĩnh xông vào. Hai con hung yêu được giao trấn thủ thành này đã nắm bắt sơ hở của con người, khiến thành sụp đổ chỉ với thiệt hại tối thiểu.

「Huống hồ, đội quân dưới trướng hai con đó đều là những kẻ mạnh. Dùng làm quân dự bị thì e là phí phạm, xét tới tổn thất nơi tiền tuyến. Ngài nghĩ sao?」

Lý lẽ được Itakase trình bày rành mạch. Kể từ khi tự định hình mình với cái tên và hình dạng hiện tại, yêu quái đã đạt được sự ổn định trong ý thức bản thân và lý trí vượt bậc hơn trước rất nhiều.

Những lời nói thốt ra ấy, nếu là bản thân trước kia thì chắc chắn không thể nào nói ra nổi. Chắc hẳn bây giờ nó đã lao vào đám thú đang đánh thành mà không chút đắn đo suy nghĩ. Chắc hẳn đã xem cả đồng minh trên đường đi là chướng ngại, thổi bay và giẫm đạp lên chúng. Vậy mà giờ đây, nó lại có thể bình thản đứng đây và nói ra những lời hợp lý. Sự thật đó khiến Itakase âm thầm ngập tràn cảm giác ưu việt. Và nó ngóng trông phản ứng của vị vua đang đứng trước mặt. Nó mong đợi.

「………Phải, quả thật đó là suy nghĩ hợp lý. Ngươi đã trở nên lý trí hơn nhiều rồi. Khác hẳn với ngày xưa. Nếu ai cũng có thể bình tĩnh được như ngươi thì tốt biết bao.」

Lời tán thưởng phát ra từ sinh vật đã gần như chạm đến thần cách, tuy nhiên, Itakase bằng bản năng nhạy bén gần với dã thú hơn là yêu quái, cảm nhận được trong đó tràn đầy nỗi thất vọng và tuyệt vọng sâu sắc.

Tại sao? Câu hỏi đó còn chưa kịp hình thành thì lời cảnh báo đã vang lên.

「Nằm xuống đi.」

「Hả?」

Ngay khoảnh khắc Itakase nghiêng đầu nghi hoặc, một luồng ánh sáng mãnh liệt trào lên từ phía sau. Ánh sáng tưởng như có thể lầm tưởng với mặt trời mọc ấy, song lúc này trời vẫn còn cách sáng rõ rất xa…

「Eh…?」

Gần như theo phản xạ, vừa quay đầu lại thì tiếng nổ đinh tai nhức óc cùng sóng xung kích đã ập đến. Cảm giác như động đất và bão tố ập đến cùng lúc, thân hình nhỏ bé suýt nữa bị thổi bay, phải dán chặt xuống đất mới cầm cự nổi.

Bụi đất bay mù mịt, sau một thoáng trễ, cây cối bị thổi bật tận gốc rơi xuống như mưa. Loạng choạng đứng dậy trong cơn hỗn loạn, nó đã nhìn thấy. Nhìn thấy cảnh tượng ấy.

「Cái… gì… thế này…?」

「Với tình hình này thì bên tấn công chắc bị diệt sạch rồi. Phá vỡ linh mạch à… Con người đúng là làm ra chuyện táo bạo thật.」 

Tòa thành trên núi vốn bị biển lửa bao phủ ban nãy giờ đã biến mất. Thậm chí cả ngọn núi cũng đã sụp đổ. Mặt đất bị khoét sâu xấu xí, và trồi lên đó là đám mây màu xám nâu. Một đám mây hình nấm như cây đại thụ vươn đến tận trời. Ngoài nó ra, chẳng còn lại gì cả. Không một thứ gì, thậm chí không còn lấy một tên yêu quái trong hàng nghìn kẻ tấn công.

「Đi thôi. Chẳng mấy chốc bụi phóng xạ sẽ rơi xuống. Dù là ta cũng nguy hiểm.」

Yêu vương của yêu tộc thản nhiên thốt lên. Đối với hành động ấy của loài người, thiêu rụi cả đồng minh và yêu quái, ngài chẳng thể hiện một chút kinh ngạc nào.

Giờ nghĩ lại mới hiểu. Với vị vua ấy, chuyện này suy cho cùng cũng chỉ là sự tiếp nối của những điều đã từng xảy ra. Con người từ trước đến nay đã dùng biết bao thủ đoạn đê tiện và tàn nhẫn để tiêu diệt yêu quái. Chỉ là lần này, quy mô được khuếch đại mà thôi. Và giờ thì đã hiểu. Cả nỗi u sầu của ngài, nỗi sợ hãi của ngài… tất cả.

-

「Chó cùng đứt dậu, sao?」

「?」

Lời lẽ bất chợt thốt ra khiến kẻ hậu bối đứng bên cạnh nghiêng đầu một cách vô biểu cảm, điều đó không thoát khỏi ánh mắt của Itakase. Hắn bất giác nhếch môi nở một nụ cười tự giễu. Cảm giác tựa như đang soi gương về quá khứ bao trùm lấy hắn. Khi xưa, vị vua của hắn liệu có mang chung một cảm nhận như vậy chăng?

「Không, chỉ là chuyện riêng thôi. Nỗi hoài niệm của một lão già ấy mà, một kẻ trẻ tuổi như ngươi không cần bận tâm làm gì đâu」

Hắn lười biếng nói với kẻ hậu bối mới vào, tuổi đời còn rất trẻ nhưng lại cao lớn hơn y rất nhiều, một kẻ dễ thương. Vừa nói vừa giả vờ tinh nghịch như một tiểu quỷ ranh mãnh, dùng hai tay áo rộng quá khổ che đi miệng.

Và rồi hắn hướng mắt nhìn về phía xa, về phía làng. Thời khắc hiện tại là đêm khuya, vào giờ Tuất. Mặt trời đã hoàn toàn lặn, chỉ còn ánh trăng soi rọi trần gian. Giống như khi ấy.

「Fufufu, thật thong dong tổ chức hội hè nhỉ. Mà, chúng lơi là cảnh giác như vậy cũng khó trách」

Nhìn ánh sáng le lói từ xa của ngôi làng, Itokase lên tiếng đầy giảo hoạt. Đó là ánh sáng từ lễ hội. Ở trung tâm làng, có lẽ gần như toàn bộ dân làng đều đang tụ họp mà không hề có chút cảnh giác, hoàn toàn dựa dẫm vào kết giới. Như vậy là được. Vì chính hắn đã chuẩn bị sân khấu như thế.

Chuột cùng cắn mèo. Huống hồ là con người, khi bị dồn đến bước đường cùng, nếu ép quá thì hậu quả thế nào cũng không cần phải nói. Sau cái ngày định mệnh ấy, điều đó đã khắc sâu vào tâm trí hắn không biết bao lần. Những ngày loạn lạc ấy đã khiến hắn thấm thía đến tận xương tủy.

Chính vì vậy mà cần có màn kịch này. Ngay khoảnh khắc nguy cơ dường như đã xa, người ta buông lỏng cảnh giác, không còn đề phòng nữa, chính lúc đó mới là thời cơ. Và một khi đã hành động thì phải chấm dứt thật nhanh. Tuyệt đối không được kéo dài lê thê. Phải tiêu diệt toàn bộ ngôi làng. Tận diệt, nhổ tận gốc, đến tận xương tủy, không để bất kỳ ai trốn thoát. Người chết thì không biết nói. Càng để bọn người kia nhận ra cuộc khởi nghĩa càng muộn, thì càng có lợi cho phe mình.

「Are………」

「À, đến rồi đấy. Như vậy là giải quyết xong bài toán cuối cùng」

Trong bóng tối, khi tên hậu bối chỉ tay lẩm bẩm, Itokase điềm nhiên đáp lại. Từ một góc sườn núi tưởng như không có gì, thứ đó liền xuất hiện. Một con yêu trư không biết kiên nhẫn đã nôn ra trứng yêu quái do tên phản bội loài người chế tạo, vốn được giấu trong bụng nó. Thứ ấy vượt qua kết giới, trên đường tiến đến miếu, được phóng thích, là trứng, nên đã đánh lừa được cảm ứng của các trừ yêu sư. Và rồi khi nở ra, nó liền hành động đúng như vai trò được khắc ghi vào linh hồn.

Một dị hình kỳ quái, trông như mực ống xấu xí, lại giống nhện, cũng giống một con rết dị dạng. Thứ đó dùng dịch nhầy tiết ra từ toàn thân để làm mục nát trọng tâm của kết giới bảo vệ đường hầm ngầm.

Tất nhiên, trọng tâm của kết giới cũng đã được yểm lời nguyền trừ tà, nhưng vì đã bị bỏ mặc gần cả ngàn năm nên chẳng còn mạnh mẽ như xưa, hơn nữa, trong quá trình chế tạo, con quái vật ấy đã bị loại bỏ toàn bộ cảm giác đau đớn, nên không có gì đáng ngại. Dù có bị thiêu đốt đến đâu, nó vẫn tiếp tục chạm vào, ôm lấy, và cuối cùng là làm tan chảy kết giới. Bằng chứng là con dị vật ấy đã suy kiệt đến mức nhìn thôi cũng thấy rõ, và… ngay trước mắt Itokase, nó đổ gục xuống như thể sụp đổ hoàn toàn.

Nhưng điều đó cũng đã nằm trong tính toán. Nó được lập trình để tự hủy sau một khoảng thời gian nhất định. Itokase không hề mảy may xúc động khi lướt qua xác con yêu quái đang hấp hối, vẫn còn co giật bên cạnh.

「Giờ thì…」

Sau một nhịp ngắn, khi đã tiến đến cửa đường hầm, yêu quái quay phắt lại. Với trang phục trẻ con, dáng vẻ của một hung yêu ấy trông có vẻ đang rất phấn khởi.

Phải, hắn thực sự đang cảm thấy hân hoan.

「Nào, các ngươi, chúng ta lên đường thôi. Hãy thắp lên khói hiệu khai chiến. Hãy rửa hận. Hãy khiến bọn chúng nhớ lại. Khiến chúng tự biết thân phận mình. Khiến chúng một lần nữa khiếp sợ bóng tối. Và lần này… hãy thực hiện đại nguyện của chúng ta」

Chớp mắt, vô số ánh mắt sáng rực nổi lên, quằn quại trong màn đêm. Hàng trăm, có lẽ hàng ngàn yêu vật ẩn mình bấy lâu đã rơi vào cơn phấn khích tột độ. Nghĩ đến cảnh địa ngục sắp sửa diễn ra, hay đúng hơn là chính mình sẽ tạo ra nó, chúng cảm thấy sung sướng và háo hức vô cùng.

Thế nhưng, lũ quái vật ấy vẫn chưa để mặc bản năng dẫn lối, dù đã áp sát con mồi trong gang tấc, vẫn không gầm lên, không hú hét. Để che giấu sự hiện diện của mình. Thành quả từ sự huấn luyện cẩn thận bấy lâu nay. Không còn là đám ô hợp bị gom lại bừa bãi như xưa, mà là một 「quân đoàn」được tổ chức và huấn luyện bài bản, có kế hoạch. Trước sự hoàn thiện ấy, khóe miệng của Itokase khẽ nhếch lên. Một nụ cười tàn nhẫn, sắc lạnh.

「Fufufu. Ngoan lắm. ……Giờ thì, tiến quân đi」

Theo mệnh lệnh vừa được ban ra, bầy yêu thú bắt đầu tiến bước. Không phát ra một tiếng động, nín thở, chẳng khác nào một đội quân người đang chuẩn bị đánh úp trong màn đêm…

-

『Đầy tớ, đã đến rồi. Vừa mới bắt đầu xâm nhập vào đường hầm ngầm. Vì bọn chúng di chuyển trong im lặng nên chắc khoảng nửa khắc nữa sẽ đến được đây.』

「Vậy sao. Cảm ơn cô đã do thám. Sau đây, xin cứ hành động theo đúng kế hoạch đã định từ trước.」

Tôi lên tiếng cảm tạ trước báo cáo thực tế không gợn chút cảm xúc phát ra từ con chim ruồi, vẫn đứng cạnh tôi. Dù đã thể hiện sự lịch sự tối thiểu, nhưng ánh mắt tôi vẫn không hề nhìn về phía cô. Tôi hiểu đó là thất lễ. Thế nhưng lúc này, tôi không thể không dồn toàn bộ sự tập trung vào công việc trong tay.

Đáng tiếc thay, rốt cuộc tôi cũng chỉ là một đầy tớ mà thôi. Tôi tự tin rằng mình đã từng vượt qua không ít những tình huống hiểm nghèo. Cả trang bị của tôi, so với đám bình thường thì hẳn đã được ưu ái không ít. Thế nhưng, ngay cả như vậy, trong cái giới này, khoảng cách về tài năng bẩm sinh vẫn là điều không dễ bù đắp.

Công việc trừ yêu, rốt cuộc vẫn là thứ mà linh lực và dị năng quyết định tất cả. Dù có tích lũy bao nhiêu kinh nghiệm đi nữa, kỹ năng và võ dũng của tôi cùng lắm cũng chỉ có thể hạ được trung yêu, nếu gặp đại yêu thì còn tùy vào vận may, còn nếu là hung yêu thì miễn bàn đến. Chưa từng có lần nào tôi giết được một đại yêu trở lên bằng cách đường hoàng cả. Và lần này, số lượng đám yêu quái kia là…

「Hình như có khả năng vượt quá một ngàn?」

『Ít nhất có hơn năm mươi trung yêu, hơn năm đại yêu. Ta cũng đã xác nhận có tồn tại giống như hung yêu.』

「Quả là một đội hình hoành tráng đấy nhỉ.」

Dù phần lớn là những tiểu yêu không có gì đáng kể, nhưng số lượng như vậy cũng là vấn đề rồi. Thêm cả trung yêu, đại yêu, và cả hung yêu tụ tập lại thế này... xem ra lần này là đường cùng thật rồi.

「Phải chi có thể phá hủy được cả đường hầm thì tốt biết mấy…」

Vì được xây để dành cho việc thoát hiểm của nhân vật quan trọng, nên nó kiên cố đến mức đáng ghét. Ngay cả Iruka, có sức mạnh vượt trội hơn tôi, cũng chỉ có thể để lại vài vết xước trên bề mặt. ...Dù sao thì, nếu chỉ bị bịt tạm thời, cũng có thể sẽ bị đào lại.

(Dù không phải để dùng cho mục đích này… nhưng mà, đặt hàng vật liệu từ Sarujirou vẫn là lựa chọn đúng đắn.)

Tôi vừa bày bẫy, vừa cười khổ trong lòng. Vốn dĩ là chuẩn bị để can thiệp vào sự kiện gốc nếu cần. Thực tế thì do con lợn xuất hiện sớm hơn nên tôi chẳng có thời gian chuẩn bị gì cả… nhưng đúng là có chuẩn bị thì sẽ không lo.

「Giờ thì, là vậy đó. ...Iruka, sao rồi? Đi được chứ?」

Rồi tôi quay sang hỏi người đang tựa vào gốc cây gần đó. Một thân hình người, nhưng toàn thân được bao phủ bởi da thú, một bán yêu nửa người nửa thú, nhìn tôi bằng ánh mắt lam sắc.

「À... nghỉ ngơi rồi. Hehe, không sao nữa đâu.」

Iruka nhếch mép cười, thế nhưng trán cô ta lại đẫm mồ hôi, giọng nói cũng rõ ràng là đang run rẩy. Hơi thở gấp gáp như vừa mới vận động kịch liệt.

Đó là hậu chứng khi cô ta đã chạm tới cực hạn lý trí chống chọi bản năng yêu quái. Dù đã cưỡng ép quay trở lại hình dạng con người, nhưng tinh thần đã bị ô nhiễm, thân thể cũng mỏi mệt do gánh chịu quá nhiều áp lực. Nhờ vậy mà sau khi đến được thôn, y đã phải nằm nghỉ suốt gần một canh giờ.

Cho nên lời y nói hoàn toàn chỉ là mạnh miệng. Dù là vậy... tôi cũng không ngăn cản Iruka đang loạng choạng đứng dậy. Tôi không thể. Không còn thời gian thong dong nữa. Ngay từ đầu, cả tôi và Iruka đều đã chuẩn bị tinh thần với số phận đang chờ đợi mình. ...Dĩ nhiên, không có nghĩa là tôi có thể lãnh đạm đối mặt với nó được.

「………」

「…Haha! Này này, thái độ gì đấy? Sao mà ủ rũ vậy? ...Dù có qua mặt nạ cũng thấy được cái bộ mặt nhăn nhó như ăn phải trái hồng chát ấy kìa, hả?」

Iruka chống thân mình lên thân cây, cố gắng đứng dậy, rồi cười gằn khi bắt gặp ánh mắt tôi nhìn cô ta. Một nụ cười méo mó, gượng gạo.

「Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Dù sao vai trò này cũng chỉ có ta mới làm được, đúng chứ? ...Yên tâm đi, đã đến được nước này rồi, thì ta sẽ làm cho tới cùng.」

Iruka nói bằng giọng điệu như thể đang cố che giấu sự thật, rồi lảo đảo bước đi.

「…Khi màn kịch kết thúc, hãy đi về phía Tây. Có lẽ đó là hướng được canh phòng lỏng lẻo nhất.」

Tôi nói cho Iruka biết chuyện sau đó. Tôi không thể rời khỏi nơi này. Nhưng Iruka thì khác.

Ân tình từ bữa cơm này xem như đã được đền đáp. Iruka không như tôi, không có lý do gì để cố chấp bám trụ lại đây đến cùng. Không rõ có thể trốn thoát hay không. Nhưng cô ta là ân nhân cứu mạng của em gái tôi. Vì thế ít nhất tôi cũng nên cho cô một lời khuyên. Còn lại, là do vận may của cô ta quyết định.

「…Ý ngươi là kêu ta cúp đuôi bỏ chạy à? Hah! Dù sao cái thân xác này cũng đã như vậy rồi, chạy thì được gì chứ?」

Iruka liếc nhìn thân thể đã bị yêu khí ăn mòn của mình rồi đáp lại lời khuyên của tôi bằng giọng điệu châm biếm, cười khẩy đầy chán nản.

「Còn hơn là chết. Trên đời này, cứ dai dẳng mà sống rồi cũng có lúc xoay sở được thôi mà?」

Tôi tự cười nói, chính tôi là ví dụ điển hình. Suýt nữa thì tôi đã định giới thiệu Azuma ở kinh đô để cô ta đến nhờ cậy, nhưng rồi lại thôi. Về tính cách thì cô ta có thể giấu cô một thời gian, nhưng khoảng cách quá xa, và đến kinh đô thì với cô ta lại quá nguy hiểm.

「...Lời đó mà ngươi cũng nói ra được à.」

Iruka ném lại câu đó rồi không nói gì thêm, chỉ khập khiễng rời khỏi nơi đó. Tôi cũng chỉ liếc nhìn bóng lưng của cô, không thốt thêm lời nào. Không còn thời gian để tán gẫu nữa. Tôi tiếp tục công việc trong im lặng.

『Ngươi thấy tiếc thời gian sao?』

「...Vẫn chưa bay đi à?」

Cảm giác từ bờ vai, lời thì thầm bên tai, tôi đáp lại không hề qua loa. Trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác là biểu hiện tính xấu, hơn nữa còn phớt lờ luôn cả đề tài của đối phương.

『Với ngươi thì chắc đã đoán ra rồi. Chuyện lần này, ta vốn đã nắm rõ tình hình từ trước. Dù vậy vẫn chọn cách im lặng với ngươi.』

Ra vậy, lý do Botan không tiếp cận tôi trong thôn là do cái trò đùa ác nghiệt của con quỷ đó. Ban đầu tôi cứ tưởng là vì cô không vào được trong kết giới... nhưng nghe rồi thì cũng thấy hợp lý, điều đó càng khiến tôi khó chịu.

「Tôi đã đánh giá quá thấp rồi.」

『…Muốn nói vài lời oán trách không? Ta sẵn sàng lắng nghe.』

Lời lẩm bẩm buột miệng. Thức thần bên cạnh tôi sau một khắc im lặng thì cất lời đề nghị. Tôi chỉ cười khổ đáp lại.

「Như vậy thì chẳng phải quá vô lý sao? Chuyện đã rồi, tôi không để tâm đâu.」

Với Matsushige thì tôi vốn dĩ là kẻ đáng bị tiêu trừ. Ấy vậy mà còn được tha cho và thậm chí còn được hợp tác cùng. Huống chi còn có ả Bích Quỷ bốc đồng vô lý kia chen vào, trách cô thì quả thật là bất công. Ai mà chẳng quý trọng mạng sống của mình, điều đó là lẽ thường tình.

『Ngươi thật biết cách buông bỏ.』

「Không biết buông bỏ thì sao sống sót nổi trong cái thế gian này?」

Một thế giới không thể mong chờ gì ở lòng từ bi hay nhân hậu. Không có thời gian để khóc than vì sự vô lý.

『…Ngươi nói với tên Emishi kia như vậy, nhưng nếu vụ việc lần này kết thúc, thì ngươi định làm gì? Sẽ chạy trốn sao?』

「Ờ thì, biết làm gì giờ? Vẫn còn đang bị nguyền rủa. Mà liệu có sống sót nổi hay không còn chưa biết nữa. Trước mắt thì vẫn mịt mù lắm.」

Là một nụ cười mang tính tự giễu. Ngay chính bản thân cũng cảm thấy mình vô trách nhiệm. Sự kiện nguy hiểm phía trước vẫn còn hàng loạt, thế mà lại chuẩn bị bị loại khỏi cuộc chơi ở nơi thế này. Nhưng... dù chỉ là kéo dài sự hủy diệt, tôi cũng không thể chấp nhận thỏa hiệp nếu nghĩ đến em gái mình. Như vậy thì chẳng khác nào đặt xe trước ngựa.

『…Khi đến lúc nguy cấp, thân phận ta cũng sẽ gặp nguy hiểm. Khi đó, mong ngươi cũng hãy chuẩn bị tinh thần cho hành động thích hợp.』

Tức là sẽ bị bịt miệng. Mà, chuyện này tôi cũng đã dự liệu từ trước. Vốn dĩ tôi là người tiếp cận trước, nếu có bị như vậy thì cũng không thể than trách. Nếu so với việc bị tra tấn rồi xử tử từ từ thì có khi lại còn nhân đạo hơn. Đúng là nghề đày tớ đen thật đấy. Muốn chuyển việc quá.

「Rõ rồi. …Nếu được thì làm nhẹ tay một chút giúp tôi nhé.」

『Câm mồm đi.』

Với vẻ như chán ngán, con chim ruồi vỗ cánh bay đi. Tôi chỉ nhún vai. Chính tôi cũng thấy nực cười. Tôi vốn chẳng thích gì cái kiểu tự hy sinh hay vẻ đẹp của sự diệt vong.

「Haha.」

Bất giác bật ra một tiếng cười mỉa mai chẳng thể gọi thành tên. Là tự giễu. Là tự chế nhạo. Là một kiểu trốn tránh hiện thực…

「…Đến rồi.」

Tiếng cười mỉa mai tắt hẳn vì âm thanh đó. Từ phía xa, tiếng động ấy một người bình thường chắc chắn không thể nghe thấy. Nhưng tôi đã cảm nhận được chấn động, tiếng bước chân đó. Âm thanh của đoàn quân, của hàng ngũ dị hình đang tiến đến…

「Phải khẩn trương thôi.」

Có lẽ là do đang tập trung cao độ… Nhưng tôi không thể không thấy bồn chồn trước cảm giác năm giác quan của bản thân đang dần vượt khỏi con người, không khác gì với trận chiến và diệt vong đang ngày một áp sát.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

the ma cưa tưởng iruka là nam
Xem thêm
Truyện đáng lẽ rất hay nếu ko có lỗi typo phá ngang mode đọc. Mong trans để ý rồi fix nhe
Xem thêm
đờ... Tao cứ tưởng main cuối cùng cũng kiếm được 1 thằng anh em chí cốt , ra là thêm một con yan về nhà -_-
Xem thêm
chắc là yan ko bri
Xem thêm
TRANS
ê, h t mới biết Iruka là cái 🥲
Xem thêm
Bảo sao t cứ rối rối
rõ ràng trong làng là sói cái, iruka là sói đực sao nó lại ở đây
hóa ra là thế
Xem thêm